-
Chương 140-142
Chương 140
“Bàn Võ Thần Chủ, ngươi không cảm thấy quá mức vội vàng sao?” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói.
“Ha hả, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, bổn hoàng cũng thực hy vọng nữ nhi có thể có một một chốn về tốt.” Bàn Võ Thần Chủ cười cười và nói.
“Chốn về tốt?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
Chỉ sợ hiện tại trong lòng Võ Minh Nguyệt đã hận chết hắn rồi.
Mà Dương Bàn đi ra từ phế tích, nghe Bàn Võ Thần Chủ nói thế thì sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
Gã cũng không ngốc, biết Bàn Võ Thần Chủ đã không có khả năng để gã trở thành phò mã.
“Hừ, đến cuối cùng còn không phải muốn bản hầu gia hỗ trợ đi tìm Bàn Hoàng Tam Kiếm sao.” Sắc mặt Dương Bàn âm trầm, trong lòng thầm mắng.
Gã cũng không xao động, có vẻ khá bình tĩnh so với trước đó.
Không còn cách nào, gã bị đánh sợ.
Gã có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm hộ thân, tuy không đến mức có nguy hiểm tánh mạng, nhưng vẫn luôn bị Quân Tiêu Dao đè xuống mà đánh.
Trước khi chưa đạt được cơ duyên mới, Dương Bàn không dám nhảy loạn nữa.
“Được, một khi đã như vậy, yến hội vẫn tiếp tục, chẳng qua là đổi thành tiệc thành thân.” Bàn Võ Thần Chủ vung bàn tay lên.
Sắc mặt Võ Minh Nguyệt trở nên trắng bệch.
Muốn nàng gả cho Quân Tiêu Dao?
Tuy so với Dương Bàn, Quân Tiêu Dao thật sự tốt hơn quá nhiều quá nhiều.
Nhưng cũng là một cái hố lửa.
Càng đừng nói, hiện tại thân phận của nàng còn là nữ nô của Quân Tiêu Dao.
Đến lúc đó, vào đêm động phòng hoa chúc, nếu Quân Tiêu Dao muốn chơi trò chơi chủ nô đặc thù gì...
Võ Minh Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.
Nghe Bàn Võ Thần Chủ nói thế, toàn trường đều ồn ào cả lên.
Rất nhiều thiên chi kiêu nữ các thế lực đều mang vẻ mặt hâm mộ ghen tị mà nhìn Võ Minh Nguyệt.
Khương Lạc Ly có chút thất thần, hai chùm đuôi ngựa sau đầu nản lòng rũ xuống.
“Hẳn là, không thể nào...” Khương Thánh Y hơi nắm chặt bàn tay ngọc .
Trong mắt nàng, Quân Tiêu Dao không phải người tùy tiện như vậy.
Lấy thân phận địa vị và tướng mạo của hắn, muốn thiên chi kiêu nữ nào mà không được, cũng không cần thiết vừa ý một trưởng công chúa thần triều.
Khương Thánh Y càng nghĩ càng hụt hẫng.
Sau đó, nàng bỗng phục hồi tinh thần, phát giác hình như mình đang ghen ghét Võ Minh Nguyệt kia.
Có khả năng sao?
Nàng là người có Tiên Thiên Đạo Thai, đạo tâm viên dung trầm tĩnh, bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi (1).
(1) Không vì vật chất mà vui vẻ, không vì bản thân mà bi thương
Là bắt đầu từ khi nào, nàng cũng sinh ra dao động cảm xúc như vậy?
Ngay vào lúc tứ phía ồn ào nhốn nháo.
Một tiếng thở dài nhàn nhạt bỗng vang lên.
“Bàn Võ Thần Chủ, mở một con mắt nhắm một con mắt không tốt sao, một hai muốn Quân mỗ xé rách da mặt nói chuyện với ngươi?”
Nghe giọng nói này, cả hiện trường ồn ào bỗng yên lặng lại.
Từng ánh mắt không thể tin cùng dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Sắc mặt đám người Khương Lạc Ly lại toả sáng lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt Bàn Võ Thần Chủ hơi đọng lại, ông ta nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Ý gì?” Quân Tiêu Dao cười, nói: “Ngươi cảm thấy, Võ Minh Nguyệt xứng với Quân mỗ sao?”
Một câu khiến mọi người trong Tử Cấm Thành cùng im lặng!
Giật mình!
Chấn động!
Ngơ ngác!
Ở Tử Cấm Thành của Bàn Võ Thần Triều, ngay trước mặt Bàn Võ Thần Chủ, chất vấn trưởng công chúa Võ Minh Nguyệt có xứng hay không?
Làm vậy là trực tiếp vả mặt ngay hiện trường.
Võ Minh Nguyệt cắn cánh môi đến mức sắp ứa ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ, không có chút huyết sắc.
Lời nói của Quân Tiêu Dao không khác gì một loại nhục nhã đối với nàng.
“Quân Tiêu Dao, ngươi biết mình đang nói gì không?” Bàn Võ Thần Chủ phát ra khí thế, khí tức chuẩn chí tôn khuếch tán ra.
Bàn Võ Thần Chủ là một cường giả chuẩn chí tôn.
Nhưng hiển nhiên ông ta không phải người mạnh nhất Bàn Võ Thần Triều.
Đối với một bất hủ đạo thống mà nói, thậm chí cả chí tôn vô thượng cũng không phải người mạnh nhất.
Nhưng đáng tiếc, khí thế này không có chút tác dụng nào đối với Quân Tiêu Dao.
Ban đầu Quân Tiêu Dao muốn lừa gạt cho qua là được.
Vậy mọi người đều vui vẻ cả, cũng không cần xé rách da mặt.
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ lại cố tình muốn bức Quân Tiêu Dao làm phò mã.
Điều này làm Quân Tiêu Dao có chút khó chịu.
Nếu Bàn Võ Thần Chủ muốn gài bẫy hắn.
Vậy hắn cũng chỉ có thể quay ngược lại tính toán Bàn Võ Thần Chủ.
Cũng đúng lúc Quân Tiêu Dao còn có một chuẩn bị còn chưa được vận dụng.
Quân Tiêu Dao vốn cho rằng hôm nay sẽ không vận dụng quân cờ này.
Hiện tại xem ra vẫn phải dùng đến thôi.
“Quân mỗ không có hứng thú với vị trí phò mã này, nhưng ta cũng muốn tiến vào Bàn Võ Lăng!” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt mà bá đạo nói.
