Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Ngoại truyện 2
Sau bữa tiệc lần đó, Ay tìm riêng cô còn thần thần bí bí nói: "Chân Diểu, cậu nhất định phải đợi bạn trai cậu nghiêm túc cầu hôn rồi mới đồng ý với anh ta nhé, đừng có mà vì anh ta gọi điện nói tới một câu rồi đồng ý đó."
"Chuyện này tớ còn chưa có suy nghĩ kỹ nữa." Chân Diểu có hơi ngại một chút, bất đắc dĩ nói: "Cậu yên tâm tớ sẽ không hấp tấp thế đâu."
Vấn đề này không thể qua loa đại khái như thế được, nhưng có một chuyện cô đã suy nghĩ một hồi rồi.
Không lâu nữa là tới kỳ nghỉ đông rồi. Lần này, sau khi Chân Diểu nói rằng cô không cần mọi người đến đón khi cô về Trung Quốc, Chu Huệ cùng Tống Tất Xích cũng đã đồng ý với quyết định đi đón cô một mình của Tống Lộc Bách..
Cô chỉ mang theo một ít hành lý nhẹ về Trung Quốc, Tống Lộc Bách không biết đã đến được bao lâu rồi, thuận lợi mà đón cô về.
Sau một lúc gần gũi thân mật trên xe thì cả hai lái xe về, ăn tối xong, cả gia đình ra nhà kính ngồi, cùng nhau trò chuyện và ngắm tuyết.
Trận tuyết thứ hai trong năm nay còn lớn hơn trận đầu tiên, Chân Diểu và Tống Lộc Bách ở phía sau từ từ bước đi, cho nên lúc bước vào nhà kính, trên người bọn họ còn phủ một lớp tuyết mỏng.
Chỉ là ở trong căn phòng ấm áp, màu trắng vương vãi trên quần áo nhanh chóng biến mất.
"Diểu Diểu, nhanh cởϊ áσ khoác ra, lại đây ngồi xuống uống một ít sữa nóng đi."
Chân Diểu đứng tại chỗ để cho Tống Lộc Bách cởϊ áσ khoác ra, thân hình người đàn ông cao lớn chắn trước mặt, cô không nhìn thấy Chu Huệ đang nói chuyện, chỉ có thể ngửa đầu ra đồng ý một tiếng: "Đến ngay ạ."
Tống Lộc Bách đẩy đầu cô về lại, không nói lời nào, dùng lòng bàn tay chạm vào má cô, cau mày nói: "Sao mặt lạnh thế này?"
Không đợi Chân Diểu nói, Tống Lịch Kiêu đang dựa vào sô pha chế nhạo nói: "Ôi, vừa nãy còn kéo người ta ra ngoài, sao không nhìn thấy anh lo lắng cho Diểu Diểu sẽ bị lạnh? Anh đúng thực là mâu thuẫn mà."
"Được rồi, bớt nói vài câu lại." Tống Diên Từ chặn lại.
"Em chỉ cảm thấy bản thân thật đáng thương." Tống Lịch Kiêu oán hận than: "Bây giờ muốn nhìn thấy Diểu Diểu khó biết bao nhiêu, cuối cùng người cũng quay lại rồi thì anh cả lại giống y như chó bảo vệ đồ ăn, ngậm chặt lấy xương không nhả."
Treo áo khoác nữ trong tay lên xong rồi Tống Lộc Bách quay đầu lại nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: "Vậy em cứ thương tâm tiếp đi."
"Bao nhiêu tuổi rồi mà ngày nào cũng chỉ biết mỗi cãi nhau?" Tống Tất Xích không kiên nhẫn, nói xong liền quay qua con gái nở nụ cười yêu chiều: "Diểu Diểu tới đây, lâu quá không gặp cháu, ngồi nói chuyện cùng chú và dì Huệ của cháu một lát."
Chân Diểu mỉm cười chạy tới.
Giữa trung tâm nhà kính có một tấm thảm rất lớn, trên đỉnh đầu treo một vài chiếc đèn đơn giản và độc đáo, hai dãy ghế sô pha được kê đối diện nhau, gần cửa sổ còn có một chiếc ghế tựa.
