-
Chương 196-200
Chương 196
Sau khi trở lại Quân gia, Quân Tiêu Dao trực tiếp đi đến Thiên Đế Cung bế quan.
Hắn thu hoạch được rất lớn trong hành trình đi đến Thiên Đạo Lâu, cần một khoảng thời gian để tiêu hóa.
Nghệ Vũ cũng đi theo Quân Tiêu Dao về tới Quân gia.
Thiên phú của hắn ta khiến mọi người trong Quân gia đều tán thưởng.
Trong lòng họ càng khâm phục Quân Tiêu Dao vì có thể mời chào được người theo đuổi cường đại như vậy.
Quân Tiêu Dao cũng giao phó, phải cho Nghệ Vũ đãi ngộ sánh ngang với những tộc nhân trung tâm.
Điều này làm Nghệ Vũ cảm động không thôi, mà quyết tâm đi theo Quân Tiêu Dao cũng càng kiên định.
Quân Tiêu Dao bế quan, bắt đầu tiêu hóa hơn một ngàn viên tiên nguyên kia.
Sau đó còn phải dùng luân hồi tiên chủng để tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi quyền và Luân Hồi Niết Quang.
Toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực rơi vào một thời gian im lặng ngắn ngủi.
Nhưng trong sự bình tĩnh ngắn ngủi này lại có dòng chảy ngầm đang cuộn trào.
Không biết từ khi nào, Tiên Vực bắt đầu truyền lưu chuyện thập địa hạ giới xuất hiện đại biến động.
Thập địa có khả năng sẽ rối loạn, đến lúc đó cơ duyên hiện thế, khí vận hiện hóa, sẽ mang đến biến cách xưa nay chưa từng có.
Loại biến cách này không chỉ nằm ở thập địa, còn có khả năng ảnh hưởng đến Tiên Vực.
Trước kia cũng không thiếu có ngời mang đại khí vận của hạ giới được thế lực Tiên Vực mời chào, bồi dưỡng rồi trở thành nhất đại cường giả.
Bị giới hạn trong quy tắc thiên địa nên hiển nhiên thiên kiêu thập địa hạ giới không có khả năng so được với thiên kiêu trên Tiên Vực.
Nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, lần này thập địa biến động, rất nhiều người cảm thấy hạ giới sẽ có nhân vật nghịch thiên ra đời, thậm chí sẽ sinh ra uy hiếp lớn đối với thiên kiêu Tiên Vực.
Chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ, cũng không phải không có nhân vật nghịch thiên phi thăng từ hạ giới lên Tiên Vực.
Chỉ là lần này, có lẽ sẽ càng nhiều một chút.
Hơn nữa lần biến cách này cũng là cơ duyên.
Rất nhiều thiên kiêu các thế lực Tiên Vực đều không kìm nén được.
Đối với bọn họ, cơ duyên trên Tiên Vực hữu hạn, hơn nữa tất cả đều bị những thiên kiêu đứng đầu kia bá chiếm, bọn họ chỉ có thể uống chút cơm thừa canh cặn mà thôi.
Nhưng nếu bọn họ xuống hạ giới, nhất định sẽ lập tức biến thành nhân vật số một.
Trừ phi là những kiêu tử nghịch thiên kia cũng hạ giới, bằng không thiên kiêu ở thập địa còn kém xa bọn họ.
Nguyên nhân cũng vì thế nên rất nhiều thế lực mới muốn đưa thiên kiêu nhà mình hạ giới, đi tranh đoạt đại cơ duyên của nơi đó.
Nhưng, hạ giới là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Bởi vì quy tắc thiên địa bất đồng nên hạ giới trời sinh đã bài xích sinh linh trên Tiên Vực.
Cho nên sinh linh Tiên Vực càng cường đại thì càng khó có thể hạ giới.
Mặc dù là những người Tiên Vực tu vi không phải đặc biệt cao, muốn hạ giới cũng muôn vàn khó khăn.
Trừ phi có sinh linh nguyện ý hoàn toàn rút đi khí tức Tiên Vực, sa đọa thành sinh linh hạ giới, như vậy mới có thể trực tiếp xuống đó.
Những năm tháng xa xăm trước kia, Quân gia là lợi dụng phương pháp này để xua đuổi thập đại cổ tộc, làm bọn họ hoàn toàn mất đi khí tức Tiên Vực, sa đọa triệt để thành sinh linh hạ giới.
Nhưng đối với những sinh linh Tiên Vực trời sinh đã cao cao tại thượng thì phương pháp này quả thực còn khó chịu hơn cái chết.
Không ai lại lựa chọn hạ giới bằng phương pháp này.
Bọn họ sẽ trả cái giá đắc, dùng các loại thủ đoạn để cưỡng ép hạ giới.
Trong nháy mắt, thời gian một năm trôi qua.
Trong một năm này, Tiên Vực đã xảy ra đại biến động.
Người của các thế lực lớn sôi nổi bắt đầu hạ giới.
Đương nhiên, đa số thế lực chỉ để truyền nhân nhà mình hạ giới, nhiều nhất là mang vài vị hộ đạo nhân.
Hạ giới cũng bắt đầu hỗn loạn vì chuyện này.
...
Một trong thập địa hạ giới, Thiên Huyền đại lục.
Đại lục này có diện tích rộng lớn vô tận, cả đời phàm nhân cũng khó có thể bước ra khỏi một góc đại lục.
Trên đại lục này có hoàng triều truyền thừa vạn năm, có gia tộc lánh đời cường đại, cũng có thánh địa tông phái cao cao tại thượng.
Nhìn chung Thiên Huyền đại lục được chia thành Đông Huyền vực, Tây huyền vực, Nam huyền vực và Bắc huyền vực.
Đông Huyền vực, Đại Viêm Quốc, tông tộc Lâm thị.
Thân là một trong tứ đại gia tộc của Đại Viêm Quốc, tông tộc Lâm thị rất có sức ảnh hưởng đối với toàn bộ Đại Viêm Quốc.
Nhưng nếu tính trên toàn bộ Đông Huyền vực thì cho dù là Đại Viêm Quốc cũng chỉ là thế lực tam lưu mà thôi.
Giờ phút này, ở tông tộc Lâm thị, sau một ngọn núi.
Một thiếu niên thanh bào gương mặt thanh tú, vẻ mặt kiên nghị đang không ngừng ra quyền nhằm vào cọc gỗ.
Toàn bộ cọc gỗ nhuộm đầy vết máu đỏ, có vẻ rất chói mắt.
Đông!
Một quyền của thiếu niên nặng nề nện lên cọc gỗ, thậm chí khuôn mặt thanh tú của hắn ta còn mang theo một phần hung hãn.
“Đáng chết, vì sao ta không thể sáng lập Linh Hải!”
“Không sáng lập được Linh Hải, ta sẽ không trở thành tu sĩ được, vậy phải trở thành trò cười cho người khác cả đời!”
Thiếu niên này tên là Lâm Phong, là con trai của gia chủ tông tộc Lâm thị.
Thân là thiếu chủ của tông tộc Lâm thị, lại là một phế vật không sáng lập được cả Linh Hải, có thể đoán được Lâm Phong sẽ bị cười nhạo và xem thường đến mức nào.
“Lâm Phong ca ca, đừng khổ sở.”
Lúc này, một thiếu nữ áo tím xuất hiện, nàng mắt ngọc mày ngài, mỹ lệ động lòng người.
Nàng nhìn bàn tay nhiễm máu của Lâm Phong, lộ ra vẻ mặt thương tiếc.
“Tử Yên, ngươi cần gì phải lo cho thứ phế vật như ta chứ?” Lâm Phong cười tự giễu.
Tử Yên không phải là người của tông tộc Lâm thị, mà chỉ sống nhờ ở nhà hắn.
Tử Yên cười thần bí mà nói: “Lâm Phong ca ca đừng nản chí, mảnh thiên địa này sắp đại biến, bất cứ kẻ nào cũng có cơ hội phong vân hóa rồng.”
Nghe Tử Yên nói thế, Lâm Phong khẽ lắc đầu và nói: “Tử Yên, đến bây giờ ta cũng không thể lý giải, Tiên Vực mà ngươi nói rốt cục là như thế nào.”
Tử Yên cười nói: “Đó là một thế giới thực xuất sắc, diện tích lớn hơn toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí còn lớn hơn Thiên Huyền đại lục vô số lần, thế lực phía sau Tử Yên cũng đến từ nơi đó.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt Lâm Phong thật chấn động.
Thế lực sau lưng Tử Yên cực kỳ thần bí mà cường đại.
Mà thế lực cường hãn như vậy lại chỉ là một chi thứ nho nhỏ được truyền xuống từ chủ mạch trên Tiên Vực.
Hắn ta khó có thể tưởng tượng, rốt cục chủ mạch kia cường đại đến mức nào.
Tử Yên tiếp tục nói: “Không bao lâu nữa sẽ có sư huynh sư tỷ chủ mạch hạ giới, đến lúc đó, Tử Yên nhất định tận lực thỉnh cầu bọn họ trợ giúp ngươi.”
“Đa tạ ngươi.” Ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia cảm động.
Mà lúc này, một gia phó bỗng chạy tới và nói: “Thiếu gia, người của gia tộc Nạp Lan tới.”
“Cái gì?”
Lời này làm Lâm Phong biến sắc.
Hết chương 196.
Chương 197
Gia tộc Nạp Lan là một trong những gia tộc lánh đời Đông Huyền vực, có cường giả Đạo Thần khủng bố tọa trấn.
Thần Kiều, Quy Nhất, Hợp Đạo, Niết Bàn, Thông Thiên, Thần Hỏa
Sau khi bậc lửa Thần Hỏa trở thành cường giả Thần Hỏa, cũng xem như bước vào cửu giai thông thánh.
Cửu giai lần lượt là Hư Thần, Chân Thần, Thiên Thần, Đạo Thần, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Thánh Nhân Vương, Đại Thánh, Thánh Chủ.
Mỗi một tầng cũng chia thành tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tiểu viên mãn, đại viên mãn.
Đạo Thần nắm giữ ít nhất một đạo chi pháp tắc, đối với Thiên Huyền đại lục ở hạ giới mà nói, Đạo Thần đã là cường giả cực kỳ lợi hại.
Mà gia tộc Nạp Lan là một gia tộc lánh đời có được cường giả Đạo Thần, là nhất bá của Đông Huyền vực.
Nhưng chủ yếu là, Lâm Phong và tiểu thư đương đại của gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Nhược Hi, có hôn ước với nhau.
Năm đó phụ thân hắn ta ngoài ý muốn cứu được lão gia tử bị trọng thương của gia tộc Nạp Lan, bởi vậy mới có hôn ước này.
Mà hiện tại, gia tộc Nạp Lan tới tông tộc Lâm thị làm cái gì.
Lâm Phong đã thầm suy đoán ra tám chín phần mười.
Từ hôn!
Trừ chuyện này ra, Lâm Phong không thể nghĩ ra lý do gì khác.
Đừng nói là tông tộc Lâm thị, dù là toàn bộ Đại Viêm Quốc cũng giống như con kiến trong mắt gia tộc Nạp Lan, có thể tiêu diệt nếu thích.
“Gia tộc Nạp Lan?” Tử Yên nghe vậy thì hơi nhăn mày liễu lại.
Thế lực sau lưng nàng cũng không thua kém gì gia tộc Nạp Lan.
Nhưng nàng từng nghe một lời đồn đãi, một nữ tử tổ tiên của gia tộc Nạp Lan từng là đạo lữ của một vị cường giả tối cao trên Tiên Vực.
Hình như cường giả tối cao kia tên là Nguyên Thiên Chí Tôn gì đấy.
