Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Tên thiếu niên vốn tưởng rằng chỉ có thể bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, như vậy cũng đã là đại vận rồi, không ngờ tên coi tiền như rác này còn muốn dùng 5 vạn đồng tiền nhỏ để mua nó.
Con mẹ nó, coi tiền như rác, đây tuyệt đối là coi tiền như rác mà.
Không ngờ lại buôn bán lời 5 vạn đồng tiền nhỏ, nhân phẩm tốt, ông trời cũng chiếu cố a.
Trong lòng thiếu niên mừng rỡ đến mức nở hoa, dùng sức gật đầu, sau khi ngồi xuống ăn cơm trưa cùng nhau, bọn họ liền rời khỏi chợ Nam Sơn Tập, thiếu niên lại dẫn Ninh Tiểu Xuyên đến nơi hắn hái chiếc lá Huyết Thiềm Mộc.
Vừa mới đi đến cửa chợ, đã có người từ phía sau hô lên:
- Cẩu Thặng, con mẹ ngươi còn nợ ta 80 đồng tiền nhỏ, định bao giờ mới trả đây?
Đó là một trung niên nhân mặc áo bào vàng, bộ dạng khoảng chừng 50 tuổi, có một chòm râu dài, ngồi ở bên cạnh chợ, đặt một cái bàn gỗ cũ nát, dựng trên đó một tấm vải trắng viết mấy chữ: “một quẻ đoán mệnh, hai quẻ đoán vận, ba quẻ đoán sinh tử.
Hai mắt trung niên nhân trắng đục, chỉ có tròng mắt, không có đồng tử, hiển nhiên là một người mù.
Thiếu niên đi bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, nói:
- Hoàng Tam Chỉ, ngươi rốt cuộc là mù thật hay là giả mù, lão tử cách ngươi mấy chục thước mà ngươi cũng biết là ta, mắt ngươi nhất định không phải là mù thật. Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, lần sau đừng gọi ta là Cẩu Thặng nữa.
Hoàng Tam Chỉ ngồi trên ghế tựa, bắt chéo hai chân, cười nói:
- Hắc hắc, người thiếu tiền ta, cho dù cách xa vạn dặm, ta cũng ngửi được mùi của hắn.
- Thì ra là ngươi ngửi được, ta còn tưởng là ngươi tính ra chứ.
Thiếu niên Cẩu Thặng nói.
- Người thiếu tiền ta, cho dù cách ta vạn dặm, ta vẫn có thể thông qua tính toán mà tìm ra phương vị chính xác của hắn.
Hoàng Tam Chỉ nói với vẻ tràn ngập tự tin.
Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận đánh giá tên mù đoán mệnh này, trong lòng cũng cảm thấy không thể tin nổi, nếu như hắn thật sự mù, làm sao có thể đoán ra người cách ngoài mấy chục thước?
Dựa theo kiến thức nhiều năm làm nghề y của Ninh Tiểu Xuyên, hoàn toàn có thể nhìn ra được mắt của tên đoán mệnh này là mù thật, không phải giả mù.
Chuyện này thật đúng là quái dị.
Quả nhiên từ xưa cao thủ xuất dân gian.
- Ầm...
Cẩu Thặng lấy trong lòng ra một đồng tiền lớn, hung hăng ném lên cái bàn trước mặt Hoàng Tam Chỉ, nói:
- Hôm nay ta phát tài, cả vốn lẫn lời đều hoàn trả ngươi, tiền thừa thì ngươi không cần thối lại.
Hoàng Tam Chỉ chậm rãi vươn tay từ trong ống tay áo ra, trên bàn tay chỉ có ba ngón là ngón cái, ngón trỏ, ngón út, hai ngón tay còn lại đều đã bị chặt đứt nhiều năm.
Hoàng Tam Chỉ nhét đồng tiền lớn vào ống tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Đa tạ! 20 đồng tiền nhỏ thừa, ta sẽ không thối lại.