Lời này làm dấy lên gợn sóng kinh thiên.
Vô số người toàn trường chấn động đến da đầu tê dại.
Một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh lại buông ra lời như vậy với một cường giả chuẩn chí tôn, quả thực đổi mới tầm mắt của bọn họ.
Hơn nữa đây là vị trí phò mã của bất hủ thần triều, thân phận mà bao nhiêu thiên kiêu hâm mộ không có được, Quân Tiêu Dao lại đầy mặt ghét bỏ.
Giờ khắc này, rất nhiều thiên kiêu nam tính đều bất bình thay cho Võ Minh Nguyệt.
Mà cả đám nữ tu sĩ đó lại phát ra tiếng thét chói tai sùng bái mà cuồng nhiệt.
Đây mới là Thần Tử Quân gia mà các nàng khuynh mộ và khát khao trong lòng.
Cảm giác như điện hạ cao lãnh.
Mà không phải tra nam lạm tình tùy tùy tiện tiện gặp ngừi nào thì thích người đó.
“Hì hì, biết ngay là Tiêu Dao ca ca không phải người tùy tiện như vậy!” Khương Lạc Ly lại khôi phục nguyên khí, gương mặt xinh đẹp trắng nõn lộ ra nụ cười ngây thơ ngô nghê.
Khương Thánh Y cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cả Khương Lạc Ly mà Quân Tiêu Dao cũng không để ý mấy, càng đừng nói đến một Võ Minh Nguyệt.
“Quân Tiêu Dao, hôm nay ngươi tới quấy phá đúng không?”
Ánh mắt Bàn Võ Thần Chủ lộ ra phẫn nộ lạnh như băng.
Nếu đổi là thiên kiêu nào khác, cho dù là thiên kiêu của bất hủ đạo thống, Bàn Võ Thần Chủ cũng không chút do dự mà tát một cái chụp chết.
Nhưng đó là Quân Tiêu Dao, Bàn Võ Thần Chủ làm thế nào cũng không hạ thủ được.
Kiêng kỵ!
Quá kiêng kỵ!
Chụp chết một Quân Tiêu Dao, tương đương với đắc tội hai đại Hoang Cổ thế gia là Quân gia và Khương gia.
Cho dù là Bàn Võ Thần Triều, cũng không chịu nổi hậu quả này.
Hết chương 140.
Chương 141
Quân gia và Khương gia là hai gia tộc trong Ngự Tam Gia.
Thực lực và nội tình cũng coi như dê đầu đàn trong một chúng Hoang Cổ thế gia.
Bất hủ đạo thống bình thường cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Huống chi những năm gần đây Bàn Võ Thần Triều đang có xu hướng suy tàn.
Cả vũ khí mang tính chiến lược là đế binh Bàn Hoàng Kiếm cũng tạm thời không tìm được.
Dưới tình huống như vậy, nếu thật sự trêu chọc hai đại thế gia thì Bàn Võ Thần Triều sẽ trả cái giá khó có thể tưởng tượng.
Thậm chí có khả năng gây lên bất hủ chiến.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Bàn Võ Thần Chủ trực tiếp áp chế lửa giận xuống.
Chỉ là ánh mắt kia cực kỳ lạnh lẽo.
Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, vẻ mặt thong dong, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Hắn thích nhìn dáng vẻ Bàn Võ Thần Chủ nhìn không vừa mắt lại không làm được gì hắn.
“Tiểu tử này...” Khóe mắt Bàn Võ Thần Chủ hơi run rẩy.
Nhìn thấy khóe miệng Quân Tiêu Dao mang theo ý cười, ông ta thật muốn tát qua một cái.
Nhưng lý trí vẫn làm Bàn Võ Thần Chủ thu lại sát ý.
Nhìn thấy Bàn Võ Thần Chủ thờ ơ, trưởng lão tiền bối các thế lực bốn phía đều âm thầm hít mạnh một hơi.
Xem ra lực chấn nhiếp của Quân gia còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Quân Tiêu Dao đã nhục nhã khiêu khích như vậy mà Bàn Võ Thần Chủ vẫn e dè như rùa đen, không dám ra tay trấn áp.
“Đủ rồi, Quân Tiêu Dao, nếu ngươi chướng mắt vị trí phò mã thần triều, vậy đi đi, Bàn Võ Thần Triều ta cũng không phải nhất định phải có ngươi!” Bàn Võ Thần Chủ vung ống tay áo lên, lạnh nhạt nói.
Đây đã là chút mặt mũi cuối cùng của ông ta.
Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn đứng tại chỗ, nghiêng đầu và nói: “Bàn Võ Thần Chủ, ngươi không nghe rõ sao?”
“Bản Thần Tử khinh thường thân phận Phò mã.”
“Bản Thần Tử lại muốn tiến vào Bàn Võ Lăng!”
“Làm càn!” Khí tức của Bàn Võ Thần Chủ nhịn không được mà bạo loạn.
Ông ta đã không truy cứu trách nhiệm, để Quân Tiêu Dao rời đi.
Quân Tiêu Dao lại được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.
Lúc này, Quân Chiến Thiên tiến lên, lạnh lùng nói: “Bàn Võ Thần Chủ, chú ý lời nói của ngươi, không phải ai cũng có thể tùy tiện quát lớn Thần Tử của Quân gia ta.”
Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ đanh lại.
Mà lúc này, Võ Minh Nguyệt nhịn không được mà nói: “Quân Tiêu Dao, đủ rồi, Minh Nguyệt thừa nhận, Minh Nguyệt không xứng với ngươi, nhưng xin đừng vô cớ gây rối!”
“Vô cớ gây rối? Từ trước đến nay Quân mỗ luôn lấy lý phục người, từng vô cớ gây rối bao giờ?” Quân Tiêu Dao nhướng đuôi lông mày lên, ra vẻ kinh ngạc mà nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt căm giận mà nghiến răng.
Vô sỉ!
Quân Tiêu Dao thật là quá vô sỉ!
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự phân rõ phải trái thì heo cũng biết leo cây!
“Được, bổn hoàng cũng muốn nhìn, ngươi có thể nói ra đạo lý gì, nếu không thì việc hôm nay không có khả năng tính như vậy!” Bàn Võ Thần Chủ lạnh lùng nói.
Ông ta đã lui bước, nếu tiếp tục yếu thế nữa thì Bàn Võ Thần Triều còn có uy tín gì đáng nói.
“Đạo lý còn không đơn giản sao?” Trong tay Quân Tiêu Dao xuất hiện một khối quang ảnh thạch.
