Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Kết đôi
Phiền toái?
Chân Diểu sững sờ một lúc, trong lòng bỗng dưng chợt lạnh, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, không biết nên nói gì làm gì.
"Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm ý của tiên sinh." Nhìn thấy sắc mặt cô gái tái nhợt, chú Lâm vội vàng hạ giọng: "Nếu tiên sinh thực sự cảm thấy phiền phức, thì cho dù thế nào cũng sẽ không quản, mấy ngày nay tiên sinh đối xử với cô như nào, trong lòng cô nhất định sẽ hiểu rõ điều đó."
"Có thật không?"
"Tất nhiên rồi."
Lòng Chân Diểu từ từ hạ xuống. Chú Lâm nói đúng, không chỉ ở nơi đây, lúc ở nhà lớn anh cũng năm lần bảy lượt chiếu cố cô, giúp đỡ cô, cô nghĩ như vậy không phải sẽ phản bội lại lòng tốt của anh sao?
Chân Diểu nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy có chút áy náy.
Tống Lục Bạch thản nhiên bước ra khỏi phòng bếp, dùng ngón tay thon dài giữ lấy thành ly, khi anh nhìn xuống và uống nước, anh vô tình liếc lên, những gì mà anh nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng có chút áy náy của cô gái.
Yết hầu của anh chuyển động, anh liếc nhìn chú Lâm một cái, hơi cau mày lại.
*
Trong thư phòng, một người ngồi lật qua lật lại tờ báo, cây bút lưu loát mà nguệch ngoặc vài nét chữ ở trang cuối.
"Ngày mai ở chỗ cũ, có tới không?"
Điện thoại đặt ở một bên, Tống Lộc Bách mắt cũng không nâng: "Không có thời gian."
"Không phải chứ, cậu thực sự muốn sau này trở thành một người anh trai tốt sao? Cậu đã từ chối chúng tôi bao nhiêu lần rồi."
"Đang bận chuyện công ty."
"Cái gì mà chuyện của công ty chứ, hôm đó mọi người đã nhìn thấy cậu trong bữa tiệc rồi, cậu giống như một con gà mái đang bảo vệ thức ăn, bọn tôi còn tưởng dây thần kinh của cậu có vấn đề. Bây giờ cô gái sống cùng cậu, nói cậu không phải dấu người ta đến kín mít thì có ai tin?"
Sau hai giây trầm mặc, Tống Lục Bạch có chút bực bội mà ném cây bút đi: "Không cần thiết phải giải thích với cậu."
"Được rồi, cho phép động vật máu lạnh đột nhiên tràn ngập tình yêu." Chu Dự cười nhẹ, thờ ơ cúp điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng vang lên một âm báo bận sau khi cúp máy, sau đó màn hình đen im lìm.
Tống Lộc Bách nhướng mày, nhắm mắt lại ngẩng đầu dựa vào lưng ghế.
Tràn ngập tình yêu? Anh cười nhạt.
Thật ra anh đã gặp cô từ rất sớm, lần đó đi tới nhà họ Tưởng cũng không phải là lần đầu tiên. Lần đầu tiên là lúc nhìn thấy cô đang mặc đồng phục học sinh, ngồi trên hàng rào của trường, bàn tay ngượng ngùng nắm chặt gấu váy mân mê.
Tóc của cô gái mềm mại, vẻ mặt tươi tắn sáng sủa, tựa như một bình rượu quý nào đó trong hầm rượu của anh.
Lúc đó anh cũng không quan tâm, sau một năm gặp lại, cô dường như đã trở thành một con người khác, gầy như cột tre treo trên áo bệnh viện.
Anh cả đời xuôi gió xuôi nước, có thể dẫm đạp lên nhiều thứ ở dưới chân dễ như trở bàn tay, anh chưa từng thương hại ai, thậm chí cảm thấy chính bản thân mình cũng không có loại tình cảm này. Cho đến một ngày nọ, ở trên hành lang của bệnh viện, một cô gái tóc nâu nào đó đang phiêu phiêu trong gió thì bị kéo về từ cửa sổ.
Cảm xúc duy nhất xuất hiện trong cuộc đời anh có thể được gọi là "đáng thương", có lẽ là để dùng cho cô. Nhưng hiện tại xem ra anh có chút trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ tường.
Đổi lại là trước kia, anh cũng sẽ cảm thấy những việc mà mình làm là không thể tưởng tượng nổi.
Một lúc lâu sau, Tống Lộc Bách gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
Anh lại cầm bút, nhàn nhạt nói: "Tối mai mấy giờ."
*
"Thầy giáo Trần, phòng học của tiểu thư ở bên này."
Chân Diểu đang ngồi chờ ở sau bàn học, nghe thấy giọng nói của Tiểu Giai, cô nhanh chóng quay mặt ra cửa.
"Thầy giáo Trần."
Trần Trang bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô.
