Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Hôn đi
Diểu Diểu?"
Chân Diểu đột nhiên định thần lại, chiếc cúc áo sao lại ở trong tay của Tống Diên Từ? Nhưng sau cùng anh ấy vẫn lật ngửa tay cô lại, trả chiếc cúc áo lại cho cô.
"Em cứ tưởng vừa nãy em đã để nó vào trong hộp rồi chứ..." Cô liếm liếm môi rồi nói: "Cái này đúng là của anh Lộc Bách sao?"
"Ừm, anh chắc chắn không nhìn lầm. Cái này là do mẹ đã đặt thiết kế riêng để tặng cho anh ấy vào mấy năm trước, mấy món khác cũng được khắc chữ giống như vậy, đều là một chữ S."
"Vậy anh giúp em xem thử có đúng không?" Chân Diểu vội vàng hỏi.
Trong khoảng hai giây để Tống Diên Từ tiếp nhận và giúp cô nhìn kỹ lại thì đối với cô mà nói là khoảng thời gian vô cùng bối rối, thời gian như dài dằng dặc. Thực ra cô biết khả năng để chiếc cúc áo này là của người khác gần như bằng không. Suy cho cùng thì có thể để cho người khác vừa liếc nhìn một cái đã nhận ra thì đó chắc chắn là một kiểu dáng được thiết kế riêng, vậy thì làm sao có khả năng nhìn lầm được?
Nhưng mà...
"Là của anh ấy, có khắc chữ S ở mặt sau." Tống Diên Từ lại hỏi: "Em không biết đây là của anh ấy sao?
Chân Diểu mím môi và im lặng lắc đầu.
"Chuyện này là sao?"
Vốn dĩ anh ấy hỏi như vậy là vì quan tâm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ, Tống Diên Từ đột nhiên hiểu ra có lẽ trong chuyện này có ẩn giấu điều gì đó.
"Nếu không muốn nói thì em không cần phải nói, nhưng nếu em muốn biết điều gì thì cứ hỏi anh."
Vẻ mặt của cô gái nhỏ vô cùng bối rối, trong chốc lát anh ấy cũng không hiểu được cô đang nghĩ gì. Trước đây, cô luôn thể hiện cảm xúc của mình trên gương mặt, nhiều khi còn không thể che giấu được người khác.
"Ở đây em chỉ có một chiếc. Là... em đã vô tình kéo nó bứt khỏi cổ tay áo của anh ấy. Nghĩ muốn vật quy nguyên chủ cho nên mới cất vào trong hộp."
"Ở chỗ em chỉ có một chiếc. Không phải là một đôi sao?"
"Không." Cô lắc đầu.
Tống Diên Từ im lặng. Anh ấy biết cô đang nói dối, mấy câu trước thậm chí còn mâu thuẫn với nhau, nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp để tra hỏi.
"Cái còn lại chắc là đang ở chỗ anh ấy, không chừng người giúp việc cất rồi, dù sao thì một cái cũng không dùng tiếp được. Em định nói cho anh ấy biết sao?"
"Em sẽ nói với anh ấy, nhưng mà, anh có thể đừng nói cho anh ấy biết trước được không?" Chân Diểu ngập ngừng hỏi: "Cứ coi như anh không biết chuyện này là được rồi."
"Đương nhiên, đây là chuyện của em mà, anh sẽ không xen vào."
Trái tim treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng đã hạ xuống, cô lại mò mẫm chiếc cúc áo, thản nhiên cười: "Anh, anh đến đây là có chuyện gì muốn nói với em sao?"
"Là về chuyện ngày mai sẽ gặp bác sĩ Hứa." Tống Diên Từ nhẹ nhàng đáp lại, như thể chưa có chuyện gì xảy ra trước đó: "Đến lúc đó tài xế sẽ đưa em đến bệnh viện Khải An, anh sẽ đợi em ở đó."
"Vâng, em biết rồi."
"Buổi tối đi ngủ sớm một chút, lấy lại tinh thần. Em không cần phải quá lo lắng về ngày mai. Xem như là gặp gỡ trò chuyện với bạn bè thôi."
Chân Diểu gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."
Tống Diên Từ giúp cô đóng ngăn kéo lại, trước khi rời đi thì dìu cô đứng dậy đi về phía giường ngồi xuống.
Cô dựa lưng vào đầu giường có kê những chiếc gối mềm mại, hai tay nắm lại với nhau.
Vừa rồi vì nắm chiếc cúc áo hơi chặt nên lòng bàn tay có chút đau, bây giờ cô đã không cảm thấy gì nữa, nhưng cô vẫn đắm chìm về việc "người đàn ông xa lạ đó chính là Tống Lộc Bách", chuyện này khiến cho cô có chút kích động.
Trước kia cô đã từng nghĩ sự biết ơn đối với lòng tốt của người xa lạ này chỉ cất giữ nơi đáy lòng là được rồi, cô cũng sẽ không đi tìm người đó, sẽ không muốn biết người đó là ai, không muốn gặp lại, nói cho cùng thì việc bị người lạ nhìn thấy bộ dạng hèn nhát cũng có chút xấu hổ.
Nhưng người đó hóa ra là Tống Lộc Bách.
Vì vậy, anh đã cứu cô hai lần, một lần là ngăn cô tự tử ở bên cửa sổ bệnh viện, lần còn lại là kéo cô ra khỏi hố lửa.
Cô không biết nên vui hay nên buồn, nhưng khung cảnh ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu cô - tiếng gió, mùi lạnh lẽo nồng nặc của nước khử trùng, anh nắm chặt cổ áo phía sau để giữ cô lại, vội vàng đóng cửa sổ lại mà không nói một lời nào.
Giống như có một dòng nước ấm áp đang xối vào tim cô, như đang tan chảy rồi dần dần thấm sâu vào.
Gần đây những cú sốc cứ đến liên tiếp khiến suy nghĩ của cô rối tung lên, giờ đây chuyện này giống như khúc củi khô được ném vào đống lửa.
Chân Diểu khoanh tay trên ngực trái.
"Bịch, bịch, bịch." Nhịp tim rung động truyền đến lòng bàn tay, cô thở dài một hơi.
*
Hôm sau khi cô đến Khải An, quả thực Tống Diên Từ đã đợi ở cửa, Chân Diểu được đưa đến phòng khám tâm thần và nói chuyện với Hứa Lệ một lúc lâu, sau khi kết thúc thì được đích thân anh ấy tiễn ra cửa.
"Anh?" Phát hiện đối phương bỗng nhiên dừng lại, cô mờ mịt mà gọi một tiếng.
"Tài xế không có ở đây." Tống Diên Từ phì cười: "Lộc Bách đến rồi, chắc anh ấy đã đuổi xế đi rồi."
Chân Diểu sửng sốt, đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Chắc là đến đón em, anh sẽ đưa em đến đó."
Sau khi nói xong, Tống Diên Từ dẫn cô đi xuống bậc thềm cho đến khi xe riêng dừng lại trước cửa.
"Giao cho anh đấy."
"Ừm." Một giọng nói nhàn nhạt cất lên.
Hai người hoàn thành việc bàn giao một cách ngắn gọn và súc tích, cô gái được đặt đúng vị trí vào ghế phụ lái, thậm chí còn tự tay thắt dây an toàn.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã nổ máy và phóng đi.
"Anh, anh không bận hay sao mà lại đến đón em?" Giọng điệu của Chân Diểu trở nên có chút mất tự nhiên.
"Hôm nay không bận."
"Ừm."
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ cần ngồi chung xe hay ngồi cạnh anh cũng khiến bản thân hồi hộp đến mức tim đập nhanh hơn.
Chuyện đó, có nên nói không?
Vì lúc đó Tống Lộc Bách đã cứu cô, lúc gặp lại nhau chắc chắn anh đã nhận ra cô, nên việc đơn phương giấu giếm dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Anh."
