Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Nụ hôn sau cánh cửa
Chân Diểu nín thở.
"Hoặc có thể nói, anh biết ai đã viết nó."
Cô nắm chặt vạt áo, vừa há miệng thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân kèm theo tiếng hét vội vàng của Tống Lịch Kiêu: "Diểu Diểu! Em đang ở phòng khách à?"
"Em đây!"
Suy nghĩ bất an trong đầu lập tức tan biến, Chân Diểu không chút suy nghĩ khom lưng nhặt phong bì lên, nhìn trái nhìn phải một phen rồi vội vàng nhét vào dưới gối bên cạnh, căng thẳng đến mức tay đều nhũn ra.
Vừa mới cất thư xong, cô đã nghe thấy Tống Lộc Bách cười khẽ một tiếng, tiếng cười lọt vào tai cô có ý chế nhạo.
"Anh cười cái gì..." Cô mơ hồ thì thầm, giọng nói ngoại trừ cô thì không ai có thể nghe thấy.
"Diểu Diểu!" Tống Lịch Kiêu chạy vào phòng khách, cầm điện thoại di động bước nhanh tới, lúc nhìn thấy Tống Lộc Bách chỉ hơi kinh ngạc: "Anh, anh cũng ở đây à? "
"Đi ngang qua." Nói là đi ngang qua nhưng lúc này lại đứng tại chỗ không đi.
Tống Lịch Kiêu gật đầu cũng không để ý, thần bí ngồi xuống bên cạnh Chân Diểu: "Diểu Diểu, mấy ngày nay em có xem Weibo không? "
"Có xem, có chuyện gì vậy?"
"Thế thì em có nhìn thấy những lời người ta nói không?" Cậu ta vuốt màn hình một vài rồi bật cười trước những bình luận của cư dân mạng còn đọc một vài bình luận: "Họ nói chúng ta rất xứng đôi, còn có cái gì mà sống dưới một mái nhà lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm, trí tưởng tượng vô cùng phong phú. "
Chân Diểu chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể phối hợp cười ngượng hai tiếng.
Tống Lộc Bách lạnh lùng nói: "Đây là xử lý tốt mà cậu nói sao?"
"Cái gì?" Tống Lịch Kiêu sửng sốt.
"Trên mạng có nhiều lời đồn đại như vậy, cậu còn nghĩ rằng nó rất thú vị?"
"Đều là nói đùa, anh đừng coi nó là thật, cũng không thể cấm người ta một câu cũng không thể nói được."
Dưới ánh mắt không chút thay đổi của Tống Lộc Bách, nụ cười tản mạn trên khóe môi cậu ta chậm rãi biến mất, vết bầm tím bên khóe miệng gần như biến mất lại mơ hồ đau đớn, hình ảnh đối phương ngày đó vung quyền hướng về phía mình vẫn rõ ràng ở trước mắt.
Tống Lịch Kiêu nắm tay đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng: "...Tuy rằng em không quản được người khác nói gì nhưng em vẫn có thể lên tiếng một chút."
"Trong năm phút nữa, anh muốn xem lời giải thích của cậu."
"Anh, anh ra lệnh cho em như cấp dưới của anh đấy à?" Tống Lịch Kiêu rũ mắt chỉnh sửa Weibo, ngoài miệng vẫn không quên nói vài câu: "Anh còn chưa đến tuổi đấy sao lại có thể cổ hủ như baa vậy?"
Chân Diểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng mỗi lần Tống Lộc Bách nói thêm một câu là cô đều cảm thấy chột dạ cũng có hơi nóng mặt.
Rõ ràng cũng không phải nói về cô, sao cô còn ngượng ngùng hơn cả Tống Lịch Kiêu...
Sau một đến hai phút sau, màn hình điện thoại di động của Chân Diểu sáng lên, một thông báo của Weibo nhảy lên, cô thấy rõ tên người dùng rồi yên lặng nhấn vào.
Weibo của Tống Lịch Kiêu được cô thiết lập là đặc biệt quan tâm, cho nên vừa đăng weibo đã có thông báo nhắc nhở.
@Lix: Em ấy là em gái tôi, so với việc làm người đàn ông yêu quý nhất thì người anh trai yêu quý nhất phù hợp hơn với tôi. Và em ấy cũng không phải là nhân vật của công chúng, xin vui lòng không chú ý quá nhiều.
Số lượng bình luận bên dưới tăng vọt.
"Mẹ kiếp, ngọt ngào quá."
"Người anh trai yêu quý nhất?? Những người đam mê chỉnh hình đã chết."
"Thật hâm mộ, tôi cũng muốn có anh trai."
"Nhắc nhở mọi người, người ta bây giờ không chỉ có một người anh trai Lix, Nhà họ Tống có ba người con trai."
Đối với dòng trạng thái trên Weibo đầy cá tính này thì Tống Lịch Kiêu cực kỳ hài lòng, đăng xong còn không quên đưa tới trước mặt của Tống Lộc Bách: "Nhìn xem, đăng xong rồi."
Người phía sau ngước mắt lên, hờ hững nhìn chằm chằm màn hình hai giây, sau đó mặt không chút thay đổi rồi dời tầm mắt.
"Anh." Tống Lịch Kiêu sửng sốt: "Anh thấy rõ chưa?"
"Cậu cho rằng đôi mắt của anh đã mờ sao?"
Vậy tại sao sau khi xem nội dung của cậu ta đăng thì không có phản ứng? Cậu ta còn tưởng rằng từ "anh trai yêu quý nhất" có thể chọc giận anh, sao lúc này lại khác thường như vậy?
