Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 990
Đi lên trước nữa, kết quả của hắn là bị trọng lực đẩy xuống nước.
Nhìn thấy Lăng Hàn từ bỏ, có mấy người thở phào nhẹ nhõm, có mấy người thì cười gằn.
- Chỉ có thể đạt được một khối Sơn Hà Thạch, chung quy không thể so với Triệu sư huynh.
- Đó là tự nhiên, Triệu sư huynh là thiên kiêu mạnh mẽ nhất ngàn năm qua, tương lai có cơ hội trở thành cường giả Tinh Thần cảnh, đâu chỉ là ngàn năm khó gặp, mà là trăm vạn năm mới có thể ra một kỳ tài!
- Phi, chỉ là giun dế của tiểu thế giới mà thôi!
Không ít người nói mát, đây tự nhiên là bởi vì đỏ mắt.
Thủy Nhạn Ngọc và Hồ Phỉ Vân đi tới, Thủy Nhạn Ngọc nói:
- Không nên nản lòng, ngươi đã đạt được một khối Sơn Hà Thạch, thành tích như vậy đã vô cùng tốt. Hơn nữa ngươi chỉ vừa bước vào Sơn Hà Cảnh, chờ đạt đến tiểu cực vị đỉnh cao, ngươi tuyệt đối sẽ không yếu hơn Triệu Luân.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Hộ pháp cho ta, ta luyện hóa mấy khối Sơn Hà Thạch lại đi thử một chút.
Lăng Hàn cũng không quản Thủy Nhạn Ngọc có đáp ứng hay không, trực tiếp lấy ra một khối Sơn Hà Thạch, lấy ra tinh hoa trong đó.
Này dĩ nhiên không phải Sơn Hà Thạch đặc thù hắn vừa đạt được, mà lấy được từ tay tổ bảy người kia.
Thấy Lăng Hàn ở trước mặt mọi người luyện hóa Sơn Hà Thạch, những người khác thiếu chút nữa bị mù quáng, muốn lên cướp giật.
May mắn, bọn họ thấy đây chỉ là một khối Sơn Hà Thạch thông thường, cuối cùng mới nhịn xuống.
Sơn Hà Thạch thông thường chỉ có thể tiết kiệm thời gian tu luyện, tuy rất trân quý, nhưng đối với thiên tài mà nói, bọn họ không thiếu chút thời gian này, chỉ có Sơn Hà Thạch thuộc tính đặc thù mới là chí bảo, có thể đề thăng chiến lực chân chính.
Kiêng kỵ chiến lực của Lăng Hàn là một chuyện, mặt khác là bởi vì Hồ Phỉ Vân, đây chính là Cửu Quận Vương.
Nghĩ đến Loạn Tinh nữ hoàng ân sủng Cửu Vương, ai dám vô lễ với Cửu Quận Vương?
Đừng nói người Loạn Tinh Hoàng Triều không dám động Cửu Quận Vương, dù là người của Thiên Trụ, Bích Lạc Hoàng Triều cũng như vậy. Thậm chí ở lúc Cửu Quận Vương gặp phải nguy hiểm còn phải liều mạng cứu giúp, bởi vì ai cũng biết, vạn nhất Cửu Quận Vương chết ở chỗ này, Loạn Tinh nữ hoàng nhất định sẽ mặt rồng giận dữ, không tiếc giết tất cả mọi người ở đây để chôn cùng với Cửu Quận Vương.
Tuyệt không cần hoài nghi, Loạn Tinh nữ hoàng làm được.
Thủy Nhạn Ngọc không phải người ngu, bình thường không có khả năng nhìn thấy Hồ Phỉ Vân, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, tự nhiên tận lực giao hảo với đối phương. Cửu Quận Vương quá ngây thơ, nào biết nhân gian hiểm ác đáng sợ, không nói mấy câu liền trò chuyện với Thủy Nhạn Ngọc thật vui.
Lăng Hàn tùy tiện ở dưới mí mắt của mọi người tu luyện.
Này theo người khác là điên cuồng, lỗ mãng, nhưng Lăng Hàn lại rất yên tâm, bởi vì ai cũng không biết, thể phách của hắn đã bước vào Thần Thiết cấp hai, nơi này ai có thể tổn thương được hắn?
Dù tế xuất Thần Hỏa, cũng phải luyện chừng mấy ngày a? Coi như là độc dược, vậy muốn để hắn độc phát, cũng không phải sự tình nhất thời bán hội.
Dù sao, hoàn cảnh nơi này đặc thù, quyết định Lăng Hàn cơ hồ là vạn vô nhất thất.
