Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2317-2327
Chương 2317:
Diệp què tức giận nhìn chằm chăm: “Người què? Haha, người què như tôi đi còn lợi hại hơn những người bình thường các anh đó”
Các lối đi dành cho người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều”
Đôc Lang nói: “Được rồi, đừng khoe khoang nữa. Đó là con lừa hay con ngựa cứ thể hiện đi!”
Được!
Diệp què nói: “Hôm nay tôi sẽ cho các anh mở mang tâm mắt xem thực lực của Diệp què tôi lợi hại thế nào!”
Vừa nói, Diệp què dẫn đầu leo lên con dốc dựng đứng này, tiếp theo.
sau là Độc Lang và những người khác.
Điều mà Độc Lang bọn họ không ngờ tới là, những lời trước đây của Diệp què thực sự không phải là khoe khoang.
Đừng tưởng rằng Diệp què đi đứng không bằng người bình thường trên mặt đất bằng phẳng, nhưng trên đường núi này, hắn bước nhanh như bay. Căn cứ theo địa hình chính xác mà điều chỉnh tư thế của mình, tốc độ không hề chậm hơn so với người bình thường.
Thậm chí ở nhiều nơi chật hẹp rất khó khăn để đi qua, Diệp què còn khéo léo hơn cả người bình thường.
Không mất nhiều thời gian, những người này đã vượt thành công con dốc dựng đứng, và đã đến dưới chân núi Hoàng Sa.
Độc Lang những người bọn họ nhìn lên đỉnh núi, phát hiện rằng đỉnh núi này nguy nga đồ sộ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều. cao vút tầng mây.
Diệp què ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Được rồi, nơi đây chính là núi Hoàng Sa. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi phải quay trở về đây”
Diệp què nói xong liền quay người và muốn rời đi!
“Đợi một chút!”
Độc Lang vội vàng kêu Diệp què lại : “Anh không cùng chúng tôi lên núi sao?”
Diệp Lập nói: “Haha, chúng ta đã nói trước rồi, tôi sẽ dẫn các anh đến chân núi Hoàng Sa là xong, nhưng tôi không có nói tôi cũng phải đi cùng các anh lên núi.”
Độc Lang hỏi: “Tôi hỏi anh, anh có biết Vạn Thi Nhai không?”
Diệp què gật đầu: “Tôi biết chứ”
Độc Lang, chiến thần Côn Luân, lão già vô danh họ Sở ngay tâm trạng lập tức bỗng trở nên kích động.
“Mau nói nhanh lên, Vạn Thi Nhai ở đâu?”
“Tốt hơn hết anh nên trực tiếp dắt chúng tôi đi tìm Vạn Thi Nhai đi”
Tìm thấy Vạn Thi Nhai sớm hơn một phút, cơ hội sống sót của Sát Lang sẽ lớn hơn một phần.
Diệp què nói: sẽ phải nói trước.”
“Tôi không chắc chắn rằng Vạn Thi Nhai mà các anh đang nói đến, có phải là chung một chỗ với Vạn Thi Nhai mà tôi đang nói không”
Mấy người khẽ giật mình: “Ý của anh là sao?”
Diệp què nói: “Gần đây quả thật có không ít vách đá dựng đứng, nhưng những vách đá có tên, chỉ có vỏn vẹn vài vách. Những vách đá này, lại không hề có nơi nào gọi là Vạn Thi Nhai”
“Nhưng tôi biết một trong những vách đá, dưới đó chôn vùi đến hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn thi thể, cá nhân tôi nói riêng kêu nó là Vạn Thi Nhai”
“Còn về phần có phải là Vạn Thi Nhai mà các anh đang nói tới hay không, cũng không biết chính xác”
Các anh khoan hãy kích động, những điều xấu xí tôi Độc Lang ngạc nhiên hỏi: “Ồ, tại sao dưới vách đá lại có trên hàng chục nghìn thi thể?”
Diệp què giải thích: “Đây là một câu chuyện dài, và mọi chuyện phải bắt đầu nói từ thời Minh Hồng Vũ”
“Trong thời kỳ Minh Hồng Vũ, những người di dân tương đối mạnh.
Trong số đó có một đội hơn chục nghìn người di dân, tình cờ đi ngang vách đá này”
“Vào thời điểm đó dưới vách đá này là một con sông Hồng, nhiệt độ tương đối xuống thấp, trên mặt sông quanh năm đều hình thành một lớp băng dày, người và xe ở trên đó đi lại đều không có vấn đề gì cả”
“Bình thường những người dân làng gần đó đều sử dụng băng này làm đường qua lại, mấy chục năm đều bình an không có chuyện gì”
Chương 2318:
“Ông trời đúng là không chiều lòng người, năm nay quy mô di dân lớn như vậy, thời tiết tương đối ấm áp, mặt sông kết băng rất mỏng, căn bản không chịu nổi sức nặng của đội ngũ hơn chục nghìn người này”
“Lúc đội ngũ di dân đi đến giữa đường thì mặt băng xuất hiện vết rạn nứt, cả đám người toàn bộ rơi cả vào trong lòng sông, đang sống sờ sờ tức khắc đã đông cứng chết”
“Xác chết dưới vách núi và trong sông ít cũng phải mười nghìn cỗ thi thế, cho nên mới có tên gọi Vạn Thi Nhai”
Độc Lang vội vàng kích động nói: “Vạn Thi Nhai mà chúng tôi nói với Vạn Thi Nhai trong lời anh kể hình như là cùng một nơi rồi”
“Làm phiền anh đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chúng tôi có chuyện rất quan trọng phải làm”
lệp què dứt khoát từ chối anh ta: “Không được không được đâu, tôi không đồng ý!”
“Chuyện này chúng ta đã nói trước đó rồi còn gì, tôi không có nghĩa vụ phải đưa các người đi đến Vạn Thi Nhai”
“Tô cũng khuyên các anh một câu, là chuyện không cần thiết thì đừng đến Vạn Thi Nhai, đi đến đó thì sẽ sống…”
Anh ta hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: “Có lẽ các người đã nghe qua rồi, trên núi Hoàng Sa này có ác quỷ có thể cắn nuốt linh hồn đấy, mà Vạn Thi Nhai kia có thể chính là sào huyệt của con ác quỷ cắn nuốt linh hồn con người đó.”
“Các người đi đến sào huyệt của ác quỷ thì làm gì còn đường sống chứ?”
Độc Lang nói: “Cái gì mà ác quỷ cắn nuốt linh hồn chứ, chắc chắn là người ta đồn đại bậy bạ”
“Anh cứ việc yên tâm đi, cho dù thật sự có ác quỷ đi nữa, bọn tôi cũng có thể đánh bại được nó. Bây giờ anh mau đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai đi”
“Không được không được!”
Diệp què vẫn lắc đầu liên tục từ chối: “Tôi vẫn còn chưa sống đủ, tôi không muốn đi tìm chết với các anh đâu”
Cuối cùng Độc Lang duỗõi tay lấy từ trong túi ra hai xấp tiền giấy vây vẫy trước mặt Diệp què nói: “Đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chỗ tiền này sẽ là của anh”
Ngay khi nhìn thấy chỗ tiền kia, mắt Diệp què đã trừng lớn sáng lập lòe.
Anh ta suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng nghiến răng nói: “Được, tôi có thể đưa các người đến đó. Nhưng các người bắt buộc phải nghe theo.
lời tôi nói”
“Hơn nữa lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đó, tôi sẽ không quan tâm đến các người mà chạy lấy người đấy, các người không được trách tôi.”
Độc Lang: “Yên tâm đi, chúng tôi không những sẽ không liên lụy đến anh, hơn nữa còn giúp anh trốn thoát…lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đến cả chúng tôi cũng không thể quyết được”
iệp què liền năm chặt xấp tiền trong tay nói “Thành giao!”
Diệp què dẫn mấy người đó đi nửa vòng dưới chân núi rồi cuối cùng dừng ở bên cây tùng đón khách.
Cái cây tùng đón khách này là một xanh duy nhất ở trên núi Hoàng Sa, những nơi xung quanh núi toàn bộ đều là cát vàng bao trùm.
Diệp què nói: “Bắt đầu từ đây trèo lên trên kia, trèo đến sườn núi có một cái hang, đến cái hang núi kia thì dừng lại.”
Được!
Diệp què lần nữa xung phong trèo trước dẫn đầu đoàn người.
Mấy người Độc Lang bám sát theo sau.
Ngọn núi Hoàng Sa này trước sau được bao phủ một lớp cát vàng, vô cùng mềm xốp, hơi vô ý thôi cũng sẽ bị lún vào trong cát ngay.
Chỉ là những thứ này đối với đám người Độc Lang căn bản chỉ như ăn bữa sáng mà thôi.
Vốn dĩ Độc Lang còn nghĩ rằng lần này Diệp què sẽ phải vất vả lắm mới leo núi được, nhưng Diệp què lại lần nữa khiến anh ta phải bất ngờ.
Diệp què vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này, thậm chí quen đến nỗi nhớ đến cả từng hòn đá, từng cái hố ở đây.
Cho nên tốc độ của Diệp què cũng không chậm hơn đám người Độc Lang là bao nhiêu.
Nhìn thấy vậy thì có thể biết Diệp què thường xuyên đến nơi này.
Điều này khiến cho đám người Độc Lang không thể không sinh lòng nghỉ ngờ: Diệp què biết rõ nơi này là cấm địa, tại sao lại thường xuyên lui tới nói này?
Chương 2319:
Lòng sinh nghỉ của mấy người đó với Diệp què càng lúc càng sâu.
Leo khoảng nửa giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến sườn núi.
ở lưng chừng núi, thực sự có một cái hang.
Hang núi thâm sâu không nhìn thấy cuối hàng, bên trong hang còn tối đen không nhìn thấy cái gì cả.
Độc Lang nhìn vào bên trong một cái rồi nói: “Đi dọc theo hang núi này là có thể tìm đến Vạn Thi Nhai rồi chứ?”
“Không thể!”
Diệp què liền lắc đầu nói: “Đi dọc theo hàng núi này, các người chỉ có một phần nghìn cơ hội có thể tìm thấy Vạn Thi Nhai mà thôi”
“Tại sao?” Mấy người Độc Lang không hiểu hỏi: “Không phải là hang núi này không chỉ có một lối ra đấy chứ?”
Diệp què gật đầu: “Đúng. Trong hang núi này ngóc ngách phức tạp, phân chia ra vô số nhánh hang khác nữa. Cả thế giới này, cũng chỉ có tôi mới có thể tìm được con đường chính xác đến Vạn Thi Nhai mà thôi, chắc chắn không có được người thứ hai biết con đường này đâu”
Độc Lang hít sâu một hơi, thì hút phải một luồng không khí tanh hôi: “Được, vậy thì phiền anh dẫn đường vậy”
Diệp què lại nghiêm nghị nhìn thằng vào mấy người nọ nói: “Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, vào đến trong đó, tất cả mọi chuyện phải nghe theo tôi hết. Lỡ như đi lệch vào ngã rẽ nào đó thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Hơn nữa đi vào ngã rẽ thì rất có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình đấy”
Độc Lang: “Được”
Diệp què: “Lỡ như chúng ta gặp nguy hiểm ở trong đó, tôi khuyên các anh đừng quan tâm đến những người khác làm gì, lo giữ mạng của mình cho tốt là được rồi”
“Nếu như các anh còn sức đi quan tâm người khác vậy thì cả hai sẽ phải cùng chết chung là điều không thể nghi ngờ. Nếu như một lòng chạy trốn, vậy thì nói không chừng còn có sống sót cơ hội.”
Độc Lang: “Được”
Diệp què hít sâu một hơi, tự mình cổ vũ bản thân rồi nói: “Được rồi, đi vào thôi”
Diệp què đi trước dẫn đầu đoàn người, cẩn thận từng chút một xem xét phía trước.
Bọn họ rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm lấy, Diệp què móc ra chiếc đèn pin cầm tay tùy thân luôn mang theo người.
