• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 1041-1045

Chương 1041 Hội võ bắt đầu

Yên tĩnh!

Toàn bộ diễn võ trường lập tức yên tĩnh như chết!

Từ hai người giao thủ đến lúc Diệp Trần đánh bại Đoan Mộc Bằng Vân trước sau ngay cả một phút cũng không có đến!

Ngay cả ở dưới tình huống Đoan Mộc Bằng Vân sử xuất sát chiêu thế mà vẫn còn bại, hơn nữa còn bại dứt khoát tới như thế hoàn toàn như vậy!

Đến lúc này, không còn có người nào dám xem nhẹ người trẻ tuổi trước mắt này, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì tất cả đều hiện ra vẻ kính sợ nồng đậm.

Gia chủ Đoan Mộc gia cười ha ha một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Trần, nhìn hắn một cái thật sâu, hướng về phía Đoan Mộc Phong ở một bên nói:

"Phong đệ, ngươi tìm cho Đoan Mộc gia chúng ta tìm được một cái hạt giống thật tốt a! Ta quyết định đại hội võ lực của thất tộc lần này giao cho ngươi một tay xử lý! Đoan Mộc gia chúng ta lần này ở trên đại hộc võ lực nhất định phải hót ra tiếng hót làm kinh người!"

Đoan Mộc Phong vội vàng khom người xưng vâng, Diệp Trần thì một mặt bình thản, phảng phất giống như không nghe thấy gì.

Nếu như không phải vì tiếp cận Bồ Đề cổ thụ kia, hắn cũng chẳng thèm ở chỗ này lãng phí thời gian.

Chớ nói Đoan Mộc Bằng Vân, cho dù cái gọi là tam đại thiên tài kia hắn căn bản cũng không có để vào trong mắt.

...

Khoảng thời gian một tháng vội vàng mà qua, chỉ chớp mắt cũng đã đến thời gian hội võ hay còn gọi là đại hội võ lực của bảy tộc.

Mà Diệp Trần, ở trong khoảng thời gian một tháng này vẫn luôn ở trong Đoan Mộc thành.

Bây giờ Đoan Mộc Phong là người duy nhất biết thân phận thực sự của hắn, mà Diệp Trần đối với người này lại không hoàn toàn tín nhiệm, nhất định phải giám sát chặt chẽ người này, phòng ngừa hắn mật báo với Cơ gia.

Đương nhiên, trong một tháng này Diệp Trần cũng không có nhàn rỗi, hắn gần như đặt tất cả tinh lực vào việc luyện hóa Vĩnh Hằng chi thạc.

Trải qua cố gắng trong một tháng, Vĩnh Hằng chi thạch đã được hắn luyện hóa gần một nửa, phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì càng thêm ngưng thực cường đại hơn!

Hơn nữa, hắn còn từng thông qua Thời Không pháp tắc tiến hành thôi diễn, phát hiện tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này dường như chỉ có khoảng một phần mười so với ngoài giới.

Nói cách khác thì nơi này trôi qua một tháng thì ở ngoại giới cũng chỉ có trôi qua ba ngày mà thôi.

Như thế để cho Diệp Trần an tâm không ít!

Một ngày này, hội võ bảy tộc cuối cùng cũng bắt đầu:

Đoan Mộc Phong mang theo Diệp Trần và bốn tên thiên tài còn lại của Đoan Mộc gia rời khỏi Đoan Mộc thành, thắng tới tổ địa của Cơ gia mà đi.

Cơ gia làm đại thế lực đệ nhất của núi Huyễn Diệt, đứng đầu trong bảy đại gia tộc, ở vào bên trong khu vực cốt lõi nhất của núi Huyễn Diệt, Chu Hoàng thành!

Nghe nói ở mười vạn năm trước, lúc mà Cơ gia cường thịnh nhất từng áp đảo sáu tộc khác, nhất thống toàn bộ núi Huyễn Diệt, thành lâp qua một cái triều đại, quốc hiệu là Chu, Chu Hoàng thành bởi vậy mà có cái tên gọi này.

Mà Bồ Đề cổ thụ thì ở trên núi Chu Hoàng trong Chu Hoàng thành!

Một nhóm sáu người ít nhất cũng đều đã có tu vi cảnh giới Hợp Đạo, mấy vạn dặm chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt cũng đã đến được Chu Hoàng thành.

Sau khi Đoan Mộc Phong báo ra lai lịch và thân phận của mình, thủ vệ của Chu Hoàng thành lập tức cho qua.

Sáu người đang chuẩn bị bước vào trong đó, bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng hò hét, lại có một đám người đã bay tới trước cửa thành.

"Ơ! Đây không phải là trưởng lão của Đoan Mộc gia sao? Không nghĩ tới Đoan Mộc gia lần này thế mà phái ngươi tới! Đây là để chuẩn bị cho việc vò đã mẻ không sợ sứt sao? Ha ha ha!" Một giọng nói tràn ngập tiếng giễu cợt đột nhiên vang lên.

Người nói chuyện này là một ông lão trên người mặc trường bào màu lam, dáng vẻ có chút cao ngạo, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường.

Người của Đoan Mộc gia, ngoài Diệp Trần ra, tất cả đều thay đổi sắc mặt, nhất là Đoan Mộc Phong, vẻ mặt trở nên khó coi vô cùng:

"Nam Cung Hải! Lời này của ngươi là có ý gì?"

Hóa ra đám người trước mắt này là người của Nam Cung gia một trong bảy đại gia tộc.

Mà ông lão áo lam này thì là Nam Cung Hải đại trưởng lão của Nam Cung gia, tu vi còn ở trên Đoan Mộc Phong.

Nam Cung Hải lại cười ha ha một tiếng nữa:

"Không có ý gì! Lão phu nhớ rõ, Đoan Mộc gia các ngươi hình như đã hơn một trăm năm rồi đều không thể tiến vào tam cường đi? Cần gì phải đến đây để rước nhục a? Hắc hắc!"

Ở trong suy nghĩ của Nam Cung Hải, Đoan Mộc gia sớm trở thành gia tộc yếu nhất trong bảy đại gia tộc, cứ tới mỗi lần Hội võ thất tộc đều sẽ bị sáu đại gia tộc khác hung hăng chà đạp, gia chủ và đại trưởng lão của Đoan Mộc gia đều không có đến đây, rất rõ ràng là không muốn bị gia tộc khác chế giễu, lúc này mới phái Đoan Mộc Phong có địa vị không cao tới đây.

Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì hai mắt lập tức trừng một cái, suýt chút nữa thì muốn nổi xung lên, tuy nhiên vừa nghĩ tới Diệp Trần ở bên cạnh thì ngay lập tức Đoan Mộc Phong bình tĩnh lại, trên mặt ngược lại hiện ra nụ cười tinh quái:

"Chuyện Đoan Mộc gia chúng ta cũng không cần Nam Cung trưởng lão tới quan tâm! Bởi vì cái gọi là phong thủy luân chuyển, lần này nói không chừng lại đến lượt Đoan Mộc gia tộc ta đại triển thần uy cũng nên!"