Tống Lộc Bách vừa lái xe vừa phân tâm trả lời: "Sao?"
"Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Hỏi đi."
"Lần đó anh tới đón em ở nhà họ Tống, không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy em đúng không?"
Những ngón tay vốn đang yên vị trên vô lăng trong tư thế thong thả bỗng siết chặt một cách chậm rãi và bình tĩnh.
Tống Lộc Bách dùng ngón tay xoa nhẹ lên bề mặt vô lăng, nhìn thẳng vào ánh đèn đỏ nổi bật qua kính chắn gió, lại giống như đang xuyên thấu qua hồi ức để nhìn về thứ gì khác. Anh bình tĩnh nói: "Tại sao lại hỏi chuyện này?"
Lần đầu tiên gặp cô? Cô muốn nhắc đến bức thư tình đó?
Có lẽ cô đã nhận ra mối liên hệ giữa "hai bức" thư tình, nhưng sẽ trực tiếp hỏi anh sao? không hẳn là như vậy.
"Ở đây em có một cái..." Chân Diểu siết chặt tay: "Cúc áo của anh."
Sau khi cô nói điều này, bầu không khí trong xe tĩnh lặng.
"Cúc áo?"
"Hồi em còn nằm viện, ở hành lang bệnh viện, anh đã cứu em đúng không?" Mọi chuyện lúc đầu có hơi khó khăn, nhưng tiếp tục nói thì lại dễ dàng hơn cô nghĩ: "Lúc đó em không cẩn thận đã kéo đứt cúc áo của anh".
Tống Lộc Bách từ từ thả lỏng tay, gương mặt không cảm xúc, nhưng buông lỏng một cách không thể nhận ra.
"Em nghĩ đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?"
"Cái gì?" cô đột nhiên hốt hoảng: "Chúng ta, chúng ta không phải đang nói về chiếc cúc áo sao?"
"Anh tưởng em muốn nói lần đầu chúng ta gặp nhau."
"Không." Chân Diểu cười khan.
Cả hai lời nói của anh đều nhấn mạnh "lần đầu tiên gặp mặt", điều này rõ ràng mang ý nghĩ sâu sắc. Nhưng anh muốn ám thị với cô điều gì chứ?
Cô không có dũng khí để suy nghĩ sâu xa như vậy, bây giờ cô cũng không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó.
"Lần đó anh đã cứu em đúng không?"
"Cứu?" Tống Lộc Bách không hiểu cười lên một tiếng: "Là anh."
Sự việc cần xác nhận đã được chính miệng anh xác nhận. Cảm xúc của cô vô cùng phức tạp. Nhưng đã điềm tĩnh hơn tối hôm qua rất nhiều,
"Trước đây em không có cơ hội nói ra, em cứ nghĩ sẽ không còn cơ hội để em có thể nói ra." Cô nói một cách lúng ta lúng túng: "Cảm ơn vì đã kéo em lại. Lúc đó là do em quá bốc đồng".
Để anh nhìn thấy bộ mặt bốc đồng, phi lý trí và hèn nhát của mình, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Người đàn ông không nói chuyện, đột nhiên, chiếc xe lao tới phía trướci, sau đó ổn định dừng lại ở bên bên phải lề đường.
Động cơ tắt, bên ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào mơ hồ của dòng xe cộ trên đường, đối lập với sự yên tĩnh tuyệt đối ở trong xe.
Trong sự yên tĩnh có thể nghe thấy được hơi thở.
"Chiếc cúc áo vẫn còn đó chứ?" Tống Lộc Bách hỏi.
Chân Diểu yên lặng gật đầu: "Em vẫn còn giữ."
"Tại sao lại giữ?"
Cô cắn chặt môi cố gắng hết sức để tìm ra lý do.
"Không phải đã nói là cứ nghĩ sẽ không gặp lại nhau sao?"
Lời nói mâu thuẫn bị bên kia không chút do dự vạch trần, Chân Diểu xấu hổ, sau đó ngây ngốc lẩm bẩm: "Vậy thì cũng không thể tùy tiện vứt đi được. Anh có còn giữ cái còn lại không? Em trả lại cái ở chỗ em cho anh, trả nó về chủ nhân ban đầu. "
"Em nghĩ cái anh quan tâm là chiếc cúc áo kia sao?" Giọng nói bình tĩnh của anh không có một chút ấm áp nào: " Trả nó lại cho chủ nhân chi bằng cứ để nó ở đó mà phát huy công dụng đi. Để nó ở chỗ em để nhắc nhở em đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."
"Sẽ không có lần sau nữa, lúc đó em chỉ... không suy nghĩ cẩn thận."
"Em cũng sẽ không có cơ hội thêm một lần nữa đâu. Nói anh nghe một chút, bây giờ em đã suy nghĩ cẩn thận cái gì?"
Chân Diểu im lặng một lúc: "Ba mẹ, ba mẹ không muốn em chết, muốn em tiếp tục sống."
Nếu không thì cũng không thể hét lớn tên của cô, xoay người nhìn cô lần cuối.
"Họ cảm thấy may mắn vì em vẫn còn sống, nhưng em lại đang chối bỏ may mắn này." Giọng điệu của Tống Lộc Bách lạnh lùng và nghiêm túc: "Tự chuốc lấy nỗi đau có thể là một trong những cách chuộc lỗi, nhưng đối với những người yêu thương em, đó không phải là sự chuộc tội, đó là sự tra tấn."
"Đối với ba mẹ em thì như vậy, còn anh thì -" Đột nhiên anh dừng lại một cách khó hiểu. "Đối với anh mà nói, thì cũng giống như vậy."
Cô như bị một cây gậy đánh thật mạnh, trước giờ mọi người đều dùng những lời khuyên nhủ để an ủi mình, lần đầu tiên bị người khác dùng những lời lẽ tàn nhẫn để nhét vào trong tâm trí.
"Anh..."
Tống Lộc Bách tiếp tục nói với cô những câu bình thản và gần như tàn nhẫn này: "Người bị mù cũng không phải chỉ có mình em, cũng không phải là công cụ để em làm giảm bớt tội lỗi. Nó không liên quan gì đến người khác, nó cũng không phải là một thảm họa mãi mãi đối với em."
Chân Diểu cảm thấy mình giống như đứa học sinh phạm lỗi bị phê bình trước bục giảng, những lỗi lầm lần lượt bị nêu lên.
Giống như bạn cùng bàn nói nhỏ với các bạn trong lớp rằng cậu ta rất ghen tị khi bạn bị ốm và sẽ không cần phải đến lớp, vì vậy cũng lén lút tắm mưa để đạt được mục đích sinh bệnh, lại bị thầy giáo bắt quả tang, phát hiện ra tiền căn hậu quả.
Những vấn đề mà cô cố tình bỏ qua đều bị anh vạch trần một cách không khoan nhượng.
Cú sốc này khiến máu huyết trong người cô bất giác tăng lên, đầu sưng tấy, đau nhức, trán và sau đầu đau nhói lên từng cơn.
Cô tựa đầu vào lưng ghế, quay mặt về phía cửa sổ nhẫn nại cắn môi, không muốn bị người ngồi trên ghế lái chú ý.
Một lúc sau, cảm giác khó chịu biến mất, máu huyết cũng hạ xuống, giọng nói của Tống Lộc Bách một lần nữa lại vang lên trong xe.
"Sẽ không có ai nói với em những điều này, anh thà rằng là một kẻ xấu."
"Anh nói đúng." Chân Diểu siết chặt vạt áo, nội tâm cô cũng không thoải mái khi cố gắng nói ra những lời bình tĩnh như vậy: "Ngoại trừ anh, sẽ không có ai nói với em những lời như vậy."
"Nhưng em cần phải hiểu rõ, những lời này không phải là chỉ trích."