Tống Lộc Bách ngồi một bên, Chân Diểu cùng Tống Tất Xích, Chu Huệ ngồi một bên khác.
Giống như mấy lần trước cô về, họ hỏi cô về tình hình lúc ở Anh, quan tâm xem cô có gặp khó khăn gì không, cảm thán về những thay đổi mới của cô trong lần về này, hưng trí bừng bừng nghe cô kể những chuyện thú vị, gần như tất cả mọi người đều vây quanh cô.
Lúc sau, thấy cô có chút mệt mỏi, Chu Huệ xua xua tay ý bảo cô hôm khác nói chuyện tiếp, không cần vội.
Có sữa nóng ở kế bên, Tống Tất Xích lặng lẽ không tạo tiếng động rót một cốc sữa rồi đẩy đến trước mặt Chân Diểu.
"Cám ơn chú." Cô cười cầm lấy cốc sữa trong tay, trong màn sương ấm áp lượn lờ cô quay đầu nhìn tuyết rơi lất phất đọng ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn đường thắp sáng mọi thứ trong bóng đêm, và tất cả những sợi bông tuyết trắng bồng bềnh như thể ngưng lại trong ánh trăng mờ ảo. Tất cả mọi thứ thật ấm áp và yên bình đến lạ.
Bên tai là tiếng nói chuyện không ngớt của các thành viên trong gia đình, nhưng Tống Lộc Bách nói rất ít, thỉnh thoảng cũng chỉ nhàn nhạt đồng ý, hoặc khi Tống Tất Xích có ý hỏi chuyện liên quan đến Tống thị, anh cũng chỉ giải thích ngắn gọn vài câu.
Chân Diểu đặt cốc sứ đã cạn trở lại trên bàn, tiếp đó nhướng mắt nhìn anh.
"Tống thị quý này..." Anh rũ mắt xuống nói, nói được nửa đường, anh ngước mắt lên đối mặt với cô, giọng nói khó mà không để ý tới dừng lại một lát, sau đó lại nói tiếp: "Có thể chiếm được một phần ba thị trường định mức ban đầu của tập đoàn Thác Phong, năm tới việc mua lại nằm trong quá trình nghị sự của hội đồng."
Cô tự cảm nhận được rằng suýt nữa "gặp rắc rối", cô lập tức dời tầm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tống Tất Xích vốn định nói "Không tệ", nhưng Tống Lộc Bách nói xong không nóng không lạnh "ừm" một tiếng.
Chu Huệ dùng cùi chỏ húc vào người ông ấy một cái tỏ ý không bằng lòng.
"Lịch Kiêu." Tống Tất Xích sờ sờ cánh tay, ho nhẹ một tiếng: "Con phải học hỏi Lộc Bách nhiều một chút."
"Con biết rồi."
"Không có thiên phú, sau này chăm chỉ cũng có thể bù lại." Tống Lộc Bách thản nhiên ngắt lời.
"......"
Tống Lịch Kiêu ngả người ngồi xuống, không muốn nói nữa.
Tống Lộc Bách đưa cốc lên môi, nhìn về phía trước ở bên trái như vô tình uống nước.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da lành lạnh trắng nõn của cô gái nhuốm màu ấm áp, hai má ửng hồng lờ mờ, thân trên mặc một chiếc áo len trắng đơn giản, sau lưng tóc được tùy tiện buộc thành búi cầu, chỉ chừa lại một ít tóc rơi trên trán và má. Trông như ở nhà và rất tươi mát, đem cô ôm vào lòng như thể ôm một đám mây ấm áp.
Cô dường như hơi buồn ngủ, lông mi rung nhẹ như cánh bướm lười biếng, từ từ rủ xuống một lúc lâu mới nâng lên.
Anh nhìn cô đem nước ấm uống vào.
Ngồi ở góc sô pha, Chân Diểu quả thực rất buồn ngủ, múi giờ bị lệch, thêm việc lúc ở trên máy bay cô cũng không có ngủ ngon mấy. Hiện tại ở trong môi trường sạch sẽ yên tĩnh quá lâu, cơn mệt mỏi và buồn ngủ từng chút từng chút ập đến.