Ánh mắt hắn chuyển về hướng Tam hoàng tử, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười này, trái tim Tam hoàng tử giống như bị cự thạch đè lên, rơi xuống đáy cốc.
Trong lòng hắn ta sinh ra một cảm giác chẳng lành cùng cực.
“Không... Không có khả năng... Tuyệt đối sẽ không... Hắn đang hù cho ta sợ...”
Trên lưng Tam hoàng tử chảy ra một mảnh mồ hôi lạnh, hai chân bắt đầu hơi run lên.
Quân Tiêu Dao rót pháp lực vào quang ảnh thạch.
Nguyên thần chi ảnh của thích khách huyết y U Minh Thiên xuất hiện.
Kèm với đó là lời mà gã ta nói ra.
“Là Tam hoàng tử... của Bàn Võ Thần Triều... Mua thích khách U Minh Thiên chúng ta ám sát ngươi...”
Giọng nói trong quang ảnh thạch truyền khắp toàn bộ Tử Cấm Thành.
Trong lúc nhất thời, tứ phương tĩnh mịch.
Vô số người mở to hai mắt nhìn, không thể tin vào cảnh tượng trong quang ảnh thạch kia.
“Tam hoàng tử Bàn Võ Thần Triều lại dám mua thích khách U Minh Thiên, ám sát Thần Tử của Quân gia?” Một trưởng lão của đạo thống đỉnh cấp hít sâu một hơi, trong lòng cực độ chấn động.
“Là không muốn sống nữa sao, bất hủ đạo thống kiêng kỵ nhất là truyền nhân bị những sát thủ thích khách đó ám sát.”
“Xong rồi, Tam hoàng tử này xong rồi...”
Sau tĩnh mịch ngắn ngủi, bốn phía bộc phát ra tiếng ồn ào náo động kinh thiên.
Tất cả mọi người cảm thấy không tưởng tượng nổi, không ngờ Quân Tiêu Dao lại lấy ra loại chứng cứ này.
“Cái này... Sao lại vậy?” Ngọc dung của Võ Minh Nguyệt cũng cứng lại, cảm thấy cả người phát lạnh.
Ám sát Quân Tiêu Dao?
Phải có dũng khí bao lớn mới có thể làm ra chuyện này?
Vẻ mặt Bàn Võ Thần Chủ cũng lộ ra kinh ngạc, không còn tự tin như trước đó.
Thình thịch!
Hai chân Tam hoàng tử mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống mặt đất, đũng quần đã thấm ướt, tỏa ra mùi lạ.
“Không... Không phải, ta không có, ta không biết cái gì cả?” Tam hoàng tử đổ mồ hôi như mưa, sắc mặt trắng bệch như người chết, thân thể không ngừng run rẩy.
“Làm rồi không lẽ không dám thừa nhận à, ta có cả nhân chứng.” Quân Tiêu Dao khẽ cười và nói.
Trong đám người, một nữ tử tuyệt lệ đi ra, đó là Thiên Cầm Nữ.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng lãnh đạm mà liếc nhìn Tam hoàng tử một cái, sau đó nói: “Thiên Cầm Nữ có thể làm chứng, trước đó ở Tiên Quỳnh Lâu, Tam hoàng tử đã có địch ý sâu sắc đối với Thần Tử đại nhân.”
“Sau đó Thần Tử đại nhân cũng thật sự đi tới chỗ ở của Thiên Cầm Nữ, đánh đàn luận đạo, chắc là sau khi Thần Tử rời đi mới lọt vào ám sát.”
Lời Thiên Cầm Nữ nói, không nghi ngờ gì là càng chứng thực tính chân thật của chuyện này.
“Thiên Cầm Nữ, nàng...” Tam hoàng tử nghe vậy thì thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Hắn ta đau khổ theo đuổi Thiên Cầm Nữ đã lâu, còn từng tặng rất nhiều bảo bối, cả tiên nguyên cũng dám đưa cho nàng.
Kết quả hiện tại Thiên Cầm Nữ lại không chút do dự mà hố hắn ta như vậy.
Hết chương 141.
Chương 142
Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ thật lãnh đạm, mang theo chút chán ghét, nàng ta nói: “Thần Tử đại nhân là nhân vật tuyệt thế cỡ nào, ngươi muốn ám sát là có thể ám sát hay sao?”
Nói xong, Thiên Cầm Nữ quay đầu, nhìn về phía Quân Tiêu Dao, lập tức thay đổi một nụ cười ngoan ngoãn.
Giống như hy vọng có thể được Quân Tiêu Dao khen và tán thành.
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười, lạnh nhạt gật đầu với Thiên Cầm Nữ.
Thiên Cầm Nữ cũng cười, rất biết đủ.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Tam hoàng tử tím đi, rốt cuộc hộc ra một ngụm máu.
Nữ thần trong cảm nhận của hắn ta trở thành mẫu liếm cẩu của Quân Tiêu Dao!
Mà hiện tại, nguy cơ lớn hơn nữa cũng đã đến.
Chứng cứ đã được xác thực, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Bàn Võ Thần Chủ, Tam hoàng tử thần triều các ngươi ám sát bản Thần Tử, món nợ này nên tính thế nào?”
Lời Quân Tiêu Dao nói khiến sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ trầm tới cực điểm, ông ta quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử, hận không thể một chưởng chụp chết nghịch tử này.
Hôm nay mặt mũi của cả Bàn Võ Thần Triều đều bị mất hết!
Võ Minh Nguyệt cũng sợ hãi, không ngờ tình thế lại phát triển đến nước này.
Các vị tộc lão Quân Chiến Thiên tiến lên, gương mặt già nua mang theo lửa giận và lạnh lẽo: “Bàn Võ Thần Chủ, có nên cho Quân gia ta một lời giải thích hay không?”
Bàn Võ Thần Chủ nhất thời bị buộc nói không ra lời.
Nhưng mà đúng lúc này.
Trên trời cao bỗng có một tiếng đàn sát nhận phá không mà đến!
Mục tiêu rõ ràng là Tam hoàng tử!
“Là ai?!” Bàn Võ Thần Chủ vội phản ứng lại, nhưng đã trễ.
Phụt!
Sát nhận cắt ngang, máu bắn đầy trời!
Tam hoàng tử đầu lìa khỏi cổ, đầu bay vút lên cao!
Trên mặt hắn ta vẫn còn mang theo đủ loại vẻ mặt như khiếp sợ, nghi hoặc, sợ hãi, nghĩ mà sợ.