Chân Diểu không quen với hình thức đụng chạm này, một giây trước khi muốn né tránh, cô vô thức kìm lại, sau đó lại nghe thấy Trần Trang nói: "Tuy nói là học, nhưng chúng ta đều biết rõ trình độ hiện tại của em căn bản không cần tôi phải dạy cho em bất cứ điều gì, cho nên có lẽ chúng ta nên sắp xếp nội dung khác một chút."
"Nội dung gì?"
"Vài ngày nữa tôi sẽ tham gia một cuộc thi biện luận tiếng Anh, em có muốn đến xem hay không? Cuộc biện luận rất thú vị, có thể giúp em mở mang kiến thức."
"Nhưng mà..." Chân Diểu nghĩ đến sự cố ở buổi tiệc lần trước: "Có khả năng anh trai em sẽ không đồng ý cho em ra ngoài."
"Tại sao? Em đã là vị thành niên rồi, cho dù em không phải là vị thành niên thì em cũng là một cá thể độc lập, có tự do của riêng mình."
"Bọn họ chỉ là lo lắng cho em thôi."
"Tôi nghĩ em có thể chăm sóc bản thân tốt. Bọn họ bảo vệ em quá mức thì sẽ khiến em nghĩ rằng mình quá yếu ớt."
Chân Diểu mím môi không trả lời, có lẽ Trần Trang có ý tốt nhưng cô không thích anh ta nói như vậy, nên chỉ có thể đồng ý trước rồi dừng chủ đề.
Trần Trang dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh ta lại vỗ tay lên vai cô giống như trấn an.
*
Chân Diểu quyết tâm không thêm bất cứ gây rắc rối gì cho Tống Lộc Bách, người đã sống chung với cô mấy ngày nay, mà những ngày này cũng như cô mong muốn, cả hai người ở chung rất hòa thuận.
Về phần cuộc thi biện luận mà Trần Trang đã nói, tạm thời cô sẽ không đề cập đến.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiểu Giai mang đến cho cô một ly sữa như thường lệ, cô ngồi cạnh chiếc cửa sổ sát đất, gió buổi tối thổi vào nhẹ nhàng, bên ngoài lá cây xào xạc. Trong lòng bàn tay có hơi ấm của ly sữa, càng khiến cô dễ dàng thư thái.
Đột nhiên, sắc mặt Chân Diểu lạnh lẽo, có một cái gì đó rất nhỏ truyền đến sau gáy một tiếng "bang", có chút chua xót.
Cô sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên sờ. Thứ bên trên lại bỗng nhiên "vèo" xuống cổ khiến cô trở tay không kịp.
Trong khoảng khắc đó tâm trí của Chân Diểu hiện lên vô số suy đoán đáng sợ, liên tưởng khủng khủng khiếp, cô hét lên một tiếng, đặt ly sữa xuống một cách bừa bãi, rồi đứng dậy nhảy loạn.
"Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông gần như ngay lập tức đi từ thư phòng sang đây.
Sự sợ hãi sâu bọ đã vượt qua tất cả mọi thứ, Chân Diểu chạy về phía Tống Lộc Bách mà không hề nghĩ ngợi gì, vì không thể nhìn thấy nên cô có chút loạng choạng: "Anh ơi! Bọ bọ! Có... "
Trong lúc hoảng loạn, cái ly thủy tinh trên bệ cửa sổ đã bị hất tung, chạm xuống đất phát ra tiếng nứt vỡ chói tai, cô sợ hãi co người lại.
"Đừng nhúc nhích!" Đối phương vươn tay đỡ lấy cô, nghiêm túc dứt khoát mà quát bảo dùng lại, đồng thời giữ chặt vai cô một cách vững chãi.
Chân Diểu chỉ sợ hãi trong chốc lát, sau đó khi người đàn ông nghiêng người nhìn xem cô đang nhìn cái gì, cô cứ ôm chặt lấy cánh tay anh, bàn tay vô thức nắm chặt lấy quần áo của anh.
"Anh!!"
Tống Lộc Bách vốn dĩ muốn cúi đầu xuống xem cô có bị mảnh vỡ làm trầy xước ở đâu hay không, nhưng cô gái lại cứ bất chấp vùi đầu vào trong lòng anh. Nhiều lần cố gắng đều không thành công, anh đành phải nửa ôm cô bằng một tay, nhíu mày bất lực nói: "Làm gì có bọ?"
"Hình như nó ở trên cổ và lưng! Hay là nó đã chui vào quần áo của em rồi?"
Cả người Chân Diểu lông tơ dựng ngược, cô cố kìm nén tiếng hét trong cổ họng, đôi mắt ươn ướt.
Một bàn tay đột nhiên tiến đến vén mái tóc lòa xòa của cô, động tác lạ thường này vô cùng chậm rãi, khiến cho một bên gáy của cô trở nên tê dại.