Đoan Mộc Phong nói xong lời này cũng không tiếp tục để ý tới Nam Cung Hải, trực tiếp mang theo năm người bước vào trong Chu Hoàng Thành.

"Ừm?"

Nam Cung Hải thấy Đoan Mộc Phong tự tin như vậy thì lập tức nhướng mày, ánh mắt hướng về phía trên mấy người Đoan Mộc gia nhìn lướt qua, cuối cùng thì rơi vào trên người Đoan Mộc Bằng Vân, bỗng nhiên hướng về phía nam thanh niên cường tráng bên cạnh trên mặt đang chứa đầy sát khí, nói:

"Nghe nói Đoan Mộc Bằng Vân của Đoan Mộc gia kia có thiên phú cũng không kém, nếu ngươi gặp phải thì cũng phải cẩn thận một chút!"

Nam thanh niên kia lập tức cười ngạo nghễ:

"Hải thúc yên tâm! Ta đã từng giao thủ qua với Đoan Mộc Bằng Vân, tiểu tử kia tuyệt đối không phải là đối thủ của ta! Đoan Mộc Phong kia cũng dám vô lễ với Hải thúc ngươi như thế, nếu như để cho ta gặp được người của Đoan Mộc gia thì ta chắc chắn..."

Nam thanh niên kia nói đến đây, sao đó làm một cái động tác đưa tay lên cổ cắt!

Nam Cung Hải nghe được lời này của nam thanh niên thì hai mắt lập tức khẽ híp lại một cái, nhẹ gật đầu nói:

"Rất tốt! Ta ngược lại muốn nhìn xem, lão già Đoan Mộc Phong này đến lúc đó còn đắc ý ở trước mặt ta như thế nào nữa!"

...

Sau khi Diệp Trần và mấy người của Đoan Mộc gia tiến vòa Chu Hoàng thành, lại đi về phía trước hơn nghìn dặm, đi vào bên trong một dãy núi có linh khí vô cùng nồng đậm.

"Đó chính là Bồ Đề cổ thụ!"

Đoan Mộc Phong chỉ vào nơi xa, bỗng nhiên mở miệng nói, rất rõ ràng là nói với Diệp Trần.

Diệp Trần giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ở nơi cách nơi đât mấy chục dặm, trên một đỉnh núi cao tới gần vẹn mét, có một cái cổ thụ vô cùng cao lớn đang đứng ở đó.

Trên cây cổ thụ này phát tán ra ánh vàng màu tím nhàn nhạt, hơn nữa xung quanh còn có mây mù lượn lờ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thần bí.

Hơn nữa cây cổ thụ này rất cao, lao thằng vào trong mây mù, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng dường như có thể xuyên qua toàn bộ trời xanh!

Diệp Trần vừa đi theo mọi người nhanh chóng tới gần, vừa nhịn không được phóng xuất ra thần niệm đi dò xét cây cổ thụ kia, trong lòng lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Bởi vì hắn phát hiện, bên trong cây cổ thụ này bao hàm một cỗ lực lượng thần bí, lại có một loại khí tức đến từ hỗn độn!

Mà gần như đồng thời, Diệp Trần rõ ràng cảm nhận phù văn Hỗn Độn pháp tắc ở sâu trong đan điền mình vậy mà cũng bắt đầu hơi rung động lên, thậm chí như thể lúc nào cũng muốn phá thể mà ra!

Diệp Trần lập tức vừa sợ lại ngạc nhiên, từ khi hắn ngưng tụ ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình cảnh mất khống chế này, thậm chí phản ứng so với lúc trước tiếp xúc với Vĩnh Hằng chi thạch còn mạnh hơn!

"Xem ra Bồ Đề cổ thụ này quả nhiên thật không đơn giản!"

Trong lòng Diệp Trần đang nghĩ:

Ầm ầm!

Bồ Đề cổ thụ kia không biết vì sao thế mà cũng đung đưa kịch liệt, tính cả xung quanh dãy núi, thậm chí toàn bộ Chu Hoàng thành, thậm chí toàn bộ núi Huyễn Diệt, tất cả đều bị chấn động theo!
Chương 1042 Thắng bại khó liệu!

Rầm rầm rầm!

Sau khi toàn bộ núi Huyễn Diệt xảy ra chấn động, từng đạo khí tức cường hãn từ khắp các ngõ ngách trên núi Huyễn Diệt phóng lên trời cao!

"Chuyện gì xảy ra?"

"Dường như là từ hướng Bồ Đề cổ thụ truyền tới!"

"Bồ Đề cổ thụ đã sừng sững vô số kỷ nguyên, hình như từ trước tới nay chưa từng xảy ra loại tình huống như vừa rồi!"

...

Vào lúc này, toàn bộ cường giả của núi Huyễn Diệt, tất cả đều cảm thấy vô cùng chấn kinh và nghi hoặc.

Duy chỉ có Diệp Trần là mơ hồ có thể cảm nhận được, sở dĩ Bồ Đề cổ thụ xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, dường như là có quan hệ với phù văn Hỗn Độn pháp tắc trong cơ thể mình!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức điều động chân nguyên trong cơ thể, áp chế phù văn Hỗn Đôn pháp tắc đang trong trạng thái xao động xuống, một lần nữa áp chế trở vào sâu trong đan điền.

Quả nhiên, sau khi Diệp Trần áp chế phù văn Hỗn Độn pháp tắc trong cơ thể lại thì núi Huyễn Diệt trước đó một mực đang không ngừng rung động lập tức lại yên tĩnh trở lại một lần nữa, khôi phục yên lặng như trước đó.

Diệp Trần lập tức càng thêm vững tin, Bồ Đề cổ thụ vừa rồi xao động chắc chắn có liên quan rất lớn tới phù văn Hỗn Độn pháp tắc của mình, tuy nhiên nguyên nhân cụ thể là gì thì chỉ sợ chỉ có sau khi tiếp xúc gần lại mới có thể có được kết quả.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần và người của Đoan Mộc gia đã đi tới dưới chân núi Chu Hoàng.

Chờ khi thấy rõ ràng diện mục chân chính của Bồ Đề cổ thụ, Diệp Trần lập tức càng lúc càng cảm thấy rung động.

Chỉ thấy Bồ Đề cổ thụ này, chẳng những cao vút trong mây, không nhìn thấy điểm cuối cùng, đường kính thì hơn ngàn mét, nhìn qua vô cùng to lớn vĩ ngạn, từng rễ cây đều tráng kiện, đâm sâu vào bên trong núi Chu Hoàng, gần như bao trùm toàn bộ cả ngọn núi!

Dù là trước đó Diệp Trần sớm đã chuẩn bị tâm lý một chút, lúc này được nhìn thấy thì vẫn bị cái cây cổ thụ hùng vĩ này làm cho rung động.

