-
Chương 201-205
Chương 201
Vốn chuyện này sẽ là một trận chiến không khó dự đoán.
Nhưng hôm nay lại hấp dẫn hơn mười vạn người đến xem.
Trong đó có các gia tộc lánh đời khác, có vương triều siêu cấp, cũng có thánh địa siêu nhiên.
Rất nhiều truyền nhân các thế lực lớn đều hiện thân, đang chờ đợi đại chiến mở ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, vị thiếu chủ tiểu gia tộc kia, Lâm Phong, hiện giờ đã là thiên kiêu đỉnh cấp thanh danh vang vọng cả Đông Huyền vực.
Lâm Phong chỉ cần tốn một năm đã biến từ phế sài thành thiên tài.
Cho dù ngốc tử cũng biết, Lâm Phong nhất định đã có được cơ duyên kinh thế nào đó.
Nhưng không có thế lực nào dám nhắm vào Lâm Phong.
Vì sao?
Bởi vì sau lưng Lâm Phong có một thế lực truyền thừa từ Tiên Vực chống lưng cho hắn ta!
Nhất mạch này còn có cường giả hạ giới, uy chấn bát phương.
Cho nên không thế lực nào dám trêu chọc Lâm Phong.
Giờ phút này, dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, một thiếu niên thanh bào đứng sừng sững trên hư không, khuôn mặt thanh tú kiên nghị mang đầy sự lạnh lẽo.
“Nạp Lan Nhược Hi, cút ra đây!”
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, tiếng vang quanh quẩn cả tòa linh sơn thượng cổ.
Trong linh sơn, sắc mặt những tộc nhân gia tộc Nạp Lan đều mang theo nghẹn khuất và phẫn nộ.
Gia tộc Nạp Lan Bọn họ đã xem như tận tình tận nghĩa với Lâm Phong và tông tộc Lâm thị.
Nhưng Lâm Phong này lại giống như con chó điên cắn chặt bọn họ không bỏ.
Hiện tại còn đứng trước mặt rất nhiều thế lực, làm gia tộc Nạp Lan xuống đài không được.
“Tiểu bối, ngươi đừng quá đáng!”
Một bà lão sắc mặt âm trầm xuất hiện, đó là Liễu bà bà một năm trước từng đi theo Nạp Lan Nhược Hi đến từ hôn.
Nhìn thấy lão bà ấy, Lâm Phong cười lạnh một tiếng và nói: “Phong thuỷ thay phiên chuyển, hiện tại gia tộc Nạp Lan các ngươi rốt cuộc cũng cảm nhận được sỉ nhục lúc trước Lâm gia ta phải chịu!”
“Tiểu bối, ngươi...!” Sắc mặt Liễu bà bà trầm xuống, nhịn không được phát ra khí tức Hư Thần cảnh.
Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên: “Dừng tay!”
Nơi xa có mây tía tràn ngập, một đám người đạp không mà đến.
Trong đó có một thiếu nữ áo tím mắt ngọc mày ngài, đó là Tử Yên.
Nàng mở miệng khẽ kêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu bà bà.
Bên cạnh nàng còn có rất nhiều khí tức cường đại.
Trong đó có một nữ tử mặc váy bào màu tím, rất khiến người ta chú ý.
Nữ tử có mái tóc dài màu tím giống như tơ lụa, dung nhan mỹ lệ, da thịt còn trắng hơn cả dương chi ngọc thượng đẳng.
Nàng có một đôi linh nhãn cũng mang màu tím, trong trẻo sáng ngời như thủy tinh tím.
Mà tu vi của nữ tử tóc tím đã đạt tới Hợp Đạo Cảnh, rõ ràng là thiên kiêu từ Tiên Vực hạ giới.
Làm Liễu bà bà kiêng kỵ không phải là nữ tử tóc tím này, mà là khí tức cường đại đang ngủ đông trong đám người phía sau nàng.
Đó tuyệt đối không phải tồn tại mà một tu sĩ Hư Thần cảnh như bà ta có thể trêu chọc.
“Gia tộc lánh đời ở hạ giới cũng chỉ như vậy, bảo nữ nhân kia đi ra đây, bằng không hôm nay ta sẽ san bằng gia tộc Nạp Lan các ngươi!” Nữ tử tóc tím lạnh nhạt nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Liễu bà bà rất khó coi.
Rất nhiều thế lực chung quanh đều khiếp sợ hãi hùng.
Bọn họ biết, thế lực sau lưng nữ tử này lớn đến kinh người, là thánh địa Tử Phủ trên Hoang Thiên Tiên Vực.
Thánh địa Tử Phủ tuy không phải thế lực bất hủ, lại là thế lực đứng đầu dưới bất hủ, có cường giả chí tôn tọa trấn.
Ở Đông Huyền vực cũng có phân nhánh do thánh địa Tử Phủ di lưu tại hạ giới.
Tử Yên kia là một Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ ở phân nhánh hạ giới.
Mà nữ tử tóc tím kia tên là Tô Tử Quỳnh, là Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực, có địa vị rất cao.
Nghe thấy lời nói của Tô Tử Quỳnh, sắc mặt Liễu bà bà cực kỳ khó coi.
Thật ra bà ta không muốn để Nạp Lan Nhược Hi ra ứng chiến.
Dù sao trong thời gian một năm này, Lâm Phong cũng trưởng thành quá nhanh.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn ta đã dung hợp một tiên chủng cổ xưa, tu vi cũng đạt tới Hợp Đạo Cảnh, thực lực cực kỳ khủng bố.
Quả thực còn cường hãn hơn một ít thiên kiêu Tiên Vực.
Có đôi khi Liễu bà bà cũng không rõ, Lâm Phong này là do hương khói tổ tiên nghi ngút hay là thế nào mà lại lập tức trở nên lợi hại như vậy.
So với Lâm Phong thì hiện tại Nạp Lan Nhược Hi chỉ vừa mới đột phá Chân Linh cửu trọng thiên, đạt tới Thần Kiều Cảnh mà thôi.
Tốc độ này đã xem như rất nhanh đối với thiên kiêu ở hạ giới.
Nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với loại tồn tại khai quải như Lâm Phong.
Nạp Lan Nhược Hi ứng chiến thì tuyệt đối sẽ thua!
Liễu bà bà đã xem Nạp Lan Nhược Hi như cháu gái của mình, tất nhiên không muốn nàng chịu nhục nhã và tổn thương.
Lâm Phong thấy thế thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lập tức nói: “Thế nào, một năm trước lúc sỉ nhục ta thì ăn nói đạo lý rõ ràng, hiện tại, không nỡ lòng để Nạp Lan Nhược Hi chịu nhục à?”
“Tiểu bối, không bằng hai bên đều lui lại một bước...” Liễu bà bà hít sâu một hơi và nói.
Vẻ mặt Lâm Phong thật lạnh lùng, khóe mắt liếc nhìn ra hiệu cho Tử Yên.
Tử Yên lập tức truyền âm với Tô Tử Quỳnh.
Tô Tử Quỳnh khẽ gật đầu, một vị hộ đạo nhân phía sau nàng ra tay, phát ra khí tức Thiên Thần cảnh.
Một âm thanh ầm ầm vang lên, Liễu bà bà trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
Lâm Phong nhìn thấy mà sung sướng trong lòng.
Những người đã từng nhục nhã hắn ta, cuối cùng sẽ phải trả giá gấp trăm lần!
“Đã đủ rồi, Liễu bà bà, bà không sao chứ!” Một tiếng nói mang theo âm rung truyền ra.
Trong linh sơn, một thiếu nữ mặc váy dài thủy tụ xuất hiện.
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp của nàng hiện ra phẫn nộ, ẩn nhẫn, lập tức lao đến bên cạnh Liễu bà bà.
“Tiểu thư, lão thân không có gì, ngài đừng ra đây.” Liễu bà bà suy yếu đáp, ân cần nói.
“Liễu bà bà...” Nạp Lan Nhược Hi cắn chặt răng lên đôi môi ửng hồng.
Nàng chuyển ánh mắt phẫn nộ về hướng Lâm Phong.
“Lâm công tử, Nhược Hi tự hỏi trừ từ hôn ra thì chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến ngươi và tông tộc Lâm thị, vì sao các ngươi phải dồn ép tới mức này!”
Nạp Lan Nhược Hi thật sự cảm thấy khó hiểu.
Vì sao áy náy và thiện ý của nàng ta lại đổi lấy kết quả này?
“Hừ, ngươi từ hôn chính là tội nghiệt lớn nhất!” Lâm Phong ôm hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng và nói.
Theo cái nhìn của hắn ta thì mình chính là vai chính của thiên địa.
Dựa vào cái gì Nạp Lan Nhược Hi dám từ hôn?
Nàng có tư cách gì khinh thường mình?
Hết chương 201.
Chương 202
Trong ý thức của Lâm Phong, cho dù hắn ta là phế vật thì Nạp Lan Nhược Hi cũng nên quỳ liếm mình!
Vậy mới có thể thỏa mãn lòng tự trọng của hắn ta!
Tử Yên cũng tiến lên và nói: “Nạp Lan Nhược Hi, ta đã sớm nói qua, ngươi và gia tộc Nạp Lan nhất định sẽ hối hận vì hành động từ hôn lúc trước.”
Nạp Lan Nhược Hi cắn đôi môi ngọc, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ý kiên định, nàng ta nói: “Nhược Hi tuyệt đối không hối hận, Lâm Phong, muốn chiến thì chiến!”
“Hừ, vậy đánh tới ngươi phục mới thôi!”
Lâm Phong ra tay, tu vi Hợp Đạo Cảnh bùng nổ.
Hắn ta trực tiếp tung ra một chưởng, pháp lực khủng bố hóa thành chưởng ấn, mang theo khí tức khủng bố trấn áp đến.
“Bát Hoang chưởng!”
Một chưởng tung ra, giống như muốn chèn ép cả Bát Hoang.
Gương mặt ngọc của Nạp Lan Nhược Hi lập tức thay đổi.
Tuy nàng biết trong một năm nay Lâm Phong đã trở nên rất mạnh.
Nhưng cũng không ngờ có thể đến mức độ này.
Dưới ánh nhìn của vạn người, Nạp Lan Nhược Hi cắn răng ra tay.
Nàng thân là kiêu nữ của thế gia Nạp Lan, cũng không thể tránh né chiến đấu mà bỏ chạy.
Đây là điểm mấu chốt của nàng!
Thế nhưng, gần như chỉ một chiêu mà Nạp Lan Nhược Hi đã bị đánh lui, khóe môi khụ ra máu tươi.
“Tiểu thư!” Liễu bà bà biến sắc.
Lâm Phong này ra tay thật sự không lưu chút tình cảm nào cả.
Uổng công lúc trước Nạp Lan Nhược Hi tự mình tới cửa xin lỗi, đổi lấy lại là đối đãi tàn khốc như vậy!
“A, Nạp Lan Nhược Hi, không phải ngươi là thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng sao, sao lại trở nên yếu ớt như vậy?” Lâm Phong còn không quên trào phúng một câu, giết người tru tâm.
