-
Chương 143-145
Chương 143
Vừa nói ra lời này, tứ phương lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Nếu nói nhân vật lĩnh quân thế hệ này của Quân gia là Quân Tiêu Dao.
Vậy thế hệ trước chính là Quân Vô Hối.
Sự cường đại của ông ta đã không cần dùng ngôn ngữ để nói nhiều.
Nói ngắn lại, cả tám người theo đuổi của ông, tùy tiện lấy ra một người cũng là tồn tại vô địch quét ngang tứ phương.
Mà nữ tử trọng đồng áo xám A Cửu này chính là một trong tám người theo đuổi năm đó của Quân Vô Hối.
“Thì ra là vậy.” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Khó trách trước đó Quân Chiến Thiên nói, hộ đạo nhân của hắn có lai lịch thực bất phàm.
Không ngờ lại là bộ hạ ngày xưa của phụ thân mình.
Mà lúc này, Thiên Cầm Nữ cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nàng nói: “Là nàng, người này chính là tồn tại mà sư phụ ta từng nói là theo không kịp.”
Sư phụ của Thiên Cầm Nữ chính là tông chủ của Tiên Vũ Cầm Tông, cầm nghệ có một không hai trên toàn bộ Tiên Vực.
Tồn tại có thể làm bà theo không kịp, có thể suy ra là siêu nhiên tuyệt thế đến mức nào.
Lúc này, thân phận của Trọng Đồng Nữ áo xám A Cửu hoàn toàn được phơi bày, nơi nơi ồ lên.
Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ khó coi tới cực điểm.
Không bàn đến chuyện bản thân nữ tử này cường đại đến mức nào, thân phận của nàng mới khiến người ta kiêng kỵ.
Nàng là người theo đuổi Bạch Y Thần Vương!
Tuy mười năm trước đã xảy ra biến cố, không ai biết hiện tại Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối sống hay chết.
Nhưng mà, không ai dám khinh thường.
“Ta giết hắn, ngươi có ý kiến gì?” Tiếng nói của A Cửu thanh lãnh mà hờ hững, ngồi xếp bằng trên trời cao, giống như một nữ tiên cổ xưa.
Bàn Võ Thần Chủ chưa bao giờ nghẹn khuất đến mức này.
Ông ta muốn ra tay, nhưng không thể đoán trước được hậu quả.
Nhìn sắc mặt biến ảo của Bàn Võ Thần Chủ, rất nhiều người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi.
Có thể ép một bất hủ thần triều chi chủ đến mức này, sức mạnh phía sau Quân Tiêu Dao quá khủng bố.
“Việc này là nghịch tử của bổn hoàng làm sai, cũng coi như là trừng phạt mà nó nên nhận đi.” Bàn Võ Thần Chủ nhắm mắt thật lâu, sau đó mới mở miệng nói.
Một câu khiến tứ phương an tĩnh.
Đường đường là bất hủ thần triều chi chủ, cuối cùng vẫn phải chịu thua.
“Phụ hoàng...” Đôi mắt Võ Minh Nguyệt run rẩy.
Không ngờ bất hủ thần triều bọn họ lại có ngày phải cúi đầu như vậy.
Sắc mặt Quân Tiêu Dao cũng không có biến hóa quá lớn, mở miệng nói: “Một khi đã vậy, Quân mỗ có thể tiến vào Bàn Võ Lăng hay không?”
“Quân Tiêu Dao, ngươi không cần quá đáng!” Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ đã đen tới cực điểm.
Quân Tiêu Dao không chỉ nhục nhã Võ Minh Nguyệt trước mặt mọi người, nói nàng không xứng với mình.
Mà cả Tam hoàng tử cũng bị giết.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao còn muốn tiến vào Bàn Võ Lăng.
Đổi lại là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình bình đạm đạm, hắn nói: “Tam hoàng tử ngã xuống là trừng phạt mà hắn nên nhận, nhưng Quân mỗ cũng nên được bồi thường tổn thất đúng không?”
Tổn thất?
Bàn Võ Thần Chủ quả thực muốn tát một cái chụp chết Quân Tiêu Dao!
Quân Tiêu Dao tổn thất cái gì?
Không thiếu tay không thiếu chân.
Chỉ tới tống tiền ăn vạ.
Nhưng mà, ngay vào lúc cục diện giằng co không xác định, một tiếng nói cổ xưa mà tang thương chậm rãi vang lên từ sâu trong hoàng cung.
“Thôi bỏ đi, cho Thần Tử của Quân gia cơ hội tiến vào Bàn Võ Lăng đi.”
Nghe giọng nói này, sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ biến đổi!
…
Phát ra giọng nói này không phải người nào khác, mà là lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều, một cường giả chí tôn vô thượng.
“Tại sao lại như vậy?” Bàn Võ Thần Chủ nghĩ mãi cũng không ra.
Vì sao lão hoàng chủ mở miệng, nói cho Quân Tiêu Dao một cơ hội?
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ cũng không dám chống đối lão hoàng chủ, chỉ có thể chấp nhận.
“Hừ, nếu lão hoàng chủ không so đo, vậy cho ngươi một cơ hội cũng được thôi.” Bàn Võ Thần Chủ hờ hững nói.
“Cái gì, thật sự là vị lão hoàng chủ kia lên tiếng?” Bốn phía, rất nhiều giọng nói kinh nghi vang lên.
Lão hoàng chủ là một cường giả tuyệt đỉnh, đã thoái ẩn nhiều năm.
Không ngờ phong ba hôm nay lại kinh động đến lão.
Càng làm người kinh ngạc là, vì sao lão hoàng chủ lại đồng ý để Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng?
Rất nhiều người ngoại giới cũng không thể lý giải.
Mà giờ phút này, sâu trong hoàng cung, trong một mật thất cổ xưa dưới lòng đất.
Ba bóng người đang ngồi đối diện nhau.
Một người trong đó là lão giả đầu đội vương miện, mang theo khí tức chí tôn, là lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều.
Mà đối diện lão là hai bóng dáng ngồi xếp bằng.
Trong đó có một lão giả áo xám khô gầy, chính là Thập Bát Tổ của Quân gia.
Mà người còn lại cũng mặc áo bào tro, chỉ là bề ngoài nhìn như một hài đồng mười tuổi, nhưng ánh mắt y lại cực kỳ tang thương, già cỗi.
“Không ngờ cả Thập Lục Tổ của Quân gia cũng xuất thế.” Lão hoàng chủ cười khổ một tiếng.
“Hừm, chôn dưới đất lâu rồi, cũng nên ra hoạt động thân thể một chút.” Thập Lục Tổ mang dáng vẻ hài đồng vặn vẹo cổ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Khóe mắt lão hoàng chủ hơi run rẩy.
Vị Thập Lục Tổ này của Quân gia nhìn giống như hài tử, nhưng thật ra bối phận cổ xưa đến dọa người.
Nghe đồn vào lúc mười tuổi Thập Lục Tổ nuốt phải một viên trường sinh đạo quả, từ nay về sau luôn duy trì bề ngoài hài đồng mười tuổi như thế này.
Nhưng nếu vì bề ngoài mà xem nhẹ thực lực của y thì có chút ngu xuẩn.
Thực lực của Thập Lục Tổ chỉ có hơn chứ không thua kém Thập Bát Tổ.
“Ha hả, hai vị đi đến nơi đây thật là làm vẻ vang cho Bàn Võ Thần Triều ta.” Lão hoàng chủ cười khan, trong lòng lại không biết làm sao.