Lúc đầu, cô vẫn có thể kiên trì không để mình nhắm mắt quá lâu, nhưng về sau cô còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại, cô trùm chăn kín mít, nhưng không có ai trong nhà kính hết.
.....Đều đi hết rồi? Cô ngồi dậy lim dim mắt nhìn xung quanh, cung phản xạ có vẻ hơi lúng túng vì vừa mới ngủ dậy.
Thật sự không có ai, nhà kính lớn như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng, thật sự một người cô cũng không có thấy, ở đây dường như chỉ có một mình cô.
Chân Diểu đứng dậy, gấp chăn đặt ở trên sô pha, đi tới vách nhà kính nhìn ra bên ngoài.
Bỗng ánh mắt cô dừng lại dưới ngọn đèn đường cách đó vài mét và không thể di dời tầm mắt.
Có một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cô cũng có thể nhận ra đó là ai.
Mọi thứ mơ hồ và hư ảo, cô như bị mắc kẹt trong một giấc mơ được bao phủ bởi một lớp kính, không biết làm cách nào để phá vỡ nó.
Chân Diểu đột nhiên đưa tay lên gõ vào tường mấy cái phát ra tiếng "tùng tùng" nặng nề.
Vách kính của nhà kính rất dày và chắc, cho dù cô có ở bên trong tạo ra tiếng động thế nào, âm thanh có lẽ cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, chưa kể lúc này bên ngoài đang có gió tuyết, tiếng gió tuyết càng là một loại ngăn trở.
Cô cũng không từ bỏ mà gõ thêm vài cái.
Đột nhiên, người nọ dường như có phản ứng, bóng dáng đứng ở trong gió tuyết đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Bốn mắt xa xăm đối diện nhau.
Chân Diểu bỏ tay xuống cười ngốc nghếch mà nhìn anh.
Người đàn ông vẫn cầm điện thoại, sải bước đi về phía bên này, dường như muốn nói gì đó với người bên kia điện thoại, sau đó cúp máy, bỏ tay xuống
Cô đứng trước bức tường kính đợi anh đến gần, cơn ngái ngủ dần dần tỉnh lại, đôi lông mày đẹp và kiên định trở nên rõ ràng hơn trong gió và tuyết trong tầm nhìn, một nụ cười nhàn nhạt bao phủ trong mắt.
Anh mở miệng đứng trước mặt cô nói ra hai chữ, và cô nhận ra khẩu hình miệng của anh.
Dậy rồi?
Chân Diểu gật đầu, nhìn làn sương tan trên môi, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ trẻ con.
Cô thở một hơi lên mặt kính, đợi một đám sương trắng tụ lại trên mặt kính, giơ ngón tay lên chậm rãi vẽ hình trái tim, sau đó chớp chớp mắt nhìn anh.
Tống Lộc Bách lặng lẽ nhìn về phía cô, giữa lông mày và đôi mắt bất đắc dĩ dường như đang mê đắm sự trẻ con của cô, một lúc sau anh mới lơ đễnh nhìn mặt cô rồi nhìn hình trái tim bên cạnh cô.
Cô vẫn cảm thấy chưa đủ, đại não đột nhiên nóng lên, kiễng chân hôn lên trái tim, cô chạm vào nó, thậm chí còn lùi lại một bước, như thể nó có thể xóa đi những gì cô đã làm vừa rồi.
Gió lạnh bên ngoài, Tống Lộc Bách đang đứng trước tấm kính trong suốt nhìn người bên trong, một loại ấm áp gần như thiêu đốt cảm xúc tràn vào lồng ngực, hơi thở khiến anh khoanh tay bó gối.
Khoanh tay bó gối không biết làm thế nào đối với Chân Diểu mới là tốt.
Anh bất ngờ chồm tới đằng trước và gật đầu ra hiệu cho cô lại gần.
Người bên trong hai má đỏ bừng, không hiểu nên tiến lại gần, đôi môi ửng hồng trong nhà kính chỉ cách anh vài bước qua lớp kính.