Sắc mặt Nạp Lan Nhược Hi bất biến, thúc giục cực chiêu.
Nàng tung ra một thanh trường kiếm, điểm ra một kiếm, hình thành luồng khí xoáy sắc nhọn.
“Đừng giãy giụa, đều là vô dụng thôi!” Lâm Phong lại ra tay, tung ra một quyền vô cùng đơn giản.
Chiêu thức của Nạp Lan Nhược Hi trực tiếp bị phá giải, cả người nàng cũng bị trùng kích, lại hộc ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Nhìn Lâm Phong chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại Nạp Lan Nhược Hi, sắc mặt vô số thiên kiêu bản thổ chung quanh đều cực kỳ nặng nề.
Cho dù là một ít thiên kiêu từ Tiên Vực hạ giới cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thực lực của Lâm Phong làm bọn họ đều cảm nhận được chút nguy hiểm nhàn nhạt.
Nhìn Nạp Lan Nhược Hi giãy giụa đứng dậy, Lâm Phong thích thú trong lòng, lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà buông lời.
“Nạp Lan Nhược Hi, đừng nói Lâm mỗ bất cận nhân tình, kế tiếp ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, trở thành nữ nô của ta, chuyện từ hôn coi như xóa bỏ.”
“Thứ hai, giết ngươi, diệt sạch gia tộc Nạp Lan!”
Lời nói của Lâm Phong khiến khắp nơi vang lên không ít tiếng kinh hô.
Lời này thật sự vô tình.
Nếu Nạp Lan Nhược Hi thật sự cúi đầu mà trở thành nữ nô của Lâm Phong, vậy đạo tâm của nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ, cả đời chỉ có thể thần phục dưới thân Lâm Phong.
Mà nếu không cúi đầu, Nạp Lan Nhược Hi không giữ được cả mạng, cả gia tộc Nạp Lan cũng sẽ bị liên lụy.
Dù là cái nào trong hai lựa chọn này cũng khiến người ta không thể chấp nhận.
Nạp Lan Nhược Hi nghe vậy thì sắc mặt cũng hoàn toàn tái nhợt, không còn huyết sắc.
Lựa chọn đầu tiên quả thực còn khó chịu hơn cả giết nàng.
Nhưng không thần phục thì toàn bộ gia tộc sẽ bị huỷ diệt vì chuyện này.
Điều này làm ngọc thể của Nạp Lan Nhược Hi run rẩy, đôi môi hồng nhạt bị cắn đến ứa ra máu tươi.
Khi đông đảo các thế lực đều đang suy đoán Nạp Lan Nhược Hi có cúi đầu thần phục hay không thì một tiếng quát lạnh bỗng truyền đến từ sâu trong linh sơn: “Đủ rồi, các ngươi đừng có quá đáng!”
Đi kèm với tiếng quát lạnh này là một khí tức khủng bố giống như gió lốc thổi quét ra.
Một nam tử trung niên mặc trường bào minh hoàng bước chậm ra.
Ông ta là tộc trưởng của gia tộc Nạp Lan, phụ thân của Nạp Lan Nhược Hi, Nạp Lan Chiến.
Đồng thời ông ta cũng là một vị cường giả Đạo Thần cảnh.
Ông ta vốn không muốn ra tay can thiệp, dù sao cũng có thánh địa Tử Phủ tạo áp lực.
Nhưng hiện tại, cách làm của Lâm Phong thực sự quá đáng, Nạp Lan Chiến cũng tức giận đến đau gan.
“A, đánh đứa nhỏ lại xuất hiện tên già sao?” Lâm Phong cười nhạo một tiếng, không có chút tôn kính nào đối với Nạp Lan Chiến.
Nạp Lan Chiến không để ý đến Lâm Phong, mà nhìn về phía đám người thánh địa Tử Phủ kia.
Lâm Phong còn chưa phải kẻ chủ chốt, chủ yếu là thái độ của thánh địa Tử Phủ.
“Chư vị, hình như Lâm Phong này và thánh địa Tử Phủ các ngươi không có quan hệ quá lớn mới đúng.” Nạp Lan Chiến nói.
Tô Tử Quỳnh lạnh nhạt mở miệng nói: “Vốn không có quan hệ, nhưng Tử Yên sư muội nói với ta, Lâm Phong tư chất bất phàm, khí vận thêm thân, ngày sau hắn sẽ gia nhập thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực.”
Lời này vừa dứt đã khiến mọi người chung quanh đều hít hà một hơi.
Đặc biệt là những thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực, cả đám nhìn về phía Lâm Phong, đều mang theo cảm xúc hâm mộ không gì sánh kịp.
Được thế lực lớn trên Tiên Vực nhìn trúng, có thể nói là một bước lên trời, phong vân hóa rồng.
Không biết có bao nhiêu thiên kiêu bản xứ ở hạ giới chen lấn vỡ đầu cũng muốn tiến vào Tiên Vực.
Lời này càng khiến đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi lộ ra tuyệt vọng.
Nếu như vậy thì Lâm Phong đã xem như trở thành người của thánh địa Tử Phủ.
Đường đường là thế lực lớn của Tiên Vực, diệt một gia tộc Nạp Lan còn không phải như chơi sao.
Sắc mặt Nạp Lan Chiến trầm xuống, mở miệng nói: “Gia tộc Nạp Lan chúng ta tuy không phải thế lực của Tiên Vực, nhưng tổ tiên cũng từng có người kết thành đạo lữ với nhân vật chí tôn trên Tiên Vực, hẳn các ngươi cũng biết chí tôn là dạng tồn tại ra sao đúng không?”
Bị buộc tới tuyệt lộ, Nạp Lan Chiến bất đắc dĩ chỉ có thể kéo ra lời đồn này.
Nói thật, ngay cả bản thân Nạp Lan Chiến cũng không quá tin tưởng.
Lời đồn này đã quá xa xăm, là do tổ tiên truyền xuống, cũng không biết thật hay giả.
Sở dĩ truyền lưu ra ngoài, chỉ đơn thuần là gia tộc Nạp Lan muốn làm vẻ vang uy danh mà thôi.
Tô Tử Quỳnh nghe vậy thì cười như mất tiếng, cứ như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười.
“Thánh Nữ cười cái gì?” Trong lòng Nạp Lan Chiến có chút không vui.
Tô Tử Quỳnh đỡ đỡ trán, lắc đầu cười nói: “Thật là buồn cười, Nguyên Thiên Chí Tôn mà các ngươi nói đã sớm ngã xuống, sau khi chết thi thể còn bị ma hóa, đã bị Thần Tử Quân gia tự tay đánh diệt rồi.”
“Cái gì?!”
Lời Tô Tử Quỳnh nói làm Nạp Lan Chiến và mọi người trong gia tộc Nạp Lan kinh ngạc.
Bọn họ giật mình là lời đồn mà tổ tiên lưu lại lại là thật.
Mà ngạc nhiên là do vị cường giả chí tôn kia lại đã chết, hơn nữa xác chết ma hóa, nghe nàng ta nói thì còn bị một vị cường giả tuổi trẻ tiêu diệt.
Đây rốt cục là chuyện như thế nào?
Hết chương 202.
Chương 203
Chuyện Quân Tiêu Dao diệt sát ma thi chí tôn đã lưu truyền ồn ào huyên náo trên Tiên Vực, tất nhiên Tô Tử Quỳnh cũng biết.
Nàng nói: “Sau khi Nguyên Thiên Chí Tôn chết có để lại một bí tàng, cuối cùng là Thần Tử của Quân gia cường thế ra tay, diệt trừ xác chết ma hóa kia.”
“Cho nên chỗ dựa của gia tộc Nạp Lan các ngươi đã sớm chết rồi.”
Khi nhắc tới Thần Tử Quân gia, trong mắt Tô Tử Quỳnh cũng toát ra sự sợ hãi và khát khao sâu sắc.
Giống như nhắc tới xưng hô này là một điều cực kỳ thần thánh.
“Thần Tử của Quân gia là người nào?” Lâm Phong nhíu mày, lẩm bẩm nói.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy trên mặt Tô Tử Quỳnh toát ra kính sợ và khát khao, Lâm Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
“Cái gì mà Thần Tử Thánh Tử, chờ tương lai ta tiến vào Tiên Vực thì nhất định sẽ siêu việt bọn họ.” Lâm Phong thầm nói trong lòng.
“Được rồi, Nạp Lan gia các ngươi cũng đừng mượn danh kéo đại kỳ gì nữa, Lâm Phong, ngươi tới xử trí bọn họ đi.” Tô Tử Quỳnh xua xua tay và nói.
“Vâng.” Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn về phía Nạp Lan Chiến và Nạp Lan Nhược Hi.
Giờ phút này, cho dù là Nạp Lan Chiến cũng đã bất lực.
Tuy ông ta là cường giả Đạo Thần, nhưng trong những hộ đạo nhân của Tô Tử Quỳnh cũng có cường giả Đạo Thần, hơn nữa càng mạnh hơn ông ta.
Dung nhan tinh xảo của Nạp Lan Nhược Hi tràn ngập tuyệt vọng.
Bàn tay ngọc của nàng nắm chặt một cổ phù được treo trên cổ.
Cổ phù này là vật cổ tổ truyền của gia tộc Nạp Lan, tới đời này thì vừa vặn truyền lưu cho nàng.
“Nạp Lan Nhược Hi, cho ngươi cơ hội cuối cùng, chọn thế nào thì phải xem ngươi, thần phục làm nô hay là cả tộc bị diệt?” Lâm Phong cười lạnh và nói.
Sắc mặt Nạp Lan Nhược Hi xanh trắng luân phiên, cắn răng thật chặt.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải cho ngươi biết tay mới được chứ gì?” Mặt Lâm Phong trầm xuống, lại ra tay.
Nạp Lan Chiến muốn ngăn trở, lại bị khí tức do cường giả của thánh địa Tử Phủ nhắm vào, không thể nhúc nhích.
Đối mặt với sát chiêu do Lâm Phong đánh úp đến, Nạp Lan Nhược Hi tuyệt vọng trong lòng, run rẩy nhắm mắt lại.
Cổ phù nàng nắm chặt trong tay bỗng tỏa ra ánh sáng mông lung.
Cũng ngay vào lúc này, trên vòm trời cách đó không xa, không gian bỗng bị xé rách, mở ra một cái lỗ thật lớn.
Một cái khe không gian thật lớn xỏ xuyên qua nửa bầu trời, cảnh tượng như vậy lay động lòng người, khiến vô số người kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm!
“Đây là cái gì, là diệt thế sao?”
Một ít cường giả bản thổ của Đông Huyền vực sợ đến sắc mặt trắng bệch, tròng mắt cũng sắp trừng rớt ra ngoài!
Cho dù là những người của Tiên Vực cũng hít sâu một hơi, ánh mắt kinh nghi bất định!
Ngay vào lúc cái khe không gian khuếch trương, một mũi tên cháy Thái Dương Chân Hỏa bừng bừng bỗng lao vút ra từ sâu trong cái khe không gian, xông thẳng về hướng Lâm Phong.
“Là ai!”