Nói xong câu này, Tống Lộc Bách dừng một chút.
Lúc đó anh cho rằng đó chỉ là trái tim nhân hậu và sự mềm lòng, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng đó chỉ là sự bắt đầu mà thôi.
"Là vì anh đau lòng." Trong chốc lát xe được khởi động lại một lần nữa, anh nhẹ giọng nói.
*
Sau khi đưa cô từ Khải An trở về nhà lớn vào ngày hôm đó, Tống Lộc Bách lại bận rộn. Hai ngày sau, Chân Diểu biết được từ bản tin rằng dự án đầu tư của Tống Thị đã đạt được bước đầu thành công. Dù chỉ là sơ bộ, nhưng lợi ích và triển vọng đã khiến nhiều người phải sửng sốt, dư luận đã đột ngột thay đổi, giá cổ phiếu cũng tăng lên hết mức.
Lúc biết tin, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi mừng cho anh và nhà họ Tống.
Chỉ là khi Lục Sương Kỳ về lại nhà lớn một lần nữa thì có nhắc chuyện này với cô, lời lẽ đầy ngưỡng mộ và thán phục, nghe xong cô cũng đứng ngồi không yên.
Chân Diểu cũng không nghĩ sự mong muốn độc chiếm trong cô lại mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí đến mức không thể chịu đựng được giọng điệu ngưỡng mộ của người khác.
Cô cho rằng điều này là không tốt, nhưng không có cách nào để kiểm soát nó.
"Cô Lục, em hy vọng cô sẽ không để bụng chuyện lần trước." Cô rất không thoải mái, trong lúc nói chuyện còn nhắc lại chuyện xin số điện thoại lần trước, hy vọng mượn chuyện này để cô có thể bình tĩnh lại.
"Không có gì." Lục Sương Kỳ cười: "Cô quên nói với em. Hôm đó cô có liên lạc với dì Chu, dì đã cho cô số điện thoại của Tống Lộc Bách rồi."
"Thật sao?" Chân Diểu sửng sốt, sau đó khoé môi cong lên cười rồi nói: "Thật tốt."
Lục Sương Kỳ chỉ ở đó nửa buổi sáng liền rời đi, cũng không ở lại ăn cơm trưa. Sau bữa ăn, Chân Diểu nằm ngủ trên ghế salon cạnh cửa sổ kiểu Pháp ở tầng một, đã lâu cô không ngủ được, đầu óc cứ như nhét đầy một đống bông gòn.
Cô còn không biết mình đã chìm vào giấc ngủ mê man từ lúc nào.
Chân Diểu ngủ không được ngon, đôi khi lại có một vài giấc mơ rời rạc, trong mơ có mấy mảnh vỡ vụn, đôi mắt lại có thể nhìn thấy mọi vật rõ ràng, có điều là cô đang bị kẹt trên hàng rào trường học, lập tức vứt lá thư tình màu hồng, muốn phi tang nó không để lại chút dấu vết nào. Vô tình nó lại đáp xuống cạnh lốp của một chiếc xe ô tô nào đó bên đường.
Cô không để ý lắm, chỉ lo chiếc váy xếp ly sẽ bị tốc lên.
Đột nhiên, trước mặt vang lên tiếng bước chân xa gần, một bóng người cao lớn cách đó không tới nửa mét dừng lại. Rõ ràng là cô đang từ trên cao nhìn xuống anh, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Cô cố gắng hết sức để nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, nhưng lại không thể nhìn rõ, cô dường như luôn bị bao quanh bởi một màn sương trắng.
Anh đưa tay lên, giữa các ngón tay cầm một chiếc phong bì mỏng màu hồng, anh mỉm cười.
"Em đưa anh cái này sao?"
"Nếu là em đưa cho anh, thì anh sẽ đồng ý."
Chân Diểu muốn nói nhưng không thể phát ra tiếng, ngay khi cô đang lo lắng định mở miệng nói ra, hình ảnh đột nhiên thay đổi, nơi cô đang đứng đã biến thành một khung cửa sổ bệnh viện, nơi gió lạnh luồn vào.
Lần này ai đó vẫn đang kéo cô từ phía sau, và người đó để lại dấu tích của mùi gỗ đàn hương và cây bách.
Trong cơn hoảng loạn, cô kéo cúc áo của anh, anh mỉm cười kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp mơ hồ thoảng qua.
"Thích không? Anh tặng em."
Người kia nói xong liền gỡ chiếc cúc áo xuống, cô còn không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng xoay người định giữ lấy người đó, nhưng kết quả lại lao ra không trung, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng.
Trong phút chốc, giấc mơ trở lại hiện thực.
Ánh nắng ấm áp đang quấn lấy cô, đánh thức suy nghĩ của cô từng chút một.
Hóa ra là một giấc mơ.
Chân Diểu chậm rãi mở mắt ra, tưởng chừng trước mắt là một mảng tối đen thân thuộc, nhưng lại là một màu trắng hơi tái nhợt, giống như "di chứng" của việc nhìn thẳng vào ánh nắng gay gắt quá lâu.
Cô giật mình, giây tiếp theo vội vàng đứng dậy khỏi ghế tựa, chớp chớp mắt cố gắng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó để tập trung ánh nhìn.
Giống như một chiếc máy ảnh đang lấy nét, mắt cô chuyển từ mờ ảo sang vô tận, khiến bàn tay cô nắm chặt lại một cách vô thức.
Trong một giây trước có thể nhìn rõ được sự vật, sự cải thiện tốt này lại biến mất, tầm nhìn nhanh chóng trở lại màu đen nặng nề.
Chân Diểu chớp mắt, lặp lại các bước vừa rồi, nhưng vẫn vô ích.
Vừa rồi nhìn thấy nhất thời chỉ là ảo giác, như thể nó chưa từng xảy ra.
Cô ngồi ngây người ở tư thế hiện tại một lúc, cuối cùng gục vai lại thành hình vòng cung, úp mặt vào lưng ghế soà.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai cô hồi phục được thị lực trong thời gian rất ngắn, dường như không có quá nhiều nguyên nhân để có thể gây ra sự đả kích, mọi thứ không đáng kể, không theo bất cứ quy tắc nào.
Điều này khiến cố gắng hết sức để tái hiện lại tình huống vừa rồi, nhưng cô không thể làm được.
Vào tuần này khi đến gặp bác sĩ, Chân Diểu nói chuyện này với Hứa Lệ, bác sĩ có chút ngạc nhiên: "Khoảng thời gian mà cô phát hiện được việc này cách lần trước không quá lâu, nhưng nguyên nhân hai lần hồi phục đều không giống nhau, cô có chắc trước khi lần hồi phục này xảy ra, đã có chuyện gì làm kích động đến cô không?
"Lúc ngủ trưa có mơ một vài giấc mơ, có tính không?
"Có thể kể cho tôi nghe được không?"
Chân Diểu do dự, không nói ngay lập tức, qua một hồi mới nói: "Chỉ có một giấc mơ là liên quan đến chuyện trước đây, là khi tôi vừa tỉnh lại, đứng bên cạnh cửa sổ muốn tự tử, có một người đã cứu tôi."
Hứa Lệ liền hỏi: "Cô có quen người đó không?"
"Tôi quen." Cô gái trước mặt chậm rãi nói, xem ra cô đã cố hết sức để nói cho bà ấy biết sự thật: "Thật ra... giấc mơ này xảy ra trong hiện thực, nhưng vừa rồi tôi mới biết là ai đã cứu tôi."
"Lần này trong mơ, cô có biết thân phận của người đó không?"
"Biết."
Hứa Lệ đã nhẹ nhõm hơn một chút, bà ấy cười rồi nói nhỏ: "Người này đối với cô hẳn là rất quan trọng đúng không?"
