Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Huyền Giám luyện thành, thời gian núi Thái Huyền đóng kín cũng càng ngày càng gần, không có nhiều thời gian để trì hoãn, mọi người quyết định lập tức đi núi Thái Huyền.
Mạc Thiên Liêu đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối đen, bịch một tiếng ngã quỵ xuống đất.
May mắn Thanh Đồng phản ứng mau, vội ôm chặt hắn:“Mạc Thiên Liêu!”
Minh Yên tiến lên nhìn nhìn:“Không sao hết, chỉ là chân nguyên tiêu hao quá độ, ngủ một giấc sẽ ổn.” Mộc trung hỏa là dùng lực chân nguyên từ bản thân Mạc Thiên Liêu làm nhiên liệu, liên tục đốt chín ngày chín đêm, chân nguyên hắn đã cạn kiệt nghiêm trọng. May mà thân thể hắn là thần mộc, uống chút nước suối ngủ một giấc là có thể khôi phục, nếu là tu sĩ khác, đoán chừng nguyên khí đại thương cần phải tu dưỡng nửa năm một năm.
Trên lưng đại Thanh Long chở Mạc Thiên Liêu đang hôn mê bất tỉnh cùng mèo nhỏ trở lại ma cung Minh Yên, dặn dò Thanh Đồng chăm sóc tốt cho Mạc Thiên Liêu, sau đó liền quay đầu đi Ốc Vân Tông.
Thanh Đồng ngồi ở bên giường nhìn Mạc Thiên Liêu im lặng ngủ, không hiểu lắm lời sư tôn nói “Chăm sóc cho tốt” là làm như thế nào. Từ lúc biết Mạc Thiên Liêu, thì người này vẫn chăm sóc y, nuôi y thành một con mèo đến đường cũng lười đi, nhớ lại lúc trước y không thoải mái Mạc Thiên Liêu là làm như thế nào ……
Mạc Thiên Liêu sẽ hôn y lúc y đau đầu, sau đó đợi y không đau nữa thì ôm y ngủ.
Vì thế, Thanh Đồng nhảy lên giường, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, nhẹ nhàng đạp đạp ngực Mạc Thiên Liêu chậm rãi lại gần, hôn một cái xuống đôi môi ấm áp kia, rồi sau đó, cuộn thành một quả cầu, chôn trong hõm vai Mạc Thiên Liêu…… ngủ.
Thái Thủy không chịu ngồi yên biến thành miệng rộng, bay vòng quanh mèo nhỏ vài vòng:“Đệ đệ, đưa đệ đệ cho tui chơi một lúc đi.”
Mèo nhỏ không để ý tới nó, chôn đầu càng sâu thêm một tý.
“Đệ đệ, đệ đệ, tui muốn đệ đệ!” Thái Thủy lải nhải ồn ào bên lỗ tai lông.
Mèo nhỏ phiền chết, ném Huyền Giám ra,“ầm” một tiếng đập trúng Thái Thủy.
Thái Thủy cao hứng biến thành vuốt sắt, bắt lấy gương nhỏ bay qua một bên.
Đợi đến lúc Mạc Thiên Liêu tỉnh lại, liền thấy Huyền Giám vững vàng đứng ở trên bàn, Thái Thủy đang ném đồ vào trong gương.
“Ngươi đang làm cái gì?” Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ còn chưa tỉnh ngủ qua xem.
“Tui đang dạy em trai nhận chữ.” Ngữ điệu Thái Thủy kiêu ngạo, lại ném ngọc giản hướng Huyền Giám.
Ngọc giản đụng tới mặt gương màu lam sẫm kia, tựa như rơi vào trong nước, nháy mắt không thấy bóng dáng. Mạc Thiên Liêu biết đây là Huyền Giám đang “ăn thứ gì đó” so với Thái Thủy thô bạo ăn răng rắc răng rắc, Huyền Giám quả nhiên tao nhã hơn rất nhiều.
Mạc Thiên Liêu tùy tay cầm lấy một ngọc giản xem xét, bên trong có “Thiên Tự Văn”, “ Thanh Tâm quyết”, “ Công bút đồ”, “Thập bát mô”…… Thập bát mô! Mạc Thiên Liêu nhìn thấy cái này, nhất thời đen mặt:“Đừng cho đệ đệ ngươi xem mấy thứ linh ta linh tinh.”
Huyền Giám là cho Thanh Đồng dùng, nếu biến thành như Thái Thủy mỗi ngày ăn nói bậy bạ thì làm sao coi cho được?
“A, cũng đúng, đệ đệ còn nhỏ, không thể biết quá nhiều,” Thái Thủy lập tức kéo “Thập bát mô” Huyền Giám đang nuốt một nửa ra, thế nhưng dùng sức như thế nào cũng kéo không được, Huyền Giám “ực” một cái hút đi khối ngọc giản kia, thuận đường còn hút đi hơn một nửa Thái Thủy.
“A a a, nó cắn tui!” Thái Thủy kêu to.
Huyền Giám chậm rì phun một bộ phận nhỏ của Thái Thủy ra, mặt gương u lam bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, trong kính hiện lên hai chữ rõ ràng “Ngu ngốc”.
Khóe miệng Mạc Thiên Liêu giật giật.
“Meo?” Mèo nhỏ tỉnh ngủ thấy được chữ bên trong Huyền Giám, tò mò mở to hai mắt nhìn.