“Không tồi, lão hoàng chủ quả nhiên rộng lượng, có thể để hậu nhân của Quân gia ta tiến vào Bàn Võ Lăng, tới, kính một ly.” Thập Bát Tổ nặn ra một nụ cười, giơ chén rượu trên bàn lên.
“Khách khí khách khí.” Lão hoàng chủ cũng nâng chén, nhưng trong lòng khổ.
Hai lão tổ của Quân gia chính là tiếu diện hổ.
Nếu lão không đồng ý để Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng thì thứ tiếp theo lão phải uống không phải là rượu kính, mà là rượu phạt.
Tuy thực lực của lão hoàng chủ rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi bị hai vị lão tổ của Quân gia bức bách, chỉ có thể lui bước chịu thua.
Mà ngoại giới cũng không biết tình cảnh xảy ra trong mật thất.
Bọn họ còn đang nghi hoặc, lòng dạ của lão hoàng chủ Bàn Võ Thần Triều rộng rãi như vậy từ khi nào?
“Chẳng lẽ là lão tổ tới?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi tối xuống, thầm suy đoán trong lòng.
Có thể làm lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều chịu thua, hẳn chỉ có nhân vật cấp lão tổ của Quân gia thôi.
Nhưng chỉ một mình Thập Bát Tổ cũng có thể làm lão hoàng chủ kiêng kỵ như thế sao?
Quân Tiêu Dao hơi lắc đầu, hắn không nghĩ tiếp nữa.
Dù sao có thể đạt được mục đích của mình là đủ rồi.
Sau đó, Bàn Võ Thần Chủ lạnh mặt, rất không cam lòng mà mở Bàn Võ Lăng ra cho Quân Tiêu Dao tiến vào.
Bàn Võ Lăng nằm sâu bên dưới lòng đất Tử Cấm Thành.
Ở lối vào có một cổ bia đứng sừng sững.
Quân Tiêu Dao đi đến chỗ đó, hắn nhìn cổ bia, trong mơ hồ như cảm ứng được cái gì.
“Xem ra, ta sẽ có thu hoạch không nhỏ trong Bàn Võ Lăng này.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Chung quanh, người của rất nhiều thế lực cũng đi theo đến đây.
Tuy bọn họ không thể tiến vào Bàn Võ Lăng, nhưng dù chỉ đứng bên ngoài nhìn cũng tốt.
Bọn họ cũng muốn biết, rốt cục Quân Tiêu Dao muốn tiến vào Bàn Võ Lăng như vậy là vì nguyên nhân gì.
Hết chương 143.
Chương 144
“Vào đi thôi, nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội, nếu ra rồi thì không thể đi vào nữa.” Bàn Võ Thần Chủ lạnh như băng mà nói.
“À, bên trong còn có nguy hiểm sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Người có huyết mạch trực hệ của Bàn Võ Thần Triều ta thì tất nhiên không có nguy hiểm, nhưng nếu là người ngoài...” Bàn Võ Thần Chủ không nói thêm gì.
Nhưng hiển nhiên trong lời nói không thiếu uy hiếp.
“A... Quân mỗ từng chống lại quá cả ma thi chí tôn, chẳng lẽ còn sợ một Bàn Võ Lăng à?” Quân Tiêu Dao cười, vung ống tay áo, không chút do dự mà trực tiếp lắc mình tới gần cổ bia.
Thân thể hắn lập tức bị quang mang bao phủ, biến mất tăm hơi.
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, vẻ mặt Bàn Võ Thần Chủ lạnh hơn.
Tất cả người vây xem chung quanh cũng âm thầm líu lưỡi.
Thật sự, có vẻ Quân Tiêu Dao có thể gặp dữ hóa lành khi đi vào các bí cảnh nguy hiểm, nơi đây căn bản không tính là gì.
Ngay vào lúc mọi người chờ đợi ở bên ngoài.
Quân Tiêu Dao đã đi vào Bàn Võ Lăng.
Đưa mắt nhìn ra, toàn bộ Bàn Võ Lăng như một tòa cung điện dưới lòng đất.
Nơi nơi đều tràn ngập khí tức cổ xưa, tang thương, hình như là một quần thể cung điện phủ đầy bụi.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thản nhiên mà thong dong.
Nhưng mà, không bao lâu sau khi hắn bước vào, mặt đất bỗng sáng lên hoa văn trận pháp, từng mảng trận văn lan tràn ra.
Đột nhiên, Quân Tiêu Dao cảm thấy hình như trọng lực chung quanh mạnh lên rất nhiều, như có một núi cao Thái Cổ đè lên đầu vai hắn.
“Cái này thì tính là gì, khảo nghiệm sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Còn không chờ hắn nghĩ nhiều, mấy mũi tên thanh đồng mang theo khí tức sắc nhọn đã phá không mà đến.
Quân Tiêu Dao tùy tiện thò tay ra đánh nát những mũi tên đó.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất đang chấn động theo tiết tấu.
Chợt, từng hàng con rối thanh đồng nổ vang đi tới từ sâu trong Bàn Võ Lăng.
Trong đó có con rối cầm giáo thanh đồng, cũng có con rối nắm trường cung nỏ tiễn.
“Đây là... Tượng binh mã?” Quân Tiêu Dao nhướng mày, không cho là đúng.
Nhưng hắn nghĩ lại, nghe đồn Bàn Võ Lăng là lăng tẩm hoàng thất, có tượng binh mã hộ vệ cũng có thể lý giải.
“Trận pháp nơi đây cộng thêm tượng binh mã, nói không chừng thiên kiêu bình thường thật sự sẽ bị bức lui.” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu uy hiếp vừa rồi trong lời nói của Bàn Võ Thần Chủ là cái gì.
Thiên kiêu bình thường thật sự khó có thể tiến thêm, căn bản không thể thâm nhập Bàn Võ Lăng.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, loại khảo nghiệm này không khỏi có chút nhàm chán.
Ầm ầm ầm!
Quân Tiêu Dao thúc giục sức mạnh Hoang Cổ Thánh Thể và Tượng Thần Trấn Ngục Kính.
Khí huyết kim sắc bốc lên, hóa thành tượng thần kim sắc sinh động như thật.
Tượng thần bỗng lao ra, vòi voi cuốn một cái, một đám con rối thanh đồng bị đánh bay.
Mỗi một con rối trong đó đều có thể sánh ngang với thiên kiêu Quy Nhất Cảnh, hơn nữa đao thương bất nhập, không có cảm giác đau, càng giống cổ máy giết chóc.
Đáng tiếc, ở trước mặt Quân Tiêu Dao thì chúng không làm được việc gì.
Quân Tiêu Dao lại tịnh chỉ thành kiếm, chém ra một kiếm.
Hắn thi triển ra Lục Tiên Kiếm Quyết, kiếm quang mênh mông cuồn cuộn trực tiếp xé rách chiến trận con rối thanh đồng phía trước.
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, hóa thành một lưu quang, dễ như trở bàn tay mà đột phá phòng tuyến.
Nếu Bàn Võ Thần Chủ thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ kinh ngạc.
Trong Bàn Võ Lăng, khảo nghiệm nhằm vào chí tôn trẻ tuổi gần như không có chút tác dụng gì đối với Quân Tiêu Dao.
Mà sau khi Quân Tiêu Dao thâm nhập Bàn Võ Lăng, trong đầu hắn lại truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, đã tới địa điểm đánh dấu Bàn Võ Lăng, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu!” Quân Tiêu Dao nói.
…
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được khen thưởng bảy sao, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm!”