Chân Diểu ngồi một bên, đang nghĩ xem cô nên lấy cớ gì để bỏ đi, sau đó dứt khoát cầu nguyện rằng Khương Linh sẽ gọi điện thoại cho mình.
Kết quả qua vài phút, điện thoại di động thực sự rung lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình, ánh mắt hơi thay đổi, đứng lên dưới ánh mắt chăm chú của hai người bên cạnh: "Linh Linh gọi điện thoại cho em, em đi nghe điện thoại."
Nói xong cô bước nhanh trở về phòng ngủ, sau khi đóng chặt cửa mới bắt máy.
"Bà ngoại."
"Là cậu, bà của cháu đang ngủ. "
"Cậu? Sao cậu lại gọi cho cháu bằng số của bà ngoại? "
"Cháu có thể nhìn thấy được rồi sao?"
Chân Diểu đáp một tiếng: "Vâng, đều tốt rồi."
Hai ngày sau khi đến bệnh viện kiểm tra, cô nói cho Chân Hạnh và người nhà họ Tưởng về chuyện hồi phục. Nhất định Tưởng Thịnh cũng đã biết, chỉ là không rõ bây giờ nhắc tới là có vấn đề gì.
Tưởng Thịnh như đã quên mất ông ta đối xử với cô trước kia thế nào, sốt sắng nói: "Chuyện lớn như vậy mà cháu cũng không trở về đây một chuyến sao? "
"...Cháu sẽ trở về."
"Vậy thì tốt rồi." Dường như Tưởng Thịnh không nghĩ tới cô nhận lời dễ dàng như vậy, vui mừng khôn xiết: "Bà ngoại cháu gần đây bị bệnh, miệng vẫn luôn nhắc tới cháu! Cháu thực sự nên quay lại thăm bà ấy."
Chân Diểu nhíu mày: "Bà ngoại bị bệnh? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"Aizz." Tưởng Thịnh thở dài, nói mơ hồ: "Người già mà, sau khi bị cảm sốt thì cả người đều khó chịu, còn phát sinh nhiều thứ lớn nhỏ, nằm trên giường mấy ngày rồi, dậy cũng không dậy nổi."
"Cháu hiểu rồi, cậu." Cô nghi ngờ, nhưng không muốn nghĩ xấu về người khác như vậy, đặc biệt là về vấn đề sức khỏe: " Ngày mai cháu sẽ đến thăm bà."
"Vậy...Tống thiếu gia gì đó có tới không?"
Cô mím môi, giọng điệu thẳng thắn nghe có hơi choáng váng: "Cháu tự đi."
"Ồ, cũng được." Tưởng Thịnh nói mấy chữ này có hơi mơ hồ.
Chân Diểu không hiểu ông ta muốn nói về cái gì, đại khái là bởi vì Tưởng Thịnh đã đạt được mục đích của cuộc điện thoại này cho nên không nói thêm nữa, tùy ý tán gẫu hai câu rồi cúp điện thoại.
Không bao lâu sau người giúp việc đến gõ cửa mời cô ăn tối, Chân Diểu trả lời rồi đi ra ngoài, mọi người cũng lần lượt đi đến phòng ăn, cô đi qua ngồi xuống vị trí bình thường cô hay ngồi.
Sau bữa ăn thì mọi người thường sẽ ngồi nói chuyện một lát, cô muốn nói chuyện ngày mai cô muốn đến nhà họ Tưởng vào lúc đó.
Cơm nước xong, người giúp việc lần lượt dọn dẹp đồ.
"Diểu Diểu, tối qua dì và chú đã suy nghĩ qua về vấn đề đó của cháu." Chu Huệ cười cười. "Lát nữa khi cháu chuyển lên lầu rồi chúng ta có thể nói chuyện phiếm."
"Vâng ạ." Chân Diểu gật đầu.
Từ sau khi cô phục hồi, Chu Huệ đã đề nghị để cô chuyển lên lầu, nói gian trên lầu để lại cho cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thêm một chút đồ trang trí rồi chuyển một vài thứ trong phòng dưới lầu của cô đến là có thể ở.
Bản thân cô không có ý kiến gì về việc này, mặc dù ở lầu một cũng không có vấn đề gì, nhưng trưởng bối đã an bài như vậy, cô cũng rất nguyện ý chấp nhận.
"Vấn đề gì, tại sao chúng con không biết?" Tống Lịch Kiêu khó hiểu.
Tống Tất Xích hừ một tiếng: "Còn nhiều chuyện mà các con không biết lắm."
Chân Diểu mím môi cười cười, không hé răng, lúc rũ mắt xuống vừa vặn tránh được ánh mắt của người đàn ông đối diện.
Tống Lộc Bách thu lại ánh mắt.
"Lộc Bách, gần đây con có bận không?" Chu Huệ cười tủm tỉm: "Cô gái nhỏ kia, khi nào có thể mang đến cho chúng ta gặp mặt?"
Nghe vậy, Chân Diểu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Người đàn ông phía trước rũ mắt nhìn chiếc chén trong tay, một lát sau mới thờ ơ nâng mắt lên, nhưng không nhìn về phía Chu Huệ, đồng tử khẽ động, ngược lại nhìn chằm chằm cô không nhanh không mà chậm mở miệng: "Lúc nào hai người cũng có thể gặp mặt."
Chân Diểu hoảng sợ, bối rối tránh né ánh mắt anh, căng thẳng đến mức cổ họng khô lại.