Trong Huyền Giám lập tức trồi lên một chữ:”Ừ.”
Mạc Thiên Liêu ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, mèo nhà mình vừa rồi là hỏi Huyền Giám một vấn đề, bởi vì thần hồn hai người giống nhau, Huyền Giám nghe hiểu được hàm nghĩa bên trong cái “meo” hồi nãy, nên cũng liền thuận thế trả lời.
Thanh Đồng cảm thấy chơi tốt, nhảy xuống biến thành hình người, cầm Huyền Giám ở trong tay.
Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng rồng ngâm, Mạc Thiên Liêu lập tức kéo Thanh Đồng đi ra ngoài xem. Thanh Long to lớn xoay quanh ở trong không trung, mọi người ở Ốc Vân Tông ngồi trên lưng, Thiên Lang, Huyền Cơ, Viêm Liệt, Tử Mạch, Bạch Lạc vân vân… các sư huynh đệ đã lâu không gặp đều đến đây.
Sói con trong phòng nghe được tiếng vang liền lủi ra, hướng về phía thiên không sủa, Mặc Hùng lập tức nhảy xuống, ôm sói con vào lòng.
“Sư tôn, đây là……” Mạc Thiên Liêu không hiểu cho lắm, bọn họ không phải đi mở cửa sao? Chở mấy quả lông cầu đến đây làm cái gì?
Minh Yên rơi xuống, hóa thành hình người:“Cửa Huyền Tẫn mở ra, ta có thể sẽ lập tức phi thăng……”
Câu kế tiếp không cần phải nói mọi người cũng biết, hai giới kết nối, linh khí hòa hợp, Thanh Long quanh quẩn ở độ kiếp kỳ mấy ngàn năm, sớm đã nên phi thăng.
“Ngươi lại đây, ta có việc dặn dò ngươi.” Minh Yên hướng Mạc Thiên Liêu vẫy tay, ý bảo hắn cùng lại đây.
Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng, cùng Minh Yên đi vào nội điện, Minh Yên đưa một ngọc giản màu xanh giao cho hắn, trịnh trọng dặn dò:“Ta đi rồi, thế lực ma cung Minh Yên liền giao cho ngươi, ngươi thay ta bảo vệ tốt mấy yêu thú này.”
“A?” Mạc Thiên Liêu sửng sốt, thế lực ma cung Minh Yên lại giao cho hắn? Quay đầu nhìn nhìn Thanh Đồng bên cạnh, tuy rằng hắn xem như nửa đệ tử của Minh Yên, nhưng “di sản” này không phải nên giao cho đồ đệ của mình sao?
“Cho Đồng Đồng hay cho ngươi cũng không khác gì.” Trong đôi mắt màu xanh đậm của Minh Yên khó có khi lộ ra vài phần ý cười,“Hai giới kết hợp, cũng không phải là chuyện tốt, bên kia đại lục Thái Bạch có ma tộc.”
“Ma tộc!” Mạc Thiên Liêu cả kinh, đại khái là do linh khí phân cách, ma tộc bên đại lục Thái Huyền sau Tiên Ma đại chiến liền tiêu vong, mọi người đã dần dần quên đi chủng tộc kia.
Minh Yên thở dài, ma tộc cùng nhân tộc trước giờ không hợp nhau, cửa Huyền Tẫn mở ra, đối với nhân tu mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thời gian eo hẹp, Minh Yên không có nói gì thêm, chở một đống cầu lông, hướng núi Thái Huyền mà đi.
Cửa Huyền Tẫn vẫn dày nặng và lạnh buốt như xưa kia, Minh Yên một tay xoa cửa đá, quay đầu nhìn nhìn Thanh Đồng:“Huyền Giám có khả năng nhìn thấy tình hình ở bên đối diện?”
Thanh Đồng từ trong tay áo móc ra gương tròn nhỏ:“Có thể nhìn thấy sao?”
Trên Huyền Giám nổi lên gợn sóng, sau đó, xuất hiện hai tay xòe ra chia đều trái phải, ý tứ rất rõ ràng – không nhìn thấy.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, Huyền Giám này biểu lộ càng ngày càng phong phú.
Rồi sau đó, Huyền Giám chủ động bay lên, xuất hiện một hàng chữ:“Dán vào cửa, có thể xem.”
Minh Yên sửng sốt, nâng tay nắm gương tròn nhỏ, khảm nó vào hốc dành cho Huyền Giám. Chỗ lõm có chút lớn, Huyền Giám lung lay, bản thân biến lớn một ít, vừa vặn có thể khảm, rồi sau đó lại hiện hai chữ:“Rùa? Châu?”
Thiên Lang đạp Huyền Cơ một cước:“Nhanh đi.”
Huyền Cơ nhìn nhìn cái hốc khảm nạm Huyền Vũ, khóc không ra nước mắt:“Sư tôn, cửa mở ra con còn có thể sống sao?” Vẫn cứ cảm giác hắn sẽ vỡ vụn cùng cửa.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, Huyền Cơ nuốt nuốt nước miếng, thấy chết không sờn biến thành Huyền Vũ.
Thân hình to lớn chừng một trượng vuông, Thanh Đồng đá xác rùa một cước, xác rùa kia cũng chậm chậm thu nhỏ lại, nhỏ chừng vừa khít với cái hốc trên cửa.
Mạc Thiên Liêu nhặt Huyền Vũ lên, khảm vào trên cửa đá.