Tử Yên cũng không biết rốt cục Nguyên Thiên Chí Tôn khủng bố đến mức nào.
Nhưng có thể dính đến hai chữ chí tôn thì hiển nhiên là cường giả siêu cấp mà nàng không thể tưởng tượng.
“Tốt nhất Nạp Lan Nhược Hi kia đừng làm quá mức, nếu không thì...”
“Đến lúc đó sư huynh sư tỷ trên Tiên Vực hạ giới, Tử Yên sẽ bắt gia tộc Nạp Lan phải trả giá đắc!” Tử Yên lạnh như băng mà nói.
Nhất mạch của nàng ta vô cùng cường thịnh trên Hoang Thiên Tiên Vực, là một thánh địa siêu nhiên.
Cho dù so ra kém bất hủ, nhưng cũng là thế lực đỉnh cấp dưới bất hủ.
Muốn đối phó một gia tộc lánh đời nho nhỏ dưới hạ giới quả thực là quá nhẹ nhàng.
Giờ phút này, ở đại đường đãi khách của tông tộc Lâm thị.
Một thiếu nữ mặc chiếc váy dài thủy tụ đang ngồi e ấp như xử nữ.
Thiếu nữ kia có ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tuyệt đẹp, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, non nớt như có thể véo ra nước.
Dáng người nàng cũng rất tốt, đường cong phập phồng rất thu hút, mái tóc xinh đẹp đen nhánh như mây, búi thành một búi tóc, nhìn thật điềm tĩnh ưu nhã.
Nàng là kiêu nữ đương đại của gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi là thiên chi kiêu nữ tiếng tăm lừng lẫy của Đông Huyền vực, còn là nhân vật cấp nữ thần trong cảm nhận của vô số nam tử.
Năm ấy nàng mười sáu tuổi, đã đột phá tới cảnh giới Chân Linh Ngũ Trọng Thiên.
Nếu điều này xảy ra ở Tiên Vực thì tất nhiên không là cái gì, thậm chí coi như rất kém cỏi.
Nhưng quy tắc thiên địa hạ giới bất đồng.
Ở Thiên Huyền đại lục, có thể đạt tới Chân Linh Ngũ Trọng Thiên ở mười sáu tuổi đã là thiên tài cực kỳ yêu nghiệt.
“Ha hả, sao Nạp Lan chất nữ lại rảnh rỗi tới tông tộc Lâm thị của ta vậy.” Trên chủ tọa, một nam tử trung niên khuôn mặt đoan chính lộ ra ý cười và nói.
Ông ta là tộc trưởng của tông tộc Lâm thị, cũng là phụ thân của Lâm Phong, Lâm Chấn Thiên.
“Lâm bá phụ, đã lâu không gặp.” Cử chỉ của Nạp Lan Nhược Hi rất lễ phép khéo léo.
Mặc dù thân phận của nàng cao cao tại thượng, là kiêu nữ của gia tộc lánh đời, nhưng thái độ giờ phút này lại cực kỳ khiêm tốn, không có ý kiêu căng gì.
Điều này cũng làm Lâm Chấn Thiên rất vừa lòng.
Có ai ngờ được, lão nhân trọng thương lúc trước ông ta ngoài ý muốn cứu được lại là lão gia tử của gia tộc Nạp Lan.
Mà hành động đó cũng giúp con của ông ta có được một tức phụ tốt.
Lâm Chấn Thiên vui tươi hớn hở cười.
Con của ông ta tuy phế sài, nhưng nếu có thể cưới Nạp Lan Nhược Hi làm thê tử thì vẫn sẽ là nhân vật cao cao tại thượng.
Thậm chí toàn bộ tông tộc Lâm thị đều sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, trở thành đại gia tộc mà toàn bộ Đông Huyền vực không dám trêu chọc.
Còn về chuyện từ hôn, Lâm Chấn Thiên căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Theo cái nhìn của ông ta, gia tộc Nạp Lan không có khả năng vong ân phụ nghĩa.
Ngay vào lúc Lâm Chấn Thiên đang mơ mộng đẹp trong lòng.
Ngoài cửa, Lâm Phong và Tử Yên đi vào.
Lâm Phong liếc một cái đã nhìn thấy Nạp Lan Nhược Hi, trong mắt cũng nhịn không được lộ ra một tia kinh diễm.
Nạp Lan Nhược Hi thật đẹp, cử chỉ ưu nhã điềm đạm.
Đổi lại là bất cứ nam tử nào cũng sẽ nhất kiến chung tình.
Cho dù là Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
Nhưng, nghĩ đến thân phận phế sài của mình, trái tim Lâm Phong bỗng trầm xuống.
Hắn ta không mơ giấc mộng đẹp giống như Lâm Chấn Thiên.
Con cóc vẫn có giác ngộ của con cóc.
Hắn ta muốn ăn thịt con thiên nga này à, khó!
Nhìn thấy Lâm Phong đã đến, Lâm Chấn Thiên vội vàng vẫy tay và nói: “Tiểu tử thúi, còn không qua chào hỏi Nạp Lan cô nương.”
Vẻ mặt Lâm Phong thật vững vàng, nhìn về phía Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi cũng đưa ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Lâm Phong.
Diện mạo của Lâm Phong thanh tú, sắc mặt kiên nghị.
Tuy là một phế sài nổi tiếng gần xa, nhưng Nạp Lan Nhược Hi cũng không có khinh miệt hay chán ghét gì.
“Lâm công tử.” Nạp Lan Nhược Hi khẽ gật đầu chào hỏi.
“Nạp Lan Nhược Hi, ngươi tới làm cái gì?” Lâm Phong hỏi.
“Tiểu tử thúi, ăn nói sao thế hả!” Lâm Chấn Thiên trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái.
Nạp Lan Nhược Hi thở nhẹ ra một hơi, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút áy náy, nàng nói: “Xin lỗi, hôm nay Nhược Hi là tới từ hôn, Nhược Hi một lòng tu luyện, thật sự không có ý thành thân.”
Một câu khiến cho toàn đường tĩnh mịch.
Sắc mặt của tất cả tộc nhân của tông tộc Lâm thị lập tức trở nên khó coi.
Lâm Chấn Thiên càng không thể tin nổi.
Mộng đẹp của ông ta rách nát.
“Quả nhiên, Nạp Lan Nhược Hi... Ngươi!” Lâm Phong trố mắt nhìn, siết chặt nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn xuyên tim.
Vẻ mặt của Tử Yên bên cạnh cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Nhược Hi không phải ghét bỏ tu vi của Lâm công tử, chỉ là thật sự không thích hợp, còn về bồi thường, gia tộc Nạp Lan ta sẽ nâng đỡ tông tộc Lâm thị, các loại tài nguyên, cái gì cần cũng có cả.”
Nạp Lan Nhược Hi nói chuyện rất bình tĩnh, không kiêu căng ngạo mạn, cũng mang đầy ý xin lỗi và áy náy.
Hết chương 197.
Chương 198
Nhưng Lâm Phong lại nhịn không được quát mắng: “Nạp Lan Nhược Hi, tiện nhân ngươi, làm vậy thì mặt mũi của tông tộc Lâm thị ta để ở chỗ nào!”
“Làm càn!” Phía sau Nạp Lan Nhược Hi, một bà lão quát lạnh một tiếng, một khí tức Hư Thần cảnh bùng nổ.
Khí tức này khiến cả trái tim Lâm Chấn Thiên run rẩy.
Tu vi của ông ta chỉ tới Thần Hỏa Cảnh mà thôi, còn chưa bước lên cửu giai thông thánh.
Mà chỉ tu vi của một người hầu trong gia tộc Nạp Lan thôi cũng đã cao hơn ông ta.
“Lấy thân phận cao quý của tiểu thư, thật ra căn bản không cần phiền toái như vậy, tùy tiện phái một người tới, nói một câu là có thể tống cổ các ngươi!”
“Nhưng nàng lại lựa chọn tự mình tới cửa xin lỗi, thái độ thành khẩn, còn nguyện ý bồi nhiều tài nguyên cho các ngươi như vậy!”
“Kết quả lại đổi lấy quát mắng của các ngươi, quả thật là điêu dân đi ra từ thâm sơn cùng cốc!”
Bà lão kia nhịn không được mà quát.
Bà ta thật sự cảm thấy không đáng thay cho Nạp Lan Nhược Hi.
“Liễu bà bà, đừng nói nữa, chuyện này thật sự là Nhược Hi không đúng, Lâm công tử mắng một câu cũng đúng mà.” Nạp Lan Nhược Hi ngăn cản.
“A, cái gì mà thái độ thành khẩn, chỉ là khinh thường nhìn lại thôi, yên tâm, Lâm Phong ta cũng không trèo cao nổi con thiên nga trắng là ngươi.” Lâm Phong cười lạnh và nói.
“Tài nguyên bồi thường sẽ được đưa tới, Nhược Hi thật sự xin lỗi.” Nạp Lan Nhược Hi vẫn rất thành khẩn.
“Tài nguyên thì cầm đi đi, tông tộc Lâm thị ta không thiếu mấy thứ này!” Sắc mặt Lâm Chấn Thiên cũng trầm xuống, giấc mộng đẹp cả tộc biến phượng hoàng của ông ta xem như hoàn toàn rách nát.
Nạp Lan Nhược Hi thầm thở dài trong lòng.
Nàng cũng không có cách nào.
“Tiện nhân Ngươi cút cho ta, ba năm sau Lâm Phong ta... Không, một năm, chỉ cần một năm, ta nhất định sẽ tự mình bước lên gia tộc Nạp Lan để đánh bại ngươi!” Lâm Phong bỗng quát, hắn ta thật sự là không thể chịu đựng sự nhục nhã này.
Tuy từ đầu đến cuối Nạp Lan Nhược Hi không nói ra một câu nhục nhã hắn.
“Xin lỗi.” Cuối cùng Nạp Lan Nhược Hi hơi cúi người, muốn rời đi.
Mà lúc này, Tử Yên lại chắn trước người Nạp Lan Nhược Hi.
“Ngươi...” Nạp Lan Nhược Hi không rõ nguyên do.
“Xem thường Lâm Phong ca ca, cho dù là ngươi hay gia tộc Nạp Lan sau lưng ngươi, đều sẽ trả giá đắc!” Tử Yên lạnh lùng nói.
Nạp Lan Nhược Hi liếc nhìn Tử Yên một cái, trực tiếp rời đi.
“A... Đáng chết!”
Lâm Phong hận muốn phát điên, trực tiếp chạy ra khỏi đại đường.
Tuy trong lòng hắn ta không muốn thừa nhận, nhưng thật sự cũng từng ảo tưởng chuyện liên hôn với Nạp Lan Nhược Hi.
Rốt cuộc ai không muốn liên hôn với dạng thiên chi kiêu nữ này?
Ngoài miệng Lâm Phong không muốn thừa nhận, thân thể lại rất thành thật.
Hiện tại Nạp Lan Nhược Hi cự tuyệt, không thể nghi ngờ là hung hăng xé nát tia ảo tưởng cuối cùng của hắn ta.
Cho nên Lâm Phong mới xấu hổ buồn bực bạo nộ như vậy.
Không biết Lâm Phong chạy bao lâu, cuối cùng chạy tới bên một ao hồ.
Hắn ta nhịn không được trực tiếp nhảy xuống, muốn bình tĩnh một chút nên trực tiếp chìm vào đáy hồ.
Mà lúc này, hắn lại phát hiện một vật chất năm màu rực rỡ ở đáy hồ, giống như thủy ngân.
“Đây là cái gì?” Lâm Phong nhịn không được vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm một cái.
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ vật chất rực rỡ kia trực tiếp chui vào cơ thể Lâm Phong.