Giây sau đám người Độc Lang cũng vô thức muốn mở đèn pin trong điện thoại lên, lại bị Diệp què quát lớn khiến bọn họ phải dừng lại.
“Dừng tay, không được mở đèn pin trong điện thoại!”
Đám người Độc Lang không thể hiểu được hỏi: “Tại sao lại không thể mở Diệp què liền nói: “Nơi này đối diện với địa bàn của ác quỷ kia, nếu các người đồng loạt mở đèn sáng như thế, còn không phải sẽ biến thành bia ngắm sống để ác quỷ tới tấn công sao?”
“Một mình tôi mở đèn pin cũng đủ chiếu sáng dẫn đường rồi”
Đám người Độc Lang tuy rằng không tin có cái gì mà ác quỷ kia tồn tại, chỉ là tình hình bây giờ cấp bách vẫn cần đến Diệp què dẫn đường giúp bọn họ tìm Vạn Thi Nhai để cứu Sát Lang.
Cho nên đám người Độc Lang vẫn nghe lời Diệp què, tắt đèn trong điện thoại đi.
Bọn họ cẩn thận từng chút tiến về phía trước, không lâu sau đã đến được ngã ba đầu tiên: cửa hang quay ra bốn hướng, bốn hang động trải rộng.
Diệp què dường như chẳng cần suy nghĩ mà đi về phía ngã rẽ ngoài cùng bên trái của hang núi.
Sau khi đi bộ dọc theo ngã rẽ này khoảng mười phút bọn họ lại chạm trán với phân nhánh tiếp theo.
Diệp què dẫn bọn họ đi vào ngã rẽ thứ hai từ bên phải.
Cứ thế chỉ mới đi được nửa tiếng mà bọn họ đã gặp phải bảy tám ngã ba.
Các ngã ba phân nhánh không đều nhau, có phân nhánh bốn ngã rẽ, có phân nhánh bảy ngã rẽ, nếu như không đi qua mười lần hoặc tám lần gì đó thì căn bản không thể nhớ hết tuyến đường này được.
Càng đi vào sâu bên trong, Độc Lang càng cảm thấy có gì đó không đúng: Anh ta phát hiện ra có những dấu vết rõ ràng của việc chạm khắc nhân tạo trên bức tường trong hang núi này.
Vậy thì cái hang núi này không phải do tự nhiên hình thành, mà là do có người tự tay làm ra nó hay sao?
Chương 2320:
Anh ta liền nói nghi vấn trong lòng mình ra: “Diệp què, theo tôi thấy thì hang núi này là do có người tự tạo ra mà, anh nói xem là ai đã tạo ra nó thế? Tại sao lại làm ra công trình lớn thế này chứ?”
Diệp què không vui nói: “Làm sao tôi biết được chứ, dù sao cũng không phải tôi làm ra nó”
Thái độ này của Diệp què khiến Độc Lang có chút chán ghét, chỉ là để có thể nhanh chóng có thể tìm thấy Sát Lang, Độc Lang vẫn lựa chọn nhãn nhịn không nói gì nữa.
Cứ đi rồi lại dừng như thế, ước chừng đã khoảng hai tiếng rồi, Diệp.
què thế nhưng lại dẫn bọn họ vào một ngõ cụt: phía trước hang núi này là ngõ cụt, hết đường rồi.
Tiếng quát tức giận của Đám người Độc Lang lập tức vang vọng.
“Này này này, Diệp què kia ông thế này là có ý gì!”
“Tại sao phía trước lại hết đường chứ, đừng nói với tôi là anh đi sai đường rồi đấy”
“Mẹ nó, anh làm chậm trễ chuyện lớn của chúng tôi, anh có hứng nổi hậu quả của việc này không!”
Diệp què cau chặt mày lại: “Sao có thể đi sai đường được chứ?
Không thể nào là tôi nhớ lầm được”
“Các người đứng ở đây chờ tôi một lát, tôi đi xem lại đường.”
Nói xong, Diệp què quay đầu đi ngược ra.
Nhìn bóng lưng Diệp què rời đi, anh ta càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Anh ta vỗ một cái vào đầu rồi hét lên: “Diệp què, đứng lại cho ông đây..”
Diệp què dừng bước chân lại, quay đầu cười tà mị với Độc Lang.
Nụ cười này của Diệp què khiến trong lòng Độc Lang càng cảm thấy không ổn, trái tim thình thịch nhảy lên.
Ầm!
Hang núi đột nhiên rung chuyển dữ dỗi, mà sau đó có một tảng đá lớn từ trên vách hang rơi thẳng xuống, lấp kín cửa hang lại.
Đám người Độc Lang ở trong hang, Diệp què ở ngoài hàng!
Đáng chết!
Khuôn mặt của mấy người Độc Lang dần trở nên đen xì!
Diệp què ngay từ đầu đã muốn ám toán bọn họ.
Độc Lang nghiến răng, hô to với bên ngoài hang: “Diệp què, mày to gan thật đấy, dám ám toán bọn tao, cũng tại bọn tao xem thường mày rồi!”
Diệp què: “Thật xin lỗi nhé, tôi không hề ám toán các người, tôi thật sự chuẩn bị đưa mọi người đi Van Thi Nhai, chỉ có điều, là đem xác của các người đi đến đó mà không phải là sống mà đến thôi!”
Độc Lang: “Hừ, tao thật lòng khuyên mày lập tức thả bọn tao ra, không thì đợi đến lúc chúng tạo ra được bên ngoài thì nhất định sẽ chặt mày thành trăm mảnh”
Diệp què: “Chậc chậc, cái này không thể trách tôi được. Tôi đã nói trước là không để các người tới được, vậy mà các người lại cứ muốn tới, muốn trách thì tự trách bản thân các người quá cố chấp đi.”
“Ôi, đúng là cá không ăn muối cá ươn mà”
Độc Lang cười lạnh lẽo.
Tảng đá này đối với đám người Độc Lang mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, bọn họ có thể dễ dàng dùng kình khí mà nghiền nát viên đá này ra.
Bọn họ đang định dùng kình khí đập nát tảng đá kia thì phía sau lại vang lên một loạt sốt soạt.
Bọn họ cảnh giác quay đầu lại nhìn lại phát hiện trên vách động xuất hiện vô số những lỗ hổng nhỏ.
Mà sau đó có hàng nghìn “con ong” bay ra từ trong lỗ hổng đó, cứ bay vù vù ngay trên đỉnh đầu bọn họ, đen kịt cả một vùng, tiếng vo ve bên tai như sấm rền.
Những tiếng vo ve ong ong dày đặc của đàn ong khiến những người nhìn thấy cũng sẽ bị chứng rối loạn sợ đám đông mất.
Không đợi bọn họ hồi được hồn lại, đàn ong đã lại sà xuống muốn tấn công bọn họ.
Đám người Độc Lang dường như theo bản năng phóng ra kình khí, tụ lại thành kình khí chặn lại đàn ong, bảo vệ chính mình.
Chương 2321:
Đám ong vây quanh bị kình khí chặn bắn bay ra ngoài, không thể làm thương tổn một chút nào đến đám người Độc Lang kia.
Độc Lang đang chuẩn bị phóng kình khí ra tiếp để giết chết lũ ong này, tiếng của Diệp Huyền Tân lại vang lên trong đầu bọn họ: “Độc Lang, đừng ra sát chiêu!”
Độc Lang nói: “Anh, chúng ta bị Diệp què lừa rồi, anh ta muốn đám ong này châm chết chúng ta”
Diệp Huyền Tân nói: “Không, những thứ này không phải ong, mà là cổ trùng, chúng chỉ có vẻ ngoài giống ong mà thôi”
Độc Lang nói: “Cổ trùng? Đáng chết, sao lại nhiều cổ trùng thế chứ!”
“Nếu nói là Diệp què cùng với Đại Vu Miêu Kỳ không có quan hệ gì thì đánh chết ông đây cũng không tỉ “Theo tôi thấy, đám cổ trùng này rất có thể là do Đại Vu Miêu Kỳ tạo rat *”
Diệp Huyền Tân: “Độc Lang, tiếp theo đây tôi muốn cậu giả vờ như mình bị trúng độc cổ trùng, tương kế tựu kế, tôi muốn xem thử xem, tên Diệp què kia rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Độc Lang hít sâu một hơi: “Vâng, Anh, chúng em nghe lời anh”
Diệp Huyền Tân: “Ừ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả hành động phải nghe theo lời tôi mà làm”
Diệp Huyền Tân cũng truyền đạt lại mệnh lệnh y hệt cho những chiến thần Côn Luân, Bất Chí, Lão trưởng thôn và ông Sở.
ông Sở nói: “Thần Soái, chúng ta chưa trúng độc đám cổ trùng này bao giờ nên không biết độc này có sẽ phát tác thế nào, làm sao mà biểu diễn được chứ”
Hiểu rồi!
Sau đó, đám người Độc Lang y lời mà biến mình thành cái cột điện, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì bên ngoài bọn họ có kình khí bao trùm bảo vệ cho nên đám cổ trùng này không thể làm tổn hại đến bọn họ.
Qua khoảng tâm mười phút sau, Tảng đá chắn lối ra của hang núi chầm chậm chìm xuống dưới đấy.
Ngay khi tảng đá kia vừa chuyển động, đám cổ trùng liền bay vọt trở lại vào mấy lỗ hổng trên hang đá, biến mất không vết tích.
Khi bước vào, nhìn thấy đám người Độc Lang đứng cứng ngắc như cái cây ở đó, trên mặt người kia lộ ra nụ cười âm lãnh.
“Hừ, một đám người ngu ngốc, còn ỷ vào số đông uy hiếp tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình”
“Không phải cuối cùng các người cũng đã rơi vào tay tôi rồi sao”
Giọng nói của một người đàn ông khàn khàn không biết phát ra từ đâu.
“Diệp què, nhanh thế đã lại đến rồi, lần này anh mang theo bao nhiêu hàng đến thế?”
Diệp què vội vàng quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Chủ nhân, lần này hàng hóa rất tốt. Đều là thanh niên cường tráng, xin hãy tìm hiểu xem xét cho thật kĩ càng!”
Những người đàn ông da đen cảm nhận rõ ràng được một luồng ý thức quét qua cơ thể của họ.
Âm thanh thăng trầm tang thương nói với vẻ hài lòng: “Chà, không tệ, Diệp què, làm tốt lắm”
Diệp què vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn chủ nhân đã khen ngợi, tôi nhất định sẽ theo kịp”
Âm thanh tang thương nói: “Thôi, tôi sẽ phát phần thưởng cho anh đúng hạn, và lần này tôi sẽ thưởng cho anh nhiều hơn”
“Bây giờ hãy đưa bọn chúng xuống núi trước, và cho chúng hoàn toàn âm hóa, rồi mang đến cho tôi.”
Diệp què nhanh chóng nói: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Giọng nói đó biến mất một lúc lâu,Diệp què mới thận trọng đứng dậy.
Anh ta mỉm cười hài lòng: “Chà, các người đã mang lại may mắn cho tôi rồi. Chủ nhân đã lâu không khen tôi rồi: “Đi thôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ đốt thêm tiền giấy cho mấy người sau khi mấy người chết”
Diệp què từ trong tay lấy ra chiếc chuông, lắc lắc: “Đi theo tôi Tiếng chuông reo lên, và Độc Lang đi về phía trước trong tiềm thức.
Chương 2322:
Hả?
Diệp què cau mày và nghỉ ngờ nhìn lên nhìn xuống Độc Lang.
Mấy người Độc Lang lập tức trở nên căng thẳng. Chết tiệt, không nên để lộ ra ngoài.
Tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, không có bất kỳ sơ hở trong màn trình diễn của chúng ta mà.
Giọng nói của Diệp Huyền Tân vang lên trong đầu Độc Lang: “Ai khiến các người nhảy loạn xạ lên như thế hả?”
Độc Lang nói: “Diệp què rung chuông nên em phải nhảy.
Diệp Huyền Tần: “Ai nói với cậu như vậy?”
