-
Chương 51-55
Chương 51 Kịch bản kinh điển, một con gà nướng làm rung động phương tâm, diệt trừ tất cả kẻ địch vì Tiêu Trần (1)
Tiêu Trần thi triển Thanh Long Biến, ngoài thân lan tràn ra long lân màu xanh lá, sau lưng có cánh Thanh Long kéo dài, hắn ta tung một quyền đấm tới.
Trên cả trăm quang văn Thanh Long khuếch tán ra theo quyền quang của hắn ta.
Tên đầu lĩnh đạo phỉ Ma Lang Đạo kia trực tiếp bị một quyền này đánh nổ thành vệt máu.
“Đáng chết, dám động thủ với lão đại chúng ta!”
“Tên ngu xuẩn này từ đâu tới vậy, nhận lấy cái chết đi!”
Kế tiếp là một trận chém giết.
Khí thế của Tiêu Trần như Thanh Long ra biển, chiêu thức tung hoành ngang dọc, nữ tử dùng lụa trắng che mặt kia nhìn mà hơi kinh ngạc.
Nàng từng gặp qua vô số những tuấn kiệt trẻ tuổi, truyền nhân đại giáo, thiên chi kiêu tử, hoàn toàn đếm không hết.
Nhưng thanh niên có thực lực xuất chúng như Tiêu Trần vẫn là rất ít thấy.
Hơn nữa trên người Tiêu Trần cũng không có ngạo khí và cảm giác không coi ai ra gì như những kiêu tử đạo thống đỉnh cấp đó.
Không hiểu sao, điều này làm trong lòng nữ tử che mặt có thêm một chút hảo cảm dành cho Tiêu Trần.
Rất nhanh, Tiêu Trần đã kết thúc chiến đấu.
Mà lúc này, trong đầu hắn ta vang lên giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, sợ là nữ tử kia có lai lịch bất phàm, trên người nàng có cái gì đó, thậm chí có thể che đậy thăm dò của ta, tuyệt đối là thiên chi kiêu nữ của đạo thống bất hủ nào đó, nếu ngươi thiết lập quan hệ tốt với nàng thì rất có lợi cho chuyện đối phó với Thần Tử Quân gia trong tương lai.”
Lời Thanh Long Thượng Nhân nói làm tâm thần Tiêu Trần khẽ động.
Hắn ta cảm thấy mình không phải loại tiểu nhân đê tiện lợi dụng người khác.
Nhưng vì đối phó Quân Tiêu Dao, vì rửa sạch sỉ nhục của ba năm trước thì chuyện gì hắn cũng làm được.
“Cô nương này, không có việc gì chứ.” Tiêu Trần tiến lên, lộ ra nụ cười.
Nụ cười thanh tú mà sạch sẽ, càng làm trong lòng nữ tử che mặt có thêm chút an tâm.
Mà Tiêu Trần cũng đang đánh giá nữ tử này.
Tuy rằng nữ tử dùng lụa trắng che mặt, nhưng đôi mắt như hồ thu, nhìn thật rực rỡ, lông mi mảnh dài, vừa thấy đã biết là một mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc.
Điều này càng làm Tiêu Trần hạ quyết tâm, nhất định phải lấy được hảo cảm của nữ tử này.
Mà kế tiếp, tất nhiên là một hồi kịch bản.
Nữ tử che giấu thân phận, chỉ nói mình ra ngoài rèn luyện.
Mà Tiêu Trần cũng trực tiếp thuật lại tình huống của mình.
“Thì ra là Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc.” Nữ tử che mặt lẩm bẩm trong lòng.
Nàng cũng biết Thanh Long Cổ Quốc là một trong Tứ tượng Cổ Quốc, xem như một thế lực nhất lưu.
Nhưng so sánh với thế lực sau lưng nàng thì cũng không tính là gì.
Bởi vì thế lực sau lưng nàng chính là bất hủ thần triều!
Kế tiếp, Tiêu Trần và nữ tử che mặt vẫn luôn làm bạn rèn luyện ở Côn Châu.
Quan hệ cũng càng ngày càng quen thuộc.
Tuy bởi vì nam nữ có khác biệt, nữ tử che mặt chưa từng có hành động thân mật nào với Tiêu Trần.
Nhưng trong lời nói đã xem như bằng hữu rất tốt.
Cho dù là Thanh Long Thượng Nhân cũng không thể không cảm thán.
Tiêu Trần không hổ là khí vận chi tử, vai chính thiên mệnh, có cơ duyên như vậy cả ở phương diện nữ nhân.
Trong một đêm khuya, Tiêu Trần ngồi bên đống lửa, nướng gà cho nữ tử che mặt ăn.
Hắn ta đã biết tên của nữ tử này, nàng tên là Võ Minh Nguyệt.
“Này, Minh Nguyệt, cho ngươi!” Tiêu Trần đưa một cái đùi gà nướng chảy mỡ xèo xèo cho Võ Minh Nguyệt.
Võ Minh Nguyệt vươn tay ngọc ra nhận lấy, sau đó bóc lụa trắng che mặt ra.
Thoáng chốc, một dung nhan tuyệt lệ tựa như ảo mộng ánh vào đôi mắt của Tiêu Trần.
Mắt như thu thủy, liếc nhìn sinh tư, da tuyết dung nhan xinh đẹp, lệ chất xuất trần.
Cho dù là Tiêu Trần cũng hơi nhìn ngây người.
Cuộc đời hắn ta chưa thấy qua nữ tử mỹ lệ như thế.
“Nhìn cái gì vậy?”Ngọc nhan của Võ Minh Nguyệt hơi phiếm hồng, ngón tay ngọc xé thịt trên đùi gà, phương tâm lại không ngừng nhảy loạn.
Nói thật, nếu so sánh Tiêu Trần với những tuấn kiệt tuổi trẻ dĩ vãng nàng gặp qua thì bối cảnh, tướng mạo của hắn ta đều không chiếm ưu thế.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại thích tính cách ngay thẳng chất phác của Tiêu Trần.
Mà lúc này, trái tim Tiêu Trần cũng hơi nhảy dựng lên.
“Tuy tiện nhân Bái Ngọc Nhi kia vứt bỏ ta, nhưng lại để ta gặp được người càng tốt, hay đây là vận mệnh an bày?”
Tiêu Trần thầm nghĩ trong lòng, càng kiên định tâm tư công lược Võ Minh Nguyệt.
Hắn ta cố ý thở dài khe khẽ, vẻ mặt sa sút một cách hiếm thấy.
“Tiêu Trần, ngươi làm sao vậy?” Võ Minh Nguyệt chú ý tới, lập tức lộ ra nghi vấn.
“Không có gì, chỉ nghĩ tới vị hôn thê phụ lòng kia của ta.” Tiêu Trần thở dài.
Cứ như một người thâm tình bị phản bội.
“Thì ra hắn cũng là một người có chuyện xưa.” Võ Minh Nguyệt lẩm bẩm trong lòng.
Kế tiếp Tiêu Trần lại thêm mắm thêm muối, bắt đầu kể lại sự tích của mình.
Hắn ta thâm tình với Bái Ngọc Nhi, kết quả Bái Ngọc Nhi lại phản bội hắn, đầu nhập vào vòng tay kẻ địch.
Hắn tới cửa muốn một lời giải thích, kết quả bị kẻ địch kia lấy thế áp người, thậm chí cuối cùng còn bị phế bỏ kinh mạch toàn thân.
Sau đó là lẻ loi một mình, cắn răng tu luyện, tìm kiếm thời cơ báo thù.
Cái này quả thực là chuyện xưa của vai chính thiên mệnh trong thoại bản tiểu thuyết.
“Tiêu Trần, không ngờ ngươi lại có quá khứ như vậy.”
Nghe Tiêu Trần kể lại, trong lòng Võ Minh Nguyệt không khỏi dâng lên một tia đau lòng.
Đồng thời cũng cực kỳ chán ghét kẻ thù ỷ thế hiếp người mà hắn ta nhắc tới.
“Kẻ thù của ngươi thật khiến người ta chán ghét, rốt cục hắn là người của thế lực nào, có cần Minh Nguyệt trợ giúp không?” Võ Minh Nguyệt nói.
Trong lòng Tiêu Trần thầm mừng rỡ, đây chẳng phải là hiệu quả hắn ta muốn sao?
Thanh Long Thượng Nhân nói sau lưng Võ Minh Nguyệt có đạo thống bất hủ nào đó.
Vậy thì tuyệt đối có thể chống lại Quân gia.
Nhưng Tiêu Trần cũng không nói thẳng, mà là đầy mặt kiên nghị đáp lại: “Không cần, thù của ta phải tự ta báo, sao có thể dựa vào người khác?”
Lời Tiêu Trần nói càng làm Võ Minh Nguyệt khâm phục trong lòng.
Cũng khiến tâm tư muốn trợ giúp Tiêu Trần của Võ Minh Nguyệt càng kiên định.
“Tiêu Trần, không cần nhiều lời, mặc kệ kẻ thù của ngươi có thân phận bối cảnh gì, Minh Nguyệt cũng không sợ hắn, nếu hắn dám lấy thế áp người, Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ làm hắn biết cái gì gọi là hối hận!”
Giọng điệu của Võ Minh Nguyệt khó được mà toát ra sự cao quý và bá đạo.
Nàng có thân phận thế nào?
Trưởng công chúa của bất hủ thần triều, thân phận lai lịch lớn đến kinh người!
Nàng có tin tưởng, cho dù kẻ địch của Tiêu Trần là thiên chi kiêu tử của một đạo thống bất hủ, nhưng đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể cúi đầu.
Ở Hoang Thiên Tiên Vực, không có bao nhiêu thiên kiêu có thân phận càng cao hơn nàng.
“Minh Nguyệt, thật sự đa tạ ngươi.” Tiêu Trần lộ ra một tia cảm động.
Võ Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
Trong lòng nàng đã hạ quyết tâm.
Nếu sau này có cơ hội gặp phải kẻ địch của Tiêu Trần, nàng không ngại thuận tay diệt trừ ngay!
...
Hết chương 51.
Chương 52 Tiêu Trần đến bí tàng chí tôn, nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng, Long Bích Trì (1)
Hoàng Châu, nơi đóng quân của Quân gia, trong Thiên Đế Cung.
Quân Tiêu Dao đang tu luyện thì chợt cảm nhận được gì, hắn mở mắt ra.
“Sao ta cảm thấy có người muốn hại mình vậy chứ?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nhưng hắn lại cười.
Người muốn hại hắn cũng không ít.
Người của Tổ Long Sào, Tiêu Trần, Diệp Tinh Vân thậm chí là cả Quân Vạn Kiếp, đều có khả năng này.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngại, dù sao mặc kệ thế nào, cũng chưa có ai uy hiếp được hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài Thiên Đế Cung vang lên giọng nói của Quân Trượng Kiếm: “Quân Trượng Kiếm cầu kiến Thần Tử đại nhân!”