"Anh..." Âm thanh thúc giục của cô trở nên run rẩy.
"Không có."
"Sao lại không có, rõ ràng là nó bay lên người em mà!"
Tống Lộc Bách liếc nhìn bên gáy cổ trắng nõn của cô với vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn giúp cô kiểm tra một lần nữa, lúc này anh mới ý thức được tư thế hiện tại của hai người, cô thật sự bị dọa đến mức không quan tâm cái gì.
Nhưng trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn kinh khủng.
"Đứng cho vững, đừng trốn."
"Vậy anh nhanh lên một chút."
Một lúc sau, anh lại nói: "Không có."
"Nhưng mà..."
"Ý của em là cái này sao?"
Chân Diểu vẫn chưa hoàn hồn thì bàn tay đang nắm chặt đã bị người đàn ông dễ dàng tháo ra, ngay sau đó nhét một vật lạnh lạnh không rõ là cái gì vào tay cô.
"A!!!"
Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, liều mạng ném đồ vật đó ra ngoài, lập tức lùi lại một bước.
Bỗng nhiên, một đôi cánh tay ngay lập tức ôm cô lên khỏi mặt đất.
"Anh ơi!" Cô đỏ mặt, đá vào chân mình một cách vô ích.
Người đàn ông giống như không hề nghe thấy, nửa nhấc nửa ôm cô như một đứa trẻ, mang cô về phía trước hai bước, mơ hồ nghe thấy một hay hai cú đá vào những mảnh vỡ thủy tinh ở dưới chân anh.
"Không cần chân mình nữa sao? Biết có mảnh thủy tinh vỡ mà sao vẫn giẫm lên?" Sau khi đi qua mặt đất đầy mảnh vỡ, Tống Lộc Bách thả cô xuống, giọng điệu nghiêm túc và không vui: "Nghịch ngợm cái gì."
"Em quên mất, nhưng mà em đã bao nhiêu tuổi rồi mà anh..."
"Bao nhiêu tuổi rồi? Vừa rồi còn ôm anh nói sợ sâu bọ."
Chân Diểu lập tức rùng mình, giơ cánh tay ra xa: "Em đã nói là em sợ, anh còn còn lấy bọ dọa em sợ..."
Sau một hồi bất bình và tức giận thì lý trí của cô cũng đã quay trở lại, âm thanh của nửa câu sau càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Bởi vì sợ hãi và vội vàng mà cô muốn đi rửa tay, cô vội vã xoay người rời đi.
Nhìn cô gái trước mặt đang giơ cánh tay ra xa một cách ngốc nghếch và buồn cười, Tống Lộc Bách kéo cánh tay cô vào lòng mình: "Đi đâu? Ngồi xuống để anh nhìn xem."
"Em đi rửa tay." Cô rụt tay về, anh ngược lại dùng sức thêm sức, không chịu buông ra.
"Em cho rằng anh nhét con bọ đó vào tay em sao?"
Thấy cô im lặng, Tống Lộc Bách dừng lại: "Không có bọ đâu. Chỉ là một chiếc lá mà thôi."
"Anh lừa em sao..?"
"Cho em sờ lại thử nhé?"
Chân Diểu do dự lắc đầu sợ hãi: "Cái lá đó có phải anh vừa mới hái không?"
"..." Tống Lộc Bách xoa xoa giữa lông mày: "Vừa rồi em ôm anh chặt như vậy, sao anh có thể hái được?"
"Em, đó là do em quá sợ..."
Cô gái trước mặt ngơ ngác và xấu hổ, hiển nhiên là nhớ ra mình vừa mới hốt hoảng lao về phía anh.
Trong mắt anh thoáng qua một nụ cười nhạt rồi biến mất, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: "Ngồi xuống."
Chân Diểu không dám nói lời nào, đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha. Sau đó có một âm thanh cọ xát nhẹ trước mặt, có lẽ là do Tống Lục Bạch ngồi xổm xuống.
Nhiệt độ của điều hòa trong biệt thự đều được duy trình ở mức ổn định, vì vậy cô chỉ mặc một chiếc váy len mỏng dài đến đầu gối, khi ngồi xuống tự nhiên sẽ để lộ bắp chân trần trụi.
Những người hầu xung quanh không nói một lời mà quét sạch đống thủy tinh trên mặt đất, Chân Diểu bị những động tĩnh này làm cho phân tâm, một bàn tay bỗng dưng cầm lấy mắt cá chân của cô, cách một đôi tất ngủ mềm mại, độ ấm từ lòng bàn tay và đầu ngón tay của người đàn ông nhanh chóng truyền lên da.
Anh không chạm vào những bộ phận khác của chân cô, chỉ vặn cổ chân. nhẹ nhàng kéo nó về hướng của mình, sau đó chính là mười giây im lặng.
