-
Chương 151-153
Chương 151
Giờ phút này, ở khu vực lân cận Bàn Võ đạo châu, trong một sơn thôn nhỏ.
Một cuộc tàn sát đã sắp đến hồi kết cục.
Tiêu Trần đầy người máu me đi đến trước một đám người già phụ nữ và trẻ em cuối cùng còn sót lại.
Trong tay hắn có nắm một ít bình ngọc.
Trong mỗi bình ngọc đều chứa đầy tinh huyết của đồng nam đồng nữ.
Sau khi rời khỏi hoàng đô thần triều, Tiêu Trần đi thẳng một mạch đến đây, gặp được một ít sơn thôn không có cao thủ nào bảo hộ nên trực tiếp bắt đầu tàn sát.
Cho nên hắn đã gom đủ không ít tinh huyết.
“Còn thiếu khoảng một trăm tinh huyết, gom đủ tinh huyết thì ta có thể giải phóng quái thai cổ đại kia, để nàng giết chết Quân Tiêu Dao!”
“Lấy thực lực của quái thai cổ đại, nhất định có thể giết Quân Tiêu Dao, ha ha, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt ta, ta còn muốn chặt hắn ra thành tám khối, rút gân lột da!”
Quần áo cả người Tiêu Trần dính đầy máu, tóc hỗn độn, sắc mặt dữ tợn, hung thần ác sát.
Đâu còn dáng vẻ thanh tú tuấn dật trước đó nữa, nói là ác quỷ từ địa ngục bò ra cũng có người tin.
“Tiêu Trần, ngươi... Ai...”
Thanh Long Thượng Nhân không nói gì, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nếu kẻ địch mà Tiêu Trần trêu chọc không phải Quân Tiêu Dao, vậy dưới sự phụ trợ của lão, hắn ta còn có hy vọng.
Đáng tiếc, ngặt nổi Tiêu Trần lại trêu chọc một kẻ địch mà mình không thể ứng phó.
“Có lẽ, quái thai cổ đại kia chính là hi vọng cuối cùng của Tiêu Trần.” Thanh Long Thượng Nhân thầm than.
Lão không có khả năng vì Tiêu Trần mà đi ám sát Quân Tiêu Dao.
U Minh Thiên chính là ví dụ máu chảy đầm đìa.
Lão chỉ là tàn hồn của một chuẩn chí tôn, không đủ cho Quân gia đánh một trận nữa là.
Hơn nữa hiện tại cả Thanh Long Cổ Quốc cũng đã tiêu tan, quốc vận chi tử Tiêu Trần đã không còn tác dụng gì.
Thanh Long Thượng Nhân là nể tình nên mới ở lại trên người Tiêu Trần.
Lão chuẩn bị sau này đầu nhập vào quái thai cổ đại của Tổ Long Sào kia.
Thanh Long Thượng Nhân tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết, theo lý thuyết cũng dính chút quan hệ với nhất mạch Thương Long Tổ Long Sào.
Mà ở nơi xa, Quân Trượng Kiếm đang âm thầm quan sát.
Hắn cũng mơ hồ nhận ra, hình như trên người Tiêu Trần có một dao động linh hồn cực mạnh.
Bởi vậy, hắn cũng không theo dõi quá gần, mà chỉ quan sát ở nơi xa.
Mà đúng lúc này, trên trời cao bỗng có kim quang lóng lánh.
Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng đạp không mà đến.
Trên đó có hai bóng dáng đang đứng, đó là Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt.
Quân Tiêu Dao liếc một cái đã thấy được thôn nhỏ bị huyết tẩy kia.
Tiêu Trần đứng trước một đám người già phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt, đang muốn hành hung.
Mà bên kia, cả người Võ Minh Nguyệt chấn động, cả đồng tử cũng đang run rẩy.
“Tiêu Trần, thật sự là chàng!” Võ Minh Nguyệt giơ tay ngọc lên che môi đỏ lại, không thể tin được.
Nghe giọng nói đó, Tiêu Trần bỗng phục hồi tinh thần, lập tức thấy được Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt đứng trên người Cửu Đầu Sư Tử.
“Đáng chết, tại sao Quân Tiêu Dao lại tìm được nơi này?” Vẻ mặt Tiêu Trần trở nên dữ tợn.
Chẳng lẽ hi vọng cuối cùng của hắn ta cũng bị đánh mất?
“Tiêu Trần, chàng trả lời ta, tất cả những chuyện này không phải chàng làm!” Võ Minh Nguyệt gần như gào rống mà hô lên.
Khuôn mặt nhiễm máu của Tiêu Trần rất lạnh lùng, đôi mắt thật lạnh nhạt.
“Võ Minh Nguyệt, tiện nhân ngươi lại đến cùng Quân Tiêu Dao, là muốn nhìn Quân Tiêu Dao nhục nhã ta như thế nào sao?”
Nhìn thấy Võ Minh Nguyệt tiến đến, Tiêu Trần càng thầm hận trong lòng.
Bởi vì Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao đứng chung một chỗ giống như một đôi bích nhân trời đất tạo nên.
Mà Tiêu Trần hắn thì sao?
Là con rệp dưới mặt đất, là đao phủ dơ bẩn.
Ai chịu nổi sự đối lập này?
Nghe Tiêu Trần nói vậy, Võ Minh Nguyệt càng hoa dung thất sắc, ảo tưởng tốt đẹp trong lòng rách nát đầy đất.
Quân Tiêu Dao không lừa nàng.
Đây là tướng mạo vốn có của Tiêu Trần!
Một tiểu nhân ích kỷ, giả nhân giả nghĩa!
…
Tới hiện tại thì không cần nói cái gì nữa cả.
Võ Minh Nguyệt tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu, trước kia mình ngốc đến cỡ nào, ngây thơ đến cỡ nào.
Nàng bị loại tiểu nhân như Tiêu Trần lừa gạt tấm chân tình.
Cũng may nàng không tiếp xúc thân mật gì với Tiêu Trần, nếu không Võ Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!
Nhìn gương mặt chảy dài nước mắt, vẻ mặt hối hận kiên quyết của Võ Minh Nguyệt, Quân Tiêu Dao tấm tắc thầm than.
Cuối cùng nàng cũng nhận rõ hiện thực.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng biết, tuy Tiêu Trần muốn lợi dụng Võ Minh Nguyệt, nhưng nhất định cũng thiệt tình thích nàng.
Đáng tiếc, cuối cùng lại bị Quân Tiêu Dao phá hủy.
Võ Minh Nguyệt đã hoàn toàn hết hy vọng với Tiêu Trần.
Không chỉ thế, thậm chí còn mang theo một chút chán ghét và phẫn nộ.
Bởi vì Tiêu Trần tàn sát những người già phụ nữ và trẻ em không có năng lực phản kháng đó.
Một tu sĩ hơi có lương tri cũng sẽ không làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy.
Trong mắt Võ Minh Nguyệt, Tiêu Trần đã không đơn giản là một tiểu nhân lừa gạt tình cảm.
Mà là một đao phủ mất đi lương tri, không còn nhân tính.