“Đáng chết, ai dám giết nhi tự của ta!” Bàn Võ Thần Chủ bạo nộ, khí tức dâng trào.
Một giọng nói thanh lãnh như sương truyền đến từ sâu trong hư không: “Kẻ dám gây bất lợi cho thiếu chủ, giết không tha!”
…
Toàn bộ Tử Cấm Thành, tất cả tu sĩ các thế lực đều chưa kịp phản ứng.
Bọn họ còn đắm chìm trong sự khiếp sợ vừa rồi.
Nhưng mà giờ khắc này, thấy được cảnh tượng Tam hoàng tử đầu lìa khỏi cổ, mọi người kinh ngạc, trong đầu trống rỗng, nhất thời không tỉnh táo lại kịp.
Ở Tử Cấm Thành hoàng đô của Bàn Võ Thần Triều, ngay trước mặt Bàn Võ Thần Chủ, giết chết Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.
Phải có dũng khí như thế nào mới có thể làm ra chuyện này?
Cho dù là Quân gia, cũng nên hỏi trước trách sau thì mới đưa ra quyết định chứ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt mà Tam hoàng tử đã đầu mình hai nơi, không khỏi quá nhanh, khiến mọi người một lúc lâu cũng không tỉnh táo lại được.
Bàn Võ Thần Chủ xanh cả mặt, thét dài một tiếng, giơ tay tìm kiếm, khí tức chuẩn chí tôn bùng nổ, giáng về hướng hư không nơi xa.
Ông ta bạo nộ, phẫn uất, không ngờ thật sự có người dám giết nhi tử của mình ngay dưới mí mắt.
Hư không nơi xa có tiếng đàn tranh tranh vang lên, va chạm với chiêu thức của Bàn Võ Thần Chủ, khiến không gian rách nát.
Cuối cùng, một bóng dáng áo xám tuyệt thế hiện hóa ra.
Đó là một nữ tử mặc áo xám, ngồi xếp bằng sâu trong hư không, một Tiêu Vĩ Cầm được đặt trên đầu gối.
Áo bào tro rộng rãi, vạt áo phiêu phiêu, lại khó giấu được dáng người ngạo nhân.
Ba ngàn sợi tóc đen dài mà hỗn độn, che lấp hơn phân nửa dung nhan.
Ngẫu nhiên có gió nhẹ phất quá, để lộ ra một nửa tiên nhan trắng trong như tuyết, mỹ lệ như mộng ảo.
Vẻ đẹp của nàng không kém gì Khương Thánh Y.
Thậm chí còn có một cảm giác tang thương thần bí do năm tháng lắng đọng lại.
“Vị kia là...”
Trong Tử Cấm Thành, hơn phân nửa tu sĩ đều ngây dại.
Bọn họ không ngờ, người ra tay đánh chết Tam hoàng tử lại là một nữ tử.
Hơn nữa là một nữ tử mạnh đến tột đỉnh.
Rất nhiều tu sĩ nam tính nhìn thấy một góc tiên nhan của nữ tử áo xám đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc cảm thán trước vẻ đẹp và sự thần bí của nàng.
“Không đúng, các ngươi xem đôi mắt nữ tử áo xám kia, sao lại có cảm giác như trọng khai thiên địa, diễn hóa hỗn độn vậy?” Một trưởng lão của thế lực lớn giật mình nói.
Lúc này, mọi người mới phát hiện hai mắt nữ tử áo xám kia tuy bị tóc đen che lấp một chút, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy, trong đó như có cảnh tượng khủng bố thiên hủy tinh trầm, tái diễn hỗn độn.
Hơn nữa đồng tử kia như chồng khít lên nhau, hiện ra hai đồng tử.
“Ồ... Chẳng lẽ là trọng đồng trong lời đồn?” Rất nhiều người hít mạnh một hơi, vẻ mặt khó nén chấn động.
Trọng đồng là một loại Đồng Mâu chí cường cực độ hi hữu.
Trong ba ngàn thể chất, nó được xếp hạng thứ ba mươi, khủng bố tới cực điểm.
Nhìn thấy một nữ tử trọng đồng áo xám thần bí mà siêu nhiên như vậy xuất hiện, toàn trường đều im ắng đi.
“Hừm? Ngươi là?” Bàn Võ Thần Chủ nhìn thấy nữ tử trọng đồng áo xám, đồng tử chợt co rụt lại.
Cả chuẩn chí tôn như ông ta cũng cảm nhận được một áp lực mơ hồ.
Quân Tiêu Dao lại hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ hộ đạo nhân của mình lại là một nữ tử.
Hơn nữa còn là một nữ tử cường đại tới cực điểm.
Bàn Võ Thần Chủ là hoàng chủ của một quốc gia, tu vi tuyệt đỉnh, người dám giằng co với ông ta cũng không nhiều lắm.
Huống chi là một nữ tử.
Nhưng mà hiện tại, nữ tử áo xám ngồi xếp bằng trong hư không, thần bí khó lường, phong hoa tuyệt đại, khí thế không yếu hơn Bàn Võ Thần Chủ chút nào.
“Kẻ dám âm mưu hãm hại thiếu chủ, giết sạch không tha!” Nữ tử trọng đồng áo xám lạnh nhạt nói.
Quân Tiêu Dao nghe được lời này, trong mắt hiện lên chút ý vị khó hiểu.
Xưng hô của nữ tử trọng đồng áo xám dành cho hắn không phải là công tử, Thần Tử, mà là thiếu chủ.
Câu này có ý nghĩa sâu xa.
“Chẳng lẽ ngươi là vị kia...”
Bỗng nhiên, Bàn Võ Thần Chủ như nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra bất ngờ và kiêng kỵ cực độ.
Một ít lão nhân các thế lực lớn ở đây cũng như nhớ tới cái gì, lập tức phục hồi tinh thần.
“Lão phu nhớ ra rồi, nữ tử trọng đồng áo xám này là...” Một lão nhân lộ ra kinh sắc.
Lão không ngờ vị này lại hiện thế, còn trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.
“Không ngờ Cửu cô nương vẫn ra tay.” Quân Chiến Thiên lẩm bẩm, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Nàng là một trong Thần Vương Bát Bộ Chúng năm đó đi theo Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối, trọng đồng cầm nữ, A Cửu!” Một trưởng lão của bất hủ đạo thống nhịn không được thất thanh kinh hô.
Hết chương 142.