“Vào đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Ngay lập tức, Quân Trượng Kiếm đi đến, trên mặt mang theo một tia hưng phấn.
“Trượng Kiếm tộc huynh, xảy ra chuyện gì sao?” Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.
“Thần Tử, có tin tức của bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn!”
…
Vẻ mặt Quân Trượng Kiếm mang theo chút hưng phấn.
Mấy năm trước hắn ta đã có được Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, nhưng vẫn không có cơ hội dùng đến.
Mà hiện giờ, cuối cùng cũng có tin tức về bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn truyền đến.
“À, bí tàng sắp xuất thế sao?” Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao lại thật bình đạm.
Hắn cũng không bất ngờ gì mấy, chuyện này vốn nằm trong dự đoán.
“Không sai.” Quân Trượng Kiếm gật đầu và nói: “Có tin tức nói, Nam Nguyên Đạo Châu có dị tượng hiển lộ, có khí tức chí tôn tràn ngập, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn rồi.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu và nói: “Vậy tốt, chuẩn bị một chút rồi có thể xuất phát.”
Quân Trượng Kiếm tiện thể cũng nói: “Thần Tử, hẳn Quân gia chúng ta có bốn vị thiên kiêu có được Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh.”
“Bốn?” Quân Tiêu Dao nghi hoặc.
“Thần Tử ngài, ta, còn có Quân Tuyết Hoàng và...” Giọng của Quân Trượng Kiếm khựng lại, hơi chần chờ.
“Ai?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
“Quân Vạn Kiếp.” Quân Trượng Kiếm phun ra một hơi, sau đó nói.
Hắn ta biết, Quân Vạn Kiếp không hợp với Quân Tiêu Dao.
“Thì ra là hắn, không có gì.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
Hắn có khí thế vô địch, xưng tôn trong cùng thế hệ, một Quân Vạn Kiếp còn chưa đủ để hắn đặt vào mắt.
Không đến mấy ngày, tin tức Nam Nguyên Đạo Châu có bí tàng chí tôn xuất thế bắt đầu truyền lưu trong ba ngàn đạo châu.
Bí tàng chí tôn là bảo tàng của một vị cường giả chí tôn vô thượng, có lực hấp dẫn nhất định đối với cả đạo thống bất hủ, càng đừng nói đến những thế lực thấp hơn một bậc.
Trong nhất thời, ba ngàn đạo châu toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều gió nổi mây phun.
Có thể nghĩ, đây sẽ là một lần thịnh hội thiên kiêu, sân khấu để các thế lực đánh cờ.
...
Côn Châu, bên ngoài một vùng núi non.
Tiêu Trần và Võ Minh Nguyệt xuất hiện.
Trước đó Tiêu Trần đã biết tin bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế ở Nam Nguyên Đạo Châu.
Thanh Long Thượng Nhân vẫn luôn dặn dò hắn ta, nhất định phải đoạt được viễn cổ long cốt trong bí tàng.
Cho nên hắn ta cũng chuẩn bị đi đến Nam Nguyên Đạo Châu.
“Minh Nguyệt, ngươi muốn theo ta đến Nam Nguyên Đạo Châu không?” Ánh mắt Tiêu Trần nhìn về phía Võ Minh Nguyệt mang đầy ôn nhu, mắt lộ nhu tình.
Trong khoảng thời gian này, giữa hắn và Võ Minh Nguyệt tuy không có tiếp xúc mang tính thực chất nào.
Nhưng quan hệ của họ đã cực kỳ hòa hợp.
Điều này làm Tiêu Trần cho rằng, hắn ta đã sắp công lược Võ Minh Nguyệt thành công.
Trên mặt Võ Minh Nguyệt có phủ lụa trắng, đôi mắt thu thủy sáng ngời nhìn Tiêu Trần, cũng mang theo một tia nhu tình.
Nhưng nàng vẫn lắc đầu và nói: “Xin lỗi, Tiêu Trần, bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế sẽ có thế lực tứ phương tề tụ, nếu ta hiện thân thì rất dễ bại lộ thân phận, sau đó bị bắt trở về.”
Lời Võ Minh Nguyệt nói làm sắc mặt Tiêu Trần hơi buồn bã.
Hiện tại hắn ta đã biết thân phận chân chính của Võ Minh Nguyệt.
Nàng là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, thân phận địa vị lớn đến kinh người.
Mà sở dĩ nàng một mình chạy ra, là vì không muốn đối mặt với chuyện tuyển phò mã sau đó.
Nàng không muốn chung thân đại sự của mình trộn lẫn lợi ích, bị người khác sắp xếp.
“Minh Nguyệt, sẽ có một ngày, ta sẽ đến Bàn Võ Thần Triều cưới nàng!” Không biết vì sao, đầu óc Tiêu Trần nóng lên, đột nhiên mở miệng nói.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì ngọc nhan đột nhiên xuất hiện hai áng mây đỏ, như triều hà ánh tuyết, mỹ diễm không gì sánh được.
“Tiêu Trần, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?” Võ Minh Nguyệt khó được mà lộ ra một chút ngượng ngùng.
Ai cũng nói nữ nhân đang luyến ái không có đầu óc.
Tuy Võ Minh Nguyệt không đến mức trực tiếp luân hãm, nhưng cũng đã có hảo cảm với Tiêu Trần.
Nhưng nàng cũng biết, tuy năng lực của Tiêu Trần mạnh, nhưng môn không đăng hộ không đối.
Bàn Võ Thần Triều tuyệt đối không thể để trưởng công chúa nhà mình liên hôn với một hoàng tử Thanh Long Cổ Quốc nho nhỏ.
“Ha hả, yên tâm, Tiêu Trần ta đã nói thì quyết không nuốt lời!” Tiêu Trần cười ngay thẳng, mang theo tự tin.
Nụ cười tự tin mà dương quang kia càng làm Võ Minh Nguyệt có cảm giác đặc thù.
Tiêu Trần không giống với những tuấn kiệt tuổi trẻ nàng gặp qua, hắn ta kiên nghị mà chất phác.
Sau đó, tuy Tiêu Trần không nỡ, nhưng vẫn cáo biệt Võ Minh Nguyệt.
“Tiêu Trần, tuy Minh Nguyệt không thể đồng hành với chàng ở ngoài sáng, nhưng có thể âm thầm trợ giúp chàng, nếu chàng gặp phải nguy hiểm gì ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn thì Minh Nguyệt sẽ ra tay giúp chàng.” Võ Minh Nguyệt nỉ non trong lòng.
Nàng đã quyết định ẩn vào chỗ tối, đi theo Tiêu Trần.
Sở dĩ làm như thế là vì trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm.
Lần này Tiêu Trần đi đến bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, chỉ sợ sẽ nguy hiểm vạn phần.
...
Hết chương 52.
Chương 53 Tiêu Trần đến bí tàng chí tôn, nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng, Long Bích Trì (1)
v
Đại bản doanh của Tổ Long Sào, Hồng Châu.
Trong một mảnh núi non chạy dài vạn dặm, long khí hội tụ.
Một giọng nói to lớn vang lên: “Bích Trì, lúc trước Nguyên Thiên Chí Tôn kia ngang ngược bá đạo, đoạt đi mấy viễn cổ long cốt giá trị vô lượng từ Tổ Long Sào ta, lần này bí tàng mở ra, ngươi đi đoạt lại long cốt kia đi.”
Giọng nói đó vừa dứt.
Một nữ tử mặc giáp trụ màu xanh lá đột nhiên hiện thân.
Khuôn mặt nàng tú mỹ, dáng người thon dài, giáp trụ màu xanh lá bao vây thân thể cân xứng, bộ dạng nhìn có vẻ anh tư hiên ngang, giống như nữ trung hào kiệt.
Nhưng điểm đáng chú ý nhất của nàng lại là hai long giác màu xanh lá thò ra từ mái tóc đen nhánh mềm mại, tỏ rõ nàng không phải là Nhân tộc, mà là Thái Cổ Hoàng tộc.
Nữ tử này tên là Long Bích Trì, là một vị Long Nữ thiên tư siêu phàm của Tổ Long Sào.
Ở Tổ Long Sào, địa vị của Long Nữ tương đương với Long Tử.
Mà ở một mức độ nào đó thì Long Bích Trì này còn lợi hại hơn Long Hạo Thiên.
Bởi vì tổ tiên nhất mạch của nàng từng xuất hiện một vị Thương Long Cổ Hoàng.
Cổ Hoàng của Thái Cổ Hoàng tộc là tồn tại vô thượng sánh vai với Đại Đế nhân tộc.
Cho nên nhìn từ góc độ này, Long Bích Trì cũng coi như có một tia huyết mạch Cổ Hoàng.
Tuy rằng truyền thừa đến nay thì huyết mạch Cổ Hoàng trong cơ thể Long Bích Trì đã loãng đến khó có thể tinh luyện ra được.
Nhưng dù sao cũng là hậu nhân của nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng, thiên phú không cần phải nói nhiều.
“Vâng, Bích Trì cẩn tuân mệnh lệnh của lão tổ, nhất định sẽ mang viễn cổ long cốt về.” Long Bích Trì ôm quyền, anh tư hiên ngang, không thua gì nam nhi.
“Đúng rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận Thần Tử Quân gia, lần này bí tàng mở ra, nói không chừng hắn cũng sẽ nhập thế tranh phong.” Giọng nói to lớn kia dặn dò.
“Thần Tử Quân gia kia cường đại như vậy sao?” Long Bích Trì nhíu mày lại.
Mấy ngày này, nàng nghe rất nhiều sự tích về Thần Tử Quân gia, lỗ tai cũng sắp chai sạn.
“Tồn tại có thể dễ dàng tru sát Long Hạo Thiên, ngươi nói đi?” Thanh âm kia nói.
“Long Hạo Thiên dung hợp một viên long nguyên, quả thật không yếu, nhưng Bích Trì đã dung hợp hai long nguyên, hơn nữa còn hoàn toàn luyện hóa dung hợp, bàn về thực lực thì Long Hạo Thiên tuyệt đối không so được với Bích Trì.”
Long Bích Trì hơi hất cái cằm tuyết trắng lên, mang theo một chút tự tin.
Đều là thiên tài vạn trung vô nhất, ai sẽ phục ai?
Trước khi chưa chứng kiến sự cường đại của Quân Tiêu Dao, cả tộc nhân của Quân gia như Quân Trượng Kiếm cũng có chút xem nhẹ bỏ qua.
Càng đừng nói là Long Bích Trì của thế lực đối địch.
Rất nhiều lúc, trước khi chưa thật sự bị đánh bại, trong lòng những thiên kiêu cao ngạo đó sẽ không chịu thua.
Nếu ngay từ đầu đã sợ hãi, vậy tương đương với đạo tâm tan vỡ, căn bản không cần tu luyện tiếp nữa.
“Nói ngắn gọn, cẩn thận là trên hết.” Giọng nói kia dặn dò.