"Đúng vậy." Đôi má cô gái nhỏ ửng đỏ, vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cô có thể nói cho tôi biết về anh ấy không?"
Chân Diểu hơi xấu hổ, nói thế nào đây? Bác sĩ Hứa và Tống Lộc Bách gặp nhau là điều quá dễ dàng, nếu cô không cẩn thận miêu tả quá nhiều về bề ngoài thì đối phương sẽ sớm biết người cô đang nói là ai.
Nhưng cô đột nhiên muốn nói về nó một lần nữa. Cô chưa từng nói với ai những chuyện này, kể cả Khương Linh cũng không, trong lòng dường như càng thêm rối ren.
"Tôi nghĩ..." cô lấy hết can đảm nói: "Thực ra anh ấy là một người rất dịu dàng, chỉ là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp."
Đối mặt với Hứa Lệ đang yên lặng lắng nghe, cô nói ra rất nhiều suy nghĩ.
Hứa Lệ cẩn thận lắng nghe đồng thời quan sát biểu hiện của người trước mặt, cẩn thận nắm bắt mọi sự phụ thuộc, ỷ lại, ngưỡng mộ và thậm chí là...
Ngay lập tức bà ấy bừng tỉnh và mỉm cười.
Thì ra là vậy.
"Bác sĩ Hứa." Chân Diểu xác nhận sau khi cô nhận ra: "Nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta là tuyệt đối bí mật, đúng không?"
"Tất nhiên, đây là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ."
Cô hoàn toàn yên tâm, cười ngượng ngùng.
"Tôi có thể cảm thấy rằng cô có chút nôn nóng về việc hồi phục thị lực, nhưng cô vẫn có một số phản kháng và mâu thuẫn. Tôi vốn dĩ lo lắng rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý cũng như quá trình hồi phục, nhưng hôm nay nghe cô nói những điều này thì tôi ngược lại không còn chút lo lắng nào nữa. "
"Tại sao vậy?" Chân Diểu ngây người hỏi.
Hứa Lệ cười nói: "Đối với cô người này đặc biệt như vậy, chắc đã làm rất nhiều chuyện mà người khác không thể làm được."
Những gì người khác không thể làm?
Chân Diểu có chút giật mình, Hứa Lệ đến giờ chỉ nói một câu, cô cũng không hỏi thêm câu nào.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, cô luôn có chút lo lắng, lo lắng rằng Tống Lộc Bách sẽ lại đến. Cũng may, cuối cùng người đến đón cô là tài xế, nếu không sau khi nói những lời đó với bác sĩ, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nghĩ đến câu nói "đau khổ" anh nói khi lần trước anh đến, nhịp tim cô lập tức không kiểm soát được nữa.
Trong vài ngày tới, Chân Diểu không có dấu hiệu hồi phục ngắn hạn, tin tốt duy nhất là cô đã nghe được rất nhiều tin vui về nhà họ Tống từ các bản tin và lời nhận xét từ Tống Diên Từ. Khoản đầu tư này rất thành công, các công ty khác muốn làm theo nhưng đã hoàn toàn đánh mất cơ hội đầu tư vào thị trường quy mô lớn.
Về phần Tống Thị thì đã đánh bại được đối thủ cạnh tranh ác ý, họ đã gục ngã trước cuộc đối đầu này.
Sau khi vui vẻ, Chân Diểu ngày một căng thẳng.
Bởi vì theo thỏa thuận trước đó, sau khi giải quyết xong chuyện này, Tống Lộc Bách sẽ đưa cô đến khu nghỉ dưỡng của Chu Dự, mặc dù còn có những người khác, nhưng trong mắt cô thì lại cảm thấy giống như chỉ có hai người.
Càng nghĩ đến đó, cô lại càng lo lắng, thậm chí còn hy vọng mình lại bị cảm, sốt để cho chuyến đi này không thể thực hiện được.
Nhưng mà cô vẫn khỏe mạnh bình thường cho đến ngày lên đường.
"Lái xe khoảng một tiếng rưỡi." Xe bắt đầu lên đường, người đàn ông ngồi trên ghế lái nói: "Giữa chừng anh sẽ dừng lại hai lần để cho em xuống xe nghỉ ngơi."
Chân Diểu một tay nắm chặt dây an toàn, ngoan ngoãn nói: "Vâng".
Trong nửa tiếng đồng hồ đầu tiên, tâm trí cô rất rối bời, sau đó cô chỉ có thể ép mình không suy nghĩ bất cứ điều gì và để mặc cho suy nghĩ của mình trôi đi.
Tuy nhiên, hệ quả của việc trống rỗng là rất dễ buồn ngủ.
Xuất phát từ tâm lý trốn tránh hiện tại, cô chủ động tựa lưng vào lưng ghế, nhắm mắt quay mặt về phía cửa kính xe, dự định sẽ ngủ nốt phần thời gian còn lại.
Tống Lộc Bách liếc xéo, dường như có cảm giác, liền giơ tay muốn tăng nhiệt độ điều hòa lên một độ.
Anh vẫn im lặng điều khiển xe, nhưng tâm trạng của anh đã hoàn toàn khác trước. Hơn nữa, họ phải ở cùng nhau trong vài ngày, thời gian của họ còn rất dài, trong một giờ đồng hồ này thì có là gì chứ.
Anh nhìn chằm chằm vào đường xá bên ngoài kính chắn gió, khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó hiểu.
Một giờ sau, ô tô dừng lại ở nơi cần đến.
Tống Lộc Bách thả tay lái, quay người đánh thức người bên cạnh nhưng lại khựng lại khi ánh mắt chạm vào gương mặt đang say ngủ của cô.
Lông mi dài ngoan ngoãn rủ xuống, thở đều đều, gò má nhuốm một tầng ửng đỏ do ngủ say, bị ánh mặt trời phủ lên một màu ấm áp, mọi thứ đẹp như tranh vẽ.
Anh cụp mắt im lặng nhìn, lồng ngực nóng dần lên. Một lúc sau, anh dời tầm mắt xuống và đọng lại trên đôi môi hồng căng mọng.
Vì vậy, hơi ấm ủ thành một sự thôi thúc không thể nào trút bỏ được.
Đôi mắt anh dần mờ đi, trước mắt anh như là một thung lũng phía sau ánh mặt trời, một bóng đen mà ánh sáng không thể chiếu đến.
Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm hồi lâu, trái tim như bị bóp nghẹt, giống như một quả mọng sắp vỡ ra.
Anh nghĩ về lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ngủ trong xe của mình, và nhiều lần sau đó. Lần nào cô cũng trông vô tư, không biết rằng anh là người nên đề phòng nhất.
Cà vạt được thắt gọn gàng, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống nhẹ nhàng.
Sau một lúc, anh cuối cùng cũng chậm rãi cúi xuống một chút, đưa trí tưởng tượng của quá khứ đã hơn một năm trở thành hiện thực.
Anh đặt tay lên thành lưng ghế phía trên đầu cô rồi tạo thành một bóng đen to lớn dần dần nuốt chửng và bao phủ cô, xua tan mọi ánh nắng chưa kịp chiếu đến cô.
Hơi thở của cô dài và ngọt ngào, dần dần quyện cùng anh.
Hai mắt Tống Lộc Bách cụp xuống, ánh mắt sai lầm nhưng lại đúng đắn, anh thèm muốn một cách quang minh chính đại.
Có một giọng nói vang lên trong đầu thôi thúc anh hôn đi.
Cánh tay anh vòng lên đặt lên đầu cô, cơ thể hạ càng thấp, đến khi đôi môi hồng nhạt gần như trong tầm tay, chỉ cần cúi thấp đầu một xíu nữa là có thể chạm đến.
Đột nhiên, hơi thở quyện vào nhau khiến anh yếu ớt run rẩy.
Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, anh đột nhiên ngước mắt lên nhìn thấy đôi mi đang run run của cô.