Ngọc Nhan thấp giọng nói:
- Người này quả thật không biết khách khí.
Cẩu Thặng cũng cảm thấy Hoàng Tam Chỉ da mặt quá dày, nói hắn không cần t thối thì hắn thật sự không thối, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay sẽ bán được một khoản tiền lớn, cũng không cần chấp nhặt vài đồng tiền nhỏ, lần sau ngàn vạn lần không thể hào phóng như vậy, người hào phóng đều là vương bát đản.
- Ầm ầm ầm...
Mặt đất đột nhiên chấn động.
Grào...
Grào...
Hai tiếng long ngâm vang lên, chấn động cả bầu trời.
Tiếng long ngâm vang vọng khắp toàn bộ Nam Sơn Tập, khiến cho tất cả mọi người đều xôn xao.
Bịch bịch…
Mặt đất lại chấn động dữ dội hơn.
Ninh Tiểu Xuyên, Ngọc Nhan, Cẩu Thặng, Hoàng Tam Chỉ đều thối lui đến bên cạnh đường cái, nhìn một đám quân sĩ mặc chiến giáp xích hồng sắc đi qua đường cái.
Dẫn đầu là 12 đầu Long Tượng.
Thân hình Long Tượng to bằng căn phòng, chân thô như cột trụ, toàn thân phủ đầy vảy, thân voi đầu rồng, phát ra một tiếng thét dài như tiếng long ngâm, chấn động đến mức khiến toàn bộ Võ giả tại Nam Sơn Tập đều kinh hồn táng đởm.
Trên 12 đầu Long Tượng đều có một vị chiến sĩ mặc áo giáp hồng sắc, trên người có một luồng Huyền Khí Võ Đạo khổng lồ lưu động. Trong tay mỗi người đều cầm trường thương, tản mát ra một luồng lực lượng áp bách cường đại, khiến cho một vài người nhát gan liền trực tiếp quỳ trên đất, không ngừng lễ bái với Long Tượng.
- Trời đất, xảy ra chuyện gì vậy? Không ngờ lại xuất động 12 chiến sĩ Long Tượng, sáu ngàn quân sĩ Xích Giáp doanh, chẳng lẽ phát sinh chiến tranh rồi?
- Các ngươi không biết sao? Long Tượng Thần Võ Doanh muốn thanh trừ sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành, Xích Giáp doanh chỉ là phái tới để hiệp trợ mà thôi.
- Sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành trong truyền thuyết thường xuyên thay đổi địa điểm, cực kỳ mơ hồ, giống như một cái bóng trong đêm, không ai biết bọn họ ẩn nấp ở nơi nào.
- Long Tượng Thần Võ Doanh chính là một trong ba đại Thần binh doanh đỉnh phong của Ngọc Lam quốc, chắc chắn là biết được vị trí sào huyệt cụ thể của Hắc Ám Đế Thành, bằng không thì sao có thể gióng trống khua chiêng đi thảo phạt như vậy.
…
Những Võ giả ở xung quanh đều xôn xao nghị luận, những người trẻ tuổi tài tuấn cũng từ trong tửu lâu đi ra, nhìn 12 vị Long Tượng Thần Võ, trong lòng kích động không thôi.
Một thiếu niên thanh lệ để bím tóc, nhìn chằm chằm vào thân hình vĩ đại của Long Tượng, đôi mắt đen láy không ngừng chuyển động, hâm mộ đến cực điểm, nói:
- Là Long Tượng Thần Võ Doanh, một trong ba đại Thần binh doanh trong truyền thuyết, không ngờ một lần lại xuất động 12 vị Long Tượng Thần Võ.
Một tên nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh như thuật sĩ, đứng ở trên đỉnh tòa nhà bên ngã tư đường, trong mắt mang theo một tia thần sắc khao khát, nói:
- Năng lực tác chiến của một đơn binh Long Tượng Thần Võ, cũng tương đương với 3000 quân sĩ bình thường, xuất động 12 vị Long Tượng Thần Võ, phối hợp với nhau thì chiến lực tuyệt đối vượt qua 5 vạn đại quân.