Giọng nói của hệ thống vừa dứt thì hư không trước mặt Quân Tiêu Dao đột nhiên bị cắt ra.
Ngay sau đó, một thanh cổ kiếm cổ xưa xuất hiện trước mặt Quân Tiêu Dao.
Chuôi cổ kiếm này rất tương tự với cổ kiếm mà trước đó Quân Tiêu Dao nhìn thấy trên người Dương Bàn.
Chẳng qua Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm tràn ngập khí tức thương sinh, trên thân kiếm cũng điêu khắc hàng tỉ thương sinh.
Mà toàn thân chuôi Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này lại chảy xuôi cảm giác năm tháng cổ xưa xa xăm.
Trên chuôi kiếm đó điêu khắc nhật nguyệt luân chuyển, bốn mùa thay đổi, chu thiên tinh chuyển, năm tháng chuyển dời.
Chỉ nhìn một cái đã mang đến cho người ta một cảm giác tang thương.
“Thú vị, không ngờ lại có được một trong Bàn Hoàng Tam Kiếm.”
Tuy tính cách Quân Tiêu Dao vững vàng bình tĩnh, giờ phút này cũng khó được mà lộ ra vui sướng.
Tuy khen thưởng đánh dấu là ngẫu nhiên, nhưng đôi lúc cũng có chút quan hệ với nơi đánh dấu.
Trong đó không có quy luật gì đáng nói.
Nhưng dù thế nào, có thể có được khen thưởng bảy sao, hơn nữa còn là Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, tuyệt đối là bất ngờ đáng mừng đối với Quân Tiêu Dao.
“Chẳng lẽ ta từ phi tù(1) tiến hóa thành Âu hoàng(2) rồi sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
(1) Phi tù: Tù trưởng bộ lạc Châu Phi, là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ người cực kỳ xui xẻo
(2) Âu hoàng: Ngược lại với phi tù, chỉ người cực kỳ may mắn.
Lần trước hắn đánh dấu ở hoàng cung của Chu Tước Cổ Quốc cũng chỉ có được khen thưởng bốn sao mà thôi.
Hơi lắc lắc đầu, Quân Tiêu Dao giơ tay rồi nắm lấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Chỉ thoáng chốc, hắn cảm nhận được một sức mạnh thời gian đang chảy xuôi.
Toàn bộ cánh tay hắn giống như đang già cả đi theo thời gian.
Mà lúc này, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt trong cánh tay hắn tỏa ánh sáng, chống đỡ sự ăn mòn của sức mạnh thời gian.
“Thú vị, nếu những người khác có được Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể vận dụng.” Quân Tiêu Dao nói.
Sức mạnh của thời gian cực kỳ huyền diệu, hơn nữa khủng bố.
Nếu người bình thường chỉ dựa vào Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này thì e là sẽ lập tức già cả, lão hoá.
Trừ phi là một ít cường giả có thể lấy thực lực của bản thân để chống lại.
Tâm niệm Quân Tiêu Dao khẽ động, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, tùy ý tung một kiếm chém về hướng những con rối thanh đồng phía sau.
Chỉ thoáng chốc, một kiếm quang nửa hư ảo đảo qua, những con rối thanh đồng đó bắt đầu sôi nổi hủ bại, lão hoá, sau đó trực tiếp biến thành bột phấn màu xanh rơi đầy đất.
“Thật sự rất mạnh.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Lấy cảnh giới hiện tại của hắn cũng không phát huy được bao nhiêu sức mạnh của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Nhưng một kiếm tùy tiện này lại có uy năng cường đại tới cực điểm.
Bỗng nhiên, Chí Tôn Cốt trong ngực Quân Tiêu Dao lại rung động lên, dường như sinh ra cộng minh nào đó.
“Chí Tôn Cốt lại sinh ra dị động, lần trước là vì Luân Hồi Đạo Kim kia.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nghĩ như vậy, có lẽ thần thông tiếp theo của Chí Tôn Cốt sẽ liên quan đến sức mạnh thời gian luân hồi.
“Xem ra sau này có rảnh rỗi thì phải đi đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, điều tra xem luân hồi thánh linh có thể giúp Chí Tôn Cốt của ta sinh ra lột xác hay không.” Quân Tiêu Dao tự nói.
Hắn thu Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm vào pháp khí không gian.
“Nếu Bàn Võ Thần Chủ biết Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm mà hắn cực cực khổ khổ tìm kiếm, mà ta chỉ tùy tiện ra tay đã đánh dấu được, sợ là sẽ tức đến hộc máu?” Quân Tiêu Dao không khỏi cười.
Hết chương 144.
Chương 145
Hiện giờ Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đang nằm trong tay Dương Bàn.
Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm thì thuộc về Quân Tiêu Dao.
Cuối cùng chỉ còn lại Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.
“Không vội, sở dĩ ta giữ một mạng cho Dương Bàn, không phải là vì để hắn làm cu li, đi tìm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm sao, đến lúc đó ta chỉ cần đoạt của hắn thì được rồi.”
Quân Tiêu Dao tính toán không bỏ sót điều gì, đã sớm nghĩ tới chuẩn bị sau đó.
Giá trị tồn tại duy nhất của Dương Bàn chính là giúp hắn tìm kiếm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cuối cùng.
Hiển nhiên Bàn Võ Thần Chủ cũng ôm ý tưởng này.
Nhưng Quân Tiêu Dao không ngại, vật hắn phải có được thì không ai có thể đoạt đi.
“Chỉ tính đến Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này thôi đã coi như không đi uổng công một chuyến.” Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới.
Dù cuối cùng Quân Tiêu Dao không tìm được cơ duyên lột xác của Thánh Thể Dị Tượng thì hắn cũng không có gì tiếc nuối.
Một thanh kiếm đã đủ hồi vốn rồi.
Sau khi thoát khỏi những con rối thanh đồng đó, Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập vào Bàn Võ Lăng.
Cung điện cổ xưa phủ tro bụi thật dày.
Đa số cung điện trong đó đều trống rỗng.
Hiển nhiên, cơ duyên bên trong đã sớm bị Bàn Võ Thần Triều cướp đoạt đi rồi.
Còn về một ít thánh đan, bảo dược, thánh dược, binh khí vương hầu … tình cờ thất lạc kia, Quân Tiêu Dao hoàn toàn không thèm để ý.
Lúc này, một cung điện đặc thù bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của Quân Tiêu Dao.
Cung điện kia nằm trong một góc hẻo lánh nhất sâu trong Bàn Võ Lăng, chung quanh cỏ hoang mọc thành cụm.
Bên ngoài thậm chí có một ít xiềng xích bao quanh khu vực đó, cứ như không muốn để người ta tiếp cận.
“Hả... Đó là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi trầm xuống.
Trong Bàn Võ Lăng, đa số mọi nơi đều có thể nhìn thấy lạc ấn có người từng tra xét.
Chỉ có cung điện kia giống như không có vết chân.
Hơn nữa hình như chung quanh có sương mù huyết sắc đang lượn lờ.
Điều làm Quân Tiêu Dao cảm thấy tò mò không chỉ là dị trạng của cung điện kia.
Còn bởi vì trong mơ hồ Hoang Cổ Thánh Thể của hắn lại có một tia phản ứng.
Quân Tiêu Dao thầm đưa ra quyết định, trực tiếp bước chậm đến đó.
Hắn đẩy cửa cung điện ra, bên trong là một mảnh đen nhánh.