Cảm nhận được uy lực mũi tên lửa kia, sắc mặt Lâm Phong kịch biến, vội vàng xoay người chống cự.
Phụt một tiếng vang lên!
Sức mạnh khủng bố mà mũi tên mang theo trực tiếp xé rách một cánh tay của Lâm Phong, nửa người hắn ta lập tức cháy đen.
Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, hộc ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt mang theo kinh hãi và không thể tin cực độ!
Không chỉ hắn ta mà người toàn trường đều dại ra, hoàn toàn không phản ứng kịp!
Mạnh như Lâm Phong mà chỉ một chiêu đã bị người ta đánh bị thương nặng, quả thực khiến người ta không thể tin vào mắt mình!
“Lâm Phong ca ca!” Tử Yên hét lên một tiếng.
Tô Tử Quỳnh cũng biến sắc, mũi tên lửa kia khiến cả nàng cũng cảm nhận được uy hiếp cùng cực!
Ngay vào khoảnh khắc vạn chúng kinh hãi, một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến từ cái khe không gian.
“Người mà công tử nhà ta muốn bảo vệ mà ngươi cũng dám hạ sát thủ, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào!”
Một nam tử tuổi trẻ bước chậm ra từ cái khe không gian, toàn thân tràn ngập trong Thái Dương Chân Hỏa mênh mông.
Trước ngực hắn mơ hồ hiện hóa ra một đồ đằng thái dương, khí tức cường hãn tới cực điểm, làm thiên kiêu tứ phương kinh sợ.
Rất nhiều người đều như hóa ngu si, lúc tỉnh táo lại thì nhìn thấy Lâm Phong kiêu ngạo kiệt ngạo kia đã bị thương nặng, vô cùng chật vật.
Cả đám người gia tộc Nạp Lan cũng ngơ ngác mà nhìn nam tử giống như Hỏa thần bước ra từ cái khe không gian.
Tuy nói cảnh giới của hắn không phải đặc biệt cao, nhưng kết hợp với tuổi của hắn thì tuyệt đối là yêu nghiệt.
Quan trọng nhất là, tuy cùng là Hợp Đạo Cảnh, nhưng nam tử trước mặt này lại chỉ dùng một chiêu đã làm Lâm Phong bị thương nặng.
Sức chiến đấu này quả thực không bình thường.
Cảnh giới chỉ là một bộ phận tạo thành sức chiến đấu, cảnh giới càng cao thì thực lực càng mạnh, nhưng trừ điểm này ra, còn có các loại nhân tố có thể ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Một ít thiên kiêu cấm kỵ, mặc dù cảnh giới không coi như đặc biệt cao, nhưng cũng đủ để khiến tứ phương kiêng kỵ, là bởi vì sức chiến đấu của bọn họ cực cao, có năng lực vượt cấp khiêu chiến.
Quân Tiêu Dao chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Tuy Lâm Phong là Hợp Đạo Cảnh, nhưng nhiều nhất hắn ta cũng chỉ có thể quét ngang tứ phương ở Hợp Đạo Cảnh.
Lên trên một tầng, hắn ta muốn đánh cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao tới nói, đừng nói là Hợp Đạo Cảnh, cho dù là Niết Bàn Cảnh hay là Thông Thiên Cảnh cao hơn một tầng thì hắn cũng không cần quá kiêng kỵ.
Đây là điểm khác nhau của thiên kiêu và yêu nghiệt.
Nhìn nam tử tuổi trẻ đột ngột xuất hiện kia, toàn trường mất hết âm thanh.
Tất cả mọi người đang suy đoán lai lịch của hắn.
Trước kia tuy Nghệ Vũ từng hiện thân, đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao ở Thánh Linh Thư Viện, nhưng dù sao số người từng nhìn thấy hắn cũng rất ít.
“Ngươi là người phương nào mà dám tổn thương Lâm Phong ca ca!” Gương gương mặt xinh đẹp của của Tử Yên mang theo sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghệ Vũ.
Nàng không thể chịu đựng được bất cứ kẻ nào tổn thương Lâm Phong.
“Hừ, rác rưởi!” Nghệ Vũ lại giơ tay nắm một cái, pháp lực mênh mông, ngưng tụ thành trường cung hoàng kim.
Hắn kéo căng cung như trăng tròn, trực tiếp bắn về hướng Tử Yên.
Vèo!
Mũi tên ra kinh hồng, hư không cũng chấn động!
Mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như thấy quỷ.
Nam tử tuổi trẻ trước mặt này quả thực cường thế đến rối tinh rối mù, một lời không hợp đã ra tay.
Thậm chí cũng không để bụng Tử Yên là người của thánh địa Tử Phủ.
“A!”
Cảm nhận được khí tức sắc bén mà nóng cháy kia, gương mặt xinh đẹp của Tử Yên lập tức trắng bệch.
Hết chương 203.
Chương 204
Tô Tử Quỳnh lắc mình tránh ra, tất nhiên nàng không có khả năng đứng nhìn Thánh Nữ ở hạ giới bị diệt sát.
“Tử Khí Đông Lai Tam Thiên Lý!”
Tô Tử Quỳnh thi triển ra tuyệt học của thánh địa Tử Phủ, tay ngọc phất ra, mây tía mênh mông cuồn cuộn hiện lên, va chạm với mũi tên của Nghệ Vũ.
Oanh!
Tô Tử Quỳnh kêu lên một tiếng, bị đẩy lui cả trăm bước, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.
Tứ phương tĩnh mịch!
Đó là Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực, cuối cùng lại bị một chiêu đánh lui bị thương.
Bản thân Tô Tử Quỳnh cũng có chút không tin được.
Cho dù thực lực của nàng không tính là đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng cũng coi như là nhất lưu.
Mà hiện tại, lại bị nam tử tuổi trẻ kia áp chế gắt gao.
Sao mà nàng biết được, Nghệ Vũ chính là truyền nhân của cổ chi đế tộc, mang trên người rất nhiều thiên phú, không phải một một Thánh Nữ như nàng có thể so sánh được.
Nhìn thấy Nghệ Vũ cường thế vô song, tất cả mọi người của gia tộc Nạp Lan cảm giác như đang nằm mơ.
Bọn họ không ngờ sẽ có người ra tay cho bọn họ.
Nạp Lan Nhược Hi cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng sắc mặt Nạp Lan Chiến cũng không đẹp lên gì mấy.
Bởi vì tuy thực lực của Nghệ Vũ mạnh, nhưng cũng chỉ là ở thế hệ trẻ mà thôi.
Nếu sau lưng không có thế lực cường đại thì vẫn không trợ giúp được cho gia tộc Nạp Lan.
Tô Tử Quỳnh cũng nghĩ tới điểm này, lạnh lùng quát: “Rốt cục ngươi là người phương nào, dám cả gan cản trở thánh địa Tử Phủ ta!”
“Thánh địa Tử Phủ tính là thứ gì, có tin chỉ một câu của công tử nhà ta cũng đủ huỷ diệt thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực của các ngươi hay không!” Nghệ Vũ trố mắt nhìn, lãnh đạm nói.
Có lẽ đã ở lâu bên cạnh Quân Tiêu Dao nên tính cách của hắn cũng nhiễm thêm chút bá đạo.
Sự bá đạo thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Xôn xao!
Tứ phương nghe vậy thì toàn trường ồ lên.
Tiếng xôn xao vô tận như muốn chấn phá vòm trời!
Một câu thôi đã khiến thánh địa Tử Phủ huỷ diệt!
Mọi người toàn trường đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng, cái Nghệ Vũ nhắc tới cũng không phải là thánh địa Tử Phủ ở hạ giới, mà là thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực!
Chênh lệch trong đó là khác nhau như trời với đất.
Thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực chính là thế lực đứng đầu được cường giả chí tôn vô thượng tọa trấn, há là ai cũng có thể huỷ diệt hay sao.
Tâm thần của Nạp Lan Chiến và Nạp Lan Nhược Hi cũng chấn động.
Thiên kiêu trẻ tuổi cường đại như thế lại chỉ là một tôi tớ?
Công tử mà hắn nhắc đến rốt cục cường đại đến mức nào?
“Làm càn!”
Vài vị cường giả Thiên Thần và Đạo Thần của thánh địa Tử Phủ trợn mắt tức giận nhìn.
Thánh địa Tử Phủ của bọn họ đã được truyền thừa trên Tiên Vực mấy chục vạn năm, còn chưa bao giờ có người dám miệt thị bọn họ như vậy.
Một cường giả Thiên Thần trực tiếp dùng một chưởng đánh về hướng Nghệ Vũ.
Mà lúc này, sâu trong cái khe không gian bỗng có tiếng chấn động vang lên, có hào quang kim sắc tràn ngập thiên địa.
Một con Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng kéo một liễn xa hoàng kim bước ra từ trong đó.
Bên cạnh liễn xa còn có ba bóng người đi theo.
Trong đó có một vị lão giả thanh bào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì trong mắt lộ ra một tia khinh thường, giơ tay chộp tới chỗ cường giả Thiên Thần của thánh địa Tử Phủ.
Phụt!
Vị cường giả Thiên Thần tung đòn tấn công kia bị lão giả thanh bào dùng một tay bóp chết!
Tất cả mọi người chung quanh đều trợn tròn mắt.
Cường giả Thiên Thần của thánh địa Tử Phủ bị một chưởng bóp chết!
Điều này khiến người ta sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía lão giả thanh bào mang theo sự kinh sợ xưa nay chưa từng có.
Nhưng mà, có một đám thế lực bản địa của Đông Huyền vực nhìn thấy vị lão giả thanh bào kia thì lộ ra vẻ mặt chấn động và kích động.
“Lão tổ, là Đông Huyền lão tổ sao!”
Trong nhóm người này có một nam tử trung niên đi ra, mang theo vẻ mặt cực độ hưng phấn và kích động.
Ông ta là tông chủ của Đông Huyền đạo tông.
Đông Huyền đạo tông đã từng là thế lực mạnh nhất của Đông Huyền vực, có thời từng bá chiếm toàn bộ Đông Huyền vực.
Mấy năm gần đây, tuy họ có chút suy nhược, nhưng cũng là một trong những bá chủ của Đông Huyền vực.
Mà giờ phút này, tông chủ của Đông Huyền đạo tông này nhìn về phía lão giả thanh bào, biểu cảm phấn chấn.
Vị lão giả thanh bào kia chính là lão tổ của Đông Huyền đạo tông bọn họ.
Rất lâu trước kia, cũng nhờ vào nhất đại Đông Huyền lão tổ này nên Đông Huyền đạo tông mới có thể bá chiếm toàn bộ Đông Huyền vực.
“Quả nhiên Đông Huyền đạo tông còn tồn tại.”
Lão giả thanh bào, cũng chính là Đông Huyền lão tổ lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu.
Lão là cường giả phi thăng từ Thiên Huyền đại lục.
Nghe thấy lời này, rất nhiều thế lực bản thổ của Đông Huyền vực ở đây đều sởn tóc gáy.
Lão tổ của Đông Huyền đạo tông hạ giới!?