Tống Lộc Bách cúi đầu nhìn, anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm trọn mắt cá chân của cô thiếu nữ này, vẫn rất gầy, nhưng so với lúc mới đến nhà họ Tống thì còn tốt hơn rốt nhiều.
"Không bị thương." Anh trầm giọng nói, sau đó dùng khăn ướt lau vết sữa trên chân cô.
Hai bắp chân thon dài thẳng tắp, vệt sữa chảy xuống tạo thành những đường nét uốn lượn xuống dưới, làn da mỏng manh so với màu của sữa càng thêm chói mắt.
Anh nhìn chằm chằm, lau sạch sẽ vài lần rồi mới đứng dậy: "Được rồi."
"Cảm ơn anh." Chân Diểu thu chân lại, nhúc nhích ngón chân.
Giọng điệu của Tống Lộc Bách trở nên nhẹ nhàng: "Mỗi ngày đều cảm ơn anh nhiều như vậy không mệt sao?"
"Không mệt."
"Em cảm thấy anh là thật sự hỏi em có mệt không sao?" Anh thốt ra một câu với giọng điệu lạnh lùng.
Cung phản xạ của Chân Diểu cuối cùng cũng theo sau, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cũng chỉ có thể cười khan.
Người hầu bước tới để lấy đi những chiếc khăn bẩn, thuận tiện nhắc nhở cô thời gian không còn sớm nữa mau đi ngủ. Khi giọng nói rơi xuống, người đàn ông trước mặt xoay người rời đi không nói một lời, nhưng đột nhiên dừng lại.
Chân Diểu sửng sốt, không biết mình phải nói gì nữa, đành phải ngồi lại chỗ cũ.
Anh dừng lại cũng không lâu: "Tối mai anh có việc phải làm, sẽ về muộn một chút."
Anh đợi cô gật đầu một cái, lại nói: "Nếu có việc gì thì cứ để người hầu giúp em, hoặc gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi." Chân Diểu lại gật đầu, lần này Tống Lộc Bách xoay người rời đi mà không nói gì nữa.
Sau khi chắc chắn đã nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng làm việc, cô lúng túng túm lấy một cái gối mà vùi mặt vào, trong lòng có một tên ác ôn bất bình hét lên và đánh vài cái vì sự ngu ngốc của cô.
Quá mất mặt.
*
Trong phòng bao sương khói lượn lờ, thậm chí những loại rượu đắt tiền đến mức khó có thể tìm được ở trên thị trường đều được khui ra và đặt tùy ý trên chiếc bàn nhỏ.
"Lộc Bạch." Chu Dự hét lên trong khi ngậm điếu thuốc, nhưng người đàn ông trên ghế sô pha lại giống như không nghe thấy, anh ta cười một tiếng, gọi to hơn một chút: "Tống Lộc Bách."
Người đàn ông giương mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng.
"Thất thần như vậy, lòng của Tống Thiếu vẫn còn đặt ở nhà sao?" Một người gần đó vừa cười vừa nâng ly lên.
"Ôi mẹ nó, thật là hối hận, tại sao tôi không ở trong nước khi bữa tiệc sinh nhật của em gái cậu ta diễn ra chứ? Đang sống sờ sờ nhưng lại bỏ lỡ chuyện này, nếu không thật sự muốn nhìn một chút xem là cô gái như thế nào mà cậu ta lại coi như là bảo bối vậy."
"Bị bao nhiêu người để mắt đến giống như là hổ rình mồi, nếu là tôi thì tôi cũng lo lắng."
"Tôi thấy nhà họ Tần cũng đang muốn kết đôi với con trai út của bọn họ."
"Người nhà họ Tần?" Sắc mặt Tống Lộc Bách lạnh lùng nói: "Cô ấy mới bao nhiêu tuổi mà người nhà họ Tần có thể nghĩ ra chủ ý này."
Chu Dự cười nói: "Chẳng lẽ cậu thật sự coi người khác như trẻ con sao? Cô gái đó đã qua sinh nhật 18 tuổi, vẫn phải để tôi nhắc nhở cậu sao? Người ta lớn lên xinh đẹp, trong tay lại nắm giữ cổ phần của Lâm Nghiệp, kết hôn với cô ấy cũng có nghĩa là kết hôn với Lâm Nghiệp."
"Người ta không còn là cô bé mới lớn nữa đâu, nếu bây giờ yêu đương thì cũng không được coi là yêu sớm đâu, trong giới chúng ta có rất nhiều người đã đính hôn khi chỉ mới hơn cô ấy vài tuổi."
Sau khi nói chuyện, mấy người bọn họ uể oải nâng ly, có người nhìn sang bên cạnh đánh giá, nhìn thấy người đàn ông rũ mắt xuống bày ra bộ dạng hờ hững, liền tâng bốc chủ đề.
Anh mắt Tống Lộc Bách nặng nề nhìn xuống cái ly trong tay, trong mắt hiện lên một tia ngẩn ngơ khó có thể phát hiện.