“Bàn Võ Thần Chủ, ngươi không cảm thấy quá mức vội vàng sao?” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói.
“Ha hả, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, bổn hoàng cũng thực hy vọng nữ nhi có thể có một một chốn về tốt.” Bàn Võ Thần Chủ cười cười và nói.
“Chốn về tốt?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
Chỉ sợ hiện tại trong lòng Võ Minh Nguyệt đã hận chết hắn rồi.
Mà Dương Bàn đi ra từ phế tích, nghe Bàn Võ Thần Chủ nói thế thì sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
Gã cũng không ngốc, biết Bàn Võ Thần Chủ đã không có khả năng để gã trở thành phò mã.
“Hừ, đến cuối cùng còn không phải muốn bản hầu gia hỗ trợ đi tìm Bàn Hoàng Tam Kiếm sao.” Sắc mặt Dương Bàn âm trầm, trong lòng thầm mắng.
Gã cũng không xao động, có vẻ khá bình tĩnh so với trước đó.
Không còn cách nào, gã bị đánh sợ.
Gã có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm hộ thân, tuy không đến mức có nguy hiểm tánh mạng, nhưng vẫn luôn bị Quân Tiêu Dao đè xuống mà đánh.
Trước khi chưa đạt được cơ duyên mới, Dương Bàn không dám nhảy loạn nữa.
“Được, một khi đã như vậy, yến hội vẫn tiếp tục, chẳng qua là đổi thành tiệc thành thân.” Bàn Võ Thần Chủ vung bàn tay lên.
Sắc mặt Võ Minh Nguyệt trở nên trắng bệch.
Muốn nàng gả cho Quân Tiêu Dao?
Tuy so với Dương Bàn, Quân Tiêu Dao thật sự tốt hơn quá nhiều quá nhiều.
Nhưng cũng là một cái hố lửa.
Càng đừng nói, hiện tại thân phận của nàng còn là nữ nô của Quân Tiêu Dao.
Đến lúc đó, vào đêm động phòng hoa chúc, nếu Quân Tiêu Dao muốn chơi trò chơi chủ nô đặc thù gì...
Võ Minh Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.
Nghe Bàn Võ Thần Chủ nói thế, toàn trường đều ồn ào cả lên.
Rất nhiều thiên chi kiêu nữ các thế lực đều mang vẻ mặt hâm mộ ghen tị mà nhìn Võ Minh Nguyệt.
Khương Lạc Ly có chút thất thần, hai chùm đuôi ngựa sau đầu nản lòng rũ xuống.
“Hẳn là, không thể nào...” Khương Thánh Y hơi nắm chặt bàn tay ngọc .
Trong mắt nàng, Quân Tiêu Dao không phải người tùy tiện như vậy.
Lấy thân phận địa vị và tướng mạo của hắn, muốn thiên chi kiêu nữ nào mà không được, cũng không cần thiết vừa ý một trưởng công chúa thần triều.
Khương Thánh Y càng nghĩ càng hụt hẫng.
Sau đó, nàng bỗng phục hồi tinh thần, phát giác hình như mình đang ghen ghét Võ Minh Nguyệt kia.
Có khả năng sao?
Nàng là người có Tiên Thiên Đạo Thai, đạo tâm viên dung trầm tĩnh, bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi (1).
(1) Không vì vật chất mà vui vẻ, không vì bản thân mà bi thương
Là bắt đầu từ khi nào, nàng cũng sinh ra dao động cảm xúc như vậy?
Ngay vào lúc tứ phía ồn ào nhốn nháo.
Một tiếng thở dài nhàn nhạt bỗng vang lên.
“Bàn Võ Thần Chủ, mở một con mắt nhắm một con mắt không tốt sao, một hai muốn Quân mỗ xé rách da mặt nói chuyện với ngươi?”
Nghe giọng nói này, cả hiện trường ồn ào bỗng yên lặng lại.
Từng ánh mắt không thể tin cùng dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Sắc mặt đám người Khương Lạc Ly lại toả sáng lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt Bàn Võ Thần Chủ hơi đọng lại, ông ta nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Ý gì?” Quân Tiêu Dao cười, nói: “Ngươi cảm thấy, Võ Minh Nguyệt xứng với Quân mỗ sao?”
Một câu khiến mọi người trong Tử Cấm Thành cùng im lặng!
Giật mình!
Chấn động!
Ngơ ngác!
Ở Tử Cấm Thành của Bàn Võ Thần Triều, ngay trước mặt Bàn Võ Thần Chủ, chất vấn trưởng công chúa Võ Minh Nguyệt có xứng hay không?
Làm vậy là trực tiếp vả mặt ngay hiện trường.
Võ Minh Nguyệt cắn cánh môi đến mức sắp ứa ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ, không có chút huyết sắc.
Lời nói của Quân Tiêu Dao không khác gì một loại nhục nhã đối với nàng.
“Quân Tiêu Dao, ngươi biết mình đang nói gì không?” Bàn Võ Thần Chủ phát ra khí thế, khí tức chuẩn chí tôn khuếch tán ra.
Bàn Võ Thần Chủ là một cường giả chuẩn chí tôn.
Nhưng hiển nhiên ông ta không phải người mạnh nhất Bàn Võ Thần Triều.
Đối với một bất hủ đạo thống mà nói, thậm chí cả chí tôn vô thượng cũng không phải người mạnh nhất.
Nhưng đáng tiếc, khí thế này không có chút tác dụng nào đối với Quân Tiêu Dao.
Ban đầu Quân Tiêu Dao muốn lừa gạt cho qua là được.
Vậy mọi người đều vui vẻ cả, cũng không cần xé rách da mặt.
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ lại cố tình muốn bức Quân Tiêu Dao làm phò mã.
Điều này làm Quân Tiêu Dao có chút khó chịu.
Nếu Bàn Võ Thần Chủ muốn gài bẫy hắn.
Vậy hắn cũng chỉ có thể quay ngược lại tính toán Bàn Võ Thần Chủ.
Cũng đúng lúc Quân Tiêu Dao còn có một chuẩn bị còn chưa được vận dụng.
Quân Tiêu Dao vốn cho rằng hôm nay sẽ không vận dụng quân cờ này.
Hiện tại xem ra vẫn phải dùng đến thôi.
“Quân mỗ không có hứng thú với vị trí phò mã này, nhưng ta cũng muốn tiến vào Bàn Võ Lăng!” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt mà bá đạo nói.
Lời này làm dấy lên gợn sóng kinh thiên.