Độc Lang nói: “Đó là giống như ở trên phim. Khi đạo sĩ rung chuông, lũ thây ma cũng nhảy theo”.
Diệp Huyền Tân đáp : “Anh ta không phải là một đạo sĩ, và cậu không phải là một thây ma. Tôi tự hỏi, tại sao cậu lại có thể coi bản thân mình là một thây ma?”
“Cứ đi bình thường cho tôi, nhưng động tác nên cứng ngắc hơn một chút”
Độc Lang đáp: “Được rồi, em hiểu rồi!”
Diệp què rung chuông một lần nữa, và Độc Lang đi theo một cách cứng nhắc.
Sự nghi ngờ của Diệp què đã tan biến, và anh ta đã dẫn họ lên đường rời đi.
Diệp Huyền Tân cũng không ẩn giấu nữa mà hiện ra trên đường tắt của Diệp què, kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp què dẫn mấy người Độc Lang, xuống núi Hoàng Sa, và đi bộ trở lại theo con đường họ đến.
Kết quả là sau khi rời đi chưa được nửa đường, Diệp què đã nhận thấy một bóng người trước mặt.
Tâm trí của Diệp què đột ngột thắt lại.
Đây là khu cấm địa nổi tiếng, căn bản sẽ không có ai tới đây.
Hiện tại vào thời khắc đặc biệt này, người bình thường lại có thể tới nơi này sao?
Diệp què trở nên nghỉ ngờ, và thận trọng hét lên: “Này, anh là ai? Anh làm gì ở đây?
Diệp Huyền Tân chậm rãi quay đầu lại.
Diệp què thoạt nhìn không nhận ra Diệp Huyền Tân.
Kỳ thực Diệp què không tin Diệp Huyền Tân có thể đuổi tới đây.
Anh ta quá tin tưởng vào cổ trùng, và tin chắc rằng nếu Diệp Huyền Tân không có cách nào theo dõi, cổ trùng nhất định sẽ thông báo cho.
anh ta càng sớm càng tốt.
Anh ta không nhận được thông báo từ cổ trùng, tin răng Diệp Huyền Tân chắc hẳn vẫn đang canh giữ phần mộ của em trai mình.
Anh ta tò mò hỏi: “Anh là ai? Tôi xem anh rất quen”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Chúng ta mới xa nhau có mấy giờ mà sao anh đã quên tôi sớm như vậy?”
Gì cơ?
Đầu óc Diệp què như loé lên một suy nghĩ: “Mới cách nhau có mấy.
tiếng đồng hồ, đừng nói với tôi anh chính là người họ Diệp.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Chính xác!”
Làm thế nào mà có thể như vậy được chứ?
Diệp què kêu lên: “Anh rời khỏi phần mộ của em tôi, linh hồn em tôi không thể không báo cho tôi”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy, cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Diệp Huyền Tân nói: “Đủ rồi đấy, anh định nói dối tôi đến khi nào nữa, linh hồn của em trai anh hoàn toàn là tưởng tượng. Anh đã phái một con cổ trùng để theo sát tôi mọi lúc mọi nơi”
“Phù!”
Diệp què hít một hơi, cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân hơn: “Anh còn biết tới cổ trùng. Vậy lai lịch của anh là gì?”
Chương 2323:
Diệp Huyền Tân: “Xin lỗi, anh không có đủ tư cách cùng tôi nói chuyện. Gọi chủ nhân của anh đi ra ngoài.”
Diệp què hít sâu một hơi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Được rồi, anh chàng họ Diệp kia, tôi thừa nhận rằng tôi đã đánh giá thấp thủ đoạn của anh. Nhưng anh cho rằng tôi sẽ bó tay chịu trói hay sao?”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Được rồi, anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng”
Diệp què: “Hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thủ đoạn của tôi!”
Diệp què huơ huơ bàn tay to của mình, lắc lắc chiếc chuông: “Lũ các người, tấn công cho tôi! Nếu anh ta không chết, các người sẽ phải chết!”
Diệp què đang ra lệnh đám người Độc Long.
Nhưng mấy người Độc Long không hề nhúc nhích, họ chỉ nhìn Diệp què với vẻ chế nhạo và bỡn cợt.
Diệp què cau mày, nhìn lại Độc Long, và ra lệnh một lần nữa: “Tấn công cho ông!”
Độc Long vẫn không có phản ứng gì hết.
Diệp què dần nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trong tay, nhưng mấy người Độc Long vẫn không đáp lại.
Gay to rồi!
Tâm trí của Diệp què lúc này chùng xuống mạnh mẽ.
Những người này sợ răng thực ra không có cổ trùng nào cả, và tất cả mọi thứ đều là lừa bịp!
Diệp què không còn nơi nào để đi, chỉ có một lối thoát duy nhất là lên núi tìm nơi trú ẩn của chủ nhân.
Anh ta như điên, lao vào đám người Độc Long, cố gắng xuyên thủng bức tường người này.
Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp thể lực của đám người Độc Long, đám người Độc Lang nhất quyết không để cho Diệp què chạy thoát, Diệp què đánh trả, Độc Lang vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đầu Diệp què ong ong, anh ta hít vào một hơi lạnh: “Chúng.
mày…chúng mày là cái quái gì v: s Diệp Huyền Tân hừ lạnh một tiếng: “Diệp què, tôi hỏi anh, anh muốn chết hay sống!”
Diệp què nghiến răng: “Hừ, anh không đủ tư cách để quyết định quyền sống chết của tôi. Đừng tưởng tôi đã bó tay chịu trói.”
“Nếu như chủ nhân của tôi mà ra tay, không người nào trong các người được sống nữa!”
Diệp què quay đầu về hướng núi Hoàng Sa, mở miệng chuẩn bị quát lớn.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tân đã giải phóng sức mạnh của mình, để ngăn Diệp què lại.
Diệp què trong phút chốc như bị xi măng bịt chặt, đừng nói là hét lên, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Một cảm giác sợ hãi sâu thẳm ập đến trong lòng Diệp què.
Khốn nạn, đây là loại thủ đoạn quái gở nào vậy, thực sự có thể kím hãm bản thân, khiến bản thân không thể phát ra âm thanh.
Và đối phương còn đã ra tay mà không cần chạm vào bản thân.
Sức mạnh của những người này chắc không thấp hơn chủ nhân là mấy.
Diệp què hoang mang cực độ, quả đúng là đánh chim cả đời, cuối cùng lại bị chim mổ mắt.
Diệp Huyền Tần đi tới trước mặt Diệp què, đe doạ anh ta: “Tôi sẽ cảnh cáo anh lần cuối. Nếu anh dám hỗn, cẩn thận tôi sẽ bóp chết anh đấy!
Sau cuộc nói chuyện, Diệp Huyền Tân đã thu hồi sức mạnh của Diệp què.
Nỗi sợ hãi kịch điểm khiến cho đôi chân của Diệp què như mềm nhữn ra, yếu ớt không đứng dậy được, ngã nhào xuống đất.
Anh ta nuốt nước bọt và khạc nhổ, khàn giọng nói: “Anh…anh là ai…tại sao anh lại có mưu đồ với tôi?”
Diệp Huyền Tần nị ây giờ không đến lượt anh đặt câu hỏi cho tôi. Thay vào đó, anh nên trả lời câu hỏi của tôi một cách ngoan ngoãn, nếu không… Tôi không ăn chay ngày hôm nay đâu”
Diệp Huyền Tân lấy ra Thiên La Thập Tam Châm và lắc chúng trước mắt Diệp què.
Diệp què không sợ hãi chút nào.
Chỉ là vài mũi kim bạc thôi, có thể sẽ đau đớn gì chứ.
Anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều, và nỗi đau này như muỗi đốt đối với anh ta.
Chương 2324:
Trong lòng anh ta thậm chí còn khinh thường Diệp Huyền Tân như vậy, chịu xấu hổ thể hiện năng lực bị tra tấn một phen, cũng không sợ bị coi thường.
Nhìn vẻ mặt của Diệp què, lũ đám người Độc Lang biết anh ta đang nghĩ gì, đều cười nhạo nhìn Diệp què.
Bọn họ có thể tưởng tượng ra cảnh Diệp què cầu xin lòng thương xót sau này.
Diệp Huyền Tân thờ ơ nói: “Câu hỏi thứ nhất, chủ nhân của anh là ai?
Diệp què bực dọc: “Tôi không biết”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tốt lắm, có vẻ gan dạ đó!”
Nói xong, Diệp Huyền Tân trưng ra Thiên La Thập Tam Châm.
“Á!”
Cây kim bạc đầu tiên đâm vào Diệp què khiến anh ta không khỏi thở ra đau đớn.
Anh ta không bao giờ ngờ rằng một cây kim bạc nhỏ như vậy lại có thể gây ra cho anh ta một cơn đau mạnh đến thế, đau gấp hàng chục lần, gấp trăm lần một cây kim bạc bình thường.
Tuy nhiên, không sao cả, cơn đau này vẫn nằm trong phạm vi sức chịu đựng của anh ta.
Diệp què chỉ khịt mũi hai lần mà không trả lời.
Diệp Huyền Tân khẽ cười nói: “Câu hỏi thứ hai, chủ nhân của anh tên là Miêu Nhất Chi đúng không? Ông ta chính là thứ ma quỷ mà anh nhắc tới”
Hừ!
Diệp què hừ lạnh một tiếng, quay đầu, mặc kệ Diệp Huyền Tân.
“Thật thú vị!” Diệp Huyền Tân hất nhẹ một cái, kim bạc thứ hai đâm vào điểm đau của Diệp què một cách chính xác.
AI Cảm giác đau đớn của mũi thứ hai gấp hàng chục lần so với mũi thứ nhất.
Lần này Diệp què không thể không hét lên đau đớn.
Bây giờ anh ta cảm thấy phần bị đâm cháy như lửa đốt, như bị đổ axit sunfuric vào, đau không thể chịu nổi.
Anh ta thậm chí còn khó thở hơn rất nhiều, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Anh ta không khỏi liếc nhìn cây kim bạc trên tay Diệp Huyền Tân.
Đây có phải là cái kim bạc chết tiệt không?
Cây kim bạc làm sao có thể gây ra nỗi đau lớn cho một người như vậy, còn đau hơn cả bị cắt xé tim gan!
Thật là khốn nạn!
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ? Nếu cơn đau tiếp tục gia tăng với tốc độ này, rất có thể mũi kim thứ ba e là sẽ phải tự kết liễu mạng sống của mình.
Diệp Huyền Tân hỏi câu hỏi thứ ba: “Những người dân làng chết ở núi Hoàng Sa trước đây đều là do anh dùng thủ đoạn này giết chết đúng không? Mục đích của anh là gì?”
Diệp què do dự một lúc, tự hỏi mình có nên trả lời hay không.
Nhưng sau một hồi do dự như vậy, chiếc kim bạc thứ ba đã “đến như đã hẹn” và xuyên qua cơ thể của Diệp què!
Aaaal Cơn đau dữ dội lần này khiến Diệp què sốc tại chỗ.
Sau một khoảng thời gian không rõ, Diệp què dần dần tỉnh lại, đầu óc âm ỉ, đầu choáng váng, như thể vừa bị ai đó bóp cổ, nhưng cơn đau vẫn còn đó.
Diệp Huyền Tần cười gắn: “Câu hỏi thứ tư…”
Lần này Diệp què suy sụp hoàn toàn.
Mức độ đau đớn do cây kim bạc gây ra ngày càng tăng theo cấp số nhân. Phát đâm thứ ba suýt chút nữa đã cướp đi mạng sống của anh ta, nếu tăng thêm vài lần nữa thì có thêm vài mạng nữa cho anh ta cũng không đủ.
Không đợi Diệp Huyền Tần nói, Diệp què cả kinh kêu lên: “Anh hùng xin tha thứ, anh hùng xin tha thứ. Tôi nói, tôi nói là được chứ gì?”