“Ha ha, thật tốt quá, có lão tổ ở đây thì Đông Huyền đạo tông ta sầu gì không cường thịnh!” Đông Huyền Tông chủ hưng phấn nói.
“Hiện tại đừng gọi lão hủ là Đông Huyền lão tổ, lão hủ chỉ là người hầu của công tử mà thôi.” Đông Huyền lão tổ lắc lắc đầu.
“Cái gì...”
Một câu của Đông Huyền lão tổ khiến cả thiên địa an tĩnh lại.
Đông Huyền lão tổ phi thăng lên Tiên Vực từ vô số năm trước, mà hiện tại chỉ là một người hầu?
Tam quan của rất nhiều thiên kiêu bản thổ của Đông Huyền vực đều sụp đổ.
Rốt cục là người có thân phận tôn quý kiểu gì mới có thể làm cường giả Thánh Cảnh này làm tôi tớ?
Đồng tử của Nạp Lan Chiến cũng chấn động, ông ta cũng từng nghe nói qua tên tuổi của Đông Huyền lão tổ.
Mà hiện tại, lão lại trở thành người hầu của kẻ khác?
Nạp Lan Nhược Hi nắm chặt cổ phù trong tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn về hướng liễn xa hoàng kim kia.
Nàng rất tò mò, công tử ngồi trong liễn xa hoàng kim kia rốt cục là thần thánh phương nào?
Còn về Tô Tử Quỳnh, cả người nàng ta đang run lên bần bật.
Nàng nhìn Cửu Đầu Sư Tử kia, trên nét mặt mang theo vẻ kinh sợ chưa bao giờ có.
“Cửu Đầu Sư Tử kéo xe, chẳng lẽ thật là vị kia...”
Sắc mặt Tô Tử Quỳnh trắng bệch như tờ, không dám nghĩ tiếp!
Mà gần đây, nổi tiếng nhất cũng chỉ có Thần Tử của Quân gia.
Tô Tử Quỳnh không dám nghĩ tiếp, sợ suy nghĩ của mình biến thành hiện thực.
Nhưng sự thật tàn khốc như vậy đó.
Một tiếng nói ôn nhuận đạm nhiên truyền ra từ liễn xa hoàng kim: “Thánh địa Tử Phủ, cũng kiêu ngạo thật đấy.”
Nghe giọng nói này, trong đầu Tô Tử Quỳnh nổ vang kịch liệt, tâm can cũng run rẩy.
Thái độ này, ngữ khí này, trừ Thần Tử Quân gia ra thì Tô Tử Quỳnh không thể nghĩ được ra người thứ hai.
Hết chương 204.
Chương 205
Ở Tiên Vực, thiên kiêu đánh bại Cửu Đầu Sư Tử để làm tọa kỵ thật sự quá ít quá ít.
Nàng vội vàng quỳ xuống mặt đất, cũng mặc kệ làn váy tím trên người lây dính bùn đất, không ngừng dập đầu và nói: “Thần Tử đại nhân, xin thứ tội cho, Tử Quỳnh không biết Thần Tử đại nhân có quan hệ với gia tộc Nạp Lan, nếu không thì dù cho Tử Quỳnh một trăm lá gan cũng không dám động thủ với gia tộc Nạp Lan!”
Nhìn Thánh Nữ thánh địa Tử Phủ không ngừng dập đầu, đầu óc rất nhiều dân bản xứ Đông Huyền vực đều chết máy.
Người hiện tại đang quỳ xuống đất dập đầu, và Tử Phủ Thánh Nữ trước đó còn cao cao tại thượng, siêu nhiên thoát tục kia có cùng là một người không vậy?
“Cái này... Sao lại thế này?” Lâm Phong lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, cả người cũng thạch hóa.
“Tử Quỳnh sư tỷ, vì sao ngươi...” Tử Yên cũng cả kinh đến há cái miệng nhỏ ra.
Nàng là Thánh Nữ ở hạ giới, tất nhiên không biết tên tuổi của Quân Tiêu Dao khủng bố ra sao ở Tiên Vực.
“Thánh Nữ đại nhân...” Những cường giả thánh địa Tử Phủ ban đầu cũng hơi ngớ ra.
Nhưng nghĩ đến hai tiếng xưng hô Thần Tử mà Tô Tử Quỳnh nói ra, bọn họ đều đã rõ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Xin Thần Tử đại nhân thứ tội cho!”
Xôn xao, một loạt cường giả của thánh địa Tử Phủ đều cùng quỳ xuống mặt đất.
Mà trong đó, cho dù là cường giả Thiên Thần, thậm chí là Đạo Thần cũng không chút do dự mà trực tiếp quỳ xuống.
Cảnh giới, thân phận, bối cảnh gì cũng là hư vô trước mặt vị kia!
Người bọn họ đắc tội là một trong những nhân vật tôn quý nhất Tiên Vực.
“Đậu má, ta không phải xuất hiện ảo giác đâu đúng không?” Một thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nói.
Thánh địa Tử Phủ ở hạ giới vô cùng cường thế, họ bảo tứ phương tới xem thì không ai dám không làm theo.
Mà hiện tại, họ lại như một đám quy tôn tử, quỳ gối trước liễn xa hoàng kim kia mà không ngừng dập đầu.
Loại tương phản này thật sự quá lớn.
Vị công tử trong liễn xa kia còn chưa lộ diện mà đã khiến người của thánh địa Tử Phủ sợ đến mức phá gan.
Điều này không khỏi làm thế lực khắp nơi hạ giới đều phỏng đoán, rốt cục thân phận lai lịch của công tử kia tôn quý đến cỡ nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi cũng lộ ra kinh ngạc xưa nay chưa từng có.
Nàng cực kỳ tò mò về vị công tử đã cứu giúp gia tộc Nạp Lan bọn họ.
Dưới sự chú ý của vạn chúng, rốt cuộc một bóng dáng cũng lạnh nhạt bước ra từ liễn xa hoàng kim.
Y quan trắng hơn cả tuyết, dáng người trưởng thành, siêu nhiên tuyệt đại, không nhiễm trần tục.
Cả người chảy xuôi tiên vận, thân thể như chạm trác thành từ tiên ngọc vô cấu.
Còn về dung nhan, tuy khuôn mặt có tiên quang tràn ngập, nhưng cũng mơ hồ lộ ra đôi nét, chỉ thế thôi đã khiến tất cả sinh linh giống cái ở đây hít thở không thông!
“Là... Tiên thật sự sao?” Đám dân bản xứ của Đông Huyền vực đều thất thần lẩm bẩm.
Trừ Tiên ra thì bọn họ không thể nghĩ ra chữ nào khác có thể hình dung.
Bóng dáng kia quá siêu nhiên tuyệt tục.
Trên Tiên Vực cũng đã khiến tứ phương kinh ngạc cảm thán, càng đừng nói là chốn hạ giới cằn cỗi này.
Cả người Nạp Lan Nhược Hi cũng ngây ngốc, choáng váng.
Nàng không ngờ công tử trợ giúp gia tộc Nạp Lan của nàng lại đẹp đến mức này.
Loại khí chất này khiến thiên chi kiêu nữ của gia tộc Nạp Lan như nàng chỉ liếc mắt một cái đã trầm luân.
Có thể nói, toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí Thiên Huyền đại lục cũng không tìm ra một nam tử có thể sánh bằng một phần trăm khí chất của Quân Tiêu Dao.
“Quả nhiên là vị kia...”
Tuy Tô Tử Quỳnh đã xác định, nhưng giờ phút này thật sự nhìn thấy lại có cảm nhận bất đồng.
Nói một câu buồn cười, Tô Tử Quỳnh cũng từng ảo tưởng có thể đáp lời với Quân Tiêu Dao, thậm chí sinh ra quan hệ.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ lại gặp mặt Quân Tiêu Dao dưới tình huống như vậy.
Giờ khắc này, Tô Tử Quỳnh hận chết Tử Yên và Lâm Phong.
Nếu không phải vì ả ta thì sao Tô Tử Quỳnh lại đắc tội Quân Tiêu Dao?
Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn chung quanh, vẻ mặt rất bình đạm.
Trước đó khi hạ giới, Quân Tiêu Dao đã cảm nhận được cổ phù trong pháp khí không gian của hắn đang rung động.
Cổ phù này là do hắn đoạt được từ trong tay Cơ Huyền ở bí tàng Nguyên Thiên.
Cổ phù này cũng là tín vật của Nguyên Thiên Chí Tôn.
Quân Tiêu Dao có được cơ duyên của Nguyên Thiên Chí Tôn, tất nhiên cũng muốn giúp ông ta chấm dứt đoạn nhân quả này.
“Hẳn gia tộc Nạp Lan này chính là gia tộc đạo lữ của Nguyên Thiên Chí Tôn.” Quân Tiêu Dao tự nhủ trong lòng.
Cũng may hắn tới kịp thời, nếu không có khả năng nhân quả này sẽ không thể viên mãn.
“Ngươi, lại đây.” Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt dừng lại trên người Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Vị đại nhân tuổi trẻ đến từ Tiên Vực này có thân phận lớn đến kinh người, cả thánh địa Tử Phủ cũng phải quỳ xuống đất xin tha.
Tất nhiên Nạp Lan Nhược Hi cũng có chút thấp thỏm bất an.
Nhưng nàng vẫn căng da đầu đi tới.
“Đa tạ ân cứu mạng của công tử, Nhược Hi và gia tộc Nạp Lan khắc sâu trong lòng, không dám quên.” Nạp Lan Nhược Hi khom người bái lạy và nói.
Quân Tiêu Dao lấy ra một cổ phù, nó sinh ra cộng minh với cổ phù trên chiếc cổ ngọc của Nạp Lan Nhược Hi, tản ra ánh hào quang mênh mông.
“Quả nhiên, không sai.”
Sau khi hoàn toàn xác định, Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn tùy tiện ra tay cũng có thể bảo vệ gia tộc Nạp Lan.
“Yên tâm, về sau không ai dám tổn thương ngươi và gia tộc Nạp Lan.” Quân Tiêu Dao bình đạm nói.
“Đa tạ đại ân đại đức của công tử, Nhược Hi không có gì để báo đáp!” Nạp Lan Nhược Hi lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang theo các loại cảm xúc như kích động, tôn sùng, cảm kích.
Điều này làm sắc mặt Lâm Phong lập tức trầm xuống.
Mọi chuyện vốn đang tiến hành dựa theo dự đoán của hắn ta.
Nạp Lan Nhược Hi sẽ biến thành nữ nô của hắn ta.
Kết quả hiện tại lại bị Quân Tiêu Dao một tay phá hư.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong siết chặt nắm tay.
Hắn ta là khí vận chi tử được thiên địa nâng đỡ, tương lai sẽ là chúa tể của toàn bộ Thiên Huyền đại lục, sao lại chịu bỏ qua như vậy?
Mà lúc này Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Lâm Phong.
Trong mắt hắn lộ ra chút kinh ngạc.
“May mắn như vậy sao, vừa hạ giới thì đã đụng phải một trong những Nghịch Thiên Thập Tử.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hết chương 205.
