-
Chương 1081
“Cha?”
Sau khi Đỗ Như Hối đi, Diệp Thanh Vũ khẩn trương nhìn Diệp Lăng Tiêu.
Đoạn đối thoại giữa Diệp Lăng Tiêu và Đỗ Như Hối thật ra đều ẩn chứa huyền cơ. Người cực kỳ thông minh như nàng, đã nhìn ra điều bất hợp lý.
Đỗ Như Hối chú ý đến Khương An An, chỉ có thể là do liên quan đến Khương Vọng.
Mà mối thù hận giữa Khương Vọng và triều đình Trang quốc thì cũng không cần nói đến nữa…
Đến tận lúc này vẫn hoàn toàn không có tin tức gì của Khương Vọng, Đỗ Như Hối lại tìm đến cửa, thật sự khó có ai không nghĩ đến chiều hướng xấu.
Diệp Lăng Tiêu nhìn nàng, gật đầu.
Sau đó sờ sờ đầu nhỏ của Khương An An, không nói câu nào liền đứng dậy rời đi.
Diệp Thanh Vũ bỗng chốc giật mình ngây ngốc.
Ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Khương Vọng chính là một cước đau điếng.
Lúc đó Diệp Lăng Tiêu đang bế quan xung kích Động Chân cảnh, cho nàng đủ loại bảo vật giữ mệnh, lại dùng hơn phân nửa hậu hoa viên tây cảnh để cho nàng làm nơi luyện tập.
Nàng cố ý rời khỏi Vân quốc, nhận một nhiệm vụ ở thành Tam Sơn Trang quốc.
Cho nên lần đầu tiên trong đời bị vùi thân trong đàn hung thú.
Bây giờ nghĩ lại, những… con hung thú kia cũng không hề đáng sợ. Cho dù là lúc đó cũng không thể thật sự làm nàng bị thương.
Nhưng nàng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lại thêm chân tay luống cuống, những đạo pháp thường ngày tu luyện nhuần nhuyễn, đến khi gặp chuyện lại quên mất cách dùng.
Là thiếu niên mi thanh mục tú kia cầm kiếm, đá nàng một cước, văng ra ngoài.
Chỉ để lại một câu nói, chính là – “Ngơ ngác cái gì!”
Thành thật mà nói thì câu nói này làm cho nàng sững sờ rất lâu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chính là con cưng của trời. Nàng là hòn ngọc quý trên tay các chủ Lăng Tiêu Các Diệp Lăng Tiêu, là công chúa của Vân quốc.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lăng Tiêu Các sẽ là của nàng, Vân quốc cũng sẽ là của nàng.
Nàng chẳng cần làm gì thì vẫn có thể có được mọi thứ.
Nàng không hề hứng thú với việc chiến đấu, tu luyện đạo pháp là bởi thấy thú vị, nàng thích những… con vân thú đáng yêu kia, thích những quang ảnh huyền bí tuyệt đẹp kia. Bên dưới khí chất lạnh lùng kia thật ra là một trái tim mềm mại lương thiện.
Nhưng nàng không hề ngây thơ. Ngược lại nàng kế thừa sự thông minh của cha mẹ, nàng hiểu rất rõ những người luôn vây quanh nàng kia, trong lòng những người đó nghĩ gì và muốn gì.
Chưa có ai từng nói nặng lời với nàng, cũng chưa từng có ai xem nhẹ mị lực của nàng…
Nàng đã nhìn thấy quá nhiều người giỏi che giấu bản thân, những kẻ giả tạo ra vẻ lễ phép, dịu dàng…
Đó là lần đầu gặp phải một tiểu tử dám đá nàng.
Đợi đến khi nàng hồi phục tinh thần lại, đi tìm “ân nhân cứu mạng” thì ngay cả cái bóng của Khương Vọng cũng chẳng còn.
Thiếu niên kia chẳng qua là vừa lúc đi ngang qua, tiện tay cứu người. Là người chân chính không cần báo đáp, chỉ làm việc thuận theo tâm ý của bản thân.
Nàng bản tính kiêu ngạo, không muốn nợ ân tình của người khác, cho nên tìm kiếm thiếu niên kia rất lâu, muốn báo đáp ơn cứu mạng. Cuối cùng cho hắn một cái Vân Trung Lệnh, cho hắn lời hứa hẹn cực lỳ quý giá của thiếu chủ Lăng Tiêu Các.
Nhưng thiếu niên kia lại giống như không thèm để ý, hắn nhận lấy cũng chỉ vì không muốn phụ ý tốt của nàng mà thôi.
Lần đầu gặp thiếu niên kia, nàng chỉ nhớ rằng hắn vô cùng thẳng thắn.