“Tôi biết mọi thứ đều có giới hạn, biết thì phải nói, có vậy mới giữ được cái mạng của mình. Xin anh đừng đâm kim, đừng đâm nữa, tôi không thể chịu đựng được nữa”
Diệp què kinh hãi thừa nhận, điều này gây ra cái nhìn khinh thường từ đám người Độc Lang.
Chương 2325:
“Haha, không phải vừa mới cứng miệng đúng không?”
“Hừ, cứ tiếp tục mạnh mẽ đi, đừng để ông đây xem thường anh”
“Bây giờ trẻ con đi tiêm cũng không khóc. Chết tiệt,anh còn khóc được ư? Muốn tôi tát cho nổ đom đóm mắt à?”
Trong lòng Diệp què nguyền rủa hạng người này: Đồ chết tiệt anh ta đứng nói chuyện mà không đau lưng, chuyện chết tiệt này có thể so với việc tiêm cho một thẳng trẻ con sao? Bọn mày có giỏi thì xông lên đi, đừng ở đó mà nói mồm.
Diệp Huyền Tân vẫy tay, sự chế nhạo của đám người Độc Lang ngừng lại.
Diệp Huyền Tân hỏi: “Chủ nhân của anh là ai, ông ta tên là Miêu Nhất Chi đúng không?”
Diệp què nói: “Chủ nhân của tôi tôi cũng không biết nhiều về ông ấy cho lắm, cũng không biết ông ấy tên là gì, chỉ bảo tôi gọi ông ấy là chủ nhân”
Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn Diệp què: “Anh còn chưa thành thật?
Vẻ mặt này gần như khiến Diệp què hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Tôi thực sự không biết. Chủ nhân không muốn nói tên. Làm sao tôi có thể xấu hổ khi hỏi tên chủ nhân như một nô lệ và người giúp việc”
Nhìn vẻ mặt của Diệp què không giống như đang giả bộ, Diệp Huyền Tân tin tưởng anh ta.
Diệp Huyền Tân lấy ra bức chân dung Miêu Nhất Chi đưa cho Diệp què xem: “Anh xem đây có phải là chủ nhân của anh hay không?”
Diệp què liếc mắt nhìn Miêu Nhất Chỉ một cái, thở dài: “Anh có thể không tin, kỳ thật tôi còn chưa thấy mặt chủ nhân của mình một lần”
Đám người Độc Lang nói: “Mẹ kiếp nhà anh, anh nói thế khác nào tự vả vào mồm mình. Anh nói anh còn chưa thấy ông ta, vậy làm sao có thể nhận ông ta là chủ nhân?”
Diệp què nhanh chóng giải thích: “Tôi nói nghiêm túc, tôi chưa từng nhìn thấy mặt chủ nhân, giao tiếp giữa tôi và chủ nhân cũng sẽ như ngày hôm nay thôi. Ông ấy ẩn nấp trong bóng tối và ra lệnh cho tôi thông qua truyền âm!”
“Còn về việc làm sao tôi nhận ông ấy là chủ nhân, đó là một câu chuyện dài”
Diệp Huyền Tân lo lắng Diệp què gạt mình, lập tức ra lệnh: “Anh hãy mau nói cho rõ ràng một chút”
Anh muốn đánh giá xem Diệp què nói dối hay nói thật thông qua biểu cảm của Diệp què khi nói.
Diệp què nói: “Tôi đã nghĩ có người đứng sau chuyện này, nhưng thực tế đây chỉ là tai nạn.”
“Năm đó, tôi và em trai sinh đôi đi lạc vào núi Hoàng Sơn và tình cờ chạy vào con đường bí mật ở núi Hoàng Sơn”
“Thời điểm đó cơn bão ở núi Hoàng Sơn sắp cướp đi mạng sống của chúng tôi, tôi đã nhanh trí nên nhận thấy cơn bão ở núi Hoàng Sơn này rất kỳ lạ, hoàn toàn có thể là do con người tạo ra, vì vậy tôi đã cúi đầu quỳ lại trước cơn bão này và tự nguyện bái làm học trò, đi theo phục tùng, suốt một đời trung thành”
“Lòng trung thành của tôi đã khiến chủ nhân cảm động, thế là chủ nhân đã tha mạng cho tôi.”
“Chỉ tiếc là người em song sinh của tôi, em ấy nhất quyết không chịu cúi đầu trước chủ nhân, cuối cùng bị giết chết”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Người chủ nhân đó đã ra lệnh cho ông làm cái gì”
Diệp què nói: “Ngài ấy yêu cầu tôi đưa mọi người trong thôn đến núi Hoàng, và sau đó chuyện gì xảy ra thì mọi người cũng đã biết rồi”
Diệp Huyền Tân nói: “Vì vậy mà những người trong thôn chết ở núi Hoàng Sơn đều là do anh giết hay sao?”
“Không đúng không đúng!”
Diệp què nhanh chóng biện hộ cho chính mình: “Người trong thôn chết ở núi Hoàng Sơn đều do đi lạc mà chết, còn tôi là nhờ có sự chỉ bảo của chủ nhân nên mới thoát được, chuyện họ chết không hề liên quan đến tôi”
Chiến thần Côn Luân cau mày: “Không đúng. Chúng tôi đã hỏi trưởng thôn của anh và trưởng thôn nói anh là nạn nhân cuối cùng. Từ sau khi anh đến thì không ai vào núi Hoàng Sơn nữa, cũng không ai chết nữa cả”
“Nếu những người trong thôn không phải do anh hại chết, sau đó anh cũng không chết. Nói cách khác, căn bản nếu như anh không nghe lời chủ nhân đưa người đến núi Hoàng thì làm sao chủ nhân có thể tha thứ cho anh được?”
Diệp què có hơi chột dạ nói: “Bây giờ đang sống dưới xã hội pháp quyền này, ai dám làm hại người khác. Tôi trông cậy vào chủ nhân, đó chỉ là một biện pháp khẩn cấp để cứu mạng mình, nhưng thật sự tôi không muốn giết ai cả”
Chiến thần Côn Luân cười giễu cợt: “Vậy thì không đúng rồi. Nếu anh không muốn hại người, sao có thể lôi kéo chúng tôi đến đây?”
Chương 2326:
Chuyện này…chuyện này…
Diệp què ấp úng, không giải thích được lý do.
Diệp Huyền Tân sờ sờ cây châm bạc trong tay: “Tôi nghĩ anh cũng không muốn chịu đau đớn do cây kim bạc này gây ra. Nói thật, ngay cả tôi cũng không chịu nổi mũi kim thứ tư”
Vừa nhắc tới Thiên La Thập Tam Châm, Diệp què muốn sụp đổ, không dám giấu giếm, lập tức nói ra sự thật.
“Là tôi đã gạt những người đó đi đến núi Hoàng Sơn. Đợi đến buổi tối không có ai, tôi sẽ đi khắp các thôn tìm người, sau đó lén lút đưa đến núi Hoàng Sơn”
“Nhưng những người tôi lừa gạt đều bị thiểu năng trí tuệ. Những người này sống thật lãng phí cuộc đời. Tôi loại bỏ họ cũng để làm trong sạch môi trường xã hội, cống hiến cho xã hội.”
Ầm!
Lời biện hộ hoang đường này thực sự làm cho mọi người tức giận, một vài người đã trực tiếp cho Diệp què một cú đấm.
Cú đấm này hầu như muốn giết chết Diệp què.
Đương nhiên, Diệp Huyền Tân mới chỉ sử dụng chưa tới một phần trăm sức mạnh, bằng không Diệp què đã tan xác.
Diệp què vô cùng sợ hãi, thực sự sợ rằng trong cơn tức giận Diệp Huyền Tân sẽ giết chết anh ta nên lập tức dập đầu xin lỗi.
Diệp Huyền Tân buộc lòng kiềm chế cơn tức giận, nói tiếp: “Tôi không muốn nói chuyện vớ vẩn với anh nữa, tốt nhất nên loại bỏ chuyện này các sớm càng tốt, nếu không sẽ hại thêm nhiều người vô tội”
“Hãy mau đưa tôi đến chỗ chủ nhân của anh!”
Diệp què nói: “Anh đúng là người tốt, nhưng tôi xin dùng tính mạng của mình để thề, tôi thật sự không biết chủ nhân đang ở đâu, vì vậy mà sợ rằng không thể dẫn anh đi tìm chủ nhân!”
“Làm sao anh không biết được!” Độc Lang mắng: “Không phải anh còn đang làm nhiệm vụ đưa người đến gặp chủ nhân hay sao?”
Diệp què nói: “Không sai, nhiệm vụ của tôi là đưa người đến động Trùng Đàn, chính là cái hang nhốt mọi người lúc trước. Còn những chuyện sau đó thì không liên quan gì đến tôi, chủ nhân sẽ đem người trong động Trùng Đàn đi.”
Diệp Huyền Tân tò mò hỏi: “Ồ? Vậy tại sao anh không bỏ chúng tôi trong động Trùng Đàn, chờ chủ nhân của anh đem chúng tôi đi mà lại đưa chúng tôi ra ngoài?”
Diệp què nói: “Dựa theo quy luật thông thường, trước tiên tôi sẽ đưa người sống đến động Trùng Đàn, để chủ nhân làm lễ rửa tội. Sau đó ta sẽ đưa người xuống núi, để bọn họ âm hóa trong bảy ngày. Chờ bọn họ thực sự âm hóa, sẽ tự động trở lại động Trùng Đàn, khi đó chủ nhân sẽ đi tới động Trùng Đàn đem bọn họ đi”
“Đúng rồi, mọi người thể đợi bảy ngày, sau đó giả bộ đã âm hóa và đi đến động Trùng Đàn, chờ chủ nhân xuất hiện. Như vậy mọi người có thể tìm thấy chủ nhân của tôi rồi”
Diệp Huyền Tân hỏi dò: “Anh nói âm hóa, nó có nghĩa là gì?”
Diệp què lắc đầu: “Tôi không biết, đây là những gì chủ nhân nói với tôi. Trước đây tôi đã từng hỏi chủ nhân nhưng chủ nhân nói rằng tôi chỉ nên làm theo mệnh lệnh của ông ấy, không hỏi bất cứ thứ gì”
Diệp Huyền Tân nhìn Độc Lang và mấy người còn lại hỏi: “Mọi người nghĩ nên tấn công vào núi Hoàng Sơn bây giờ hay là đợi bảy ngày sau, tên đứng sau gây ra tội ác sẽ tự động xuất hiện”
Độc Lang thận trọng nói: “Đại ca, chúng ta không vấn đề gì, quan trọng là Sát Lang có chịu được hay không”
Chiến Thần Côn Luân vội vàng nói: “Thần soái, chúng ta không nên vôi vàng ăn vội đậu hũ nóng. Bây giờ chúng ta còn không có mục tiêu, lại càng không biết đối phương ở đâu. Chúng ta tấn công dồn dập, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Chẳng những không cứu được Sát Lang mà còn làm động đến kẻ đứng sau”
Lão trưởng thôn nói: “Thuộc hạ xin nghe theo mệnh lệnh của cậu chủ!”
Sở Vân Long: “Tôi vẫn đồng ý với Chiến Thần Côn Luân. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Vạn Thi Nhai ở Núi Hoàng Sơn mà chúng ta muốn cứu Sát Lang là vách đá nguy hiểm và dễ mất mạng nhất ở đây, có cứu được Sát Lang ở đây hay không còn chưa chắc chắn!”
Độc Lang vội vàng lấy tấm ảnh Sát Lang ra đưa cho Diệp què xem: “Diệp què, anh đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Diệp què nhìn lướt qua bức ảnh rồi khẽ nhíu mày: “Nhìn kỹ người này, trông rất quen hình như tôi đã gặp ở đâu đó”
Diệp Huyền Tân nóng lòng hỏi: “Anh thử nghĩ lại xem, anh đã gặp anh ta ở đâu?”
Sát Lang là Tướng quân Trấn Đô, y phục này là được may riêng, trên đời không quá năm người có thể mặc y phục này.