- Lực phá hoại của Long Tượng Thần Võ không gì sánh kịp, là cỗ máy chiến tranh chân chính, quân sĩ bình thường giao thủ với Long Tượng Thần Võ thì không phải là chiến tranh, mà là bị đồ sát.
- Lực phá hoại của Long Tượng Thần Võ không gì sánh kịp, là cỗ máy chiến tranh chân chính, quân sĩ bình thường giao thủ với Long Tượng Thần Võ thì không phải là chiến tranh, mà là bị đồ sát.
Long Tượng Thần Võ vẫn luôn thần bí, bây giờ lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khiến rất nhiều Võ giả đều vô cùng kích động chờ mong.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy trên người những chiến sĩ Long Tượng này tản mát ra một luồng khí tức khổng lồ, mỗi một mảnh vảy trên người Long Tượng đều lớn bằng nắm tay, khiến người nhìn mà run sợ, đồng thời trong lòng lại khao khát, chỉ hận bản thân không thể có một đầu tọa kỵ uy mãnh như vậy.
Lực lượng của Long Tượng rất lớn, một đầu có thể đánh sập cả một tường thành cỡ nhỏ, một cước có thể đạp gãy cầu lớn.
Trên chiến trường, một Long Tượng Thần Võ có thể giết được mấy ngàn quân đội bình thường, một người có thể bảo vệ cho một tòa đại môn, một người trấn ải, vạn người lui tránh.
Đương nhiên, số lượng Long Tượng cũng cực ít, chỉ có thiên tài cực kỳ lợi hại, mới được lựa chọn vào Long Tượng Thần Võ doanh, tương lai trở thành một Long Tượng Thần Võ được vô số người kính ngưỡng.
Ninh Tiểu Xuyên cũng gắt gao nhìn chằm chằm 12 vị Thần Võ cưỡi trên lưng Long Tượng, mỗi một người bọn họ đều tản mát ra Huyền Khí cực kỳ mãnh liệt, giống như máu huyết trong cơ thể họ đang bắt đầu lưu chuyển.
Trong 12 vị Long Tượng Thần Võ, còn có hai nữ chiến sĩ Long Tượng xinh đẹp, tuổi khoảng chừng hai mươi, nhưng ánh mắt của các nàng đều cực kỳ sắc bén.
Trong đó, một nữ Long Tượng Thần Võ tóc lam mắt xanh, chỉ liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, ánh mắt vừa tiếp xúc, liền khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy máu huyết trong cơ thể giống như ngừng lưu chuyển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thân thể không kìm được mà thối lui hai bước.
Quá cường đại.
Chỉ một ánh mắt đã bức lui ta rồi.
- Sát khí thật khủng khiếp, đây mới thực sự là cao thủ Võ Đạo.
Ninh Tiểu Xuyên phát hiện lòng bàn tay của mình tràn đầy mồ hôi lạnh, mà mồ hôi lạnh lại bị đông thành vụn băng, hắn không khỏi hoài nghi lực lượng của nữ Long Tượng Thần Võ này liệu có thể đánh sập được tường thành hay không?
12 vị Long Tượng Thần Võ và sáu ngàn Xích Giáp quân, rất nhanh đã đi ra khỏi chợ Nam Sơn Tập, sau đó dần dần đi xa.
Grào...
Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến một tiếng long ngâm.
Một cái bóng đen khổng lồ, bay qua trên chợ Nam Sơn Tập, thân hình cực kỳ khổng lồ, che khuất cả bầu trời, thiên địa cũng hôn ám.
Hai cánh của nó cực kỳ to lớn, vỗ cánh một cái, mặt đất lại nổi lên gió lớn.