Vốn chuyện này sẽ là một trận chiến không khó dự đoán.
Nhưng hôm nay lại hấp dẫn hơn mười vạn người đến xem.
Trong đó có các gia tộc lánh đời khác, có vương triều siêu cấp, cũng có thánh địa siêu nhiên.
Rất nhiều truyền nhân các thế lực lớn đều hiện thân, đang chờ đợi đại chiến mở ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, vị thiếu chủ tiểu gia tộc kia, Lâm Phong, hiện giờ đã là thiên kiêu đỉnh cấp thanh danh vang vọng cả Đông Huyền vực.
Lâm Phong chỉ cần tốn một năm đã biến từ phế sài thành thiên tài.
Cho dù ngốc tử cũng biết, Lâm Phong nhất định đã có được cơ duyên kinh thế nào đó.
Nhưng không có thế lực nào dám nhắm vào Lâm Phong.
Vì sao?
Bởi vì sau lưng Lâm Phong có một thế lực truyền thừa từ Tiên Vực chống lưng cho hắn ta!
Nhất mạch này còn có cường giả hạ giới, uy chấn bát phương.
Cho nên không thế lực nào dám trêu chọc Lâm Phong.
Giờ phút này, dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, một thiếu niên thanh bào đứng sừng sững trên hư không, khuôn mặt thanh tú kiên nghị mang đầy sự lạnh lẽo.
“Nạp Lan Nhược Hi, cút ra đây!”
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, tiếng vang quanh quẩn cả tòa linh sơn thượng cổ.
Trong linh sơn, sắc mặt những tộc nhân gia tộc Nạp Lan đều mang theo nghẹn khuất và phẫn nộ.
Gia tộc Nạp Lan Bọn họ đã xem như tận tình tận nghĩa với Lâm Phong và tông tộc Lâm thị.
Nhưng Lâm Phong này lại giống như con chó điên cắn chặt bọn họ không bỏ.
Hiện tại còn đứng trước mặt rất nhiều thế lực, làm gia tộc Nạp Lan xuống đài không được.
“Tiểu bối, ngươi đừng quá đáng!”
Một bà lão sắc mặt âm trầm xuất hiện, đó là Liễu bà bà một năm trước từng đi theo Nạp Lan Nhược Hi đến từ hôn.
Nhìn thấy lão bà ấy, Lâm Phong cười lạnh một tiếng và nói: “Phong thuỷ thay phiên chuyển, hiện tại gia tộc Nạp Lan các ngươi rốt cuộc cũng cảm nhận được sỉ nhục lúc trước Lâm gia ta phải chịu!”
“Tiểu bối, ngươi...!” Sắc mặt Liễu bà bà trầm xuống, nhịn không được phát ra khí tức Hư Thần cảnh.
Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên: “Dừng tay!”
Nơi xa có mây tía tràn ngập, một đám người đạp không mà đến.
Trong đó có một thiếu nữ áo tím mắt ngọc mày ngài, đó là Tử Yên.
Nàng mở miệng khẽ kêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu bà bà.
Bên cạnh nàng còn có rất nhiều khí tức cường đại.
Trong đó có một nữ tử mặc váy bào màu tím, rất khiến người ta chú ý.
Nữ tử có mái tóc dài màu tím giống như tơ lụa, dung nhan mỹ lệ, da thịt còn trắng hơn cả dương chi ngọc thượng đẳng.
Nàng có một đôi linh nhãn cũng mang màu tím, trong trẻo sáng ngời như thủy tinh tím.
Mà tu vi của nữ tử tóc tím đã đạt tới Hợp Đạo Cảnh, rõ ràng là thiên kiêu từ Tiên Vực hạ giới.
Làm Liễu bà bà kiêng kỵ không phải là nữ tử tóc tím này, mà là khí tức cường đại đang ngủ đông trong đám người phía sau nàng.
Đó tuyệt đối không phải tồn tại mà một tu sĩ Hư Thần cảnh như bà ta có thể trêu chọc.
“Gia tộc lánh đời ở hạ giới cũng chỉ như vậy, bảo nữ nhân kia đi ra đây, bằng không hôm nay ta sẽ san bằng gia tộc Nạp Lan các ngươi!” Nữ tử tóc tím lạnh nhạt nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Liễu bà bà rất khó coi.
Rất nhiều thế lực chung quanh đều khiếp sợ hãi hùng.
Bọn họ biết, thế lực sau lưng nữ tử này lớn đến kinh người, là thánh địa Tử Phủ trên Hoang Thiên Tiên Vực.
Thánh địa Tử Phủ tuy không phải thế lực bất hủ, lại là thế lực đứng đầu dưới bất hủ, có cường giả chí tôn tọa trấn.
Ở Đông Huyền vực cũng có phân nhánh do thánh địa Tử Phủ di lưu tại hạ giới.
Tử Yên kia là một Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ ở phân nhánh hạ giới.
Mà nữ tử tóc tím kia tên là Tô Tử Quỳnh, là Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực, có địa vị rất cao.
Nghe thấy lời nói của Tô Tử Quỳnh, sắc mặt Liễu bà bà cực kỳ khó coi.
Thật ra bà ta không muốn để Nạp Lan Nhược Hi ra ứng chiến.
Dù sao trong thời gian một năm này, Lâm Phong cũng trưởng thành quá nhanh.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn ta đã dung hợp một tiên chủng cổ xưa, tu vi cũng đạt tới Hợp Đạo Cảnh, thực lực cực kỳ khủng bố.
Quả thực còn cường hãn hơn một ít thiên kiêu Tiên Vực.
Có đôi khi Liễu bà bà cũng không rõ, Lâm Phong này là do hương khói tổ tiên nghi ngút hay là thế nào mà lại lập tức trở nên lợi hại như vậy.
So với Lâm Phong thì hiện tại Nạp Lan Nhược Hi chỉ vừa mới đột phá Chân Linh cửu trọng thiên, đạt tới Thần Kiều Cảnh mà thôi.
Tốc độ này đã xem như rất nhanh đối với thiên kiêu ở hạ giới.
Nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với loại tồn tại khai quải như Lâm Phong.
Nạp Lan Nhược Hi ứng chiến thì tuyệt đối sẽ thua!
Liễu bà bà đã xem Nạp Lan Nhược Hi như cháu gái của mình, tất nhiên không muốn nàng chịu nhục nhã và tổn thương.
Lâm Phong thấy thế thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lập tức nói: “Thế nào, một năm trước lúc sỉ nhục ta thì ăn nói đạo lý rõ ràng, hiện tại, không nỡ lòng để Nạp Lan Nhược Hi chịu nhục à?”
“Tiểu bối, không bằng hai bên đều lui lại một bước...” Liễu bà bà hít sâu một hơi và nói.
Vẻ mặt Lâm Phong thật lạnh lùng, khóe mắt liếc nhìn ra hiệu cho Tử Yên.
Tử Yên lập tức truyền âm với Tô Tử Quỳnh.
Tô Tử Quỳnh khẽ gật đầu, một vị hộ đạo nhân phía sau nàng ra tay, phát ra khí tức Thiên Thần cảnh.
Một âm thanh ầm ầm vang lên, Liễu bà bà trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
Lâm Phong nhìn thấy mà sung sướng trong lòng.
Những người đã từng nhục nhã hắn ta, cuối cùng sẽ phải trả giá gấp trăm lần!
“Đã đủ rồi, Liễu bà bà, bà không sao chứ!” Một tiếng nói mang theo âm rung truyền ra.
Trong linh sơn, một thiếu nữ mặc váy dài thủy tụ xuất hiện.
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp của nàng hiện ra phẫn nộ, ẩn nhẫn, lập tức lao đến bên cạnh Liễu bà bà.
“Tiểu thư, lão thân không có gì, ngài đừng ra đây.” Liễu bà bà suy yếu đáp, ân cần nói.
“Liễu bà bà...” Nạp Lan Nhược Hi cắn chặt răng lên đôi môi ửng hồng.
Nàng chuyển ánh mắt phẫn nộ về hướng Lâm Phong.
“Lâm công tử, Nhược Hi tự hỏi trừ từ hôn ra thì chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến ngươi và tông tộc Lâm thị, vì sao các ngươi phải dồn ép tới mức này!”
Nạp Lan Nhược Hi thật sự cảm thấy khó hiểu.
Vì sao áy náy và thiện ý của nàng ta lại đổi lấy kết quả này?
“Hừ, ngươi từ hôn chính là tội nghiệt lớn nhất!” Lâm Phong ôm hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng và nói.
Theo cái nhìn của hắn ta thì mình chính là vai chính của thiên địa.
Dựa vào cái gì Nạp Lan Nhược Hi dám từ hôn?
Nàng có tư cách gì khinh thường mình?
Hết chương 201.
Chương 202
Trong ý thức của Lâm Phong, cho dù hắn ta là phế vật thì Nạp Lan Nhược Hi cũng nên quỳ liếm mình!
Vậy mới có thể thỏa mãn lòng tự trọng của hắn ta!
Tử Yên cũng tiến lên và nói: “Nạp Lan Nhược Hi, ta đã sớm nói qua, ngươi và gia tộc Nạp Lan nhất định sẽ hối hận vì hành động từ hôn lúc trước.”
Nạp Lan Nhược Hi cắn đôi môi ngọc, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ý kiên định, nàng ta nói: “Nhược Hi tuyệt đối không hối hận, Lâm Phong, muốn chiến thì chiến!”
“Hừ, vậy đánh tới ngươi phục mới thôi!”
Lâm Phong ra tay, tu vi Hợp Đạo Cảnh bùng nổ.
Hắn ta trực tiếp tung ra một chưởng, pháp lực khủng bố hóa thành chưởng ấn, mang theo khí tức khủng bố trấn áp đến.
“Bát Hoang chưởng!”
Một chưởng tung ra, giống như muốn chèn ép cả Bát Hoang.
Gương mặt ngọc của Nạp Lan Nhược Hi lập tức thay đổi.
Tuy nàng biết trong một năm nay Lâm Phong đã trở nên rất mạnh.
Nhưng cũng không ngờ có thể đến mức độ này.
Dưới ánh nhìn của vạn người, Nạp Lan Nhược Hi cắn răng ra tay.
Nàng thân là kiêu nữ của thế gia Nạp Lan, cũng không thể tránh né chiến đấu mà bỏ chạy.
Đây là điểm mấu chốt của nàng!
Thế nhưng, gần như chỉ một chiêu mà Nạp Lan Nhược Hi đã bị đánh lui, khóe môi khụ ra máu tươi.
“Tiểu thư!” Liễu bà bà biến sắc.
Lâm Phong này ra tay thật sự không lưu chút tình cảm nào cả.
Uổng công lúc trước Nạp Lan Nhược Hi tự mình tới cửa xin lỗi, đổi lấy lại là đối đãi tàn khốc như vậy!
“A, Nạp Lan Nhược Hi, không phải ngươi là thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng sao, sao lại trở nên yếu ớt như vậy?” Lâm Phong còn không quên trào phúng một câu, giết người tru tâm.
Sắc mặt Nạp Lan Nhược Hi bất biến, thúc giục cực chiêu.