Ở trong tay của hắn, Sơn Hà Thạch đang trở nên ảm đạm, mà ngọn núi của hắn thì đang nhanh chóng lớn mạnh trên.
Cảnh giới càng thấp, đề thăng càng nhanh, khi khối Sơn Hà Thạch này ảm đạm vô quang, nhẹ nhàng nắm chặt liền thành bột phấn, Sơn Hà cũng lớn lên gấp trăm lần, hiện tại, rốt cục có chút giống như núi.
- Sắp đến tiểu cực vị trung kỳ.
Lăng Hàn thầm nói, nhưng rõ ràng ngọn Sơn Hà này đã triệt để thành hình, kế tiếp sẽ ngưng sông, vì sao còn nhỏ như thế nhỉ?
Lẽ nào đây là bởi vì hắn dựa vào Sơn Hà Thạch lên cấp?
Được rồi, không nghĩ nữa, chỉ cần chiến lực tương đồng là được.
Lăng Hàn đứng lên, một lần nữa qua sông.
Lần này, hắn một hơi vọt tới sáu mươi bậc, tiếp đó tốc độ mới chậm lại, sau khi tu vi tinh tiến, hắn quả nhiên có tiến bộ rõ ràng. Nhưng đi tới chín mươi bậc, hắn lại thấy lực bất tòng tâm, mạnh mẽ đi về phía trước một bước, nhưng phù phù... rơi vào trong sông.
- Ha ha ha!
Có vài người lập tức cười ha hả, hận không thể vỗ tay.
Nhưng lập tức, bọn họ liền lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì Lăng Hàn cư nhiên huy động cánh tay, bơi về đảo nhỏ.
Quái vật! Tuyệt đối là quái vật!
Không phải là không có người nghĩ tới, ta đã đi qua nửa đường, sao không bơi về phía trước? Trái lại cự ly còn gần chút ít.
Bởi vì... này càng trắc trở, là gấp cả trăm lần.
Bơi về đảo rất đơn giản, trừ hồ nước ăn mòn ra, thì không có chút xíu trở lực, nhưng muốn đi về phía trước, vậy trừ hồ nước uy hiếp, còn có trở lực đáng sợ.
Trọng lực sẽ thay đổi phương hướng, từ đảo nhỏ đẩy ra, mà ở trong nước lại không có chỗ tiếp sức, vậy dĩ nhiên càng khó có thể đi tới.
Có thể nói, bơi lên trước, trừ không công bị hồ nước ăn mòn, thì căn bản nửa bước khó tiến.
Thế nhưng... tuy Lăng Hàn không có thể tiến tới, nhưng thân thể hắn lại không có hư thối!
Này quá kinh người, thể phách gì có thể ngăn cản được hồ nước ăn mòn?
Lăng Hàn bơi một lúc, nhưng bất đắc dĩ lui trở về, bơi về bờ lại rất dễ dàng, hắn lập tức liền đến nơi, quần áo trên người đã hóa thành tơ tằm rủ xuống, nhưng da thịt cả người tản ra thần quang, không bị thương chút nào.
Lăng Hàn lấy ra một bộ quần áo mặc vào, có thể chống đỡ hồ nước ăn mòn, không chỉ thể phách cường đại, cũng bởi vì hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, để hắn vạn pháp bất xâm, vậy hủ thực chi thủy lại tính là cái gì.
- Di, các ngươi chưa thấy qua ta sao, sao nhãn thần cổ quái như vậy?
Lăng Hàn cười nói, hiện tại hai mắt của Thủy Nhạn Ngọc và Hồ Phỉ Vân đều sắptrợn tròn.
Làm sao có thể không khiếp sợ, lực ăn mòn của Xích Hồ là mọi người công nhận, cho dù ai ngã xuống cũng phải lột một lớp da, nhưng Lăng Hàn thật giống như bơi trong nước một vòng, dọa chết người.
Ngay cả mấy lão gia hỏa kia cũng run run, thầm nghĩ may là vừa rồi không gây xung đột với Lăng Hàn, thể phách của người này đáng sợ như thế, ai có thể tổn thương được hắn?
Lăng Hàn lại ngồi xuống, lấy ra khối Sơn Hà Thạch thông thường cuối cùng.
Luyện hóa khối này xong, hẳn là hắn có thể lên đảo.
Hắn không chút do dự, bắt đầu luyện hóa Sơn Hà Thạch.
Gần nửa ngày sau, Sơn Hà Thạch trong tay hắn hóa thành bột phấn.
Trong lúc này, tự nhiên lại có rất nhiều người đến, cũng có người vô vọng rời đi, Lăng Hàn bày ra thể phách thật quá đáng sợ, để cho đại đa số người mất đi niệm tưởng.
---------------