Chân Diểu đột nhiên định thần lại, chiếc cúc áo sao lại ở trong tay của Tống Diên Từ? Nhưng sau cùng anh ấy vẫn lật ngửa tay cô lại, trả chiếc cúc áo lại cho cô.
"Em cứ tưởng vừa nãy em đã để nó vào trong hộp rồi chứ..." Cô liếm liếm môi rồi nói: "Cái này đúng là của anh Lộc Bách sao?"
"Ừm, anh chắc chắn không nhìn lầm. Cái này là do mẹ đã đặt thiết kế riêng để tặng cho anh ấy vào mấy năm trước, mấy món khác cũng được khắc chữ giống như vậy, đều là một chữ S."
"Vậy anh giúp em xem thử có đúng không?" Chân Diểu vội vàng hỏi.
Trong khoảng hai giây để Tống Diên Từ tiếp nhận và giúp cô nhìn kỹ lại thì đối với cô mà nói là khoảng thời gian vô cùng bối rối, thời gian như dài dằng dặc. Thực ra cô biết khả năng để chiếc cúc áo này là của người khác gần như bằng không. Suy cho cùng thì có thể để cho người khác vừa liếc nhìn một cái đã nhận ra thì đó chắc chắn là một kiểu dáng được thiết kế riêng, vậy thì làm sao có khả năng nhìn lầm được?
Nhưng mà...
"Là của anh ấy, có khắc chữ S ở mặt sau." Tống Diên Từ lại hỏi: "Em không biết đây là của anh ấy sao?
Chân Diểu mím môi và im lặng lắc đầu.
"Chuyện này là sao?"
Vốn dĩ anh ấy hỏi như vậy là vì quan tâm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ, Tống Diên Từ đột nhiên hiểu ra có lẽ trong chuyện này có ẩn giấu điều gì đó.
"Nếu không muốn nói thì em không cần phải nói, nhưng nếu em muốn biết điều gì thì cứ hỏi anh."
Vẻ mặt của cô gái nhỏ vô cùng bối rối, trong chốc lát anh ấy cũng không hiểu được cô đang nghĩ gì. Trước đây, cô luôn thể hiện cảm xúc của mình trên gương mặt, nhiều khi còn không thể che giấu được người khác.
"Ở đây em chỉ có một chiếc. Là... em đã vô tình kéo nó bứt khỏi cổ tay áo của anh ấy. Nghĩ muốn vật quy nguyên chủ cho nên mới cất vào trong hộp."
"Ở chỗ em chỉ có một chiếc. Không phải là một đôi sao?"
"Không." Cô lắc đầu.
Tống Diên Từ im lặng. Anh ấy biết cô đang nói dối, mấy câu trước thậm chí còn mâu thuẫn với nhau, nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp để tra hỏi.
"Cái còn lại chắc là đang ở chỗ anh ấy, không chừng người giúp việc cất rồi, dù sao thì một cái cũng không dùng tiếp được. Em định nói cho anh ấy biết sao?"
"Em sẽ nói với anh ấy, nhưng mà, anh có thể đừng nói cho anh ấy biết trước được không?" Chân Diểu ngập ngừng hỏi: "Cứ coi như anh không biết chuyện này là được rồi."
"Đương nhiên, đây là chuyện của em mà, anh sẽ không xen vào."
Trái tim treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng đã hạ xuống, cô lại mò mẫm chiếc cúc áo, thản nhiên cười: "Anh, anh đến đây là có chuyện gì muốn nói với em sao?"
"Là về chuyện ngày mai sẽ gặp bác sĩ Hứa." Tống Diên Từ nhẹ nhàng đáp lại, như thể chưa có chuyện gì xảy ra trước đó: "Đến lúc đó tài xế sẽ đưa em đến bệnh viện Khải An, anh sẽ đợi em ở đó."
"Vâng, em biết rồi."
"Buổi tối đi ngủ sớm một chút, lấy lại tinh thần. Em không cần phải quá lo lắng về ngày mai. Xem như là gặp gỡ trò chuyện với bạn bè thôi."
Chân Diểu gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."
Tống Diên Từ giúp cô đóng ngăn kéo lại, trước khi rời đi thì dìu cô đứng dậy đi về phía giường ngồi xuống.
Cô dựa lưng vào đầu giường có kê những chiếc gối mềm mại, hai tay nắm lại với nhau.
Vừa rồi vì nắm chiếc cúc áo hơi chặt nên lòng bàn tay có chút đau, bây giờ cô đã không cảm thấy gì nữa, nhưng cô vẫn đắm chìm về việc "người đàn ông xa lạ đó chính là Tống Lộc Bách", chuyện này khiến cho cô có chút kích động.
Trước kia cô đã từng nghĩ sự biết ơn đối với lòng tốt của người xa lạ này chỉ cất giữ nơi đáy lòng là được rồi, cô cũng sẽ không đi tìm người đó, sẽ không muốn biết người đó là ai, không muốn gặp lại, nói cho cùng thì việc bị người lạ nhìn thấy bộ dạng hèn nhát cũng có chút xấu hổ.
Nhưng người đó hóa ra là Tống Lộc Bách.
Vì vậy, anh đã cứu cô hai lần, một lần là ngăn cô tự tử ở bên cửa sổ bệnh viện, lần còn lại là kéo cô ra khỏi hố lửa.
Cô không biết nên vui hay nên buồn, nhưng khung cảnh ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu cô - tiếng gió, mùi lạnh lẽo nồng nặc của nước khử trùng, anh nắm chặt cổ áo phía sau để giữ cô lại, vội vàng đóng cửa sổ lại mà không nói một lời nào.
Giống như có một dòng nước ấm áp đang xối vào tim cô, như đang tan chảy rồi dần dần thấm sâu vào.
Gần đây những cú sốc cứ đến liên tiếp khiến suy nghĩ của cô rối tung lên, giờ đây chuyện này giống như khúc củi khô được ném vào đống lửa.
Chân Diểu khoanh tay trên ngực trái.
"Bịch, bịch, bịch." Nhịp tim rung động truyền đến lòng bàn tay, cô thở dài một hơi.
*
Hôm sau khi cô đến Khải An, quả thực Tống Diên Từ đã đợi ở cửa, Chân Diểu được đưa đến phòng khám tâm thần và nói chuyện với Hứa Lệ một lúc lâu, sau khi kết thúc thì được đích thân anh ấy tiễn ra cửa.
"Anh?" Phát hiện đối phương bỗng nhiên dừng lại, cô mờ mịt mà gọi một tiếng.
"Tài xế không có ở đây." Tống Diên Từ phì cười: "Lộc Bách đến rồi, chắc anh ấy đã đuổi xế đi rồi."
Chân Diểu sửng sốt, đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Chắc là đến đón em, anh sẽ đưa em đến đó."
Sau khi nói xong, Tống Diên Từ dẫn cô đi xuống bậc thềm cho đến khi xe riêng dừng lại trước cửa.
"Giao cho anh đấy."
"Ừm." Một giọng nói nhàn nhạt cất lên.
Hai người hoàn thành việc bàn giao một cách ngắn gọn và súc tích, cô gái được đặt đúng vị trí vào ghế phụ lái, thậm chí còn tự tay thắt dây an toàn.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã nổ máy và phóng đi.
"Anh, anh không bận hay sao mà lại đến đón em?" Giọng điệu của Chân Diểu trở nên có chút mất tự nhiên.
"Hôm nay không bận."
"Ừm."
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ cần ngồi chung xe hay ngồi cạnh anh cũng khiến bản thân hồi hộp đến mức tim đập nhanh hơn.
Chuyện đó, có nên nói không?
Vì lúc đó Tống Lộc Bách đã cứu cô, lúc gặp lại nhau chắc chắn anh đã nhận ra cô, nên việc đơn phương giấu giếm dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Anh."