Nàng tung ra một thanh trường kiếm, điểm ra một kiếm, hình thành luồng khí xoáy sắc nhọn.
“Đừng giãy giụa, đều là vô dụng thôi!” Lâm Phong lại ra tay, tung ra một quyền vô cùng đơn giản.
Chiêu thức của Nạp Lan Nhược Hi trực tiếp bị phá giải, cả người nàng cũng bị trùng kích, lại hộc ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Nhìn Lâm Phong chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại Nạp Lan Nhược Hi, sắc mặt vô số thiên kiêu bản thổ chung quanh đều cực kỳ nặng nề.
Cho dù là một ít thiên kiêu từ Tiên Vực hạ giới cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thực lực của Lâm Phong làm bọn họ đều cảm nhận được chút nguy hiểm nhàn nhạt.
Nhìn Nạp Lan Nhược Hi giãy giụa đứng dậy, Lâm Phong thích thú trong lòng, lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà buông lời.
“Nạp Lan Nhược Hi, đừng nói Lâm mỗ bất cận nhân tình, kế tiếp ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, trở thành nữ nô của ta, chuyện từ hôn coi như xóa bỏ.”
“Thứ hai, giết ngươi, diệt sạch gia tộc Nạp Lan!”
Lời nói của Lâm Phong khiến khắp nơi vang lên không ít tiếng kinh hô.
Lời này thật sự vô tình.
Nếu Nạp Lan Nhược Hi thật sự cúi đầu mà trở thành nữ nô của Lâm Phong, vậy đạo tâm của nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ, cả đời chỉ có thể thần phục dưới thân Lâm Phong.
Mà nếu không cúi đầu, Nạp Lan Nhược Hi không giữ được cả mạng, cả gia tộc Nạp Lan cũng sẽ bị liên lụy.
Dù là cái nào trong hai lựa chọn này cũng khiến người ta không thể chấp nhận.
Nạp Lan Nhược Hi nghe vậy thì sắc mặt cũng hoàn toàn tái nhợt, không còn huyết sắc.
Lựa chọn đầu tiên quả thực còn khó chịu hơn cả giết nàng.
Nhưng không thần phục thì toàn bộ gia tộc sẽ bị huỷ diệt vì chuyện này.
Điều này làm ngọc thể của Nạp Lan Nhược Hi run rẩy, đôi môi hồng nhạt bị cắn đến ứa ra máu tươi.
Khi đông đảo các thế lực đều đang suy đoán Nạp Lan Nhược Hi có cúi đầu thần phục hay không thì một tiếng quát lạnh bỗng truyền đến từ sâu trong linh sơn: “Đủ rồi, các ngươi đừng có quá đáng!”
Đi kèm với tiếng quát lạnh này là một khí tức khủng bố giống như gió lốc thổi quét ra.
Một nam tử trung niên mặc trường bào minh hoàng bước chậm ra.
Ông ta là tộc trưởng của gia tộc Nạp Lan, phụ thân của Nạp Lan Nhược Hi, Nạp Lan Chiến.
Đồng thời ông ta cũng là một vị cường giả Đạo Thần cảnh.
Ông ta vốn không muốn ra tay can thiệp, dù sao cũng có thánh địa Tử Phủ tạo áp lực.
Nhưng hiện tại, cách làm của Lâm Phong thực sự quá đáng, Nạp Lan Chiến cũng tức giận đến đau gan.
“A, đánh đứa nhỏ lại xuất hiện tên già sao?” Lâm Phong cười nhạo một tiếng, không có chút tôn kính nào đối với Nạp Lan Chiến.
Nạp Lan Chiến không để ý đến Lâm Phong, mà nhìn về phía đám người thánh địa Tử Phủ kia.
Lâm Phong còn chưa phải kẻ chủ chốt, chủ yếu là thái độ của thánh địa Tử Phủ.
“Chư vị, hình như Lâm Phong này và thánh địa Tử Phủ các ngươi không có quan hệ quá lớn mới đúng.” Nạp Lan Chiến nói.
Tô Tử Quỳnh lạnh nhạt mở miệng nói: “Vốn không có quan hệ, nhưng Tử Yên sư muội nói với ta, Lâm Phong tư chất bất phàm, khí vận thêm thân, ngày sau hắn sẽ gia nhập thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực.”
Lời này vừa dứt đã khiến mọi người chung quanh đều hít hà một hơi.
Đặc biệt là những thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực, cả đám nhìn về phía Lâm Phong, đều mang theo cảm xúc hâm mộ không gì sánh kịp.
Được thế lực lớn trên Tiên Vực nhìn trúng, có thể nói là một bước lên trời, phong vân hóa rồng.
Không biết có bao nhiêu thiên kiêu bản xứ ở hạ giới chen lấn vỡ đầu cũng muốn tiến vào Tiên Vực.
Lời này càng khiến đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi lộ ra tuyệt vọng.
Nếu như vậy thì Lâm Phong đã xem như trở thành người của thánh địa Tử Phủ.
Đường đường là thế lực lớn của Tiên Vực, diệt một gia tộc Nạp Lan còn không phải như chơi sao.
Sắc mặt Nạp Lan Chiến trầm xuống, mở miệng nói: “Gia tộc Nạp Lan chúng ta tuy không phải thế lực của Tiên Vực, nhưng tổ tiên cũng từng có người kết thành đạo lữ với nhân vật chí tôn trên Tiên Vực, hẳn các ngươi cũng biết chí tôn là dạng tồn tại ra sao đúng không?”
Bị buộc tới tuyệt lộ, Nạp Lan Chiến bất đắc dĩ chỉ có thể kéo ra lời đồn này.
Nói thật, ngay cả bản thân Nạp Lan Chiến cũng không quá tin tưởng.
Lời đồn này đã quá xa xăm, là do tổ tiên truyền xuống, cũng không biết thật hay giả.
Sở dĩ truyền lưu ra ngoài, chỉ đơn thuần là gia tộc Nạp Lan muốn làm vẻ vang uy danh mà thôi.
Tô Tử Quỳnh nghe vậy thì cười như mất tiếng, cứ như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười.
“Thánh Nữ cười cái gì?” Trong lòng Nạp Lan Chiến có chút không vui.
Tô Tử Quỳnh đỡ đỡ trán, lắc đầu cười nói: “Thật là buồn cười, Nguyên Thiên Chí Tôn mà các ngươi nói đã sớm ngã xuống, sau khi chết thi thể còn bị ma hóa, đã bị Thần Tử Quân gia tự tay đánh diệt rồi.”
“Cái gì?!”
Lời Tô Tử Quỳnh nói làm Nạp Lan Chiến và mọi người trong gia tộc Nạp Lan kinh ngạc.
Bọn họ giật mình là lời đồn mà tổ tiên lưu lại lại là thật.
Mà ngạc nhiên là do vị cường giả chí tôn kia lại đã chết, hơn nữa xác chết ma hóa, nghe nàng ta nói thì còn bị một vị cường giả tuổi trẻ tiêu diệt.
Đây rốt cục là chuyện như thế nào?
Hết chương 202.
Chương 203
Chuyện Quân Tiêu Dao diệt sát ma thi chí tôn đã lưu truyền ồn ào huyên náo trên Tiên Vực, tất nhiên Tô Tử Quỳnh cũng biết.
Nàng nói: “Sau khi Nguyên Thiên Chí Tôn chết có để lại một bí tàng, cuối cùng là Thần Tử của Quân gia cường thế ra tay, diệt trừ xác chết ma hóa kia.”
“Cho nên chỗ dựa của gia tộc Nạp Lan các ngươi đã sớm chết rồi.”
Khi nhắc tới Thần Tử Quân gia, trong mắt Tô Tử Quỳnh cũng toát ra sự sợ hãi và khát khao sâu sắc.
Giống như nhắc tới xưng hô này là một điều cực kỳ thần thánh.
“Thần Tử của Quân gia là người nào?” Lâm Phong nhíu mày, lẩm bẩm nói.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy trên mặt Tô Tử Quỳnh toát ra kính sợ và khát khao, Lâm Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
“Cái gì mà Thần Tử Thánh Tử, chờ tương lai ta tiến vào Tiên Vực thì nhất định sẽ siêu việt bọn họ.” Lâm Phong thầm nói trong lòng.
“Được rồi, Nạp Lan gia các ngươi cũng đừng mượn danh kéo đại kỳ gì nữa, Lâm Phong, ngươi tới xử trí bọn họ đi.” Tô Tử Quỳnh xua xua tay và nói.
“Vâng.” Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn về phía Nạp Lan Chiến và Nạp Lan Nhược Hi.
Giờ phút này, cho dù là Nạp Lan Chiến cũng đã bất lực.
Tuy ông ta là cường giả Đạo Thần, nhưng trong những hộ đạo nhân của Tô Tử Quỳnh cũng có cường giả Đạo Thần, hơn nữa càng mạnh hơn ông ta.
Dung nhan tinh xảo của Nạp Lan Nhược Hi tràn ngập tuyệt vọng.
Bàn tay ngọc của nàng nắm chặt một cổ phù được treo trên cổ.
Cổ phù này là vật cổ tổ truyền của gia tộc Nạp Lan, tới đời này thì vừa vặn truyền lưu cho nàng.
“Nạp Lan Nhược Hi, cho ngươi cơ hội cuối cùng, chọn thế nào thì phải xem ngươi, thần phục làm nô hay là cả tộc bị diệt?” Lâm Phong cười lạnh và nói.
Sắc mặt Nạp Lan Nhược Hi xanh trắng luân phiên, cắn răng thật chặt.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải cho ngươi biết tay mới được chứ gì?” Mặt Lâm Phong trầm xuống, lại ra tay.
Nạp Lan Chiến muốn ngăn trở, lại bị khí tức do cường giả của thánh địa Tử Phủ nhắm vào, không thể nhúc nhích.
Đối mặt với sát chiêu do Lâm Phong đánh úp đến, Nạp Lan Nhược Hi tuyệt vọng trong lòng, run rẩy nhắm mắt lại.
Cổ phù nàng nắm chặt trong tay bỗng tỏa ra ánh sáng mông lung.
Cũng ngay vào lúc này, trên vòm trời cách đó không xa, không gian bỗng bị xé rách, mở ra một cái lỗ thật lớn.
Một cái khe không gian thật lớn xỏ xuyên qua nửa bầu trời, cảnh tượng như vậy lay động lòng người, khiến vô số người kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm!
“Đây là cái gì, là diệt thế sao?”
Một ít cường giả bản thổ của Đông Huyền vực sợ đến sắc mặt trắng bệch, tròng mắt cũng sắp trừng rớt ra ngoài!
Cho dù là những người của Tiên Vực cũng hít sâu một hơi, ánh mắt kinh nghi bất định!
Ngay vào lúc cái khe không gian khuếch trương, một mũi tên cháy Thái Dương Chân Hỏa bừng bừng bỗng lao vút ra từ sâu trong cái khe không gian, xông thẳng về hướng Lâm Phong.
“Là ai!”