Trong Nháy mắt, Lâm Phong cảm nhận được vạn vật vũ trụ, vạn linh thế giới, tất cả mọi thứ hiện lên trước mắt mình.
Nhật nguyệt sao trời, vật đổi sao dời, vạn vật biến thiên, quy tắc vũ trụ.
Như mới qua một giây, lại như trôi qua một đời.
Khi Lâm Phong bừng tỉnh thì hắn ta đã ở trên bờ hồ.
“Căn nguyên thế giới...” Không biết vì sao, Lâm Phong bỗng hộc ra bốn chữ này.
Không chỉ như thế, khi Lâm Phong phục hồi tinh thần lại, hắn ta đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào mà đan điền trong cơ thể mình đã xuất hiện một mảnh Linh Hải cuồn cuộn mà rộng lớn.
“Đây là... Linh Hải!” Thân thể Lâm Phong hung hăng chấn động, không thể tin mà mở to hai mắt nhìn.
Đây không phải Linh Hải mà hắn ta vẫn muốn sáng lập, lại không cách nào tạo ra sao?
Ngay vào lúc Lâm Phong chấn động tâm thần, hắn phát hiện tu vi của mình bắt đầu liên tục lên cao.
Linh Hải nhất trọng thiên!
Linh Hải nhị trọng thiên!
Linh Hải tam trọng thiên...
Thần Cung nhất trọng thiên!
Thần Cung nhị trọng thiên!
Thần Cung tam trọng thiên...
Đến cuối cùng, tới chừng Chân Linh Cảnh thì tốc độ đột phá mới miễn cưỡng tạm ngừng.
Nhưng chỉ trong mấy chục cái hô hấp ngắn ngủn, tu vi của Lâm Phong đã bùng nổ lên mười tám cấp!
“Hiện tại ta là cao thủ Chân Linh Cảnh sao?” Lâm Phong cảm thấy không chân thật như đang nằm mơ.
Phải biết rằng, Nạp Lan Nhược Hi được xưng là thiên chi kiêu nữ của Đông Huyền vực, nhưng hiện tại cũng chỉ có tu vi Chân Linh ngũ trọng thiên mà thôi.
Mà hiện tại hắn đã là Chân Linh Cảnh.
Nhưng kinh hỉ mà Lâm Phong gặp được còn không ngừng lại ở đó.
Hắn ta tùy tiện thầm nghĩ trong lòng thì lập tức thấu hiểu những công pháp thần thông phức tạp nan giải đó.
Lâm Phong vội đứng dậy, thi triển một chiêu Thông Bối Quyền.
Bạch bạch bạch...
Mười tiếng vang lớn nổ tung.
“Thông Bối Quyền vang mười cái, đại viên mãn!” Lâm Phong không thể tin được.
Võ học phức tạp như vậy mà hắn ta chỉ suy nghĩ một chút là biết!
Khủng bố, quá khủng bố!
Lâm Phong không thể tin nổi, thiên tư của mình rốt cục yêu nghiệt đến mức nào.
“Xem ra đều là nhờ sức mạnh căn nguyên thế giới này, nhưng nó mơ hồ nói cho ta biết, ta chỉ mới thu hoạch được một bộ phận nhỏ của căn nguyên thế giới.”
“Căn nguyên thế giới chân chính đang chờ đợi ta đi khai quật.”
Lâm Phong như có chút ngộ đạo.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn ta khó nén kích động.
Đây chính là căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục!
Nếu hắn ta có được toàn bộ, chờ tương lai trưởng thành thì chẳng phải có thể trở thành chúa tể của cả Thiên Huyền đại lục này sao?
“Nếu ta có thể lấy được toàn bộ căn nguyên thế giới, đừng nói là Thiên Huyền đại lục, cho dù là Tiên Vực cao cao tại thượng, cũng không thể ngăn cản bước chân của ta!”
Dã tâm của Lâm Phong bắt đầu bành trướng.
Cảm giác này giống như khi Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, bay bổng lân lân không biết điểm dừng.
“Còn Nạp Lan Nhược Hi kia nữa, một năm sau, Lâm Phong ta sẽ cho ngươi một bất ngờ lớn!” Lâm Phong cười lạnh.
Hắn ta chính là người mang đại khí vận được thiên địa ủng hộ, nhất định sẽ trở thành chủ tể một giới!
Không phải chỉ có một tồn tại như Lâm Phong trên thập địa hạ giới.
Hết chương 198.
Chương 199
Ở một nơi khác ở hạ giới, trong một tông môn tên là Huyền Thiên Tông.
Trong một đình hóng gió trên ngọn núi cao, hai lão giả lộ ra vẻ mặt buồn rầu, đang nói chuyện với nhau.
“Thập địa có biến, ngăn cách thiên địa, chúng ta và Tiên Vực cũng bị cắt đứt liên hệ, thập tội đại tộc kia cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.”
“Đúng vậy, lúc trước chủ thượng Quân gia ra lệnh cho năm thế lực phụ thuộc gồm Huyền Thiên Tông chúng ta hạ giới để trấn áp thập tội đại tộc, không ngờ hiện tại sẽ xảy ra biến cố như vậy.”
“Ta cũng nghe nói, hình như nhất tộc Cổ Ma và nhất tộc Cổ Yêu đã vứt bỏ ý chỉ của chủ thượng Quân gia, thậm chí âm thầm tiếp xúc với sinh linh tội tộc?”
“Việc này chỉ có thể chờ cường giả của chủ thượng Quân gia hạ giới mới giải quyết được thôi.”
Trong những câu nói của hai vị lão giả mang đầy ý sầu lo.
Lúc trước Quân gia phái ra năm thế lực phụ thuộc, lần lượt là Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều, nhất tộc Cổ Thần, nhất tộc Cổ Ma, nhất tộc Cổ Yêu.
Hiện giờ lại có hai tộc bắt đầu vứt bỏ ước nguyện ban đầu, thật là một chuyện lớn.
“Đúng rồi, nghe nói trong tông chúng ta xuất hiện một sự kiện ác tính, có đệ tử bị phát hiện cấu kết với tội tộc đúng không?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhất định sẽ có người giải quyết, cái chúng ta cần tập trung là thập tội đại tộc...”
Cùng lúc đó, trên quảng trường Huyền Thiên Tông.
Một thanh niên bị trói trên trụ đồng, trên người đầy vết roi, máu tươi đầm đìa.
Khóe mắt gã muốn nứt ra, nhìn về phía một đôi nam nữ trẻ trung ở đối diện.
“Lưu Thiến Thiến, sao ngươi lại phản bội ta!”
Thanh niên này tên là Mạc Phàm, mà Lưu Thiến Thiến đó là thanh mai trúc mã của gã.
Mạc Phàm không ngờ Lưu Thiến Thiến lại liên hợp với đại sư huynh, âm mưu hãm hại gã.
Thậm chí toàn bộ tu vi của gã cũng bị phế đi, hoàn toàn trở thành một phế nhân.
“Mạc Phàm, ngươi mưu toan cấu kết với tội tộc, đã là tội lớn tày trời, đại sư huynh có thể tha cho ngươi một mạng đã xem như không tồi.” Lưu Thiến Thiến khẽ kêu lên.
Vị đại sư huynh kia còn đang lạnh lùng cười.
“Ha hả... Cấu kết với tội tộc...” Mạc Phàm cười, nụ cười lạnh lẽo như băng.
Gã không chỉ hận đại sư huynh, hận Lưu Thiến Thiến, thậm chí trong lòng còn ôn hận thù đối với toàn bộ Huyền Thiên Tông.
Cấu kết với tội tộc thì thế nào, nếu gã có thể tồn tại đi ra ngoài thì nhất định phải tự tay giải phóng tội tộc, huỷ diệt Huyền Thiên Tông!
Đúng lúc này, trời giáng lôi đình, ầm ầm một tiếng đánh thẳng lên người Mạc Phàm.
Cả người gã lập tức cháy đen, tản ra một mùi cháy xém khó ngửi.
Cùng lúc đó, trong đầu Mạc Phàm bỗng xuất hiện một người tí hon kết thành từ sao trời.
Đủ loại cảnh tượng thần bí mà rộng lớn hiện lên trong mắt gã.
Một tinh cung cổ xưa đứng sừng sững, gã quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn một bóng dáng khổng lồ khoác nhật nguyệt sao trời kia.
“Chúng tinh chi tử... Trở về, phụ tá chí tôn!”
Mạc Phàm nghe thấy lời này thì hoàn toàn mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Mạc Phàm cả người cháy đen, nửa chết nửa sống, Lưu Thiến Thiến chán ghét bịt mũi lại rồi nói: “Người đâu, ném Mạc Phàm này ra khỏi tông môn.”
...
Trên một mảnh đại lục cổ xưa khác, có một vương triều xa xưa tên là Tần vương triều.
Giờ phút này, toàn bộ vương triều đã cháy mấy ngày liên tục.
Tất cả cường giả của Tần vương triều đều là bị chém giết sạch sẽ.
Trong đại điện hoàng cung, một thanh niên mặc áo gấm đang nằm trên mặt đất, ngực xuất hiện một cái động lớn, nhuộm đầy máu tươi.
Mà một thanh niên khác thì cao cao tại thượng, cả người tràn ngập linh khí.
Trong tay gã có nắm một khối xương trắng tinh, tỏa ra ánh hào quang thâm thúy.
“Tiên Thiên Linh Cốt, vừa vặn phối hợp với Linh Vương Thể của ta, thế giới này đúng là có không ít cơ duyên.” Thanh niên kia khẽ cười một tiếng và nói.
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Vẻ mặt của thanh niên ngã trên mặt đất dữ tợn như ác quỷ.
Y tên là Tần Hạo, vốn là hoàng tử của Tần vương triều, thân mang Tiên Thiên Linh Cốt, tư chất cường đại mà khủng bố.
Kết quả, trên Tiên Vực có tồn tại cường đại giáng thế, chỉ trong một đêm đã huỷ diệt toàn bộ Tần vương triều.
Phụ hoàng, mẫu hậu, đông đảo tướng lãnh đều bị chém giết không còn.
“A, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta là Khương Hư Linh của Hoang Cổ Khương gia thuộc Hoang Thiên Tiên Vực!”
“Không giết ngươi là muốn xem một con kiến như ngươi có thể gây nên sóng gió gì.” Khương Hư Linh cười lạnh và nói, tung một chân đá văng Tần Hạo.
Người thích ứng được thì sống sót, khôn sống mống chết là pháp tắc của vạn vật thế gian.
Khương Hư Linh sinh ra trong Hoang Cổ thế gia của Tiên Vực, tất nhiên hiểu rõ nguyên tắc này nhất.
Chuyện này có thể trách ai được?
Yếu, chính là nguyên tội!
Muốn trách thì trách Tần Hạo có được một Tiên Thiên Linh Cốt nên bị gã theo dõi đi.
“Chắc hẳn Lạc Ly biểu muội của ta cũng sắp hạ giới, còn có Thần Tử Quân gia, đến lúc đó không chừng có thể ôm đùi hắn một chút, có lẽ sẽ có được càng nhiều cơ duyên.”
Khương Hư Linh cười.
Tuy gã là Linh Vương Thể của Khương gia, thiên tư bất phàm, cũng là một thiên kiêu đỉnh cấp.
Nhưng gã vẫn sùng bái Quân Tiêu Dao đến cực điểm.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao là con trai của Khương Nhu, cũng coi như một nửa người của Khương gia, còn có chút quan hệ với Khương Lạc Ly, điều này càng làm Khương Hư Linh quyết tâm muốn xây dựng quan hệ tốt với Quân Tiêu Dao.