“Tuân mệnh, Bích Trì cáo lui.” Long Bích Trì hơi chắp tay, cũng không nghe lọt lời nói kia, nàng trực tiếp rời đi, chuẩn bị khởi hành.
Giọng nói to lớn kia cũng thở dài khe khẽ và nói: “Ai, tính ra nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng ta vốn có một vị nữ hậu nhân bị phong ấn trong thần nguyên, hiện tại lại mất đi tung tích, Thanh Thương Hóa Long Quyết hoàn chỉnh cũng đánh mất từ đây.”
“Nếu có thể tìm được hậu nhân của đích nữ kia, để hắn phá phong xuất thế, vậy Tổ Long Sào ta sẽ có thêm một vị Long Ngạo Thiên.”
“Đến lúc đó, Long Tử cấm kỵ và Long Nữ cấm kỵ cùng xuất hiện, Thần Tử của Quân gia kia tính là cái gì?”
…
Tại Nam Nguyên Đạo Châu, có thể nói chuyện bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế đã nhấc lên phong vân khắp tứ phương.
Trong khoảng đoạn thời gian gần đây, thỉnh thoảng có nhân mã của đạo thống đĩnh cấp, thế lực nhất lưu chạy tới Nam Nguyên Đạo Châu.
Liễn xa các màu, cổ thú phi hành, lâu thuyền bay qua hư không, trông cảnh tượng thật náo nhiệt.
Nhưng người của những thế lực đó cũng biết, cuối cùng chiếm cứ phần lớn bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn vẫn sẽ là những đạo thống bất hủ đó.
Lần này bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn sẽ trở thành nơi để hậu bối đệ tử của những đạo thống bất hủ đó rèn luyện.
Tỷ như có người nhìn thấy Tổ Long Sào, có phi long thanh lân bay qua trời cao, trên đó có một bóng dáng anh tư hiên ngang đang đứng.
Có người nhận ra đó là Long Nữ tiếng tăm lừng lẫy nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Còn có người thấy được Hoang Cổ thế gia Cơ gia, có kim sắc thần câu chạy ngang qua vòm trời, một thanh niên anh tuấn thần võ ngồi trên đó, cánh tay phải như có thần quang lộng lẫy đang phát sáng lóng lánh.
“Là tiểu thánh nhân của Cơ gia, Cơ Huyền!” Có người kinh ngạc cảm thán.
Còn có một ít Thái Cổ vương tộc cũng tới.
Có người nhìn thấy, có chín con sư tử hoàng kim bước qua vòm trời, dũng mãnh mà uy vũ.
Đó là nhất mạch cường thịnh nhất trong Thái Cổ vương tộc, Cửu Đầu Sư Tử Tộc.
Nghe đồn sinh linh nhất tộc này cực kỳ thưa thớt, nhưng thực lực nội tình rất mạnh, gần như đã sờ đến ngạch cửa của Thái Cổ Hoàng tộc.
Có lẽ không bao nhiêu năm nữa, nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử sẽ thành công bước lên giai tầng Thái Cổ Hoàng tộc.
Còn có nhất tộc Thôn Thiên Tước cả người đen nhánh, vỗ cánh đến, nơi chúng đi qua, sinh linh đồ thán, tất cả đều bị cắn nuốt.
Nói ngắn gọn, những thế lực đỉnh cấp tương tự đang ùn ùn kéo đến.
Người của các thế lực còn lại cũng biết, bọn họ thuần túy chỉ có thể đi nhặt một ít đồ thừa mà thôi.
Hoàng Châu, Quân gia.
Trải qua một thời gian chuẩn bị, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị xuất phát.
Lần này sẽ là lần đầu tiên hắn nhập thế.
Nghiêm khắc mà nói, buổi tiệc mười tuổi trước đó chỉ có thể xem như lên đài bộc lộ quan điểm, không thể nói là hoàn toàn nhập thế.
Mà lần này, hắn sẽ thật sự bước ra khỏi Quân gia, mang theo hai lớp quang hoàn là Thần Tử Quân gia và Linh Hào Tự Liệt để hành tẩu trong Tiên Vực.
“Tiêu Dao, con cầm mấy thứ này, Bảo Hộ Thần Phù này là do Thập Bát Tổ tế luyện, còn có Đại Dịch Chuyển Phù này, thời khắc mấu chốt có thể dịch chuyển không gian.”
“Nói ngắn gọn, nếu những lão bất tử cái dám vứt bỏ thể diện mà động thủ với con, Quân gia ta tuyệt đối khiến bọn chúng ăn không hết gói đem đi.” Quân Chiến Thiên nói.
“Đa tạ gia gia.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Nhưng nếu đụng phải thiên kiêu cùng thế hệ thì phải dựa vào chính con, dù sao đây cũng coi như một hồi rèn luyện.” Quân Chiến Thiên nói.
“Đó là tất nhiên, nếu người cùng thế hệ có ai thắng được con, vậy con cũng không cần đại diện cho thể diện của Quân gia, hành tẩu trong Tiên Vực nữa.” Quân Tiêu Dao thong dong cười nói.
Những Thần Tử, Thánh Tử, Thánh Nữ hành tẩu bên ngoài như bọn họ đại diện cho mặt mũi của thế lực từng người.
Nếu thua bởi người khác, thế lực phía sau cũng không vẻ vang gì.
“Tiêu Dao, lấy thân phận địa vị của con thì những kẻ muốn dẫm lên con để thượng vị nổi danh tuyệt đối không phải ít.” Quân Chiến Thiên báo cho.
“Dẫm lên con thượng vị, vậy bọn họ cũng phải còn mạng chứ.” Quân Tiêu Dao khoanh tay lại, lạnh nhạt nói.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao chuẩn bị xuất phát.
Lần này là các tộc lão Quân Chiến Thiên mang đội.
Hết chương 53.
Chương 54 Nam Thiên Thành, Đạo Cực Tiên Tông cùng cung nghênh, tiếp kiến vị đại nhân vật nào?
Ở bên ngoài sơn môn Quân gia, chín Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo liễn xa sớm đã được chuẩn bị xong.
Loại Long Mã Bạch Ngọc này có huyết mạch cực kỳ hi hữu, có được một chút huyết mạch bạch long, đằng vân giá vũ, thần tuấn phi phàm.
Nếu thiên kiêu đỉnh cấp nào có được một con Long Mã Bạch Ngọc thì cũng đủ để hắn khoe ra trong những người cùng thế hệ.
Nhưng hiện tại lại có chín con Long Mã Bạch Ngọc cùng lôi kéo một chiếc liễn xa.
Hiển nhiên chiếc liễn xa này là chuẩn bị cho Quân Tiêu Dao.
Ở bên liễn xa, hai vị Tự Liệt là Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đang đứng.
Còn có một ít thiên tài tuổi trẻ của Quân gia đi ra rèn luyện, họ đang cung kính chờ đợi tại đây.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra, Quân Linh Lung cũng đi theo bên cạnh.
“Ra mắt Thần Tử đại nhân!”
Mọi người, bao gồm cả Quân Tuyết Hoàng và Quân Trượng Kiếm, đều cung kính chắp tay với Quân Tiêu Dao, trong mắt mang theo sùng bái.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao ở buổi tiệc mười tuổi đã đủ khiến những người trẻ tuổi của Quân gia tâm phục khẩu phục.
Bọn họ cũng rất chờ mong, không biết Quân Tiêu Dao có thể sáng tạo thêm chiến tích kinh người như thế nào ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn lần này?
“Không cần đa lễ, đúng rồi, sao còn thiếu một người?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày và hỏi.
“Đó là tất nhiên, nếu người cùng thế hệ có ai thắng được con, vậy con cũng không cần đại diện cho thể diện của Quân gia, hành tẩu trong Tiên Vực nữa.” Quân Tiêu Dao thong dong cười nói.
Những Thần Tử, Thánh Tử, Thánh Nữ hành tẩu bên ngoài như bọn họ đại diện cho mặt mũi của thế lực từng người.
Nếu thua bởi người khác, thế lực phía sau cũng không vẻ vang gì.
“Tiêu Dao, lấy thân phận địa vị của con thì những kẻ muốn dẫm lên con để thượng vị nổi danh tuyệt đối không phải ít.” Quân Chiến Thiên báo cho.
“Dẫm lên con thượng vị, vậy bọn họ cũng phải còn mạng chứ.” Quân Tiêu Dao khoanh tay lại, lạnh nhạt nói.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao chuẩn bị xuất phát.
Lần này là các tộc lão Quân Chiến Thiên mang đội.
Ở bên ngoài sơn môn Quân gia, chín Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo liễn xa sớm đã được chuẩn bị xong.
Loại Long Mã Bạch Ngọc này có huyết mạch cực kỳ hi hữu, có được một chút huyết mạch bạch long, đằng vân giá vũ, thần tuấn phi phàm.
Nếu thiên kiêu đỉnh cấp nào có được một con Long Mã Bạch Ngọc thì cũng đủ để hắn khoe ra trong những người cùng thế hệ.
Nhưng hiện tại lại có chín con Long Mã Bạch Ngọc cùng lôi kéo một chiếc liễn xa.
Hiển nhiên chiếc liễn xa này là chuẩn bị cho Quân Tiêu Dao.
Ở bên liễn xa, hai vị Tự Liệt là Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đang đứng.
Còn có một ít thiên tài tuổi trẻ của Quân gia đi ra rèn luyện, họ đang cung kính chờ đợi tại đây.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra, Quân Linh Lung cũng đi theo bên cạnh.
“Ra mắt Thần Tử đại nhân!”
Mọi người, bao gồm cả Quân Tuyết Hoàng và Quân Trượng Kiếm, đều cung kính chắp tay với Quân Tiêu Dao, trong mắt mang theo sùng bái.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao ở buổi tiệc mười tuổi đã đủ khiến những người trẻ tuổi của Quân gia tâm phục khẩu phục.
Bọn họ cũng rất chờ mong, không biết Quân Tiêu Dao có thể sáng tạo thêm chiến tích kinh người như thế nào ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn lần này?
“Không cần đa lễ, đúng rồi, sao còn thiếu một người?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày và hỏi.
Quân Trượng Kiếm mở miệng nói: “Thần Tử, là Quân Vạn Kiếp kia, hắn sớm đã dẫn người theo đuổi của mình đi trước một bước.”
“Là bất mãn với ta sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, hắn cũng không để ý.
Không phục?
Đánh phục là được.
Không có chuyện gì là nắm tay không giải quyết được.
Nếu không được, vậy đánh thêm một quyền.
Lúc sau, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn của Quân gia cũng xuất phát, chạy về hướng Nam Nguyên Đạo Châu.
Mà đồng thời, Tiêu Trần cũng đang đi đến Nam Nguyên Đạo Châu.
Dù sao bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn này cũng rất quan trọng với hắn ta.
Bỏ qua không nói đến cơ duyên hi hữu.
Chỉ một viễn cổ long cốt đã cực kỳ quan trọng đối với Thanh Thương Hóa Long Quyết mà hắn ta tu luyện.