Từng luồng âm phong thổi quét ra, người bình thường tuyệt đối sẽ sợ tới mức lông tơ dựng ngược, Quân Tiêu Dao lại thản nhiên tự tại.
Hoang Cổ Thánh Thể của hắn khắc chế tất cả yêu quỷ tà ám, sức mạnh âm u, cho nên căn bản không sao cả.
Đúng lúc này, sâu trong hắc ám vang lên tiếng xiềng xích xôn xao.
Cảm giác này giống như một thứ gì bị xiềng xích cầm tù đang bắt đầu di chuyển.
“Hừm?” Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao ngưng thần tập trung.
Một quyền phong huyết sắc bỗng bay ra từ sâu trong hắc ám.
Đồng thời còn có tiếng dã thú gào rống vang lên.
“Cái quỷ gì?”
Quân Tiêu Dao đẩy ngang cánh tay phải ra, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt tỏa ánh sáng, khí tức vô cùng thần thánh lượn lờ, va chạm với quyền phong huyết sắc kia.
Oanh!
Một tiếng chấn động làm cả tòa cung điện đều run rẩy.
Mà dưới ánh hào quang chiếu rọi của Đại La Tiên Cốt, hắn cũng thấy rõ bóng dáng trước mặt.
Đó là một bóng dáng tóc dài rũ đến mặt đất, nhìn giống như dã nhân.
Đôi mắt màu đỏ tươi kia tràn ngập hỗn loạn cuồng bạo.
Nhưng điều Quân Tiêu Dao để ý không phải hình tượng của dã nhân này, mà là thể chất của gã.
Gã cũng có Hoang Cổ Thánh Thể!
Phanh!
Sau một kích va chạm, Quân Tiêu Dao và bóng dáng dã nhân kia cùng lùi lại.
Cánh tay Quân Tiêu Dao tê dại cả đi.
“Cũng may có Đại La Tiên Cốt và Tượng Thần Trấn Ngục Kính gia trì, bằng không kết quả khó đoán trước được.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao rất trầm trọng.
Tại sao trong cung điện bị đóng kín sâu trong Bàn Võ Lăng lại xuất hiện một Hoang Cổ Thánh Thể?
Còn không phải Hoang Cổ Thánh Thể bình thường.
Hắn cảm thấy Hoang Cổ Thánh Thể này như trải qua cải tạo nào đó, là Đọa Lạc Thánh Thể đã bị dị biến.
Không sai, chính là Đọa Lạc Thánh Thể!
Bởi vì khí huyết Thánh Thể đều là kim sắc lộng lẫy mà thần thánh, mà khí huyết của Đọa Lạc Thánh Thể này lại là một màu đỏ sậm bất tường.
“Khối Đọa Lạc Thánh Thể này tuyệt đối không phải là Bàn Võ Đại Đế, rốt cuộc là tồn tại ra sao?”
Dưới đáy lòng Quân Tiêu Dao tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.
…
Là ai biến Hoang Cổ Thánh Thể thành Đọa Lạc Thánh Thể?
Trực giác nói cho Quân Tiêu Dao biết, hẳn không phải bút tích của đám người Bàn Võ Thần Chủ.
Nếu thật sự do đám người Bàn Võ Thần Chủ làm thì cũng không cần thiết phong ấn lại trong Bàn Võ Lăng này.
Khối Đọa Lạc Thánh Thể này càng giống đã bị phong ấn ở đây từ rất lâu trước kia.
Đám người Bàn Võ Thần Chủ cũng không quan tâm đến.
Phỏng chừng bọn họ cũng không quản được.
Bởi vì khối Đọa Lạc Thánh Thể trước mắt gần như đánh mất lý tính và thần thức, giống như một con dã thú điên cuồng.
Rống!
Ngay vào lúc khối Đọa Lạc Thánh Thể muốn trùng sát đến lần nữa thì thân thể nó lại bị hạn chế.
Có xiềng xích quấn quanh cổ, cổ tay và cổ chân gã, trên đó còn có phù văn trấn áp chi chít.
Quân Tiêu Dao hơi bước ra sau một chút thì sẽ không bị Đọa Lạc Thánh Thể công kích trúng.
“Khó trách ta cảm thấy sức mạnh của khối thánh thể này không đặc biệt mạnh, thì ra là bị phong ấn rồi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đều là Hoang Cổ Thánh Thể nên hắn cũng mơ hồ nhận ra.
Khối Đọa Lạc Thánh Thể trước mặt đã đánh vỡ được chừng bốn sợi gông xiềng.
Ở hoàn cảnh cận cổ thì điều này đã là cực kỳ không dễ.
Dù sao không phải ai cũng như Quân Tiêu Dao, trời sinh đã đánh vỡ mười lớp gông xiềng.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng đại khái phát hiện tu vi của khối Đọa Lạc Thánh Thể này nằm khoảng Thánh Nhân Cảnh.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo.
Có xiềng xích phong ấn, khối Đọa Lạc Thánh Thể này còn không thể uy hiếp được hắn.
Chỉ là nếu rời đi như vậy thì Quân Tiêu Dao thật sự có chút không cam lòng.
Hắn tin chắc sâu trong tòa cung điện này, nhất định có bí mật nào đó liên quan đến Hoang Cổ Thánh Thể.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Đọa Lạc Thánh Thể, trong đầu bỗng chợt lóe linh quang.
“Nếu có thể tạm thời trấn áp khối Đọa Lạc Thánh Thể này, sau đó mang đi...” Quân Tiêu Dao suy tư.
Thật vất vả mới tiến vào Bàn Võ Lăng một lần, vật nào có thể mang đi thì Quân Tiêu Dao nhất định phải đem đi.
Không cần thiết khách sáo với Bàn Võ Thần Triều.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng nảy ra một ý tưởng, hắn lấy khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của bản thân, tạm thời ngăn chặn ma tính hỗn loạn của Đọa Lạc Thánh Thể.
Biện pháp này chưa chắc thành công trăm phần trăm, nhưng có thể thử một lần.
Quân Tiêu Dao đầu tiên là thúc giục dị tượng Vạn Thánh Triều Bái, hư không chung quanh hiện lên hư ảnh vạn bóng dáng thánh nhân, cùng bái lạy Quân Tiêu Dao.
Một sức mạnh to lớn cuồn cuộn đè ép tứ phương, dù là Đọa Lạc Thánh Thể kia cũng bị áp chế rất nhiều.
Sau đó Quân Tiêu Dao bắt đầu thúc giục khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể.
Khí huyết ánh vàng rực rỡ bốc lên, mang theo một khí tức thần thánh, điềm lành, tinh lọc tất cả tà ám.
Quân Tiêu Dao giơ tay tìm tòi, khí huyết kim sắc vô tận hóa thành một lạc ấn khí huyết ánh vàng rực rỡ trong tay hắn.
Quân Tiêu Dao trực tiếp chưởng ra một cái, đánh lạc ấn khí huyết này lên trán Đọa Lạc Thánh Thể.
Đọa Lạc Thánh Thể phát ra tiếng gào rống, khói trắng xèo xèo trào ra từ đỉnh đầu nó.
Quân Tiêu Dao liên tục chuyển vận khí huyết kim sắc, rốt cuộc cũng tạm thời phong ấn thần thức hỗn loạn này.
Đổi là người khác, muốn hàng phục Đọa Lạc Thánh Thể này thì gần như không có khả năng.
Nhưng Quân Tiêu Dao cùng là Hoang Cổ Thánh Thể lại có năng lực này, thậm chí hắn có thể mang khối Đọa Lạc Thánh Thể đi này.