Long Tượng so với cái bóng vĩ đại trên không trung, liền trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, giống như chỉ cần cái bóng đen khổng lồ kia há miệng một cái là có thể nuốt chửng hoàn toàn.
Bên ngoài chợ Nam Sơn Tập, 12 vị Long Tượng Thần Võ đều ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cái bóng khổng lồ trên bầu trời, tựa như tia chớp lướt qua tầng mây, móng vuốt to lớn từ trong tầng mây lộ ra, chỉ một cái móng đã lớn bằng thân thể của Long Tượng rồi.
- Tiếp tục xuất phát!
Nữ Long Tượng Thần Võ tóc lam mắt xanh kia lập tức ra lệnh.
Đến tận nửa canh giờ sau, chợ Nam Sơn Tập mời hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật dài, nói:
- Bóng đen khổng lồ trên tầng mây vừa rồi là gì?
- Có lẽ là Rồng trong truyền thuyết!
Ngọc Nhan nói.
- Rồng?
Ninh Tiểu Xuyên chưa từng gặp qua sinh vật nào khổng lồ như vậy, mặc dù sinh vật đó luôn bay trên tầng trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể của sinh vật đó phát ra, phảng phất như chỉ cần một hơi thở là có thể thổi bay toàn bộ chợ Nam Sơn Tập.
Trời đất.
Là Rồng trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ thế giới này thực sự tồn lại loại sinh vật trong truyền thuyết?
Cẩu Thặng nói:
- Trong truyền thuyết, Ngọc Lam Đế Cung quả thật có Thần Long võ sĩ thần bí, siêu việt toàn bộ binh chủng. Mỗi một Thần Long võ sĩ, đều là tồn tại có thể nghịch chuyển thắng bại chiến tranh, chẳng qua rất ít khi thấy Thần Long võ sĩ ra tay, trừ phi gặp phải chiến tranh vô cùng trọng yếu. Vây diệt Hắc Ám Đế Thành, liệu có cần gây ra động tĩnh lớn như vậy không? Ngay cả Long Tượng Thần Võ và Thần Long võ sĩ cũng xuất động.
Con mẹ nó, coi tiền như rác, đây tuyệt đối là coi tiền như rác mà.
Không ngờ lại buôn bán lời 5 vạn đồng tiền nhỏ, nhân phẩm tốt, ông trời cũng chiếu cố a.
Trong lòng thiếu niên mừng rỡ đến mức nở hoa, dùng sức gật đầu, sau khi ngồi xuống ăn cơm trưa cùng nhau, bọn họ liền rời khỏi chợ Nam Sơn Tập, thiếu niên lại dẫn Ninh Tiểu Xuyên đến nơi hắn hái chiếc lá Huyết Thiềm Mộc.
Vừa mới đi đến cửa chợ, đã có người từ phía sau hô lên:
- Cẩu Thặng, con mẹ ngươi còn nợ ta 80 đồng tiền nhỏ, định bao giờ mới trả đây?
Đó là một trung niên nhân mặc áo bào vàng, bộ dạng khoảng chừng 50 tuổi, có một chòm râu dài, ngồi ở bên cạnh chợ, đặt một cái bàn gỗ cũ nát, dựng trên đó một tấm vải trắng viết mấy chữ: “một quẻ đoán mệnh, hai quẻ đoán vận, ba quẻ đoán sinh tử.
Hai mắt trung niên nhân trắng đục, chỉ có tròng mắt, không có đồng tử, hiển nhiên là một người mù.
Thiếu niên đi bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, nói:
- Hoàng Tam Chỉ, ngươi rốt cuộc là mù thật hay là giả mù, lão tử cách ngươi mấy chục thước mà ngươi cũng biết là ta, mắt ngươi nhất định không phải là mù thật. Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, lần sau đừng gọi ta là Cẩu Thặng nữa.
Hoàng Tam Chỉ ngồi trên ghế tựa, bắt chéo hai chân, cười nói:
- Hắc hắc, người thiếu tiền ta, cho dù cách xa vạn dặm, ta cũng ngửi được mùi của hắn.