"Lúc nào?" Chu Huệ sửng sốt, vô cùng mừng rỡ: "Vậy thì...?"
Tống Lộc Bách lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên nhướng mày: "Bây giờ thì không được."
Cơ thể cứng đờ của cô được thả lỏng, máu chảy về tứ chi, tim của cô đập loạn nhịp, quay đầu lại, không dám nhìn anh nữa.
Tất cả mọi người đều ở đây, tại sao anh lại có thể nói những lời ám chỉ không rõ ràng này?
Cô cảm thấy mình giống như người làm chuyện xấu lại bị ép ngồi trước mắt bao người, nhưng lại không tránh khỏi vì cái "chuyện xấu" này mà đỏ mặt tim đập.
"Con cũng đừng có bịa đặt một người không tồn tại để đối phó với ba và mẹ." Tống Tất Xích nghi ngờ: "Nếu không có người này thì con có thể gặp cô gái nhà khác."
"Con hiểu."
"Sao bây giờ lại nghe lời như vậy?" Tống Tất Xích nhíu mày, trong lòng có hơi nghi ngờ.
Tống Lộc Bách thản nhiên nói: "Điều kiện đầu tiên là người này không tồn tại."
Dây đàn căng thẳng trong đầu của Chân Diểu lúc này mới được thả long.
Tống Tất Xích liếc mắt nhìn con trai cả của ông ấy rồi đứng lên: "Diểu Diểu, chú đến phòng làm việc trước, cháu thu dọn phòng xong thì có thể đến tìm chú."
"Ba, thực sự không thể để chúng con nghe thấy sao?" Tống Lịch Kiêu hỏi.
Tống Diên Từ nở nụ cười: "Con gấp cái gì, nếu Diểu Diểu muốn nói thì lúc về sẽ nói cho cho các con biết."
Nghe thấy lời này, Tống Tất Xích đã đi được hai bước thì xoay người: "Lúc nào thì có thể để anh cả và anh hai của con không cần bận tâm nữa đây? Còn có chuyện gần đây trên mạng, con cho rằng ba không chơi với tụi thanh niên các con thì sẽ không biết sao? Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cho ba, coi như không có gì xảy ra."
Tống Lịch Kiêu ôm trán dựa về phía sau, yếu ớt giơ tay lên: "Được rồi, con biết rồi."
Cậu ta biết rằng ba cùng anh cả ở phương diện này đều rất giống nhau.
Lúc này trên mặt người nào đó cách cậu ta một khoảng cũng hiện lên vài phần hài lòng.
Còn có việc phải làm nên Chân Diểu cũng không ở lại, chào hỏi mọi người rồi đứng lên muốn đi, kết quả đi vài bước mới nhớ tới quên nhắc tới chuyện muốn trở về nhà họ Tưởng.
Vẫn nên để lát nữa vào phòng làm việc rồi nói với ông ấy sau. Cô do dự một lúc rồi cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ.
Thật ra thì đa số đồ đạc đều không cần cô phải dọn, chỉ có di vật quý giá cùng một ít vật dụng trọng yếu khác vẫn là cô tự mình thu dọn, "nhiệm vụ" còn lại chỉ có đi về phòng chọn bộ đồ muốn thay rồi đi lên lầu.
Tiểu Giai mở hết cửa tủ quần áo, đứng ở một bên chờ cô lựa chọn, thỉnh thoảng sẽ chỉ vào quần áo giải rồi thích hai câu.
Ví dụ như khi Chân Diểu đi tới trước một hàng váy màu hồng lộng lẫy đến mức có hơi khoe khoang, Tiểu Giai lập tức thân mật nói: "Đây là những bộ quần áo mà Tống thiếu gia đã tặng khi cô mới đến."
Chân Diểu vốn còn đắm chìm trong từng lời nói và hành động vừa rồi của Tống Lộc Bách thì hiện tại trực tiếp bị màu hồng cùng kim cương sáng chói trong tầm mắt làm cho cả da đầu đều ngứa ngáy.
"Cô nói, đây là của anh ấy tặng?"
"Vâng, đây chỉ là một phần nhỏ, phần còn lại đã được cất đi."
Thế nhưng chỉ là một phần nhỏ! Chân Diểu nhanh chóng nhớ lại con số lúc trước, đột nhiên ngẩn người.
Điều này ...
Anh quả nhiên là có mắt thẩm mỹ của thẳng nam, chẳng trách mọi người đều có phản ứng kia khi từng bộ quần áo được lấy ra, hiện thực so với tưởng tượng của cô càng có tính công kích hơn.
"Thưa tiểu thư, mấy cái này có chuyển lên lầu không?"
Cô hơi ngượng ngùng: "...Chuyển."
Dù sao cũng là tâm ý của anh.
Tiểu Giai mím môi cười với vẻ mặt việc này không ngoài dự đoán, sau đó ghi nhớ những trang sức cùng quần áo khác mà cô chọn để mang lên lầu.
Những người giúp việc ngoài cửa rất nhanh đi vào, yên lặng rồi cẩn thận lấy đồ trong phòng thay đồ ra đưa lên lầu.
Kiểm kê đồ đạc xong, Chân Diểu lên lầu đi đến phòng làm việc, cũng không biết hai mẹ con ở phòng khách lầu một đang đàm luận về cô.
"Ba sẽ nói chuyện gì với em ấy?"