“Lần sau gặp mặt, có phải nên gọi Thần Tử Quân gia là muội phu không?” Khương Hư Linh thầm nghĩ.
Mà đợi sau khi Khương Hư Linh rời đi.
Tần Hạo nằm trong vũng máu, khóe mắt muốn nứt ra.
Yếu chính là nguyên tội!
“Khương Hư Linh, Hoang Cổ Khương gia, và cả toàn bộ Tiên Vực, các ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, khống chế sinh tử!”
Vào thời khắc này, trong lòng Tần Hạo dâng lên thù hận đối với Hoang Cổ Khương gia, thậm chí là toàn bộ Tiên Vực.
Mà đúng lúc này, chỗ ngực của y, vòng cổ bị máu tươi sũng ướt bỗng lập loè lên từng đợt quang hoa.
Ngọn lửa đen nhánh trào ra, hư ảnh một con minh tước màu đen dáng vẻ ưu nhã hiện lên.
Mơ hồ có giọng nữ vang lên bên tai Tần Hạo: “Phóng thích nhất tộc Cửu U Minh Tước chúng ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh đối kháng với Hoang Cổ thế gia...”
Theo dòng thời gian chuyển dời, thập địa hạ giới đều xuất hiện biến động lớn.
Nghe đồn trên đại lục nào đó có một thiên kiêu ngang trời xuất thế, hư hư thực thực là Hỗn Độn Thể, làm chấn động cả đại lục.
Phải biết rằng, cho dù là ở Tiên Vực thì Hỗn Độn Thể cũng là thể chất khủng bố vạn năm khó gặp, đứng ở vị trí thứ mười trong ba ngàn thể chất.
Nhưng ở nơi cằn cỗi như hạ giới lại xuất hiện Hỗn Độn Thể, điều này làm một đám thiên kiêu Tiên Vực đều vô cùng ngạc nhiên, chấn động trong lòng.
Còn có một khối đại lục khác, nghe đồn có truyền nhân của Thôn Thần Ma Công hiện thế, có thể cắn nuốt vạn linh trên thế gian.
Ngoài ra, còn có quái thai Tiên Vực bị chôn ở thập địa hạ giới hiện thân, hắn ta tự phong ấn qua rất nhiều kỷ nguyên là vì chờ đợi thập địa đại loạn lần này, muốn đánh cắp khí vận một giới, cũng tức là căn nguyên thế giới.
Đủ loại tin tức khiến các thiên kiêu trên Tiên Vực đều hoảng sợ.
Cho dù là thiên kiêu trên Tiên Vực hạ giới, cũng không thể không cẩn thận hành động, sợ lật thuyền trong mương.
Hết chương 199.
Chương 200
Lại một năm trôi qua.
Hoang Thiên Tiên Vực, Quân gia.
Cách lần trước Quân Tiêu Dao bế quan đã qua hơn hai năm.
Quân Tiêu Dao cũng đã mười bốn tuổi.
Tuy tuổi không phải quá lớn, nhưng nhìn đã như là một thiếu niên tuấn mỹ mười sáu mười bảy tuổi.
Hơn nữa dáng người cực kỳ trưởng thành, bạch y trắng hơn cả tuyết, khí chất siêu nhiên xuất trần, mờ mịt như tiên.
Trong khoảng thời gian này, Quân Tiêu Dao luyện hóa sạch sẽ một ngàn khối tiên nguyên.
Số lượng Đại La Tiên Cốt toàn thân cũng đạt tới bảy mươi khối.
Nhưng Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận rất rõ, tu luyện càng về sau thì số lượng tiên nguyên cần dùng để rèn luyện Đại La Tiên Cốt sẽ càng nhiều.
Hơn nữa tiên nguyên hạ phẩm đã bắt đầu không thể thỏa mãn vấn đề tu luyện nữa rồi.
“Đại La Bất Hủ Tiên Thân này thật là một cái động không đáy.” Quân Tiêu Dao mở hai mắt ra, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như màn đêm đầy sao trời.
Hắn bắt đầu cảm thấy có chút cấp bách.
Cần mau chóng đi cắt rau hẹ.
“Cũng được, tu luyện tới bình cảnh thì cần hạ giới một chuyến.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Bình cảnh mà hắn nói là bình cảnh về tiên chủng, mà cũng không là bình cảnh cảnh giới.
Chỉ cần tìm được con đường thích hợp của mình, Quân Tiêu Dao có thể không hề trở ngại mà tu luyện thẳng lên trên.
Đừng nói là thành thánh, ngay cả trở thành chí tôn cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Sau đó, Quân Tiêu Dao xuất quan, tìm kiếm đám người Quân Linh Lung, hỏi tình hình gần đây một chút.
“Thập địa đại loạn, các loại kiêu tử nghịch thiên xuất hiện, thậm chí có thiên kiêu Tiên Vực lật thuyền trong mương ở hạ giới, bị dân bản xứ đánh bại?”
Nghe thấy những tin tức này, Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc.
Xem ra những Nghịch Thiên Thập Tử kia hẳn đã dần hiện thế.
Trong đó có nam cũng có nữ.
Quân Tiêu Dao như thấy được mười cây rau hẹ xanh mượt vẫy tay với hắn.
Việc này không nên chậm trễ, Quân Tiêu Dao cũng không phải dạng người dây dưa dây cà.
Hắn trực tiếp thông báo với gia tộc, muốn đi đến hạ giới.
Đám người Quân Chiến Thiên cũng giúp hắn chuẩn bị một chút.
Lần này Quân Tiêu Dao chỉ dẫn theo Cửu Đầu Sư Tử và Nghệ Vũ.
Những Tự Liệt còn lại đều có cơ duyên của mỗi người, Quân Tiêu Dao cũng không tính cưỡng ép bọn họ đi theo mình.
Dù sao đám người Quân Trượng Kiếm còn mang tên tuổi Tự Liệt, không xem như người theo đuổi của hắn.
Không bao lâu sau, Quân Chiến Thiên đã mang theo ba bóng người đã đến.
Trong ba người kia, một vị là lão giả mặc thanh bào; một vị là nam tử trung niên mặc chiến giáp đen nhánh, giống như ma thần; người còn lại là một phụ nhân xinh đẹp mặc cung trang, da trắng như mỡ, dáng người đẫy đà.
Quân Tiêu Dao liếc một cái, trong ba người này, cho dù là mỹ phụ cung trang yếu nhất cũng có tu vi Chuẩn Thánh.
Nam tử trung niên và lão giả thì đều là Thánh Nhân.
Theo quy tắc thiên địa của Hạ giới thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất hiện Thánh Nhân mà thôi, không thể cho ra đời kẻ càng mạnh hơn.
Cho dù phái ra nhân vật càng mạnh xuống hạ giới thì tu vi cũng sẽ bị áp chế.
Tuy tu vi của bọn họ rất cao, nhưng giờ phút này đều cung kính mà chắp tay khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.
“Thuộc hạ ra mắt Thần Tử Quân gia!”
“Gia gia, bọn họ là...” Quân Tiêu Dao nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, ba người bọn họ đều là cường giả phi thăng lên từ hạ giới, sau đó được Quân gia ta mời chào đến để bồi dưỡng, bọn họ quen thuộc với hạ giới nhất.” Quân Chiến Thiên nói.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì bừng tỉnh.
So với những hộ đạo nhân và tộc lão thì hiển nhiên những cường giả phi thăng từ hạ giới sẽ càng hiểu biết tình hình bên dưới, cũng càng có thể trợ giúp Quân Tiêu Dao.
Từ điểm này có thể thấy được sự cẩn thận của Quân Chiến Thiên, ông ta đã trải đường sẵn cho Quân Tiêu Dao trong toàn bộ hành trình.
“Vậy làm phiền các vị.” Quân Tiêu Dao hơi chắp tay và nói.
“Thần Tử khách khí.” Ba cường giả đều khom người đáp lễ.
Sau một hồi chuẩn bị, Quân gia trực tiếp dùng thủ đoạn cường thế để đả thông vách tường vị diện.
Đương nhiên, tiêu hao trong chuyện này cũng rất lớn, nhưng vì Quân Tiêu Dao, dù trả giá càng nhiều thì Quân gia cũng dám bỏ ra.
Mà cũng ngay vào lúc này.
Ở Diệp gia cũng có một đám thiên kiêu muốn hạ giới, trong đó có Diệp Tinh Vân.
“Ta có dự cảm, ta không chỉ có được đại cơ duyên ở hạ giới mà còn có thể tìm được cường lực giúp đỡ, thành lập thế lực thuộc về chính mình!” Trong mắt Diệp Tinh Vân bốc cháy lên ánh lửa.
Đây là cơ hội tốt nhất để hắn ta vượt qua Quân Tiêu Dao!
Bên kia, Phật Tử của Tiểu Tây Thiên Pháp Hải cũng muốn hạ giới.
“A di đà phật, cơ duyên của bần tăng nằm ở hạ giới, đến lúc đó có thể biến người của cả một giới thành tín đồ, ngưng tụ sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh.”
“Bần tăng không tin, như vậy mà vẫn không thể đánh bại Quân Tiêu Dao!”
Pháp Hải nói xong thì ma quang dưới đáy mắt cũng chớp động.
Trong Quan Quân Hầu phủ của Bàn Võ Thần Triều, Dương Bàn cũng muốn hạ giới.
“Dựa vào khí vận của bản hầu gia thì ai có thể cản được ta ở hạ giới chứ?” Dương Bàn lại bắt đầu bành trướng.
Mưa đã qua, trời đã sáng, gã lại cảm thấy mình làm được.
...
Giữa một Yêu sơn thượng cổ cổ xưa, có một giọng nói nhu mị đến tận xương vang lên: “Nhan Như Mộng, lần này ngươi hạ giới, đi tiếp dẫn Thái Tử của Thiên Yêu vương tộc đi lên đi.”
“Lúc trước Quân gia trấn áp thập đại cổ tộc, cũng xua đuổi Thiên Yêu vương tộc xuống hạ giới, không ngờ hiện giờ Thiên Yêu vương tộc lại xuất hiện một vị thiên kiêu huyết mạch phản tổ, có được huyết mạch yêu thần.”
“Hắn rất quan trọng đối với Yêu Thần Cung của chúng ta.”
“Vâng, Nhan Như Mộng cẩn tuân mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu.”
Một nữ tử tuyệt đẹp ngọc thể thướt tha, dung nhan hoàn mỹ không tì vết hiện thân.
Nàng mặc một bộ váy hồng, tóc đen như thác nước, da thịt tuyết trắng, tứ chi thon dài.
Nhan Như Mộng - Thần Nữ của Yêu Thần Cung - cũng là một tồn tại khiến người ta không thể bỏ qua ở Hoang Thiên Tiên Vực.
“Hy vọng đừng gặp phải Thần Tử Quân gia, nếu không muốn tiếp dẫn Thái Tử Thiên Yêu đi lên cũng khó...” Nhan Như Mộng dùng ngón tay ngọc xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút phiền não.
Ngay vào lúc Hoang Thiên Tiên Vực gió nổi lên mây di chuyển.
Hạ giới, Thiên Huyền đại lục, Đông Huyền vực, trước một tòa linh sơn cổ xưa.
Một cuộc khiêu chiến vạn người chú ý, hấp dẫn ánh mắt tứ phương sắp diễn ra.
Mà sở dĩ trận chiến này hấp dẫn như thế là vì hai bên đối chiến đều rất có sắc thái truyền kỳ.
Một vị là thiên chi kiêu nữ gia tộc Nạp Lan lánh đời của Đông Huyền vực.
Mà người còn lại lại là thiếu chủ sinh ra từ một tiểu gia tộc tiểu quốc tam lưu.