Tống Lộc Bách vừa lái xe vừa phân tâm trả lời: "Sao?"
"Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Hỏi đi."
"Lần đó anh tới đón em ở nhà họ Tống, không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy em đúng không?"
Những ngón tay vốn đang yên vị trên vô lăng trong tư thế thong thả bỗng siết chặt một cách chậm rãi và bình tĩnh.
Tống Lộc Bách dùng ngón tay xoa nhẹ lên bề mặt vô lăng, nhìn thẳng vào ánh đèn đỏ nổi bật qua kính chắn gió, lại giống như đang xuyên thấu qua hồi ức để nhìn về thứ gì khác. Anh bình tĩnh nói: "Tại sao lại hỏi chuyện này?"
Lần đầu tiên gặp cô? Cô muốn nhắc đến bức thư tình đó?
Có lẽ cô đã nhận ra mối liên hệ giữa "hai bức" thư tình, nhưng sẽ trực tiếp hỏi anh sao? không hẳn là như vậy.
"Ở đây em có một cái..." Chân Diểu siết chặt tay: "Cúc áo của anh."
Sau khi cô nói điều này, bầu không khí trong xe tĩnh lặng.
"Cúc áo?"
"Hồi em còn nằm viện, ở hành lang bệnh viện, anh đã cứu em đúng không?" Mọi chuyện lúc đầu có hơi khó khăn, nhưng tiếp tục nói thì lại dễ dàng hơn cô nghĩ: "Lúc đó em không cẩn thận đã kéo đứt cúc áo của anh".
Tống Lộc Bách từ từ thả lỏng tay, gương mặt không cảm xúc, nhưng buông lỏng một cách không thể nhận ra.
"Em nghĩ đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?"
"Cái gì?" cô đột nhiên hốt hoảng: "Chúng ta, chúng ta không phải đang nói về chiếc cúc áo sao?"
"Anh tưởng em muốn nói lần đầu chúng ta gặp nhau."
"Không." Chân Diểu cười khan.
Cả hai lời nói của anh đều nhấn mạnh "lần đầu tiên gặp mặt", điều này rõ ràng mang ý nghĩ sâu sắc. Nhưng anh muốn ám thị với cô điều gì chứ?
Cô không có dũng khí để suy nghĩ sâu xa như vậy, bây giờ cô cũng không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó.
"Lần đó anh đã cứu em đúng không?"
"Cứu?" Tống Lộc Bách không hiểu cười lên một tiếng: "Là anh."
Sự việc cần xác nhận đã được chính miệng anh xác nhận. Cảm xúc của cô vô cùng phức tạp. Nhưng đã điềm tĩnh hơn tối hôm qua rất nhiều,
"Trước đây em không có cơ hội nói ra, em cứ nghĩ sẽ không còn cơ hội để em có thể nói ra." Cô nói một cách lúng ta lúng túng: "Cảm ơn vì đã kéo em lại. Lúc đó là do em quá bốc đồng".
Để anh nhìn thấy bộ mặt bốc đồng, phi lý trí và hèn nhát của mình, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Người đàn ông không nói chuyện, đột nhiên, chiếc xe lao tới phía trướci, sau đó ổn định dừng lại ở bên bên phải lề đường.
Động cơ tắt, bên ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào mơ hồ của dòng xe cộ trên đường, đối lập với sự yên tĩnh tuyệt đối ở trong xe.
Trong sự yên tĩnh có thể nghe thấy được hơi thở.
"Chiếc cúc áo vẫn còn đó chứ?" Tống Lộc Bách hỏi.
Chân Diểu yên lặng gật đầu: "Em vẫn còn giữ."
"Tại sao lại giữ?"
Cô cắn chặt môi cố gắng hết sức để tìm ra lý do.
"Không phải đã nói là cứ nghĩ sẽ không gặp lại nhau sao?"
Lời nói mâu thuẫn bị bên kia không chút do dự vạch trần, Chân Diểu xấu hổ, sau đó ngây ngốc lẩm bẩm: "Vậy thì cũng không thể tùy tiện vứt đi được. Anh có còn giữ cái còn lại không? Em trả lại cái ở chỗ em cho anh, trả nó về chủ nhân ban đầu. "
"Em nghĩ cái anh quan tâm là chiếc cúc áo kia sao?" Giọng nói bình tĩnh của anh không có một chút ấm áp nào: " Trả nó lại cho chủ nhân chi bằng cứ để nó ở đó mà phát huy công dụng đi. Để nó ở chỗ em để nhắc nhở em đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."
"Sẽ không có lần sau nữa, lúc đó em chỉ... không suy nghĩ cẩn thận."
"Em cũng sẽ không có cơ hội thêm một lần nữa đâu. Nói anh nghe một chút, bây giờ em đã suy nghĩ cẩn thận cái gì?"
Chân Diểu im lặng một lúc: "Ba mẹ, ba mẹ không muốn em chết, muốn em tiếp tục sống."
Nếu không thì cũng không thể hét lớn tên của cô, xoay người nhìn cô lần cuối.
"Họ cảm thấy may mắn vì em vẫn còn sống, nhưng em lại đang chối bỏ may mắn này." Giọng điệu của Tống Lộc Bách lạnh lùng và nghiêm túc: "Tự chuốc lấy nỗi đau có thể là một trong những cách chuộc lỗi, nhưng đối với những người yêu thương em, đó không phải là sự chuộc tội, đó là sự tra tấn."
"Đối với ba mẹ em thì như vậy, còn anh thì -" Đột nhiên anh dừng lại một cách khó hiểu. "Đối với anh mà nói, thì cũng giống như vậy."
Cô như bị một cây gậy đánh thật mạnh, trước giờ mọi người đều dùng những lời khuyên nhủ để an ủi mình, lần đầu tiên bị người khác dùng những lời lẽ tàn nhẫn để nhét vào trong tâm trí.
"Anh..."
Tống Lộc Bách tiếp tục nói với cô những câu bình thản và gần như tàn nhẫn này: "Người bị mù cũng không phải chỉ có mình em, cũng không phải là công cụ để em làm giảm bớt tội lỗi. Nó không liên quan gì đến người khác, nó cũng không phải là một thảm họa mãi mãi đối với em."
Chân Diểu cảm thấy mình giống như đứa học sinh phạm lỗi bị phê bình trước bục giảng, những lỗi lầm lần lượt bị nêu lên.
Giống như bạn cùng bàn nói nhỏ với các bạn trong lớp rằng cậu ta rất ghen tị khi bạn bị ốm và sẽ không cần phải đến lớp, vì vậy cũng lén lút tắm mưa để đạt được mục đích sinh bệnh, lại bị thầy giáo bắt quả tang, phát hiện ra tiền căn hậu quả.
Những vấn đề mà cô cố tình bỏ qua đều bị anh vạch trần một cách không khoan nhượng.
Cú sốc này khiến máu huyết trong người cô bất giác tăng lên, đầu sưng tấy, đau nhức, trán và sau đầu đau nhói lên từng cơn.
Cô tựa đầu vào lưng ghế, quay mặt về phía cửa sổ nhẫn nại cắn môi, không muốn bị người ngồi trên ghế lái chú ý.
Một lúc sau, cảm giác khó chịu biến mất, máu huyết cũng hạ xuống, giọng nói của Tống Lộc Bách một lần nữa lại vang lên trong xe.
"Sẽ không có ai nói với em những điều này, anh thà rằng là một kẻ xấu."
"Anh nói đúng." Chân Diểu siết chặt vạt áo, nội tâm cô cũng không thoải mái khi cố gắng nói ra những lời bình tĩnh như vậy: "Ngoại trừ anh, sẽ không có ai nói với em những lời như vậy."
"Nhưng em cần phải hiểu rõ, những lời này không phải là chỉ trích."