Chu Huệ ngước mắt nhìn Tống Lộc Bách, trong lòng cân nhắc về con trai cả trầm ổn bình tĩnh, nói cho anh biết hẳn cũng không có gì, vì thế sau khi trầm ngâm rồi mở miệng nói: "Mắt của Diểu Diểu bây giờ đã tốt, chuyện học tập nhất định phải nhanh chóng được thực hiện. Ba mẹ đã hỏi con bé, con bé nói rằng muốn tiếp tục học vẽ và sau đó học thiết kế. Mẹ cũng biết những việc này là mục đích cùng ước mơ của con bé, những việc học trước khi bị mù cũng là để chuẩn bị cho việc này."
Tống Lộc Bách "Ừm" một tiếng, ý bảo bà ấy nói tiếp.
"Con bé đã thảo luận với ba và mẹ rồi, mẹ và ba con cũng đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài rồi, chờ khi tốt nghiệp sẽ cho con bé ra nước ngoài học chuyên ngành mà con bé thích."
"Ra nước ngoài?"
"Đúng vậy, chúng ta cảm thấy nước Anh tương đối thích hợp, không chỉ có trường học xuất sắc, còn có anh họ của con bé bên kia dễ dàng chăm sóc."
"Mẹ nói Chân Hạnh?"
"Đúng vậy, nếu thế thì chúng ta sẽ yên tâm hơn." Chu Huệ gật đầu, nhìn người con cả cúi đầu, sắc mặt khó hiểu mà nở nụ cười: "Làm sao vậy? Việc này có gì không ổn sao?"
Khóe môi Tống Lộc Bách nâng lên, có vẻ như đang mỉm cười: "Sao lại không ổn?"
"Mẹ biết con có thể hiểu được chuyện này, nếu để cho Lịch Kiêu biết trước thì sẽ phải ổn ào mất nửa ngày." Chu Huệ đứng dậy vỗ vỗ vai anh, xoay người lên lầu.
Nước ngoài. Chân Hạnh.
Trong lòng thầm niệm hai từ này, đôi mắt của Tống Lộc Bách khẽ động, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Trời đã tối, màn đêm nặng nề đè xuống, ở dưới mắt trải ra một mảnh u ám, bao phủ sóng kinh hãi cùng dòng chảy cuồn cuộn.
Anh không muốn chờ đợi, và anh cũng không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
......
Sau khi thảo luận xong một số chi tiết học tập với Tống Tất Xích, Chân Diểu rời khỏi phòng làm việc chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình.
Chu Huệ và Tống Tất Xích sống một mình ở tầng hai, phòng của Tống Lịch Kiêu và Tống Diên Từ ở tầng ba, còn Tống Lộc Bách bởi vì không thích bị quấy rầy cho nên ở một mình ở tầng bốn.
Phòng mới của cô cũng được sắp xếp trên tầng bốn.
Chân Diểu đoán Tống Lộc Bách đã về phòng, cho nên mặc dù biết cách âm rất tốt, nhưng vẫn có ý để bước chân trở nên nhẹ nhàng.
Rõ ràng không phải bọn họ chưa từng ở cùng một lầu, trước đó thậm chí một tòa nhà chỉ có hai người bọn họ ở, nhưng hiện tại cô vẫn không nhịn được có hơi lo lắng.
Hành lang rất dài, ánh đèn màu vàng ấm lẳng lặng chiếu xuống, cửa phòng hai bên đóng chặt, rõ ràng rất yên tĩnh nhưng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Cô yên lặng đi về phía trước, bởi vì nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi nên trong lòng có hơi rầu rĩ.
Vốn dĩ khát vọng của cô chính là sau khi lấy lại thị lực sẽ tự chủ hơn, có thể không còn liên lụy đến người khác, tự mình hoàn thành việc học để thực hiện ước mơ. Nhưng khi bánh răng thực sự bắt đầu chuyển động từng bước một, cô lại đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Không nỡ rời đi, không nỡ tránh xa những cảm động nhỏ nhặt và ấm áp.
Chân Diểu yên lặng thở dài, ngước mắt lên nhìn cánh cửa sắp đi qua rồi buồn bã thu hồi ánh mắt.
Đột nhiên, trong sự im lặng, có tiếng "cạch" vang lên khi mở cửa.
Thần kinh của cô căng thẳng, trực giác cùng linh cảm nào đó không hiểu sao làm cho cô thấy bối rối không thể giải thích được, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.
Một giây sau, cô bị mất trọng tâm rồi được một cánh tay kéo vào phòng. Cánh cửa kia giống như con thú cắn người, sau khi kéo cô vào trong bóng tối, rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Chân Diểu bị bao quanh bởi hương gỗ ấm áp và mùi rượu giống như một đốm lửa đang nhảy nhót trên củi khô, trong nháy mắt lập tức bốc cháy.
Lưng cô áp sát vào cánh cửa lạnh như băng, gáy bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy, cằm lập tức bị ngón tay thon dài nâng lên.
Bóng tối tràn qua đỉnh đầu, đôi môi ấm áp nặng nề phủ lên môi cô, sau khi nếm nhẹ, anh tiến vào thật sâu, cúi đầu không chút do dự mở môi cô ra rồi mút nhẹ giống như đang khao khát nắm lấy một thứ gì đó.
Từ lúc môi và răng chạm vào nhau, lớp ngụy trang nào đó đã bị xé toạc cùng những thứ tự lừa dối trước đây đang run rẩy lập tức vỡ tan tành.
Hai mắt của Chân Diểu mở to, giống như một ngọn lửa rơi xuống, ầm ầm bốc lên, thiêu đốt đầu óc cô trở nên trống rỗng.