“Tiêu Trần, ngươi không chỉ là một tiểu nhân, còn là một ma quỷ táng tận thiên lương, uổng cho ta trước kia còn giúp đỡ ngươi trong bí tàng Nguyên Thiên, thật sự là mắt bị mù!”
Võ Minh Nguyệt rất hối hận, khi đó vì sao lại ngu ngốc đi giúp Tiêu Trần.
Nàng cũng tỉnh táo nhớ lại, khi đó Tiêu Trần tàn nhẫn ra tay với Quân Vạn Kiếp, thật ra cũng đã bại lộ bản tính.
Buồn cười là mình còn tự an ủi là Tiêu Trần chỉ không lưu tình với kẻ địch mà thôi.
Hiện tại xem ra, Tiêu Trần cũng tàn nhẫn tuyệt tình như vậy với bất cứ kẻ nào.
Võ Minh Nguyệt càng nghĩ càng giận, lại thấy những thôn dân nhỏ yếu bất lực bên cạnh Tiêu Trần.
Rốt cuộc nàng cũng không nhìn được mà ra tay.
Pháp lực cuồn cuộn phát ra từ cơ thể nàng, một chưởng ấn mạnh mẽ tuyệt đối giáng về hướng Tiêu Trần.
Tiêu Trần thấy thế, trong lòng càng thêm đau đớn, không khỏi lộ ra vẻ mặt điên cuồng, hắn ta cười lạnh và nói: “Quả nhiên tiện nhân ngươi đã lộ ra bản tính, muốn diệt trừ ta, đúng không hả!”
Tiêu Trần cũng ra tay, thanh quang kích động, hóa thành một quyền Thương Long.
Hai người vốn có thể trở thành đạo lữ, nhưng giờ phút này lại đao kiếm đối diện.
Quân Tiêu Dao nhìn tình cảnh này, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt.
Chuyện này đều là một tay hắn tạo thành.
Trong lòng Quân Tiêu Dao không có nửa điểm dao động, thậm chí còn muốn cười.
Bên kia, Võ Minh Nguyệt đã đánh nhau với Tiêu Trần.
Tuy Tiêu Trần yếu ớt đến không chịu nổi một kích trước mặt Quân Tiêu Dao.
Nhưng đó là so với Quân Tiêu Dao thôi, thực lực của Tiêu Trần cũng coi như đứng đầu trong các thiên kiêu.
Võ Minh Nguyệt thân là trưởng công chúa của hoàng triều, thực lực cũng không kém, nhưng so với loại khí vận chi tử như Tiêu Trần thì vẫn hơi yếu một bậc.
“Hỗn Nguyên Tán Thủ!”
Võ Minh Nguyệt phất bàn tay ngọc ra, trong phút chốc cứ như như đánh ra trăm ngàn chưởng ấn.
Vẻ mặt Tiêu Trần đanh lại.
Kỹ nữ này thật sự muốn lấy mạng hắn ta!
Hết chương 151.
Chương 152
“Tiện nhân, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!” Hai mắt Tiêu Trần trở nên khát máu, như muốn điên cuồng.
Hắn ta cũng thi triển ra chiêu mạnh nhất, Long Đoạn Thất Thức.
Bảy quyền ấn liên tục phát ra, quyền sau càng mạnh hơn quyền trước.
Pháp lực hùng hồn Quy Nhất Cảnh đại viên mãn của hắn ta cũng hoàn toàn nổ tung, cả người đều long hóa, trở thành bán long nhân.
Oanh! Oanh! Oanh!
Gần ba quyền qua đi, chiêu thức của Võ Minh Nguyệt đã bị phá vỡ.
Quyền thứ tư tung ra, Võ Minh Nguyệt lấy ra một tấm chắn ngăn cản, vẫn bị chấn đến hộc máu.
Quyền thứ năm qua đi, Võ Minh Nguyệt hộc ra một mồm máu to, nhiễm đỏ vạt áo tuyết trắng.
Quyền thứ sáu đánh ra, cốt cách cánh tay Võ Minh Nguyệt đều rách nát.
Quyền thứ bảy sắp đánh vào đầu Võ Minh Nguyệt.
Tiêu Trần không hề nương tay mà hoàn toàn hạ tử thủ.
Võ Minh Nguyệt thấy Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt dữ tợn rồi đánh tới một quyền.
Nàng xem như đã hiểu rõ, Tiêu Trần thật sự tính giết nàng, không lưu tình chút nào cả.
Võ Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại.
Lạnh băng, tuyệt vọng, hối hận, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng.
Mà đúng lúc này, một bàn tay lại đặt lên vai ngọc của Võ Minh Nguyệt.
Đồng thời, còn có một giọng nói lạnh nhạt thanh lãnh vang lên: “Tiêu Trần, hành hung dưới mí mắt của bản Thần Tử, ngươi coi ta không tồn tại sao?”
Kế tiếp, Võ Minh Nguyệt chỉ nghe thấy một tiếng rầm.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã thấy Tiêu Trần hộc máu bay ngược ra ngoài.
Nàng hơi quay đầu lại, một dung nhan tuấn tú như trích tiên ảo mộng xuất hiện trước mắt nàng.
“Không có việc gì chứ?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
Võ Minh Nguyệt nhất thời nhìn đến sửng sốt, cũng quên trả lời.
Bên môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Sáu quyền trước đó, Võ Minh Nguyệt bị thương hộc máu, Quân Tiêu Dao vẫn không nhúc nhích, cứ như không thấy được.
Thẳng đến quyền thứ bảy trí mạng đánh ra, Quân Tiêu Dao mới quyết định ra tay.
Bởi vì như vậy mới làm Võ Minh Nguyệt càng ghi nhớ khắc sâu.
Rốt cuộc là ai cứu mạng nàng!
Không để ý đến Võ Minh Nguyệt đang thất thần, Quân Tiêu Dao nhìn về phía Tiêu Trần, lạnh lùng nói: “Nhảy nhót lâu như vậy, cũng nên kết thúc.”
Quân Tiêu Dao vô cùng đơn giản mà tung một chưởng ấn ra.
Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên: “Tiêu Trần, bản tôn giúp ngươi lần cuối cùng!”
Nguyên thần thể nửa hư ảo của một lão giả thanh bào hiện lên phía sau Tiêu Trần.
Đó là Thanh Long Thượng Nhân.
“Ngươi là lão gia gia sau lưng Tiêu Trần đấy à?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình đạm không gợn sóng.
Hắn biết, Thanh Long Thượng Nhân không dám làm gì hắn.
Quả nhiên, Thanh Long Thượng Nhân kiêng kỵ mà liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Sau đó lão chợt phát ra hồn lực cường đại, xé rách hư không, lôi kéo thân thể Tiêu Trần chạy trốn.
Trong cái khe không gian kia còn truyền đến tiếng gào rống khàn khan của Tiêu Trần: “Quân Tiêu Dao, Tiêu Trần ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi, nhất định sẽ!”
Giọng nói kia truyền ra xong thì cái khe không gian cũng theo đó mà khép lại.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ không truy kích, mặc kệ hắn ta rời đi.
Lần này hắn tiến đến cũng không để A Cửu đi theo, A Cửu chỉ quân tâm sinh tử của Quân Tiêu Dao, sẽ không quản nhàn sự khác.