Càng đừng nói còn có Thanh Long Thượng Nhân cũng cần viễn cổ long cốt để trọng tố thân thể.
Cho nên Tiêu Trần nhất định phải thành công trong hành trình bí cảnh lần này.
...
Nam Nguyên Đạo Châu là một trong ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực.
Vừa vặn nằm trong phạm vi do thế lực đỉnh cấp Đạo Cực Tiên Tông thống trị.
Trước đó Đạo Cực Tiên Tông cũng từng tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao.
Vị lão đạo nhân Đạo Cực Tiên Tông kia còn khen Quân Tiêu Dao không dứt miệng.
Giờ phút này, ở Nam Nguyên Đạo Châu, Nam Thiên Thành.
Tòa thành trì này là thành trì cách bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn gần nhất.
Bởi vậy trong thời gian gần đây, nó cũng trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Các thế lực lớn như Thái Cổ vương tộc, sinh linh kỳ dị, thậm chí Yêu tộc cũng hiện thân.
Có thể nói là ngư long hỗn tạp.
Mà đúng lúc này, tất cả mọi người chú ý tới, một loạt bóng dáng thanh bào xuất hiện ở trên không Nam Thiên Thành.
“Phục sức kia là đệ tử của Đạo Cực Tiên Tông, còn có rất nhiều trưởng lão, sao bọn họ đều xuất hiện thế này?”
“Người cầm đầu chẳng lẽ là lão đạo nhân của Đạo Cực Tiên Tông, bàn về thân phận địa vị thì còn cao hơn cả tông chủ Đạo Cực Tiên Tông?”
“Trời ạ, nhân vật như vậy cũng ra tới chờ đợi, chẳng lẽ là muốn tiếp kiến đại nhân vật nào sao?”
“Nhưng có đại nhân vật nào đáng để lão đạo nhân của Đạo Cực Tiên Tông đích thân tiếp kiến chứ?”
Ngay trong Nam Thiên Thành, khi đông đảo tu sĩ sinh linh đang ồn ào kinh ngạc.
Trên vòm trời xa xôi, một hàng nhân mã mênh mông cuồn cuộn bay đến.
Có lâu thuyền ngang trời, có chiến xa bay qua, còn có chín con Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo liễn xa, nổ vang nghiền áp trời cao!
Tinh kỳ phần phật, trên đó có một chữ “Quân”!
“Đậu má, là Hoang Cổ Quân gia!”
“Người của Quân gia cũng tới, khó trách Đạo Cực Tiên Tông thận trọng tiếp đãi như thế, thậm chí cả lão đạo nhân cũng hiện thân.”
“Đúng rồi, vị Thần Tử Quân gia trong lời đồn kia có tới không, ta nghe mấy lời đồn về hắn đến điếc cả lỗ tai rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Thần Tử Quân gia kia tuấn tú đến mức không giống người, càng như trích tiên trên trời giáng trần.”
Rất nhiều nữ tu sĩ cũng sáng ngời đôi mắt, vô cùng chờ mong.
Hết chương 54.
Chương 55 Thần Tử giá lâm, Nam Thiên Thành oanh động, Quân Vạn Kiếp không phục (1)
Tuy là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao hành tẩu bên ngoài.
Nhưng tên tuổi của hắn sớm đã truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Hầu như không ai không biết, không người không hiểu.
Nhưng người biết tên tuổi Quân Tiêu Dao thì nhiều, thật sự gặp qua Quân Tiêu Dao lại cực kỳ ít.
Dưới sự tò mò cực độ này, Quân Tiêu Dao càng có vẻ thần bí, càng làm mọi người chờ mong.
“Không ngờ lần này là Quân tộc lão tự mình tiến đến, thật là làm vẻ vang cho Đạo Cực Tiên Tông này.” Lão đạo nhân Đạo Cực Tiên Tông cười chắp tay và nói.
“Ha ha, lão đạo nhân khách khí.” Quân Chiến Thiên đi ra, bước lên hư không, cười sang sảng một tiếng.
“Đúng rồi, vị Thần Tử kia...” Ánh mắt lão đạo nhân đảo qua.
Nói thật, trong thế hệ tuổi trẻ, người có thể để lại ấn tượng khắc sâu như vậy cho lão là cực kỳ ít ỏi.
Quân Tiêu Dao tuyệt đối làm lão ấn tượng nhất.
“Ha hả, không ngờ còn có thể làm tiền bối nhớ kỹ, Quân mỗ thật thụ sủng nhược kinh.”
Trên liễn xa do chín con Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo, bàn tay trắng như ngọc của Quân Linh Lung đẩy rèm châu qua, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra.
Cả người hắn là bạch y như tuyết, dáng người thon dài, như thanh phong tu trúc, khí chất tuyệt hảo.
Da thịt hắn lóng lánh như ngọc thạch, mái tóc sinh quang, quanh thân bao phủ trong sương mù tiên quang mông lung.
Một tuấn nhan thần tú tuyệt thế cũng bị sương mù tiên quang như có như không bao phủ.
Cái này không phải do Quân Tiêu Dao cố tình che giấu, mà là thể chất của bản thân, cộng thêm Chí Tôn Cốt khiến toàn thân hắn được đạo vận bao phủ, trời sinh đã có tiên quang làm bạn.
“Trời ạ, người kia chính là Thần Tử Quân gia sao?”
“Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này, yêu yêu!”
“A ta đã chết!”
Thời khắc Quân Tiêu Dao hiện thân, toàn bộ Nam Thiên Thành đều oanh động!
Đừng nói là nữ tu sĩ Nhân tộc, giờ phút này tất cả sinh linh giống cái đều như nam châm gặp phải sắt, ánh mắt dán chặt lên người Quân Tiêu Dao.
Thậm chí có một ít nam tu sĩ cũng hơi ngây người.
“Trời xanh, vì sao lại cho ta nhìn thấy dung nhan của Thần Tử Quân gia, vậy thì trong quãng đời còn lại còn có nam tử nào vào được mắt của ta?”
Một thiên chi kiêu nữ đạo thống nhất lưu ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẹp thất thần, rất là buồn rầu.
Mà một Thánh Nữ thánh địa lại quấn mái tóc dài của mình lên, tự lẩm bẩm: “Cuộc đời này để tóc dài vì quân, nếu không gả cho chàng, tóc dài không cắt, thanh đăng cổ phật, tự chải trong khuê phòng...”
Cảnh tượng như vậy trình diễn ở mọi nơi trong Nam Thiên Thành.
Có thể nói, Quân Tiêu Dao xuất hiện khiến những nữ tu sĩ đó thiếu chút nữa ** tại chỗ...
Cho dù là nam tính cũng không sinh ra nổi nửa điểm ghen ghét, bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn.
Bàn về thân phận, địa vị, dung mạo, thực lực thì cái nào cũng làm bọn họ theo không kịp Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn lướt qua phía dưới.
Những nữ tu sĩ đó làm hắn nhớ tới đám fan não tàn theo đuổi thần tượng ở kiếp trước.
Tuy nói dung mạo của Quân Tiêu Dao có tiên huy bao phủ, nhưng cho dù chỉ mơ hồ kinh hồng thoáng nhìn, cũng soái đến kinh tâm động phách, đủ làm những nữ tu sĩ đó choáng váng si mê.
“Ha hả, Thần Tử khách khí, lão đạo sớm đã chuẩn bị sẵn địa điểm, mời các vị...” Lão đạo nhân hơi chắp tay và nói.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của lão đạo nhân, đám người Quân Tiêu Dao mới đi theo.
Toàn bộ Nam Thiên Thành bộc phát những tiếng ồ lên vô tận.
Có thể nghĩ, Thần Tử Quân gia hiện thân có sức ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với bất cứ thiên kiêu thế lực nào xuất hiện.
Mà giờ phút này, trong một trạch viện của Nam Thiên Thành.
Một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc đang ngồi xếp bằng.
Khuôn mặt hắn chính trực mà cương nghị, trên má có những vết sẹo đan xen, càng tăng thêm khí chất lạnh lẽo đến tận xương.
Ở quanh người hắn có điện quang quấn quanh, vô số phù văn lôi điện hiện hóa trên hư không, tản mát ra dao động hủy diệt mạnh mẽ tuyệt đối.
Nam tử này chính là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp.
Ở trước người hắn, một người theo đuổi quanh thân bao phủ trong sương đen đang bẩm báo tình huống.
“Đã tới sao?” Trong mắt Quân Vạn Kiếp có lôi kiếp đan chéo.
Đồng thời còn mang theo chút lạnh lẽo.
Trước đó hắn tới Nam Thiên Thành trước, chỉ có một ít đệ tử của Đạo Cực Tiên Tông tiếp kiến hắn.
Mà hiện tại, đám người Quân Tiêu Dao vừa đến thì toàn bộ Đạo Cực Tiên Tông xuất động, các đại đệ tử trưởng lão đều hiện thân.
Thậm chí còn có lão đạo nhân địa vị còn cao hơn tông chủ cũng xuất hiện nghênh đón.
Cách đối đãi khác nhau này quá mức rõ ràng.
Tuy họ cũng có ý tiếp kiến các tộc lão Quân Chiến Thiên.
Nhưng Quân Vạn Kiếp biết, thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Quân Tiêu Dao.
Trong mắt đoàn người Đạo Cực Tiên Tông, tầm quan trọng của Quân Vạn Kiếp hắn còn kém xa Quân Tiêu Dao.
Quanh thân người theo đuổi kia bị sương đen bao phủ, gã cũng tức giận bất bình và nói: “Bọn người Đạo Cực Tiên Tông đó thật là mắt mù, một tiểu tử mới ra đời làm sao có thể so sánh với Vạn Kiếp đại nhân?”
Người theo đuổi này là thiên kiêu mà Quân Vạn Kiếp thu phục từ bên ngoài, tên là Hắc Thổ, đến từ Hắc Vân tộc.
Nghe đồn tổ tiên nhất tộc này là một áng mây đen thành đạo, thành tựu cảnh giới Vô Thượng Chí Tôn.
“Không ai sinh ra đã cao cao tại thượng, cho dù là Quân Tiêu Dao kia!”
“Ta sẽ chứng minh cho Quân gia thấy, hắn không xứng với vị trí Linh Hào Tự Liệt!” Quân Vạn Kiếp lạnh nhạt nói.
Hắn trải qua trăm cay ngàn đắng, không biết bị bao nhiêu vết thương, nếm bao nhiêu đau khổ, mới đổi lấy được vị trí Đệ Ngũ Tự Liệt.
Mà Quân Tiêu Dao chỉ tùy tiện bâng quơ đã có được vị trí Linh Hào Tự Liệt.
Đổi lại là ai thì tâm thái cũng sẽ nổ mạnh.
Quân Vạn Kiếp cảm thấy mình đã rất khắc chế.
“Ai, đại nhân nhà ta thật sự quá nghẹn khuất...” Hắc Thổ thầm nghĩ trong lòng, bất bình thay cho Quân Vạn Kiếp.
