Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 771
Tiên Vu Thành vừa giận vừa sợ, luận sức chiến đấu chân thực Lăng Hàn tuyệt không phải đối thủ của hắn, kém ít nhất năm tinh, nhưng đối phương thắng ở thân pháp nhanh, lại có năng lực hồi phục khủng bố, để hắn đi cũng đi không được, hao lại hao không nổi.
Lẽ nào, hắn thật phải khuất nhục mà trở thành tù nhân?
Tiên Vu Thành liều mạng, hắn là Bắc Hải Vương tộc, nếu như bị người bắt giữ, sau này còn có mặt mũi gặp người sao?
Cho đến lúc này, hắn cũng không tin Lăng Hàn dám giết mình và Tiên Vu Đông Minh, Bắc Hải Vương tộc quá mạnh mẽ, cường đại đến tùy tiện điều động một vị Phá Hư Cảnh cũng có thể giết sạch nơi này, đối phương dám hạ sát thủ sao.
Chỉ là sức chiến đấu của hắn càng ngày càng yếu, lại chiến ba ngày, hắn cuối cùng tiêu hao hết sức mạnh, bị Lăng Hàn bắt giữ.
Thua thực không cam lòng a!
Tiên Vu Thành cắn răng, nếu không phải năng lực hồi phục của tên này khủng bố, thì không biết bị hắn giết mấy trăm lần, nhưng hiện tại hắn lại thành tù nhân, hắn làm sao cam tâm?
- Giải đến Đông môn, trẫm muốn đích thân chém bọn họ!
Lăng Hàn nói, thanh âm vang dội, truyền khắp toàn bộ Hoàng Đô.
- Ngô hoàng vạn tuế!
Tất cả thần dân đều điên cuồng, trước ai không tận mắt nhìn thấy, người đánh với bệ hạ kia hóa thành một Chân Long! Bệ hạ có thể Đồ Long, đại biểu cái gì?
Đại Lăng Triều vô địch!
- Ngươi… ngươi dám!
Lúc này Tiên Vu Thành sợ rồi, Nhân tộc này thật dám giết mình?
- Có gì không dám?
Lăng Hàn cười gằn, phất tay một cái, sai người giải hai người ra Đông môn.
- Lăng Hàn, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, thật muốn giết bọn họ sao?
Hách Liên Tầm Tuyết tiến lên, vẻ mặt lo âu.
Lăng Hàn nhìn nàng nói:
- Hải tộc chung quy là một cửa ải không tránh được, nhịn lần này thì lại làm sao, vẫn phải xung đột vũ trang. Đã như vậy, cần gì phải nhẫn? Còn nữa, người ta đã cưỡi lên đầu chúng ta rồi!
Hách Liên Tầm Tuyết lắc đầu nói:
- Nhưng thực lực của chúng ta quá yếu, cần thời gian để trưởng thành.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không nghe bọn hắn nói một tháng không thể tìm ra ngươi, liền giết toàn bộ người của Hoàng Đô sao. Vậy ngươi nói, đến thời điểm đó ta giao ngươi tốt hay không giao mới tốt? Thực là chuyện cười, chạy đến địa bàn của ta bảo ta giao người, không biết địa bàn của ta ta làm chủ sao?
Hách Liên Tầm Tuyết không nói gì, dừng một chút mới nói:
- Lần sau, Tiên Vu tộc nhất định sẽ phái Phá Hư Cảnh đến, đến thời điểm ấy làm sao bây giờ?
- Thì đánh chứ sao.
Lăng Hàn cười nói.
Hắn cũng thật không sợ, lấy Hắc Tháp rót lực, hắn có thể thu được một lần nắm giữ sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh, nếu có thể tiêu diệt một tên Phá Hư Cảnh, uy vừa lập, Hải tộc lại muốn hạ thủ với hắn sẽ phải suy nghĩ thật kỹ.
Hơn nữa hắn nắm giữ Băng Long Oanh Địa Trận cũng dần vào khuôn khổ, đến thời điểm đó sẽ nắm giữ sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh chân chính.
Đây là một thế giới thực lực vi tôn, nếu hắn không đủ bá đạo, sẽ chỉ bị người bắt nạt.
Tôn nghiêm là đánh ra, không phải cầu đến!
Hắn đi tới thành đông, thúc cháu Tiên Vu Thành đã bị áp giải đến, cả người cột xiềng xích, quỳ gối ở trên đài cao.
Đây là Thi Hình đài, trước đó Chư Long Tinh và Tiền Phong chính là bị phạt ở đây.