Cảm nhận được uy lực mũi tên lửa kia, sắc mặt Lâm Phong kịch biến, vội vàng xoay người chống cự.
Phụt một tiếng vang lên!
Sức mạnh khủng bố mà mũi tên mang theo trực tiếp xé rách một cánh tay của Lâm Phong, nửa người hắn ta lập tức cháy đen.
Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, hộc ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt mang theo kinh hãi và không thể tin cực độ!
Không chỉ hắn ta mà người toàn trường đều dại ra, hoàn toàn không phản ứng kịp!
Mạnh như Lâm Phong mà chỉ một chiêu đã bị người ta đánh bị thương nặng, quả thực khiến người ta không thể tin vào mắt mình!
“Lâm Phong ca ca!” Tử Yên hét lên một tiếng.
Tô Tử Quỳnh cũng biến sắc, mũi tên lửa kia khiến cả nàng cũng cảm nhận được uy hiếp cùng cực!
Ngay vào khoảnh khắc vạn chúng kinh hãi, một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến từ cái khe không gian.
“Người mà công tử nhà ta muốn bảo vệ mà ngươi cũng dám hạ sát thủ, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào!”
Một nam tử tuổi trẻ bước chậm ra từ cái khe không gian, toàn thân tràn ngập trong Thái Dương Chân Hỏa mênh mông.
Trước ngực hắn mơ hồ hiện hóa ra một đồ đằng thái dương, khí tức cường hãn tới cực điểm, làm thiên kiêu tứ phương kinh sợ.
Rất nhiều người đều như hóa ngu si, lúc tỉnh táo lại thì nhìn thấy Lâm Phong kiêu ngạo kiệt ngạo kia đã bị thương nặng, vô cùng chật vật.
Cả đám người gia tộc Nạp Lan cũng ngơ ngác mà nhìn nam tử giống như Hỏa thần bước ra từ cái khe không gian.
Tuy nói cảnh giới của hắn không phải đặc biệt cao, nhưng kết hợp với tuổi của hắn thì tuyệt đối là yêu nghiệt.
Quan trọng nhất là, tuy cùng là Hợp Đạo Cảnh, nhưng nam tử trước mặt này lại chỉ dùng một chiêu đã làm Lâm Phong bị thương nặng.
Sức chiến đấu này quả thực không bình thường.
Cảnh giới chỉ là một bộ phận tạo thành sức chiến đấu, cảnh giới càng cao thì thực lực càng mạnh, nhưng trừ điểm này ra, còn có các loại nhân tố có thể ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Một ít thiên kiêu cấm kỵ, mặc dù cảnh giới không coi như đặc biệt cao, nhưng cũng đủ để khiến tứ phương kiêng kỵ, là bởi vì sức chiến đấu của bọn họ cực cao, có năng lực vượt cấp khiêu chiến.
Quân Tiêu Dao chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Tuy Lâm Phong là Hợp Đạo Cảnh, nhưng nhiều nhất hắn ta cũng chỉ có thể quét ngang tứ phương ở Hợp Đạo Cảnh.
Lên trên một tầng, hắn ta muốn đánh cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao tới nói, đừng nói là Hợp Đạo Cảnh, cho dù là Niết Bàn Cảnh hay là Thông Thiên Cảnh cao hơn một tầng thì hắn cũng không cần quá kiêng kỵ.
Đây là điểm khác nhau của thiên kiêu và yêu nghiệt.
Nhìn nam tử tuổi trẻ đột ngột xuất hiện kia, toàn trường mất hết âm thanh.
Tất cả mọi người đang suy đoán lai lịch của hắn.
Trước kia tuy Nghệ Vũ từng hiện thân, đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao ở Thánh Linh Thư Viện, nhưng dù sao số người từng nhìn thấy hắn cũng rất ít.
“Ngươi là người phương nào mà dám tổn thương Lâm Phong ca ca!” Gương gương mặt xinh đẹp của của Tử Yên mang theo sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghệ Vũ.
Nàng không thể chịu đựng được bất cứ kẻ nào tổn thương Lâm Phong.
“Hừ, rác rưởi!” Nghệ Vũ lại giơ tay nắm một cái, pháp lực mênh mông, ngưng tụ thành trường cung hoàng kim.
Hắn kéo căng cung như trăng tròn, trực tiếp bắn về hướng Tử Yên.
Vèo!
Mũi tên ra kinh hồng, hư không cũng chấn động!
Mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như thấy quỷ.
Nam tử tuổi trẻ trước mặt này quả thực cường thế đến rối tinh rối mù, một lời không hợp đã ra tay.
Thậm chí cũng không để bụng Tử Yên là người của thánh địa Tử Phủ.
“A!”
Cảm nhận được khí tức sắc bén mà nóng cháy kia, gương mặt xinh đẹp của Tử Yên lập tức trắng bệch.
Hết chương 203.
Chương 204
Tô Tử Quỳnh lắc mình tránh ra, tất nhiên nàng không có khả năng đứng nhìn Thánh Nữ ở hạ giới bị diệt sát.
“Tử Khí Đông Lai Tam Thiên Lý!”
Tô Tử Quỳnh thi triển ra tuyệt học của thánh địa Tử Phủ, tay ngọc phất ra, mây tía mênh mông cuồn cuộn hiện lên, va chạm với mũi tên của Nghệ Vũ.
Oanh!
Tô Tử Quỳnh kêu lên một tiếng, bị đẩy lui cả trăm bước, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.
Tứ phương tĩnh mịch!
Đó là Thánh Nữ của thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực, cuối cùng lại bị một chiêu đánh lui bị thương.
Bản thân Tô Tử Quỳnh cũng có chút không tin được.
Cho dù thực lực của nàng không tính là đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng cũng coi như là nhất lưu.
Mà hiện tại, lại bị nam tử tuổi trẻ kia áp chế gắt gao.
Sao mà nàng biết được, Nghệ Vũ chính là truyền nhân của cổ chi đế tộc, mang trên người rất nhiều thiên phú, không phải một một Thánh Nữ như nàng có thể so sánh được.
Nhìn thấy Nghệ Vũ cường thế vô song, tất cả mọi người của gia tộc Nạp Lan cảm giác như đang nằm mơ.
Bọn họ không ngờ sẽ có người ra tay cho bọn họ.
Nạp Lan Nhược Hi cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng sắc mặt Nạp Lan Chiến cũng không đẹp lên gì mấy.
Bởi vì tuy thực lực của Nghệ Vũ mạnh, nhưng cũng chỉ là ở thế hệ trẻ mà thôi.
Nếu sau lưng không có thế lực cường đại thì vẫn không trợ giúp được cho gia tộc Nạp Lan.
Tô Tử Quỳnh cũng nghĩ tới điểm này, lạnh lùng quát: “Rốt cục ngươi là người phương nào, dám cả gan cản trở thánh địa Tử Phủ ta!”
“Thánh địa Tử Phủ tính là thứ gì, có tin chỉ một câu của công tử nhà ta cũng đủ huỷ diệt thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực của các ngươi hay không!” Nghệ Vũ trố mắt nhìn, lãnh đạm nói.
Có lẽ đã ở lâu bên cạnh Quân Tiêu Dao nên tính cách của hắn cũng nhiễm thêm chút bá đạo.
Sự bá đạo thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Xôn xao!
Tứ phương nghe vậy thì toàn trường ồ lên.
Tiếng xôn xao vô tận như muốn chấn phá vòm trời!
Một câu thôi đã khiến thánh địa Tử Phủ huỷ diệt!
Mọi người toàn trường đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng, cái Nghệ Vũ nhắc tới cũng không phải là thánh địa Tử Phủ ở hạ giới, mà là thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực!
Chênh lệch trong đó là khác nhau như trời với đất.
Thánh địa Tử Phủ trên Tiên Vực chính là thế lực đứng đầu được cường giả chí tôn vô thượng tọa trấn, há là ai cũng có thể huỷ diệt hay sao.
Tâm thần của Nạp Lan Chiến và Nạp Lan Nhược Hi cũng chấn động.
Thiên kiêu trẻ tuổi cường đại như thế lại chỉ là một tôi tớ?
Công tử mà hắn nhắc đến rốt cục cường đại đến mức nào?
“Làm càn!”
Vài vị cường giả Thiên Thần và Đạo Thần của thánh địa Tử Phủ trợn mắt tức giận nhìn.
Thánh địa Tử Phủ của bọn họ đã được truyền thừa trên Tiên Vực mấy chục vạn năm, còn chưa bao giờ có người dám miệt thị bọn họ như vậy.
Một cường giả Thiên Thần trực tiếp dùng một chưởng đánh về hướng Nghệ Vũ.
Mà lúc này, sâu trong cái khe không gian bỗng có tiếng chấn động vang lên, có hào quang kim sắc tràn ngập thiên địa.
Một con Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng kéo một liễn xa hoàng kim bước ra từ trong đó.
Bên cạnh liễn xa còn có ba bóng người đi theo.
Trong đó có một vị lão giả thanh bào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì trong mắt lộ ra một tia khinh thường, giơ tay chộp tới chỗ cường giả Thiên Thần của thánh địa Tử Phủ.
Phụt!
Vị cường giả Thiên Thần tung đòn tấn công kia bị lão giả thanh bào dùng một tay bóp chết!
Tất cả mọi người chung quanh đều trợn tròn mắt.
Cường giả Thiên Thần của thánh địa Tử Phủ bị một chưởng bóp chết!
Điều này khiến người ta sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía lão giả thanh bào mang theo sự kinh sợ xưa nay chưa từng có.
Nhưng mà, có một đám thế lực bản địa của Đông Huyền vực nhìn thấy vị lão giả thanh bào kia thì lộ ra vẻ mặt chấn động và kích động.
“Lão tổ, là Đông Huyền lão tổ sao!”
Trong nhóm người này có một nam tử trung niên đi ra, mang theo vẻ mặt cực độ hưng phấn và kích động.
Ông ta là tông chủ của Đông Huyền đạo tông.
Đông Huyền đạo tông đã từng là thế lực mạnh nhất của Đông Huyền vực, có thời từng bá chiếm toàn bộ Đông Huyền vực.
Mấy năm gần đây, tuy họ có chút suy nhược, nhưng cũng là một trong những bá chủ của Đông Huyền vực.
Mà giờ phút này, tông chủ của Đông Huyền đạo tông này nhìn về phía lão giả thanh bào, biểu cảm phấn chấn.
Vị lão giả thanh bào kia chính là lão tổ của Đông Huyền đạo tông bọn họ.
Rất lâu trước kia, cũng nhờ vào nhất đại Đông Huyền lão tổ này nên Đông Huyền đạo tông mới có thể bá chiếm toàn bộ Đông Huyền vực.
“Quả nhiên Đông Huyền đạo tông còn tồn tại.”
Lão giả thanh bào, cũng chính là Đông Huyền lão tổ lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu.
Lão là cường giả phi thăng từ Thiên Huyền đại lục.
Nghe thấy lời này, rất nhiều thế lực bản thổ của Đông Huyền vực ở đây đều sởn tóc gáy.
Lão tổ của Đông Huyền đạo tông hạ giới!?