Tiêu Trần bị Thanh Long Thượng Nhân mang đi, Quân Tiêu Dao cũng không để bụng chút nào.
Chụp chết Tiêu Trần lúc nào cũng được.
Hắn càng muốn biết, rốt cục Tiêu Trần có tự tin gì mà nói có thể lấy mạng của hắn.
“Thần Tử, không truy kích sao?”
Thẳng đến lúc này, Quân Trượng Kiếm mới lắc mình mà ra.
“Không cần, ta tin lần sau Tiêu Trần sẽ chủ động tìm tới ta, cần gì phải cố sức đi tìm hắn chứ?” Quân Tiêu Dao cười nhạt lắc đầu.
Nếu Tiêu Trần muốn giết hắn thì tất nhiên sẽ chủ động tìm đến.
Hắn nhìn nhìn Võ Minh Nguyệt, Võ Minh Nguyệt vẫn lộ ra vẻ mặt thất thần.
Trong lòng nàng vắng vẻ.
Toàn bộ ảo tưởng trước kia rách nát, cả người như biến thành trống rỗng.
Quân Tiêu Dao đi ra phía trước, nhìn Võ Minh Nguyệt.
Võ Minh Nguyệt cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Có lẽ là vì vừa rồi Quân Tiêu Dao ra tay cứu giúp, hiện tại nàng cũng không bài xích Quân Tiêu Dao như trước.
“Vụ đánh cược này là Minh Nguyệt thua...” Võ Minh Nguyệt cúi đầu, lộ ra ý cười tự giễu chua xót.
Tiêu Trần hoàn toàn làm ảo tưởng của nàng rách nát, mà hiện tại, nàng vẫn là nữ nô của Quân Tiêu Dao, còn phải hoàn toàn thần phục.
Quân Tiêu Dao giơ tay, búng tay một cái.
Cả người Võ Minh Nguyệt đột nhiên chấn động.
Nô ấn trong thần cung của nàng cũng tan thành mây khói dưới cái búng tay này.
Võ Minh Nguyệt đột nhiên nâng đầu lên, đôi má ngọc còn tái nhợt lộ ra biểu cảm khó tin cực độ.
“Cái này... Vì sao, rõ ràng đánh cược là ta thua...” Trong lòng Võ Minh Nguyệt sinh ra nghi hoặc, khó hiểu.
Rõ ràng đánh cược thua là nàng, nhưng Quân Tiêu Dao lại giải trừ nô ấn cho nàng.
“Trước nay bản Thần Tử không thích thu nô lệ, chỉ hy vọng có người thật lòng đi theo.”
“Nếu ngươi vẫn luôn kháng cự, vậy hiện tại, bản Thần Tử sẽ trả tự do lại cho ngươi, chúc mừng.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, xoay người muốn rời đi.
…
Võ Minh Nguyệt ngơ ra tại chỗ, hoàn toàn không thể tin.
Đây có còn là Quân Tiêu Dao như ác ma không?
Hơn nữa giờ phút này, sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm như vậy.
Chẳng lẽ đối với Quân Tiêu Dao thì nàng thật sự không quan trọng chút nào sao?
Nếu không quan trọng, vì sao vừa rồi lại ra tay cứu nàng?
Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong lòng Võ Minh Nguyệt.
Nàng bỗng cảm thấy có phải từ lúc bắt đầu mình đã hiểu lầm Quân Tiêu Dao hay không.
Thật ra hắn là người tốt chính trực có thiện ý.
Chỉ là bị bề ngoài lạnh nhạt che giấu mà thôi.
Nếu không vì sao Quân Tiêu Dao lại cứu nàng?
Lại vì sao dưới tình huống đánh cược thua, còn giải trừ nô ấn, trả tự do cho nàng?
Giờ phút này, nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao chậm rãi rời đi, còn mang theo một tia lạnh nhạt trên gương mặt.
Võ Minh Nguyệt bỗng có chút đau lòng.
Thì ra nàng vẫn luôn hiểu lầm Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng từng thiện ý mà nhắc nhở nàng, Tiêu Trần đang lợi dụng nàng.
Võ Minh Nguyệt lại không nghe, ngược lại cho rằng là Quân Tiêu Dao lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Nghĩ đến đây, Võ Minh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà buột miệng thốt ra: “Chủ nhân!”
Bước chân Quân Tiêu Dao khựng lại.
Mà Quân Trượng Kiếm bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cả kinh đến cằm cũng sắp rớt xuống mặt đất.
Võ Minh Nguyệt đường đường là trưởng công chúa của một quốc gia, phương danh truyền xa toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực, lại chủ động gọi chủ nhân?
Chuyện này quả thực đổi mới tam quan của Quân Trượng Kiếm.
Hơn nữa, kêu vậy cũng không phải bị hiếp bức, mà là Võ Minh Nguyệt chủ động hô lên.
“Hừm? Không phải bản Thần Tử đã trả lại tự do cho ngươi rồi sao?” Quân Tiêu Dao nhíu nhíu mày.
Võ Minh Nguyệt cắn môi, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng nói: “Trước kia là Minh Nguyệt hiểu lầm chủ nhân, Minh Nguyệt nguyện ý thật lòng thần phục chủ nhân.”
Nói xong, Võ Minh Nguyệt khom người bái lạy Quân Tiêu Dao.
“Con mẹ nó!” Dù là Quân Trượng Kiếm cũng không nhịn được mà chửi tục một câu.
“Ngươi không cần làm như thế, ta cũng không thiếu một nữ nô như ngươi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
“Chủ nhân, Minh Nguyệt thiệt tình thần phục, không phải là vì đánh cược.” Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút thấp thỏm.
Trong lòng nàng đang hư không, chỉ có dấu vết do Quân Tiêu Dao để lại.
Giờ phút này nếu Quân Tiêu Dao từ bỏ nàng, chẳng phải Võ Minh Nguyệt lại trở về trạng thái hư không sao?
Nàng không muốn như thế.
Hết chương 152.
Chương 153
“Ai, cũng được, nếu ngươi nguyện ý đi theo, vậy thế này đi, lúc ta cần thì sẽ tìm ngươi.” Quân Tiêu Dao thở dài.
“Vâng, Minh Nguyệt sẽ trung thành với chủ nhân cả đời, huống chi chủ nhân cũng đã xem như...” Giọng điệu của Võ Minh Nguyệt hơi do dự.
“Xem như cái gì?” Quân Tiêu Dao hỏi lại.
“Không có gì.” Võ Minh Nguyệt hơi lắc đầu.
Nàng chưa nói Quân Tiêu Dao đã xem như phò mã của Bàn Võ Thần Triều.
“Vậy tốt, trở về đi.” Quân Tiêu Dao bước lên Cửu Đầu Sư Tử, Võ Minh Nguyệt theo sát phía sau.
Sau khi hoàn toàn nghĩ thông suốt, Võ Minh Nguyệt càng nhìn Quân Tiêu Dao thì càng cảm thấy hắn giống như trích tiên, tuấn tú tuyệt luân, ném xa Tiêu Trần không biết bao nhiêu con phố.