...
Hết chương 55.
Tiêu Trần thi triển Thanh Long Biến, ngoài thân lan tràn ra long lân màu xanh lá, sau lưng có cánh Thanh Long kéo dài, hắn ta tung một quyền đấm tới.
Trên cả trăm quang văn Thanh Long khuếch tán ra theo quyền quang của hắn ta.
Tên đầu lĩnh đạo phỉ Ma Lang Đạo kia trực tiếp bị một quyền này đánh nổ thành vệt máu.
“Đáng chết, dám động thủ với lão đại chúng ta!”
“Tên ngu xuẩn này từ đâu tới vậy, nhận lấy cái chết đi!”
Kế tiếp là một trận chém giết.
Khí thế của Tiêu Trần như Thanh Long ra biển, chiêu thức tung hoành ngang dọc, nữ tử dùng lụa trắng che mặt kia nhìn mà hơi kinh ngạc.
Nàng từng gặp qua vô số những tuấn kiệt trẻ tuổi, truyền nhân đại giáo, thiên chi kiêu tử, hoàn toàn đếm không hết.
Nhưng thanh niên có thực lực xuất chúng như Tiêu Trần vẫn là rất ít thấy.
Hơn nữa trên người Tiêu Trần cũng không có ngạo khí và cảm giác không coi ai ra gì như những kiêu tử đạo thống đỉnh cấp đó.
Không hiểu sao, điều này làm trong lòng nữ tử che mặt có thêm một chút hảo cảm dành cho Tiêu Trần.
Rất nhanh, Tiêu Trần đã kết thúc chiến đấu.
Mà lúc này, trong đầu hắn ta vang lên giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, sợ là nữ tử kia có lai lịch bất phàm, trên người nàng có cái gì đó, thậm chí có thể che đậy thăm dò của ta, tuyệt đối là thiên chi kiêu nữ của đạo thống bất hủ nào đó, nếu ngươi thiết lập quan hệ tốt với nàng thì rất có lợi cho chuyện đối phó với Thần Tử Quân gia trong tương lai.”
Lời Thanh Long Thượng Nhân nói làm tâm thần Tiêu Trần khẽ động.
Hắn ta cảm thấy mình không phải loại tiểu nhân đê tiện lợi dụng người khác.
Nhưng vì đối phó Quân Tiêu Dao, vì rửa sạch sỉ nhục của ba năm trước thì chuyện gì hắn cũng làm được.
“Cô nương này, không có việc gì chứ.” Tiêu Trần tiến lên, lộ ra nụ cười.
Nụ cười thanh tú mà sạch sẽ, càng làm trong lòng nữ tử che mặt có thêm chút an tâm.
Mà Tiêu Trần cũng đang đánh giá nữ tử này.
Tuy rằng nữ tử dùng lụa trắng che mặt, nhưng đôi mắt như hồ thu, nhìn thật rực rỡ, lông mi mảnh dài, vừa thấy đã biết là một mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc.
Điều này càng làm Tiêu Trần hạ quyết tâm, nhất định phải lấy được hảo cảm của nữ tử này.
Mà kế tiếp, tất nhiên là một hồi kịch bản.
Nữ tử che giấu thân phận, chỉ nói mình ra ngoài rèn luyện.
Mà Tiêu Trần cũng trực tiếp thuật lại tình huống của mình.
“Thì ra là Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc.” Nữ tử che mặt lẩm bẩm trong lòng.
Nàng cũng biết Thanh Long Cổ Quốc là một trong Tứ tượng Cổ Quốc, xem như một thế lực nhất lưu.
Nhưng so sánh với thế lực sau lưng nàng thì cũng không tính là gì.
Bởi vì thế lực sau lưng nàng chính là bất hủ thần triều!
Kế tiếp, Tiêu Trần và nữ tử che mặt vẫn luôn làm bạn rèn luyện ở Côn Châu.
Quan hệ cũng càng ngày càng quen thuộc.
Tuy bởi vì nam nữ có khác biệt, nữ tử che mặt chưa từng có hành động thân mật nào với Tiêu Trần.
Nhưng trong lời nói đã xem như bằng hữu rất tốt.
Cho dù là Thanh Long Thượng Nhân cũng không thể không cảm thán.
Tiêu Trần không hổ là khí vận chi tử, vai chính thiên mệnh, có cơ duyên như vậy cả ở phương diện nữ nhân.
Trong một đêm khuya, Tiêu Trần ngồi bên đống lửa, nướng gà cho nữ tử che mặt ăn.
Hắn ta đã biết tên của nữ tử này, nàng tên là Võ Minh Nguyệt.
“Này, Minh Nguyệt, cho ngươi!” Tiêu Trần đưa một cái đùi gà nướng chảy mỡ xèo xèo cho Võ Minh Nguyệt.
Võ Minh Nguyệt vươn tay ngọc ra nhận lấy, sau đó bóc lụa trắng che mặt ra.
Thoáng chốc, một dung nhan tuyệt lệ tựa như ảo mộng ánh vào đôi mắt của Tiêu Trần.
Mắt như thu thủy, liếc nhìn sinh tư, da tuyết dung nhan xinh đẹp, lệ chất xuất trần.
Cho dù là Tiêu Trần cũng hơi nhìn ngây người.
Cuộc đời hắn ta chưa thấy qua nữ tử mỹ lệ như thế.
“Nhìn cái gì vậy?”Ngọc nhan của Võ Minh Nguyệt hơi phiếm hồng, ngón tay ngọc xé thịt trên đùi gà, phương tâm lại không ngừng nhảy loạn.
Nói thật, nếu so sánh Tiêu Trần với những tuấn kiệt tuổi trẻ dĩ vãng nàng gặp qua thì bối cảnh, tướng mạo của hắn ta đều không chiếm ưu thế.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại thích tính cách ngay thẳng chất phác của Tiêu Trần.
Mà lúc này, trái tim Tiêu Trần cũng hơi nhảy dựng lên.
“Tuy tiện nhân Bái Ngọc Nhi kia vứt bỏ ta, nhưng lại để ta gặp được người càng tốt, hay đây là vận mệnh an bày?”
Tiêu Trần thầm nghĩ trong lòng, càng kiên định tâm tư công lược Võ Minh Nguyệt.
Hắn ta cố ý thở dài khe khẽ, vẻ mặt sa sút một cách hiếm thấy.
“Tiêu Trần, ngươi làm sao vậy?” Võ Minh Nguyệt chú ý tới, lập tức lộ ra nghi vấn.
“Không có gì, chỉ nghĩ tới vị hôn thê phụ lòng kia của ta.” Tiêu Trần thở dài.
Cứ như một người thâm tình bị phản bội.
“Thì ra hắn cũng là một người có chuyện xưa.” Võ Minh Nguyệt lẩm bẩm trong lòng.
Kế tiếp Tiêu Trần lại thêm mắm thêm muối, bắt đầu kể lại sự tích của mình.
Hắn ta thâm tình với Bái Ngọc Nhi, kết quả Bái Ngọc Nhi lại phản bội hắn, đầu nhập vào vòng tay kẻ địch.
Hắn tới cửa muốn một lời giải thích, kết quả bị kẻ địch kia lấy thế áp người, thậm chí cuối cùng còn bị phế bỏ kinh mạch toàn thân.
Sau đó là lẻ loi một mình, cắn răng tu luyện, tìm kiếm thời cơ báo thù.
Cái này quả thực là chuyện xưa của vai chính thiên mệnh trong thoại bản tiểu thuyết.
“Tiêu Trần, không ngờ ngươi lại có quá khứ như vậy.”
Nghe Tiêu Trần kể lại, trong lòng Võ Minh Nguyệt không khỏi dâng lên một tia đau lòng.
Đồng thời cũng cực kỳ chán ghét kẻ thù ỷ thế hiếp người mà hắn ta nhắc tới.
“Kẻ thù của ngươi thật khiến người ta chán ghét, rốt cục hắn là người của thế lực nào, có cần Minh Nguyệt trợ giúp không?” Võ Minh Nguyệt nói.
Trong lòng Tiêu Trần thầm mừng rỡ, đây chẳng phải là hiệu quả hắn ta muốn sao?
Thanh Long Thượng Nhân nói sau lưng Võ Minh Nguyệt có đạo thống bất hủ nào đó.
Vậy thì tuyệt đối có thể chống lại Quân gia.
Nhưng Tiêu Trần cũng không nói thẳng, mà là đầy mặt kiên nghị đáp lại: “Không cần, thù của ta phải tự ta báo, sao có thể dựa vào người khác?”
Lời Tiêu Trần nói càng làm Võ Minh Nguyệt khâm phục trong lòng.
Cũng khiến tâm tư muốn trợ giúp Tiêu Trần của Võ Minh Nguyệt càng kiên định.
“Tiêu Trần, không cần nhiều lời, mặc kệ kẻ thù của ngươi có thân phận bối cảnh gì, Minh Nguyệt cũng không sợ hắn, nếu hắn dám lấy thế áp người, Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ làm hắn biết cái gì gọi là hối hận!”
Giọng điệu của Võ Minh Nguyệt khó được mà toát ra sự cao quý và bá đạo.
Nàng có thân phận thế nào?
Trưởng công chúa của bất hủ thần triều, thân phận lai lịch lớn đến kinh người!
Nàng có tin tưởng, cho dù kẻ địch của Tiêu Trần là thiên chi kiêu tử của một đạo thống bất hủ, nhưng đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể cúi đầu.
Ở Hoang Thiên Tiên Vực, không có bao nhiêu thiên kiêu có thân phận càng cao hơn nàng.
“Minh Nguyệt, thật sự đa tạ ngươi.” Tiêu Trần lộ ra một tia cảm động.
Võ Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
Trong lòng nàng đã hạ quyết tâm.
Nếu sau này có cơ hội gặp phải kẻ địch của Tiêu Trần, nàng không ngại thuận tay diệt trừ ngay!
...
Hết chương 51.
Chương 52 Tiêu Trần đến bí tàng chí tôn, nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng, Long Bích Trì (1)
Hoàng Châu, nơi đóng quân của Quân gia, trong Thiên Đế Cung.
Quân Tiêu Dao đang tu luyện thì chợt cảm nhận được gì, hắn mở mắt ra.
“Sao ta cảm thấy có người muốn hại mình vậy chứ?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Nhưng hắn lại cười.
Người muốn hại hắn cũng không ít.
Người của Tổ Long Sào, Tiêu Trần, Diệp Tinh Vân thậm chí là cả Quân Vạn Kiếp, đều có khả năng này.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngại, dù sao mặc kệ thế nào, cũng chưa có ai uy hiếp được hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài Thiên Đế Cung vang lên giọng nói của Quân Trượng Kiếm: “Quân Trượng Kiếm cầu kiến Thần Tử đại nhân!”
“Vào đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Ngay lập tức, Quân Trượng Kiếm đi đến, trên mặt mang theo một tia hưng phấn.