Hết chương 200.
Sau khi trở lại Quân gia, Quân Tiêu Dao trực tiếp đi đến Thiên Đế Cung bế quan.
Hắn thu hoạch được rất lớn trong hành trình đi đến Thiên Đạo Lâu, cần một khoảng thời gian để tiêu hóa.
Nghệ Vũ cũng đi theo Quân Tiêu Dao về tới Quân gia.
Thiên phú của hắn ta khiến mọi người trong Quân gia đều tán thưởng.
Trong lòng họ càng khâm phục Quân Tiêu Dao vì có thể mời chào được người theo đuổi cường đại như vậy.
Quân Tiêu Dao cũng giao phó, phải cho Nghệ Vũ đãi ngộ sánh ngang với những tộc nhân trung tâm.
Điều này làm Nghệ Vũ cảm động không thôi, mà quyết tâm đi theo Quân Tiêu Dao cũng càng kiên định.
Quân Tiêu Dao bế quan, bắt đầu tiêu hóa hơn một ngàn viên tiên nguyên kia.
Sau đó còn phải dùng luân hồi tiên chủng để tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi quyền và Luân Hồi Niết Quang.
Toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực rơi vào một thời gian im lặng ngắn ngủi.
Nhưng trong sự bình tĩnh ngắn ngủi này lại có dòng chảy ngầm đang cuộn trào.
Không biết từ khi nào, Tiên Vực bắt đầu truyền lưu chuyện thập địa hạ giới xuất hiện đại biến động.
Thập địa có khả năng sẽ rối loạn, đến lúc đó cơ duyên hiện thế, khí vận hiện hóa, sẽ mang đến biến cách xưa nay chưa từng có.
Loại biến cách này không chỉ nằm ở thập địa, còn có khả năng ảnh hưởng đến Tiên Vực.
Trước kia cũng không thiếu có ngời mang đại khí vận của hạ giới được thế lực Tiên Vực mời chào, bồi dưỡng rồi trở thành nhất đại cường giả.
Bị giới hạn trong quy tắc thiên địa nên hiển nhiên thiên kiêu thập địa hạ giới không có khả năng so được với thiên kiêu trên Tiên Vực.
Nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, lần này thập địa biến động, rất nhiều người cảm thấy hạ giới sẽ có nhân vật nghịch thiên ra đời, thậm chí sẽ sinh ra uy hiếp lớn đối với thiên kiêu Tiên Vực.
Chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ, cũng không phải không có nhân vật nghịch thiên phi thăng từ hạ giới lên Tiên Vực.
Chỉ là lần này, có lẽ sẽ càng nhiều một chút.
Hơn nữa lần biến cách này cũng là cơ duyên.
Rất nhiều thiên kiêu các thế lực Tiên Vực đều không kìm nén được.
Đối với bọn họ, cơ duyên trên Tiên Vực hữu hạn, hơn nữa tất cả đều bị những thiên kiêu đứng đầu kia bá chiếm, bọn họ chỉ có thể uống chút cơm thừa canh cặn mà thôi.
Nhưng nếu bọn họ xuống hạ giới, nhất định sẽ lập tức biến thành nhân vật số một.
Trừ phi là những kiêu tử nghịch thiên kia cũng hạ giới, bằng không thiên kiêu ở thập địa còn kém xa bọn họ.
Nguyên nhân cũng vì thế nên rất nhiều thế lực mới muốn đưa thiên kiêu nhà mình hạ giới, đi tranh đoạt đại cơ duyên của nơi đó.
Nhưng, hạ giới là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Bởi vì quy tắc thiên địa bất đồng nên hạ giới trời sinh đã bài xích sinh linh trên Tiên Vực.
Cho nên sinh linh Tiên Vực càng cường đại thì càng khó có thể hạ giới.
Mặc dù là những người Tiên Vực tu vi không phải đặc biệt cao, muốn hạ giới cũng muôn vàn khó khăn.
Trừ phi có sinh linh nguyện ý hoàn toàn rút đi khí tức Tiên Vực, sa đọa thành sinh linh hạ giới, như vậy mới có thể trực tiếp xuống đó.
Những năm tháng xa xăm trước kia, Quân gia là lợi dụng phương pháp này để xua đuổi thập đại cổ tộc, làm bọn họ hoàn toàn mất đi khí tức Tiên Vực, sa đọa triệt để thành sinh linh hạ giới.
Nhưng đối với những sinh linh Tiên Vực trời sinh đã cao cao tại thượng thì phương pháp này quả thực còn khó chịu hơn cái chết.
Không ai lại lựa chọn hạ giới bằng phương pháp này.
Bọn họ sẽ trả cái giá đắc, dùng các loại thủ đoạn để cưỡng ép hạ giới.
Trong nháy mắt, thời gian một năm trôi qua.
Trong một năm này, Tiên Vực đã xảy ra đại biến động.
Người của các thế lực lớn sôi nổi bắt đầu hạ giới.
Đương nhiên, đa số thế lực chỉ để truyền nhân nhà mình hạ giới, nhiều nhất là mang vài vị hộ đạo nhân.
Hạ giới cũng bắt đầu hỗn loạn vì chuyện này.
...
Một trong thập địa hạ giới, Thiên Huyền đại lục.
Đại lục này có diện tích rộng lớn vô tận, cả đời phàm nhân cũng khó có thể bước ra khỏi một góc đại lục.
Trên đại lục này có hoàng triều truyền thừa vạn năm, có gia tộc lánh đời cường đại, cũng có thánh địa tông phái cao cao tại thượng.
Nhìn chung Thiên Huyền đại lục được chia thành Đông Huyền vực, Tây huyền vực, Nam huyền vực và Bắc huyền vực.
Đông Huyền vực, Đại Viêm Quốc, tông tộc Lâm thị.
Thân là một trong tứ đại gia tộc của Đại Viêm Quốc, tông tộc Lâm thị rất có sức ảnh hưởng đối với toàn bộ Đại Viêm Quốc.
Nhưng nếu tính trên toàn bộ Đông Huyền vực thì cho dù là Đại Viêm Quốc cũng chỉ là thế lực tam lưu mà thôi.
Giờ phút này, ở tông tộc Lâm thị, sau một ngọn núi.
Một thiếu niên thanh bào gương mặt thanh tú, vẻ mặt kiên nghị đang không ngừng ra quyền nhằm vào cọc gỗ.
Toàn bộ cọc gỗ nhuộm đầy vết máu đỏ, có vẻ rất chói mắt.
Đông!
Một quyền của thiếu niên nặng nề nện lên cọc gỗ, thậm chí khuôn mặt thanh tú của hắn ta còn mang theo một phần hung hãn.
“Đáng chết, vì sao ta không thể sáng lập Linh Hải!”
“Không sáng lập được Linh Hải, ta sẽ không trở thành tu sĩ được, vậy phải trở thành trò cười cho người khác cả đời!”
Thiếu niên này tên là Lâm Phong, là con trai của gia chủ tông tộc Lâm thị.
Thân là thiếu chủ của tông tộc Lâm thị, lại là một phế vật không sáng lập được cả Linh Hải, có thể đoán được Lâm Phong sẽ bị cười nhạo và xem thường đến mức nào.
“Lâm Phong ca ca, đừng khổ sở.”
Lúc này, một thiếu nữ áo tím xuất hiện, nàng mắt ngọc mày ngài, mỹ lệ động lòng người.
Nàng nhìn bàn tay nhiễm máu của Lâm Phong, lộ ra vẻ mặt thương tiếc.
“Tử Yên, ngươi cần gì phải lo cho thứ phế vật như ta chứ?” Lâm Phong cười tự giễu.
Tử Yên không phải là người của tông tộc Lâm thị, mà chỉ sống nhờ ở nhà hắn.
Tử Yên cười thần bí mà nói: “Lâm Phong ca ca đừng nản chí, mảnh thiên địa này sắp đại biến, bất cứ kẻ nào cũng có cơ hội phong vân hóa rồng.”
Nghe Tử Yên nói thế, Lâm Phong khẽ lắc đầu và nói: “Tử Yên, đến bây giờ ta cũng không thể lý giải, Tiên Vực mà ngươi nói rốt cục là như thế nào.”
Tử Yên cười nói: “Đó là một thế giới thực xuất sắc, diện tích lớn hơn toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí còn lớn hơn Thiên Huyền đại lục vô số lần, thế lực phía sau Tử Yên cũng đến từ nơi đó.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt Lâm Phong thật chấn động.
Thế lực sau lưng Tử Yên cực kỳ thần bí mà cường đại.
Mà thế lực cường hãn như vậy lại chỉ là một chi thứ nho nhỏ được truyền xuống từ chủ mạch trên Tiên Vực.
Hắn ta khó có thể tưởng tượng, rốt cục chủ mạch kia cường đại đến mức nào.
Tử Yên tiếp tục nói: “Không bao lâu nữa sẽ có sư huynh sư tỷ chủ mạch hạ giới, đến lúc đó, Tử Yên nhất định tận lực thỉnh cầu bọn họ trợ giúp ngươi.”
“Đa tạ ngươi.” Ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia cảm động.
Mà lúc này, một gia phó bỗng chạy tới và nói: “Thiếu gia, người của gia tộc Nạp Lan tới.”
“Cái gì?”
Lời này làm Lâm Phong biến sắc.
Hết chương 196.
Chương 197
Gia tộc Nạp Lan là một trong những gia tộc lánh đời Đông Huyền vực, có cường giả Đạo Thần khủng bố tọa trấn.
Thần Kiều, Quy Nhất, Hợp Đạo, Niết Bàn, Thông Thiên, Thần Hỏa
Sau khi bậc lửa Thần Hỏa trở thành cường giả Thần Hỏa, cũng xem như bước vào cửu giai thông thánh.
Cửu giai lần lượt là Hư Thần, Chân Thần, Thiên Thần, Đạo Thần, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Thánh Nhân Vương, Đại Thánh, Thánh Chủ.
Mỗi một tầng cũng chia thành tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tiểu viên mãn, đại viên mãn.
Đạo Thần nắm giữ ít nhất một đạo chi pháp tắc, đối với Thiên Huyền đại lục ở hạ giới mà nói, Đạo Thần đã là cường giả cực kỳ lợi hại.
Mà gia tộc Nạp Lan là một gia tộc lánh đời có được cường giả Đạo Thần, là nhất bá của Đông Huyền vực.
Nhưng chủ yếu là, Lâm Phong và tiểu thư đương đại của gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Nhược Hi, có hôn ước với nhau.
Năm đó phụ thân hắn ta ngoài ý muốn cứu được lão gia tử bị trọng thương của gia tộc Nạp Lan, bởi vậy mới có hôn ước này.
Mà hiện tại, gia tộc Nạp Lan tới tông tộc Lâm thị làm cái gì.
Lâm Phong đã thầm suy đoán ra tám chín phần mười.
Từ hôn!
Trừ chuyện này ra, Lâm Phong không thể nghĩ ra lý do gì khác.
Đừng nói là tông tộc Lâm thị, dù là toàn bộ Đại Viêm Quốc cũng giống như con kiến trong mắt gia tộc Nạp Lan, có thể tiêu diệt nếu thích.
“Gia tộc Nạp Lan?” Tử Yên nghe vậy thì hơi nhăn mày liễu lại.
Thế lực sau lưng nàng cũng không thua kém gì gia tộc Nạp Lan.
Nhưng nàng từng nghe một lời đồn đãi, một nữ tử tổ tiên của gia tộc Nạp Lan từng là đạo lữ của một vị cường giả tối cao trên Tiên Vực.
Hình như cường giả tối cao kia tên là Nguyên Thiên Chí Tôn gì đấy.