"Hoặc có thể nói, anh biết ai đã viết nó."
Cô nắm chặt vạt áo, vừa há miệng thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân kèm theo tiếng hét vội vàng của Tống Lịch Kiêu: "Diểu Diểu! Em đang ở phòng khách à?"
"Em đây!"
Suy nghĩ bất an trong đầu lập tức tan biến, Chân Diểu không chút suy nghĩ khom lưng nhặt phong bì lên, nhìn trái nhìn phải một phen rồi vội vàng nhét vào dưới gối bên cạnh, căng thẳng đến mức tay đều nhũn ra.
Vừa mới cất thư xong, cô đã nghe thấy Tống Lộc Bách cười khẽ một tiếng, tiếng cười lọt vào tai cô có ý chế nhạo.
"Anh cười cái gì..." Cô mơ hồ thì thầm, giọng nói ngoại trừ cô thì không ai có thể nghe thấy.
"Diểu Diểu!" Tống Lịch Kiêu chạy vào phòng khách, cầm điện thoại di động bước nhanh tới, lúc nhìn thấy Tống Lộc Bách chỉ hơi kinh ngạc: "Anh, anh cũng ở đây à? "
"Đi ngang qua." Nói là đi ngang qua nhưng lúc này lại đứng tại chỗ không đi.
Tống Lịch Kiêu gật đầu cũng không để ý, thần bí ngồi xuống bên cạnh Chân Diểu: "Diểu Diểu, mấy ngày nay em có xem Weibo không? "
"Có xem, có chuyện gì vậy?"
"Thế thì em có nhìn thấy những lời người ta nói không?" Cậu ta vuốt màn hình một vài rồi bật cười trước những bình luận của cư dân mạng còn đọc một vài bình luận: "Họ nói chúng ta rất xứng đôi, còn có cái gì mà sống dưới một mái nhà lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm, trí tưởng tượng vô cùng phong phú. "
Chân Diểu chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể phối hợp cười ngượng hai tiếng.
Tống Lộc Bách lạnh lùng nói: "Đây là xử lý tốt mà cậu nói sao?"
"Cái gì?" Tống Lịch Kiêu sửng sốt.
"Trên mạng có nhiều lời đồn đại như vậy, cậu còn nghĩ rằng nó rất thú vị?"
"Đều là nói đùa, anh đừng coi nó là thật, cũng không thể cấm người ta một câu cũng không thể nói được."
Dưới ánh mắt không chút thay đổi của Tống Lộc Bách, nụ cười tản mạn trên khóe môi cậu ta chậm rãi biến mất, vết bầm tím bên khóe miệng gần như biến mất lại mơ hồ đau đớn, hình ảnh đối phương ngày đó vung quyền hướng về phía mình vẫn rõ ràng ở trước mắt.
Tống Lịch Kiêu nắm tay đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng: "...Tuy rằng em không quản được người khác nói gì nhưng em vẫn có thể lên tiếng một chút."
"Trong năm phút nữa, anh muốn xem lời giải thích của cậu."
"Anh, anh ra lệnh cho em như cấp dưới của anh đấy à?" Tống Lịch Kiêu rũ mắt chỉnh sửa Weibo, ngoài miệng vẫn không quên nói vài câu: "Anh còn chưa đến tuổi đấy sao lại có thể cổ hủ như baa vậy?"
Chân Diểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng mỗi lần Tống Lộc Bách nói thêm một câu là cô đều cảm thấy chột dạ cũng có hơi nóng mặt.
Rõ ràng cũng không phải nói về cô, sao cô còn ngượng ngùng hơn cả Tống Lịch Kiêu...
Sau một đến hai phút sau, màn hình điện thoại di động của Chân Diểu sáng lên, một thông báo của Weibo nhảy lên, cô thấy rõ tên người dùng rồi yên lặng nhấn vào.
Weibo của Tống Lịch Kiêu được cô thiết lập là đặc biệt quan tâm, cho nên vừa đăng weibo đã có thông báo nhắc nhở.
@Lix: Em ấy là em gái tôi, so với việc làm người đàn ông yêu quý nhất thì người anh trai yêu quý nhất phù hợp hơn với tôi. Và em ấy cũng không phải là nhân vật của công chúng, xin vui lòng không chú ý quá nhiều.
Số lượng bình luận bên dưới tăng vọt.
"Mẹ kiếp, ngọt ngào quá."
"Người anh trai yêu quý nhất?? Những người đam mê chỉnh hình đã chết."
"Thật hâm mộ, tôi cũng muốn có anh trai."
"Nhắc nhở mọi người, người ta bây giờ không chỉ có một người anh trai Lix, Nhà họ Tống có ba người con trai."
Đối với dòng trạng thái trên Weibo đầy cá tính này thì Tống Lịch Kiêu cực kỳ hài lòng, đăng xong còn không quên đưa tới trước mặt của Tống Lộc Bách: "Nhìn xem, đăng xong rồi."
Người phía sau ngước mắt lên, hờ hững nhìn chằm chằm màn hình hai giây, sau đó mặt không chút thay đổi rồi dời tầm mắt.
"Anh." Tống Lịch Kiêu sửng sốt: "Anh thấy rõ chưa?"
"Cậu cho rằng đôi mắt của anh đã mờ sao?"
Vậy tại sao sau khi xem nội dung của cậu ta đăng thì không có phản ứng? Cậu ta còn tưởng rằng từ "anh trai yêu quý nhất" có thể chọc giận anh, sao lúc này lại khác thường như vậy?