Xác rùa kẹt chặn ở trên cửa, một con rắn nhỏ từ bên trong xác ló đầu ra, dùng sức ôm lấy xác sợ bản thân ngã xuống, nhưng mà thân thể từ trên xuống dưới trơn tuột không có tay,“bịch” một tiếng trượt xuống dưới.
Rắn Huyền Cơ lập tức cuốn thân mình lên, trước mặt một đám tiểu bối mà làm rớt quần, thật sự là rất ném mặt rùa!
Thiên Lang nhìn không được, nhặt con rắn trần trụi lên đưa vào trong tay áo.
Hiện tại chỉ còn lại có huyền châu, Mạc Thiên Liêu vừa định mở miệng hỏi, liền thấy Minh Yên chậm rãi há mồm, hộc ra một hạt châu màu xanh đậm.
“Long Châu!” Mạc Thiên Liêu ngạc nhiên nhìn hạt châu toàn thân trong suốt,“Chẳng lẽ đây chính là huyền châu?”
Minh Yên hơi hơi gật đầu, phun long châu ra, khiến cho sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Long châu là nơi chứa đựng tinh hoa trong thân Thanh Long, không thể rời thân quá lâu, phun ra một lát liền phải hút về, bằng không rời thân thời gian dài bản thân hắn liền sẽ phải thương tổn có có thể vãn hồi.
Cho nên năm đó lúc đưa mèo nhỏ ôm ngủ, Minh Yên cũng ngủ ở một bên, qua một lát nuốt long châu vào rồi lại phun ra.
Minh Yên không thể trì hoãn, trực tiếp khảm long châu trên cửa đá.
Huyền Giám ở giữa, hai chí bảo thiên địa ở bên, long châu cùng xác Huyền Vũ cùng nhau tương ứng, linh khí thiên địa khổng lồ trùng trùng điệp điệp kéo đến!
Trong Huyền Giám nổi lên gợn sóng, gợn sóng dần dần mở rộng, thậm chí lan tràn đến trên cửa đá.
Mọi người không khỏi lui về phía sau mấy bước, gợn sóng trên cửa đá còn đang dần dần mở rộng, dần dần, cửa đá cũng biến thành màu lam sẫm giống Huyền Giám, Hai chữ “Huyền Tẫn” thật lớn trên đầu cửa chợt nổi lên luồng sáng vàng, rồi sau đó, xuất hiện vô số hai chữ “Huyền Tẫn”, lượn vòng ở trong hư không.
Trong Huyền Giám hiện ra một hàng chữ lớn:“Cửa Huyền Tẫn, là nguồn gốc của thiên địa! Tồn tại dài lâu, không bao giờ mất!” Rồi sau đó, cửa đá màu lam sẫm biến thành trong suốt, xuất hiện ở trước mắt mọi người là cảnh tượng của khối đại lục một khác.
Sinh cơ bừng bừng, chim hót hương hoa, chỗ đó có phàm nhân, có yêu thú, yêu thú hóa thành hình người vẫn còn mang đôi tai lông trên đầu đi đường, còn có ma tộc mặc quần áo bằng da bó sát người, trên đầu mang đôi sừng nhọn hoắt!
Rồi sau đó, một tiếng nổ vang rền tựa như khai thiên lập địa vang vọng trời đất, núi Thái Huyền rung động kịch liệt.
“Cạch!” một tiếng vang lớn, từ đỉnh núi Thái Huyền bổ ra một lỗ hổng lớn, vô số linh khí xa lạ chợt tràn vào, trời đất trong nháy mắt hoàn thành một vòng mặt trời mọc mặt trời lặn, nhật nguyệt cùng chiếu, hai giới tướng hợp.
Huyền Giám chậm rì rì nổi lên không trung, Huyền Cơ ở trong đống phế tích tìm ra xác mình, coi như bảo bối mà cất vào trong lòng. Minh Yên triệu hồi long châu của mình, nhíu mày nhìn tro bụi dính đầy trên mặt châu.
Thanh Đồng thả nước ra giúp sư tôn rửa long châu, thế nhưng dùng lực không vững, khiến long châu đông lạnh thành cục đá.
Long Châu đã rời xác được một khoảng thời gian, không kịp rã đông, Minh Yên một ngụm nuốt đi xuống, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho hắn nhịn không được nhắm chặt mắt.
Lúc mở mắt thì tro bụi đầy trời đã tán đi, tất cả mọi người đứng trong hư không, núi Thái Huyền nứt ra một cửa lớn, ở bên kia cửa, một người thân mặc trường bào tay rộng đỏ tươi đứng trong hư không. Gió núi phần phật thổi lên vạt áo thật dài, thổi bay tóc mái che trước trán, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ đến gần như yêu dã.
“Đan Hi……” Hoàn toàn quên đi lạnh lẽo từ hạt châu trong miệng, Minh Yên ngây người nhìn mỹ nhân đối diện.
Cặp mắt phượng mỹ lệ cũng kinh ngạc ngóng nhìn lại, rồi sau đó vươn tay, lòng bàn tay lấy linh lực ngưng ra một thanh kiếm sắc, mạnh bổ về hướng bên cạnh.
“Oành!” một tiếng, bên cạnh chợt xuất hiện một người lực lưỡng mặc áo da màu đen, trên đầu người kia đôi sừng nhọn to lớn, trong tay cầm một xiên sắt lớn.
“Thất thần làm chi, đây là ma chủ, mau tới giúp ta đánh nhau!” Chu Tước Đan Hi dùng tiếng phượng hót cực kỳ động lòng người rống giận với Minh Yên.
Minh Yên lúc này mới phản ứng lại, lập tức xông qua hỗ trợ.
Linh khí trên đại lục Thái Bạch không thể dùng cho nhân tu tu luyện, nên mọi người đều là phàm nhân, nhưng Ma tộc cùng yêu thú lại cực kỳ phồn vinh, hai tộc đều không có thể phi thăng, mâu thuẫn tầng tầng.
Trong tám ngàn năm, Chu Tước không hề nghi ngờ mà trở thành Yêu Vương, cùng ma chủ gặp mặt liền đánh đã thành thói quen.
Ba người đánh nhau túi bụi trong không trung, bởi vì có Minh Yên gia nhập, Đan Hi rõ ràng chiếm thượng phong, một quyền đánh vào hốc mắt ma chủ, nhất thời cười ha hả:“Ha ha ha, rốt cuộc đánh được ngươi!” Đan Hi như là đứa trẻ cướp được kẹo, một đôi mắt phượng cười thành hình trăng khuyết, kéo Minh Yên lại, ở trên mặt hắn hung hăng hôn một cái.
Minh Yên ngẩn ngơ, nhất thời quên ngự khí, thẳng tắp từ đám mây ngã xuống!
Đan Hi nháy mắt biến thành Hỏa phượng hoàng, lông vũ diễm lệ gần như thiêu đốt tầng mây, tiếp được Minh Yên rơi xuống, Minh Yên lập tức hóa thành Thanh Long, cùng Phượng Hoàng vờn quanh một chỗ. Cảnh đẹp long phượng trình tường, Mạc Thiên Liêu rốt cuộc may mắn nhìn thấy.
Ma chủ yên lặng ngồi xổm xuống trong đám mây, xoa xoa hốc mắt bị đánh bầm.
Ngay sau đó, trong thiên địa truyền đến vô số tiếng nổ vang, cuồng phong cũng nổi dậy trên đỉnh núi Thái Huyền, điện thiểm lôi minh, lôi kiếp!
Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng nhanh chóng chạy đi.
Bên trong lôi điện bổ xuống không ngừng nghỉ, tiếng phượng hót thánh thót cùng tiếng rồng ngâm cao vút không dứt bên tai, chỉ thấy hai luồng sáng một đỏ một xanh quấn quanh nhau, trực tiếp bay về chín tầng trời. Mà Ma chủ đang xoa mắt cũng hóa thành luồng sáng đen tuyền biến mất không thấy, lưu lại một đám vừa người vừa yêu há hốc mồm nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai giới kết hợp, lão yêu cùng lão ma vẫn không thể phi thăng trong vòng một ngày đều hết thảy phi thăng, cư dân hai khối đại lục hiếu kỳ đánh giá đối phương.
Mạc Thiên Liêu nhìn cục diện rối rắm các tiền bối lưu lại, thở dài một hơi.
Ma khí đại lục Thái Huyền bị mấy người ma tộc coi như là trân bảo, đều chuyển nhà lại đây hấp thu ma khí, theo ma khí càng ngày càng ít, tâm ma của nhân tu dần dần yếu bớt, không cần yêu thú phụ tá. Thế nhưng ma tộc thiện chiến cũng không phải là bạn tốt, thường xuyên tranh đấu cùng nhân tu, yêu thú.
Mạc Thiên Liêu khống chế Lưu Vân Tông cùng Ốc Vân Tông, lại còn chiếm được y bát của Minh Yên, bất đắc dĩ trở thành chí tôn hai đạo. Mà Thanh Đồng bởi vì huyết thống cao quý, bị tôn sùng là tân Yêu Vương. Sau khi hợp Thái Cực đại lục, bắt đầu trật tự thế chân vạc mới.
Chẳng qua……
Mạc Thiên Liêu vừa xử lý xong mấy chuyện lộn xộn ở hai đạo, nhìn hổ mập ôm tới một đôi ngọc giản, xoa xoa thái dương:“Bảo bối, đây là sự vụ yêu tộc……”
“Ừm, đừng ồn……” Thanh Đồng ngủ say sưa trở người, chôn lỗ tai lông ở trên đùi Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu thở dài, đắp mền lên cho y. Trên bàn Huyền Giám nổi lên gợn sóng, hiện ra một hàng chữ:“Nhận mệnh đi.” Kèm theo một gương mặt chó sung sướng khi người gặp họa, mặt chó kia vẫn là Thiên Lang ……
Từ lúc Huyền Giám phát hiện, lưu trữ các loại biểu tình không giống nhau có thể xem như biểu tình của mình, liền dốc sức vu thu thập các loại đồ, nhưng mà nó thích nhất vẫn là biểu tình này của Thiên Lang, dựa theo lời ca ca Thái Thủy nói,“Biểu tình này rất có nội hàm”.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, rốt cuộc hiểu rõ tên khốn Huyền Cơ đưa vị trí Yêu Vương cho Thanh Đồng là có ý gì, chính là bắt hắn giúp đỡ làm việc! Mạc Thiên Liêu thở dài, cuối cùng vẫn là cầm lấy ngọc giản Yêu tộc.
Những ngày gà bay chó sủa vẫn còn đang trải qua, chẳng qua càng có thêm mấy cái đầu chạy lòng vòng…… Ít nhất đối với đám cầu lông mà nói……
Mạc Thiên Liêu đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối đen, bịch một tiếng ngã quỵ xuống đất.
May mắn Thanh Đồng phản ứng mau, vội ôm chặt hắn:“Mạc Thiên Liêu!”
Minh Yên tiến lên nhìn nhìn:“Không sao hết, chỉ là chân nguyên tiêu hao quá độ, ngủ một giấc sẽ ổn.” Mộc trung hỏa là dùng lực chân nguyên từ bản thân Mạc Thiên Liêu làm nhiên liệu, liên tục đốt chín ngày chín đêm, chân nguyên hắn đã cạn kiệt nghiêm trọng. May mà thân thể hắn là thần mộc, uống chút nước suối ngủ một giấc là có thể khôi phục, nếu là tu sĩ khác, đoán chừng nguyên khí đại thương cần phải tu dưỡng nửa năm một năm.
Trên lưng đại Thanh Long chở Mạc Thiên Liêu đang hôn mê bất tỉnh cùng mèo nhỏ trở lại ma cung Minh Yên, dặn dò Thanh Đồng chăm sóc tốt cho Mạc Thiên Liêu, sau đó liền quay đầu đi Ốc Vân Tông.
Thanh Đồng ngồi ở bên giường nhìn Mạc Thiên Liêu im lặng ngủ, không hiểu lắm lời sư tôn nói “Chăm sóc cho tốt” là làm như thế nào. Từ lúc biết Mạc Thiên Liêu, thì người này vẫn chăm sóc y, nuôi y thành một con mèo đến đường cũng lười đi, nhớ lại lúc trước y không thoải mái Mạc Thiên Liêu là làm như thế nào ……
Mạc Thiên Liêu sẽ hôn y lúc y đau đầu, sau đó đợi y không đau nữa thì ôm y ngủ.
Vì thế, Thanh Đồng nhảy lên giường, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, nhẹ nhàng đạp đạp ngực Mạc Thiên Liêu chậm rãi lại gần, hôn một cái xuống đôi môi ấm áp kia, rồi sau đó, cuộn thành một quả cầu, chôn trong hõm vai Mạc Thiên Liêu…… ngủ.
Thái Thủy không chịu ngồi yên biến thành miệng rộng, bay vòng quanh mèo nhỏ vài vòng:“Đệ đệ, đưa đệ đệ cho tui chơi một lúc đi.”
Mèo nhỏ không để ý tới nó, chôn đầu càng sâu thêm một tý.
“Đệ đệ, đệ đệ, tui muốn đệ đệ!” Thái Thủy lải nhải ồn ào bên lỗ tai lông.
Mèo nhỏ phiền chết, ném Huyền Giám ra,“ầm” một tiếng đập trúng Thái Thủy.
Thái Thủy cao hứng biến thành vuốt sắt, bắt lấy gương nhỏ bay qua một bên.
Đợi đến lúc Mạc Thiên Liêu tỉnh lại, liền thấy Huyền Giám vững vàng đứng ở trên bàn, Thái Thủy đang ném đồ vào trong gương.
“Ngươi đang làm cái gì?” Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ còn chưa tỉnh ngủ qua xem.
“Tui đang dạy em trai nhận chữ.” Ngữ điệu Thái Thủy kiêu ngạo, lại ném ngọc giản hướng Huyền Giám.
Ngọc giản đụng tới mặt gương màu lam sẫm kia, tựa như rơi vào trong nước, nháy mắt không thấy bóng dáng. Mạc Thiên Liêu biết đây là Huyền Giám đang “ăn thứ gì đó” so với Thái Thủy thô bạo ăn răng rắc răng rắc, Huyền Giám quả nhiên tao nhã hơn rất nhiều.
Mạc Thiên Liêu tùy tay cầm lấy một ngọc giản xem xét, bên trong có “Thiên Tự Văn”, “ Thanh Tâm quyết”, “ Công bút đồ”, “Thập bát mô”…… Thập bát mô! Mạc Thiên Liêu nhìn thấy cái này, nhất thời đen mặt:“Đừng cho đệ đệ ngươi xem mấy thứ linh ta linh tinh.”
Huyền Giám là cho Thanh Đồng dùng, nếu biến thành như Thái Thủy mỗi ngày ăn nói bậy bạ thì làm sao coi cho được?
“A, cũng đúng, đệ đệ còn nhỏ, không thể biết quá nhiều,” Thái Thủy lập tức kéo “Thập bát mô” Huyền Giám đang nuốt một nửa ra, thế nhưng dùng sức như thế nào cũng kéo không được, Huyền Giám “ực” một cái hút đi khối ngọc giản kia, thuận đường còn hút đi hơn một nửa Thái Thủy.
“A a a, nó cắn tui!” Thái Thủy kêu to.
Huyền Giám chậm rì phun một bộ phận nhỏ của Thái Thủy ra, mặt gương u lam bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, trong kính hiện lên hai chữ rõ ràng “Ngu ngốc”.
Khóe miệng Mạc Thiên Liêu giật giật.
“Meo?” Mèo nhỏ tỉnh ngủ thấy được chữ bên trong Huyền Giám, tò mò mở to hai mắt nhìn.
Trong Huyền Giám lập tức trồi lên một chữ:”Ừ.”
Mạc Thiên Liêu ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, mèo nhà mình vừa rồi là hỏi Huyền Giám một vấn đề, bởi vì thần hồn hai người giống nhau, Huyền Giám nghe hiểu được hàm nghĩa bên trong cái “meo” hồi nãy, nên cũng liền thuận thế trả lời.
Thanh Đồng cảm thấy chơi tốt, nhảy xuống biến thành hình người, cầm Huyền Giám ở trong tay.
Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng rồng ngâm, Mạc Thiên Liêu lập tức kéo Thanh Đồng đi ra ngoài xem. Thanh Long to lớn xoay quanh ở trong không trung, mọi người ở Ốc Vân Tông ngồi trên lưng, Thiên Lang, Huyền Cơ, Viêm Liệt, Tử Mạch, Bạch Lạc vân vân… các sư huynh đệ đã lâu không gặp đều đến đây.
Sói con trong phòng nghe được tiếng vang liền lủi ra, hướng về phía thiên không sủa, Mặc Hùng lập tức nhảy xuống, ôm sói con vào lòng.
“Sư tôn, đây là……” Mạc Thiên Liêu không hiểu cho lắm, bọn họ không phải đi mở cửa sao? Chở mấy quả lông cầu đến đây làm cái gì?
Minh Yên rơi xuống, hóa thành hình người:“Cửa Huyền Tẫn mở ra, ta có thể sẽ lập tức phi thăng……”
Câu kế tiếp không cần phải nói mọi người cũng biết, hai giới kết nối, linh khí hòa hợp, Thanh Long quanh quẩn ở độ kiếp kỳ mấy ngàn năm, sớm đã nên phi thăng.
“Ngươi lại đây, ta có việc dặn dò ngươi.” Minh Yên hướng Mạc Thiên Liêu vẫy tay, ý bảo hắn cùng lại đây.
Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng, cùng Minh Yên đi vào nội điện, Minh Yên đưa một ngọc giản màu xanh giao cho hắn, trịnh trọng dặn dò:“Ta đi rồi, thế lực ma cung Minh Yên liền giao cho ngươi, ngươi thay ta bảo vệ tốt mấy yêu thú này.”
“A?” Mạc Thiên Liêu sửng sốt, thế lực ma cung Minh Yên lại giao cho hắn? Quay đầu nhìn nhìn Thanh Đồng bên cạnh, tuy rằng hắn xem như nửa đệ tử của Minh Yên, nhưng “di sản” này không phải nên giao cho đồ đệ của mình sao?
“Cho Đồng Đồng hay cho ngươi cũng không khác gì.” Trong đôi mắt màu xanh đậm của Minh Yên khó có khi lộ ra vài phần ý cười,“Hai giới kết hợp, cũng không phải là chuyện tốt, bên kia đại lục Thái Bạch có ma tộc.”
“Ma tộc!” Mạc Thiên Liêu cả kinh, đại khái là do linh khí phân cách, ma tộc bên đại lục Thái Huyền sau Tiên Ma đại chiến liền tiêu vong, mọi người đã dần dần quên đi chủng tộc kia.
Minh Yên thở dài, ma tộc cùng nhân tộc trước giờ không hợp nhau, cửa Huyền Tẫn mở ra, đối với nhân tu mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thời gian eo hẹp, Minh Yên không có nói gì thêm, chở một đống cầu lông, hướng núi Thái Huyền mà đi.
Cửa Huyền Tẫn vẫn dày nặng và lạnh buốt như xưa kia, Minh Yên một tay xoa cửa đá, quay đầu nhìn nhìn Thanh Đồng:“Huyền Giám có khả năng nhìn thấy tình hình ở bên đối diện?”
Thanh Đồng từ trong tay áo móc ra gương tròn nhỏ:“Có thể nhìn thấy sao?”
Trên Huyền Giám nổi lên gợn sóng, sau đó, xuất hiện hai tay xòe ra chia đều trái phải, ý tứ rất rõ ràng – không nhìn thấy.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, Huyền Giám này biểu lộ càng ngày càng phong phú.
Rồi sau đó, Huyền Giám chủ động bay lên, xuất hiện một hàng chữ:“Dán vào cửa, có thể xem.”
Minh Yên sửng sốt, nâng tay nắm gương tròn nhỏ, khảm nó vào hốc dành cho Huyền Giám. Chỗ lõm có chút lớn, Huyền Giám lung lay, bản thân biến lớn một ít, vừa vặn có thể khảm, rồi sau đó lại hiện hai chữ:“Rùa? Châu?”
Thiên Lang đạp Huyền Cơ một cước:“Nhanh đi.”
Huyền Cơ nhìn nhìn cái hốc khảm nạm Huyền Vũ, khóc không ra nước mắt:“Sư tôn, cửa mở ra con còn có thể sống sao?” Vẫn cứ cảm giác hắn sẽ vỡ vụn cùng cửa.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, Huyền Cơ nuốt nuốt nước miếng, thấy chết không sờn biến thành Huyền Vũ.
Thân hình to lớn chừng một trượng vuông, Thanh Đồng đá xác rùa một cước, xác rùa kia cũng chậm chậm thu nhỏ lại, nhỏ chừng vừa khít với cái hốc trên cửa.
Mạc Thiên Liêu nhặt Huyền Vũ lên, khảm vào trên cửa đá.
Xác rùa kẹt chặn ở trên cửa, một con rắn nhỏ từ bên trong xác ló đầu ra, dùng sức ôm lấy xác sợ bản thân ngã xuống, nhưng mà thân thể từ trên xuống dưới trơn tuột không có tay,“bịch” một tiếng trượt xuống dưới.
Rắn Huyền Cơ lập tức cuốn thân mình lên, trước mặt một đám tiểu bối mà làm rớt quần, thật sự là rất ném mặt rùa!
Thiên Lang nhìn không được, nhặt con rắn trần trụi lên đưa vào trong tay áo.
Hiện tại chỉ còn lại có huyền châu, Mạc Thiên Liêu vừa định mở miệng hỏi, liền thấy Minh Yên chậm rãi há mồm, hộc ra một hạt châu màu xanh đậm.
“Long Châu!” Mạc Thiên Liêu ngạc nhiên nhìn hạt châu toàn thân trong suốt,“Chẳng lẽ đây chính là huyền châu?”
Minh Yên hơi hơi gật đầu, phun long châu ra, khiến cho sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Long châu là nơi chứa đựng tinh hoa trong thân Thanh Long, không thể rời thân quá lâu, phun ra một lát liền phải hút về, bằng không rời thân thời gian dài bản thân hắn liền sẽ phải thương tổn có có thể vãn hồi.
Cho nên năm đó lúc đưa mèo nhỏ ôm ngủ, Minh Yên cũng ngủ ở một bên, qua một lát nuốt long châu vào rồi lại phun ra.
Minh Yên không thể trì hoãn, trực tiếp khảm long châu trên cửa đá.
Huyền Giám ở giữa, hai chí bảo thiên địa ở bên, long châu cùng xác Huyền Vũ cùng nhau tương ứng, linh khí thiên địa khổng lồ trùng trùng điệp điệp kéo đến!
Trong Huyền Giám nổi lên gợn sóng, gợn sóng dần dần mở rộng, thậm chí lan tràn đến trên cửa đá.
Mọi người không khỏi lui về phía sau mấy bước, gợn sóng trên cửa đá còn đang dần dần mở rộng, dần dần, cửa đá cũng biến thành màu lam sẫm giống Huyền Giám, Hai chữ “Huyền Tẫn” thật lớn trên đầu cửa chợt nổi lên luồng sáng vàng, rồi sau đó, xuất hiện vô số hai chữ “Huyền Tẫn”, lượn vòng ở trong hư không.
Trong Huyền Giám hiện ra một hàng chữ lớn:“Cửa Huyền Tẫn, là nguồn gốc của thiên địa! Tồn tại dài lâu, không bao giờ mất!” Rồi sau đó, cửa đá màu lam sẫm biến thành trong suốt, xuất hiện ở trước mắt mọi người là cảnh tượng của khối đại lục một khác.
Sinh cơ bừng bừng, chim hót hương hoa, chỗ đó có phàm nhân, có yêu thú, yêu thú hóa thành hình người vẫn còn mang đôi tai lông trên đầu đi đường, còn có ma tộc mặc quần áo bằng da bó sát người, trên đầu mang đôi sừng nhọn hoắt!
Rồi sau đó, một tiếng nổ vang rền tựa như khai thiên lập địa vang vọng trời đất, núi Thái Huyền rung động kịch liệt.
“Cạch!” một tiếng vang lớn, từ đỉnh núi Thái Huyền bổ ra một lỗ hổng lớn, vô số linh khí xa lạ chợt tràn vào, trời đất trong nháy mắt hoàn thành một vòng mặt trời mọc mặt trời lặn, nhật nguyệt cùng chiếu, hai giới tướng hợp.
Huyền Giám chậm rì rì nổi lên không trung, Huyền Cơ ở trong đống phế tích tìm ra xác mình, coi như bảo bối mà cất vào trong lòng. Minh Yên triệu hồi long châu của mình, nhíu mày nhìn tro bụi dính đầy trên mặt châu.
Thanh Đồng thả nước ra giúp sư tôn rửa long châu, thế nhưng dùng lực không vững, khiến long châu đông lạnh thành cục đá.
Long Châu đã rời xác được một khoảng thời gian, không kịp rã đông, Minh Yên một ngụm nuốt đi xuống, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho hắn nhịn không được nhắm chặt mắt.
Lúc mở mắt thì tro bụi đầy trời đã tán đi, tất cả mọi người đứng trong hư không, núi Thái Huyền nứt ra một cửa lớn, ở bên kia cửa, một người thân mặc trường bào tay rộng đỏ tươi đứng trong hư không. Gió núi phần phật thổi lên vạt áo thật dài, thổi bay tóc mái che trước trán, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ đến gần như yêu dã.
“Đan Hi……” Hoàn toàn quên đi lạnh lẽo từ hạt châu trong miệng, Minh Yên ngây người nhìn mỹ nhân đối diện.
Cặp mắt phượng mỹ lệ cũng kinh ngạc ngóng nhìn lại, rồi sau đó vươn tay, lòng bàn tay lấy linh lực ngưng ra một thanh kiếm sắc, mạnh bổ về hướng bên cạnh.
“Oành!” một tiếng, bên cạnh chợt xuất hiện một người lực lưỡng mặc áo da màu đen, trên đầu người kia đôi sừng nhọn to lớn, trong tay cầm một xiên sắt lớn.
“Thất thần làm chi, đây là ma chủ, mau tới giúp ta đánh nhau!” Chu Tước Đan Hi dùng tiếng phượng hót cực kỳ động lòng người rống giận với Minh Yên.
Minh Yên lúc này mới phản ứng lại, lập tức xông qua hỗ trợ.
Linh khí trên đại lục Thái Bạch không thể dùng cho nhân tu tu luyện, nên mọi người đều là phàm nhân, nhưng Ma tộc cùng yêu thú lại cực kỳ phồn vinh, hai tộc đều không có thể phi thăng, mâu thuẫn tầng tầng.
Trong tám ngàn năm, Chu Tước không hề nghi ngờ mà trở thành Yêu Vương, cùng ma chủ gặp mặt liền đánh đã thành thói quen.
Ba người đánh nhau túi bụi trong không trung, bởi vì có Minh Yên gia nhập, Đan Hi rõ ràng chiếm thượng phong, một quyền đánh vào hốc mắt ma chủ, nhất thời cười ha hả:“Ha ha ha, rốt cuộc đánh được ngươi!” Đan Hi như là đứa trẻ cướp được kẹo, một đôi mắt phượng cười thành hình trăng khuyết, kéo Minh Yên lại, ở trên mặt hắn hung hăng hôn một cái.
Minh Yên ngẩn ngơ, nhất thời quên ngự khí, thẳng tắp từ đám mây ngã xuống!
Đan Hi nháy mắt biến thành Hỏa phượng hoàng, lông vũ diễm lệ gần như thiêu đốt tầng mây, tiếp được Minh Yên rơi xuống, Minh Yên lập tức hóa thành Thanh Long, cùng Phượng Hoàng vờn quanh một chỗ. Cảnh đẹp long phượng trình tường, Mạc Thiên Liêu rốt cuộc may mắn nhìn thấy.
Ma chủ yên lặng ngồi xổm xuống trong đám mây, xoa xoa hốc mắt bị đánh bầm.
Ngay sau đó, trong thiên địa truyền đến vô số tiếng nổ vang, cuồng phong cũng nổi dậy trên đỉnh núi Thái Huyền, điện thiểm lôi minh, lôi kiếp!
Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng nhanh chóng chạy đi.
Bên trong lôi điện bổ xuống không ngừng nghỉ, tiếng phượng hót thánh thót cùng tiếng rồng ngâm cao vút không dứt bên tai, chỉ thấy hai luồng sáng một đỏ một xanh quấn quanh nhau, trực tiếp bay về chín tầng trời. Mà Ma chủ đang xoa mắt cũng hóa thành luồng sáng đen tuyền biến mất không thấy, lưu lại một đám vừa người vừa yêu há hốc mồm nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai giới kết hợp, lão yêu cùng lão ma vẫn không thể phi thăng trong vòng một ngày đều hết thảy phi thăng, cư dân hai khối đại lục hiếu kỳ đánh giá đối phương.
Mạc Thiên Liêu nhìn cục diện rối rắm các tiền bối lưu lại, thở dài một hơi.
Ma khí đại lục Thái Huyền bị mấy người ma tộc coi như là trân bảo, đều chuyển nhà lại đây hấp thu ma khí, theo ma khí càng ngày càng ít, tâm ma của nhân tu dần dần yếu bớt, không cần yêu thú phụ tá. Thế nhưng ma tộc thiện chiến cũng không phải là bạn tốt, thường xuyên tranh đấu cùng nhân tu, yêu thú.
Mạc Thiên Liêu khống chế Lưu Vân Tông cùng Ốc Vân Tông, lại còn chiếm được y bát của Minh Yên, bất đắc dĩ trở thành chí tôn hai đạo. Mà Thanh Đồng bởi vì huyết thống cao quý, bị tôn sùng là tân Yêu Vương. Sau khi hợp Thái Cực đại lục, bắt đầu trật tự thế chân vạc mới.
Chẳng qua……
Mạc Thiên Liêu vừa xử lý xong mấy chuyện lộn xộn ở hai đạo, nhìn hổ mập ôm tới một đôi ngọc giản, xoa xoa thái dương:“Bảo bối, đây là sự vụ yêu tộc……”
“Ừm, đừng ồn……” Thanh Đồng ngủ say sưa trở người, chôn lỗ tai lông ở trên đùi Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu thở dài, đắp mền lên cho y. Trên bàn Huyền Giám nổi lên gợn sóng, hiện ra một hàng chữ:“Nhận mệnh đi.” Kèm theo một gương mặt chó sung sướng khi người gặp họa, mặt chó kia vẫn là Thiên Lang ……
Từ lúc Huyền Giám phát hiện, lưu trữ các loại biểu tình không giống nhau có thể xem như biểu tình của mình, liền dốc sức vu thu thập các loại đồ, nhưng mà nó thích nhất vẫn là biểu tình này của Thiên Lang, dựa theo lời ca ca Thái Thủy nói,“Biểu tình này rất có nội hàm”.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, rốt cuộc hiểu rõ tên khốn Huyền Cơ đưa vị trí Yêu Vương cho Thanh Đồng là có ý gì, chính là bắt hắn giúp đỡ làm việc! Mạc Thiên Liêu thở dài, cuối cùng vẫn là cầm lấy ngọc giản Yêu tộc.
Những ngày gà bay chó sủa vẫn còn đang trải qua, chẳng qua càng có thêm mấy cái đầu chạy lòng vòng…… Ít nhất đối với đám cầu lông mà nói……