Vô số người toàn trường chấn động đến da đầu tê dại.
Một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh lại buông ra lời như vậy với một cường giả chuẩn chí tôn, quả thực đổi mới tầm mắt của bọn họ.
Hơn nữa đây là vị trí phò mã của bất hủ thần triều, thân phận mà bao nhiêu thiên kiêu hâm mộ không có được, Quân Tiêu Dao lại đầy mặt ghét bỏ.
Giờ khắc này, rất nhiều thiên kiêu nam tính đều bất bình thay cho Võ Minh Nguyệt.
Mà cả đám nữ tu sĩ đó lại phát ra tiếng thét chói tai sùng bái mà cuồng nhiệt.
Đây mới là Thần Tử Quân gia mà các nàng khuynh mộ và khát khao trong lòng.
Cảm giác như điện hạ cao lãnh.
Mà không phải tra nam lạm tình tùy tùy tiện tiện gặp ngừi nào thì thích người đó.
“Hì hì, biết ngay là Tiêu Dao ca ca không phải người tùy tiện như vậy!” Khương Lạc Ly lại khôi phục nguyên khí, gương mặt xinh đẹp trắng nõn lộ ra nụ cười ngây thơ ngô nghê.
Khương Thánh Y cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cả Khương Lạc Ly mà Quân Tiêu Dao cũng không để ý mấy, càng đừng nói đến một Võ Minh Nguyệt.
“Quân Tiêu Dao, hôm nay ngươi tới quấy phá đúng không?”
Ánh mắt Bàn Võ Thần Chủ lộ ra phẫn nộ lạnh như băng.
Nếu đổi là thiên kiêu nào khác, cho dù là thiên kiêu của bất hủ đạo thống, Bàn Võ Thần Chủ cũng không chút do dự mà tát một cái chụp chết.
Nhưng đó là Quân Tiêu Dao, Bàn Võ Thần Chủ làm thế nào cũng không hạ thủ được.
Kiêng kỵ!
Quá kiêng kỵ!
Chụp chết một Quân Tiêu Dao, tương đương với đắc tội hai đại Hoang Cổ thế gia là Quân gia và Khương gia.
Cho dù là Bàn Võ Thần Triều, cũng không chịu nổi hậu quả này.
Hết chương 140.
Chương 141
Quân gia và Khương gia là hai gia tộc trong Ngự Tam Gia.
Thực lực và nội tình cũng coi như dê đầu đàn trong một chúng Hoang Cổ thế gia.
Bất hủ đạo thống bình thường cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Huống chi những năm gần đây Bàn Võ Thần Triều đang có xu hướng suy tàn.
Cả vũ khí mang tính chiến lược là đế binh Bàn Hoàng Kiếm cũng tạm thời không tìm được.
Dưới tình huống như vậy, nếu thật sự trêu chọc hai đại thế gia thì Bàn Võ Thần Triều sẽ trả cái giá khó có thể tưởng tượng.
Thậm chí có khả năng gây lên bất hủ chiến.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Bàn Võ Thần Chủ trực tiếp áp chế lửa giận xuống.
Chỉ là ánh mắt kia cực kỳ lạnh lẽo.
Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, vẻ mặt thong dong, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Hắn thích nhìn dáng vẻ Bàn Võ Thần Chủ nhìn không vừa mắt lại không làm được gì hắn.
“Tiểu tử này...” Khóe mắt Bàn Võ Thần Chủ hơi run rẩy.
Nhìn thấy khóe miệng Quân Tiêu Dao mang theo ý cười, ông ta thật muốn tát qua một cái.
Nhưng lý trí vẫn làm Bàn Võ Thần Chủ thu lại sát ý.
Nhìn thấy Bàn Võ Thần Chủ thờ ơ, trưởng lão tiền bối các thế lực bốn phía đều âm thầm hít mạnh một hơi.
Xem ra lực chấn nhiếp của Quân gia còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Quân Tiêu Dao đã nhục nhã khiêu khích như vậy mà Bàn Võ Thần Chủ vẫn e dè như rùa đen, không dám ra tay trấn áp.
“Đủ rồi, Quân Tiêu Dao, nếu ngươi chướng mắt vị trí phò mã thần triều, vậy đi đi, Bàn Võ Thần Triều ta cũng không phải nhất định phải có ngươi!” Bàn Võ Thần Chủ vung ống tay áo lên, lạnh nhạt nói.
Đây đã là chút mặt mũi cuối cùng của ông ta.
Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn đứng tại chỗ, nghiêng đầu và nói: “Bàn Võ Thần Chủ, ngươi không nghe rõ sao?”
“Bản Thần Tử khinh thường thân phận Phò mã.”
“Bản Thần Tử lại muốn tiến vào Bàn Võ Lăng!”
“Làm càn!” Khí tức của Bàn Võ Thần Chủ nhịn không được mà bạo loạn.
Ông ta đã không truy cứu trách nhiệm, để Quân Tiêu Dao rời đi.
Quân Tiêu Dao lại được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.
Lúc này, Quân Chiến Thiên tiến lên, lạnh lùng nói: “Bàn Võ Thần Chủ, chú ý lời nói của ngươi, không phải ai cũng có thể tùy tiện quát lớn Thần Tử của Quân gia ta.”
Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ đanh lại.
Mà lúc này, Võ Minh Nguyệt nhịn không được mà nói: “Quân Tiêu Dao, đủ rồi, Minh Nguyệt thừa nhận, Minh Nguyệt không xứng với ngươi, nhưng xin đừng vô cớ gây rối!”
“Vô cớ gây rối? Từ trước đến nay Quân mỗ luôn lấy lý phục người, từng vô cớ gây rối bao giờ?” Quân Tiêu Dao nhướng đuôi lông mày lên, ra vẻ kinh ngạc mà nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt căm giận mà nghiến răng.
Vô sỉ!
Quân Tiêu Dao thật là quá vô sỉ!
Nếu Quân Tiêu Dao thật sự phân rõ phải trái thì heo cũng biết leo cây!
“Được, bổn hoàng cũng muốn nhìn, ngươi có thể nói ra đạo lý gì, nếu không thì việc hôm nay không có khả năng tính như vậy!” Bàn Võ Thần Chủ lạnh lùng nói.
Ông ta đã lui bước, nếu tiếp tục yếu thế nữa thì Bàn Võ Thần Triều còn có uy tín gì đáng nói.
“Đạo lý còn không đơn giản sao?” Trong tay Quân Tiêu Dao xuất hiện một khối quang ảnh thạch.