Sau đó nàng lại mời thêm mấy lần, thiếu niên kia cũng không đến đòi báo đáp, nhưng qua mấy lần viết thư qua lại, bọn họ cũng dần trở nên quen thuộc.
Lần gặp lại tiếp theo, cũng chính là lúc thành Phong Lâm xảy ra thảm kịch, toàn bộ thành vực thê thảm không nỡ nhìn.
Thiến niên kia gửi nhờ muội muội ở Lăng Tiêu Các, một mình mang theo đau thương và thù hận rời đi.
Nàng có thể cảm nhận được sự cực kỳ tín nhiệm từ lời giao phó của thiếu niên đó, nàng cũng dùng sự chân thành lớn nhất của bản thân để đáp lại sự tín nhiệm này. Nàng chăm sóc Khương An An thật tốt, cũng coi cô bé như muội muội của mình.
Từ nay về sau thiếu niên cách xa vạn dặm kia, thường nhận được Vân hạc truyền thư.
Nàng không rõ lắm cảm giác trong nội tâm của mình là gì, chẳng qua theo số lượng thư từ qua lại càng nhiều, biết được những gì thiếu niên kia đã trải qua, nàng lại càng thêm thưởng thức hắn.
Có người gặp gỡ lần đầu rất tốt, gặp lại cũng rất tốt, nhưng qua lại thời gian dài thì vấn đề gặp phải cũng sẽ càng nhiều. Từ yêu thích đến chán ghét, có lẽ cũng không quá lâu.
Nhưng thiếu niên này lại thông minh nội liễm. Càng qua lại thì lại có thể phát hiện ra càng nhiều ưu điểm của hắn.
Tình cảm mà hắn giành cho muội muội khiến cho người ta cảm động, sự chọn lựa và sự kiên định của hắn, cũng luôn khiến cho nàng cảm phục.
Thiếu niên này trưởng thành rất nhanh. Cô độc, một mình một kiếm bôn tẩu, trong số nhân tài đông đúc của Tề quốc, một trận thành danh.
Vì những nguyên nhân đó, nàng cũng không thể nào miêu tả rõ tâm lý của mình, nàng cũng bắt đầu tìm kiếm sự cường đại.
Số lần chân chính gặp mặt giữa nàng và thiếu niên kia cũng không nhiều.
Lần nữa gặp mặt đã là một năm sau, thiếu niên kia bôn ba vạn dặm, trở lại muốn cho muội muội kinh hỷ.
Điều khiến nàng cảm động, chính là biểu hiện dịu dàng của thiếu niên kia những lúc đối mặt với muội muội.
Đó là một loại dịu dàng cho dù bản thân phải chịu bao nhiêu đắng cay đau khổ thì vẫn muốn dành những gì ngọt ngào nhất cho người yêu thương.
Không có một nội tâm mạnh mẽ thì sẽ không thể có được sự dịu dàng chân chính này.
Cho đến hiện tại, nàng cũng không thể nói rõ, rốt cuộc loại cảm giác trong lòng đối với thiếu niên kia là gì.
Nhưng lúc biết được kết cục hiện tại của thiếu niên…
Trong lòng nàng không thể tránh khỏi cảm thấy cực kỳ bi thương.
Nàng nghĩ nàng đang đau khổ.
“Tỷ tỷ…”
Lúc này giọng Khương An An vang lên.
Diệp Thanh Vũ cúi đầu, nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp kia, vô số giọt nước mắt đang chực trào.
Tiểu An An không hiểu lắm đoạn đối thoại giữa hai người kia, nhưng cô bé tâm linh đơn thuần, có thể cảm nhận được tâm trạng của Diệp Thanh Vũ. Cho nên cô bé khóc.
Trong giây phút này, Diệp Thanh Vũ cơ hồ cũng muốn rơi lệ.
Nhưng nàng mạnh mẽ nhịn xuống.
“Ca ca muội hình như có việc gấp phải đến Tề quốc rồi!” Nàng nói: “Có người nhìn thấy hắn đi về hướng đó, có vẻ đi rất gấp.”
Khương An An mở to đôi mắt ngấn nước: “Vậy huynh ấy vì sao không nói với muội tiếng nào chứ?”
“Nhất định là có chuyện quan trọng hơn, nếu không thì cũng sẽ không rời đi trong đêm, ngay cả giao thừa cũng không đón cùng muội, chúng ta đều biết, huynh ấy là người thương muội nhất.” Diệp Thanh Vũ nói.
Tiểu An An không nhịn được ủy khuất, khóc thút thít: “Vậy vì sao huynh ấy ngay cả một phong thư cũng không biết cho muội?”
“Tề quốc quá xa, Vân hạc lại quá chậm…” Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu lên, cố giữ vững giọng bình tĩnh nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa, tin tức sẽ đến thôi.”