“Ta thật ngốc, khi đó vì sao lại vì một Tiêu Trần mà chán ghét chủ nhân tuấn tú như tiên như thế.” Võ Minh Nguyệt thầm mắng mình vụng về.
Nhưng nàng không biết là, Quân Tiêu Dao đưa lưng về phía nàng, bên miệng lại lộ ra một độ cung.
“Kế lạt mềm buộc chặt thật tốt, cổ nhân thật không lừa ta...” Quân Tiêu Dao thầm nói.
Tất nhiên chiêu này cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ của hắn.
Nếu lấy đánh cược trói buộc, tất nhiên Võ Minh Nguyệt sẽ không thật lòng thần phục.
Còn không bằng lui một bước, trực tiếp hủy bỏ nô ấn của Võ Minh Nguyệt, khiến nàng cảm kích.
Tuy Quân Tiêu Dao cũng không thể bảo đảm Võ Minh Nguyệt sẽ trăm phần trăm tiếp tục thần phục hắn.
Nhưng cho dù không thần phục, Quân Tiêu Dao cũng không để bụng.
Chỉ là một quân cờ mà thôi, ném thì ném.
Phía sau, trong mắt Quân Trượng Kiếm lộ ra ý khâm phục.
Sự kính ngưỡng của hắn ta đối với Quân Tiêu Dao như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
Có thể dạy dỗ trưởng công chúa của một bất hủ thần triều đến dễ bảo như thế, sợ là chỉ có thể là Quân Tiêu Dao.
Chuyện này cũng tạm thời hạ màn.
Quân Tiêu Dao dựa vào đủ loại thủ đoạn, hoàn toàn làm Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần trở mặt, hơn nữa làm Võ Minh Nguyệt quy thuận.
Nhưng Quân Tiêu Dao không lơi lỏng.
Hắn mơ hồ cảm thấy, gió lốc chỉ vừa dâng lên mà thôi.
“Là lúc nên trở về Quân gia, tiêu hóa những thứ thu hoạch được.” Quân Tiêu Dao tự nói.
Hắn quyết định lần này phải trở về Quân gia bế quan một khoảng thời gian.
Quân Tiêu Dao có dự cảm, kế tiếp mới là lúc tấm màn được kéo ra, đủ loại thiên kiêu sẽ thay phiên lên sân khấu, đại tranh chi thế sắp xảy ra.
Tuy Quân Tiêu Dao có thiên tư tuyệt thế, còn được hệ thống phụ trợ.
Nhưng ổn định một chút cũng không sai.
Kế tiếp, đám người Quân Tiêu Dao về tới hoàng đô, sau đó cùng một chúng Quân gia khởi hành trở về Quân gia.
Võ Minh Nguyệt thì ở lại Bàn Võ Thần Triều.
Dù sao chuyện nàng thần phục Quân Tiêu Dao, chỉ có nàng, Quân Tiêu Dao và Quân Trượng Kiếm biết mà thôi.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Trần cũng không biết Quân Tiêu Dao lấy mình để áp chế, gieo nô ấn cho Võ Minh Nguyệt.
Nếu Tiêu Trần biết được, chỉ sợ cũng có thể nghĩ ra, tất cả mọi chuyện đều là kế ly gián của Quân Tiêu Dao.
Trên đường trở về, Quân Tiêu Dao cũng chải vuốt kế hoạch kế tiếp.
Thứ nhất tất nhiên là sử dụng chiến quả.
Thứ hai, có rảnh thì đi đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, xem có thể giúp Chí Tôn Cốt của mình lột xác hay không.
Thứ ba thì phải hạ giới, còn có khả năng tìm được manh mối của quyển hạ Thể Thư, cũng không thể quên Cửu Đại Thiên Thư.
Ngoài ra, còn có Thanh Đồng Tiên Điện một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.
Nơi đó còn có một cơ hội đánh dấu.
Chỉ là Thanh Đồng Tiên Điện này quá coi trọng cơ duyên, chưa đến lúc thì không hiện thế.
Cho dù Quân Tiêu Dao có Thanh Đồng La Bàn, cũng không tìm được chút dấu vết nào cả.
Trải qua mấy đại trận truyền tống, sau mấy ngày ngắn ngủn, đám người Quân Tiêu Dao đã về tới Quân gia.
Quân Tiêu Dao vừa đến Quân gia thì bắt đầu bế quan.
Điều đầu tiên hắn phải làm chính là lật xem cảm ngộ thánh thể mà Bàn Võ Đại Đế để lại.
Quân Tiêu Dao cũng không rập khuôn theo cảm ngộ của Bàn Võ Đại Đế, mà là tham khảo.
Không phải Quân Tiêu Dao kiêu ngạo, hắn cảm thấy có lẽ thiên tư của Bàn Võ Đại Đế cũng thua kém hắn.
Sở dĩ xem những cảm ngộ đó, là vì Quân Tiêu Dao muốn tăng nhanh tốc độ thức tỉnh Thánh Thể Dị Tượng của bản thân mà thôi.
Trong khoảng thời gian Quân Tiêu Dao bế quan, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực vẫn đang lưu truyền sự tích của Quân Tiêu Dao.
Nếu nói trong buổi tiệc mười tuổi, Quân Tiêu Dao chỉ mới lộ ra tài năng.
Vậy trấn áp ma thi chí tôn ở bí tàng Nguyên Thiên đã giúp thanh danh của Quân Tiêu Dao vang dội.
Mà yến hội ở Bàn Võ Thần Triều, Quân Tiêu Dao một mình tùy tiện ra tay trấn áp tứ đại thiên kiêu, lại hoàn toàn đặt vững địa vị của Quân Tiêu Dao trong lớp trẻ Tiên Vực.
Thậm chí có người nói Quân Tiêu Dao chính là đệ nhất nhân trẻ tuổi ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Có người đồng ý lời này.
Nhưng càng nhiều người lại không cho là đúng.
Đúng là Quân Tiêu Dao rất cường đại, nhưng Tiên Vực bao la vô tận, có vô số ngọa hổ tàng long.
Đừng nói đương đại còn có các thiên kiêu đứng đầu như Vương gia Thiếu Đế, kiếm ma chuyển thế của Diệp gia còn chưa từng xuất thế.
Mà trong Thái Cổ hoàng tộc cũng còn rất nhiều quái thai cổ đại đang ngủ say.
Trong cấm khu sinh mệnh còn có chí tôn tuổi trẻ của cấm khu.
Ngoài ra, còn có chí tôn chuyển thế, chuẩn đế chuyển thế..v..v.
Thực lực của Quân Tiêu Dao thật sự có một không hai trong cùng thế hệ, nhưng nói có thể trấn áp vô số thiên kiêu trong Tiên Vực thì rất nhiều người cũng không dám gật bừa.
Ngay vào lúc toàn bộ Tiên Vực như có gợn sóng dâng lên.
Trong Quân gia lại nhấc lên một mảnh sóng gió.
Đệ Nhất Tự Liệt Quân gia, vị Trọng Đồng Giả kia cũng trở về từ một cấm địa thượng cổ!
Hết chương 153.