“Ha ha, thật tốt quá, có lão tổ ở đây thì Đông Huyền đạo tông ta sầu gì không cường thịnh!” Đông Huyền Tông chủ hưng phấn nói.
“Hiện tại đừng gọi lão hủ là Đông Huyền lão tổ, lão hủ chỉ là người hầu của công tử mà thôi.” Đông Huyền lão tổ lắc lắc đầu.
“Cái gì...”
Một câu của Đông Huyền lão tổ khiến cả thiên địa an tĩnh lại.
Đông Huyền lão tổ phi thăng lên Tiên Vực từ vô số năm trước, mà hiện tại chỉ là một người hầu?
Tam quan của rất nhiều thiên kiêu bản thổ của Đông Huyền vực đều sụp đổ.
Rốt cục là người có thân phận tôn quý kiểu gì mới có thể làm cường giả Thánh Cảnh này làm tôi tớ?
Đồng tử của Nạp Lan Chiến cũng chấn động, ông ta cũng từng nghe nói qua tên tuổi của Đông Huyền lão tổ.
Mà hiện tại, lão lại trở thành người hầu của kẻ khác?
Nạp Lan Nhược Hi nắm chặt cổ phù trong tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn về hướng liễn xa hoàng kim kia.
Nàng rất tò mò, công tử ngồi trong liễn xa hoàng kim kia rốt cục là thần thánh phương nào?
Còn về Tô Tử Quỳnh, cả người nàng ta đang run lên bần bật.
Nàng nhìn Cửu Đầu Sư Tử kia, trên nét mặt mang theo vẻ kinh sợ chưa bao giờ có.
“Cửu Đầu Sư Tử kéo xe, chẳng lẽ thật là vị kia...”
Sắc mặt Tô Tử Quỳnh trắng bệch như tờ, không dám nghĩ tiếp!
Mà gần đây, nổi tiếng nhất cũng chỉ có Thần Tử của Quân gia.
Tô Tử Quỳnh không dám nghĩ tiếp, sợ suy nghĩ của mình biến thành hiện thực.
Nhưng sự thật tàn khốc như vậy đó.
Một tiếng nói ôn nhuận đạm nhiên truyền ra từ liễn xa hoàng kim: “Thánh địa Tử Phủ, cũng kiêu ngạo thật đấy.”
Nghe giọng nói này, trong đầu Tô Tử Quỳnh nổ vang kịch liệt, tâm can cũng run rẩy.
Thái độ này, ngữ khí này, trừ Thần Tử Quân gia ra thì Tô Tử Quỳnh không thể nghĩ được ra người thứ hai.
Hết chương 204.
Chương 205
Ở Tiên Vực, thiên kiêu đánh bại Cửu Đầu Sư Tử để làm tọa kỵ thật sự quá ít quá ít.
Nàng vội vàng quỳ xuống mặt đất, cũng mặc kệ làn váy tím trên người lây dính bùn đất, không ngừng dập đầu và nói: “Thần Tử đại nhân, xin thứ tội cho, Tử Quỳnh không biết Thần Tử đại nhân có quan hệ với gia tộc Nạp Lan, nếu không thì dù cho Tử Quỳnh một trăm lá gan cũng không dám động thủ với gia tộc Nạp Lan!”
Nhìn Thánh Nữ thánh địa Tử Phủ không ngừng dập đầu, đầu óc rất nhiều dân bản xứ Đông Huyền vực đều chết máy.
Người hiện tại đang quỳ xuống đất dập đầu, và Tử Phủ Thánh Nữ trước đó còn cao cao tại thượng, siêu nhiên thoát tục kia có cùng là một người không vậy?
“Cái này... Sao lại thế này?” Lâm Phong lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, cả người cũng thạch hóa.
“Tử Quỳnh sư tỷ, vì sao ngươi...” Tử Yên cũng cả kinh đến há cái miệng nhỏ ra.
Nàng là Thánh Nữ ở hạ giới, tất nhiên không biết tên tuổi của Quân Tiêu Dao khủng bố ra sao ở Tiên Vực.
“Thánh Nữ đại nhân...” Những cường giả thánh địa Tử Phủ ban đầu cũng hơi ngớ ra.
Nhưng nghĩ đến hai tiếng xưng hô Thần Tử mà Tô Tử Quỳnh nói ra, bọn họ đều đã rõ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Xin Thần Tử đại nhân thứ tội cho!”
Xôn xao, một loạt cường giả của thánh địa Tử Phủ đều cùng quỳ xuống mặt đất.
Mà trong đó, cho dù là cường giả Thiên Thần, thậm chí là Đạo Thần cũng không chút do dự mà trực tiếp quỳ xuống.
Cảnh giới, thân phận, bối cảnh gì cũng là hư vô trước mặt vị kia!
Người bọn họ đắc tội là một trong những nhân vật tôn quý nhất Tiên Vực.
“Đậu má, ta không phải xuất hiện ảo giác đâu đúng không?” Một thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nói.
Thánh địa Tử Phủ ở hạ giới vô cùng cường thế, họ bảo tứ phương tới xem thì không ai dám không làm theo.
Mà hiện tại, họ lại như một đám quy tôn tử, quỳ gối trước liễn xa hoàng kim kia mà không ngừng dập đầu.
Loại tương phản này thật sự quá lớn.
Vị công tử trong liễn xa kia còn chưa lộ diện mà đã khiến người của thánh địa Tử Phủ sợ đến mức phá gan.
Điều này không khỏi làm thế lực khắp nơi hạ giới đều phỏng đoán, rốt cục thân phận lai lịch của công tử kia tôn quý đến cỡ nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi cũng lộ ra kinh ngạc xưa nay chưa từng có.
Nàng cực kỳ tò mò về vị công tử đã cứu giúp gia tộc Nạp Lan bọn họ.
Dưới sự chú ý của vạn chúng, rốt cuộc một bóng dáng cũng lạnh nhạt bước ra từ liễn xa hoàng kim.
Y quan trắng hơn cả tuyết, dáng người trưởng thành, siêu nhiên tuyệt đại, không nhiễm trần tục.
Cả người chảy xuôi tiên vận, thân thể như chạm trác thành từ tiên ngọc vô cấu.
Còn về dung nhan, tuy khuôn mặt có tiên quang tràn ngập, nhưng cũng mơ hồ lộ ra đôi nét, chỉ thế thôi đã khiến tất cả sinh linh giống cái ở đây hít thở không thông!
“Là... Tiên thật sự sao?” Đám dân bản xứ của Đông Huyền vực đều thất thần lẩm bẩm.
Trừ Tiên ra thì bọn họ không thể nghĩ ra chữ nào khác có thể hình dung.
Bóng dáng kia quá siêu nhiên tuyệt tục.
Trên Tiên Vực cũng đã khiến tứ phương kinh ngạc cảm thán, càng đừng nói là chốn hạ giới cằn cỗi này.
Cả người Nạp Lan Nhược Hi cũng ngây ngốc, choáng váng.
Nàng không ngờ công tử trợ giúp gia tộc Nạp Lan của nàng lại đẹp đến mức này.
Loại khí chất này khiến thiên chi kiêu nữ của gia tộc Nạp Lan như nàng chỉ liếc mắt một cái đã trầm luân.
Có thể nói, toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí Thiên Huyền đại lục cũng không tìm ra một nam tử có thể sánh bằng một phần trăm khí chất của Quân Tiêu Dao.
“Quả nhiên là vị kia...”
Tuy Tô Tử Quỳnh đã xác định, nhưng giờ phút này thật sự nhìn thấy lại có cảm nhận bất đồng.
Nói một câu buồn cười, Tô Tử Quỳnh cũng từng ảo tưởng có thể đáp lời với Quân Tiêu Dao, thậm chí sinh ra quan hệ.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ lại gặp mặt Quân Tiêu Dao dưới tình huống như vậy.
Giờ khắc này, Tô Tử Quỳnh hận chết Tử Yên và Lâm Phong.
Nếu không phải vì ả ta thì sao Tô Tử Quỳnh lại đắc tội Quân Tiêu Dao?
Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn chung quanh, vẻ mặt rất bình đạm.
Trước đó khi hạ giới, Quân Tiêu Dao đã cảm nhận được cổ phù trong pháp khí không gian của hắn đang rung động.
Cổ phù này là do hắn đoạt được từ trong tay Cơ Huyền ở bí tàng Nguyên Thiên.
Cổ phù này cũng là tín vật của Nguyên Thiên Chí Tôn.
Quân Tiêu Dao có được cơ duyên của Nguyên Thiên Chí Tôn, tất nhiên cũng muốn giúp ông ta chấm dứt đoạn nhân quả này.
“Hẳn gia tộc Nạp Lan này chính là gia tộc đạo lữ của Nguyên Thiên Chí Tôn.” Quân Tiêu Dao tự nhủ trong lòng.
Cũng may hắn tới kịp thời, nếu không có khả năng nhân quả này sẽ không thể viên mãn.
“Ngươi, lại đây.” Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt dừng lại trên người Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Vị đại nhân tuổi trẻ đến từ Tiên Vực này có thân phận lớn đến kinh người, cả thánh địa Tử Phủ cũng phải quỳ xuống đất xin tha.
Tất nhiên Nạp Lan Nhược Hi cũng có chút thấp thỏm bất an.
Nhưng nàng vẫn căng da đầu đi tới.
“Đa tạ ân cứu mạng của công tử, Nhược Hi và gia tộc Nạp Lan khắc sâu trong lòng, không dám quên.” Nạp Lan Nhược Hi khom người bái lạy và nói.
Quân Tiêu Dao lấy ra một cổ phù, nó sinh ra cộng minh với cổ phù trên chiếc cổ ngọc của Nạp Lan Nhược Hi, tản ra ánh hào quang mênh mông.
“Quả nhiên, không sai.”
Sau khi hoàn toàn xác định, Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn tùy tiện ra tay cũng có thể bảo vệ gia tộc Nạp Lan.
“Yên tâm, về sau không ai dám tổn thương ngươi và gia tộc Nạp Lan.” Quân Tiêu Dao bình đạm nói.
“Đa tạ đại ân đại đức của công tử, Nhược Hi không có gì để báo đáp!” Nạp Lan Nhược Hi lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang theo các loại cảm xúc như kích động, tôn sùng, cảm kích.
Điều này làm sắc mặt Lâm Phong lập tức trầm xuống.
Mọi chuyện vốn đang tiến hành dựa theo dự đoán của hắn ta.
Nạp Lan Nhược Hi sẽ biến thành nữ nô của hắn ta.
Kết quả hiện tại lại bị Quân Tiêu Dao một tay phá hư.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong siết chặt nắm tay.
Hắn ta là khí vận chi tử được thiên địa nâng đỡ, tương lai sẽ là chúa tể của toàn bộ Thiên Huyền đại lục, sao lại chịu bỏ qua như vậy?
Mà lúc này Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Lâm Phong.
Trong mắt hắn lộ ra chút kinh ngạc.
“May mắn như vậy sao, vừa hạ giới thì đã đụng phải một trong những Nghịch Thiên Thập Tử.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hết chương 205.