- Thì ra là ngươi ngửi được, ta còn tưởng là ngươi tính ra chứ.
Thiếu niên Cẩu Thặng nói.
- Người thiếu tiền ta, cho dù cách ta vạn dặm, ta vẫn có thể thông qua tính toán mà tìm ra phương vị chính xác của hắn.
Hoàng Tam Chỉ nói với vẻ tràn ngập tự tin.
Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận đánh giá tên mù đoán mệnh này, trong lòng cũng cảm thấy không thể tin nổi, nếu như hắn thật sự mù, làm sao có thể đoán ra người cách ngoài mấy chục thước?
Dựa theo kiến thức nhiều năm làm nghề y của Ninh Tiểu Xuyên, hoàn toàn có thể nhìn ra được mắt của tên đoán mệnh này là mù thật, không phải giả mù.
Chuyện này thật đúng là quái dị.
Quả nhiên từ xưa cao thủ xuất dân gian.
- Ầm...
Cẩu Thặng lấy trong lòng ra một đồng tiền lớn, hung hăng ném lên cái bàn trước mặt Hoàng Tam Chỉ, nói:
- Hôm nay ta phát tài, cả vốn lẫn lời đều hoàn trả ngươi, tiền thừa thì ngươi không cần thối lại.
Hoàng Tam Chỉ chậm rãi vươn tay từ trong ống tay áo ra, trên bàn tay chỉ có ba ngón là ngón cái, ngón trỏ, ngón út, hai ngón tay còn lại đều đã bị chặt đứt nhiều năm.
Hoàng Tam Chỉ nhét đồng tiền lớn vào ống tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Đa tạ! 20 đồng tiền nhỏ thừa, ta sẽ không thối lại.
Ngọc Nhan thấp giọng nói:
- Người này quả thật không biết khách khí.
Cẩu Thặng cũng cảm thấy Hoàng Tam Chỉ da mặt quá dày, nói hắn không cần t thối thì hắn thật sự không thối, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay sẽ bán được một khoản tiền lớn, cũng không cần chấp nhặt vài đồng tiền nhỏ, lần sau ngàn vạn lần không thể hào phóng như vậy, người hào phóng đều là vương bát đản.
- Ầm ầm ầm...
Mặt đất đột nhiên chấn động.
Grào...
Grào...
Hai tiếng long ngâm vang lên, chấn động cả bầu trời.
Tiếng long ngâm vang vọng khắp toàn bộ Nam Sơn Tập, khiến cho tất cả mọi người đều xôn xao.
Bịch bịch…
Mặt đất lại chấn động dữ dội hơn.
Ninh Tiểu Xuyên, Ngọc Nhan, Cẩu Thặng, Hoàng Tam Chỉ đều thối lui đến bên cạnh đường cái, nhìn một đám quân sĩ mặc chiến giáp xích hồng sắc đi qua đường cái.
Dẫn đầu là 12 đầu Long Tượng.
Thân hình Long Tượng to bằng căn phòng, chân thô như cột trụ, toàn thân phủ đầy vảy, thân voi đầu rồng, phát ra một tiếng thét dài như tiếng long ngâm, chấn động đến mức khiến toàn bộ Võ giả tại Nam Sơn Tập đều kinh hồn táng đởm.
Trên 12 đầu Long Tượng đều có một vị chiến sĩ mặc áo giáp hồng sắc, trên người có một luồng Huyền Khí Võ Đạo khổng lồ lưu động. Trong tay mỗi người đều cầm trường thương, tản mát ra một luồng lực lượng áp bách cường đại, khiến cho một vài người nhát gan liền trực tiếp quỳ trên đất, không ngừng lễ bái với Long Tượng.