Tử Yên cũng không biết rốt cục Nguyên Thiên Chí Tôn khủng bố đến mức nào.
Nhưng có thể dính đến hai chữ chí tôn thì hiển nhiên là cường giả siêu cấp mà nàng không thể tưởng tượng.
“Tốt nhất Nạp Lan Nhược Hi kia đừng làm quá mức, nếu không thì...”
“Đến lúc đó sư huynh sư tỷ trên Tiên Vực hạ giới, Tử Yên sẽ bắt gia tộc Nạp Lan phải trả giá đắc!” Tử Yên lạnh như băng mà nói.
Nhất mạch của nàng ta vô cùng cường thịnh trên Hoang Thiên Tiên Vực, là một thánh địa siêu nhiên.
Cho dù so ra kém bất hủ, nhưng cũng là thế lực đỉnh cấp dưới bất hủ.
Muốn đối phó một gia tộc lánh đời nho nhỏ dưới hạ giới quả thực là quá nhẹ nhàng.
Giờ phút này, ở đại đường đãi khách của tông tộc Lâm thị.
Một thiếu nữ mặc chiếc váy dài thủy tụ đang ngồi e ấp như xử nữ.
Thiếu nữ kia có ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tuyệt đẹp, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, non nớt như có thể véo ra nước.
Dáng người nàng cũng rất tốt, đường cong phập phồng rất thu hút, mái tóc xinh đẹp đen nhánh như mây, búi thành một búi tóc, nhìn thật điềm tĩnh ưu nhã.
Nàng là kiêu nữ đương đại của gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi là thiên chi kiêu nữ tiếng tăm lừng lẫy của Đông Huyền vực, còn là nhân vật cấp nữ thần trong cảm nhận của vô số nam tử.
Năm ấy nàng mười sáu tuổi, đã đột phá tới cảnh giới Chân Linh Ngũ Trọng Thiên.
Nếu điều này xảy ra ở Tiên Vực thì tất nhiên không là cái gì, thậm chí coi như rất kém cỏi.
Nhưng quy tắc thiên địa hạ giới bất đồng.
Ở Thiên Huyền đại lục, có thể đạt tới Chân Linh Ngũ Trọng Thiên ở mười sáu tuổi đã là thiên tài cực kỳ yêu nghiệt.
“Ha hả, sao Nạp Lan chất nữ lại rảnh rỗi tới tông tộc Lâm thị của ta vậy.” Trên chủ tọa, một nam tử trung niên khuôn mặt đoan chính lộ ra ý cười và nói.
Ông ta là tộc trưởng của tông tộc Lâm thị, cũng là phụ thân của Lâm Phong, Lâm Chấn Thiên.
“Lâm bá phụ, đã lâu không gặp.” Cử chỉ của Nạp Lan Nhược Hi rất lễ phép khéo léo.
Mặc dù thân phận của nàng cao cao tại thượng, là kiêu nữ của gia tộc lánh đời, nhưng thái độ giờ phút này lại cực kỳ khiêm tốn, không có ý kiêu căng gì.
Điều này cũng làm Lâm Chấn Thiên rất vừa lòng.
Có ai ngờ được, lão nhân trọng thương lúc trước ông ta ngoài ý muốn cứu được lại là lão gia tử của gia tộc Nạp Lan.
Mà hành động đó cũng giúp con của ông ta có được một tức phụ tốt.
Lâm Chấn Thiên vui tươi hớn hở cười.
Con của ông ta tuy phế sài, nhưng nếu có thể cưới Nạp Lan Nhược Hi làm thê tử thì vẫn sẽ là nhân vật cao cao tại thượng.
Thậm chí toàn bộ tông tộc Lâm thị đều sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, trở thành đại gia tộc mà toàn bộ Đông Huyền vực không dám trêu chọc.
Còn về chuyện từ hôn, Lâm Chấn Thiên căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Theo cái nhìn của ông ta, gia tộc Nạp Lan không có khả năng vong ân phụ nghĩa.
Ngay vào lúc Lâm Chấn Thiên đang mơ mộng đẹp trong lòng.
Ngoài cửa, Lâm Phong và Tử Yên đi vào.
Lâm Phong liếc một cái đã nhìn thấy Nạp Lan Nhược Hi, trong mắt cũng nhịn không được lộ ra một tia kinh diễm.
Nạp Lan Nhược Hi thật đẹp, cử chỉ ưu nhã điềm đạm.
Đổi lại là bất cứ nam tử nào cũng sẽ nhất kiến chung tình.
Cho dù là Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
Nhưng, nghĩ đến thân phận phế sài của mình, trái tim Lâm Phong bỗng trầm xuống.
Hắn ta không mơ giấc mộng đẹp giống như Lâm Chấn Thiên.
Con cóc vẫn có giác ngộ của con cóc.
Hắn ta muốn ăn thịt con thiên nga này à, khó!
Nhìn thấy Lâm Phong đã đến, Lâm Chấn Thiên vội vàng vẫy tay và nói: “Tiểu tử thúi, còn không qua chào hỏi Nạp Lan cô nương.”
Vẻ mặt Lâm Phong thật vững vàng, nhìn về phía Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi cũng đưa ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Lâm Phong.
Diện mạo của Lâm Phong thanh tú, sắc mặt kiên nghị.
Tuy là một phế sài nổi tiếng gần xa, nhưng Nạp Lan Nhược Hi cũng không có khinh miệt hay chán ghét gì.
“Lâm công tử.” Nạp Lan Nhược Hi khẽ gật đầu chào hỏi.
“Nạp Lan Nhược Hi, ngươi tới làm cái gì?” Lâm Phong hỏi.
“Tiểu tử thúi, ăn nói sao thế hả!” Lâm Chấn Thiên trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái.
Nạp Lan Nhược Hi thở nhẹ ra một hơi, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút áy náy, nàng nói: “Xin lỗi, hôm nay Nhược Hi là tới từ hôn, Nhược Hi một lòng tu luyện, thật sự không có ý thành thân.”
Một câu khiến cho toàn đường tĩnh mịch.
Sắc mặt của tất cả tộc nhân của tông tộc Lâm thị lập tức trở nên khó coi.
Lâm Chấn Thiên càng không thể tin nổi.
Mộng đẹp của ông ta rách nát.
“Quả nhiên, Nạp Lan Nhược Hi... Ngươi!” Lâm Phong trố mắt nhìn, siết chặt nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn xuyên tim.
Vẻ mặt của Tử Yên bên cạnh cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Nhược Hi không phải ghét bỏ tu vi của Lâm công tử, chỉ là thật sự không thích hợp, còn về bồi thường, gia tộc Nạp Lan ta sẽ nâng đỡ tông tộc Lâm thị, các loại tài nguyên, cái gì cần cũng có cả.”
Nạp Lan Nhược Hi nói chuyện rất bình tĩnh, không kiêu căng ngạo mạn, cũng mang đầy ý xin lỗi và áy náy.
Hết chương 197.
Chương 198
Nhưng Lâm Phong lại nhịn không được quát mắng: “Nạp Lan Nhược Hi, tiện nhân ngươi, làm vậy thì mặt mũi của tông tộc Lâm thị ta để ở chỗ nào!”
“Làm càn!” Phía sau Nạp Lan Nhược Hi, một bà lão quát lạnh một tiếng, một khí tức Hư Thần cảnh bùng nổ.
Khí tức này khiến cả trái tim Lâm Chấn Thiên run rẩy.
Tu vi của ông ta chỉ tới Thần Hỏa Cảnh mà thôi, còn chưa bước lên cửu giai thông thánh.
Mà chỉ tu vi của một người hầu trong gia tộc Nạp Lan thôi cũng đã cao hơn ông ta.
“Lấy thân phận cao quý của tiểu thư, thật ra căn bản không cần phiền toái như vậy, tùy tiện phái một người tới, nói một câu là có thể tống cổ các ngươi!”
“Nhưng nàng lại lựa chọn tự mình tới cửa xin lỗi, thái độ thành khẩn, còn nguyện ý bồi nhiều tài nguyên cho các ngươi như vậy!”
“Kết quả lại đổi lấy quát mắng của các ngươi, quả thật là điêu dân đi ra từ thâm sơn cùng cốc!”
Bà lão kia nhịn không được mà quát.
Bà ta thật sự cảm thấy không đáng thay cho Nạp Lan Nhược Hi.
“Liễu bà bà, đừng nói nữa, chuyện này thật sự là Nhược Hi không đúng, Lâm công tử mắng một câu cũng đúng mà.” Nạp Lan Nhược Hi ngăn cản.
“A, cái gì mà thái độ thành khẩn, chỉ là khinh thường nhìn lại thôi, yên tâm, Lâm Phong ta cũng không trèo cao nổi con thiên nga trắng là ngươi.” Lâm Phong cười lạnh và nói.
“Tài nguyên bồi thường sẽ được đưa tới, Nhược Hi thật sự xin lỗi.” Nạp Lan Nhược Hi vẫn rất thành khẩn.
“Tài nguyên thì cầm đi đi, tông tộc Lâm thị ta không thiếu mấy thứ này!” Sắc mặt Lâm Chấn Thiên cũng trầm xuống, giấc mộng đẹp cả tộc biến phượng hoàng của ông ta xem như hoàn toàn rách nát.
Nạp Lan Nhược Hi thầm thở dài trong lòng.
Nàng cũng không có cách nào.
“Tiện nhân Ngươi cút cho ta, ba năm sau Lâm Phong ta... Không, một năm, chỉ cần một năm, ta nhất định sẽ tự mình bước lên gia tộc Nạp Lan để đánh bại ngươi!” Lâm Phong bỗng quát, hắn ta thật sự là không thể chịu đựng sự nhục nhã này.
Tuy từ đầu đến cuối Nạp Lan Nhược Hi không nói ra một câu nhục nhã hắn.
“Xin lỗi.” Cuối cùng Nạp Lan Nhược Hi hơi cúi người, muốn rời đi.
Mà lúc này, Tử Yên lại chắn trước người Nạp Lan Nhược Hi.
“Ngươi...” Nạp Lan Nhược Hi không rõ nguyên do.
“Xem thường Lâm Phong ca ca, cho dù là ngươi hay gia tộc Nạp Lan sau lưng ngươi, đều sẽ trả giá đắc!” Tử Yên lạnh lùng nói.
Nạp Lan Nhược Hi liếc nhìn Tử Yên một cái, trực tiếp rời đi.
“A... Đáng chết!”
Lâm Phong hận muốn phát điên, trực tiếp chạy ra khỏi đại đường.
Tuy trong lòng hắn ta không muốn thừa nhận, nhưng thật sự cũng từng ảo tưởng chuyện liên hôn với Nạp Lan Nhược Hi.
Rốt cuộc ai không muốn liên hôn với dạng thiên chi kiêu nữ này?
Ngoài miệng Lâm Phong không muốn thừa nhận, thân thể lại rất thành thật.
Hiện tại Nạp Lan Nhược Hi cự tuyệt, không thể nghi ngờ là hung hăng xé nát tia ảo tưởng cuối cùng của hắn ta.
Cho nên Lâm Phong mới xấu hổ buồn bực bạo nộ như vậy.
Không biết Lâm Phong chạy bao lâu, cuối cùng chạy tới bên một ao hồ.
Hắn ta nhịn không được trực tiếp nhảy xuống, muốn bình tĩnh một chút nên trực tiếp chìm vào đáy hồ.
Mà lúc này, hắn lại phát hiện một vật chất năm màu rực rỡ ở đáy hồ, giống như thủy ngân.
“Đây là cái gì?” Lâm Phong nhịn không được vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm một cái.
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ vật chất rực rỡ kia trực tiếp chui vào cơ thể Lâm Phong.