Thâm chí Diệp Trần cũng không biết vì sao, trong lòng vậy mà mơ hồ có một loại ảo giác, cảm thấy cây Bồ Đề cổ thụ trước mắt này cũng không phải là thực vật, mà là một người! Một người khổng lồ ngồi xếp bằng trên núi Chu Hoàng!

"Cảm giác thật là kỳ quái!"

Trong lòng Diệp Trần âm thầm cảm thấy ngạc nhiên, không nhịn được mà muốn lập tức tiến lên, tới gần cây Bồ Đề cổ thụ kia để tìm tòi hư thực.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc mà Diệp Trần lại cảm ứng được, ở bên trên ngọn núi này còn có một đạo khí tức vô cùng khủng bố!

Không cần hỏi, chủ nhân của đạo khí tức khủng bố này, chắc là vị lão tổ kia của Cơ gia.

"Xem ra lời đồn không phải là giả, khí tức của vị lão tổ Cơ gia này, so với cường giả cảnh giới Độ Kiếp bình thường còn phải mạnh hơn rất nhiều, tuy nhiên cùng Hạo Thiên đại đế, Hỗn Nguyên đại đế cấp bậc cường giả kia thò có lẽ còn có khoảng cách nhất định..."

Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy đoán, bỗng nhiên một giọng nói cởi mở vang lên:

"Người của Đoan Mộc gia và Nam Cung gia cũng tới, bây giờ bảy đại gia tộc đã đến đầy đủ, Hội võ bảy tộc chúng ta có thể bắt đầu được rồi!"

Sau khi giọng nói này rơi xuống, mấy chục cái bõng người đột nhiên xuất hiện, thi nhau bay lượn mà tới.

Người mở miệng nói chuyện là một ông lão mặc trường bào màu vàng kim, khí tức vô cùng hùng hậu, hiển nhiên là một tên Độ Kiếp đế quân, hơn nữa tu vi dường như so với Đoan Mộc Phong còn phải cao hơn rất nhiều.

"Người này tên là Hiên Viên Hồng Liệt, là đại trưởng lão của Hiên Viên gia, ở trên toàn bộ núi Huyễn Diệt thì thực lực của người này cũng đủ để đứng vào hàng mười vị trí đầu!"

Đoan Mộc Phong thông quan thần thức, kịp thời hướng Diệp Trần mở miệng giới thiệu:

"Nhìn thấy tên thanh niên bên cạnh Hiên Viên Hồng Liệt kia không? Hắn chính là Hiên Viên Phá, nhân vật thiên tài mạnh nhất của Hiên Viên gia tộc!"

Diệp Trần nghe được lời này thì không thể không nhìn thoáng qua thanh niên ở bên cạnh Hiên Viên Hồng Liệt, tuy nhiên cũng không có quá để ở trong lòng.

Giọng nói của Hiên Viên Hồng Liệt rơi xuống, lập tức nhận được sự tán đồng của mấy tên cường giả khác:

"Không sai! Cơ đại trưởng lão, bây giờ bảy tộc đã tập trung đầy đủ, hiện tại chúng ta cũng đã có thể đi lên rồi chứ?"

Người nói chuyện là một nữ tử trung niên trên người mặc áo bào đỏ, phong thái yểu điệu, trên người không chỉ hiện ra khí tức thành thục mị hoặc mê người, hơn nữa tu vi khí tức cũng cường đại không bình thường, so với Hiên Viên Hồng Liệt trước đó cũng không kém bao nhiêu.

"Nữ nhân này là Địa Tế Ti của Văn Nhân gia, tên là Văn Nhân Hồng Diệp, nữ tử mang theo cái khăn che mặt kia chính là Văn Nhân Nguyệt thiên tài tuyệt đỉnh trong thế hệ tuổi trẻ của Văn Nhân gia!"

Giọng nói của Văn Nhân Hồng Diệp vừa mới rơi xuống, Đoan Mộc Phong lại hướng Diệp Trần giới thiệu một lần nữa.

Diệp Trần gật đầu một cái, cũng không có quá để ở trong lòng.

Thật ra thì không thể không nói, trên núi Huyễn Diệt rất thích hợp cho việc tu luyện, chẳng những khoảng thời gian trôi qua chậm chạp, hơn nữa linh khí lại vô cùng nồng đậm, vô luận là Hiên Viên Phá hay là Văn Nhân Nguyệt đều có thể xưng là kinh tài tuyệt diễm, nếu như đặt ở ngoại giới thì tuyệt đối đều là thiên tài trăm vạn năm mới có!

Nếu không phải Diệp Trần có át chủ bài mạnh hơn thì thật đúng là không cách nào cùng chống lại nhân vật thiên tài trong thế giới này.

Rất rõ ràng, người này chính là Văn Nhân Hồng Diệp trong miệng vị đại trưởng lão của Cơ gia kia!

Hóa ra, vừa rồi Bồ Đề cổ thụ sinh ra bạo động, những cường giả này đều không kịp chờ đợi muốn tiến lên tìm hiểu nguyên nhân thì lại bị vị đại trưởng lão của Cơ gia này lấy lý do người của bảy đại tộc chưa tới đông đủ để ngăn lại.

Nói cho cùng thì nơi này bây giờ dù sao cũng là địa bàn của Cơ gia!

Đương nhiên, đại trưởng lão Cơ gia cũng không dám tỏ ra tức giận với mọi người, cho nên mới lấy ra một cái lý do như vậy.

Bây giờ người của Đoan Mộc gia và Nam Cung gia cũng đã đến đông đủ, hắn tự nhiên cũng không có lý do ngăn cản nữa.

"Cái này...các vị đợi tam chút chờ ta bẩm báo với lão tổ!"

Nói xong lời này, đại trưởng lão Cơ gia hướng về phía đỉnh núi khom người thi lễ một cái, chắc là thông qua thần niệm giao lưu với vị lão tổ Cơ gia ở trên đỉnh núi kia.

Ngay sau đó:

Bạch!

Một bóng người từ trên đỉnh núi nổ bắn mà tới, lại là một nam thanh niên khí vũ hiên ngang.

"Người này chính là Cơ Vô Cương!"

Nam thanh niên vừa mới xuất hiện, Đoan Mộc Phong lập tức hướng Diệp Trần truyền âm nói.

Hai mắt Diệp Trần cũng không thể không híp lại một cái, trong ánh mắt nhìn về phía Cơ Vô Cương hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, không biết vì sao, tu vi của tên Cơ Vô Cương này rõ ràng có lực lượng ngang với Hiên Viên Phá và Văn Nhân Nguyệt, thế nhưng từ trên người hắn, Diệp Trần lại cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm!

Cơ Vô Cương nở nụ cười đi tới trước mặt mọi người, chắp tay nói:

"Lão tổ nhà ta nghe nói tiền bối sáu tộc đã đến thì rất vui vẻ, đặc biệt phái vãn bối tới đây để nghênh đón!"