Nói xong câu này, Tống Lộc Bách dừng một chút.
Lúc đó anh cho rằng đó chỉ là trái tim nhân hậu và sự mềm lòng, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng đó chỉ là sự bắt đầu mà thôi.
"Là vì anh đau lòng." Trong chốc lát xe được khởi động lại một lần nữa, anh nhẹ giọng nói.
*
Sau khi đưa cô từ Khải An trở về nhà lớn vào ngày hôm đó, Tống Lộc Bách lại bận rộn. Hai ngày sau, Chân Diểu biết được từ bản tin rằng dự án đầu tư của Tống Thị đã đạt được bước đầu thành công. Dù chỉ là sơ bộ, nhưng lợi ích và triển vọng đã khiến nhiều người phải sửng sốt, dư luận đã đột ngột thay đổi, giá cổ phiếu cũng tăng lên hết mức.
Lúc biết tin, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi mừng cho anh và nhà họ Tống.
Chỉ là khi Lục Sương Kỳ về lại nhà lớn một lần nữa thì có nhắc chuyện này với cô, lời lẽ đầy ngưỡng mộ và thán phục, nghe xong cô cũng đứng ngồi không yên.
Chân Diểu cũng không nghĩ sự mong muốn độc chiếm trong cô lại mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí đến mức không thể chịu đựng được giọng điệu ngưỡng mộ của người khác.
Cô cho rằng điều này là không tốt, nhưng không có cách nào để kiểm soát nó.
"Cô Lục, em hy vọng cô sẽ không để bụng chuyện lần trước." Cô rất không thoải mái, trong lúc nói chuyện còn nhắc lại chuyện xin số điện thoại lần trước, hy vọng mượn chuyện này để cô có thể bình tĩnh lại.
"Không có gì." Lục Sương Kỳ cười: "Cô quên nói với em. Hôm đó cô có liên lạc với dì Chu, dì đã cho cô số điện thoại của Tống Lộc Bách rồi."
"Thật sao?" Chân Diểu sửng sốt, sau đó khoé môi cong lên cười rồi nói: "Thật tốt."
Lục Sương Kỳ chỉ ở đó nửa buổi sáng liền rời đi, cũng không ở lại ăn cơm trưa. Sau bữa ăn, Chân Diểu nằm ngủ trên ghế salon cạnh cửa sổ kiểu Pháp ở tầng một, đã lâu cô không ngủ được, đầu óc cứ như nhét đầy một đống bông gòn.
Cô còn không biết mình đã chìm vào giấc ngủ mê man từ lúc nào.
Chân Diểu ngủ không được ngon, đôi khi lại có một vài giấc mơ rời rạc, trong mơ có mấy mảnh vỡ vụn, đôi mắt lại có thể nhìn thấy mọi vật rõ ràng, có điều là cô đang bị kẹt trên hàng rào trường học, lập tức vứt lá thư tình màu hồng, muốn phi tang nó không để lại chút dấu vết nào. Vô tình nó lại đáp xuống cạnh lốp của một chiếc xe ô tô nào đó bên đường.
Cô không để ý lắm, chỉ lo chiếc váy xếp ly sẽ bị tốc lên.
Đột nhiên, trước mặt vang lên tiếng bước chân xa gần, một bóng người cao lớn cách đó không tới nửa mét dừng lại. Rõ ràng là cô đang từ trên cao nhìn xuống anh, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Cô cố gắng hết sức để nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, nhưng lại không thể nhìn rõ, cô dường như luôn bị bao quanh bởi một màn sương trắng.
Anh đưa tay lên, giữa các ngón tay cầm một chiếc phong bì mỏng màu hồng, anh mỉm cười.
"Em đưa anh cái này sao?"
"Nếu là em đưa cho anh, thì anh sẽ đồng ý."
Chân Diểu muốn nói nhưng không thể phát ra tiếng, ngay khi cô đang lo lắng định mở miệng nói ra, hình ảnh đột nhiên thay đổi, nơi cô đang đứng đã biến thành một khung cửa sổ bệnh viện, nơi gió lạnh luồn vào.
Lần này ai đó vẫn đang kéo cô từ phía sau, và người đó để lại dấu tích của mùi gỗ đàn hương và cây bách.
Trong cơn hoảng loạn, cô kéo cúc áo của anh, anh mỉm cười kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp mơ hồ thoảng qua.
"Thích không? Anh tặng em."
Người kia nói xong liền gỡ chiếc cúc áo xuống, cô còn không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng xoay người định giữ lấy người đó, nhưng kết quả lại lao ra không trung, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng.
Trong phút chốc, giấc mơ trở lại hiện thực.
Ánh nắng ấm áp đang quấn lấy cô, đánh thức suy nghĩ của cô từng chút một.
Hóa ra là một giấc mơ.
Chân Diểu chậm rãi mở mắt ra, tưởng chừng trước mắt là một mảng tối đen thân thuộc, nhưng lại là một màu trắng hơi tái nhợt, giống như "di chứng" của việc nhìn thẳng vào ánh nắng gay gắt quá lâu.
Cô giật mình, giây tiếp theo vội vàng đứng dậy khỏi ghế tựa, chớp chớp mắt cố gắng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó để tập trung ánh nhìn.
Giống như một chiếc máy ảnh đang lấy nét, mắt cô chuyển từ mờ ảo sang vô tận, khiến bàn tay cô nắm chặt lại một cách vô thức.
Trong một giây trước có thể nhìn rõ được sự vật, sự cải thiện tốt này lại biến mất, tầm nhìn nhanh chóng trở lại màu đen nặng nề.
Chân Diểu chớp mắt, lặp lại các bước vừa rồi, nhưng vẫn vô ích.
Vừa rồi nhìn thấy nhất thời chỉ là ảo giác, như thể nó chưa từng xảy ra.
Cô ngồi ngây người ở tư thế hiện tại một lúc, cuối cùng gục vai lại thành hình vòng cung, úp mặt vào lưng ghế soà.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai cô hồi phục được thị lực trong thời gian rất ngắn, dường như không có quá nhiều nguyên nhân để có thể gây ra sự đả kích, mọi thứ không đáng kể, không theo bất cứ quy tắc nào.
Điều này khiến cố gắng hết sức để tái hiện lại tình huống vừa rồi, nhưng cô không thể làm được.
Vào tuần này khi đến gặp bác sĩ, Chân Diểu nói chuyện này với Hứa Lệ, bác sĩ có chút ngạc nhiên: "Khoảng thời gian mà cô phát hiện được việc này cách lần trước không quá lâu, nhưng nguyên nhân hai lần hồi phục đều không giống nhau, cô có chắc trước khi lần hồi phục này xảy ra, đã có chuyện gì làm kích động đến cô không?
"Lúc ngủ trưa có mơ một vài giấc mơ, có tính không?
"Có thể kể cho tôi nghe được không?"
Chân Diểu do dự, không nói ngay lập tức, qua một hồi mới nói: "Chỉ có một giấc mơ là liên quan đến chuyện trước đây, là khi tôi vừa tỉnh lại, đứng bên cạnh cửa sổ muốn tự tử, có một người đã cứu tôi."
Hứa Lệ liền hỏi: "Cô có quen người đó không?"
"Tôi quen." Cô gái trước mặt chậm rãi nói, xem ra cô đã cố hết sức để nói cho bà ấy biết sự thật: "Thật ra... giấc mơ này xảy ra trong hiện thực, nhưng vừa rồi tôi mới biết là ai đã cứu tôi."
"Lần này trong mơ, cô có biết thân phận của người đó không?"
"Biết."
Hứa Lệ đã nhẹ nhõm hơn một chút, bà ấy cười rồi nói nhỏ: "Người này đối với cô hẳn là rất quan trọng đúng không?"
"Đúng vậy." Đôi má cô gái nhỏ ửng đỏ, vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cô có thể nói cho tôi biết về anh ấy không?"