Hết chương 145.
Vừa nói ra lời này, tứ phương lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Nếu nói nhân vật lĩnh quân thế hệ này của Quân gia là Quân Tiêu Dao.
Vậy thế hệ trước chính là Quân Vô Hối.
Sự cường đại của ông ta đã không cần dùng ngôn ngữ để nói nhiều.
Nói ngắn lại, cả tám người theo đuổi của ông, tùy tiện lấy ra một người cũng là tồn tại vô địch quét ngang tứ phương.
Mà nữ tử trọng đồng áo xám A Cửu này chính là một trong tám người theo đuổi năm đó của Quân Vô Hối.
“Thì ra là vậy.” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Khó trách trước đó Quân Chiến Thiên nói, hộ đạo nhân của hắn có lai lịch thực bất phàm.
Không ngờ lại là bộ hạ ngày xưa của phụ thân mình.
Mà lúc này, Thiên Cầm Nữ cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nàng nói: “Là nàng, người này chính là tồn tại mà sư phụ ta từng nói là theo không kịp.”
Sư phụ của Thiên Cầm Nữ chính là tông chủ của Tiên Vũ Cầm Tông, cầm nghệ có một không hai trên toàn bộ Tiên Vực.
Tồn tại có thể làm bà theo không kịp, có thể suy ra là siêu nhiên tuyệt thế đến mức nào.
Lúc này, thân phận của Trọng Đồng Nữ áo xám A Cửu hoàn toàn được phơi bày, nơi nơi ồ lên.
Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ khó coi tới cực điểm.
Không bàn đến chuyện bản thân nữ tử này cường đại đến mức nào, thân phận của nàng mới khiến người ta kiêng kỵ.
Nàng là người theo đuổi Bạch Y Thần Vương!
Tuy mười năm trước đã xảy ra biến cố, không ai biết hiện tại Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối sống hay chết.
Nhưng mà, không ai dám khinh thường.
“Ta giết hắn, ngươi có ý kiến gì?” Tiếng nói của A Cửu thanh lãnh mà hờ hững, ngồi xếp bằng trên trời cao, giống như một nữ tiên cổ xưa.
Bàn Võ Thần Chủ chưa bao giờ nghẹn khuất đến mức này.
Ông ta muốn ra tay, nhưng không thể đoán trước được hậu quả.
Nhìn sắc mặt biến ảo của Bàn Võ Thần Chủ, rất nhiều người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi.
Có thể ép một bất hủ thần triều chi chủ đến mức này, sức mạnh phía sau Quân Tiêu Dao quá khủng bố.
“Việc này là nghịch tử của bổn hoàng làm sai, cũng coi như là trừng phạt mà nó nên nhận đi.” Bàn Võ Thần Chủ nhắm mắt thật lâu, sau đó mới mở miệng nói.
Một câu khiến tứ phương an tĩnh.
Đường đường là bất hủ thần triều chi chủ, cuối cùng vẫn phải chịu thua.
“Phụ hoàng...” Đôi mắt Võ Minh Nguyệt run rẩy.
Không ngờ bất hủ thần triều bọn họ lại có ngày phải cúi đầu như vậy.
Sắc mặt Quân Tiêu Dao cũng không có biến hóa quá lớn, mở miệng nói: “Một khi đã vậy, Quân mỗ có thể tiến vào Bàn Võ Lăng hay không?”
“Quân Tiêu Dao, ngươi không cần quá đáng!” Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ đã đen tới cực điểm.
Quân Tiêu Dao không chỉ nhục nhã Võ Minh Nguyệt trước mặt mọi người, nói nàng không xứng với mình.
Mà cả Tam hoàng tử cũng bị giết.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao còn muốn tiến vào Bàn Võ Lăng.
Đổi lại là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình bình đạm đạm, hắn nói: “Tam hoàng tử ngã xuống là trừng phạt mà hắn nên nhận, nhưng Quân mỗ cũng nên được bồi thường tổn thất đúng không?”
Tổn thất?
Bàn Võ Thần Chủ quả thực muốn tát một cái chụp chết Quân Tiêu Dao!
Quân Tiêu Dao tổn thất cái gì?
Không thiếu tay không thiếu chân.
Chỉ tới tống tiền ăn vạ.
Nhưng mà, ngay vào lúc cục diện giằng co không xác định, một tiếng nói cổ xưa mà tang thương chậm rãi vang lên từ sâu trong hoàng cung.
“Thôi bỏ đi, cho Thần Tử của Quân gia cơ hội tiến vào Bàn Võ Lăng đi.”
Nghe giọng nói này, sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ biến đổi!
…
Phát ra giọng nói này không phải người nào khác, mà là lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều, một cường giả chí tôn vô thượng.
“Tại sao lại như vậy?” Bàn Võ Thần Chủ nghĩ mãi cũng không ra.
Vì sao lão hoàng chủ mở miệng, nói cho Quân Tiêu Dao một cơ hội?
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ cũng không dám chống đối lão hoàng chủ, chỉ có thể chấp nhận.
“Hừ, nếu lão hoàng chủ không so đo, vậy cho ngươi một cơ hội cũng được thôi.” Bàn Võ Thần Chủ hờ hững nói.
“Cái gì, thật sự là vị lão hoàng chủ kia lên tiếng?” Bốn phía, rất nhiều giọng nói kinh nghi vang lên.
Lão hoàng chủ là một cường giả tuyệt đỉnh, đã thoái ẩn nhiều năm.
Không ngờ phong ba hôm nay lại kinh động đến lão.
Càng làm người kinh ngạc là, vì sao lão hoàng chủ lại đồng ý để Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng?
Rất nhiều người ngoại giới cũng không thể lý giải.
Mà giờ phút này, sâu trong hoàng cung, trong một mật thất cổ xưa dưới lòng đất.
Ba bóng người đang ngồi đối diện nhau.
Một người trong đó là lão giả đầu đội vương miện, mang theo khí tức chí tôn, là lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều.
Mà đối diện lão là hai bóng dáng ngồi xếp bằng.
Trong đó có một lão giả áo xám khô gầy, chính là Thập Bát Tổ của Quân gia.
Mà người còn lại cũng mặc áo bào tro, chỉ là bề ngoài nhìn như một hài đồng mười tuổi, nhưng ánh mắt y lại cực kỳ tang thương, già cỗi.
“Không ngờ cả Thập Lục Tổ của Quân gia cũng xuất thế.” Lão hoàng chủ cười khổ một tiếng.
“Hừm, chôn dưới đất lâu rồi, cũng nên ra hoạt động thân thể một chút.” Thập Lục Tổ mang dáng vẻ hài đồng vặn vẹo cổ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Khóe mắt lão hoàng chủ hơi run rẩy.
Vị Thập Lục Tổ này của Quân gia nhìn giống như hài tử, nhưng thật ra bối phận cổ xưa đến dọa người.
Nghe đồn vào lúc mười tuổi Thập Lục Tổ nuốt phải một viên trường sinh đạo quả, từ nay về sau luôn duy trì bề ngoài hài đồng mười tuổi như thế này.
Nhưng nếu vì bề ngoài mà xem nhẹ thực lực của y thì có chút ngu xuẩn.
Thực lực của Thập Lục Tổ chỉ có hơn chứ không thua kém Thập Bát Tổ.
“Ha hả, hai vị đi đến nơi đây thật là làm vẻ vang cho Bàn Võ Thần Triều ta.” Lão hoàng chủ cười khan, trong lòng lại không biết làm sao.