Chân Diểu sững sờ một lúc, trong lòng bỗng dưng chợt lạnh, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, không biết nên nói gì làm gì.
"Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm ý của tiên sinh." Nhìn thấy sắc mặt cô gái tái nhợt, chú Lâm vội vàng hạ giọng: "Nếu tiên sinh thực sự cảm thấy phiền phức, thì cho dù thế nào cũng sẽ không quản, mấy ngày nay tiên sinh đối xử với cô như nào, trong lòng cô nhất định sẽ hiểu rõ điều đó."
"Có thật không?"
"Tất nhiên rồi."
Lòng Chân Diểu từ từ hạ xuống. Chú Lâm nói đúng, không chỉ ở nơi đây, lúc ở nhà lớn anh cũng năm lần bảy lượt chiếu cố cô, giúp đỡ cô, cô nghĩ như vậy không phải sẽ phản bội lại lòng tốt của anh sao?
Chân Diểu nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy có chút áy náy.
Tống Lục Bạch thản nhiên bước ra khỏi phòng bếp, dùng ngón tay thon dài giữ lấy thành ly, khi anh nhìn xuống và uống nước, anh vô tình liếc lên, những gì mà anh nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng có chút áy náy của cô gái.
Yết hầu của anh chuyển động, anh liếc nhìn chú Lâm một cái, hơi cau mày lại.
*
Trong thư phòng, một người ngồi lật qua lật lại tờ báo, cây bút lưu loát mà nguệch ngoặc vài nét chữ ở trang cuối.
"Ngày mai ở chỗ cũ, có tới không?"
Điện thoại đặt ở một bên, Tống Lộc Bách mắt cũng không nâng: "Không có thời gian."
"Không phải chứ, cậu thực sự muốn sau này trở thành một người anh trai tốt sao? Cậu đã từ chối chúng tôi bao nhiêu lần rồi."
"Đang bận chuyện công ty."
"Cái gì mà chuyện của công ty chứ, hôm đó mọi người đã nhìn thấy cậu trong bữa tiệc rồi, cậu giống như một con gà mái đang bảo vệ thức ăn, bọn tôi còn tưởng dây thần kinh của cậu có vấn đề. Bây giờ cô gái sống cùng cậu, nói cậu không phải dấu người ta đến kín mít thì có ai tin?"
Sau hai giây trầm mặc, Tống Lục Bạch có chút bực bội mà ném cây bút đi: "Không cần thiết phải giải thích với cậu."
"Được rồi, cho phép động vật máu lạnh đột nhiên tràn ngập tình yêu." Chu Dự cười nhẹ, thờ ơ cúp điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng vang lên một âm báo bận sau khi cúp máy, sau đó màn hình đen im lìm.
Tống Lộc Bách nhướng mày, nhắm mắt lại ngẩng đầu dựa vào lưng ghế.
Tràn ngập tình yêu? Anh cười nhạt.
Thật ra anh đã gặp cô từ rất sớm, lần đó đi tới nhà họ Tưởng cũng không phải là lần đầu tiên. Lần đầu tiên là lúc nhìn thấy cô đang mặc đồng phục học sinh, ngồi trên hàng rào của trường, bàn tay ngượng ngùng nắm chặt gấu váy mân mê.
Tóc của cô gái mềm mại, vẻ mặt tươi tắn sáng sủa, tựa như một bình rượu quý nào đó trong hầm rượu của anh.
Lúc đó anh cũng không quan tâm, sau một năm gặp lại, cô dường như đã trở thành một con người khác, gầy như cột tre treo trên áo bệnh viện.
Anh cả đời xuôi gió xuôi nước, có thể dẫm đạp lên nhiều thứ ở dưới chân dễ như trở bàn tay, anh chưa từng thương hại ai, thậm chí cảm thấy chính bản thân mình cũng không có loại tình cảm này. Cho đến một ngày nọ, ở trên hành lang của bệnh viện, một cô gái tóc nâu nào đó đang phiêu phiêu trong gió thì bị kéo về từ cửa sổ.
Cảm xúc duy nhất xuất hiện trong cuộc đời anh có thể được gọi là "đáng thương", có lẽ là để dùng cho cô. Nhưng hiện tại xem ra anh có chút trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ tường.
Đổi lại là trước kia, anh cũng sẽ cảm thấy những việc mà mình làm là không thể tưởng tượng nổi.
Một lúc lâu sau, Tống Lộc Bách gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
Anh lại cầm bút, nhàn nhạt nói: "Tối mai mấy giờ."
*
"Thầy giáo Trần, phòng học của tiểu thư ở bên này."
Chân Diểu đang ngồi chờ ở sau bàn học, nghe thấy giọng nói của Tiểu Giai, cô nhanh chóng quay mặt ra cửa.
"Thầy giáo Trần."
Trần Trang bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô.