Diệp què tức giận nhìn chằm chăm: “Người què? Haha, người què như tôi đi còn lợi hại hơn những người bình thường các anh đó”
Các lối đi dành cho người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều”
Đôc Lang nói: “Được rồi, đừng khoe khoang nữa. Đó là con lừa hay con ngựa cứ thể hiện đi!”
Được!
Diệp què nói: “Hôm nay tôi sẽ cho các anh mở mang tâm mắt xem thực lực của Diệp què tôi lợi hại thế nào!”
Vừa nói, Diệp què dẫn đầu leo lên con dốc dựng đứng này, tiếp theo.
sau là Độc Lang và những người khác.
Điều mà Độc Lang bọn họ không ngờ tới là, những lời trước đây của Diệp què thực sự không phải là khoe khoang.
Đừng tưởng rằng Diệp què đi đứng không bằng người bình thường trên mặt đất bằng phẳng, nhưng trên đường núi này, hắn bước nhanh như bay. Căn cứ theo địa hình chính xác mà điều chỉnh tư thế của mình, tốc độ không hề chậm hơn so với người bình thường.
Thậm chí ở nhiều nơi chật hẹp rất khó khăn để đi qua, Diệp què còn khéo léo hơn cả người bình thường.
Không mất nhiều thời gian, những người này đã vượt thành công con dốc dựng đứng, và đã đến dưới chân núi Hoàng Sa.
Độc Lang những người bọn họ nhìn lên đỉnh núi, phát hiện rằng đỉnh núi này nguy nga đồ sộ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều. cao vút tầng mây.
Diệp què ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Được rồi, nơi đây chính là núi Hoàng Sa. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi phải quay trở về đây”
Diệp què nói xong liền quay người và muốn rời đi!
“Đợi một chút!”
Độc Lang vội vàng kêu Diệp què lại : “Anh không cùng chúng tôi lên núi sao?”
Diệp Lập nói: “Haha, chúng ta đã nói trước rồi, tôi sẽ dẫn các anh đến chân núi Hoàng Sa là xong, nhưng tôi không có nói tôi cũng phải đi cùng các anh lên núi.”
Độc Lang hỏi: “Tôi hỏi anh, anh có biết Vạn Thi Nhai không?”
Diệp què gật đầu: “Tôi biết chứ”
Độc Lang, chiến thần Côn Luân, lão già vô danh họ Sở ngay tâm trạng lập tức bỗng trở nên kích động.
“Mau nói nhanh lên, Vạn Thi Nhai ở đâu?”
“Tốt hơn hết anh nên trực tiếp dắt chúng tôi đi tìm Vạn Thi Nhai đi”
Tìm thấy Vạn Thi Nhai sớm hơn một phút, cơ hội sống sót của Sát Lang sẽ lớn hơn một phần.
Diệp què nói: sẽ phải nói trước.”
“Tôi không chắc chắn rằng Vạn Thi Nhai mà các anh đang nói đến, có phải là chung một chỗ với Vạn Thi Nhai mà tôi đang nói không”
Mấy người khẽ giật mình: “Ý của anh là sao?”
Diệp què nói: “Gần đây quả thật có không ít vách đá dựng đứng, nhưng những vách đá có tên, chỉ có vỏn vẹn vài vách. Những vách đá này, lại không hề có nơi nào gọi là Vạn Thi Nhai”
“Nhưng tôi biết một trong những vách đá, dưới đó chôn vùi đến hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn thi thể, cá nhân tôi nói riêng kêu nó là Vạn Thi Nhai”
“Còn về phần có phải là Vạn Thi Nhai mà các anh đang nói tới hay không, cũng không biết chính xác”
Các anh khoan hãy kích động, những điều xấu xí tôi Độc Lang ngạc nhiên hỏi: “Ồ, tại sao dưới vách đá lại có trên hàng chục nghìn thi thể?”
Diệp què giải thích: “Đây là một câu chuyện dài, và mọi chuyện phải bắt đầu nói từ thời Minh Hồng Vũ”
“Trong thời kỳ Minh Hồng Vũ, những người di dân tương đối mạnh.
Trong số đó có một đội hơn chục nghìn người di dân, tình cờ đi ngang vách đá này”
“Vào thời điểm đó dưới vách đá này là một con sông Hồng, nhiệt độ tương đối xuống thấp, trên mặt sông quanh năm đều hình thành một lớp băng dày, người và xe ở trên đó đi lại đều không có vấn đề gì cả”
“Bình thường những người dân làng gần đó đều sử dụng băng này làm đường qua lại, mấy chục năm đều bình an không có chuyện gì”
Chương 2318:
“Ông trời đúng là không chiều lòng người, năm nay quy mô di dân lớn như vậy, thời tiết tương đối ấm áp, mặt sông kết băng rất mỏng, căn bản không chịu nổi sức nặng của đội ngũ hơn chục nghìn người này”
“Lúc đội ngũ di dân đi đến giữa đường thì mặt băng xuất hiện vết rạn nứt, cả đám người toàn bộ rơi cả vào trong lòng sông, đang sống sờ sờ tức khắc đã đông cứng chết”
“Xác chết dưới vách núi và trong sông ít cũng phải mười nghìn cỗ thi thế, cho nên mới có tên gọi Vạn Thi Nhai”
Độc Lang vội vàng kích động nói: “Vạn Thi Nhai mà chúng tôi nói với Vạn Thi Nhai trong lời anh kể hình như là cùng một nơi rồi”
“Làm phiền anh đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chúng tôi có chuyện rất quan trọng phải làm”
lệp què dứt khoát từ chối anh ta: “Không được không được đâu, tôi không đồng ý!”
“Chuyện này chúng ta đã nói trước đó rồi còn gì, tôi không có nghĩa vụ phải đưa các người đi đến Vạn Thi Nhai”
“Tô cũng khuyên các anh một câu, là chuyện không cần thiết thì đừng đến Vạn Thi Nhai, đi đến đó thì sẽ sống…”
Anh ta hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: “Có lẽ các người đã nghe qua rồi, trên núi Hoàng Sa này có ác quỷ có thể cắn nuốt linh hồn đấy, mà Vạn Thi Nhai kia có thể chính là sào huyệt của con ác quỷ cắn nuốt linh hồn con người đó.”
“Các người đi đến sào huyệt của ác quỷ thì làm gì còn đường sống chứ?”
Độc Lang nói: “Cái gì mà ác quỷ cắn nuốt linh hồn chứ, chắc chắn là người ta đồn đại bậy bạ”
“Anh cứ việc yên tâm đi, cho dù thật sự có ác quỷ đi nữa, bọn tôi cũng có thể đánh bại được nó. Bây giờ anh mau đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai đi”
“Không được không được!”
Diệp què vẫn lắc đầu liên tục từ chối: “Tôi vẫn còn chưa sống đủ, tôi không muốn đi tìm chết với các anh đâu”
Cuối cùng Độc Lang duỗõi tay lấy từ trong túi ra hai xấp tiền giấy vây vẫy trước mặt Diệp què nói: “Đưa chúng tôi đến Vạn Thi Nhai, chỗ tiền này sẽ là của anh”
Ngay khi nhìn thấy chỗ tiền kia, mắt Diệp què đã trừng lớn sáng lập lòe.
Anh ta suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng nghiến răng nói: “Được, tôi có thể đưa các người đến đó. Nhưng các người bắt buộc phải nghe theo.
lời tôi nói”
“Hơn nữa lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đó, tôi sẽ không quan tâm đến các người mà chạy lấy người đấy, các người không được trách tôi.”
Độc Lang: “Yên tâm đi, chúng tôi không những sẽ không liên lụy đến anh, hơn nữa còn giúp anh trốn thoát…lỡ như gặp phải nguy hiểm gì đến cả chúng tôi cũng không thể quyết được”
iệp què liền năm chặt xấp tiền trong tay nói “Thành giao!”
Diệp què dẫn mấy người đó đi nửa vòng dưới chân núi rồi cuối cùng dừng ở bên cây tùng đón khách.
Cái cây tùng đón khách này là một xanh duy nhất ở trên núi Hoàng Sa, những nơi xung quanh núi toàn bộ đều là cát vàng bao trùm.
Diệp què nói: “Bắt đầu từ đây trèo lên trên kia, trèo đến sườn núi có một cái hang, đến cái hang núi kia thì dừng lại.”
Được!
Diệp què lần nữa xung phong trèo trước dẫn đầu đoàn người.
Mấy người Độc Lang bám sát theo sau.
Ngọn núi Hoàng Sa này trước sau được bao phủ một lớp cát vàng, vô cùng mềm xốp, hơi vô ý thôi cũng sẽ bị lún vào trong cát ngay.
Chỉ là những thứ này đối với đám người Độc Lang căn bản chỉ như ăn bữa sáng mà thôi.
Vốn dĩ Độc Lang còn nghĩ rằng lần này Diệp què sẽ phải vất vả lắm mới leo núi được, nhưng Diệp què lại lần nữa khiến anh ta phải bất ngờ.
Diệp què vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này, thậm chí quen đến nỗi nhớ đến cả từng hòn đá, từng cái hố ở đây.
Cho nên tốc độ của Diệp què cũng không chậm hơn đám người Độc Lang là bao nhiêu.
Nhìn thấy vậy thì có thể biết Diệp què thường xuyên đến nơi này.
Điều này khiến cho đám người Độc Lang không thể không sinh lòng nghỉ ngờ: Diệp què biết rõ nơi này là cấm địa, tại sao lại thường xuyên lui tới nói này?
Chương 2319:
Lòng sinh nghỉ của mấy người đó với Diệp què càng lúc càng sâu.
Leo khoảng nửa giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến sườn núi.
ở lưng chừng núi, thực sự có một cái hang.
Hang núi thâm sâu không nhìn thấy cuối hàng, bên trong hang còn tối đen không nhìn thấy cái gì cả.
Độc Lang nhìn vào bên trong một cái rồi nói: “Đi dọc theo hang núi này là có thể tìm đến Vạn Thi Nhai rồi chứ?”
“Không thể!”
Diệp què liền lắc đầu nói: “Đi dọc theo hàng núi này, các người chỉ có một phần nghìn cơ hội có thể tìm thấy Vạn Thi Nhai mà thôi”
“Tại sao?” Mấy người Độc Lang không hiểu hỏi: “Không phải là hang núi này không chỉ có một lối ra đấy chứ?”
Diệp què gật đầu: “Đúng. Trong hang núi này ngóc ngách phức tạp, phân chia ra vô số nhánh hang khác nữa. Cả thế giới này, cũng chỉ có tôi mới có thể tìm được con đường chính xác đến Vạn Thi Nhai mà thôi, chắc chắn không có được người thứ hai biết con đường này đâu”
Độc Lang hít sâu một hơi, thì hút phải một luồng không khí tanh hôi: “Được, vậy thì phiền anh dẫn đường vậy”
Diệp què lại nghiêm nghị nhìn thằng vào mấy người nọ nói: “Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, vào đến trong đó, tất cả mọi chuyện phải nghe theo tôi hết. Lỡ như đi lệch vào ngã rẽ nào đó thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Hơn nữa đi vào ngã rẽ thì rất có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình đấy”
Độc Lang: “Được”
Diệp què: “Lỡ như chúng ta gặp nguy hiểm ở trong đó, tôi khuyên các anh đừng quan tâm đến những người khác làm gì, lo giữ mạng của mình cho tốt là được rồi”
“Nếu như các anh còn sức đi quan tâm người khác vậy thì cả hai sẽ phải cùng chết chung là điều không thể nghi ngờ. Nếu như một lòng chạy trốn, vậy thì nói không chừng còn có sống sót cơ hội.”
Độc Lang: “Được”
Diệp què hít sâu một hơi, tự mình cổ vũ bản thân rồi nói: “Được rồi, đi vào thôi”
Diệp què đi trước dẫn đầu đoàn người, cẩn thận từng chút một xem xét phía trước.
Bọn họ rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm lấy, Diệp què móc ra chiếc đèn pin cầm tay tùy thân luôn mang theo người.