“Không tồi, lão hoàng chủ quả nhiên rộng lượng, có thể để hậu nhân của Quân gia ta tiến vào Bàn Võ Lăng, tới, kính một ly.” Thập Bát Tổ nặn ra một nụ cười, giơ chén rượu trên bàn lên.
“Khách khí khách khí.” Lão hoàng chủ cũng nâng chén, nhưng trong lòng khổ.
Hai lão tổ của Quân gia chính là tiếu diện hổ.
Nếu lão không đồng ý để Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng thì thứ tiếp theo lão phải uống không phải là rượu kính, mà là rượu phạt.
Tuy thực lực của lão hoàng chủ rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi bị hai vị lão tổ của Quân gia bức bách, chỉ có thể lui bước chịu thua.
Mà ngoại giới cũng không biết tình cảnh xảy ra trong mật thất.
Bọn họ còn đang nghi hoặc, lòng dạ của lão hoàng chủ Bàn Võ Thần Triều rộng rãi như vậy từ khi nào?
“Chẳng lẽ là lão tổ tới?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi tối xuống, thầm suy đoán trong lòng.
Có thể làm lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều chịu thua, hẳn chỉ có nhân vật cấp lão tổ của Quân gia thôi.
Nhưng chỉ một mình Thập Bát Tổ cũng có thể làm lão hoàng chủ kiêng kỵ như thế sao?
Quân Tiêu Dao hơi lắc đầu, hắn không nghĩ tiếp nữa.
Dù sao có thể đạt được mục đích của mình là đủ rồi.
Sau đó, Bàn Võ Thần Chủ lạnh mặt, rất không cam lòng mà mở Bàn Võ Lăng ra cho Quân Tiêu Dao tiến vào.
Bàn Võ Lăng nằm sâu bên dưới lòng đất Tử Cấm Thành.
Ở lối vào có một cổ bia đứng sừng sững.
Quân Tiêu Dao đi đến chỗ đó, hắn nhìn cổ bia, trong mơ hồ như cảm ứng được cái gì.
“Xem ra, ta sẽ có thu hoạch không nhỏ trong Bàn Võ Lăng này.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Chung quanh, người của rất nhiều thế lực cũng đi theo đến đây.
Tuy bọn họ không thể tiến vào Bàn Võ Lăng, nhưng dù chỉ đứng bên ngoài nhìn cũng tốt.
Bọn họ cũng muốn biết, rốt cục Quân Tiêu Dao muốn tiến vào Bàn Võ Lăng như vậy là vì nguyên nhân gì.
Hết chương 143.
Chương 144
“Vào đi thôi, nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội, nếu ra rồi thì không thể đi vào nữa.” Bàn Võ Thần Chủ lạnh như băng mà nói.
“À, bên trong còn có nguy hiểm sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Người có huyết mạch trực hệ của Bàn Võ Thần Triều ta thì tất nhiên không có nguy hiểm, nhưng nếu là người ngoài...” Bàn Võ Thần Chủ không nói thêm gì.
Nhưng hiển nhiên trong lời nói không thiếu uy hiếp.
“A... Quân mỗ từng chống lại quá cả ma thi chí tôn, chẳng lẽ còn sợ một Bàn Võ Lăng à?” Quân Tiêu Dao cười, vung ống tay áo, không chút do dự mà trực tiếp lắc mình tới gần cổ bia.
Thân thể hắn lập tức bị quang mang bao phủ, biến mất tăm hơi.
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, vẻ mặt Bàn Võ Thần Chủ lạnh hơn.
Tất cả người vây xem chung quanh cũng âm thầm líu lưỡi.
Thật sự, có vẻ Quân Tiêu Dao có thể gặp dữ hóa lành khi đi vào các bí cảnh nguy hiểm, nơi đây căn bản không tính là gì.
Ngay vào lúc mọi người chờ đợi ở bên ngoài.
Quân Tiêu Dao đã đi vào Bàn Võ Lăng.
Đưa mắt nhìn ra, toàn bộ Bàn Võ Lăng như một tòa cung điện dưới lòng đất.
Nơi nơi đều tràn ngập khí tức cổ xưa, tang thương, hình như là một quần thể cung điện phủ đầy bụi.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thản nhiên mà thong dong.
Nhưng mà, không bao lâu sau khi hắn bước vào, mặt đất bỗng sáng lên hoa văn trận pháp, từng mảng trận văn lan tràn ra.
Đột nhiên, Quân Tiêu Dao cảm thấy hình như trọng lực chung quanh mạnh lên rất nhiều, như có một núi cao Thái Cổ đè lên đầu vai hắn.
“Cái này thì tính là gì, khảo nghiệm sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Còn không chờ hắn nghĩ nhiều, mấy mũi tên thanh đồng mang theo khí tức sắc nhọn đã phá không mà đến.
Quân Tiêu Dao tùy tiện thò tay ra đánh nát những mũi tên đó.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất đang chấn động theo tiết tấu.
Chợt, từng hàng con rối thanh đồng nổ vang đi tới từ sâu trong Bàn Võ Lăng.
Trong đó có con rối cầm giáo thanh đồng, cũng có con rối nắm trường cung nỏ tiễn.
“Đây là... Tượng binh mã?” Quân Tiêu Dao nhướng mày, không cho là đúng.
Nhưng hắn nghĩ lại, nghe đồn Bàn Võ Lăng là lăng tẩm hoàng thất, có tượng binh mã hộ vệ cũng có thể lý giải.
“Trận pháp nơi đây cộng thêm tượng binh mã, nói không chừng thiên kiêu bình thường thật sự sẽ bị bức lui.” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu uy hiếp vừa rồi trong lời nói của Bàn Võ Thần Chủ là cái gì.
Thiên kiêu bình thường thật sự khó có thể tiến thêm, căn bản không thể thâm nhập Bàn Võ Lăng.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, loại khảo nghiệm này không khỏi có chút nhàm chán.
Ầm ầm ầm!
Quân Tiêu Dao thúc giục sức mạnh Hoang Cổ Thánh Thể và Tượng Thần Trấn Ngục Kính.
Khí huyết kim sắc bốc lên, hóa thành tượng thần kim sắc sinh động như thật.
Tượng thần bỗng lao ra, vòi voi cuốn một cái, một đám con rối thanh đồng bị đánh bay.
Mỗi một con rối trong đó đều có thể sánh ngang với thiên kiêu Quy Nhất Cảnh, hơn nữa đao thương bất nhập, không có cảm giác đau, càng giống cổ máy giết chóc.
Đáng tiếc, ở trước mặt Quân Tiêu Dao thì chúng không làm được việc gì.
Quân Tiêu Dao lại tịnh chỉ thành kiếm, chém ra một kiếm.
Hắn thi triển ra Lục Tiên Kiếm Quyết, kiếm quang mênh mông cuồn cuộn trực tiếp xé rách chiến trận con rối thanh đồng phía trước.
Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, hóa thành một lưu quang, dễ như trở bàn tay mà đột phá phòng tuyến.
Nếu Bàn Võ Thần Chủ thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ kinh ngạc.
Trong Bàn Võ Lăng, khảo nghiệm nhằm vào chí tôn trẻ tuổi gần như không có chút tác dụng gì đối với Quân Tiêu Dao.
Mà sau khi Quân Tiêu Dao thâm nhập Bàn Võ Lăng, trong đầu hắn lại truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, đã tới địa điểm đánh dấu Bàn Võ Lăng, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu!” Quân Tiêu Dao nói.
…
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được khen thưởng bảy sao, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm!”