Chân Diểu ngồi một bên, đang nghĩ xem cô nên lấy cớ gì để bỏ đi, sau đó dứt khoát cầu nguyện rằng Khương Linh sẽ gọi điện thoại cho mình.
Kết quả qua vài phút, điện thoại di động thực sự rung lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình, ánh mắt hơi thay đổi, đứng lên dưới ánh mắt chăm chú của hai người bên cạnh: "Linh Linh gọi điện thoại cho em, em đi nghe điện thoại."
Nói xong cô bước nhanh trở về phòng ngủ, sau khi đóng chặt cửa mới bắt máy.
"Bà ngoại."
"Là cậu, bà của cháu đang ngủ. "
"Cậu? Sao cậu lại gọi cho cháu bằng số của bà ngoại? "
"Cháu có thể nhìn thấy được rồi sao?"
Chân Diểu đáp một tiếng: "Vâng, đều tốt rồi."
Hai ngày sau khi đến bệnh viện kiểm tra, cô nói cho Chân Hạnh và người nhà họ Tưởng về chuyện hồi phục. Nhất định Tưởng Thịnh cũng đã biết, chỉ là không rõ bây giờ nhắc tới là có vấn đề gì.
Tưởng Thịnh như đã quên mất ông ta đối xử với cô trước kia thế nào, sốt sắng nói: "Chuyện lớn như vậy mà cháu cũng không trở về đây một chuyến sao? "
"...Cháu sẽ trở về."
"Vậy thì tốt rồi." Dường như Tưởng Thịnh không nghĩ tới cô nhận lời dễ dàng như vậy, vui mừng khôn xiết: "Bà ngoại cháu gần đây bị bệnh, miệng vẫn luôn nhắc tới cháu! Cháu thực sự nên quay lại thăm bà ấy."
Chân Diểu nhíu mày: "Bà ngoại bị bệnh? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"Aizz." Tưởng Thịnh thở dài, nói mơ hồ: "Người già mà, sau khi bị cảm sốt thì cả người đều khó chịu, còn phát sinh nhiều thứ lớn nhỏ, nằm trên giường mấy ngày rồi, dậy cũng không dậy nổi."
"Cháu hiểu rồi, cậu." Cô nghi ngờ, nhưng không muốn nghĩ xấu về người khác như vậy, đặc biệt là về vấn đề sức khỏe: " Ngày mai cháu sẽ đến thăm bà."
"Vậy...Tống thiếu gia gì đó có tới không?"
Cô mím môi, giọng điệu thẳng thắn nghe có hơi choáng váng: "Cháu tự đi."
"Ồ, cũng được." Tưởng Thịnh nói mấy chữ này có hơi mơ hồ.
Chân Diểu không hiểu ông ta muốn nói về cái gì, đại khái là bởi vì Tưởng Thịnh đã đạt được mục đích của cuộc điện thoại này cho nên không nói thêm nữa, tùy ý tán gẫu hai câu rồi cúp điện thoại.
Không bao lâu sau người giúp việc đến gõ cửa mời cô ăn tối, Chân Diểu trả lời rồi đi ra ngoài, mọi người cũng lần lượt đi đến phòng ăn, cô đi qua ngồi xuống vị trí bình thường cô hay ngồi.
Sau bữa ăn thì mọi người thường sẽ ngồi nói chuyện một lát, cô muốn nói chuyện ngày mai cô muốn đến nhà họ Tưởng vào lúc đó.
Cơm nước xong, người giúp việc lần lượt dọn dẹp đồ.
"Diểu Diểu, tối qua dì và chú đã suy nghĩ qua về vấn đề đó của cháu." Chu Huệ cười cười. "Lát nữa khi cháu chuyển lên lầu rồi chúng ta có thể nói chuyện phiếm."
"Vâng ạ." Chân Diểu gật đầu.
Từ sau khi cô phục hồi, Chu Huệ đã đề nghị để cô chuyển lên lầu, nói gian trên lầu để lại cho cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thêm một chút đồ trang trí rồi chuyển một vài thứ trong phòng dưới lầu của cô đến là có thể ở.
Bản thân cô không có ý kiến gì về việc này, mặc dù ở lầu một cũng không có vấn đề gì, nhưng trưởng bối đã an bài như vậy, cô cũng rất nguyện ý chấp nhận.
"Vấn đề gì, tại sao chúng con không biết?" Tống Lịch Kiêu khó hiểu.
Tống Tất Xích hừ một tiếng: "Còn nhiều chuyện mà các con không biết lắm."
Chân Diểu mím môi cười cười, không hé răng, lúc rũ mắt xuống vừa vặn tránh được ánh mắt của người đàn ông đối diện.
Tống Lộc Bách thu lại ánh mắt.
"Lộc Bách, gần đây con có bận không?" Chu Huệ cười tủm tỉm: "Cô gái nhỏ kia, khi nào có thể mang đến cho chúng ta gặp mặt?"
Nghe vậy, Chân Diểu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Người đàn ông phía trước rũ mắt nhìn chiếc chén trong tay, một lát sau mới thờ ơ nâng mắt lên, nhưng không nhìn về phía Chu Huệ, đồng tử khẽ động, ngược lại nhìn chằm chằm cô không nhanh không mà chậm mở miệng: "Lúc nào hai người cũng có thể gặp mặt."
Chân Diểu hoảng sợ, bối rối tránh né ánh mắt anh, căng thẳng đến mức cổ họng khô lại.