Các cường giả nghe được lời này của Cơ Vô Cương thì lập tức tất cả đều hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.

Lão tổ Cơ gia đây chính là cường giả được công nhận là đệ nhất trên núi Huyễn Diệt, nếu không phải cố kỵ sự tồn tại của người này thì sáu tộc còn lại cũng không có khả năng dễ dàng bỏ qua mà để cho Cơ gia chiếm cứ Bồ Đề cổ thụ nhiều năm như vậy.

Chẳng mấy chốc, ở dưới sự dẫn dắt của Cơ Vô Cương, tất cả mọi người đều thành thành thật thật mà leo lên đỉnh núi.

Mà sau khi đi hướng về phía Bồ Đề cổ thụ càng ngày càng tới gần thì phù văn Hỗn Độn pháp tắc sâu trong đan điền của Diệp Trần lập tức lại bắt đầu hơi xao động không ngừng!

Diệp Trần lập tức chau mày, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng:

Hắn nghìn tính vạn tính cũng không có tính tới, phù văn Hỗn Độn pháp tắc thế mà lại có cảm ứng bới Bồ Đề cổ thụ lớn tới như vậy!

Nếu để cho các cường giả của núi Huyễn Diệt này biết được thì chỉ sợ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Để cho an toàn, đợi lát nữa khi bắt đầu tỷ thì thì hắn có khả năng sẽ không sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc.

Cứ như vậy, thắng thua như thế nào thì thật đúng là khó đoán!
Chương 1043 Quả hồng mềm!

Diệp Trần bây giờ không có Diệt Thế Ma đao, lại không thể sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc, thậm chí ngay cả Trường Sinh chung lúc trước giao thủ với Cơ gia cũng đã động tới, sợ là cũng không thể tùy tiện mang ra sử dụng.

Cứ như vậy, thực lực của Diệp Trần bị suy yếu đi ít nhất hơn phân nửa!

Chẳng mấy chốc, được Cơ Vô Cương dẫn đường, mọi người đã đi tới trên đỉnh núi, nhìn lên cây Bồ Đề cổ thụ ở khoảng cách gần, càng làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh, nó giống như một cây trụ chống trời khổng lồ, đứng lặng im ở trên đỉnh núi này.

Mà ở dưới cây Bồ Đề cổ thụ này thì có một ông lão mặc áo bào trắng, trên đầu là mái tóc dài đã bạc trắng, khí tức sâu không lường được đang ngồi ở đó, cũng làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh!

Không cần nói cũng biết, người này tự nhiên chính là vị lão tổ kia của Cơ gia!

"Lão tổ, người của sáu đại gia tộc khác đều đã đến!"

Cơ Vô Cương đi lên trước, rất cung kính hướng về phía lão tổ Cơ gia thi lễ một cái, thận trọng mở miệng nói.

Lão tổ Cơ gia lúc này mới chậm rãi mở đôi mắt già nua của mình ra, mắt nhìn lướt qua trên thân mọi người ở phía dưới một lượt.

Tất cả mọi người bị ánh mắt của lão tổ Cơ gia quét đến thì lập tức vội vàng thi nhau cúi mình hành lễ.

Nói đùa, đệ nhất nhân núi Huyễn Diệt há lại chỉ là hư danh?

Bất kể là nói về bối phận hay là về thực lực, đều đủ để khiến các cường giả vì đó mà cúi mình.

Nhưng mà lại chỉ có một người duy nhất, từ đầu đến cuối vẫn đứng thẳng tắp ở nơi đó, cũng không có khom mình hành lễ, còn đối mặt nhìn nhau với lão tổ Cơ gia một lát.

Người này tự nhiên chính là Diệp Trần.

"Ừm?"

Lão tổ Cơ gia hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại có người dám đối mặt với uy áp của hắn, ánh mắt không thể không dừng lại ở trên người Diệp Trần thêm một lát.

"Làm càn! Nhìn thấy lão tổ nhà ta lại dám không hành lễ! Quỳ xuống cho ta!"

Cơ Vô Cương kia nhìn thấy Diệp Tràn ngang nhiên mà đứng, dám bốn mắt nhìn nhau với lão tổ Cơ gia hắn thì lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời phóng xuất ra một đạo công kích bằng thần niệm, hướng về phía Diệp Trần mà đánh tới!

Theo suy nghĩ của Cơ Vô Cương thì Diệp Trần chắc là một tên tiểu bối của Đoan Mộc gia, cho nên cũng không có để hắn vào mắt, đồng thời cũng muốn mượn cơ hội này để thị uy với sáu đại gia tộc khác.

Đáng tiếc là hắn đã lựa chọn sai mục tiêu!

Đối mặt với công kích bằng tinh thần của Cơ Vô Cương, Diệp Trần vẫn như cũ ngang nhiên mà đứng, không hề động một chút nào.

"A?"

Cơ Vô Cương hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà ngăn cản công kích bằng thần niệm của hắn dễ dàng như vậy, trên mặt lập tức hơi hiện ra vẻ kinh ngạc.

Đương nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi, dù sao hắn chỉ là sử dụng thần niệm công kích, cũng không có sử xuất thực lực chân chính.

Vốn hắn chỉ cảm thấy, một tên tiểu tử vô danh đến từ Đoan Mộc gia, căn bản không có khả năng tiếp nhận uy áp của chính mình, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên như vậy:

"Tiểu tử này được! Xem ra bản công tử xem nhẹ ngươi!"

Cơ Vô Cương nói xong, đang chuẩn bị động thủ với Diệp Trần.

Không nghĩ tới lúc này lão tổ Cơ gia ở đằng sau mở miệng:

"Vô Cương, ở trước mặt các vị tiền bối, không được làm mất cấp bậc lễ nghĩa!"

Thấy lão tổ nhà mình mở miệng, Cơ Vô Cương vội vàng khom người xưng vâng, tuy nhiên lại oán hận liếc mắt nhìn Diệp Trần một cái, lúc này mới chậm rãi lui trở về.

"Người của bảy đại gia tộc cũng đã đến, vậy thì bắt đầu đi!"

Sau khi Cơ gia lão tổ liếc mắt nhìn Diệp Trần thì cũng không có so đo chuyện vừa rồi, tay áo dài nhẹ nhàng dơ lên ngăn lại, sau đó hướng về phái mọi người mở miệng nói.

Mọi người cũng không biết, Cơ Vô Cương và Diệp Trần đã âm thầm giao thủ được một lần rồi.

Ở trên đỉnh núi là một cái sân rộng lớn, hiển nhiên chính là sân bãi dùng để tổ chức Hội võ bảy tộc.

Người của bảy tộc lựa chọn vị trí mà đứng, đại trưởng lão Cơ gia lại chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, nói:

"Các vị! Hội võ bảy tộc, là truyền thống của bảy đại gia tộc chúng ta, đã kéo dài mấy chục vạn năm, quy tắc thì ta chắc rằng mọi người ở đây đều đã hết sức rõ ràng cho nên ta cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, bây giờ bắt đầu!"