Giờ phút này, ở khu vực lân cận Bàn Võ đạo châu, trong một sơn thôn nhỏ.
Một cuộc tàn sát đã sắp đến hồi kết cục.
Tiêu Trần đầy người máu me đi đến trước một đám người già phụ nữ và trẻ em cuối cùng còn sót lại.
Trong tay hắn có nắm một ít bình ngọc.
Trong mỗi bình ngọc đều chứa đầy tinh huyết của đồng nam đồng nữ.
Sau khi rời khỏi hoàng đô thần triều, Tiêu Trần đi thẳng một mạch đến đây, gặp được một ít sơn thôn không có cao thủ nào bảo hộ nên trực tiếp bắt đầu tàn sát.
Cho nên hắn đã gom đủ không ít tinh huyết.
“Còn thiếu khoảng một trăm tinh huyết, gom đủ tinh huyết thì ta có thể giải phóng quái thai cổ đại kia, để nàng giết chết Quân Tiêu Dao!”
“Lấy thực lực của quái thai cổ đại, nhất định có thể giết Quân Tiêu Dao, ha ha, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt ta, ta còn muốn chặt hắn ra thành tám khối, rút gân lột da!”
Quần áo cả người Tiêu Trần dính đầy máu, tóc hỗn độn, sắc mặt dữ tợn, hung thần ác sát.
Đâu còn dáng vẻ thanh tú tuấn dật trước đó nữa, nói là ác quỷ từ địa ngục bò ra cũng có người tin.
“Tiêu Trần, ngươi... Ai...”
Thanh Long Thượng Nhân không nói gì, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nếu kẻ địch mà Tiêu Trần trêu chọc không phải Quân Tiêu Dao, vậy dưới sự phụ trợ của lão, hắn ta còn có hy vọng.
Đáng tiếc, ngặt nổi Tiêu Trần lại trêu chọc một kẻ địch mà mình không thể ứng phó.
“Có lẽ, quái thai cổ đại kia chính là hi vọng cuối cùng của Tiêu Trần.” Thanh Long Thượng Nhân thầm than.
Lão không có khả năng vì Tiêu Trần mà đi ám sát Quân Tiêu Dao.
U Minh Thiên chính là ví dụ máu chảy đầm đìa.
Lão chỉ là tàn hồn của một chuẩn chí tôn, không đủ cho Quân gia đánh một trận nữa là.
Hơn nữa hiện tại cả Thanh Long Cổ Quốc cũng đã tiêu tan, quốc vận chi tử Tiêu Trần đã không còn tác dụng gì.
Thanh Long Thượng Nhân là nể tình nên mới ở lại trên người Tiêu Trần.
Lão chuẩn bị sau này đầu nhập vào quái thai cổ đại của Tổ Long Sào kia.
Thanh Long Thượng Nhân tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết, theo lý thuyết cũng dính chút quan hệ với nhất mạch Thương Long Tổ Long Sào.
Mà ở nơi xa, Quân Trượng Kiếm đang âm thầm quan sát.
Hắn cũng mơ hồ nhận ra, hình như trên người Tiêu Trần có một dao động linh hồn cực mạnh.
Bởi vậy, hắn cũng không theo dõi quá gần, mà chỉ quan sát ở nơi xa.
Mà đúng lúc này, trên trời cao bỗng có kim quang lóng lánh.
Cửu Đầu Sư Tử uy vũ hùng tráng đạp không mà đến.
Trên đó có hai bóng dáng đang đứng, đó là Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt.
Quân Tiêu Dao liếc một cái đã thấy được thôn nhỏ bị huyết tẩy kia.
Tiêu Trần đứng trước một đám người già phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt, đang muốn hành hung.
Mà bên kia, cả người Võ Minh Nguyệt chấn động, cả đồng tử cũng đang run rẩy.
“Tiêu Trần, thật sự là chàng!” Võ Minh Nguyệt giơ tay ngọc lên che môi đỏ lại, không thể tin được.
Nghe giọng nói đó, Tiêu Trần bỗng phục hồi tinh thần, lập tức thấy được Quân Tiêu Dao và Võ Minh Nguyệt đứng trên người Cửu Đầu Sư Tử.
“Đáng chết, tại sao Quân Tiêu Dao lại tìm được nơi này?” Vẻ mặt Tiêu Trần trở nên dữ tợn.
Chẳng lẽ hi vọng cuối cùng của hắn ta cũng bị đánh mất?
“Tiêu Trần, chàng trả lời ta, tất cả những chuyện này không phải chàng làm!” Võ Minh Nguyệt gần như gào rống mà hô lên.
Khuôn mặt nhiễm máu của Tiêu Trần rất lạnh lùng, đôi mắt thật lạnh nhạt.
“Võ Minh Nguyệt, tiện nhân ngươi lại đến cùng Quân Tiêu Dao, là muốn nhìn Quân Tiêu Dao nhục nhã ta như thế nào sao?”
Nhìn thấy Võ Minh Nguyệt tiến đến, Tiêu Trần càng thầm hận trong lòng.
Bởi vì Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao đứng chung một chỗ giống như một đôi bích nhân trời đất tạo nên.
Mà Tiêu Trần hắn thì sao?
Là con rệp dưới mặt đất, là đao phủ dơ bẩn.
Ai chịu nổi sự đối lập này?
Nghe Tiêu Trần nói vậy, Võ Minh Nguyệt càng hoa dung thất sắc, ảo tưởng tốt đẹp trong lòng rách nát đầy đất.
Quân Tiêu Dao không lừa nàng.
Đây là tướng mạo vốn có của Tiêu Trần!
Một tiểu nhân ích kỷ, giả nhân giả nghĩa!
…
Tới hiện tại thì không cần nói cái gì nữa cả.
Võ Minh Nguyệt tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu, trước kia mình ngốc đến cỡ nào, ngây thơ đến cỡ nào.
Nàng bị loại tiểu nhân như Tiêu Trần lừa gạt tấm chân tình.
Cũng may nàng không tiếp xúc thân mật gì với Tiêu Trần, nếu không Võ Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!
Nhìn gương mặt chảy dài nước mắt, vẻ mặt hối hận kiên quyết của Võ Minh Nguyệt, Quân Tiêu Dao tấm tắc thầm than.
Cuối cùng nàng cũng nhận rõ hiện thực.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng biết, tuy Tiêu Trần muốn lợi dụng Võ Minh Nguyệt, nhưng nhất định cũng thiệt tình thích nàng.
Đáng tiếc, cuối cùng lại bị Quân Tiêu Dao phá hủy.
Võ Minh Nguyệt đã hoàn toàn hết hy vọng với Tiêu Trần.
Không chỉ thế, thậm chí còn mang theo một chút chán ghét và phẫn nộ.
Bởi vì Tiêu Trần tàn sát những người già phụ nữ và trẻ em không có năng lực phản kháng đó.
Một tu sĩ hơi có lương tri cũng sẽ không làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy.
Trong mắt Võ Minh Nguyệt, Tiêu Trần đã không đơn giản là một tiểu nhân lừa gạt tình cảm.
Mà là một đao phủ mất đi lương tri, không còn nhân tính.