“Trượng Kiếm tộc huynh, xảy ra chuyện gì sao?” Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.
“Thần Tử, có tin tức của bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn!”
…
Vẻ mặt Quân Trượng Kiếm mang theo chút hưng phấn.
Mấy năm trước hắn ta đã có được Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, nhưng vẫn không có cơ hội dùng đến.
Mà hiện giờ, cuối cùng cũng có tin tức về bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn truyền đến.
“À, bí tàng sắp xuất thế sao?” Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao lại thật bình đạm.
Hắn cũng không bất ngờ gì mấy, chuyện này vốn nằm trong dự đoán.
“Không sai.” Quân Trượng Kiếm gật đầu và nói: “Có tin tức nói, Nam Nguyên Đạo Châu có dị tượng hiển lộ, có khí tức chí tôn tràn ngập, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn rồi.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu và nói: “Vậy tốt, chuẩn bị một chút rồi có thể xuất phát.”
Quân Trượng Kiếm tiện thể cũng nói: “Thần Tử, hẳn Quân gia chúng ta có bốn vị thiên kiêu có được Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh.”
“Bốn?” Quân Tiêu Dao nghi hoặc.
“Thần Tử ngài, ta, còn có Quân Tuyết Hoàng và...” Giọng của Quân Trượng Kiếm khựng lại, hơi chần chờ.
“Ai?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
“Quân Vạn Kiếp.” Quân Trượng Kiếm phun ra một hơi, sau đó nói.
Hắn ta biết, Quân Vạn Kiếp không hợp với Quân Tiêu Dao.
“Thì ra là hắn, không có gì.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
Hắn có khí thế vô địch, xưng tôn trong cùng thế hệ, một Quân Vạn Kiếp còn chưa đủ để hắn đặt vào mắt.
Không đến mấy ngày, tin tức Nam Nguyên Đạo Châu có bí tàng chí tôn xuất thế bắt đầu truyền lưu trong ba ngàn đạo châu.
Bí tàng chí tôn là bảo tàng của một vị cường giả chí tôn vô thượng, có lực hấp dẫn nhất định đối với cả đạo thống bất hủ, càng đừng nói đến những thế lực thấp hơn một bậc.
Trong nhất thời, ba ngàn đạo châu toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều gió nổi mây phun.
Có thể nghĩ, đây sẽ là một lần thịnh hội thiên kiêu, sân khấu để các thế lực đánh cờ.
...
Côn Châu, bên ngoài một vùng núi non.
Tiêu Trần và Võ Minh Nguyệt xuất hiện.
Trước đó Tiêu Trần đã biết tin bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế ở Nam Nguyên Đạo Châu.
Thanh Long Thượng Nhân vẫn luôn dặn dò hắn ta, nhất định phải đoạt được viễn cổ long cốt trong bí tàng.
Cho nên hắn ta cũng chuẩn bị đi đến Nam Nguyên Đạo Châu.
“Minh Nguyệt, ngươi muốn theo ta đến Nam Nguyên Đạo Châu không?” Ánh mắt Tiêu Trần nhìn về phía Võ Minh Nguyệt mang đầy ôn nhu, mắt lộ nhu tình.
Trong khoảng thời gian này, giữa hắn và Võ Minh Nguyệt tuy không có tiếp xúc mang tính thực chất nào.
Nhưng quan hệ của họ đã cực kỳ hòa hợp.
Điều này làm Tiêu Trần cho rằng, hắn ta đã sắp công lược Võ Minh Nguyệt thành công.
Trên mặt Võ Minh Nguyệt có phủ lụa trắng, đôi mắt thu thủy sáng ngời nhìn Tiêu Trần, cũng mang theo một tia nhu tình.
Nhưng nàng vẫn lắc đầu và nói: “Xin lỗi, Tiêu Trần, bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế sẽ có thế lực tứ phương tề tụ, nếu ta hiện thân thì rất dễ bại lộ thân phận, sau đó bị bắt trở về.”
Lời Võ Minh Nguyệt nói làm sắc mặt Tiêu Trần hơi buồn bã.
Hiện tại hắn ta đã biết thân phận chân chính của Võ Minh Nguyệt.
Nàng là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, thân phận địa vị lớn đến kinh người.
Mà sở dĩ nàng một mình chạy ra, là vì không muốn đối mặt với chuyện tuyển phò mã sau đó.
Nàng không muốn chung thân đại sự của mình trộn lẫn lợi ích, bị người khác sắp xếp.
“Minh Nguyệt, sẽ có một ngày, ta sẽ đến Bàn Võ Thần Triều cưới nàng!” Không biết vì sao, đầu óc Tiêu Trần nóng lên, đột nhiên mở miệng nói.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì ngọc nhan đột nhiên xuất hiện hai áng mây đỏ, như triều hà ánh tuyết, mỹ diễm không gì sánh được.
“Tiêu Trần, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?” Võ Minh Nguyệt khó được mà lộ ra một chút ngượng ngùng.
Ai cũng nói nữ nhân đang luyến ái không có đầu óc.
Tuy Võ Minh Nguyệt không đến mức trực tiếp luân hãm, nhưng cũng đã có hảo cảm với Tiêu Trần.
Nhưng nàng cũng biết, tuy năng lực của Tiêu Trần mạnh, nhưng môn không đăng hộ không đối.
Bàn Võ Thần Triều tuyệt đối không thể để trưởng công chúa nhà mình liên hôn với một hoàng tử Thanh Long Cổ Quốc nho nhỏ.
“Ha hả, yên tâm, Tiêu Trần ta đã nói thì quyết không nuốt lời!” Tiêu Trần cười ngay thẳng, mang theo tự tin.
Nụ cười tự tin mà dương quang kia càng làm Võ Minh Nguyệt có cảm giác đặc thù.
Tiêu Trần không giống với những tuấn kiệt tuổi trẻ nàng gặp qua, hắn ta kiên nghị mà chất phác.
Sau đó, tuy Tiêu Trần không nỡ, nhưng vẫn cáo biệt Võ Minh Nguyệt.
“Tiêu Trần, tuy Minh Nguyệt không thể đồng hành với chàng ở ngoài sáng, nhưng có thể âm thầm trợ giúp chàng, nếu chàng gặp phải nguy hiểm gì ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn thì Minh Nguyệt sẽ ra tay giúp chàng.” Võ Minh Nguyệt nỉ non trong lòng.
Nàng đã quyết định ẩn vào chỗ tối, đi theo Tiêu Trần.
Sở dĩ làm như thế là vì trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm.
Lần này Tiêu Trần đi đến bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, chỉ sợ sẽ nguy hiểm vạn phần.
...
Hết chương 52.
Chương 53 Tiêu Trần đến bí tàng chí tôn, nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng, Long Bích Trì (1)
v
Đại bản doanh của Tổ Long Sào, Hồng Châu.
Trong một mảnh núi non chạy dài vạn dặm, long khí hội tụ.
Một giọng nói to lớn vang lên: “Bích Trì, lúc trước Nguyên Thiên Chí Tôn kia ngang ngược bá đạo, đoạt đi mấy viễn cổ long cốt giá trị vô lượng từ Tổ Long Sào ta, lần này bí tàng mở ra, ngươi đi đoạt lại long cốt kia đi.”
Giọng nói đó vừa dứt.
Một nữ tử mặc giáp trụ màu xanh lá đột nhiên hiện thân.
Khuôn mặt nàng tú mỹ, dáng người thon dài, giáp trụ màu xanh lá bao vây thân thể cân xứng, bộ dạng nhìn có vẻ anh tư hiên ngang, giống như nữ trung hào kiệt.
Nhưng điểm đáng chú ý nhất của nàng lại là hai long giác màu xanh lá thò ra từ mái tóc đen nhánh mềm mại, tỏ rõ nàng không phải là Nhân tộc, mà là Thái Cổ Hoàng tộc.
Nữ tử này tên là Long Bích Trì, là một vị Long Nữ thiên tư siêu phàm của Tổ Long Sào.
Ở Tổ Long Sào, địa vị của Long Nữ tương đương với Long Tử.
Mà ở một mức độ nào đó thì Long Bích Trì này còn lợi hại hơn Long Hạo Thiên.
Bởi vì tổ tiên nhất mạch của nàng từng xuất hiện một vị Thương Long Cổ Hoàng.
Cổ Hoàng của Thái Cổ Hoàng tộc là tồn tại vô thượng sánh vai với Đại Đế nhân tộc.
Cho nên nhìn từ góc độ này, Long Bích Trì cũng coi như có một tia huyết mạch Cổ Hoàng.
Tuy rằng truyền thừa đến nay thì huyết mạch Cổ Hoàng trong cơ thể Long Bích Trì đã loãng đến khó có thể tinh luyện ra được.
Nhưng dù sao cũng là hậu nhân của nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng, thiên phú không cần phải nói nhiều.
“Vâng, Bích Trì cẩn tuân mệnh lệnh của lão tổ, nhất định sẽ mang viễn cổ long cốt về.” Long Bích Trì ôm quyền, anh tư hiên ngang, không thua gì nam nhi.
“Đúng rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận Thần Tử Quân gia, lần này bí tàng mở ra, nói không chừng hắn cũng sẽ nhập thế tranh phong.” Giọng nói to lớn kia dặn dò.
“Thần Tử Quân gia kia cường đại như vậy sao?” Long Bích Trì nhíu mày lại.
Mấy ngày này, nàng nghe rất nhiều sự tích về Thần Tử Quân gia, lỗ tai cũng sắp chai sạn.
“Tồn tại có thể dễ dàng tru sát Long Hạo Thiên, ngươi nói đi?” Thanh âm kia nói.
“Long Hạo Thiên dung hợp một viên long nguyên, quả thật không yếu, nhưng Bích Trì đã dung hợp hai long nguyên, hơn nữa còn hoàn toàn luyện hóa dung hợp, bàn về thực lực thì Long Hạo Thiên tuyệt đối không so được với Bích Trì.”
Long Bích Trì hơi hất cái cằm tuyết trắng lên, mang theo một chút tự tin.
Đều là thiên tài vạn trung vô nhất, ai sẽ phục ai?
Trước khi chưa chứng kiến sự cường đại của Quân Tiêu Dao, cả tộc nhân của Quân gia như Quân Trượng Kiếm cũng có chút xem nhẹ bỏ qua.
Càng đừng nói là Long Bích Trì của thế lực đối địch.
Rất nhiều lúc, trước khi chưa thật sự bị đánh bại, trong lòng những thiên kiêu cao ngạo đó sẽ không chịu thua.
Nếu ngay từ đầu đã sợ hãi, vậy tương đương với đạo tâm tan vỡ, căn bản không cần tu luyện tiếp nữa.
“Nói ngắn gọn, cẩn thận là trên hết.” Giọng nói kia dặn dò.
“Tuân mệnh, Bích Trì cáo lui.” Long Bích Trì hơi chắp tay, cũng không nghe lọt lời nói kia, nàng trực tiếp rời đi, chuẩn bị khởi hành.