Liên quan tới quy tắc của Hội võ bảy tộc, trước khi tới đây thì Đoan Mộc Phong cũng đã giới thiệu qua với Diệp Trần:

Bảy đại gia tộc, mỗi một gia tộc đều phái ra năm người tham chiến, tổng cộng là ba mươi lăm người.

Cuối cùng tìm ra được mười người đứng đầu, mỗi người sẽ nhận được một cái hạt Bồ Đề, đối với việc lĩnh hội thiên đạo pháp tắc có lợi ích rất lớn!

Ba người đứng đầu thì càng là có thể tiến vào không gian bên trong Bồ Đề cổ thụ để tiến hành tu luyện!

Tuy nhiên, quy tắc tỷ thì cũng không phải là dựa theo hình thức hai người một cặp tiến hành đối chiến mà là đoàn thể đánh trận!

Bảy đại gia tộc chính là bảy cái đoàn thể, mỗi một đoàn thể, ở mỗi một vòng đều có được một cái cơ hội tùy ý hướng đoàn thể khác chủ động khởi xướng khiêu chiến!

Mà nếu như một đoàn thể nào đó vô cùng nhỏ yếu thì sẽ trở thành mục tiêu công kích, rất có thể ở vòng đầu tiên đã bị đạo thải.

Mà ở dưới loại quy tắc này, gia tộc có nội tình càng mạnh, khả năng đi tới sau cùng cũng sẽ càng lớn!

Hết cách rồi, vô luận đi tới nơi nào, quy tắc thường thường đều là có lợi cho cường giả, mạnh được yếu thua là quy tắc không bao giờ thay đổi từ trước cho tới nay.

Chẳng mấy chốc thì vòng thứ nhất chính thức bắt đầu.

Một tên nam thanh niên ở bên trong trận doanh của Nam Cung gia, lách mình đi ra:

"Ta, Nam Cung Đào, Nam Cung gia khiêu chiến Đoan Mộc gia!"

Xoạt!

Nam thanh niên kia vừa mới nói ra lời này thì toàn bộ mọi người ở đây, đầu tiên là xì xào bán tán, sau đó thì thi nhau cười to.

Đoan Mộc gia bây giờ đã là gia tộc yếu nhất trong bảy đại gia tộc, hơn ngàn năm qua quả thực là đúng với nghĩa quả hồng mềm.

Nhất là trăm năm gần đây, thậm chí ngay cả số lần vượt qua vòng thứ nhất cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!

Nam Cung Đào này vừa lên thì đã khiêu chiến Đoan Mộc gia, cũng là không có gì đáng trách.

Mà người của Đoan Mộc gia cảm nhận được sự chế giễu của mọi người xung quanh thì vẻ mặt của mấy người ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Mà ngay cả Diệp Trần cũng không thể không khẽ chau mày:

Tuy rằng hắn đối với Hội võ của bảy tộc này cũng không có hứng thú gì, chẳng qua hiện nay đã lấy thân phận của Đoan Mộc gia để mà tham chiến, bị mọi người coi thường như thế thì trong lòng tự nhiên cũng có chút khó chịu.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị đứng ra thì Đoan Mộc Bằng Vân ở một bên cũng đã vượt lên trước hắn một bước, từ trong trận doanh của Đoan Mộc gia nhảy ra ngoài:

"Nam Cung Đào! Bản công tử đến lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!"

Oanh!

Đoan Mộc Bằng Vân nhảy vào giữa sân, đồng thời tế ra một kiện pháp bảo trường kiếm, thực lực Hợp Đạo hậu kỳ, cũng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, oai phong lẫm liệt!

Mọi người thấy Đoan Mộc Bằng Vân xuất hiện thì lập tức thi nhau gật đầu, tất cả đều không thể không thu hồi mấy phần coi thường.

Từ khí tức mà Đoan Mộc Bằng Vân hiện ra tới xem, tuy rằng còn chưa đủ để so sánh với tam đại thiên tài, nhưng mười vị trí đầu có lẽ còn có thể tranh được!

Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, khí tức của Đoan Mộc Bằng Vân này so với một tháng trước đó dường như bén nhọn hơn rất nhiều, hiển nhiên sau khi trải qua thất bại lần trước đã để cho hắn phải nỗ lực hơn.

Mà Nam Cung Đào kia thì dường như đối với thực lực mà Đoan Mộc Bằng Vân thi triển ra cũng hơi kinh ngạc một chút, tuy nhiên sau đó lại cười lạnh:

"Đoan Mộc Bằng Vân, Đoan Mộc gia các ngươi thì cũng chỉ có mình ngươi còn miễn cưỡng có thể làm đối thủ của ta, tuy nhiên ngay lập tức ta sẽ để cho ngươi hiểu khoảng cách giữa ta và ngươi có sự chênh lệch như thế nào!"

Nam Cùng Đào nói ra lời này thì bàn tay bỗng nhiên lật một cái, một cây trường thương màu bạc cũng đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

Xoạt!

Sau khi Nam Cung Đào tế ra pháp bảo của mình thì mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán lần nữa:

"Đây là, pháp bảo đỉnh cấp của Nam Cung gia, Bí Ngân Du Long thương!"

"Nghe nói đây chính là một kiện chuẩn Thần khí!"

"Xem ra Đoan Mộc gia lần này, đã được định sẵn là tay không mà về!"

...

Mọi người thi nhau lắc đầu, có người đã nhịn không được mà lại hiện ra vẻ chế giễu.
Chương 1044 Thua!

Đoan Mộc Bằng Vân nhìn thấy Nam Cung Đạo thế mà lấy ra Bí Ngân Du Long thương, vẻ mặt cũng trở nên có chút khó coi.

Hắn vốn còn muốn mượn cơ hội ở lần Hội võ thất tộc này, có một trận chiến mà thành danh, sửa sạch nhục nhã cho Đoan Mộc gia.

Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, bây giờ mới chỉ trận đầu, thế mà đã gặp cục diện như vậy.

Thực lực của hắn vốn là ngang bằng với Nam Cung Đào, nhưng sau khi trải qua chuyện bị Diệp Trần đánh bại thì ngược lại làm hắn có chỗ đột phá, vốn cho rằng có thể ép Nam Cung Đạo một bậc, thế nhưng bây giờ đối phương vậy mà gọi ra một kiện chuẩn Thần khí, tình hình lập tức trở nên rất bất lợi!

Nhưng chuyện đến mức độ này đã không thể lui, hắn cũng chỉ có thể liều chết chiến một trận.

"Bắt đầu đi!"

Vị đại trưởng lão của Cơ gia kia lại nhàn nhạt mở miệng lần nữa.