Trong Nháy mắt, Lâm Phong cảm nhận được vạn vật vũ trụ, vạn linh thế giới, tất cả mọi thứ hiện lên trước mắt mình.
Nhật nguyệt sao trời, vật đổi sao dời, vạn vật biến thiên, quy tắc vũ trụ.
Như mới qua một giây, lại như trôi qua một đời.
Khi Lâm Phong bừng tỉnh thì hắn ta đã ở trên bờ hồ.
“Căn nguyên thế giới...” Không biết vì sao, Lâm Phong bỗng hộc ra bốn chữ này.
Không chỉ như thế, khi Lâm Phong phục hồi tinh thần lại, hắn ta đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào mà đan điền trong cơ thể mình đã xuất hiện một mảnh Linh Hải cuồn cuộn mà rộng lớn.
“Đây là... Linh Hải!” Thân thể Lâm Phong hung hăng chấn động, không thể tin mà mở to hai mắt nhìn.
Đây không phải Linh Hải mà hắn ta vẫn muốn sáng lập, lại không cách nào tạo ra sao?
Ngay vào lúc Lâm Phong chấn động tâm thần, hắn phát hiện tu vi của mình bắt đầu liên tục lên cao.
Linh Hải nhất trọng thiên!
Linh Hải nhị trọng thiên!
Linh Hải tam trọng thiên...
Thần Cung nhất trọng thiên!
Thần Cung nhị trọng thiên!
Thần Cung tam trọng thiên...
Đến cuối cùng, tới chừng Chân Linh Cảnh thì tốc độ đột phá mới miễn cưỡng tạm ngừng.
Nhưng chỉ trong mấy chục cái hô hấp ngắn ngủn, tu vi của Lâm Phong đã bùng nổ lên mười tám cấp!
“Hiện tại ta là cao thủ Chân Linh Cảnh sao?” Lâm Phong cảm thấy không chân thật như đang nằm mơ.
Phải biết rằng, Nạp Lan Nhược Hi được xưng là thiên chi kiêu nữ của Đông Huyền vực, nhưng hiện tại cũng chỉ có tu vi Chân Linh ngũ trọng thiên mà thôi.
Mà hiện tại hắn đã là Chân Linh Cảnh.
Nhưng kinh hỉ mà Lâm Phong gặp được còn không ngừng lại ở đó.
Hắn ta tùy tiện thầm nghĩ trong lòng thì lập tức thấu hiểu những công pháp thần thông phức tạp nan giải đó.
Lâm Phong vội đứng dậy, thi triển một chiêu Thông Bối Quyền.
Bạch bạch bạch...
Mười tiếng vang lớn nổ tung.
“Thông Bối Quyền vang mười cái, đại viên mãn!” Lâm Phong không thể tin được.
Võ học phức tạp như vậy mà hắn ta chỉ suy nghĩ một chút là biết!
Khủng bố, quá khủng bố!
Lâm Phong không thể tin nổi, thiên tư của mình rốt cục yêu nghiệt đến mức nào.
“Xem ra đều là nhờ sức mạnh căn nguyên thế giới này, nhưng nó mơ hồ nói cho ta biết, ta chỉ mới thu hoạch được một bộ phận nhỏ của căn nguyên thế giới.”
“Căn nguyên thế giới chân chính đang chờ đợi ta đi khai quật.”
Lâm Phong như có chút ngộ đạo.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn ta khó nén kích động.
Đây chính là căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục!
Nếu hắn ta có được toàn bộ, chờ tương lai trưởng thành thì chẳng phải có thể trở thành chúa tể của cả Thiên Huyền đại lục này sao?
“Nếu ta có thể lấy được toàn bộ căn nguyên thế giới, đừng nói là Thiên Huyền đại lục, cho dù là Tiên Vực cao cao tại thượng, cũng không thể ngăn cản bước chân của ta!”
Dã tâm của Lâm Phong bắt đầu bành trướng.
Cảm giác này giống như khi Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, bay bổng lân lân không biết điểm dừng.
“Còn Nạp Lan Nhược Hi kia nữa, một năm sau, Lâm Phong ta sẽ cho ngươi một bất ngờ lớn!” Lâm Phong cười lạnh.
Hắn ta chính là người mang đại khí vận được thiên địa ủng hộ, nhất định sẽ trở thành chủ tể một giới!
Không phải chỉ có một tồn tại như Lâm Phong trên thập địa hạ giới.
Hết chương 198.
Chương 199
Ở một nơi khác ở hạ giới, trong một tông môn tên là Huyền Thiên Tông.
Trong một đình hóng gió trên ngọn núi cao, hai lão giả lộ ra vẻ mặt buồn rầu, đang nói chuyện với nhau.
“Thập địa có biến, ngăn cách thiên địa, chúng ta và Tiên Vực cũng bị cắt đứt liên hệ, thập tội đại tộc kia cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.”
“Đúng vậy, lúc trước chủ thượng Quân gia ra lệnh cho năm thế lực phụ thuộc gồm Huyền Thiên Tông chúng ta hạ giới để trấn áp thập tội đại tộc, không ngờ hiện tại sẽ xảy ra biến cố như vậy.”
“Ta cũng nghe nói, hình như nhất tộc Cổ Ma và nhất tộc Cổ Yêu đã vứt bỏ ý chỉ của chủ thượng Quân gia, thậm chí âm thầm tiếp xúc với sinh linh tội tộc?”
“Việc này chỉ có thể chờ cường giả của chủ thượng Quân gia hạ giới mới giải quyết được thôi.”
Trong những câu nói của hai vị lão giả mang đầy ý sầu lo.
Lúc trước Quân gia phái ra năm thế lực phụ thuộc, lần lượt là Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều, nhất tộc Cổ Thần, nhất tộc Cổ Ma, nhất tộc Cổ Yêu.
Hiện giờ lại có hai tộc bắt đầu vứt bỏ ước nguyện ban đầu, thật là một chuyện lớn.
“Đúng rồi, nghe nói trong tông chúng ta xuất hiện một sự kiện ác tính, có đệ tử bị phát hiện cấu kết với tội tộc đúng không?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhất định sẽ có người giải quyết, cái chúng ta cần tập trung là thập tội đại tộc...”
Cùng lúc đó, trên quảng trường Huyền Thiên Tông.
Một thanh niên bị trói trên trụ đồng, trên người đầy vết roi, máu tươi đầm đìa.
Khóe mắt gã muốn nứt ra, nhìn về phía một đôi nam nữ trẻ trung ở đối diện.
“Lưu Thiến Thiến, sao ngươi lại phản bội ta!”
Thanh niên này tên là Mạc Phàm, mà Lưu Thiến Thiến đó là thanh mai trúc mã của gã.
Mạc Phàm không ngờ Lưu Thiến Thiến lại liên hợp với đại sư huynh, âm mưu hãm hại gã.
Thậm chí toàn bộ tu vi của gã cũng bị phế đi, hoàn toàn trở thành một phế nhân.
“Mạc Phàm, ngươi mưu toan cấu kết với tội tộc, đã là tội lớn tày trời, đại sư huynh có thể tha cho ngươi một mạng đã xem như không tồi.” Lưu Thiến Thiến khẽ kêu lên.
Vị đại sư huynh kia còn đang lạnh lùng cười.
“Ha hả... Cấu kết với tội tộc...” Mạc Phàm cười, nụ cười lạnh lẽo như băng.
Gã không chỉ hận đại sư huynh, hận Lưu Thiến Thiến, thậm chí trong lòng còn ôn hận thù đối với toàn bộ Huyền Thiên Tông.
Cấu kết với tội tộc thì thế nào, nếu gã có thể tồn tại đi ra ngoài thì nhất định phải tự tay giải phóng tội tộc, huỷ diệt Huyền Thiên Tông!
Đúng lúc này, trời giáng lôi đình, ầm ầm một tiếng đánh thẳng lên người Mạc Phàm.
Cả người gã lập tức cháy đen, tản ra một mùi cháy xém khó ngửi.
Cùng lúc đó, trong đầu Mạc Phàm bỗng xuất hiện một người tí hon kết thành từ sao trời.
Đủ loại cảnh tượng thần bí mà rộng lớn hiện lên trong mắt gã.
Một tinh cung cổ xưa đứng sừng sững, gã quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn một bóng dáng khổng lồ khoác nhật nguyệt sao trời kia.
“Chúng tinh chi tử... Trở về, phụ tá chí tôn!”
Mạc Phàm nghe thấy lời này thì hoàn toàn mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Mạc Phàm cả người cháy đen, nửa chết nửa sống, Lưu Thiến Thiến chán ghét bịt mũi lại rồi nói: “Người đâu, ném Mạc Phàm này ra khỏi tông môn.”
...
Trên một mảnh đại lục cổ xưa khác, có một vương triều xa xưa tên là Tần vương triều.
Giờ phút này, toàn bộ vương triều đã cháy mấy ngày liên tục.
Tất cả cường giả của Tần vương triều đều là bị chém giết sạch sẽ.
Trong đại điện hoàng cung, một thanh niên mặc áo gấm đang nằm trên mặt đất, ngực xuất hiện một cái động lớn, nhuộm đầy máu tươi.
Mà một thanh niên khác thì cao cao tại thượng, cả người tràn ngập linh khí.
Trong tay gã có nắm một khối xương trắng tinh, tỏa ra ánh hào quang thâm thúy.
“Tiên Thiên Linh Cốt, vừa vặn phối hợp với Linh Vương Thể của ta, thế giới này đúng là có không ít cơ duyên.” Thanh niên kia khẽ cười một tiếng và nói.
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Vẻ mặt của thanh niên ngã trên mặt đất dữ tợn như ác quỷ.
Y tên là Tần Hạo, vốn là hoàng tử của Tần vương triều, thân mang Tiên Thiên Linh Cốt, tư chất cường đại mà khủng bố.
Kết quả, trên Tiên Vực có tồn tại cường đại giáng thế, chỉ trong một đêm đã huỷ diệt toàn bộ Tần vương triều.
Phụ hoàng, mẫu hậu, đông đảo tướng lãnh đều bị chém giết không còn.
“A, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta là Khương Hư Linh của Hoang Cổ Khương gia thuộc Hoang Thiên Tiên Vực!”
“Không giết ngươi là muốn xem một con kiến như ngươi có thể gây nên sóng gió gì.” Khương Hư Linh cười lạnh và nói, tung một chân đá văng Tần Hạo.
Người thích ứng được thì sống sót, khôn sống mống chết là pháp tắc của vạn vật thế gian.
Khương Hư Linh sinh ra trong Hoang Cổ thế gia của Tiên Vực, tất nhiên hiểu rõ nguyên tắc này nhất.
Chuyện này có thể trách ai được?
Yếu, chính là nguyên tội!
Muốn trách thì trách Tần Hạo có được một Tiên Thiên Linh Cốt nên bị gã theo dõi đi.
“Chắc hẳn Lạc Ly biểu muội của ta cũng sắp hạ giới, còn có Thần Tử Quân gia, đến lúc đó không chừng có thể ôm đùi hắn một chút, có lẽ sẽ có được càng nhiều cơ duyên.”
Khương Hư Linh cười.
Tuy gã là Linh Vương Thể của Khương gia, thiên tư bất phàm, cũng là một thiên kiêu đỉnh cấp.
Nhưng gã vẫn sùng bái Quân Tiêu Dao đến cực điểm.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao là con trai của Khương Nhu, cũng coi như một nửa người của Khương gia, còn có chút quan hệ với Khương Lạc Ly, điều này càng làm Khương Hư Linh quyết tâm muốn xây dựng quan hệ tốt với Quân Tiêu Dao.