…
…
Hết chương 1081.
Sau khi Đỗ Như Hối đi, Diệp Thanh Vũ khẩn trương nhìn Diệp Lăng Tiêu.
Đoạn đối thoại giữa Diệp Lăng Tiêu và Đỗ Như Hối thật ra đều ẩn chứa huyền cơ. Người cực kỳ thông minh như nàng, đã nhìn ra điều bất hợp lý.
Đỗ Như Hối chú ý đến Khương An An, chỉ có thể là do liên quan đến Khương Vọng.
Mà mối thù hận giữa Khương Vọng và triều đình Trang quốc thì cũng không cần nói đến nữa…
Đến tận lúc này vẫn hoàn toàn không có tin tức gì của Khương Vọng, Đỗ Như Hối lại tìm đến cửa, thật sự khó có ai không nghĩ đến chiều hướng xấu.
Diệp Lăng Tiêu nhìn nàng, gật đầu.
Sau đó sờ sờ đầu nhỏ của Khương An An, không nói câu nào liền đứng dậy rời đi.
Diệp Thanh Vũ bỗng chốc giật mình ngây ngốc.
Ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Khương Vọng chính là một cước đau điếng.
Lúc đó Diệp Lăng Tiêu đang bế quan xung kích Động Chân cảnh, cho nàng đủ loại bảo vật giữ mệnh, lại dùng hơn phân nửa hậu hoa viên tây cảnh để cho nàng làm nơi luyện tập.
Nàng cố ý rời khỏi Vân quốc, nhận một nhiệm vụ ở thành Tam Sơn Trang quốc.
Cho nên lần đầu tiên trong đời bị vùi thân trong đàn hung thú.
Bây giờ nghĩ lại, những… con hung thú kia cũng không hề đáng sợ. Cho dù là lúc đó cũng không thể thật sự làm nàng bị thương.
Nhưng nàng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lại thêm chân tay luống cuống, những đạo pháp thường ngày tu luyện nhuần nhuyễn, đến khi gặp chuyện lại quên mất cách dùng.
Là thiếu niên mi thanh mục tú kia cầm kiếm, đá nàng một cước, văng ra ngoài.
Chỉ để lại một câu nói, chính là – “Ngơ ngác cái gì!”
Thành thật mà nói thì câu nói này làm cho nàng sững sờ rất lâu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chính là con cưng của trời. Nàng là hòn ngọc quý trên tay các chủ Lăng Tiêu Các Diệp Lăng Tiêu, là công chúa của Vân quốc.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lăng Tiêu Các sẽ là của nàng, Vân quốc cũng sẽ là của nàng.
Nàng chẳng cần làm gì thì vẫn có thể có được mọi thứ.
Nàng không hề hứng thú với việc chiến đấu, tu luyện đạo pháp là bởi thấy thú vị, nàng thích những… con vân thú đáng yêu kia, thích những quang ảnh huyền bí tuyệt đẹp kia. Bên dưới khí chất lạnh lùng kia thật ra là một trái tim mềm mại lương thiện.
Nhưng nàng không hề ngây thơ. Ngược lại nàng kế thừa sự thông minh của cha mẹ, nàng hiểu rất rõ những người luôn vây quanh nàng kia, trong lòng những người đó nghĩ gì và muốn gì.
Chưa có ai từng nói nặng lời với nàng, cũng chưa từng có ai xem nhẹ mị lực của nàng…
Nàng đã nhìn thấy quá nhiều người giỏi che giấu bản thân, những kẻ giả tạo ra vẻ lễ phép, dịu dàng…
Đó là lần đầu gặp phải một tiểu tử dám đá nàng.
Đợi đến khi nàng hồi phục tinh thần lại, đi tìm “ân nhân cứu mạng” thì ngay cả cái bóng của Khương Vọng cũng chẳng còn.
Thiếu niên kia chẳng qua là vừa lúc đi ngang qua, tiện tay cứu người. Là người chân chính không cần báo đáp, chỉ làm việc thuận theo tâm ý của bản thân.
Nàng bản tính kiêu ngạo, không muốn nợ ân tình của người khác, cho nên tìm kiếm thiếu niên kia rất lâu, muốn báo đáp ơn cứu mạng. Cuối cùng cho hắn một cái Vân Trung Lệnh, cho hắn lời hứa hẹn cực lỳ quý giá của thiếu chủ Lăng Tiêu Các.
Nhưng thiếu niên kia lại giống như không thèm để ý, hắn nhận lấy cũng chỉ vì không muốn phụ ý tốt của nàng mà thôi.
Lần đầu gặp thiếu niên kia, nàng chỉ nhớ rằng hắn vô cùng thẳng thắn.