Giây sau đám người Độc Lang cũng vô thức muốn mở đèn pin trong điện thoại lên, lại bị Diệp què quát lớn khiến bọn họ phải dừng lại.
“Dừng tay, không được mở đèn pin trong điện thoại!”
Đám người Độc Lang không thể hiểu được hỏi: “Tại sao lại không thể mở Diệp què liền nói: “Nơi này đối diện với địa bàn của ác quỷ kia, nếu các người đồng loạt mở đèn sáng như thế, còn không phải sẽ biến thành bia ngắm sống để ác quỷ tới tấn công sao?”
“Một mình tôi mở đèn pin cũng đủ chiếu sáng dẫn đường rồi”
Đám người Độc Lang tuy rằng không tin có cái gì mà ác quỷ kia tồn tại, chỉ là tình hình bây giờ cấp bách vẫn cần đến Diệp què dẫn đường giúp bọn họ tìm Vạn Thi Nhai để cứu Sát Lang.
Cho nên đám người Độc Lang vẫn nghe lời Diệp què, tắt đèn trong điện thoại đi.
Bọn họ cẩn thận từng chút tiến về phía trước, không lâu sau đã đến được ngã ba đầu tiên: cửa hang quay ra bốn hướng, bốn hang động trải rộng.
Diệp què dường như chẳng cần suy nghĩ mà đi về phía ngã rẽ ngoài cùng bên trái của hang núi.
Sau khi đi bộ dọc theo ngã rẽ này khoảng mười phút bọn họ lại chạm trán với phân nhánh tiếp theo.
Diệp què dẫn bọn họ đi vào ngã rẽ thứ hai từ bên phải.
Cứ thế chỉ mới đi được nửa tiếng mà bọn họ đã gặp phải bảy tám ngã ba.
Các ngã ba phân nhánh không đều nhau, có phân nhánh bốn ngã rẽ, có phân nhánh bảy ngã rẽ, nếu như không đi qua mười lần hoặc tám lần gì đó thì căn bản không thể nhớ hết tuyến đường này được.
Càng đi vào sâu bên trong, Độc Lang càng cảm thấy có gì đó không đúng: Anh ta phát hiện ra có những dấu vết rõ ràng của việc chạm khắc nhân tạo trên bức tường trong hang núi này.
Vậy thì cái hang núi này không phải do tự nhiên hình thành, mà là do có người tự tay làm ra nó hay sao?
Chương 2320:
Anh ta liền nói nghi vấn trong lòng mình ra: “Diệp què, theo tôi thấy thì hang núi này là do có người tự tạo ra mà, anh nói xem là ai đã tạo ra nó thế? Tại sao lại làm ra công trình lớn thế này chứ?”
Diệp què không vui nói: “Làm sao tôi biết được chứ, dù sao cũng không phải tôi làm ra nó”
Thái độ này của Diệp què khiến Độc Lang có chút chán ghét, chỉ là để có thể nhanh chóng có thể tìm thấy Sát Lang, Độc Lang vẫn lựa chọn nhãn nhịn không nói gì nữa.
Cứ đi rồi lại dừng như thế, ước chừng đã khoảng hai tiếng rồi, Diệp.
què thế nhưng lại dẫn bọn họ vào một ngõ cụt: phía trước hang núi này là ngõ cụt, hết đường rồi.
Tiếng quát tức giận của Đám người Độc Lang lập tức vang vọng.
“Này này này, Diệp què kia ông thế này là có ý gì!”
“Tại sao phía trước lại hết đường chứ, đừng nói với tôi là anh đi sai đường rồi đấy”
“Mẹ nó, anh làm chậm trễ chuyện lớn của chúng tôi, anh có hứng nổi hậu quả của việc này không!”
Diệp què cau chặt mày lại: “Sao có thể đi sai đường được chứ?
Không thể nào là tôi nhớ lầm được”
“Các người đứng ở đây chờ tôi một lát, tôi đi xem lại đường.”
Nói xong, Diệp què quay đầu đi ngược ra.
Nhìn bóng lưng Diệp què rời đi, anh ta càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Anh ta vỗ một cái vào đầu rồi hét lên: “Diệp què, đứng lại cho ông đây..”
Diệp què dừng bước chân lại, quay đầu cười tà mị với Độc Lang.
Nụ cười này của Diệp què khiến trong lòng Độc Lang càng cảm thấy không ổn, trái tim thình thịch nhảy lên.
Ầm!
Hang núi đột nhiên rung chuyển dữ dỗi, mà sau đó có một tảng đá lớn từ trên vách hang rơi thẳng xuống, lấp kín cửa hang lại.
Đám người Độc Lang ở trong hang, Diệp què ở ngoài hàng!
Đáng chết!
Khuôn mặt của mấy người Độc Lang dần trở nên đen xì!
Diệp què ngay từ đầu đã muốn ám toán bọn họ.
Độc Lang nghiến răng, hô to với bên ngoài hang: “Diệp què, mày to gan thật đấy, dám ám toán bọn tao, cũng tại bọn tao xem thường mày rồi!”
Diệp què: “Thật xin lỗi nhé, tôi không hề ám toán các người, tôi thật sự chuẩn bị đưa mọi người đi Van Thi Nhai, chỉ có điều, là đem xác của các người đi đến đó mà không phải là sống mà đến thôi!”
Độc Lang: “Hừ, tao thật lòng khuyên mày lập tức thả bọn tao ra, không thì đợi đến lúc chúng tạo ra được bên ngoài thì nhất định sẽ chặt mày thành trăm mảnh”
Diệp què: “Chậc chậc, cái này không thể trách tôi được. Tôi đã nói trước là không để các người tới được, vậy mà các người lại cứ muốn tới, muốn trách thì tự trách bản thân các người quá cố chấp đi.”
“Ôi, đúng là cá không ăn muối cá ươn mà”
Độc Lang cười lạnh lẽo.
Tảng đá này đối với đám người Độc Lang mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, bọn họ có thể dễ dàng dùng kình khí mà nghiền nát viên đá này ra.
Bọn họ đang định dùng kình khí đập nát tảng đá kia thì phía sau lại vang lên một loạt sốt soạt.
Bọn họ cảnh giác quay đầu lại nhìn lại phát hiện trên vách động xuất hiện vô số những lỗ hổng nhỏ.
Mà sau đó có hàng nghìn “con ong” bay ra từ trong lỗ hổng đó, cứ bay vù vù ngay trên đỉnh đầu bọn họ, đen kịt cả một vùng, tiếng vo ve bên tai như sấm rền.
Những tiếng vo ve ong ong dày đặc của đàn ong khiến những người nhìn thấy cũng sẽ bị chứng rối loạn sợ đám đông mất.
Không đợi bọn họ hồi được hồn lại, đàn ong đã lại sà xuống muốn tấn công bọn họ.
Đám người Độc Lang dường như theo bản năng phóng ra kình khí, tụ lại thành kình khí chặn lại đàn ong, bảo vệ chính mình.
Chương 2321:
Đám ong vây quanh bị kình khí chặn bắn bay ra ngoài, không thể làm thương tổn một chút nào đến đám người Độc Lang kia.
Độc Lang đang chuẩn bị phóng kình khí ra tiếp để giết chết lũ ong này, tiếng của Diệp Huyền Tân lại vang lên trong đầu bọn họ: “Độc Lang, đừng ra sát chiêu!”
Độc Lang nói: “Anh, chúng ta bị Diệp què lừa rồi, anh ta muốn đám ong này châm chết chúng ta”
Diệp Huyền Tân nói: “Không, những thứ này không phải ong, mà là cổ trùng, chúng chỉ có vẻ ngoài giống ong mà thôi”
Độc Lang nói: “Cổ trùng? Đáng chết, sao lại nhiều cổ trùng thế chứ!”
“Nếu nói là Diệp què cùng với Đại Vu Miêu Kỳ không có quan hệ gì thì đánh chết ông đây cũng không tỉ “Theo tôi thấy, đám cổ trùng này rất có thể là do Đại Vu Miêu Kỳ tạo rat *”
Diệp Huyền Tân: “Độc Lang, tiếp theo đây tôi muốn cậu giả vờ như mình bị trúng độc cổ trùng, tương kế tựu kế, tôi muốn xem thử xem, tên Diệp què kia rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Độc Lang hít sâu một hơi: “Vâng, Anh, chúng em nghe lời anh”
Diệp Huyền Tân: “Ừ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả hành động phải nghe theo lời tôi mà làm”
Diệp Huyền Tân cũng truyền đạt lại mệnh lệnh y hệt cho những chiến thần Côn Luân, Bất Chí, Lão trưởng thôn và ông Sở.
ông Sở nói: “Thần Soái, chúng ta chưa trúng độc đám cổ trùng này bao giờ nên không biết độc này có sẽ phát tác thế nào, làm sao mà biểu diễn được chứ”
Hiểu rồi!
Sau đó, đám người Độc Lang y lời mà biến mình thành cái cột điện, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì bên ngoài bọn họ có kình khí bao trùm bảo vệ cho nên đám cổ trùng này không thể làm tổn hại đến bọn họ.
Qua khoảng tâm mười phút sau, Tảng đá chắn lối ra của hang núi chầm chậm chìm xuống dưới đấy.
Ngay khi tảng đá kia vừa chuyển động, đám cổ trùng liền bay vọt trở lại vào mấy lỗ hổng trên hang đá, biến mất không vết tích.
Khi bước vào, nhìn thấy đám người Độc Lang đứng cứng ngắc như cái cây ở đó, trên mặt người kia lộ ra nụ cười âm lãnh.
“Hừ, một đám người ngu ngốc, còn ỷ vào số đông uy hiếp tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình”
“Không phải cuối cùng các người cũng đã rơi vào tay tôi rồi sao”
Giọng nói của một người đàn ông khàn khàn không biết phát ra từ đâu.
“Diệp què, nhanh thế đã lại đến rồi, lần này anh mang theo bao nhiêu hàng đến thế?”
Diệp què vội vàng quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Chủ nhân, lần này hàng hóa rất tốt. Đều là thanh niên cường tráng, xin hãy tìm hiểu xem xét cho thật kĩ càng!”
Những người đàn ông da đen cảm nhận rõ ràng được một luồng ý thức quét qua cơ thể của họ.
Âm thanh thăng trầm tang thương nói với vẻ hài lòng: “Chà, không tệ, Diệp què, làm tốt lắm”
Diệp què vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn chủ nhân đã khen ngợi, tôi nhất định sẽ theo kịp”
Âm thanh tang thương nói: “Thôi, tôi sẽ phát phần thưởng cho anh đúng hạn, và lần này tôi sẽ thưởng cho anh nhiều hơn”
“Bây giờ hãy đưa bọn chúng xuống núi trước, và cho chúng hoàn toàn âm hóa, rồi mang đến cho tôi.”
Diệp què nhanh chóng nói: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Giọng nói đó biến mất một lúc lâu,Diệp què mới thận trọng đứng dậy.
Anh ta mỉm cười hài lòng: “Chà, các người đã mang lại may mắn cho tôi rồi. Chủ nhân đã lâu không khen tôi rồi: “Đi thôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ đốt thêm tiền giấy cho mấy người sau khi mấy người chết”
Diệp què từ trong tay lấy ra chiếc chuông, lắc lắc: “Đi theo tôi Tiếng chuông reo lên, và Độc Lang đi về phía trước trong tiềm thức.
Chương 2322:
Hả?
Diệp què cau mày và nghỉ ngờ nhìn lên nhìn xuống Độc Lang.
Mấy người Độc Lang lập tức trở nên căng thẳng. Chết tiệt, không nên để lộ ra ngoài.
Tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, không có bất kỳ sơ hở trong màn trình diễn của chúng ta mà.
Giọng nói của Diệp Huyền Tân vang lên trong đầu Độc Lang: “Ai khiến các người nhảy loạn xạ lên như thế hả?”
Độc Lang nói: “Diệp què rung chuông nên em phải nhảy.