Tuy rằng, pháp bảo của Nam Cung Đào mạnh hơn nhiều so với pháp bảo của Đoan Mộc Bằng Vân, không thể không có chút không công bằng, thế nhưng trên đời này nào có công bằng tuyệt đối?

Pháp bảo cũng là một bộ phận của thực lực!

"Bằng Vân huynh, Bí Ngân Du Long thương bây giờ đang ở trong tay ta, ngươi còn không đầu hàng nhận thua sao?"

Nam Cung Đào nhìn xuống Đoan Mộc Bằng Vân, hiện ra vẻ đùa cợt.

Sau khi vẻ mặt của Đoan Mộc Bằng Vân dao động một lúc, cuối cùng cắn răng một cái:

"Cho dù trong tay ngươi có Thần khí thì lại như thế nào? Đoan Mộc Bằng Vân ta cũng chưa chắc sẽ thua!"

Nói xong lời này, Đoan Mộc Bằng Vân hét lớn một tiếng, kiếm mang trong tay tăng vọt, khí thế nhưng hồng, chủ động hướng Nam Cung Đào công đi qua.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Nam Cung Đào lập tức cười lạnh, lập tức thúc giục Thần khí trường thương trong tay, ngăn cản đi lên.

Ầm ầm!

Chớp mắt một cái, pháp bảo hai người đã va chậm với nhau vô số lần ở trên không trung, không gian xung quanh lập tức nổ tung ra, cả ngọn núi Chu Hoàng cũng phải lắc lư kịch liệt một hồi!

Cũng may cường giả xung quanh có bố chí lực lượng cấm chế, giam cầm lực phá hoại của cả hai vào trong sân, bằng không toàn bộ phương viên trăm dặm trên dãy núi chỉ sợ đều muốn bị hai người phá hủy!

Răng rắc!

Bỗng nhiên một tiếng một tiếng võ vụn làm người đau lòng vang lên:

Ầm!

Một bóng người từ bên trong hư không bay ngược mà ra!

Cũng là pháp bảo trường kiếm trong tay của Đoan Mộc Bằng Vân đã không chịu nổi gánh nặng, sau khi va chạm vô số lần rõ ràng đứt gãy ra.

Mà Đoan Mộc Bằng Vân cũng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên bản thân cũng đã chịu trọng thương.

"Ai!"

Mấy người của Đoan Mộc gia thấy cảnh này thì lập tức thi nhau lắc đầu thở dài.

Đoan Mộc Bằng Vân là nhân vật thiên tài kiệt xuất nhất mà mấy trăm năm nay mới xuất hiện trong Đoan Mộc gia, bây giờ ngay ở trận đầu thì đã thua trận.

Tuy rằng biết rõ nguyên nhân của chuyện này cũng không có gì đáng trách, thế nhưng là kết quả này vẫn là để cho mọi người có chút khó mà tiếp nhận.

"Đoan Mộc Bằng Vân! Ngươi cũng chỉ có loại trình độ này thôi sao? Thật sự làm cho ta quá thất vọng! Ha ha ha!" Nam Cung Đào ỷ vào ưu thế về Thần khí, chém gãy pháp bảo trường kiếm của Đoan Mộc Bằng Vân thì lập tức đắc ý cười lên ha hả.

Đoan Mộc Bằng Vân nghe được tiếng chế giễu của đối phương, trong nháy mắt hai mắt đỏ bừng, tức đến sùi bọt mép!

"Giết!"

Đoan Mộc Bằng Vân trong cơn giận dữ, trực tiếp quát lớn một tiếng, thân thể bắt đầu nhanh chóng co vào, ngưng tụ lại, cả người trong nháy mắt hóa thành một thanh lợi kiếm!

"Không được!"

Đoan Mộc Phong thấy cảnh này thì lập tức nhịn không được mà kêu lên thất thanh, đáng tiếc lúc này muốn ngăn cản thì cũng đã chậm rồi.

Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này thì vẻ mặt cũng không thể không đến hơi có chút nghiêm túc, một chiêu này của Đoan Mộc Bằng Vân cũng chính là chiêu trước đó dùng với hắn!

Lấy thân hóa kiếm, lưỡng bại câu thương!

Lúc đó, Diệp Trần lấy lực lượng Thời Không pháp tắc, trực tiếp hóa giải một chiêu này cho nên tránh khỏi bi kịch xuất hiện.

Thế nhưng là bây giờ, Nam Cung Đào kia hiển nhiên cũng không có năng lực như Diệp Trần a!

"Ồ! Đây là chiêu thức gì?"

Mọi người ở xung quanh nhìn thấy một sát chiêu này của Đoan Mộc Bằng Vân thì cũng thi nhau kinh hô lên.

Nam Cung Đào cũng cảm ứng được sự cường đại của một chiêu này thì sắc mặt lập tức có chút hơi đổi, chợt bên trong đôi mắt hiện ra sát khí cường đại:

"Tiểu tử không biết sống chết! Ngươi đã muốn liền mạng, vậy thì bản công tử sẽ giúp ngươi!"

"Long Thần Xuất Hải!"

Sau khi Nam Cung Đào quát lớn một tiếng, Bí Ngân Du Long thương trong tay hắn lập tức giống như sống lại, trong nháy mắt hóa thành một con cự long màu bạc dài đến mấy ngàn mét!

Cuối cùng, con cự long màu bạc kia và phi kiếm được Đoan Mộc Bằng Vân biến thành ở trên không trung hung hăng va chạm vào nào, sau đó thì một chùm ánh sáng chói mắt bao phủ hoàn toàn vào trong đó

Oanh long long long long!

Không gian lần nữa vỡ nát bởi lực xung kích của cú va chạm mạnh mẽ, bị hư không vô tận nuốt mất.

Khoảng chừng qua một lúc lâu:

Ầm!

Ầm!

Hai cái bóng người từ bên trong chùm sáng này bắn ra ngoài như hai viên đạn, bỗng nhiên chính là Nam Cung Đào và Đoan Mộc Bằng Vân.

Chỉ thấy Nam Cung Đào kia có thân hình chật vật, suy nhược thở gấp, thở gấp, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.

Chỉ có điều, thương thế của Đoan Mộc Bằng Vân ở một bên khác thậm chí còn nghiêm trọng hơn, vào lúc này đang trực tiếp rơi cắm hướng xuống dưới, trên người máu thịt sớm đã be bét!

"Thứ không biết sống chết! Ngươi đã muốn chết vậy thì bản công tử sẽ giúp ngươi!"

Không đợi thân thể Đoan Mộc Bằng Vân rơi xuống đất, Nam Cung Đào trong cơn giận dữ đã vung Bí Ngân Du Long thương trong tay lên, lần nữa hướng Đoan Mộc Bằng Vân hung hăng đánh xuống dưới!

Phải biết, bây giờ tuy Nam Cung Đào đã nắm chắc phần thắng, thế nhưng ở vòng thứ nhất thì đã bị thương không nhẹ, sau đó là vòng thứ hai, vòng thứ ba coi như rất khó khăn, chớ nói top ba người đứng đầu, chỉ sợ ngay cả vị trí top mười cũng là khó khăn!