Chân Diểu không quen với hình thức đụng chạm này, một giây trước khi muốn né tránh, cô vô thức kìm lại, sau đó lại nghe thấy Trần Trang nói: "Tuy nói là học, nhưng chúng ta đều biết rõ trình độ hiện tại của em căn bản không cần tôi phải dạy cho em bất cứ điều gì, cho nên có lẽ chúng ta nên sắp xếp nội dung khác một chút."
"Nội dung gì?"
"Vài ngày nữa tôi sẽ tham gia một cuộc thi biện luận tiếng Anh, em có muốn đến xem hay không? Cuộc biện luận rất thú vị, có thể giúp em mở mang kiến thức."
"Nhưng mà..." Chân Diểu nghĩ đến sự cố ở buổi tiệc lần trước: "Có khả năng anh trai em sẽ không đồng ý cho em ra ngoài."
"Tại sao? Em đã là vị thành niên rồi, cho dù em không phải là vị thành niên thì em cũng là một cá thể độc lập, có tự do của riêng mình."
"Bọn họ chỉ là lo lắng cho em thôi."
"Tôi nghĩ em có thể chăm sóc bản thân tốt. Bọn họ bảo vệ em quá mức thì sẽ khiến em nghĩ rằng mình quá yếu ớt."
Chân Diểu mím môi không trả lời, có lẽ Trần Trang có ý tốt nhưng cô không thích anh ta nói như vậy, nên chỉ có thể đồng ý trước rồi dừng chủ đề.
Trần Trang dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh ta lại vỗ tay lên vai cô giống như trấn an.
*
Chân Diểu quyết tâm không thêm bất cứ gây rắc rối gì cho Tống Lộc Bách, người đã sống chung với cô mấy ngày nay, mà những ngày này cũng như cô mong muốn, cả hai người ở chung rất hòa thuận.
Về phần cuộc thi biện luận mà Trần Trang đã nói, tạm thời cô sẽ không đề cập đến.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiểu Giai mang đến cho cô một ly sữa như thường lệ, cô ngồi cạnh chiếc cửa sổ sát đất, gió buổi tối thổi vào nhẹ nhàng, bên ngoài lá cây xào xạc. Trong lòng bàn tay có hơi ấm của ly sữa, càng khiến cô dễ dàng thư thái.
Đột nhiên, sắc mặt Chân Diểu lạnh lẽo, có một cái gì đó rất nhỏ truyền đến sau gáy một tiếng "bang", có chút chua xót.
Cô sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên sờ. Thứ bên trên lại bỗng nhiên "vèo" xuống cổ khiến cô trở tay không kịp.
Trong khoảng khắc đó tâm trí của Chân Diểu hiện lên vô số suy đoán đáng sợ, liên tưởng khủng khủng khiếp, cô hét lên một tiếng, đặt ly sữa xuống một cách bừa bãi, rồi đứng dậy nhảy loạn.
"Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông gần như ngay lập tức đi từ thư phòng sang đây.
Sự sợ hãi sâu bọ đã vượt qua tất cả mọi thứ, Chân Diểu chạy về phía Tống Lộc Bách mà không hề nghĩ ngợi gì, vì không thể nhìn thấy nên cô có chút loạng choạng: "Anh ơi! Bọ bọ! Có... "
Trong lúc hoảng loạn, cái ly thủy tinh trên bệ cửa sổ đã bị hất tung, chạm xuống đất phát ra tiếng nứt vỡ chói tai, cô sợ hãi co người lại.
"Đừng nhúc nhích!" Đối phương vươn tay đỡ lấy cô, nghiêm túc dứt khoát mà quát bảo dùng lại, đồng thời giữ chặt vai cô một cách vững chãi.
Chân Diểu chỉ sợ hãi trong chốc lát, sau đó khi người đàn ông nghiêng người nhìn xem cô đang nhìn cái gì, cô cứ ôm chặt lấy cánh tay anh, bàn tay vô thức nắm chặt lấy quần áo của anh.
"Anh!!"
Tống Lộc Bách vốn dĩ muốn cúi đầu xuống xem cô có bị mảnh vỡ làm trầy xước ở đâu hay không, nhưng cô gái lại cứ bất chấp vùi đầu vào trong lòng anh. Nhiều lần cố gắng đều không thành công, anh đành phải nửa ôm cô bằng một tay, nhíu mày bất lực nói: "Làm gì có bọ?"
"Hình như nó ở trên cổ và lưng! Hay là nó đã chui vào quần áo của em rồi?"
Cả người Chân Diểu lông tơ dựng ngược, cô cố kìm nén tiếng hét trong cổ họng, đôi mắt ươn ướt.
Một bàn tay đột nhiên tiến đến vén mái tóc lòa xòa của cô, động tác lạ thường này vô cùng chậm rãi, khiến cho một bên gáy của cô trở nên tê dại.
"Anh..." Âm thanh thúc giục của cô trở nên run rẩy.
"Không có."
"Sao lại không có, rõ ràng là nó bay lên người em mà!"
Tống Lộc Bách liếc nhìn bên gáy cổ trắng nõn của cô với vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn giúp cô kiểm tra một lần nữa, lúc này anh mới ý thức được tư thế hiện tại của hai người, cô thật sự bị dọa đến mức không quan tâm cái gì.
Nhưng trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn kinh khủng.
"Đứng cho vững, đừng trốn."
"Vậy anh nhanh lên một chút."
Một lúc sau, anh lại nói: "Không có."
"Nhưng mà..."
"Ý của em là cái này sao?"
Chân Diểu vẫn chưa hoàn hồn thì bàn tay đang nắm chặt đã bị người đàn ông dễ dàng tháo ra, ngay sau đó nhét một vật lạnh lạnh không rõ là cái gì vào tay cô.
"A!!!"
Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, liều mạng ném đồ vật đó ra ngoài, lập tức lùi lại một bước.
Bỗng nhiên, một đôi cánh tay ngay lập tức ôm cô lên khỏi mặt đất.
"Anh ơi!" Cô đỏ mặt, đá vào chân mình một cách vô ích.
Người đàn ông giống như không hề nghe thấy, nửa nhấc nửa ôm cô như một đứa trẻ, mang cô về phía trước hai bước, mơ hồ nghe thấy một hay hai cú đá vào những mảnh vỡ thủy tinh ở dưới chân anh.
"Không cần chân mình nữa sao? Biết có mảnh thủy tinh vỡ mà sao vẫn giẫm lên?" Sau khi đi qua mặt đất đầy mảnh vỡ, Tống Lộc Bách thả cô xuống, giọng điệu nghiêm túc và không vui: "Nghịch ngợm cái gì."
"Em quên mất, nhưng mà em đã bao nhiêu tuổi rồi mà anh..."
"Bao nhiêu tuổi rồi? Vừa rồi còn ôm anh nói sợ sâu bọ."
Chân Diểu lập tức rùng mình, giơ cánh tay ra xa: "Em đã nói là em sợ, anh còn còn lấy bọ dọa em sợ..."
Sau một hồi bất bình và tức giận thì lý trí của cô cũng đã quay trở lại, âm thanh của nửa câu sau càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Bởi vì sợ hãi và vội vàng mà cô muốn đi rửa tay, cô vội vã xoay người rời đi.
Nhìn cô gái trước mặt đang giơ cánh tay ra xa một cách ngốc nghếch và buồn cười, Tống Lộc Bách kéo cánh tay cô vào lòng mình: "Đi đâu? Ngồi xuống để anh nhìn xem."
"Em đi rửa tay." Cô rụt tay về, anh ngược lại dùng sức thêm sức, không chịu buông ra.
"Em cho rằng anh nhét con bọ đó vào tay em sao?"
Thấy cô im lặng, Tống Lộc Bách dừng lại: "Không có bọ đâu. Chỉ là một chiếc lá mà thôi."
"Anh lừa em sao..?"
"Cho em sờ lại thử nhé?"
Chân Diểu do dự lắc đầu sợ hãi: "Cái lá đó có phải anh vừa mới hái không?"
"..." Tống Lộc Bách xoa xoa giữa lông mày: "Vừa rồi em ôm anh chặt như vậy, sao anh có thể hái được?"
"Em, đó là do em quá sợ..."
Cô gái trước mặt ngơ ngác và xấu hổ, hiển nhiên là nhớ ra mình vừa mới hốt hoảng lao về phía anh.
Trong mắt anh thoáng qua một nụ cười nhạt rồi biến mất, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: "Ngồi xuống."
Chân Diểu không dám nói lời nào, đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha. Sau đó có một âm thanh cọ xát nhẹ trước mặt, có lẽ là do Tống Lục Bạch ngồi xổm xuống.
Nhiệt độ của điều hòa trong biệt thự đều được duy trình ở mức ổn định, vì vậy cô chỉ mặc một chiếc váy len mỏng dài đến đầu gối, khi ngồi xuống tự nhiên sẽ để lộ bắp chân trần trụi.
Những người hầu xung quanh không nói một lời mà quét sạch đống thủy tinh trên mặt đất, Chân Diểu bị những động tĩnh này làm cho phân tâm, một bàn tay bỗng dưng cầm lấy mắt cá chân của cô, cách một đôi tất ngủ mềm mại, độ ấm từ lòng bàn tay và đầu ngón tay của người đàn ông nhanh chóng truyền lên da.
Anh không chạm vào những bộ phận khác của chân cô, chỉ vặn cổ chân. nhẹ nhàng kéo nó về hướng của mình, sau đó chính là mười giây im lặng.