Giọng nói của hệ thống vừa dứt thì hư không trước mặt Quân Tiêu Dao đột nhiên bị cắt ra.
Ngay sau đó, một thanh cổ kiếm cổ xưa xuất hiện trước mặt Quân Tiêu Dao.
Chuôi cổ kiếm này rất tương tự với cổ kiếm mà trước đó Quân Tiêu Dao nhìn thấy trên người Dương Bàn.
Chẳng qua Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm tràn ngập khí tức thương sinh, trên thân kiếm cũng điêu khắc hàng tỉ thương sinh.
Mà toàn thân chuôi Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này lại chảy xuôi cảm giác năm tháng cổ xưa xa xăm.
Trên chuôi kiếm đó điêu khắc nhật nguyệt luân chuyển, bốn mùa thay đổi, chu thiên tinh chuyển, năm tháng chuyển dời.
Chỉ nhìn một cái đã mang đến cho người ta một cảm giác tang thương.
“Thú vị, không ngờ lại có được một trong Bàn Hoàng Tam Kiếm.”
Tuy tính cách Quân Tiêu Dao vững vàng bình tĩnh, giờ phút này cũng khó được mà lộ ra vui sướng.
Tuy khen thưởng đánh dấu là ngẫu nhiên, nhưng đôi lúc cũng có chút quan hệ với nơi đánh dấu.
Trong đó không có quy luật gì đáng nói.
Nhưng dù thế nào, có thể có được khen thưởng bảy sao, hơn nữa còn là Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, tuyệt đối là bất ngờ đáng mừng đối với Quân Tiêu Dao.
“Chẳng lẽ ta từ phi tù(1) tiến hóa thành Âu hoàng(2) rồi sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
(1) Phi tù: Tù trưởng bộ lạc Châu Phi, là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ người cực kỳ xui xẻo
(2) Âu hoàng: Ngược lại với phi tù, chỉ người cực kỳ may mắn.
Lần trước hắn đánh dấu ở hoàng cung của Chu Tước Cổ Quốc cũng chỉ có được khen thưởng bốn sao mà thôi.
Hơi lắc lắc đầu, Quân Tiêu Dao giơ tay rồi nắm lấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Chỉ thoáng chốc, hắn cảm nhận được một sức mạnh thời gian đang chảy xuôi.
Toàn bộ cánh tay hắn giống như đang già cả đi theo thời gian.
Mà lúc này, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt trong cánh tay hắn tỏa ánh sáng, chống đỡ sự ăn mòn của sức mạnh thời gian.
“Thú vị, nếu những người khác có được Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể vận dụng.” Quân Tiêu Dao nói.
Sức mạnh của thời gian cực kỳ huyền diệu, hơn nữa khủng bố.
Nếu người bình thường chỉ dựa vào Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này thì e là sẽ lập tức già cả, lão hoá.
Trừ phi là một ít cường giả có thể lấy thực lực của bản thân để chống lại.
Tâm niệm Quân Tiêu Dao khẽ động, cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, tùy ý tung một kiếm chém về hướng những con rối thanh đồng phía sau.
Chỉ thoáng chốc, một kiếm quang nửa hư ảo đảo qua, những con rối thanh đồng đó bắt đầu sôi nổi hủ bại, lão hoá, sau đó trực tiếp biến thành bột phấn màu xanh rơi đầy đất.
“Thật sự rất mạnh.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Lấy cảnh giới hiện tại của hắn cũng không phát huy được bao nhiêu sức mạnh của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Nhưng một kiếm tùy tiện này lại có uy năng cường đại tới cực điểm.
Bỗng nhiên, Chí Tôn Cốt trong ngực Quân Tiêu Dao lại rung động lên, dường như sinh ra cộng minh nào đó.
“Chí Tôn Cốt lại sinh ra dị động, lần trước là vì Luân Hồi Đạo Kim kia.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nghĩ như vậy, có lẽ thần thông tiếp theo của Chí Tôn Cốt sẽ liên quan đến sức mạnh thời gian luân hồi.
“Xem ra sau này có rảnh rỗi thì phải đi đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, điều tra xem luân hồi thánh linh có thể giúp Chí Tôn Cốt của ta sinh ra lột xác hay không.” Quân Tiêu Dao tự nói.
Hắn thu Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm vào pháp khí không gian.
“Nếu Bàn Võ Thần Chủ biết Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm mà hắn cực cực khổ khổ tìm kiếm, mà ta chỉ tùy tiện ra tay đã đánh dấu được, sợ là sẽ tức đến hộc máu?” Quân Tiêu Dao không khỏi cười.
Hết chương 144.
Chương 145
Hiện giờ Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đang nằm trong tay Dương Bàn.
Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm thì thuộc về Quân Tiêu Dao.
Cuối cùng chỉ còn lại Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.
“Không vội, sở dĩ ta giữ một mạng cho Dương Bàn, không phải là vì để hắn làm cu li, đi tìm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm sao, đến lúc đó ta chỉ cần đoạt của hắn thì được rồi.”
Quân Tiêu Dao tính toán không bỏ sót điều gì, đã sớm nghĩ tới chuẩn bị sau đó.
Giá trị tồn tại duy nhất của Dương Bàn chính là giúp hắn tìm kiếm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cuối cùng.
Hiển nhiên Bàn Võ Thần Chủ cũng ôm ý tưởng này.
Nhưng Quân Tiêu Dao không ngại, vật hắn phải có được thì không ai có thể đoạt đi.
“Chỉ tính đến Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này thôi đã coi như không đi uổng công một chuyến.” Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới.
Dù cuối cùng Quân Tiêu Dao không tìm được cơ duyên lột xác của Thánh Thể Dị Tượng thì hắn cũng không có gì tiếc nuối.
Một thanh kiếm đã đủ hồi vốn rồi.
Sau khi thoát khỏi những con rối thanh đồng đó, Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập vào Bàn Võ Lăng.
Cung điện cổ xưa phủ tro bụi thật dày.
Đa số cung điện trong đó đều trống rỗng.
Hiển nhiên, cơ duyên bên trong đã sớm bị Bàn Võ Thần Triều cướp đoạt đi rồi.
Còn về một ít thánh đan, bảo dược, thánh dược, binh khí vương hầu … tình cờ thất lạc kia, Quân Tiêu Dao hoàn toàn không thèm để ý.
Lúc này, một cung điện đặc thù bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của Quân Tiêu Dao.
Cung điện kia nằm trong một góc hẻo lánh nhất sâu trong Bàn Võ Lăng, chung quanh cỏ hoang mọc thành cụm.
Bên ngoài thậm chí có một ít xiềng xích bao quanh khu vực đó, cứ như không muốn để người ta tiếp cận.
“Hả... Đó là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi trầm xuống.
Trong Bàn Võ Lăng, đa số mọi nơi đều có thể nhìn thấy lạc ấn có người từng tra xét.
Chỉ có cung điện kia giống như không có vết chân.
Hơn nữa hình như chung quanh có sương mù huyết sắc đang lượn lờ.
Điều làm Quân Tiêu Dao cảm thấy tò mò không chỉ là dị trạng của cung điện kia.
Còn bởi vì trong mơ hồ Hoang Cổ Thánh Thể của hắn lại có một tia phản ứng.
Quân Tiêu Dao thầm đưa ra quyết định, trực tiếp bước chậm đến đó.
Hắn đẩy cửa cung điện ra, bên trong là một mảnh đen nhánh.
Từng luồng âm phong thổi quét ra, người bình thường tuyệt đối sẽ sợ tới mức lông tơ dựng ngược, Quân Tiêu Dao lại thản nhiên tự tại.