Ánh mắt hắn chuyển về hướng Tam hoàng tử, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười này, trái tim Tam hoàng tử giống như bị cự thạch đè lên, rơi xuống đáy cốc.
Trong lòng hắn ta sinh ra một cảm giác chẳng lành cùng cực.
“Không... Không có khả năng... Tuyệt đối sẽ không... Hắn đang hù cho ta sợ...”
Trên lưng Tam hoàng tử chảy ra một mảnh mồ hôi lạnh, hai chân bắt đầu hơi run lên.
Quân Tiêu Dao rót pháp lực vào quang ảnh thạch.
Nguyên thần chi ảnh của thích khách huyết y U Minh Thiên xuất hiện.
Kèm với đó là lời mà gã ta nói ra.
“Là Tam hoàng tử... của Bàn Võ Thần Triều... Mua thích khách U Minh Thiên chúng ta ám sát ngươi...”
Giọng nói trong quang ảnh thạch truyền khắp toàn bộ Tử Cấm Thành.
Trong lúc nhất thời, tứ phương tĩnh mịch.
Vô số người mở to hai mắt nhìn, không thể tin vào cảnh tượng trong quang ảnh thạch kia.
“Tam hoàng tử Bàn Võ Thần Triều lại dám mua thích khách U Minh Thiên, ám sát Thần Tử của Quân gia?” Một trưởng lão của đạo thống đỉnh cấp hít sâu một hơi, trong lòng cực độ chấn động.
“Là không muốn sống nữa sao, bất hủ đạo thống kiêng kỵ nhất là truyền nhân bị những sát thủ thích khách đó ám sát.”
“Xong rồi, Tam hoàng tử này xong rồi...”
Sau tĩnh mịch ngắn ngủi, bốn phía bộc phát ra tiếng ồn ào náo động kinh thiên.
Tất cả mọi người cảm thấy không tưởng tượng nổi, không ngờ Quân Tiêu Dao lại lấy ra loại chứng cứ này.
“Cái này... Sao lại vậy?” Ngọc dung của Võ Minh Nguyệt cũng cứng lại, cảm thấy cả người phát lạnh.
Ám sát Quân Tiêu Dao?
Phải có dũng khí bao lớn mới có thể làm ra chuyện này?
Vẻ mặt Bàn Võ Thần Chủ cũng lộ ra kinh ngạc, không còn tự tin như trước đó.
Thình thịch!
Hai chân Tam hoàng tử mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống mặt đất, đũng quần đã thấm ướt, tỏa ra mùi lạ.
“Không... Không phải, ta không có, ta không biết cái gì cả?” Tam hoàng tử đổ mồ hôi như mưa, sắc mặt trắng bệch như người chết, thân thể không ngừng run rẩy.
“Làm rồi không lẽ không dám thừa nhận à, ta có cả nhân chứng.” Quân Tiêu Dao khẽ cười và nói.
Trong đám người, một nữ tử tuyệt lệ đi ra, đó là Thiên Cầm Nữ.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng lãnh đạm mà liếc nhìn Tam hoàng tử một cái, sau đó nói: “Thiên Cầm Nữ có thể làm chứng, trước đó ở Tiên Quỳnh Lâu, Tam hoàng tử đã có địch ý sâu sắc đối với Thần Tử đại nhân.”
“Sau đó Thần Tử đại nhân cũng thật sự đi tới chỗ ở của Thiên Cầm Nữ, đánh đàn luận đạo, chắc là sau khi Thần Tử rời đi mới lọt vào ám sát.”
Lời Thiên Cầm Nữ nói, không nghi ngờ gì là càng chứng thực tính chân thật của chuyện này.
“Thiên Cầm Nữ, nàng...” Tam hoàng tử nghe vậy thì thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Hắn ta đau khổ theo đuổi Thiên Cầm Nữ đã lâu, còn từng tặng rất nhiều bảo bối, cả tiên nguyên cũng dám đưa cho nàng.
Kết quả hiện tại Thiên Cầm Nữ lại không chút do dự mà hố hắn ta như vậy.
Hết chương 141.
Chương 142
Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ thật lãnh đạm, mang theo chút chán ghét, nàng ta nói: “Thần Tử đại nhân là nhân vật tuyệt thế cỡ nào, ngươi muốn ám sát là có thể ám sát hay sao?”
Nói xong, Thiên Cầm Nữ quay đầu, nhìn về phía Quân Tiêu Dao, lập tức thay đổi một nụ cười ngoan ngoãn.
Giống như hy vọng có thể được Quân Tiêu Dao khen và tán thành.
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười, lạnh nhạt gật đầu với Thiên Cầm Nữ.
Thiên Cầm Nữ cũng cười, rất biết đủ.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Tam hoàng tử tím đi, rốt cuộc hộc ra một ngụm máu.
Nữ thần trong cảm nhận của hắn ta trở thành mẫu liếm cẩu của Quân Tiêu Dao!
Mà hiện tại, nguy cơ lớn hơn nữa cũng đã đến.
Chứng cứ đã được xác thực, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Bàn Võ Thần Chủ, Tam hoàng tử thần triều các ngươi ám sát bản Thần Tử, món nợ này nên tính thế nào?”
Lời Quân Tiêu Dao nói khiến sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ trầm tới cực điểm, ông ta quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử, hận không thể một chưởng chụp chết nghịch tử này.
Hôm nay mặt mũi của cả Bàn Võ Thần Triều đều bị mất hết!
Võ Minh Nguyệt cũng sợ hãi, không ngờ tình thế lại phát triển đến nước này.
Các vị tộc lão Quân Chiến Thiên tiến lên, gương mặt già nua mang theo lửa giận và lạnh lẽo: “Bàn Võ Thần Chủ, có nên cho Quân gia ta một lời giải thích hay không?”
Bàn Võ Thần Chủ nhất thời bị buộc nói không ra lời.
Nhưng mà đúng lúc này.
Trên trời cao bỗng có một tiếng đàn sát nhận phá không mà đến!
Mục tiêu rõ ràng là Tam hoàng tử!
“Là ai?!” Bàn Võ Thần Chủ vội phản ứng lại, nhưng đã trễ.
Phụt!
Sát nhận cắt ngang, máu bắn đầy trời!
Tam hoàng tử đầu lìa khỏi cổ, đầu bay vút lên cao!
Trên mặt hắn ta vẫn còn mang theo đủ loại vẻ mặt như khiếp sợ, nghi hoặc, sợ hãi, nghĩ mà sợ.