Chân Diểu hơi xấu hổ, nói thế nào đây? Bác sĩ Hứa và Tống Lộc Bách gặp nhau là điều quá dễ dàng, nếu cô không cẩn thận miêu tả quá nhiều về bề ngoài thì đối phương sẽ sớm biết người cô đang nói là ai.
Nhưng cô đột nhiên muốn nói về nó một lần nữa. Cô chưa từng nói với ai những chuyện này, kể cả Khương Linh cũng không, trong lòng dường như càng thêm rối ren.
"Tôi nghĩ..." cô lấy hết can đảm nói: "Thực ra anh ấy là một người rất dịu dàng, chỉ là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp."
Đối mặt với Hứa Lệ đang yên lặng lắng nghe, cô nói ra rất nhiều suy nghĩ.
Hứa Lệ cẩn thận lắng nghe đồng thời quan sát biểu hiện của người trước mặt, cẩn thận nắm bắt mọi sự phụ thuộc, ỷ lại, ngưỡng mộ và thậm chí là...
Ngay lập tức bà ấy bừng tỉnh và mỉm cười.
Thì ra là vậy.
"Bác sĩ Hứa." Chân Diểu xác nhận sau khi cô nhận ra: "Nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta là tuyệt đối bí mật, đúng không?"
"Tất nhiên, đây là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ."
Cô hoàn toàn yên tâm, cười ngượng ngùng.
"Tôi có thể cảm thấy rằng cô có chút nôn nóng về việc hồi phục thị lực, nhưng cô vẫn có một số phản kháng và mâu thuẫn. Tôi vốn dĩ lo lắng rằng điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý cũng như quá trình hồi phục, nhưng hôm nay nghe cô nói những điều này thì tôi ngược lại không còn chút lo lắng nào nữa. "
"Tại sao vậy?" Chân Diểu ngây người hỏi.
Hứa Lệ cười nói: "Đối với cô người này đặc biệt như vậy, chắc đã làm rất nhiều chuyện mà người khác không thể làm được."
Những gì người khác không thể làm?
Chân Diểu có chút giật mình, Hứa Lệ đến giờ chỉ nói một câu, cô cũng không hỏi thêm câu nào.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, cô luôn có chút lo lắng, lo lắng rằng Tống Lộc Bách sẽ lại đến. Cũng may, cuối cùng người đến đón cô là tài xế, nếu không sau khi nói những lời đó với bác sĩ, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nghĩ đến câu nói "đau khổ" anh nói khi lần trước anh đến, nhịp tim cô lập tức không kiểm soát được nữa.
Trong vài ngày tới, Chân Diểu không có dấu hiệu hồi phục ngắn hạn, tin tốt duy nhất là cô đã nghe được rất nhiều tin vui về nhà họ Tống từ các bản tin và lời nhận xét từ Tống Diên Từ. Khoản đầu tư này rất thành công, các công ty khác muốn làm theo nhưng đã hoàn toàn đánh mất cơ hội đầu tư vào thị trường quy mô lớn.
Về phần Tống Thị thì đã đánh bại được đối thủ cạnh tranh ác ý, họ đã gục ngã trước cuộc đối đầu này.
Sau khi vui vẻ, Chân Diểu ngày một căng thẳng.
Bởi vì theo thỏa thuận trước đó, sau khi giải quyết xong chuyện này, Tống Lộc Bách sẽ đưa cô đến khu nghỉ dưỡng của Chu Dự, mặc dù còn có những người khác, nhưng trong mắt cô thì lại cảm thấy giống như chỉ có hai người.
Càng nghĩ đến đó, cô lại càng lo lắng, thậm chí còn hy vọng mình lại bị cảm, sốt để cho chuyến đi này không thể thực hiện được.
Nhưng mà cô vẫn khỏe mạnh bình thường cho đến ngày lên đường.
"Lái xe khoảng một tiếng rưỡi." Xe bắt đầu lên đường, người đàn ông ngồi trên ghế lái nói: "Giữa chừng anh sẽ dừng lại hai lần để cho em xuống xe nghỉ ngơi."
Chân Diểu một tay nắm chặt dây an toàn, ngoan ngoãn nói: "Vâng".
Trong nửa tiếng đồng hồ đầu tiên, tâm trí cô rất rối bời, sau đó cô chỉ có thể ép mình không suy nghĩ bất cứ điều gì và để mặc cho suy nghĩ của mình trôi đi.
Tuy nhiên, hệ quả của việc trống rỗng là rất dễ buồn ngủ.
Xuất phát từ tâm lý trốn tránh hiện tại, cô chủ động tựa lưng vào lưng ghế, nhắm mắt quay mặt về phía cửa kính xe, dự định sẽ ngủ nốt phần thời gian còn lại.
Tống Lộc Bách liếc xéo, dường như có cảm giác, liền giơ tay muốn tăng nhiệt độ điều hòa lên một độ.
Anh vẫn im lặng điều khiển xe, nhưng tâm trạng của anh đã hoàn toàn khác trước. Hơn nữa, họ phải ở cùng nhau trong vài ngày, thời gian của họ còn rất dài, trong một giờ đồng hồ này thì có là gì chứ.
Anh nhìn chằm chằm vào đường xá bên ngoài kính chắn gió, khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó hiểu.
Một giờ sau, ô tô dừng lại ở nơi cần đến.
Tống Lộc Bách thả tay lái, quay người đánh thức người bên cạnh nhưng lại khựng lại khi ánh mắt chạm vào gương mặt đang say ngủ của cô.
Lông mi dài ngoan ngoãn rủ xuống, thở đều đều, gò má nhuốm một tầng ửng đỏ do ngủ say, bị ánh mặt trời phủ lên một màu ấm áp, mọi thứ đẹp như tranh vẽ.
Anh cụp mắt im lặng nhìn, lồng ngực nóng dần lên. Một lúc sau, anh dời tầm mắt xuống và đọng lại trên đôi môi hồng căng mọng.
Vì vậy, hơi ấm ủ thành một sự thôi thúc không thể nào trút bỏ được.
Đôi mắt anh dần mờ đi, trước mắt anh như là một thung lũng phía sau ánh mặt trời, một bóng đen mà ánh sáng không thể chiếu đến.
Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm hồi lâu, trái tim như bị bóp nghẹt, giống như một quả mọng sắp vỡ ra.
Anh nghĩ về lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ngủ trong xe của mình, và nhiều lần sau đó. Lần nào cô cũng trông vô tư, không biết rằng anh là người nên đề phòng nhất.
Cà vạt được thắt gọn gàng, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống nhẹ nhàng.
Sau một lúc, anh cuối cùng cũng chậm rãi cúi xuống một chút, đưa trí tưởng tượng của quá khứ đã hơn một năm trở thành hiện thực.
Anh đặt tay lên thành lưng ghế phía trên đầu cô rồi tạo thành một bóng đen to lớn dần dần nuốt chửng và bao phủ cô, xua tan mọi ánh nắng chưa kịp chiếu đến cô.
Hơi thở của cô dài và ngọt ngào, dần dần quyện cùng anh.
Hai mắt Tống Lộc Bách cụp xuống, ánh mắt sai lầm nhưng lại đúng đắn, anh thèm muốn một cách quang minh chính đại.
Có một giọng nói vang lên trong đầu thôi thúc anh hôn đi.
Cánh tay anh vòng lên đặt lên đầu cô, cơ thể hạ càng thấp, đến khi đôi môi hồng nhạt gần như trong tầm tay, chỉ cần cúi thấp đầu một xíu nữa là có thể chạm đến.
Đột nhiên, hơi thở quyện vào nhau khiến anh yếu ớt run rẩy.
Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, anh đột nhiên ngước mắt lên nhìn thấy đôi mi đang run run của cô.