Hoang Cổ Thánh Thể của hắn khắc chế tất cả yêu quỷ tà ám, sức mạnh âm u, cho nên căn bản không sao cả.
Đúng lúc này, sâu trong hắc ám vang lên tiếng xiềng xích xôn xao.
Cảm giác này giống như một thứ gì bị xiềng xích cầm tù đang bắt đầu di chuyển.
“Hừm?” Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao ngưng thần tập trung.
Một quyền phong huyết sắc bỗng bay ra từ sâu trong hắc ám.
Đồng thời còn có tiếng dã thú gào rống vang lên.
“Cái quỷ gì?”
Quân Tiêu Dao đẩy ngang cánh tay phải ra, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt tỏa ánh sáng, khí tức vô cùng thần thánh lượn lờ, va chạm với quyền phong huyết sắc kia.
Oanh!
Một tiếng chấn động làm cả tòa cung điện đều run rẩy.
Mà dưới ánh hào quang chiếu rọi của Đại La Tiên Cốt, hắn cũng thấy rõ bóng dáng trước mặt.
Đó là một bóng dáng tóc dài rũ đến mặt đất, nhìn giống như dã nhân.
Đôi mắt màu đỏ tươi kia tràn ngập hỗn loạn cuồng bạo.
Nhưng điều Quân Tiêu Dao để ý không phải hình tượng của dã nhân này, mà là thể chất của gã.
Gã cũng có Hoang Cổ Thánh Thể!
Phanh!
Sau một kích va chạm, Quân Tiêu Dao và bóng dáng dã nhân kia cùng lùi lại.
Cánh tay Quân Tiêu Dao tê dại cả đi.
“Cũng may có Đại La Tiên Cốt và Tượng Thần Trấn Ngục Kính gia trì, bằng không kết quả khó đoán trước được.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao rất trầm trọng.
Tại sao trong cung điện bị đóng kín sâu trong Bàn Võ Lăng lại xuất hiện một Hoang Cổ Thánh Thể?
Còn không phải Hoang Cổ Thánh Thể bình thường.
Hắn cảm thấy Hoang Cổ Thánh Thể này như trải qua cải tạo nào đó, là Đọa Lạc Thánh Thể đã bị dị biến.
Không sai, chính là Đọa Lạc Thánh Thể!
Bởi vì khí huyết Thánh Thể đều là kim sắc lộng lẫy mà thần thánh, mà khí huyết của Đọa Lạc Thánh Thể này lại là một màu đỏ sậm bất tường.
“Khối Đọa Lạc Thánh Thể này tuyệt đối không phải là Bàn Võ Đại Đế, rốt cuộc là tồn tại ra sao?”
Dưới đáy lòng Quân Tiêu Dao tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.
…
Là ai biến Hoang Cổ Thánh Thể thành Đọa Lạc Thánh Thể?
Trực giác nói cho Quân Tiêu Dao biết, hẳn không phải bút tích của đám người Bàn Võ Thần Chủ.
Nếu thật sự do đám người Bàn Võ Thần Chủ làm thì cũng không cần thiết phong ấn lại trong Bàn Võ Lăng này.
Khối Đọa Lạc Thánh Thể này càng giống đã bị phong ấn ở đây từ rất lâu trước kia.
Đám người Bàn Võ Thần Chủ cũng không quan tâm đến.
Phỏng chừng bọn họ cũng không quản được.
Bởi vì khối Đọa Lạc Thánh Thể trước mắt gần như đánh mất lý tính và thần thức, giống như một con dã thú điên cuồng.
Rống!
Ngay vào lúc khối Đọa Lạc Thánh Thể muốn trùng sát đến lần nữa thì thân thể nó lại bị hạn chế.
Có xiềng xích quấn quanh cổ, cổ tay và cổ chân gã, trên đó còn có phù văn trấn áp chi chít.
Quân Tiêu Dao hơi bước ra sau một chút thì sẽ không bị Đọa Lạc Thánh Thể công kích trúng.
“Khó trách ta cảm thấy sức mạnh của khối thánh thể này không đặc biệt mạnh, thì ra là bị phong ấn rồi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đều là Hoang Cổ Thánh Thể nên hắn cũng mơ hồ nhận ra.
Khối Đọa Lạc Thánh Thể trước mặt đã đánh vỡ được chừng bốn sợi gông xiềng.
Ở hoàn cảnh cận cổ thì điều này đã là cực kỳ không dễ.
Dù sao không phải ai cũng như Quân Tiêu Dao, trời sinh đã đánh vỡ mười lớp gông xiềng.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng đại khái phát hiện tu vi của khối Đọa Lạc Thánh Thể này nằm khoảng Thánh Nhân Cảnh.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo.
Có xiềng xích phong ấn, khối Đọa Lạc Thánh Thể này còn không thể uy hiếp được hắn.
Chỉ là nếu rời đi như vậy thì Quân Tiêu Dao thật sự có chút không cam lòng.
Hắn tin chắc sâu trong tòa cung điện này, nhất định có bí mật nào đó liên quan đến Hoang Cổ Thánh Thể.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Đọa Lạc Thánh Thể, trong đầu bỗng chợt lóe linh quang.
“Nếu có thể tạm thời trấn áp khối Đọa Lạc Thánh Thể này, sau đó mang đi...” Quân Tiêu Dao suy tư.
Thật vất vả mới tiến vào Bàn Võ Lăng một lần, vật nào có thể mang đi thì Quân Tiêu Dao nhất định phải đem đi.
Không cần thiết khách sáo với Bàn Võ Thần Triều.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng nảy ra một ý tưởng, hắn lấy khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của bản thân, tạm thời ngăn chặn ma tính hỗn loạn của Đọa Lạc Thánh Thể.
Biện pháp này chưa chắc thành công trăm phần trăm, nhưng có thể thử một lần.
Quân Tiêu Dao đầu tiên là thúc giục dị tượng Vạn Thánh Triều Bái, hư không chung quanh hiện lên hư ảnh vạn bóng dáng thánh nhân, cùng bái lạy Quân Tiêu Dao.
Một sức mạnh to lớn cuồn cuộn đè ép tứ phương, dù là Đọa Lạc Thánh Thể kia cũng bị áp chế rất nhiều.
Sau đó Quân Tiêu Dao bắt đầu thúc giục khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể.
Khí huyết ánh vàng rực rỡ bốc lên, mang theo một khí tức thần thánh, điềm lành, tinh lọc tất cả tà ám.
Quân Tiêu Dao giơ tay tìm tòi, khí huyết kim sắc vô tận hóa thành một lạc ấn khí huyết ánh vàng rực rỡ trong tay hắn.
Quân Tiêu Dao trực tiếp chưởng ra một cái, đánh lạc ấn khí huyết này lên trán Đọa Lạc Thánh Thể.
Đọa Lạc Thánh Thể phát ra tiếng gào rống, khói trắng xèo xèo trào ra từ đỉnh đầu nó.
Quân Tiêu Dao liên tục chuyển vận khí huyết kim sắc, rốt cuộc cũng tạm thời phong ấn thần thức hỗn loạn này.
Đổi là người khác, muốn hàng phục Đọa Lạc Thánh Thể này thì gần như không có khả năng.
Nhưng Quân Tiêu Dao cùng là Hoang Cổ Thánh Thể lại có năng lực này, thậm chí hắn có thể mang khối Đọa Lạc Thánh Thể đi này.
Hết chương 145.