“Đáng chết, ai dám giết nhi tự của ta!” Bàn Võ Thần Chủ bạo nộ, khí tức dâng trào.
Một giọng nói thanh lãnh như sương truyền đến từ sâu trong hư không: “Kẻ dám gây bất lợi cho thiếu chủ, giết không tha!”
…
Toàn bộ Tử Cấm Thành, tất cả tu sĩ các thế lực đều chưa kịp phản ứng.
Bọn họ còn đắm chìm trong sự khiếp sợ vừa rồi.
Nhưng mà giờ khắc này, thấy được cảnh tượng Tam hoàng tử đầu lìa khỏi cổ, mọi người kinh ngạc, trong đầu trống rỗng, nhất thời không tỉnh táo lại kịp.
Ở Tử Cấm Thành hoàng đô của Bàn Võ Thần Triều, ngay trước mặt Bàn Võ Thần Chủ, giết chết Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.
Phải có dũng khí như thế nào mới có thể làm ra chuyện này?
Cho dù là Quân gia, cũng nên hỏi trước trách sau thì mới đưa ra quyết định chứ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt mà Tam hoàng tử đã đầu mình hai nơi, không khỏi quá nhanh, khiến mọi người một lúc lâu cũng không tỉnh táo lại được.
Bàn Võ Thần Chủ xanh cả mặt, thét dài một tiếng, giơ tay tìm kiếm, khí tức chuẩn chí tôn bùng nổ, giáng về hướng hư không nơi xa.
Ông ta bạo nộ, phẫn uất, không ngờ thật sự có người dám giết nhi tử của mình ngay dưới mí mắt.
Hư không nơi xa có tiếng đàn tranh tranh vang lên, va chạm với chiêu thức của Bàn Võ Thần Chủ, khiến không gian rách nát.
Cuối cùng, một bóng dáng áo xám tuyệt thế hiện hóa ra.
Đó là một nữ tử mặc áo xám, ngồi xếp bằng sâu trong hư không, một Tiêu Vĩ Cầm được đặt trên đầu gối.
Áo bào tro rộng rãi, vạt áo phiêu phiêu, lại khó giấu được dáng người ngạo nhân.
Ba ngàn sợi tóc đen dài mà hỗn độn, che lấp hơn phân nửa dung nhan.
Ngẫu nhiên có gió nhẹ phất quá, để lộ ra một nửa tiên nhan trắng trong như tuyết, mỹ lệ như mộng ảo.
Vẻ đẹp của nàng không kém gì Khương Thánh Y.
Thậm chí còn có một cảm giác tang thương thần bí do năm tháng lắng đọng lại.
“Vị kia là...”
Trong Tử Cấm Thành, hơn phân nửa tu sĩ đều ngây dại.
Bọn họ không ngờ, người ra tay đánh chết Tam hoàng tử lại là một nữ tử.
Hơn nữa là một nữ tử mạnh đến tột đỉnh.
Rất nhiều tu sĩ nam tính nhìn thấy một góc tiên nhan của nữ tử áo xám đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc cảm thán trước vẻ đẹp và sự thần bí của nàng.
“Không đúng, các ngươi xem đôi mắt nữ tử áo xám kia, sao lại có cảm giác như trọng khai thiên địa, diễn hóa hỗn độn vậy?” Một trưởng lão của thế lực lớn giật mình nói.
Lúc này, mọi người mới phát hiện hai mắt nữ tử áo xám kia tuy bị tóc đen che lấp một chút, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy, trong đó như có cảnh tượng khủng bố thiên hủy tinh trầm, tái diễn hỗn độn.
Hơn nữa đồng tử kia như chồng khít lên nhau, hiện ra hai đồng tử.
“Ồ... Chẳng lẽ là trọng đồng trong lời đồn?” Rất nhiều người hít mạnh một hơi, vẻ mặt khó nén chấn động.
Trọng đồng là một loại Đồng Mâu chí cường cực độ hi hữu.
Trong ba ngàn thể chất, nó được xếp hạng thứ ba mươi, khủng bố tới cực điểm.
Nhìn thấy một nữ tử trọng đồng áo xám thần bí mà siêu nhiên như vậy xuất hiện, toàn trường đều im ắng đi.
“Hừm? Ngươi là?” Bàn Võ Thần Chủ nhìn thấy nữ tử trọng đồng áo xám, đồng tử chợt co rụt lại.
Cả chuẩn chí tôn như ông ta cũng cảm nhận được một áp lực mơ hồ.
Quân Tiêu Dao lại hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ hộ đạo nhân của mình lại là một nữ tử.
Hơn nữa còn là một nữ tử cường đại tới cực điểm.
Bàn Võ Thần Chủ là hoàng chủ của một quốc gia, tu vi tuyệt đỉnh, người dám giằng co với ông ta cũng không nhiều lắm.
Huống chi là một nữ tử.
Nhưng mà hiện tại, nữ tử áo xám ngồi xếp bằng trong hư không, thần bí khó lường, phong hoa tuyệt đại, khí thế không yếu hơn Bàn Võ Thần Chủ chút nào.
“Kẻ dám âm mưu hãm hại thiếu chủ, giết sạch không tha!” Nữ tử trọng đồng áo xám lạnh nhạt nói.
Quân Tiêu Dao nghe được lời này, trong mắt hiện lên chút ý vị khó hiểu.
Xưng hô của nữ tử trọng đồng áo xám dành cho hắn không phải là công tử, Thần Tử, mà là thiếu chủ.
Câu này có ý nghĩa sâu xa.
“Chẳng lẽ ngươi là vị kia...”
Bỗng nhiên, Bàn Võ Thần Chủ như nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra bất ngờ và kiêng kỵ cực độ.
Một ít lão nhân các thế lực lớn ở đây cũng như nhớ tới cái gì, lập tức phục hồi tinh thần.
“Lão phu nhớ ra rồi, nữ tử trọng đồng áo xám này là...” Một lão nhân lộ ra kinh sắc.
Lão không ngờ vị này lại hiện thế, còn trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.
“Không ngờ Cửu cô nương vẫn ra tay.” Quân Chiến Thiên lẩm bẩm, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Nàng là một trong Thần Vương Bát Bộ Chúng năm đó đi theo Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối, trọng đồng cầm nữ, A Cửu!” Một trưởng lão của bất hủ đạo thống nhịn không được thất thanh kinh hô.
Hết chương 142.