Sau đó nàng lại mời thêm mấy lần, thiếu niên kia cũng không đến đòi báo đáp, nhưng qua mấy lần viết thư qua lại, bọn họ cũng dần trở nên quen thuộc.
Lần gặp lại tiếp theo, cũng chính là lúc thành Phong Lâm xảy ra thảm kịch, toàn bộ thành vực thê thảm không nỡ nhìn.
Thiến niên kia gửi nhờ muội muội ở Lăng Tiêu Các, một mình mang theo đau thương và thù hận rời đi.
Nàng có thể cảm nhận được sự cực kỳ tín nhiệm từ lời giao phó của thiếu niên đó, nàng cũng dùng sự chân thành lớn nhất của bản thân để đáp lại sự tín nhiệm này. Nàng chăm sóc Khương An An thật tốt, cũng coi cô bé như muội muội của mình.
Từ nay về sau thiếu niên cách xa vạn dặm kia, thường nhận được Vân hạc truyền thư.
Nàng không rõ lắm cảm giác trong nội tâm của mình là gì, chẳng qua theo số lượng thư từ qua lại càng nhiều, biết được những gì thiếu niên kia đã trải qua, nàng lại càng thêm thưởng thức hắn.
Có người gặp gỡ lần đầu rất tốt, gặp lại cũng rất tốt, nhưng qua lại thời gian dài thì vấn đề gặp phải cũng sẽ càng nhiều. Từ yêu thích đến chán ghét, có lẽ cũng không quá lâu.
Nhưng thiếu niên này lại thông minh nội liễm. Càng qua lại thì lại có thể phát hiện ra càng nhiều ưu điểm của hắn.
Tình cảm mà hắn giành cho muội muội khiến cho người ta cảm động, sự chọn lựa và sự kiên định của hắn, cũng luôn khiến cho nàng cảm phục.
Thiếu niên này trưởng thành rất nhanh. Cô độc, một mình một kiếm bôn tẩu, trong số nhân tài đông đúc của Tề quốc, một trận thành danh.
Vì những nguyên nhân đó, nàng cũng không thể nào miêu tả rõ tâm lý của mình, nàng cũng bắt đầu tìm kiếm sự cường đại.
Số lần chân chính gặp mặt giữa nàng và thiếu niên kia cũng không nhiều.
Lần nữa gặp mặt đã là một năm sau, thiếu niên kia bôn ba vạn dặm, trở lại muốn cho muội muội kinh hỷ.
Điều khiến nàng cảm động, chính là biểu hiện dịu dàng của thiếu niên kia những lúc đối mặt với muội muội.
Đó là một loại dịu dàng cho dù bản thân phải chịu bao nhiêu đắng cay đau khổ thì vẫn muốn dành những gì ngọt ngào nhất cho người yêu thương.
Không có một nội tâm mạnh mẽ thì sẽ không thể có được sự dịu dàng chân chính này.
Cho đến hiện tại, nàng cũng không thể nói rõ, rốt cuộc loại cảm giác trong lòng đối với thiếu niên kia là gì.
Nhưng lúc biết được kết cục hiện tại của thiếu niên…
Trong lòng nàng không thể tránh khỏi cảm thấy cực kỳ bi thương.
Nàng nghĩ nàng đang đau khổ.
“Tỷ tỷ…”
Lúc này giọng Khương An An vang lên.
Diệp Thanh Vũ cúi đầu, nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp kia, vô số giọt nước mắt đang chực trào.
Tiểu An An không hiểu lắm đoạn đối thoại giữa hai người kia, nhưng cô bé tâm linh đơn thuần, có thể cảm nhận được tâm trạng của Diệp Thanh Vũ. Cho nên cô bé khóc.
Trong giây phút này, Diệp Thanh Vũ cơ hồ cũng muốn rơi lệ.
Nhưng nàng mạnh mẽ nhịn xuống.
“Ca ca muội hình như có việc gấp phải đến Tề quốc rồi!” Nàng nói: “Có người nhìn thấy hắn đi về hướng đó, có vẻ đi rất gấp.”
Khương An An mở to đôi mắt ngấn nước: “Vậy huynh ấy vì sao không nói với muội tiếng nào chứ?”
“Nhất định là có chuyện quan trọng hơn, nếu không thì cũng sẽ không rời đi trong đêm, ngay cả giao thừa cũng không đón cùng muội, chúng ta đều biết, huynh ấy là người thương muội nhất.” Diệp Thanh Vũ nói.
Tiểu An An không nhịn được ủy khuất, khóc thút thít: “Vậy vì sao huynh ấy ngay cả một phong thư cũng không biết cho muội?”
“Tề quốc quá xa, Vân hạc lại quá chậm…” Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu lên, cố giữ vững giọng bình tĩnh nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa, tin tức sẽ đến thôi.”
…
…
Hết chương 1081.