- Trời đất, xảy ra chuyện gì vậy? Không ngờ lại xuất động 12 chiến sĩ Long Tượng, sáu ngàn quân sĩ Xích Giáp doanh, chẳng lẽ phát sinh chiến tranh rồi?
- Các ngươi không biết sao? Long Tượng Thần Võ Doanh muốn thanh trừ sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành, Xích Giáp doanh chỉ là phái tới để hiệp trợ mà thôi.
- Sào huyệt của Hắc Ám Đế Thành trong truyền thuyết thường xuyên thay đổi địa điểm, cực kỳ mơ hồ, giống như một cái bóng trong đêm, không ai biết bọn họ ẩn nấp ở nơi nào.
- Long Tượng Thần Võ Doanh chính là một trong ba đại Thần binh doanh đỉnh phong của Ngọc Lam quốc, chắc chắn là biết được vị trí sào huyệt cụ thể của Hắc Ám Đế Thành, bằng không thì sao có thể gióng trống khua chiêng đi thảo phạt như vậy.
…
Những Võ giả ở xung quanh đều xôn xao nghị luận, những người trẻ tuổi tài tuấn cũng từ trong tửu lâu đi ra, nhìn 12 vị Long Tượng Thần Võ, trong lòng kích động không thôi.
Một thiếu niên thanh lệ để bím tóc, nhìn chằm chằm vào thân hình vĩ đại của Long Tượng, đôi mắt đen láy không ngừng chuyển động, hâm mộ đến cực điểm, nói:
- Là Long Tượng Thần Võ Doanh, một trong ba đại Thần binh doanh trong truyền thuyết, không ngờ một lần lại xuất động 12 vị Long Tượng Thần Võ.
Một tên nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh như thuật sĩ, đứng ở trên đỉnh tòa nhà bên ngã tư đường, trong mắt mang theo một tia thần sắc khao khát, nói:
- Năng lực tác chiến của một đơn binh Long Tượng Thần Võ, cũng tương đương với 3000 quân sĩ bình thường, xuất động 12 vị Long Tượng Thần Võ, phối hợp với nhau thì chiến lực tuyệt đối vượt qua 5 vạn đại quân.
- Lực phá hoại của Long Tượng Thần Võ không gì sánh kịp, là cỗ máy chiến tranh chân chính, quân sĩ bình thường giao thủ với Long Tượng Thần Võ thì không phải là chiến tranh, mà là bị đồ sát.
- Lực phá hoại của Long Tượng Thần Võ không gì sánh kịp, là cỗ máy chiến tranh chân chính, quân sĩ bình thường giao thủ với Long Tượng Thần Võ thì không phải là chiến tranh, mà là bị đồ sát.
Long Tượng Thần Võ vẫn luôn thần bí, bây giờ lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khiến rất nhiều Võ giả đều vô cùng kích động chờ mong.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy trên người những chiến sĩ Long Tượng này tản mát ra một luồng khí tức khổng lồ, mỗi một mảnh vảy trên người Long Tượng đều lớn bằng nắm tay, khiến người nhìn mà run sợ, đồng thời trong lòng lại khao khát, chỉ hận bản thân không thể có một đầu tọa kỵ uy mãnh như vậy.
Lực lượng của Long Tượng rất lớn, một đầu có thể đánh sập cả một tường thành cỡ nhỏ, một cước có thể đạp gãy cầu lớn.
Trên chiến trường, một Long Tượng Thần Võ có thể giết được mấy ngàn quân đội bình thường, một người có thể bảo vệ cho một tòa đại môn, một người trấn ải, vạn người lui tránh.
Đương nhiên, số lượng Long Tượng cũng cực ít, chỉ có thiên tài cực kỳ lợi hại, mới được lựa chọn vào Long Tượng Thần Võ doanh, tương lai trở thành một Long Tượng Thần Võ được vô số người kính ngưỡng.