Tống Lộc Bách liếc cô một cái, đột nhiên cụp mắt xuống, mang theo gió tuyết sau lưng, hôn nhẹ vào nơi mà cô vừa hôn lúc nãy.
"Chuyện này tớ còn chưa có suy nghĩ kỹ nữa." Chân Diểu có hơi ngại một chút, bất đắc dĩ nói: "Cậu yên tâm tớ sẽ không hấp tấp thế đâu."
Vấn đề này không thể qua loa đại khái như thế được, nhưng có một chuyện cô đã suy nghĩ một hồi rồi.
Không lâu nữa là tới kỳ nghỉ đông rồi. Lần này, sau khi Chân Diểu nói rằng cô không cần mọi người đến đón khi cô về Trung Quốc, Chu Huệ cùng Tống Tất Xích cũng đã đồng ý với quyết định đi đón cô một mình của Tống Lộc Bách..
Cô chỉ mang theo một ít hành lý nhẹ về Trung Quốc, Tống Lộc Bách không biết đã đến được bao lâu rồi, thuận lợi mà đón cô về.
Sau một lúc gần gũi thân mật trên xe thì cả hai lái xe về, ăn tối xong, cả gia đình ra nhà kính ngồi, cùng nhau trò chuyện và ngắm tuyết.
Trận tuyết thứ hai trong năm nay còn lớn hơn trận đầu tiên, Chân Diểu và Tống Lộc Bách ở phía sau từ từ bước đi, cho nên lúc bước vào nhà kính, trên người bọn họ còn phủ một lớp tuyết mỏng.
Chỉ là ở trong căn phòng ấm áp, màu trắng vương vãi trên quần áo nhanh chóng biến mất.
"Diểu Diểu, nhanh cởϊ áσ khoác ra, lại đây ngồi xuống uống một ít sữa nóng đi."
Chân Diểu đứng tại chỗ để cho Tống Lộc Bách cởϊ áσ khoác ra, thân hình người đàn ông cao lớn chắn trước mặt, cô không nhìn thấy Chu Huệ đang nói chuyện, chỉ có thể ngửa đầu ra đồng ý một tiếng: "Đến ngay ạ."
Tống Lộc Bách đẩy đầu cô về lại, không nói lời nào, dùng lòng bàn tay chạm vào má cô, cau mày nói: "Sao mặt lạnh thế này?"
Không đợi Chân Diểu nói, Tống Lịch Kiêu đang dựa vào sô pha chế nhạo nói: "Ôi, vừa nãy còn kéo người ta ra ngoài, sao không nhìn thấy anh lo lắng cho Diểu Diểu sẽ bị lạnh? Anh đúng thực là mâu thuẫn mà."
"Được rồi, bớt nói vài câu lại." Tống Diên Từ chặn lại.
"Em chỉ cảm thấy bản thân thật đáng thương." Tống Lịch Kiêu oán hận than: "Bây giờ muốn nhìn thấy Diểu Diểu khó biết bao nhiêu, cuối cùng người cũng quay lại rồi thì anh cả lại giống y như chó bảo vệ đồ ăn, ngậm chặt lấy xương không nhả."
Treo áo khoác nữ trong tay lên xong rồi Tống Lộc Bách quay đầu lại nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: "Vậy em cứ thương tâm tiếp đi."
"Bao nhiêu tuổi rồi mà ngày nào cũng chỉ biết mỗi cãi nhau?" Tống Tất Xích không kiên nhẫn, nói xong liền quay qua con gái nở nụ cười yêu chiều: "Diểu Diểu tới đây, lâu quá không gặp cháu, ngồi nói chuyện cùng chú và dì Huệ của cháu một lát."
Chân Diểu mỉm cười chạy tới.
Giữa trung tâm nhà kính có một tấm thảm rất lớn, trên đỉnh đầu treo một vài chiếc đèn đơn giản và độc đáo, hai dãy ghế sô pha được kê đối diện nhau, gần cửa sổ còn có một chiếc ghế tựa.
Tống Lộc Bách ngồi một bên, Chân Diểu cùng Tống Tất Xích, Chu Huệ ngồi một bên khác.
Giống như mấy lần trước cô về, họ hỏi cô về tình hình lúc ở Anh, quan tâm xem cô có gặp khó khăn gì không, cảm thán về những thay đổi mới của cô trong lần về này, hưng trí bừng bừng nghe cô kể những chuyện thú vị, gần như tất cả mọi người đều vây quanh cô.
Lúc sau, thấy cô có chút mệt mỏi, Chu Huệ xua xua tay ý bảo cô hôm khác nói chuyện tiếp, không cần vội.
Có sữa nóng ở kế bên, Tống Tất Xích lặng lẽ không tạo tiếng động rót một cốc sữa rồi đẩy đến trước mặt Chân Diểu.
"Cám ơn chú." Cô cười cầm lấy cốc sữa trong tay, trong màn sương ấm áp lượn lờ cô quay đầu nhìn tuyết rơi lất phất đọng ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn đường thắp sáng mọi thứ trong bóng đêm, và tất cả những sợi bông tuyết trắng bồng bềnh như thể ngưng lại trong ánh trăng mờ ảo. Tất cả mọi thứ thật ấm áp và yên bình đến lạ.
Bên tai là tiếng nói chuyện không ngớt của các thành viên trong gia đình, nhưng Tống Lộc Bách nói rất ít, thỉnh thoảng cũng chỉ nhàn nhạt đồng ý, hoặc khi Tống Tất Xích có ý hỏi chuyện liên quan đến Tống thị, anh cũng chỉ giải thích ngắn gọn vài câu.
Chân Diểu đặt cốc sứ đã cạn trở lại trên bàn, tiếp đó nhướng mắt nhìn anh.
"Tống thị quý này..." Anh rũ mắt xuống nói, nói được nửa đường, anh ngước mắt lên đối mặt với cô, giọng nói khó mà không để ý tới dừng lại một lát, sau đó lại nói tiếp: "Có thể chiếm được một phần ba thị trường định mức ban đầu của tập đoàn Thác Phong, năm tới việc mua lại nằm trong quá trình nghị sự của hội đồng."
Cô tự cảm nhận được rằng suýt nữa "gặp rắc rối", cô lập tức dời tầm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tống Tất Xích vốn định nói "Không tệ", nhưng Tống Lộc Bách nói xong không nóng không lạnh "ừm" một tiếng.
Chu Huệ dùng cùi chỏ húc vào người ông ấy một cái tỏ ý không bằng lòng.
"Lịch Kiêu." Tống Tất Xích sờ sờ cánh tay, ho nhẹ một tiếng: "Con phải học hỏi Lộc Bách nhiều một chút."
"Con biết rồi."
"Không có thiên phú, sau này chăm chỉ cũng có thể bù lại." Tống Lộc Bách thản nhiên ngắt lời.
"......"
Tống Lịch Kiêu ngả người ngồi xuống, không muốn nói nữa.
Tống Lộc Bách đưa cốc lên môi, nhìn về phía trước ở bên trái như vô tình uống nước.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da lành lạnh trắng nõn của cô gái nhuốm màu ấm áp, hai má ửng hồng lờ mờ, thân trên mặc một chiếc áo len trắng đơn giản, sau lưng tóc được tùy tiện buộc thành búi cầu, chỉ chừa lại một ít tóc rơi trên trán và má. Trông như ở nhà và rất tươi mát, đem cô ôm vào lòng như thể ôm một đám mây ấm áp.
Cô dường như hơi buồn ngủ, lông mi rung nhẹ như cánh bướm lười biếng, từ từ rủ xuống một lúc lâu mới nâng lên.
Anh nhìn cô đem nước ấm uống vào.
Ngồi ở góc sô pha, Chân Diểu quả thực rất buồn ngủ, múi giờ bị lệch, thêm việc lúc ở trên máy bay cô cũng không có ngủ ngon mấy. Hiện tại ở trong môi trường sạch sẽ yên tĩnh quá lâu, cơn mệt mỏi và buồn ngủ từng chút từng chút ập đến.
Lúc đầu, cô vẫn có thể kiên trì không để mình nhắm mắt quá lâu, nhưng về sau cô còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại, cô trùm chăn kín mít, nhưng không có ai trong nhà kính hết.
.....Đều đi hết rồi? Cô ngồi dậy lim dim mắt nhìn xung quanh, cung phản xạ có vẻ hơi lúng túng vì vừa mới ngủ dậy.
Thật sự không có ai, nhà kính lớn như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng, thật sự một người cô cũng không có thấy, ở đây dường như chỉ có một mình cô.
Chân Diểu đứng dậy, gấp chăn đặt ở trên sô pha, đi tới vách nhà kính nhìn ra bên ngoài.
Bỗng ánh mắt cô dừng lại dưới ngọn đèn đường cách đó vài mét và không thể di dời tầm mắt.
Có một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cô cũng có thể nhận ra đó là ai.
Mọi thứ mơ hồ và hư ảo, cô như bị mắc kẹt trong một giấc mơ được bao phủ bởi một lớp kính, không biết làm cách nào để phá vỡ nó.
Chân Diểu đột nhiên đưa tay lên gõ vào tường mấy cái phát ra tiếng "tùng tùng" nặng nề.
Vách kính của nhà kính rất dày và chắc, cho dù cô có ở bên trong tạo ra tiếng động thế nào, âm thanh có lẽ cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, chưa kể lúc này bên ngoài đang có gió tuyết, tiếng gió tuyết càng là một loại ngăn trở.
Cô cũng không từ bỏ mà gõ thêm vài cái.
Đột nhiên, người nọ dường như có phản ứng, bóng dáng đứng ở trong gió tuyết đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Bốn mắt xa xăm đối diện nhau.
Chân Diểu bỏ tay xuống cười ngốc nghếch mà nhìn anh.
Người đàn ông vẫn cầm điện thoại, sải bước đi về phía bên này, dường như muốn nói gì đó với người bên kia điện thoại, sau đó cúp máy, bỏ tay xuống
Cô đứng trước bức tường kính đợi anh đến gần, cơn ngái ngủ dần dần tỉnh lại, đôi lông mày đẹp và kiên định trở nên rõ ràng hơn trong gió và tuyết trong tầm nhìn, một nụ cười nhàn nhạt bao phủ trong mắt.
Anh mở miệng đứng trước mặt cô nói ra hai chữ, và cô nhận ra khẩu hình miệng của anh.
Dậy rồi?
Chân Diểu gật đầu, nhìn làn sương tan trên môi, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ trẻ con.
Cô thở một hơi lên mặt kính, đợi một đám sương trắng tụ lại trên mặt kính, giơ ngón tay lên chậm rãi vẽ hình trái tim, sau đó chớp chớp mắt nhìn anh.
Tống Lộc Bách lặng lẽ nhìn về phía cô, giữa lông mày và đôi mắt bất đắc dĩ dường như đang mê đắm sự trẻ con của cô, một lúc sau anh mới lơ đễnh nhìn mặt cô rồi nhìn hình trái tim bên cạnh cô.
Cô vẫn cảm thấy chưa đủ, đại não đột nhiên nóng lên, kiễng chân hôn lên trái tim, cô chạm vào nó, thậm chí còn lùi lại một bước, như thể nó có thể xóa đi những gì cô đã làm vừa rồi.
Gió lạnh bên ngoài, Tống Lộc Bách đang đứng trước tấm kính trong suốt nhìn người bên trong, một loại ấm áp gần như thiêu đốt cảm xúc tràn vào lồng ngực, hơi thở khiến anh khoanh tay bó gối.
Khoanh tay bó gối không biết làm thế nào đối với Chân Diểu mới là tốt.
Anh bất ngờ chồm tới đằng trước và gật đầu ra hiệu cho cô lại gần.
Người bên trong hai má đỏ bừng, không hiểu nên tiến lại gần, đôi môi ửng hồng trong nhà kính chỉ cách anh vài bước qua lớp kính.
Tống Lộc Bách liếc cô một cái, đột nhiên cụp mắt xuống, mang theo gió tuyết sau lưng, hôn nhẹ vào nơi mà cô vừa hôn lúc nãy.