Diệp Huyền Tần: “Ai nói với cậu như vậy?”
Độc Lang nói: “Đó là giống như ở trên phim. Khi đạo sĩ rung chuông, lũ thây ma cũng nhảy theo”.
Diệp Huyền Tân đáp : “Anh ta không phải là một đạo sĩ, và cậu không phải là một thây ma. Tôi tự hỏi, tại sao cậu lại có thể coi bản thân mình là một thây ma?”
“Cứ đi bình thường cho tôi, nhưng động tác nên cứng ngắc hơn một chút”
Độc Lang đáp: “Được rồi, em hiểu rồi!”
Diệp què rung chuông một lần nữa, và Độc Lang đi theo một cách cứng nhắc.
Sự nghi ngờ của Diệp què đã tan biến, và anh ta đã dẫn họ lên đường rời đi.
Diệp Huyền Tân cũng không ẩn giấu nữa mà hiện ra trên đường tắt của Diệp què, kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp què dẫn mấy người Độc Lang, xuống núi Hoàng Sa, và đi bộ trở lại theo con đường họ đến.
Kết quả là sau khi rời đi chưa được nửa đường, Diệp què đã nhận thấy một bóng người trước mặt.
Tâm trí của Diệp què đột ngột thắt lại.
Đây là khu cấm địa nổi tiếng, căn bản sẽ không có ai tới đây.
Hiện tại vào thời khắc đặc biệt này, người bình thường lại có thể tới nơi này sao?
Diệp què trở nên nghỉ ngờ, và thận trọng hét lên: “Này, anh là ai? Anh làm gì ở đây?
Diệp Huyền Tân chậm rãi quay đầu lại.
Diệp què thoạt nhìn không nhận ra Diệp Huyền Tân.
Kỳ thực Diệp què không tin Diệp Huyền Tân có thể đuổi tới đây.
Anh ta quá tin tưởng vào cổ trùng, và tin chắc rằng nếu Diệp Huyền Tân không có cách nào theo dõi, cổ trùng nhất định sẽ thông báo cho.
anh ta càng sớm càng tốt.
Anh ta không nhận được thông báo từ cổ trùng, tin răng Diệp Huyền Tân chắc hẳn vẫn đang canh giữ phần mộ của em trai mình.
Anh ta tò mò hỏi: “Anh là ai? Tôi xem anh rất quen”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Chúng ta mới xa nhau có mấy giờ mà sao anh đã quên tôi sớm như vậy?”
Gì cơ?
Đầu óc Diệp què như loé lên một suy nghĩ: “Mới cách nhau có mấy.
tiếng đồng hồ, đừng nói với tôi anh chính là người họ Diệp.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Chính xác!”
Làm thế nào mà có thể như vậy được chứ?
Diệp què kêu lên: “Anh rời khỏi phần mộ của em tôi, linh hồn em tôi không thể không báo cho tôi”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy, cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Diệp Huyền Tân nói: “Đủ rồi đấy, anh định nói dối tôi đến khi nào nữa, linh hồn của em trai anh hoàn toàn là tưởng tượng. Anh đã phái một con cổ trùng để theo sát tôi mọi lúc mọi nơi”
“Phù!”
Diệp què hít một hơi, cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân hơn: “Anh còn biết tới cổ trùng. Vậy lai lịch của anh là gì?”
Chương 2323:
Diệp Huyền Tân: “Xin lỗi, anh không có đủ tư cách cùng tôi nói chuyện. Gọi chủ nhân của anh đi ra ngoài.”
Diệp què hít sâu một hơi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Được rồi, anh chàng họ Diệp kia, tôi thừa nhận rằng tôi đã đánh giá thấp thủ đoạn của anh. Nhưng anh cho rằng tôi sẽ bó tay chịu trói hay sao?”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Được rồi, anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng”
Diệp què: “Hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thủ đoạn của tôi!”
Diệp què huơ huơ bàn tay to của mình, lắc lắc chiếc chuông: “Lũ các người, tấn công cho tôi! Nếu anh ta không chết, các người sẽ phải chết!”
Diệp què đang ra lệnh đám người Độc Long.
Nhưng mấy người Độc Long không hề nhúc nhích, họ chỉ nhìn Diệp què với vẻ chế nhạo và bỡn cợt.
Diệp què cau mày, nhìn lại Độc Long, và ra lệnh một lần nữa: “Tấn công cho ông!”
Độc Long vẫn không có phản ứng gì hết.
Diệp què dần nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trong tay, nhưng mấy người Độc Long vẫn không đáp lại.
Gay to rồi!
Tâm trí của Diệp què lúc này chùng xuống mạnh mẽ.
Những người này sợ răng thực ra không có cổ trùng nào cả, và tất cả mọi thứ đều là lừa bịp!
Diệp què không còn nơi nào để đi, chỉ có một lối thoát duy nhất là lên núi tìm nơi trú ẩn của chủ nhân.
Anh ta như điên, lao vào đám người Độc Long, cố gắng xuyên thủng bức tường người này.
Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp thể lực của đám người Độc Long, đám người Độc Lang nhất quyết không để cho Diệp què chạy thoát, Diệp què đánh trả, Độc Lang vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đầu Diệp què ong ong, anh ta hít vào một hơi lạnh: “Chúng.
mày…chúng mày là cái quái gì v: s Diệp Huyền Tân hừ lạnh một tiếng: “Diệp què, tôi hỏi anh, anh muốn chết hay sống!”
Diệp què nghiến răng: “Hừ, anh không đủ tư cách để quyết định quyền sống chết của tôi. Đừng tưởng tôi đã bó tay chịu trói.”
“Nếu như chủ nhân của tôi mà ra tay, không người nào trong các người được sống nữa!”
Diệp què quay đầu về hướng núi Hoàng Sa, mở miệng chuẩn bị quát lớn.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tân đã giải phóng sức mạnh của mình, để ngăn Diệp què lại.
Diệp què trong phút chốc như bị xi măng bịt chặt, đừng nói là hét lên, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Một cảm giác sợ hãi sâu thẳm ập đến trong lòng Diệp què.
Khốn nạn, đây là loại thủ đoạn quái gở nào vậy, thực sự có thể kím hãm bản thân, khiến bản thân không thể phát ra âm thanh.
Và đối phương còn đã ra tay mà không cần chạm vào bản thân.
Sức mạnh của những người này chắc không thấp hơn chủ nhân là mấy.
Diệp què hoang mang cực độ, quả đúng là đánh chim cả đời, cuối cùng lại bị chim mổ mắt.
Diệp Huyền Tần đi tới trước mặt Diệp què, đe doạ anh ta: “Tôi sẽ cảnh cáo anh lần cuối. Nếu anh dám hỗn, cẩn thận tôi sẽ bóp chết anh đấy!
Sau cuộc nói chuyện, Diệp Huyền Tân đã thu hồi sức mạnh của Diệp què.
Nỗi sợ hãi kịch điểm khiến cho đôi chân của Diệp què như mềm nhữn ra, yếu ớt không đứng dậy được, ngã nhào xuống đất.
Anh ta nuốt nước bọt và khạc nhổ, khàn giọng nói: “Anh…anh là ai…tại sao anh lại có mưu đồ với tôi?”
Diệp Huyền Tần nị ây giờ không đến lượt anh đặt câu hỏi cho tôi. Thay vào đó, anh nên trả lời câu hỏi của tôi một cách ngoan ngoãn, nếu không… Tôi không ăn chay ngày hôm nay đâu”
Diệp Huyền Tân lấy ra Thiên La Thập Tam Châm và lắc chúng trước mắt Diệp què.
Diệp què không sợ hãi chút nào.
Chỉ là vài mũi kim bạc thôi, có thể sẽ đau đớn gì chứ.
Anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều, và nỗi đau này như muỗi đốt đối với anh ta.
Chương 2324:
Trong lòng anh ta thậm chí còn khinh thường Diệp Huyền Tân như vậy, chịu xấu hổ thể hiện năng lực bị tra tấn một phen, cũng không sợ bị coi thường.
Nhìn vẻ mặt của Diệp què, lũ đám người Độc Lang biết anh ta đang nghĩ gì, đều cười nhạo nhìn Diệp què.
Bọn họ có thể tưởng tượng ra cảnh Diệp què cầu xin lòng thương xót sau này.
Diệp Huyền Tân thờ ơ nói: “Câu hỏi thứ nhất, chủ nhân của anh là ai?
Diệp què bực dọc: “Tôi không biết”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tốt lắm, có vẻ gan dạ đó!”
Nói xong, Diệp Huyền Tân trưng ra Thiên La Thập Tam Châm.
“Á!”
Cây kim bạc đầu tiên đâm vào Diệp què khiến anh ta không khỏi thở ra đau đớn.
Anh ta không bao giờ ngờ rằng một cây kim bạc nhỏ như vậy lại có thể gây ra cho anh ta một cơn đau mạnh đến thế, đau gấp hàng chục lần, gấp trăm lần một cây kim bạc bình thường.
Tuy nhiên, không sao cả, cơn đau này vẫn nằm trong phạm vi sức chịu đựng của anh ta.
Diệp què chỉ khịt mũi hai lần mà không trả lời.
Diệp Huyền Tân khẽ cười nói: “Câu hỏi thứ hai, chủ nhân của anh tên là Miêu Nhất Chi đúng không? Ông ta chính là thứ ma quỷ mà anh nhắc tới”
Hừ!
Diệp què hừ lạnh một tiếng, quay đầu, mặc kệ Diệp Huyền Tân.
“Thật thú vị!” Diệp Huyền Tân hất nhẹ một cái, kim bạc thứ hai đâm vào điểm đau của Diệp què một cách chính xác.
AI Cảm giác đau đớn của mũi thứ hai gấp hàng chục lần so với mũi thứ nhất.
Lần này Diệp què không thể không hét lên đau đớn.
Bây giờ anh ta cảm thấy phần bị đâm cháy như lửa đốt, như bị đổ axit sunfuric vào, đau không thể chịu nổi.
Anh ta thậm chí còn khó thở hơn rất nhiều, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Anh ta không khỏi liếc nhìn cây kim bạc trên tay Diệp Huyền Tân.
Đây có phải là cái kim bạc chết tiệt không?
Cây kim bạc làm sao có thể gây ra nỗi đau lớn cho một người như vậy, còn đau hơn cả bị cắt xé tim gan!
Thật là khốn nạn!
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ? Nếu cơn đau tiếp tục gia tăng với tốc độ này, rất có thể mũi kim thứ ba e là sẽ phải tự kết liễu mạng sống của mình.
Diệp Huyền Tân hỏi câu hỏi thứ ba: “Những người dân làng chết ở núi Hoàng Sa trước đây đều là do anh dùng thủ đoạn này giết chết đúng không? Mục đích của anh là gì?”
Diệp què do dự một lúc, tự hỏi mình có nên trả lời hay không.
Nhưng sau một hồi do dự như vậy, chiếc kim bạc thứ ba đã “đến như đã hẹn” và xuyên qua cơ thể của Diệp què!
Aaaal Cơn đau dữ dội lần này khiến Diệp què sốc tại chỗ.
Sau một khoảng thời gian không rõ, Diệp què dần dần tỉnh lại, đầu óc âm ỉ, đầu choáng váng, như thể vừa bị ai đó bóp cổ, nhưng cơn đau vẫn còn đó.
Diệp Huyền Tần cười gắn: “Câu hỏi thứ tư…”
Lần này Diệp què suy sụp hoàn toàn.
Mức độ đau đớn do cây kim bạc gây ra ngày càng tăng theo cấp số nhân. Phát đâm thứ ba suýt chút nữa đã cướp đi mạng sống của anh ta, nếu tăng thêm vài lần nữa thì có thêm vài mạng nữa cho anh ta cũng không đủ.
Không đợi Diệp Huyền Tần nói, Diệp què cả kinh kêu lên: “Anh hùng xin tha thứ, anh hùng xin tha thứ. Tôi nói, tôi nói là được chứ gì?”