“Tiêu Trần, ngươi không chỉ là một tiểu nhân, còn là một ma quỷ táng tận thiên lương, uổng cho ta trước kia còn giúp đỡ ngươi trong bí tàng Nguyên Thiên, thật sự là mắt bị mù!”
Võ Minh Nguyệt rất hối hận, khi đó vì sao lại ngu ngốc đi giúp Tiêu Trần.
Nàng cũng tỉnh táo nhớ lại, khi đó Tiêu Trần tàn nhẫn ra tay với Quân Vạn Kiếp, thật ra cũng đã bại lộ bản tính.
Buồn cười là mình còn tự an ủi là Tiêu Trần chỉ không lưu tình với kẻ địch mà thôi.
Hiện tại xem ra, Tiêu Trần cũng tàn nhẫn tuyệt tình như vậy với bất cứ kẻ nào.
Võ Minh Nguyệt càng nghĩ càng giận, lại thấy những thôn dân nhỏ yếu bất lực bên cạnh Tiêu Trần.
Rốt cuộc nàng cũng không nhìn được mà ra tay.
Pháp lực cuồn cuộn phát ra từ cơ thể nàng, một chưởng ấn mạnh mẽ tuyệt đối giáng về hướng Tiêu Trần.
Tiêu Trần thấy thế, trong lòng càng thêm đau đớn, không khỏi lộ ra vẻ mặt điên cuồng, hắn ta cười lạnh và nói: “Quả nhiên tiện nhân ngươi đã lộ ra bản tính, muốn diệt trừ ta, đúng không hả!”
Tiêu Trần cũng ra tay, thanh quang kích động, hóa thành một quyền Thương Long.
Hai người vốn có thể trở thành đạo lữ, nhưng giờ phút này lại đao kiếm đối diện.
Quân Tiêu Dao nhìn tình cảnh này, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt.
Chuyện này đều là một tay hắn tạo thành.
Trong lòng Quân Tiêu Dao không có nửa điểm dao động, thậm chí còn muốn cười.
Bên kia, Võ Minh Nguyệt đã đánh nhau với Tiêu Trần.
Tuy Tiêu Trần yếu ớt đến không chịu nổi một kích trước mặt Quân Tiêu Dao.
Nhưng đó là so với Quân Tiêu Dao thôi, thực lực của Tiêu Trần cũng coi như đứng đầu trong các thiên kiêu.
Võ Minh Nguyệt thân là trưởng công chúa của hoàng triều, thực lực cũng không kém, nhưng so với loại khí vận chi tử như Tiêu Trần thì vẫn hơi yếu một bậc.
“Hỗn Nguyên Tán Thủ!”
Võ Minh Nguyệt phất bàn tay ngọc ra, trong phút chốc cứ như như đánh ra trăm ngàn chưởng ấn.
Vẻ mặt Tiêu Trần đanh lại.
Kỹ nữ này thật sự muốn lấy mạng hắn ta!
Hết chương 151.
Chương 152
“Tiện nhân, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!” Hai mắt Tiêu Trần trở nên khát máu, như muốn điên cuồng.
Hắn ta cũng thi triển ra chiêu mạnh nhất, Long Đoạn Thất Thức.
Bảy quyền ấn liên tục phát ra, quyền sau càng mạnh hơn quyền trước.
Pháp lực hùng hồn Quy Nhất Cảnh đại viên mãn của hắn ta cũng hoàn toàn nổ tung, cả người đều long hóa, trở thành bán long nhân.
Oanh! Oanh! Oanh!
Gần ba quyền qua đi, chiêu thức của Võ Minh Nguyệt đã bị phá vỡ.
Quyền thứ tư tung ra, Võ Minh Nguyệt lấy ra một tấm chắn ngăn cản, vẫn bị chấn đến hộc máu.
Quyền thứ năm qua đi, Võ Minh Nguyệt hộc ra một mồm máu to, nhiễm đỏ vạt áo tuyết trắng.
Quyền thứ sáu đánh ra, cốt cách cánh tay Võ Minh Nguyệt đều rách nát.
Quyền thứ bảy sắp đánh vào đầu Võ Minh Nguyệt.
Tiêu Trần không hề nương tay mà hoàn toàn hạ tử thủ.
Võ Minh Nguyệt thấy Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt dữ tợn rồi đánh tới một quyền.
Nàng xem như đã hiểu rõ, Tiêu Trần thật sự tính giết nàng, không lưu tình chút nào cả.
Võ Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại.
Lạnh băng, tuyệt vọng, hối hận, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng.
Mà đúng lúc này, một bàn tay lại đặt lên vai ngọc của Võ Minh Nguyệt.
Đồng thời, còn có một giọng nói lạnh nhạt thanh lãnh vang lên: “Tiêu Trần, hành hung dưới mí mắt của bản Thần Tử, ngươi coi ta không tồn tại sao?”
Kế tiếp, Võ Minh Nguyệt chỉ nghe thấy một tiếng rầm.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã thấy Tiêu Trần hộc máu bay ngược ra ngoài.
Nàng hơi quay đầu lại, một dung nhan tuấn tú như trích tiên ảo mộng xuất hiện trước mắt nàng.
“Không có việc gì chứ?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
Võ Minh Nguyệt nhất thời nhìn đến sửng sốt, cũng quên trả lời.
Bên môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Sáu quyền trước đó, Võ Minh Nguyệt bị thương hộc máu, Quân Tiêu Dao vẫn không nhúc nhích, cứ như không thấy được.
Thẳng đến quyền thứ bảy trí mạng đánh ra, Quân Tiêu Dao mới quyết định ra tay.
Bởi vì như vậy mới làm Võ Minh Nguyệt càng ghi nhớ khắc sâu.
Rốt cuộc là ai cứu mạng nàng!
Không để ý đến Võ Minh Nguyệt đang thất thần, Quân Tiêu Dao nhìn về phía Tiêu Trần, lạnh lùng nói: “Nhảy nhót lâu như vậy, cũng nên kết thúc.”
Quân Tiêu Dao vô cùng đơn giản mà tung một chưởng ấn ra.
Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên: “Tiêu Trần, bản tôn giúp ngươi lần cuối cùng!”
Nguyên thần thể nửa hư ảo của một lão giả thanh bào hiện lên phía sau Tiêu Trần.
Đó là Thanh Long Thượng Nhân.
“Ngươi là lão gia gia sau lưng Tiêu Trần đấy à?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình đạm không gợn sóng.
Hắn biết, Thanh Long Thượng Nhân không dám làm gì hắn.
Quả nhiên, Thanh Long Thượng Nhân kiêng kỵ mà liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Sau đó lão chợt phát ra hồn lực cường đại, xé rách hư không, lôi kéo thân thể Tiêu Trần chạy trốn.
Trong cái khe không gian kia còn truyền đến tiếng gào rống khàn khan của Tiêu Trần: “Quân Tiêu Dao, Tiêu Trần ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi, nhất định sẽ!”
Giọng nói kia truyền ra xong thì cái khe không gian cũng theo đó mà khép lại.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ không truy kích, mặc kệ hắn ta rời đi.
Lần này hắn tiến đến cũng không để A Cửu đi theo, A Cửu chỉ quân tâm sinh tử của Quân Tiêu Dao, sẽ không quản nhàn sự khác.
Tiêu Trần bị Thanh Long Thượng Nhân mang đi, Quân Tiêu Dao cũng không để bụng chút nào.
Chụp chết Tiêu Trần lúc nào cũng được.
Hắn càng muốn biết, rốt cục Tiêu Trần có tự tin gì mà nói có thể lấy mạng của hắn.
“Thần Tử, không truy kích sao?”
Thẳng đến lúc này, Quân Trượng Kiếm mới lắc mình mà ra.
“Không cần, ta tin lần sau Tiêu Trần sẽ chủ động tìm tới ta, cần gì phải cố sức đi tìm hắn chứ?” Quân Tiêu Dao cười nhạt lắc đầu.
Nếu Tiêu Trần muốn giết hắn thì tất nhiên sẽ chủ động tìm đến.
Hắn nhìn nhìn Võ Minh Nguyệt, Võ Minh Nguyệt vẫn lộ ra vẻ mặt thất thần.
Trong lòng nàng vắng vẻ.
Toàn bộ ảo tưởng trước kia rách nát, cả người như biến thành trống rỗng.
Quân Tiêu Dao đi ra phía trước, nhìn Võ Minh Nguyệt.
Võ Minh Nguyệt cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Có lẽ là vì vừa rồi Quân Tiêu Dao ra tay cứu giúp, hiện tại nàng cũng không bài xích Quân Tiêu Dao như trước.
“Vụ đánh cược này là Minh Nguyệt thua...” Võ Minh Nguyệt cúi đầu, lộ ra ý cười tự giễu chua xót.
Tiêu Trần hoàn toàn làm ảo tưởng của nàng rách nát, mà hiện tại, nàng vẫn là nữ nô của Quân Tiêu Dao, còn phải hoàn toàn thần phục.
Quân Tiêu Dao giơ tay, búng tay một cái.
Cả người Võ Minh Nguyệt đột nhiên chấn động.
Nô ấn trong thần cung của nàng cũng tan thành mây khói dưới cái búng tay này.
Võ Minh Nguyệt đột nhiên nâng đầu lên, đôi má ngọc còn tái nhợt lộ ra biểu cảm khó tin cực độ.
“Cái này... Vì sao, rõ ràng đánh cược là ta thua...” Trong lòng Võ Minh Nguyệt sinh ra nghi hoặc, khó hiểu.
Rõ ràng đánh cược thua là nàng, nhưng Quân Tiêu Dao lại giải trừ nô ấn cho nàng.
“Trước nay bản Thần Tử không thích thu nô lệ, chỉ hy vọng có người thật lòng đi theo.”
“Nếu ngươi vẫn luôn kháng cự, vậy hiện tại, bản Thần Tử sẽ trả tự do lại cho ngươi, chúc mừng.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, xoay người muốn rời đi.
…
Võ Minh Nguyệt ngơ ra tại chỗ, hoàn toàn không thể tin.
Đây có còn là Quân Tiêu Dao như ác ma không?
Hơn nữa giờ phút này, sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm như vậy.
Chẳng lẽ đối với Quân Tiêu Dao thì nàng thật sự không quan trọng chút nào sao?
Nếu không quan trọng, vì sao vừa rồi lại ra tay cứu nàng?
Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong lòng Võ Minh Nguyệt.
Nàng bỗng cảm thấy có phải từ lúc bắt đầu mình đã hiểu lầm Quân Tiêu Dao hay không.
Thật ra hắn là người tốt chính trực có thiện ý.
Chỉ là bị bề ngoài lạnh nhạt che giấu mà thôi.
Nếu không vì sao Quân Tiêu Dao lại cứu nàng?
Lại vì sao dưới tình huống đánh cược thua, còn giải trừ nô ấn, trả tự do cho nàng?
Giờ phút này, nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao chậm rãi rời đi, còn mang theo một tia lạnh nhạt trên gương mặt.
Võ Minh Nguyệt bỗng có chút đau lòng.
Thì ra nàng vẫn luôn hiểu lầm Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng từng thiện ý mà nhắc nhở nàng, Tiêu Trần đang lợi dụng nàng.
Võ Minh Nguyệt lại không nghe, ngược lại cho rằng là Quân Tiêu Dao lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Nghĩ đến đây, Võ Minh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà buột miệng thốt ra: “Chủ nhân!”
Bước chân Quân Tiêu Dao khựng lại.
Mà Quân Trượng Kiếm bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cả kinh đến cằm cũng sắp rớt xuống mặt đất.
Võ Minh Nguyệt đường đường là trưởng công chúa của một quốc gia, phương danh truyền xa toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực, lại chủ động gọi chủ nhân?
Chuyện này quả thực đổi mới tam quan của Quân Trượng Kiếm.
Hơn nữa, kêu vậy cũng không phải bị hiếp bức, mà là Võ Minh Nguyệt chủ động hô lên.
“Hừm? Không phải bản Thần Tử đã trả lại tự do cho ngươi rồi sao?” Quân Tiêu Dao nhíu nhíu mày.
Võ Minh Nguyệt cắn môi, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng nói: “Trước kia là Minh Nguyệt hiểu lầm chủ nhân, Minh Nguyệt nguyện ý thật lòng thần phục chủ nhân.”
Nói xong, Võ Minh Nguyệt khom người bái lạy Quân Tiêu Dao.
“Con mẹ nó!” Dù là Quân Trượng Kiếm cũng không nhịn được mà chửi tục một câu.
“Ngươi không cần làm như thế, ta cũng không thiếu một nữ nô như ngươi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
“Chủ nhân, Minh Nguyệt thiệt tình thần phục, không phải là vì đánh cược.” Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút thấp thỏm.
Trong lòng nàng đang hư không, chỉ có dấu vết do Quân Tiêu Dao để lại.
Giờ phút này nếu Quân Tiêu Dao từ bỏ nàng, chẳng phải Võ Minh Nguyệt lại trở về trạng thái hư không sao?
Nàng không muốn như thế.
Hết chương 152.
Chương 153
“Ai, cũng được, nếu ngươi nguyện ý đi theo, vậy thế này đi, lúc ta cần thì sẽ tìm ngươi.” Quân Tiêu Dao thở dài.
“Vâng, Minh Nguyệt sẽ trung thành với chủ nhân cả đời, huống chi chủ nhân cũng đã xem như...” Giọng điệu của Võ Minh Nguyệt hơi do dự.
“Xem như cái gì?” Quân Tiêu Dao hỏi lại.
“Không có gì.” Võ Minh Nguyệt hơi lắc đầu.
Nàng chưa nói Quân Tiêu Dao đã xem như phò mã của Bàn Võ Thần Triều.
“Vậy tốt, trở về đi.” Quân Tiêu Dao bước lên Cửu Đầu Sư Tử, Võ Minh Nguyệt theo sát phía sau.
Sau khi hoàn toàn nghĩ thông suốt, Võ Minh Nguyệt càng nhìn Quân Tiêu Dao thì càng cảm thấy hắn giống như trích tiên, tuấn tú tuyệt luân, ném xa Tiêu Trần không biết bao nhiêu con phố.