“Lần sau gặp mặt, có phải nên gọi Thần Tử Quân gia là muội phu không?” Khương Hư Linh thầm nghĩ.
Mà đợi sau khi Khương Hư Linh rời đi.
Tần Hạo nằm trong vũng máu, khóe mắt muốn nứt ra.
Yếu chính là nguyên tội!
“Khương Hư Linh, Hoang Cổ Khương gia, và cả toàn bộ Tiên Vực, các ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, khống chế sinh tử!”
Vào thời khắc này, trong lòng Tần Hạo dâng lên thù hận đối với Hoang Cổ Khương gia, thậm chí là toàn bộ Tiên Vực.
Mà đúng lúc này, chỗ ngực của y, vòng cổ bị máu tươi sũng ướt bỗng lập loè lên từng đợt quang hoa.
Ngọn lửa đen nhánh trào ra, hư ảnh một con minh tước màu đen dáng vẻ ưu nhã hiện lên.
Mơ hồ có giọng nữ vang lên bên tai Tần Hạo: “Phóng thích nhất tộc Cửu U Minh Tước chúng ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh đối kháng với Hoang Cổ thế gia...”
Theo dòng thời gian chuyển dời, thập địa hạ giới đều xuất hiện biến động lớn.
Nghe đồn trên đại lục nào đó có một thiên kiêu ngang trời xuất thế, hư hư thực thực là Hỗn Độn Thể, làm chấn động cả đại lục.
Phải biết rằng, cho dù là ở Tiên Vực thì Hỗn Độn Thể cũng là thể chất khủng bố vạn năm khó gặp, đứng ở vị trí thứ mười trong ba ngàn thể chất.
Nhưng ở nơi cằn cỗi như hạ giới lại xuất hiện Hỗn Độn Thể, điều này làm một đám thiên kiêu Tiên Vực đều vô cùng ngạc nhiên, chấn động trong lòng.
Còn có một khối đại lục khác, nghe đồn có truyền nhân của Thôn Thần Ma Công hiện thế, có thể cắn nuốt vạn linh trên thế gian.
Ngoài ra, còn có quái thai Tiên Vực bị chôn ở thập địa hạ giới hiện thân, hắn ta tự phong ấn qua rất nhiều kỷ nguyên là vì chờ đợi thập địa đại loạn lần này, muốn đánh cắp khí vận một giới, cũng tức là căn nguyên thế giới.
Đủ loại tin tức khiến các thiên kiêu trên Tiên Vực đều hoảng sợ.
Cho dù là thiên kiêu trên Tiên Vực hạ giới, cũng không thể không cẩn thận hành động, sợ lật thuyền trong mương.
Hết chương 199.
Chương 200
Lại một năm trôi qua.
Hoang Thiên Tiên Vực, Quân gia.
Cách lần trước Quân Tiêu Dao bế quan đã qua hơn hai năm.
Quân Tiêu Dao cũng đã mười bốn tuổi.
Tuy tuổi không phải quá lớn, nhưng nhìn đã như là một thiếu niên tuấn mỹ mười sáu mười bảy tuổi.
Hơn nữa dáng người cực kỳ trưởng thành, bạch y trắng hơn cả tuyết, khí chất siêu nhiên xuất trần, mờ mịt như tiên.
Trong khoảng thời gian này, Quân Tiêu Dao luyện hóa sạch sẽ một ngàn khối tiên nguyên.
Số lượng Đại La Tiên Cốt toàn thân cũng đạt tới bảy mươi khối.
Nhưng Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận rất rõ, tu luyện càng về sau thì số lượng tiên nguyên cần dùng để rèn luyện Đại La Tiên Cốt sẽ càng nhiều.
Hơn nữa tiên nguyên hạ phẩm đã bắt đầu không thể thỏa mãn vấn đề tu luyện nữa rồi.
“Đại La Bất Hủ Tiên Thân này thật là một cái động không đáy.” Quân Tiêu Dao mở hai mắt ra, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như màn đêm đầy sao trời.
Hắn bắt đầu cảm thấy có chút cấp bách.
Cần mau chóng đi cắt rau hẹ.
“Cũng được, tu luyện tới bình cảnh thì cần hạ giới một chuyến.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Bình cảnh mà hắn nói là bình cảnh về tiên chủng, mà cũng không là bình cảnh cảnh giới.
Chỉ cần tìm được con đường thích hợp của mình, Quân Tiêu Dao có thể không hề trở ngại mà tu luyện thẳng lên trên.
Đừng nói là thành thánh, ngay cả trở thành chí tôn cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Sau đó, Quân Tiêu Dao xuất quan, tìm kiếm đám người Quân Linh Lung, hỏi tình hình gần đây một chút.
“Thập địa đại loạn, các loại kiêu tử nghịch thiên xuất hiện, thậm chí có thiên kiêu Tiên Vực lật thuyền trong mương ở hạ giới, bị dân bản xứ đánh bại?”
Nghe thấy những tin tức này, Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc.
Xem ra những Nghịch Thiên Thập Tử kia hẳn đã dần hiện thế.
Trong đó có nam cũng có nữ.
Quân Tiêu Dao như thấy được mười cây rau hẹ xanh mượt vẫy tay với hắn.
Việc này không nên chậm trễ, Quân Tiêu Dao cũng không phải dạng người dây dưa dây cà.
Hắn trực tiếp thông báo với gia tộc, muốn đi đến hạ giới.
Đám người Quân Chiến Thiên cũng giúp hắn chuẩn bị một chút.
Lần này Quân Tiêu Dao chỉ dẫn theo Cửu Đầu Sư Tử và Nghệ Vũ.
Những Tự Liệt còn lại đều có cơ duyên của mỗi người, Quân Tiêu Dao cũng không tính cưỡng ép bọn họ đi theo mình.
Dù sao đám người Quân Trượng Kiếm còn mang tên tuổi Tự Liệt, không xem như người theo đuổi của hắn.
Không bao lâu sau, Quân Chiến Thiên đã mang theo ba bóng người đã đến.
Trong ba người kia, một vị là lão giả mặc thanh bào; một vị là nam tử trung niên mặc chiến giáp đen nhánh, giống như ma thần; người còn lại là một phụ nhân xinh đẹp mặc cung trang, da trắng như mỡ, dáng người đẫy đà.
Quân Tiêu Dao liếc một cái, trong ba người này, cho dù là mỹ phụ cung trang yếu nhất cũng có tu vi Chuẩn Thánh.
Nam tử trung niên và lão giả thì đều là Thánh Nhân.
Theo quy tắc thiên địa của Hạ giới thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất hiện Thánh Nhân mà thôi, không thể cho ra đời kẻ càng mạnh hơn.
Cho dù phái ra nhân vật càng mạnh xuống hạ giới thì tu vi cũng sẽ bị áp chế.
Tuy tu vi của bọn họ rất cao, nhưng giờ phút này đều cung kính mà chắp tay khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.
“Thuộc hạ ra mắt Thần Tử Quân gia!”
“Gia gia, bọn họ là...” Quân Tiêu Dao nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, ba người bọn họ đều là cường giả phi thăng lên từ hạ giới, sau đó được Quân gia ta mời chào đến để bồi dưỡng, bọn họ quen thuộc với hạ giới nhất.” Quân Chiến Thiên nói.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì bừng tỉnh.
So với những hộ đạo nhân và tộc lão thì hiển nhiên những cường giả phi thăng từ hạ giới sẽ càng hiểu biết tình hình bên dưới, cũng càng có thể trợ giúp Quân Tiêu Dao.
Từ điểm này có thể thấy được sự cẩn thận của Quân Chiến Thiên, ông ta đã trải đường sẵn cho Quân Tiêu Dao trong toàn bộ hành trình.
“Vậy làm phiền các vị.” Quân Tiêu Dao hơi chắp tay và nói.
“Thần Tử khách khí.” Ba cường giả đều khom người đáp lễ.
Sau một hồi chuẩn bị, Quân gia trực tiếp dùng thủ đoạn cường thế để đả thông vách tường vị diện.
Đương nhiên, tiêu hao trong chuyện này cũng rất lớn, nhưng vì Quân Tiêu Dao, dù trả giá càng nhiều thì Quân gia cũng dám bỏ ra.
Mà cũng ngay vào lúc này.
Ở Diệp gia cũng có một đám thiên kiêu muốn hạ giới, trong đó có Diệp Tinh Vân.
“Ta có dự cảm, ta không chỉ có được đại cơ duyên ở hạ giới mà còn có thể tìm được cường lực giúp đỡ, thành lập thế lực thuộc về chính mình!” Trong mắt Diệp Tinh Vân bốc cháy lên ánh lửa.
Đây là cơ hội tốt nhất để hắn ta vượt qua Quân Tiêu Dao!
Bên kia, Phật Tử của Tiểu Tây Thiên Pháp Hải cũng muốn hạ giới.
“A di đà phật, cơ duyên của bần tăng nằm ở hạ giới, đến lúc đó có thể biến người của cả một giới thành tín đồ, ngưng tụ sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh.”
“Bần tăng không tin, như vậy mà vẫn không thể đánh bại Quân Tiêu Dao!”
Pháp Hải nói xong thì ma quang dưới đáy mắt cũng chớp động.
Trong Quan Quân Hầu phủ của Bàn Võ Thần Triều, Dương Bàn cũng muốn hạ giới.
“Dựa vào khí vận của bản hầu gia thì ai có thể cản được ta ở hạ giới chứ?” Dương Bàn lại bắt đầu bành trướng.
Mưa đã qua, trời đã sáng, gã lại cảm thấy mình làm được.
...
Giữa một Yêu sơn thượng cổ cổ xưa, có một giọng nói nhu mị đến tận xương vang lên: “Nhan Như Mộng, lần này ngươi hạ giới, đi tiếp dẫn Thái Tử của Thiên Yêu vương tộc đi lên đi.”
“Lúc trước Quân gia trấn áp thập đại cổ tộc, cũng xua đuổi Thiên Yêu vương tộc xuống hạ giới, không ngờ hiện giờ Thiên Yêu vương tộc lại xuất hiện một vị thiên kiêu huyết mạch phản tổ, có được huyết mạch yêu thần.”
“Hắn rất quan trọng đối với Yêu Thần Cung của chúng ta.”
“Vâng, Nhan Như Mộng cẩn tuân mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu.”
Một nữ tử tuyệt đẹp ngọc thể thướt tha, dung nhan hoàn mỹ không tì vết hiện thân.
Nàng mặc một bộ váy hồng, tóc đen như thác nước, da thịt tuyết trắng, tứ chi thon dài.
Nhan Như Mộng - Thần Nữ của Yêu Thần Cung - cũng là một tồn tại khiến người ta không thể bỏ qua ở Hoang Thiên Tiên Vực.
“Hy vọng đừng gặp phải Thần Tử Quân gia, nếu không muốn tiếp dẫn Thái Tử Thiên Yêu đi lên cũng khó...” Nhan Như Mộng dùng ngón tay ngọc xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút phiền não.
Ngay vào lúc Hoang Thiên Tiên Vực gió nổi lên mây di chuyển.
Hạ giới, Thiên Huyền đại lục, Đông Huyền vực, trước một tòa linh sơn cổ xưa.
Một cuộc khiêu chiến vạn người chú ý, hấp dẫn ánh mắt tứ phương sắp diễn ra.
Mà sở dĩ trận chiến này hấp dẫn như thế là vì hai bên đối chiến đều rất có sắc thái truyền kỳ.
Một vị là thiên chi kiêu nữ gia tộc Nạp Lan lánh đời của Đông Huyền vực.
Mà người còn lại lại là thiếu chủ sinh ra từ một tiểu gia tộc tiểu quốc tam lưu.
Hết chương 200.