- Nhân tộc, ngươi gan to bằng trời, đây là trêu ra họa sát thân cho mình, ai cũng không cứu được ngươi!
Tiên Vu Đông Minh phẫn nộ quát.
- Ta chính là tộc nhân của Tiên Vu Vương tộc ở Bắc Hải, tương lai sẽ thành Vương tộc chi chủ, các ngươi dám động ta một sợi lông, Vương tộc ta có hơn ba mươi Phá Hư Cảnh sẽ đạp phá nơi đây, thiêu cháy các ngươi thành tro bụi.
Nghe hắn nói như thế, nhất thời để rất nhiều người sợ hãi, hơn ba mươi Phá Hư Cảnh, cái này không phải là đùa giỡn.
- Chết đến nơi còn không biết hối cải!
Lăng Hàn đi tới, quất một bạt tai, đánh đến miệng của Tiên Vu Đông Minh lệch qua, ú a ú ớ nói không ra lời.
Vẫn là Tiên Vu Thành thông minh, không có uy hiếp, mà hảo ngôn hảo ngữ nói:
- Nhân tộc, trước là chúng ta sai, nhưng chúng ta thật không có ác ý, chỉ là muốn tìm nữ nhân kia mà thôi. Như vậy đi, ngươi thả chúng ta ra, chúng ta sẽ bồi thường, hơn nữa, ngươi tìm được nữ nhân kia, chúng ta còn có thâm tạ!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi là kẻ ngu si, hay coi ta là kẻ ngu si, lúc này còn nói không có ác ý! Không có ác ý, ta cũng không có ác ý gì với các ngươi, chỉ là muốn làm thịt các ngươi mà thôi.
Tiên Vu Đông Minh gấp đến muốn giơ chân, muốn làm thịt bọn họ còn không tính là ác ý, vậy phải làm sao mới xem như ác ý?
Đùng!
Lăng Hàn quất hắn một bạt tai, làm cho đối phương bối rối, con mẹ nó ta không nói lời nào, ngươi quất ta làm chi? Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Ở trong hoàng cung, mở miệng uy hiếp, tùy ý làm bậy, không ác ý như vậy thật làm ta mở mang tầm mắt.
- Nhân tộc, hết thảy đều là lỗi của chúng ta, nhưng xin nể mặt mũi của Bắc Hải Vương tộc, bỏ qua cho chúng ta một lần!
Tiên Vu Thành ngôn từ khẩn thiết, chỉ cần bảo vệ tính mạng, vậy hết thảy đều có thể làm lại từ đầu, bằng không chính là công dã tràng.
Lăng Hàn cười ha ha, vỗ vỗ vai của Tiên Vu Thành nói:
- Hiện tại thật khách khí, trước biết vậy sao còn làm? Đáng tiếc, giữa chúng ta nhất định không thể hảo hảo ở chung, bởi vì, nữ nhân các ngươi muốn tìm, là thê tử của ta!
Ta cái đệt!
Tiên Vu Đông Minh sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, hắn con mẹ nó chính là gian phu a! Thời khắc này, hắn thực mắng tổ tông mười tám đời của Lăng Hàn một lần, ai có thể nghĩ tới người bọn họ muốn tìm lại đang ở trước mắt, không chỉ Hách Liên Tầm Tuyết ở đây, ngay cả gian phu cũng ở đây!
- Hành hình!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, giơ Tích Sinh Kiếm lên thật cao, lớn tiếng nói.
- Thiên uy của Đại Lăng Triều bất khả phạm, mặc kệ người tới là ai, phạm thiên uy, giết không tha!
Phốc phốc, hắn vung kiếm, đâm thủng trái tim của thúc cháu Tiên Vu Đông Minh.
Nguyên bản trảm thủ hiệu quả càng tốt hơn, nhưng đầu của Tiên Vu Đông Minh dễ chém, còn Tiên Vu Thành lại khó, dù sao cũng là thể phách trân kim cấp chín. Cho dù dùng Tích Sinh Kiếm cũng không được, bởi vì sức mạnh của Lăng Hàn không đủ, đến thời điểm đó không phải chém đầu răn chúng, mà là bằm đầu thị chúng, lực uy hiếp sẽ giảm nhiều.
- Ngô hoàng vạn tuế!
Toàn bộ thần dân đều quỳ xuống, Lăng Hàn đã cho thấy thái độ, Đại Lăng Triều không sợ bất kỳ ngoại địch, kẻ xâm lấn giết không tha!
Ngô Hoàng uy phong, Ngô Hoàng phách khí!
---------------