Giọng nói to lớn kia cũng thở dài khe khẽ và nói: “Ai, tính ra nhất mạch Thương Long Cổ Hoàng ta vốn có một vị nữ hậu nhân bị phong ấn trong thần nguyên, hiện tại lại mất đi tung tích, Thanh Thương Hóa Long Quyết hoàn chỉnh cũng đánh mất từ đây.”
“Nếu có thể tìm được hậu nhân của đích nữ kia, để hắn phá phong xuất thế, vậy Tổ Long Sào ta sẽ có thêm một vị Long Ngạo Thiên.”
“Đến lúc đó, Long Tử cấm kỵ và Long Nữ cấm kỵ cùng xuất hiện, Thần Tử của Quân gia kia tính là cái gì?”
…
Tại Nam Nguyên Đạo Châu, có thể nói chuyện bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế đã nhấc lên phong vân khắp tứ phương.
Trong khoảng đoạn thời gian gần đây, thỉnh thoảng có nhân mã của đạo thống đĩnh cấp, thế lực nhất lưu chạy tới Nam Nguyên Đạo Châu.
Liễn xa các màu, cổ thú phi hành, lâu thuyền bay qua hư không, trông cảnh tượng thật náo nhiệt.
Nhưng người của những thế lực đó cũng biết, cuối cùng chiếm cứ phần lớn bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn vẫn sẽ là những đạo thống bất hủ đó.
Lần này bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn sẽ trở thành nơi để hậu bối đệ tử của những đạo thống bất hủ đó rèn luyện.
Tỷ như có người nhìn thấy Tổ Long Sào, có phi long thanh lân bay qua trời cao, trên đó có một bóng dáng anh tư hiên ngang đang đứng.
Có người nhận ra đó là Long Nữ tiếng tăm lừng lẫy nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Còn có người thấy được Hoang Cổ thế gia Cơ gia, có kim sắc thần câu chạy ngang qua vòm trời, một thanh niên anh tuấn thần võ ngồi trên đó, cánh tay phải như có thần quang lộng lẫy đang phát sáng lóng lánh.
“Là tiểu thánh nhân của Cơ gia, Cơ Huyền!” Có người kinh ngạc cảm thán.
Còn có một ít Thái Cổ vương tộc cũng tới.
Có người nhìn thấy, có chín con sư tử hoàng kim bước qua vòm trời, dũng mãnh mà uy vũ.
Đó là nhất mạch cường thịnh nhất trong Thái Cổ vương tộc, Cửu Đầu Sư Tử Tộc.
Nghe đồn sinh linh nhất tộc này cực kỳ thưa thớt, nhưng thực lực nội tình rất mạnh, gần như đã sờ đến ngạch cửa của Thái Cổ Hoàng tộc.
Có lẽ không bao nhiêu năm nữa, nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử sẽ thành công bước lên giai tầng Thái Cổ Hoàng tộc.
Còn có nhất tộc Thôn Thiên Tước cả người đen nhánh, vỗ cánh đến, nơi chúng đi qua, sinh linh đồ thán, tất cả đều bị cắn nuốt.
Nói ngắn gọn, những thế lực đỉnh cấp tương tự đang ùn ùn kéo đến.
Người của các thế lực còn lại cũng biết, bọn họ thuần túy chỉ có thể đi nhặt một ít đồ thừa mà thôi.
Hoàng Châu, Quân gia.
Trải qua một thời gian chuẩn bị, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị xuất phát.
Lần này sẽ là lần đầu tiên hắn nhập thế.
Nghiêm khắc mà nói, buổi tiệc mười tuổi trước đó chỉ có thể xem như lên đài bộc lộ quan điểm, không thể nói là hoàn toàn nhập thế.
Mà lần này, hắn sẽ thật sự bước ra khỏi Quân gia, mang theo hai lớp quang hoàn là Thần Tử Quân gia và Linh Hào Tự Liệt để hành tẩu trong Tiên Vực.
“Tiêu Dao, con cầm mấy thứ này, Bảo Hộ Thần Phù này là do Thập Bát Tổ tế luyện, còn có Đại Dịch Chuyển Phù này, thời khắc mấu chốt có thể dịch chuyển không gian.”
“Nói ngắn gọn, nếu những lão bất tử cái dám vứt bỏ thể diện mà động thủ với con, Quân gia ta tuyệt đối khiến bọn chúng ăn không hết gói đem đi.” Quân Chiến Thiên nói.
“Đa tạ gia gia.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Nhưng nếu đụng phải thiên kiêu cùng thế hệ thì phải dựa vào chính con, dù sao đây cũng coi như một hồi rèn luyện.” Quân Chiến Thiên nói.
“Đó là tất nhiên, nếu người cùng thế hệ có ai thắng được con, vậy con cũng không cần đại diện cho thể diện của Quân gia, hành tẩu trong Tiên Vực nữa.” Quân Tiêu Dao thong dong cười nói.
Những Thần Tử, Thánh Tử, Thánh Nữ hành tẩu bên ngoài như bọn họ đại diện cho mặt mũi của thế lực từng người.
Nếu thua bởi người khác, thế lực phía sau cũng không vẻ vang gì.
“Tiêu Dao, lấy thân phận địa vị của con thì những kẻ muốn dẫm lên con để thượng vị nổi danh tuyệt đối không phải ít.” Quân Chiến Thiên báo cho.
“Dẫm lên con thượng vị, vậy bọn họ cũng phải còn mạng chứ.” Quân Tiêu Dao khoanh tay lại, lạnh nhạt nói.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao chuẩn bị xuất phát.
Lần này là các tộc lão Quân Chiến Thiên mang đội.
Hết chương 53.
Chương 54 Nam Thiên Thành, Đạo Cực Tiên Tông cùng cung nghênh, tiếp kiến vị đại nhân vật nào?
Ở bên ngoài sơn môn Quân gia, chín Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo liễn xa sớm đã được chuẩn bị xong.
Loại Long Mã Bạch Ngọc này có huyết mạch cực kỳ hi hữu, có được một chút huyết mạch bạch long, đằng vân giá vũ, thần tuấn phi phàm.
Nếu thiên kiêu đỉnh cấp nào có được một con Long Mã Bạch Ngọc thì cũng đủ để hắn khoe ra trong những người cùng thế hệ.
Nhưng hiện tại lại có chín con Long Mã Bạch Ngọc cùng lôi kéo một chiếc liễn xa.
Hiển nhiên chiếc liễn xa này là chuẩn bị cho Quân Tiêu Dao.
Ở bên liễn xa, hai vị Tự Liệt là Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đang đứng.
Còn có một ít thiên tài tuổi trẻ của Quân gia đi ra rèn luyện, họ đang cung kính chờ đợi tại đây.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra, Quân Linh Lung cũng đi theo bên cạnh.
“Ra mắt Thần Tử đại nhân!”
Mọi người, bao gồm cả Quân Tuyết Hoàng và Quân Trượng Kiếm, đều cung kính chắp tay với Quân Tiêu Dao, trong mắt mang theo sùng bái.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao ở buổi tiệc mười tuổi đã đủ khiến những người trẻ tuổi của Quân gia tâm phục khẩu phục.
Bọn họ cũng rất chờ mong, không biết Quân Tiêu Dao có thể sáng tạo thêm chiến tích kinh người như thế nào ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn lần này?
“Không cần đa lễ, đúng rồi, sao còn thiếu một người?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày và hỏi.
“Đó là tất nhiên, nếu người cùng thế hệ có ai thắng được con, vậy con cũng không cần đại diện cho thể diện của Quân gia, hành tẩu trong Tiên Vực nữa.” Quân Tiêu Dao thong dong cười nói.
Những Thần Tử, Thánh Tử, Thánh Nữ hành tẩu bên ngoài như bọn họ đại diện cho mặt mũi của thế lực từng người.
Nếu thua bởi người khác, thế lực phía sau cũng không vẻ vang gì.
“Tiêu Dao, lấy thân phận địa vị của con thì những kẻ muốn dẫm lên con để thượng vị nổi danh tuyệt đối không phải ít.” Quân Chiến Thiên báo cho.
“Dẫm lên con thượng vị, vậy bọn họ cũng phải còn mạng chứ.” Quân Tiêu Dao khoanh tay lại, lạnh nhạt nói.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao chuẩn bị xuất phát.
Lần này là các tộc lão Quân Chiến Thiên mang đội.
Ở bên ngoài sơn môn Quân gia, chín Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo liễn xa sớm đã được chuẩn bị xong.
Loại Long Mã Bạch Ngọc này có huyết mạch cực kỳ hi hữu, có được một chút huyết mạch bạch long, đằng vân giá vũ, thần tuấn phi phàm.
Nếu thiên kiêu đỉnh cấp nào có được một con Long Mã Bạch Ngọc thì cũng đủ để hắn khoe ra trong những người cùng thế hệ.
Nhưng hiện tại lại có chín con Long Mã Bạch Ngọc cùng lôi kéo một chiếc liễn xa.
Hiển nhiên chiếc liễn xa này là chuẩn bị cho Quân Tiêu Dao.
Ở bên liễn xa, hai vị Tự Liệt là Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đang đứng.
Còn có một ít thiên tài tuổi trẻ của Quân gia đi ra rèn luyện, họ đang cung kính chờ đợi tại đây.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra, Quân Linh Lung cũng đi theo bên cạnh.
“Ra mắt Thần Tử đại nhân!”
Mọi người, bao gồm cả Quân Tuyết Hoàng và Quân Trượng Kiếm, đều cung kính chắp tay với Quân Tiêu Dao, trong mắt mang theo sùng bái.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao ở buổi tiệc mười tuổi đã đủ khiến những người trẻ tuổi của Quân gia tâm phục khẩu phục.
Bọn họ cũng rất chờ mong, không biết Quân Tiêu Dao có thể sáng tạo thêm chiến tích kinh người như thế nào ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn lần này?
“Không cần đa lễ, đúng rồi, sao còn thiếu một người?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày và hỏi.
Quân Trượng Kiếm mở miệng nói: “Thần Tử, là Quân Vạn Kiếp kia, hắn sớm đã dẫn người theo đuổi của mình đi trước một bước.”
“Là bất mãn với ta sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, hắn cũng không để ý.
Không phục?
Đánh phục là được.
Không có chuyện gì là nắm tay không giải quyết được.
Nếu không được, vậy đánh thêm một quyền.
Lúc sau, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn của Quân gia cũng xuất phát, chạy về hướng Nam Nguyên Đạo Châu.
Mà đồng thời, Tiêu Trần cũng đang đi đến Nam Nguyên Đạo Châu.
Dù sao bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn này cũng rất quan trọng với hắn ta.
Bỏ qua không nói đến cơ duyên hi hữu.
Chỉ một viễn cổ long cốt đã cực kỳ quan trọng đối với Thanh Thương Hóa Long Quyết mà hắn ta tu luyện.