“Ta thật ngốc, khi đó vì sao lại vì một Tiêu Trần mà chán ghét chủ nhân tuấn tú như tiên như thế.” Võ Minh Nguyệt thầm mắng mình vụng về.
Nhưng nàng không biết là, Quân Tiêu Dao đưa lưng về phía nàng, bên miệng lại lộ ra một độ cung.
“Kế lạt mềm buộc chặt thật tốt, cổ nhân thật không lừa ta...” Quân Tiêu Dao thầm nói.
Tất nhiên chiêu này cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ của hắn.
Nếu lấy đánh cược trói buộc, tất nhiên Võ Minh Nguyệt sẽ không thật lòng thần phục.
Còn không bằng lui một bước, trực tiếp hủy bỏ nô ấn của Võ Minh Nguyệt, khiến nàng cảm kích.
Tuy Quân Tiêu Dao cũng không thể bảo đảm Võ Minh Nguyệt sẽ trăm phần trăm tiếp tục thần phục hắn.
Nhưng cho dù không thần phục, Quân Tiêu Dao cũng không để bụng.
Chỉ là một quân cờ mà thôi, ném thì ném.
Phía sau, trong mắt Quân Trượng Kiếm lộ ra ý khâm phục.
Sự kính ngưỡng của hắn ta đối với Quân Tiêu Dao như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
Có thể dạy dỗ trưởng công chúa của một bất hủ thần triều đến dễ bảo như thế, sợ là chỉ có thể là Quân Tiêu Dao.
Chuyện này cũng tạm thời hạ màn.
Quân Tiêu Dao dựa vào đủ loại thủ đoạn, hoàn toàn làm Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần trở mặt, hơn nữa làm Võ Minh Nguyệt quy thuận.
Nhưng Quân Tiêu Dao không lơi lỏng.
Hắn mơ hồ cảm thấy, gió lốc chỉ vừa dâng lên mà thôi.
“Là lúc nên trở về Quân gia, tiêu hóa những thứ thu hoạch được.” Quân Tiêu Dao tự nói.
Hắn quyết định lần này phải trở về Quân gia bế quan một khoảng thời gian.
Quân Tiêu Dao có dự cảm, kế tiếp mới là lúc tấm màn được kéo ra, đủ loại thiên kiêu sẽ thay phiên lên sân khấu, đại tranh chi thế sắp xảy ra.
Tuy Quân Tiêu Dao có thiên tư tuyệt thế, còn được hệ thống phụ trợ.
Nhưng ổn định một chút cũng không sai.
Kế tiếp, đám người Quân Tiêu Dao về tới hoàng đô, sau đó cùng một chúng Quân gia khởi hành trở về Quân gia.
Võ Minh Nguyệt thì ở lại Bàn Võ Thần Triều.
Dù sao chuyện nàng thần phục Quân Tiêu Dao, chỉ có nàng, Quân Tiêu Dao và Quân Trượng Kiếm biết mà thôi.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Trần cũng không biết Quân Tiêu Dao lấy mình để áp chế, gieo nô ấn cho Võ Minh Nguyệt.
Nếu Tiêu Trần biết được, chỉ sợ cũng có thể nghĩ ra, tất cả mọi chuyện đều là kế ly gián của Quân Tiêu Dao.
Trên đường trở về, Quân Tiêu Dao cũng chải vuốt kế hoạch kế tiếp.
Thứ nhất tất nhiên là sử dụng chiến quả.
Thứ hai, có rảnh thì đi đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, xem có thể giúp Chí Tôn Cốt của mình lột xác hay không.
Thứ ba thì phải hạ giới, còn có khả năng tìm được manh mối của quyển hạ Thể Thư, cũng không thể quên Cửu Đại Thiên Thư.
Ngoài ra, còn có Thanh Đồng Tiên Điện một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.
Nơi đó còn có một cơ hội đánh dấu.
Chỉ là Thanh Đồng Tiên Điện này quá coi trọng cơ duyên, chưa đến lúc thì không hiện thế.
Cho dù Quân Tiêu Dao có Thanh Đồng La Bàn, cũng không tìm được chút dấu vết nào cả.
Trải qua mấy đại trận truyền tống, sau mấy ngày ngắn ngủn, đám người Quân Tiêu Dao đã về tới Quân gia.
Quân Tiêu Dao vừa đến Quân gia thì bắt đầu bế quan.
Điều đầu tiên hắn phải làm chính là lật xem cảm ngộ thánh thể mà Bàn Võ Đại Đế để lại.
Quân Tiêu Dao cũng không rập khuôn theo cảm ngộ của Bàn Võ Đại Đế, mà là tham khảo.
Không phải Quân Tiêu Dao kiêu ngạo, hắn cảm thấy có lẽ thiên tư của Bàn Võ Đại Đế cũng thua kém hắn.
Sở dĩ xem những cảm ngộ đó, là vì Quân Tiêu Dao muốn tăng nhanh tốc độ thức tỉnh Thánh Thể Dị Tượng của bản thân mà thôi.
Trong khoảng thời gian Quân Tiêu Dao bế quan, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực vẫn đang lưu truyền sự tích của Quân Tiêu Dao.
Nếu nói trong buổi tiệc mười tuổi, Quân Tiêu Dao chỉ mới lộ ra tài năng.
Vậy trấn áp ma thi chí tôn ở bí tàng Nguyên Thiên đã giúp thanh danh của Quân Tiêu Dao vang dội.
Mà yến hội ở Bàn Võ Thần Triều, Quân Tiêu Dao một mình tùy tiện ra tay trấn áp tứ đại thiên kiêu, lại hoàn toàn đặt vững địa vị của Quân Tiêu Dao trong lớp trẻ Tiên Vực.
Thậm chí có người nói Quân Tiêu Dao chính là đệ nhất nhân trẻ tuổi ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Có người đồng ý lời này.
Nhưng càng nhiều người lại không cho là đúng.
Đúng là Quân Tiêu Dao rất cường đại, nhưng Tiên Vực bao la vô tận, có vô số ngọa hổ tàng long.
Đừng nói đương đại còn có các thiên kiêu đứng đầu như Vương gia Thiếu Đế, kiếm ma chuyển thế của Diệp gia còn chưa từng xuất thế.
Mà trong Thái Cổ hoàng tộc cũng còn rất nhiều quái thai cổ đại đang ngủ say.
Trong cấm khu sinh mệnh còn có chí tôn tuổi trẻ của cấm khu.
Ngoài ra, còn có chí tôn chuyển thế, chuẩn đế chuyển thế..v..v.
Thực lực của Quân Tiêu Dao thật sự có một không hai trong cùng thế hệ, nhưng nói có thể trấn áp vô số thiên kiêu trong Tiên Vực thì rất nhiều người cũng không dám gật bừa.
Ngay vào lúc toàn bộ Tiên Vực như có gợn sóng dâng lên.
Trong Quân gia lại nhấc lên một mảnh sóng gió.
Đệ Nhất Tự Liệt Quân gia, vị Trọng Đồng Giả kia cũng trở về từ một cấm địa thượng cổ!
Hết chương 153.