Điều này làm sao có thể để cho Nam Cung Đào không giận?

Mắt thấy một thương này của Nam Cung Đào rơi xuống, Đoan Mộc Bằng Vân kia gần như là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Tuy rằng, Đoan Mộc Phong lúc này đã phản ứng lại, ngay lập tức xông lên phía trước để cứu, thế nhưng hiển nhiên là không còn kịp!

Diệp Trần thấy thế thì không thể không lắc đầu, cuối cùng tâm niệm vừa động, điều động một chút lực lượng Thời Không pháp tắc ở bên trong phù văn Hỗn Độn pháp tắc:

"Đi!"

Sau khi Diệp Trần cong ngón búng ra:

Ông ~

Lực lượng Thời Không ở xung quanh, ở dưới kích thích của Diệp Trần lập tức xảy ra vặn vẹo một lúc.

Mà một kích trí mạng của Nam Cung Đào kia sau khi chịu sự ảnh hưởng bởi cỗ lực lượng Thời Không vừa vặn sượt qua sát vai Đoan Mộc Bằng Vân.

"Sao lại thế!"

Một kích của Nam Cung Đào thất thủ thì lập tức kinh hô một tiếng, muốn xuất kích lần nữa nhưng lúc này Đoan Mộc Phong đã chạy tới.

Đoan Mộc Phong ôm chặt lấy Đoan Mộc Bằng Vân, nhanh chóng lui về trong trận doanh của chính mình:

"Đoan Mộc gia ta nhận thua!"

Tuy nói sinh tử trên lôi đài chớ luận, thế nhưng là Đoan Mộc Phong đã mở miệng nhận thua, đồng thời cứu được Đoan Mộc Bằng, Nam Cung Đào tự nhiên không còn cách nào để tiếp tục đi truy kích nữa.

Tuy nhiên, khiến cho mọi người cảm thấy tò mò chính là, một kích trí mạng vừa rồi của Nam Cung Đào, tại sao Đoan Mộc Bằng Vân lại tránh thoát được?

Các cường giả của bảy đại gia tộc, tất cả đều nghi hoặc không hiểu, ngay cả lão tổ Cơ gia ở phía trên đỉnh núi cũng không thể không nhướng mày, hiện ra vẻ suy tư.

Mà vào đúng lúc này:

Ầm ầm!

Cây Bồ Đề cổ thụ ở trên đỉnh núi kia lập tức chấn động một lần nữa, lập tức cắt ngang suy nghĩ của tất cả mọi người.

Tuy nhiên ngay sau đó thì lại khôi phục trở lại sự yên tĩnh, phảng phất như trước đó không có chuyện gì xảy ra.

Các cường giả ngay lập tức cảm thấy ngạc nhiên lần nữa, nhất là lão tổ Cơ gia kia không thể không chau mày, rơi vào bên trong trầm tư.

Duy chỉ có Diệp Trần, ở trong lòng thầm hô một tiếng nguy hiểm thật!
Chương 1045 Điên rồi sao?

Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được có một cỗ lực lượng thần niệm mênh mông đảo qua trên người mình!

Là lão tổ Cơ gia!

“Liệu có phát giác được không?”

Trong lòng Diệp Trần hơi xiết chặt lại, đã làm tốt chuẩn bị lúc nào cũng có thể xuất thủ.

Tuy nhiên chỉ một lát thì đạo thần niệm mênh mông kia lại biến mất không thấy.

"Trận đầu, Nam Cung gia, Nam Cung Đào, thắng!"

Sau khi đại trưởng lão của Cơ qua tuyên bố kết quả xong, mọi người ở xung quanh lại phát ra từng tiếng cười nhạo.

Nam Cung Hải đại trưởng lão của Nam Cung gia, càng là nhìn qua Đoan Mộc Phong, trên mặt hiện ra đầy vẻ chế giễu, nói:

“Đoan Mộc trưởng lão, ta còn chờ để xem Đoan Mộc gia các ngươi đại triển thần uy đây này! Thật là khiến người ta thất vọng a! Ha ha!”

Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi, hắn tranh đua khoe khoang khoác lác, bây giờ lại bị đánh mặt trước mặt mọi người, trong lòng tự nhiên vô cùng buồn bực.

“Diệp huynh đệ, thể diện của Đoan Mộc gia chúng ta vậy coi như toàn bộ đều nhờ vào ngươi!”

Đoan Mộc Phong đành phải nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, thông qua thần thức truyền âm nói.

Hắn thấy, chỉ cần Diệp Trần chịu ra tay, chỉ là một tên Nam Cung Đào, căn bản không đáng nhắc tới.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, vẫn đứng ở phía sau, không có bất kỳ ý tứ muốn xuất chiến nào.

Vừa rồi lão tổ Cơ gia đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với hắn, lúc này hắn tự nhiên không thích hợp để lập tức xuất hiện.

Đoan Mộc Phong làm sao biết được vấn đề mấu chốt trong đó, thấy Diệp Trần không có bất kỳ biểu hiện gì, không biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào, lại cũng chỉ được coi như thôi

Sau đó, mấy gia tộc lớn còn lại cũng thi nhau phát động khiêu chiến, mà Đoan Mộc gia có thực lực yếu nhất, tự nhiên lại trở thành mục tiêu công kích.

Sau đó năm trận liên tiếp trôi qua, trong đó có ba trận, Đoan Mộc gia đều là đối tượng khiêu chiến, mà Diệp Trần thì từ đầu đến cuối không có xuất thủ, còn lại ba người tham chiến, tự nhiên cũng đều thua, duy chỉ còn lại có một mình Diệp Trần.

Trận thứ sáu, đến lượt Cơ gia khởi xướng khiêu chiến, một tên nam thanh niên từ trong trận doanh của Cơ gia đi ra:

“Ta, Cơ ga, Cơ Vô Chương, khiêu chiến Đoan Mộc gia!”

Oanh!

Sau khi giọng nói của nam thanh niên này rơi xuống thì toàn trường lập tức xôn xao lên, sau đó lại có từng đợt tiếng cười vang lên.

“Đoan Mộc gia tộc hình như đã thua bốn trận rồi a?”

“Năm người dự thi chỉ còn lại một người cuối cùng, không nghĩ tới Cơ Vô Chương này không cho Đoan Mộc gia một chút thể diện nào a!”

“Xem ra đã định sẵn là sẽ bị loại ngay ở vòng đầu tiên! Ha ha!”

...

Bên trong tiếng cười vang của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu, cuối cùng chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn vốn không muốn xuất thủ sớm như vậy, thế nhưng bốn tên tuyển thủ khác của Đoan Mộc gia, thật sự quá kém, bây giờ năm người tham gia dự thi thì cũng chỉ còn lại có mình hắn, hắn không xuất thủ cũng phải xuất thủ!