Càng đừng nói còn có Thanh Long Thượng Nhân cũng cần viễn cổ long cốt để trọng tố thân thể.
Cho nên Tiêu Trần nhất định phải thành công trong hành trình bí cảnh lần này.
...
Nam Nguyên Đạo Châu là một trong ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực.
Vừa vặn nằm trong phạm vi do thế lực đỉnh cấp Đạo Cực Tiên Tông thống trị.
Trước đó Đạo Cực Tiên Tông cũng từng tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao.
Vị lão đạo nhân Đạo Cực Tiên Tông kia còn khen Quân Tiêu Dao không dứt miệng.
Giờ phút này, ở Nam Nguyên Đạo Châu, Nam Thiên Thành.
Tòa thành trì này là thành trì cách bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn gần nhất.
Bởi vậy trong thời gian gần đây, nó cũng trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Các thế lực lớn như Thái Cổ vương tộc, sinh linh kỳ dị, thậm chí Yêu tộc cũng hiện thân.
Có thể nói là ngư long hỗn tạp.
Mà đúng lúc này, tất cả mọi người chú ý tới, một loạt bóng dáng thanh bào xuất hiện ở trên không Nam Thiên Thành.
“Phục sức kia là đệ tử của Đạo Cực Tiên Tông, còn có rất nhiều trưởng lão, sao bọn họ đều xuất hiện thế này?”
“Người cầm đầu chẳng lẽ là lão đạo nhân của Đạo Cực Tiên Tông, bàn về thân phận địa vị thì còn cao hơn cả tông chủ Đạo Cực Tiên Tông?”
“Trời ạ, nhân vật như vậy cũng ra tới chờ đợi, chẳng lẽ là muốn tiếp kiến đại nhân vật nào sao?”
“Nhưng có đại nhân vật nào đáng để lão đạo nhân của Đạo Cực Tiên Tông đích thân tiếp kiến chứ?”
Ngay trong Nam Thiên Thành, khi đông đảo tu sĩ sinh linh đang ồn ào kinh ngạc.
Trên vòm trời xa xôi, một hàng nhân mã mênh mông cuồn cuộn bay đến.
Có lâu thuyền ngang trời, có chiến xa bay qua, còn có chín con Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo liễn xa, nổ vang nghiền áp trời cao!
Tinh kỳ phần phật, trên đó có một chữ “Quân”!
“Đậu má, là Hoang Cổ Quân gia!”
“Người của Quân gia cũng tới, khó trách Đạo Cực Tiên Tông thận trọng tiếp đãi như thế, thậm chí cả lão đạo nhân cũng hiện thân.”
“Đúng rồi, vị Thần Tử Quân gia trong lời đồn kia có tới không, ta nghe mấy lời đồn về hắn đến điếc cả lỗ tai rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Thần Tử Quân gia kia tuấn tú đến mức không giống người, càng như trích tiên trên trời giáng trần.”
Rất nhiều nữ tu sĩ cũng sáng ngời đôi mắt, vô cùng chờ mong.
Hết chương 54.
Chương 55 Thần Tử giá lâm, Nam Thiên Thành oanh động, Quân Vạn Kiếp không phục (1)
Tuy là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao hành tẩu bên ngoài.
Nhưng tên tuổi của hắn sớm đã truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Hầu như không ai không biết, không người không hiểu.
Nhưng người biết tên tuổi Quân Tiêu Dao thì nhiều, thật sự gặp qua Quân Tiêu Dao lại cực kỳ ít.
Dưới sự tò mò cực độ này, Quân Tiêu Dao càng có vẻ thần bí, càng làm mọi người chờ mong.
“Không ngờ lần này là Quân tộc lão tự mình tiến đến, thật là làm vẻ vang cho Đạo Cực Tiên Tông này.” Lão đạo nhân Đạo Cực Tiên Tông cười chắp tay và nói.
“Ha ha, lão đạo nhân khách khí.” Quân Chiến Thiên đi ra, bước lên hư không, cười sang sảng một tiếng.
“Đúng rồi, vị Thần Tử kia...” Ánh mắt lão đạo nhân đảo qua.
Nói thật, trong thế hệ tuổi trẻ, người có thể để lại ấn tượng khắc sâu như vậy cho lão là cực kỳ ít ỏi.
Quân Tiêu Dao tuyệt đối làm lão ấn tượng nhất.
“Ha hả, không ngờ còn có thể làm tiền bối nhớ kỹ, Quân mỗ thật thụ sủng nhược kinh.”
Trên liễn xa do chín con Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo, bàn tay trắng như ngọc của Quân Linh Lung đẩy rèm châu qua, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra.
Cả người hắn là bạch y như tuyết, dáng người thon dài, như thanh phong tu trúc, khí chất tuyệt hảo.
Da thịt hắn lóng lánh như ngọc thạch, mái tóc sinh quang, quanh thân bao phủ trong sương mù tiên quang mông lung.
Một tuấn nhan thần tú tuyệt thế cũng bị sương mù tiên quang như có như không bao phủ.
Cái này không phải do Quân Tiêu Dao cố tình che giấu, mà là thể chất của bản thân, cộng thêm Chí Tôn Cốt khiến toàn thân hắn được đạo vận bao phủ, trời sinh đã có tiên quang làm bạn.
“Trời ạ, người kia chính là Thần Tử Quân gia sao?”
“Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này, yêu yêu!”
“A ta đã chết!”
Thời khắc Quân Tiêu Dao hiện thân, toàn bộ Nam Thiên Thành đều oanh động!
Đừng nói là nữ tu sĩ Nhân tộc, giờ phút này tất cả sinh linh giống cái đều như nam châm gặp phải sắt, ánh mắt dán chặt lên người Quân Tiêu Dao.
Thậm chí có một ít nam tu sĩ cũng hơi ngây người.
“Trời xanh, vì sao lại cho ta nhìn thấy dung nhan của Thần Tử Quân gia, vậy thì trong quãng đời còn lại còn có nam tử nào vào được mắt của ta?”
Một thiên chi kiêu nữ đạo thống nhất lưu ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẹp thất thần, rất là buồn rầu.
Mà một Thánh Nữ thánh địa lại quấn mái tóc dài của mình lên, tự lẩm bẩm: “Cuộc đời này để tóc dài vì quân, nếu không gả cho chàng, tóc dài không cắt, thanh đăng cổ phật, tự chải trong khuê phòng...”
Cảnh tượng như vậy trình diễn ở mọi nơi trong Nam Thiên Thành.
Có thể nói, Quân Tiêu Dao xuất hiện khiến những nữ tu sĩ đó thiếu chút nữa ** tại chỗ...
Cho dù là nam tính cũng không sinh ra nổi nửa điểm ghen ghét, bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn.
Bàn về thân phận, địa vị, dung mạo, thực lực thì cái nào cũng làm bọn họ theo không kịp Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn lướt qua phía dưới.
Những nữ tu sĩ đó làm hắn nhớ tới đám fan não tàn theo đuổi thần tượng ở kiếp trước.
Tuy nói dung mạo của Quân Tiêu Dao có tiên huy bao phủ, nhưng cho dù chỉ mơ hồ kinh hồng thoáng nhìn, cũng soái đến kinh tâm động phách, đủ làm những nữ tu sĩ đó choáng váng si mê.
“Ha hả, Thần Tử khách khí, lão đạo sớm đã chuẩn bị sẵn địa điểm, mời các vị...” Lão đạo nhân hơi chắp tay và nói.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của lão đạo nhân, đám người Quân Tiêu Dao mới đi theo.
Toàn bộ Nam Thiên Thành bộc phát những tiếng ồ lên vô tận.
Có thể nghĩ, Thần Tử Quân gia hiện thân có sức ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với bất cứ thiên kiêu thế lực nào xuất hiện.
Mà giờ phút này, trong một trạch viện của Nam Thiên Thành.
Một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc đang ngồi xếp bằng.
Khuôn mặt hắn chính trực mà cương nghị, trên má có những vết sẹo đan xen, càng tăng thêm khí chất lạnh lẽo đến tận xương.
Ở quanh người hắn có điện quang quấn quanh, vô số phù văn lôi điện hiện hóa trên hư không, tản mát ra dao động hủy diệt mạnh mẽ tuyệt đối.
Nam tử này chính là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp.
Ở trước người hắn, một người theo đuổi quanh thân bao phủ trong sương đen đang bẩm báo tình huống.
“Đã tới sao?” Trong mắt Quân Vạn Kiếp có lôi kiếp đan chéo.
Đồng thời còn mang theo chút lạnh lẽo.
Trước đó hắn tới Nam Thiên Thành trước, chỉ có một ít đệ tử của Đạo Cực Tiên Tông tiếp kiến hắn.
Mà hiện tại, đám người Quân Tiêu Dao vừa đến thì toàn bộ Đạo Cực Tiên Tông xuất động, các đại đệ tử trưởng lão đều hiện thân.
Thậm chí còn có lão đạo nhân địa vị còn cao hơn tông chủ cũng xuất hiện nghênh đón.
Cách đối đãi khác nhau này quá mức rõ ràng.
Tuy họ cũng có ý tiếp kiến các tộc lão Quân Chiến Thiên.
Nhưng Quân Vạn Kiếp biết, thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Quân Tiêu Dao.
Trong mắt đoàn người Đạo Cực Tiên Tông, tầm quan trọng của Quân Vạn Kiếp hắn còn kém xa Quân Tiêu Dao.
Quanh thân người theo đuổi kia bị sương đen bao phủ, gã cũng tức giận bất bình và nói: “Bọn người Đạo Cực Tiên Tông đó thật là mắt mù, một tiểu tử mới ra đời làm sao có thể so sánh với Vạn Kiếp đại nhân?”
Người theo đuổi này là thiên kiêu mà Quân Vạn Kiếp thu phục từ bên ngoài, tên là Hắc Thổ, đến từ Hắc Vân tộc.
Nghe đồn tổ tiên nhất tộc này là một áng mây đen thành đạo, thành tựu cảnh giới Vô Thượng Chí Tôn.
“Không ai sinh ra đã cao cao tại thượng, cho dù là Quân Tiêu Dao kia!”
“Ta sẽ chứng minh cho Quân gia thấy, hắn không xứng với vị trí Linh Hào Tự Liệt!” Quân Vạn Kiếp lạnh nhạt nói.
Hắn trải qua trăm cay ngàn đắng, không biết bị bao nhiêu vết thương, nếm bao nhiêu đau khổ, mới đổi lấy được vị trí Đệ Ngũ Tự Liệt.
Mà Quân Tiêu Dao chỉ tùy tiện bâng quơ đã có được vị trí Linh Hào Tự Liệt.
Đổi lại là ai thì tâm thái cũng sẽ nổ mạnh.
Quân Vạn Kiếp cảm thấy mình đã rất khắc chế.
“Ai, đại nhân nhà ta thật sự quá nghẹn khuất...” Hắc Thổ thầm nghĩ trong lòng, bất bình thay cho Quân Vạn Kiếp.
...
Hết chương 55.