"Lúc nào?" Chu Huệ sửng sốt, vô cùng mừng rỡ: "Vậy thì...?"
Tống Lộc Bách lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên nhướng mày: "Bây giờ thì không được."
Cơ thể cứng đờ của cô được thả lỏng, máu chảy về tứ chi, tim của cô đập loạn nhịp, quay đầu lại, không dám nhìn anh nữa.
Tất cả mọi người đều ở đây, tại sao anh lại có thể nói những lời ám chỉ không rõ ràng này?
Cô cảm thấy mình giống như người làm chuyện xấu lại bị ép ngồi trước mắt bao người, nhưng lại không tránh khỏi vì cái "chuyện xấu" này mà đỏ mặt tim đập.
"Con cũng đừng có bịa đặt một người không tồn tại để đối phó với ba và mẹ." Tống Tất Xích nghi ngờ: "Nếu không có người này thì con có thể gặp cô gái nhà khác."
"Con hiểu."
"Sao bây giờ lại nghe lời như vậy?" Tống Tất Xích nhíu mày, trong lòng có hơi nghi ngờ.
Tống Lộc Bách thản nhiên nói: "Điều kiện đầu tiên là người này không tồn tại."
Dây đàn căng thẳng trong đầu của Chân Diểu lúc này mới được thả long.
Tống Tất Xích liếc mắt nhìn con trai cả của ông ấy rồi đứng lên: "Diểu Diểu, chú đến phòng làm việc trước, cháu thu dọn phòng xong thì có thể đến tìm chú."
"Ba, thực sự không thể để chúng con nghe thấy sao?" Tống Lịch Kiêu hỏi.
Tống Diên Từ nở nụ cười: "Con gấp cái gì, nếu Diểu Diểu muốn nói thì lúc về sẽ nói cho cho các con biết."
Nghe thấy lời này, Tống Tất Xích đã đi được hai bước thì xoay người: "Lúc nào thì có thể để anh cả và anh hai của con không cần bận tâm nữa đây? Còn có chuyện gần đây trên mạng, con cho rằng ba không chơi với tụi thanh niên các con thì sẽ không biết sao? Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cho ba, coi như không có gì xảy ra."
Tống Lịch Kiêu ôm trán dựa về phía sau, yếu ớt giơ tay lên: "Được rồi, con biết rồi."
Cậu ta biết rằng ba cùng anh cả ở phương diện này đều rất giống nhau.
Lúc này trên mặt người nào đó cách cậu ta một khoảng cũng hiện lên vài phần hài lòng.
Còn có việc phải làm nên Chân Diểu cũng không ở lại, chào hỏi mọi người rồi đứng lên muốn đi, kết quả đi vài bước mới nhớ tới quên nhắc tới chuyện muốn trở về nhà họ Tưởng.
Vẫn nên để lát nữa vào phòng làm việc rồi nói với ông ấy sau. Cô do dự một lúc rồi cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ.
Thật ra thì đa số đồ đạc đều không cần cô phải dọn, chỉ có di vật quý giá cùng một ít vật dụng trọng yếu khác vẫn là cô tự mình thu dọn, "nhiệm vụ" còn lại chỉ có đi về phòng chọn bộ đồ muốn thay rồi đi lên lầu.
Tiểu Giai mở hết cửa tủ quần áo, đứng ở một bên chờ cô lựa chọn, thỉnh thoảng sẽ chỉ vào quần áo giải rồi thích hai câu.
Ví dụ như khi Chân Diểu đi tới trước một hàng váy màu hồng lộng lẫy đến mức có hơi khoe khoang, Tiểu Giai lập tức thân mật nói: "Đây là những bộ quần áo mà Tống thiếu gia đã tặng khi cô mới đến."
Chân Diểu vốn còn đắm chìm trong từng lời nói và hành động vừa rồi của Tống Lộc Bách thì hiện tại trực tiếp bị màu hồng cùng kim cương sáng chói trong tầm mắt làm cho cả da đầu đều ngứa ngáy.
"Cô nói, đây là của anh ấy tặng?"
"Vâng, đây chỉ là một phần nhỏ, phần còn lại đã được cất đi."
Thế nhưng chỉ là một phần nhỏ! Chân Diểu nhanh chóng nhớ lại con số lúc trước, đột nhiên ngẩn người.
Điều này ...
Anh quả nhiên là có mắt thẩm mỹ của thẳng nam, chẳng trách mọi người đều có phản ứng kia khi từng bộ quần áo được lấy ra, hiện thực so với tưởng tượng của cô càng có tính công kích hơn.
"Thưa tiểu thư, mấy cái này có chuyển lên lầu không?"
Cô hơi ngượng ngùng: "...Chuyển."
Dù sao cũng là tâm ý của anh.
Tiểu Giai mím môi cười với vẻ mặt việc này không ngoài dự đoán, sau đó ghi nhớ những trang sức cùng quần áo khác mà cô chọn để mang lên lầu.
Những người giúp việc ngoài cửa rất nhanh đi vào, yên lặng rồi cẩn thận lấy đồ trong phòng thay đồ ra đưa lên lầu.
Kiểm kê đồ đạc xong, Chân Diểu lên lầu đi đến phòng làm việc, cũng không biết hai mẹ con ở phòng khách lầu một đang đàm luận về cô.
"Ba sẽ nói chuyện gì với em ấy?"