Đoan Mộc Phong nhìn thấy Diệp Trần cuối cùng cũng chịu đứng dậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt bốn người còn lại, tất cả cũng đều hiện ra vẻ mong chờ.

Diệp Trần chậm rãi bước vào giữa sân, đứng đối mặt với Cơ Vô Chương kia.

“Tiểu tử! Đoan Mộc gia các ngươi không chịu được một kích như thế, bản công tử vốn là cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn cho Đoan Mộc gia các ngươi giữ lại mấy phần mặt mũi, đáng tiếc muốn trách thì trách ngươi không biết sống chết, cũng dám vô lễ đối với lão tổ nha ta! Lão tổ nhà ta rộng lượng, không so đo với một tên tiểu bối, cũng không đại biểu cho bản công tử có thể chịu!”

Cơ Vô Chương liếc qua Diệp Trần, chậm rãi mở miệng nói, trên cả khuôn mặt đều hiện ra vẻ khinh miệt.

“Tiểu tử, ngươi nếu như thức thời, bây giờ lập tức dập đầu xin lỗi, sau đó thì trực tiếp nhận thua, bản công tử sẽ tha tội ngươi vô lễ trước đó, như thế nào?”

Ở trong suy nghĩ của Cơ Vô Chương thì nhân tài kiệt xuất bên trong Đoan Mộc gia kia nhất định chỉ có Đoan Mộc Bằng Vân, ngoài Đoan Mộc Bằng Vân ra, những người khác căn bản không đủ tư cách để hắn xuất thủ, nếu như không phải là bởi vì chuyên lúc nãy, để Cơ Vô Chương phải ra mặt giáo huấn Diệp Trần thì hắn thậm chí chẳng thèm đi khiêu chiến với Đoan Mộc gia!

Hai mắt Diệp Trần buông xuống, giống như không có nghe được lời nói của Cơ Vô Chương, cúi đầu im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Hoá ra:

Ngay tại vừa rồi lúc hắn vừa đi ra thì hắn rõ ràng cảm nhận được, vị lão tổ của Cơ gia đang ngồi ở chỗ cao trên đỉnh núi kia, chắc là đang để ý tới hắn!

Rất rõ ràng, trước đó Diệp Trần sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc dường như đã tạo ra sự hoài nghi cho ông lão này!

Diệp Trần bây giờ không dám chắc, nếu như chính mình sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc một lần nữa thì không biết ông lão này sẽ đối đãi với chính mình như thế nào?

Cơ Vô Chương thấy Diệp Trần cúi đầu không nói, hoàn toàn không để ý tới hắn thì hai mắt lập tức hơi trừng một cái, sau đó thì trên mặt hiện ra nụ cười lạnh:

“Được! Tiểu tử ngươi được! Ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì bản công tử sẽ thành toàn cho ngươi!”

Ầm ầm!

Diệp Trần không thèm để ý tới, đã kích hoạt lửa giận của Cơ Vô Chương, Cơ Vô Chương lập tức hét lớn một tiếng, trên người dâng lên một cỗ khí tức cuồng bạo, thậm chí ngay cả không gian xung quanh hắn ở dưới cỗ khí tức cuồng bạo này đều bị mạnh mẽ đè ép cho vỡ nát!

Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức thi nhau kinh hô lên:

“Đều nói Cơ Vô Cương này là thiên tài đệ nhất của Cơ gia, nghĩ không ra thực lực của Cơ Vô Chương này vậy mà cũng đã đạt tới mức độ cường đại như thế!”

“Chỉ nói riêng về khí tức, vậy mà đã có thể dễ dàng nghiền nát không gian, e là cho dù đi so sánh với Độ Kiếp Đế Quân chân chính cũng không kém quá nhiều!”

“Cơ gia không hổ là gia tộc đệ nhất núi Huyễn Diệt, nội tình này quả nhiên đáng sợ!”

“Còn về phần tiểu tử của Đoan Mộc gia kia, ngược lại là vô cùng lạ mắt, hơn nữa khí tức dường như cũng không mạnh, chỉ sợ ngay cả mười chiêu chắc cũng không chịu nổi a?”

...

Ở bên trong tiếng bàn tán của mọi người, dưới chân Cơ Vô Chương bỗng nhiên giẫm một cái, sau đó thì tung ra một quyền, không trung lập trức trở nên hỗn loạn run rẩy!

Ầm ầm!

Một đọa quyền ấn vô cùng sáng chói bá đạo, giống như một con cự long xuyên qua thời không, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Diệp Trần.

Mọi người ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc:

“Cơ Vô Chương thế mà không lưu thủ chút nào!”

“Xem ra hắn là thật sự tức giận!"

“Tiểu tử Đoan Mộc gia kia chỉ sợ phải xui xẻo!”

...

Diệp Trần nhìn thấy một quyền này của Cơ Vô Chương, cũng không thể không khẽ chau mày.

Thực lực của Cơ Vô Chương này so với Đoan Mộc Bằng Vân còn phải hơi cao hơn một bậc.

Đương nhiên, nếu như Diệp Trần sử dụng lực lượng pháp tắc, một chiêu là có thể đánh bại hắn!

Thế nhưng bây giờ, vị lão tổ của Cơ gia kia hiển nhiên đã để ý tới chính mình, hắn không thể không có chỗ thu liễm.

Lực lượng pháp tắc tạm thời là không thể dùng!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không tránh không né, vậy mà trực tiếp tiến lên một bước, cũng đánh ra ngoài một quyền, hơn nữa là một quyền không có gì đặc sắc, chân nguyên hoàn toàn thu lại vào bên trong cánh tay.

Hắn lại muốn lấy nhục thân ra đối kháng một quyền này của Cơ Vô Chương!

Xoạt!

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau lắc đầu.

Công phu mà Cơ Vô Chương tu luyện là lấy xu hướng bá đạo cường hoành mà phát triển, Diệp Trần thế mà lựa chọn cứng đối cứng với hắn thì quả thực chính là không biết sống chết a!

"Không biết sống chết!"

Cơ Vô Chương thấy cảnh này thì trên mặt không thể không hiện ra nụ cười lạnh.

Bản thân hắn chính là thiên tài đi theo con đường luyện thể, chỉ nói về so đấu lực lượng thì cho dù là ở trong tam đại thiên tài, hắn cũng không sợ chút nào.

Đối phương lại dám lấy nhục thần ra chọi cứng với hắn, há không phải là đúng như hắn muốn sao?

Ngay cả Đoan Mộc Phong thấy cảnh này thì sắc mặt cũng thay đổi lớn, trong lòng thầm mắng Diệp Trần quá ngu.

Hắn thấy, Diệp Trần sử dụng lực lượng pháp tắc là đã đủ để đánh bại Cơ Vô Chương một cách dễ dàng, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác lại đi lấy nhục thân của mình liều mạng với Cơ Vô Chương, hắn đây là điên rồi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom