-
Chương 37
Lâm Hi qua loa hời hợt phủi phủi tay, liếc liếc mắt nhìn hai người rồi thản nhiên nói:
- Ta đã nói rằng sẽ tới tìm các ngươi, hôm nay thực hiện. Hai người các ngươi hèn hạ tiểu nhân, ỷ vào chính mình võ công cao, lại có lão thất phu Mạnh Quân kia ở sau lưng làm chỗ dựa, liền tùy tiện muốn ở giữa mọi người làm nhục ta. Hôm nay, nếu ta không cho các ngươi một chút trừng phạt nho nhỏ, sau này còn không biết còn bao nhiêu người đến cưỡi lên đầu lên cổ ta?
Ánh mắt của hắn quét một vòng, nhìn về phía đám đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh sân luyện công mà trầm giọng nói:
- Các ngươi, những người khác đều nghe kỹ cho ta! Sau này có người nào nữa có cảm giác rằng ta không xứng với chức Thiếu chưởng môn này, muốn khiêu khích ta thì hai người kia chính là tấm gương!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một vẻ ác nghiệt, chân phải vừa nhấc làm bộ sẽ đạp xuống.
- Dừng tay!
Từ trên đỉnh núi Ngũ Lôi, đột nhiên có một tiếng quát động trời. Âm thanh ù ù rung động tứ phương, như sấm sét không dứt. Theo sau một đạo khí tức cường đại, nhanh chóng xuất hiện ở đỉnh núi.
- Hả?
Hai mắt Lâm Hi mở to, nhìn lên trời cao. Chỉ thấy từ đỉnh núi Ngũ Lôi có một bóng người nhanh như điện chớp đang ào ào chạy đến.
- Trương Long sư huynh, mau tới cứu chúng ta!
Vương Hải, Triệu Tuyết thấy người này thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bèn khàn giọng kêu lên.
- Cứu được sao?
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc, sau đó đùi phải giơ lên rồi "bịch" một tiếng, hung hăng đạp xuống.
- A!
Vương Hải, Triệu Tuyết như bị thương nặng, sắc mặt chợt trắng bệch, thân thể co giật mãnh liệt, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu tí tách chảy xuống. Lâm Hi dậm chân hai cái, trực tiếp răng rắc răng rắc mà chặt đứt xương đùi bọn họ.
Hai người đều là luyện đến cảnh giới Võ Giả Đệ Tứ Trọng trở lên, xương cốt toàn thân cứng rắn như sắt. Nhưng hiện tại lực lượng của Lâm Hi, chính là sắt thép đều bẻ gãy, đánh nát!
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái ở bốn phía nghe thấy tiếng gẫy giòn tan thì thân hình chấn động kịch liệt. Ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Hi nhìn lướt qua bốn phía, thu vào trong mắt vẻ mặt của những đệ tử này rồi vừa lòng gật đầu.
Giết gà dọa khỉ, răn đe cảnh cáo!
Lâm Hi chính là muốn lợi dụng hai tên đệ tử trọng yếu này để lập uy. Trên núi Ngũ Lôi, những kẻ mơ ước vị trí này của hắn thì nhiều lắm. Những kẻ muốn gây bất lợi cho hắn cũng nhiều lắm. Nếu như Lâm Hi không có một vài thủ đoạn mạnh mẽ, thủ đoạn cứng rắn, chỉ biết nhân từ nương tay thì ngược lại mọi người sẽ cho là hắn cũng khá mềm yếu có thể coi thường. Đến lúc đó, vị trí Thiếu chưởng môn này vẫn chỉ là hư danh.
- Lâm Hi, ngươi dám!
Trương Long điên cuồng gào thét, từ trên núi mạnh mẽ lao đến. Tốc độ của hắn cực nhanh, ban đầu vẫn còn ngoài mấy trăm trượng, trong chớp mắt liền đã tới gần chỉ còn cách Lâm Hi không quá năm mươi trượng. Một cây đại thụ chắn ở phía trước hắn, liền bị hắn răng rắc một tiếng, cứ như thế mà chặt ngang làm nhiều đoạn. Nhưng tốc độ của hắn lại cũng không giảm một chút nào.
Trương Long hoàn toàn thật không ngờ, trong thời gian chính mình chỉ đi gặp sư phụ Mạnh Quân một chuyến mà Trương Long, Vương Hải liền bị người ta đánh cho nằm bò trên mặt đất. Càng không nghĩ đến, Lâm Hi ngay trước mắt mình còn dám đánh gẫy chân hai người!
Đây là sự làm nhục và khiêu khích thô thiển!
- Trương Long sư huynh, giết hắn! Giết hắn! Hắn đánh gẫy xương đùi chúng ta!...
Vương Hải nằm trên mặt đất, điên cuồng gọi lớn. Trên trán hắn gân xanh hiện lên, khuôn mặt méo mó trông gần như điên cuồng.
- Chúng ta xong, chúng ta xong..., sau này đã không thể luyện võ! Sư huynh, ngươi nhất định phải báo thù cho chúng ta!
Triệu Tuyết cũng hét rầm lên, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Bụi mù chưa ngớt, Trương Long đã hiện thân bên ngoài sân luyện công. Hắn nghe thấy mấy câu nói này, trên mặt lập tức hiện lên một mảng đỏ bừng, toàn thân tản mát ra một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy:
- Lâm Hi, ngươi nhất định phải chết! Ngươi lại dám đánh gãy xương đùi bọn họ, cắt đứt tiền đồ võ đạo của bọn họ!Ta muốn cắt đứt gân cốt ngưoi, để ngươi cũng nếm thử loại cảm giác này!
Ánh mắt của hắn sắc bén, như đao như kiếm, phảng phất hận không thể một đao xuyên qua Lâm Hi.
- Ha ha, muốn thế thì ngươi cũng phải có bản lĩnh này. Vương Hải, Triệu Tuyết liên thủ đều không phải đối thủ của ta. Đến đây đi, để ta được xem ngươi có bản lĩnh gì, liệu có phải có thể ngăn được một quyền của ta hay không.
Lâm Hi cười ha ha, vẫy vẫy tay, ra hiệu Trương Long "Phóng ngựa lại đây".
- Muốn chết!
Trương Long mày rậm nhướn lên, trên mặt toát ra một cơn ớn lạnh thật sâu sắc. Hắn cũng không nói nhiều, dưới chân dậm một cái rồi cất bước, kiên quyết nhảy dựng lên. Một bước đạp này chính là vượt xa hơn mười trượng, phảng phất như viên đạn pháo từ không trung nặng nề rơi xuống.
- Liệt Hỏa Oanh Lôi!
Trương Long đánh xuống một quyền giống như đất rung núi lở, sấm chớp khói lửa đầy trời. Nắm đấm đi tới đâu, không khí đều bắt đầu vặn vẹo. Trong không trung, thậm chí mơ hồ có âm thanh của sấm sét. Cỗ khí thế kia quả là trời long đất lở, không thể địch nổi. Nguồn tại http://Truyện FULL
Chỉ một quyền này, Trương Long đã phô ra lực lượng và khí thế hoàn toàn vượt qua Triệu Tuyết, Vương Hải, giống như ngưỡng mộ núi cao, không biết phải làm gì.
- Tới hay lắm!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một tia sáng như tuyết. Một quyền này của Trương Long bùng phát ra, tựa như khí thế bão táp. Nhưng chỉ thấy khiến cho hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Triệu Tuyết, Vương Hải đều không phải đối thủ của hắn, chỉ có Trương Long mới có thể bức ra hắn tung ra toàn bộ thực lực.
- Đại Vũ Khai Sơn!
Trong lòng Lâm Hi chợt quát, thân hình vừa búng liền đồng dạng nhảy lên. Cánh tay vung ra, lập tức lấy khí thế rạch trời xé đất mà đánh tới. Trong truyền thuyết, Đại Vũ gặp sông khai sông, gặp núi mở núi. Chiêu "Đại Vũ Khai Sơn" này chính là dựa vào ý cảnh oai phong mạnh mẽ của Đại Vũ khi trị thủy mà sáng chế ra.
Một chiêu này cũng không phải quyền thế, mà là chưởng chiêu!
Trương Long xuất thủ thì khí thế đã rất kinh người. Nhưng mà chiêu này của Lâm Hi lại có khí thế càng thêm hào hùng, càng thêm bá đạo. Hắn tung người phóng qua khoảng cách, thậm chí còn bổ ra một đạo chấn khí vào không trung, thật giống như là bị một thanh cự phủ phá trời chém tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Không trung chấn động, bộc phát xuất ra từng đợt tiếng nổ động trời. Hai người Lâm Hi và Trương Long phảng phất hóa làm hai con mãnh thú thời hồng hoang đã sống lại, rồi trong khoảng thời gian ngắn đã giao đấu kịch liệt. Trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ ra quyền nhanh như chớp giật. Mỗi một lần đánh ra thì đều gây ra một hồi như binh khí va vào nhau tựa như sấm nổ. Tựa như giao đấu trong không trung không phải là hai thân thể, mà là hai con quái thú sắt thép.
- Phanh!
Trong lúc sấm chớp khói lửa lan tràn khắp nơi đó, Lâm Hi xuất ra một chiêu Thốn Quyền, xuyên qua khe hở trong quyền pháp của Trương Long. Một chưởng cắm vào trên ngực Trương Long. Chỉ một chiêu này, thắng bại đã phân!