Ninh Tiểu Xuyên cũng gắt gao nhìn chằm chằm 12 vị Thần Võ cưỡi trên lưng Long Tượng, mỗi một người bọn họ đều tản mát ra Huyền Khí cực kỳ mãnh liệt, giống như máu huyết trong cơ thể họ đang bắt đầu lưu chuyển.
Trong 12 vị Long Tượng Thần Võ, còn có hai nữ chiến sĩ Long Tượng xinh đẹp, tuổi khoảng chừng hai mươi, nhưng ánh mắt của các nàng đều cực kỳ sắc bén.
Trong đó, một nữ Long Tượng Thần Võ tóc lam mắt xanh, chỉ liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, ánh mắt vừa tiếp xúc, liền khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy máu huyết trong cơ thể giống như ngừng lưu chuyển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thân thể không kìm được mà thối lui hai bước.
Quá cường đại.
Chỉ một ánh mắt đã bức lui ta rồi.
- Sát khí thật khủng khiếp, đây mới thực sự là cao thủ Võ Đạo.
Ninh Tiểu Xuyên phát hiện lòng bàn tay của mình tràn đầy mồ hôi lạnh, mà mồ hôi lạnh lại bị đông thành vụn băng, hắn không khỏi hoài nghi lực lượng của nữ Long Tượng Thần Võ này liệu có thể đánh sập được tường thành hay không?
12 vị Long Tượng Thần Võ và sáu ngàn Xích Giáp quân, rất nhanh đã đi ra khỏi chợ Nam Sơn Tập, sau đó dần dần đi xa.
Grào...
Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến một tiếng long ngâm.
Một cái bóng đen khổng lồ, bay qua trên chợ Nam Sơn Tập, thân hình cực kỳ khổng lồ, che khuất cả bầu trời, thiên địa cũng hôn ám.
Hai cánh của nó cực kỳ to lớn, vỗ cánh một cái, mặt đất lại nổi lên gió lớn.
Long Tượng so với cái bóng vĩ đại trên không trung, liền trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, giống như chỉ cần cái bóng đen khổng lồ kia há miệng một cái là có thể nuốt chửng hoàn toàn.
Bên ngoài chợ Nam Sơn Tập, 12 vị Long Tượng Thần Võ đều ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cái bóng khổng lồ trên bầu trời, tựa như tia chớp lướt qua tầng mây, móng vuốt to lớn từ trong tầng mây lộ ra, chỉ một cái móng đã lớn bằng thân thể của Long Tượng rồi.
- Tiếp tục xuất phát!
Nữ Long Tượng Thần Võ tóc lam mắt xanh kia lập tức ra lệnh.
Đến tận nửa canh giờ sau, chợ Nam Sơn Tập mời hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật dài, nói:
- Bóng đen khổng lồ trên tầng mây vừa rồi là gì?
- Có lẽ là Rồng trong truyền thuyết!
Ngọc Nhan nói.
- Rồng?
Ninh Tiểu Xuyên chưa từng gặp qua sinh vật nào khổng lồ như vậy, mặc dù sinh vật đó luôn bay trên tầng trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể của sinh vật đó phát ra, phảng phất như chỉ cần một hơi thở là có thể thổi bay toàn bộ chợ Nam Sơn Tập.
Trời đất.
Là Rồng trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ thế giới này thực sự tồn lại loại sinh vật trong truyền thuyết?
Cẩu Thặng nói:
- Trong truyền thuyết, Ngọc Lam Đế Cung quả thật có Thần Long võ sĩ thần bí, siêu việt toàn bộ binh chủng. Mỗi một Thần Long võ sĩ, đều là tồn tại có thể nghịch chuyển thắng bại chiến tranh, chẳng qua rất ít khi thấy Thần Long võ sĩ ra tay, trừ phi gặp phải chiến tranh vô cùng trọng yếu. Vây diệt Hắc Ám Đế Thành, liệu có cần gây ra động tĩnh lớn như vậy không? Ngay cả Long Tượng Thần Võ và Thần Long võ sĩ cũng xuất động.