Tống Lộc Bách cúi đầu nhìn, anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm trọn mắt cá chân của cô thiếu nữ này, vẫn rất gầy, nhưng so với lúc mới đến nhà họ Tống thì còn tốt hơn rốt nhiều.
"Không bị thương." Anh trầm giọng nói, sau đó dùng khăn ướt lau vết sữa trên chân cô.
Hai bắp chân thon dài thẳng tắp, vệt sữa chảy xuống tạo thành những đường nét uốn lượn xuống dưới, làn da mỏng manh so với màu của sữa càng thêm chói mắt.
Anh nhìn chằm chằm, lau sạch sẽ vài lần rồi mới đứng dậy: "Được rồi."
"Cảm ơn anh." Chân Diểu thu chân lại, nhúc nhích ngón chân.
Giọng điệu của Tống Lộc Bách trở nên nhẹ nhàng: "Mỗi ngày đều cảm ơn anh nhiều như vậy không mệt sao?"
"Không mệt."
"Em cảm thấy anh là thật sự hỏi em có mệt không sao?" Anh thốt ra một câu với giọng điệu lạnh lùng.
Cung phản xạ của Chân Diểu cuối cùng cũng theo sau, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cũng chỉ có thể cười khan.
Người hầu bước tới để lấy đi những chiếc khăn bẩn, thuận tiện nhắc nhở cô thời gian không còn sớm nữa mau đi ngủ. Khi giọng nói rơi xuống, người đàn ông trước mặt xoay người rời đi không nói một lời, nhưng đột nhiên dừng lại.
Chân Diểu sửng sốt, không biết mình phải nói gì nữa, đành phải ngồi lại chỗ cũ.
Anh dừng lại cũng không lâu: "Tối mai anh có việc phải làm, sẽ về muộn một chút."
Anh đợi cô gật đầu một cái, lại nói: "Nếu có việc gì thì cứ để người hầu giúp em, hoặc gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi." Chân Diểu lại gật đầu, lần này Tống Lộc Bách xoay người rời đi mà không nói gì nữa.
Sau khi chắc chắn đã nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng làm việc, cô lúng túng túm lấy một cái gối mà vùi mặt vào, trong lòng có một tên ác ôn bất bình hét lên và đánh vài cái vì sự ngu ngốc của cô.
Quá mất mặt.
*
Trong phòng bao sương khói lượn lờ, thậm chí những loại rượu đắt tiền đến mức khó có thể tìm được ở trên thị trường đều được khui ra và đặt tùy ý trên chiếc bàn nhỏ.
"Lộc Bạch." Chu Dự hét lên trong khi ngậm điếu thuốc, nhưng người đàn ông trên ghế sô pha lại giống như không nghe thấy, anh ta cười một tiếng, gọi to hơn một chút: "Tống Lộc Bách."
Người đàn ông giương mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng.
"Thất thần như vậy, lòng của Tống Thiếu vẫn còn đặt ở nhà sao?" Một người gần đó vừa cười vừa nâng ly lên.
"Ôi mẹ nó, thật là hối hận, tại sao tôi không ở trong nước khi bữa tiệc sinh nhật của em gái cậu ta diễn ra chứ? Đang sống sờ sờ nhưng lại bỏ lỡ chuyện này, nếu không thật sự muốn nhìn một chút xem là cô gái như thế nào mà cậu ta lại coi như là bảo bối vậy."
"Bị bao nhiêu người để mắt đến giống như là hổ rình mồi, nếu là tôi thì tôi cũng lo lắng."
"Tôi thấy nhà họ Tần cũng đang muốn kết đôi với con trai út của bọn họ."
"Người nhà họ Tần?" Sắc mặt Tống Lộc Bách lạnh lùng nói: "Cô ấy mới bao nhiêu tuổi mà người nhà họ Tần có thể nghĩ ra chủ ý này."
Chu Dự cười nói: "Chẳng lẽ cậu thật sự coi người khác như trẻ con sao? Cô gái đó đã qua sinh nhật 18 tuổi, vẫn phải để tôi nhắc nhở cậu sao? Người ta lớn lên xinh đẹp, trong tay lại nắm giữ cổ phần của Lâm Nghiệp, kết hôn với cô ấy cũng có nghĩa là kết hôn với Lâm Nghiệp."
"Người ta không còn là cô bé mới lớn nữa đâu, nếu bây giờ yêu đương thì cũng không được coi là yêu sớm đâu, trong giới chúng ta có rất nhiều người đã đính hôn khi chỉ mới hơn cô ấy vài tuổi."
Sau khi nói chuyện, mấy người bọn họ uể oải nâng ly, có người nhìn sang bên cạnh đánh giá, nhìn thấy người đàn ông rũ mắt xuống bày ra bộ dạng hờ hững, liền tâng bốc chủ đề.
Anh mắt Tống Lộc Bách nặng nề nhìn xuống cái ly trong tay, trong mắt hiện lên một tia ngẩn ngơ khó có thể phát hiện.