Chu Huệ ngước mắt nhìn Tống Lộc Bách, trong lòng cân nhắc về con trai cả trầm ổn bình tĩnh, nói cho anh biết hẳn cũng không có gì, vì thế sau khi trầm ngâm rồi mở miệng nói: "Mắt của Diểu Diểu bây giờ đã tốt, chuyện học tập nhất định phải nhanh chóng được thực hiện. Ba mẹ đã hỏi con bé, con bé nói rằng muốn tiếp tục học vẽ và sau đó học thiết kế. Mẹ cũng biết những việc này là mục đích cùng ước mơ của con bé, những việc học trước khi bị mù cũng là để chuẩn bị cho việc này."
Tống Lộc Bách "Ừm" một tiếng, ý bảo bà ấy nói tiếp.
"Con bé đã thảo luận với ba và mẹ rồi, mẹ và ba con cũng đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài rồi, chờ khi tốt nghiệp sẽ cho con bé ra nước ngoài học chuyên ngành mà con bé thích."
"Ra nước ngoài?"
"Đúng vậy, chúng ta cảm thấy nước Anh tương đối thích hợp, không chỉ có trường học xuất sắc, còn có anh họ của con bé bên kia dễ dàng chăm sóc."
"Mẹ nói Chân Hạnh?"
"Đúng vậy, nếu thế thì chúng ta sẽ yên tâm hơn." Chu Huệ gật đầu, nhìn người con cả cúi đầu, sắc mặt khó hiểu mà nở nụ cười: "Làm sao vậy? Việc này có gì không ổn sao?"
Khóe môi Tống Lộc Bách nâng lên, có vẻ như đang mỉm cười: "Sao lại không ổn?"
"Mẹ biết con có thể hiểu được chuyện này, nếu để cho Lịch Kiêu biết trước thì sẽ phải ổn ào mất nửa ngày." Chu Huệ đứng dậy vỗ vỗ vai anh, xoay người lên lầu.
Nước ngoài. Chân Hạnh.
Trong lòng thầm niệm hai từ này, đôi mắt của Tống Lộc Bách khẽ động, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Trời đã tối, màn đêm nặng nề đè xuống, ở dưới mắt trải ra một mảnh u ám, bao phủ sóng kinh hãi cùng dòng chảy cuồn cuộn.
Anh không muốn chờ đợi, và anh cũng không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
......
Sau khi thảo luận xong một số chi tiết học tập với Tống Tất Xích, Chân Diểu rời khỏi phòng làm việc chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình.
Chu Huệ và Tống Tất Xích sống một mình ở tầng hai, phòng của Tống Lịch Kiêu và Tống Diên Từ ở tầng ba, còn Tống Lộc Bách bởi vì không thích bị quấy rầy cho nên ở một mình ở tầng bốn.
Phòng mới của cô cũng được sắp xếp trên tầng bốn.
Chân Diểu đoán Tống Lộc Bách đã về phòng, cho nên mặc dù biết cách âm rất tốt, nhưng vẫn có ý để bước chân trở nên nhẹ nhàng.
Rõ ràng không phải bọn họ chưa từng ở cùng một lầu, trước đó thậm chí một tòa nhà chỉ có hai người bọn họ ở, nhưng hiện tại cô vẫn không nhịn được có hơi lo lắng.
Hành lang rất dài, ánh đèn màu vàng ấm lẳng lặng chiếu xuống, cửa phòng hai bên đóng chặt, rõ ràng rất yên tĩnh nhưng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Cô yên lặng đi về phía trước, bởi vì nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi nên trong lòng có hơi rầu rĩ.
Vốn dĩ khát vọng của cô chính là sau khi lấy lại thị lực sẽ tự chủ hơn, có thể không còn liên lụy đến người khác, tự mình hoàn thành việc học để thực hiện ước mơ. Nhưng khi bánh răng thực sự bắt đầu chuyển động từng bước một, cô lại đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Không nỡ rời đi, không nỡ tránh xa những cảm động nhỏ nhặt và ấm áp.
Chân Diểu yên lặng thở dài, ngước mắt lên nhìn cánh cửa sắp đi qua rồi buồn bã thu hồi ánh mắt.
Đột nhiên, trong sự im lặng, có tiếng "cạch" vang lên khi mở cửa.
Thần kinh của cô căng thẳng, trực giác cùng linh cảm nào đó không hiểu sao làm cho cô thấy bối rối không thể giải thích được, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.
Một giây sau, cô bị mất trọng tâm rồi được một cánh tay kéo vào phòng. Cánh cửa kia giống như con thú cắn người, sau khi kéo cô vào trong bóng tối, rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Chân Diểu bị bao quanh bởi hương gỗ ấm áp và mùi rượu giống như một đốm lửa đang nhảy nhót trên củi khô, trong nháy mắt lập tức bốc cháy.
Lưng cô áp sát vào cánh cửa lạnh như băng, gáy bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy, cằm lập tức bị ngón tay thon dài nâng lên.
Bóng tối tràn qua đỉnh đầu, đôi môi ấm áp nặng nề phủ lên môi cô, sau khi nếm nhẹ, anh tiến vào thật sâu, cúi đầu không chút do dự mở môi cô ra rồi mút nhẹ giống như đang khao khát nắm lấy một thứ gì đó.
Từ lúc môi và răng chạm vào nhau, lớp ngụy trang nào đó đã bị xé toạc cùng những thứ tự lừa dối trước đây đang run rẩy lập tức vỡ tan tành.
Hai mắt của Chân Diểu mở to, giống như một ngọn lửa rơi xuống, ầm ầm bốc lên, thiêu đốt đầu óc cô trở nên trống rỗng.