“Tôi biết mọi thứ đều có giới hạn, biết thì phải nói, có vậy mới giữ được cái mạng của mình. Xin anh đừng đâm kim, đừng đâm nữa, tôi không thể chịu đựng được nữa”
Diệp què kinh hãi thừa nhận, điều này gây ra cái nhìn khinh thường từ đám người Độc Lang.
Chương 2325:
“Haha, không phải vừa mới cứng miệng đúng không?”
“Hừ, cứ tiếp tục mạnh mẽ đi, đừng để ông đây xem thường anh”
“Bây giờ trẻ con đi tiêm cũng không khóc. Chết tiệt,anh còn khóc được ư? Muốn tôi tát cho nổ đom đóm mắt à?”
Trong lòng Diệp què nguyền rủa hạng người này: Đồ chết tiệt anh ta đứng nói chuyện mà không đau lưng, chuyện chết tiệt này có thể so với việc tiêm cho một thẳng trẻ con sao? Bọn mày có giỏi thì xông lên đi, đừng ở đó mà nói mồm.
Diệp Huyền Tân vẫy tay, sự chế nhạo của đám người Độc Lang ngừng lại.
Diệp Huyền Tân hỏi: “Chủ nhân của anh là ai, ông ta tên là Miêu Nhất Chi đúng không?”
Diệp què nói: “Chủ nhân của tôi tôi cũng không biết nhiều về ông ấy cho lắm, cũng không biết ông ấy tên là gì, chỉ bảo tôi gọi ông ấy là chủ nhân”
Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn Diệp què: “Anh còn chưa thành thật?
Vẻ mặt này gần như khiến Diệp què hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Tôi thực sự không biết. Chủ nhân không muốn nói tên. Làm sao tôi có thể xấu hổ khi hỏi tên chủ nhân như một nô lệ và người giúp việc”
Nhìn vẻ mặt của Diệp què không giống như đang giả bộ, Diệp Huyền Tân tin tưởng anh ta.
Diệp Huyền Tân lấy ra bức chân dung Miêu Nhất Chi đưa cho Diệp què xem: “Anh xem đây có phải là chủ nhân của anh hay không?”
Diệp què liếc mắt nhìn Miêu Nhất Chỉ một cái, thở dài: “Anh có thể không tin, kỳ thật tôi còn chưa thấy mặt chủ nhân của mình một lần”
Đám người Độc Lang nói: “Mẹ kiếp nhà anh, anh nói thế khác nào tự vả vào mồm mình. Anh nói anh còn chưa thấy ông ta, vậy làm sao có thể nhận ông ta là chủ nhân?”
Diệp què nhanh chóng giải thích: “Tôi nói nghiêm túc, tôi chưa từng nhìn thấy mặt chủ nhân, giao tiếp giữa tôi và chủ nhân cũng sẽ như ngày hôm nay thôi. Ông ấy ẩn nấp trong bóng tối và ra lệnh cho tôi thông qua truyền âm!”
“Còn về việc làm sao tôi nhận ông ấy là chủ nhân, đó là một câu chuyện dài”
Diệp Huyền Tân lo lắng Diệp què gạt mình, lập tức ra lệnh: “Anh hãy mau nói cho rõ ràng một chút”
Anh muốn đánh giá xem Diệp què nói dối hay nói thật thông qua biểu cảm của Diệp què khi nói.
Diệp què nói: “Tôi đã nghĩ có người đứng sau chuyện này, nhưng thực tế đây chỉ là tai nạn.”
“Năm đó, tôi và em trai sinh đôi đi lạc vào núi Hoàng Sơn và tình cờ chạy vào con đường bí mật ở núi Hoàng Sơn”
“Thời điểm đó cơn bão ở núi Hoàng Sơn sắp cướp đi mạng sống của chúng tôi, tôi đã nhanh trí nên nhận thấy cơn bão ở núi Hoàng Sơn này rất kỳ lạ, hoàn toàn có thể là do con người tạo ra, vì vậy tôi đã cúi đầu quỳ lại trước cơn bão này và tự nguyện bái làm học trò, đi theo phục tùng, suốt một đời trung thành”
“Lòng trung thành của tôi đã khiến chủ nhân cảm động, thế là chủ nhân đã tha mạng cho tôi.”
“Chỉ tiếc là người em song sinh của tôi, em ấy nhất quyết không chịu cúi đầu trước chủ nhân, cuối cùng bị giết chết”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Người chủ nhân đó đã ra lệnh cho ông làm cái gì”
Diệp què nói: “Ngài ấy yêu cầu tôi đưa mọi người trong thôn đến núi Hoàng, và sau đó chuyện gì xảy ra thì mọi người cũng đã biết rồi”
Diệp Huyền Tân nói: “Vì vậy mà những người trong thôn chết ở núi Hoàng Sơn đều là do anh giết hay sao?”
“Không đúng không đúng!”
Diệp què nhanh chóng biện hộ cho chính mình: “Người trong thôn chết ở núi Hoàng Sơn đều do đi lạc mà chết, còn tôi là nhờ có sự chỉ bảo của chủ nhân nên mới thoát được, chuyện họ chết không hề liên quan đến tôi”
Chiến thần Côn Luân cau mày: “Không đúng. Chúng tôi đã hỏi trưởng thôn của anh và trưởng thôn nói anh là nạn nhân cuối cùng. Từ sau khi anh đến thì không ai vào núi Hoàng Sơn nữa, cũng không ai chết nữa cả”
“Nếu những người trong thôn không phải do anh hại chết, sau đó anh cũng không chết. Nói cách khác, căn bản nếu như anh không nghe lời chủ nhân đưa người đến núi Hoàng thì làm sao chủ nhân có thể tha thứ cho anh được?”
Diệp què có hơi chột dạ nói: “Bây giờ đang sống dưới xã hội pháp quyền này, ai dám làm hại người khác. Tôi trông cậy vào chủ nhân, đó chỉ là một biện pháp khẩn cấp để cứu mạng mình, nhưng thật sự tôi không muốn giết ai cả”
Chiến thần Côn Luân cười giễu cợt: “Vậy thì không đúng rồi. Nếu anh không muốn hại người, sao có thể lôi kéo chúng tôi đến đây?”
Chương 2326:
Chuyện này…chuyện này…
Diệp què ấp úng, không giải thích được lý do.
Diệp Huyền Tân sờ sờ cây châm bạc trong tay: “Tôi nghĩ anh cũng không muốn chịu đau đớn do cây kim bạc này gây ra. Nói thật, ngay cả tôi cũng không chịu nổi mũi kim thứ tư”
Vừa nhắc tới Thiên La Thập Tam Châm, Diệp què muốn sụp đổ, không dám giấu giếm, lập tức nói ra sự thật.
“Là tôi đã gạt những người đó đi đến núi Hoàng Sơn. Đợi đến buổi tối không có ai, tôi sẽ đi khắp các thôn tìm người, sau đó lén lút đưa đến núi Hoàng Sơn”
“Nhưng những người tôi lừa gạt đều bị thiểu năng trí tuệ. Những người này sống thật lãng phí cuộc đời. Tôi loại bỏ họ cũng để làm trong sạch môi trường xã hội, cống hiến cho xã hội.”
Ầm!
Lời biện hộ hoang đường này thực sự làm cho mọi người tức giận, một vài người đã trực tiếp cho Diệp què một cú đấm.
Cú đấm này hầu như muốn giết chết Diệp què.
Đương nhiên, Diệp Huyền Tân mới chỉ sử dụng chưa tới một phần trăm sức mạnh, bằng không Diệp què đã tan xác.
Diệp què vô cùng sợ hãi, thực sự sợ rằng trong cơn tức giận Diệp Huyền Tân sẽ giết chết anh ta nên lập tức dập đầu xin lỗi.
Diệp Huyền Tân buộc lòng kiềm chế cơn tức giận, nói tiếp: “Tôi không muốn nói chuyện vớ vẩn với anh nữa, tốt nhất nên loại bỏ chuyện này các sớm càng tốt, nếu không sẽ hại thêm nhiều người vô tội”
“Hãy mau đưa tôi đến chỗ chủ nhân của anh!”
Diệp què nói: “Anh đúng là người tốt, nhưng tôi xin dùng tính mạng của mình để thề, tôi thật sự không biết chủ nhân đang ở đâu, vì vậy mà sợ rằng không thể dẫn anh đi tìm chủ nhân!”
“Làm sao anh không biết được!” Độc Lang mắng: “Không phải anh còn đang làm nhiệm vụ đưa người đến gặp chủ nhân hay sao?”
Diệp què nói: “Không sai, nhiệm vụ của tôi là đưa người đến động Trùng Đàn, chính là cái hang nhốt mọi người lúc trước. Còn những chuyện sau đó thì không liên quan gì đến tôi, chủ nhân sẽ đem người trong động Trùng Đàn đi.”
Diệp Huyền Tân tò mò hỏi: “Ồ? Vậy tại sao anh không bỏ chúng tôi trong động Trùng Đàn, chờ chủ nhân của anh đem chúng tôi đi mà lại đưa chúng tôi ra ngoài?”
Diệp què nói: “Dựa theo quy luật thông thường, trước tiên tôi sẽ đưa người sống đến động Trùng Đàn, để chủ nhân làm lễ rửa tội. Sau đó ta sẽ đưa người xuống núi, để bọn họ âm hóa trong bảy ngày. Chờ bọn họ thực sự âm hóa, sẽ tự động trở lại động Trùng Đàn, khi đó chủ nhân sẽ đi tới động Trùng Đàn đem bọn họ đi”
“Đúng rồi, mọi người thể đợi bảy ngày, sau đó giả bộ đã âm hóa và đi đến động Trùng Đàn, chờ chủ nhân xuất hiện. Như vậy mọi người có thể tìm thấy chủ nhân của tôi rồi”
Diệp Huyền Tân hỏi dò: “Anh nói âm hóa, nó có nghĩa là gì?”
Diệp què lắc đầu: “Tôi không biết, đây là những gì chủ nhân nói với tôi. Trước đây tôi đã từng hỏi chủ nhân nhưng chủ nhân nói rằng tôi chỉ nên làm theo mệnh lệnh của ông ấy, không hỏi bất cứ thứ gì”
Diệp Huyền Tân nhìn Độc Lang và mấy người còn lại hỏi: “Mọi người nghĩ nên tấn công vào núi Hoàng Sơn bây giờ hay là đợi bảy ngày sau, tên đứng sau gây ra tội ác sẽ tự động xuất hiện”
Độc Lang thận trọng nói: “Đại ca, chúng ta không vấn đề gì, quan trọng là Sát Lang có chịu được hay không”
Chiến Thần Côn Luân vội vàng nói: “Thần soái, chúng ta không nên vôi vàng ăn vội đậu hũ nóng. Bây giờ chúng ta còn không có mục tiêu, lại càng không biết đối phương ở đâu. Chúng ta tấn công dồn dập, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Chẳng những không cứu được Sát Lang mà còn làm động đến kẻ đứng sau”
Lão trưởng thôn nói: “Thuộc hạ xin nghe theo mệnh lệnh của cậu chủ!”
Sở Vân Long: “Tôi vẫn đồng ý với Chiến Thần Côn Luân. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa chắc chắn lắm. Vạn Thi Nhai ở Núi Hoàng Sơn mà chúng ta muốn cứu Sát Lang là vách đá nguy hiểm và dễ mất mạng nhất ở đây, có cứu được Sát Lang ở đây hay không còn chưa chắc chắn!”
Độc Lang vội vàng lấy tấm ảnh Sát Lang ra đưa cho Diệp què xem: “Diệp què, anh đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Diệp què nhìn lướt qua bức ảnh rồi khẽ nhíu mày: “Nhìn kỹ người này, trông rất quen hình như tôi đã gặp ở đâu đó”
Diệp Huyền Tân nóng lòng hỏi: “Anh thử nghĩ lại xem, anh đã gặp anh ta ở đâu?”
Sát Lang là Tướng quân Trấn Đô, y phục này là được may riêng, trên đời không quá năm người có thể mặc y phục này.