Sau mười ngày, thì có một nửa người bị đào thải, hai tháng sau lưu ở chỗ này còn có thể tới năm mươi người hay không thực rất khó nói.
Nhưng qua mười ngày, người lưu lại không chỉ có nghị lực, thực lực mạnh, hơn nữa cũng bước đầu bồi dưỡng được quân kỷ, tuy còn không cách nào sánh ngang lão binh, nhưng cho thấy manh mối cực tốt.
Một tháng sau, tỉ lệ đào thải giảm xuống một đoạn dài, còn có 100 người lưu lại.
- Sau ba ngày, các ngươi chia làm mười tiểu đội, đi chấp hành một nhiệm vụ, ta sẽ chấm điểm cho các ngươi, tiểu đội điểm thấp nhất... sẽ bị đào thải!
Tiêu Vĩnh Niên nói.
Mọi người giật mình, càng có chút không phục.
Nếu như ta phân đến một đội ngũ tất cả đều là heo, vậy chẳng phải bị vạ lây sao?
- Hừ, cái thử thách này chính là để các ngươi đồng tâm hiệp lực, nếu như ngay cả một đội ngũ phối hợp cũng không làm được, vậy làm sao nói hòa vào một chi quân đội?
Tiêu Vĩnh Niên hừ một tiếng.
- Ta tình nguyện chọn một đội biết phối hợp hiểu ngầm, cũng không muốn một anh hùng can đảm!
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, lúc trước Thái Âm Vương mang theo trăm tên lão binh, tu vi đều ở Hoá Thần Cảnh, nhưng trăm người hợp lực lại có thể chặn dư âm chiến đấu cấp bậc Phá Hư Cảnh, quả thực khủng bố.
Đây chính là kết quả của đoàn kết, đương nhiên trăm người kia khẳng định là dùng trận pháp nào đó, dung hợp sức mạnh phòng ngự của bọn họ lại, bằng không thì thật không thể tưởng tượng.
- Nếu có thể học trộm được trận pháp này, ngược lại cũng không tệ.
Lăng Hàn thầm nói.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là tiêu diệt một nhóm sơn tặc.
Kỳ thực những sơn tặc kia trước đó làm ăn rất đường hoàng, chính là một thế lực của Hoá Thần Cảnh, dưới đại quân của Tử Nguyệt Hoàng Triều quét ngang, Lão tổ Hoá Thần Cảnh bị giết, những người khác lựa chọn quy hàng.
Nhưng gần đây bọn họ lại bị Ngũ Đại Tông Môn ở trong bóng tối xúi giục, tiến vào vùng núi phức tạp làm sơn tặc, thỉnh thoảng đi ra gieo vạ bách tính, mục đích tự nhiên là vì phá hoại quốc thế của Tử Nguyệt Hoàng Triều.
Dân chúng lầm than, quốc thế chính là độc dược!
Loại thế lực chỉ còn dư lại mấy dư nghiệt Linh Anh Cảnh này, đương nhiên không thể để Tử Nguyệt Hoàng Triều chú ý, liền trở thành đối tượng huấn luyện của nhóm lính mới.
Nói thật, coi như Lão tổ Hoá Thần Cảnh của nhóm sơn tặc này còn trên đời, Lăng Hàn cũng có thể một người ung dung bình định, nhưng lần này là vì bồi dưỡng năng lực hợp tác đoàn đội, Lăng Hàn không có ý định dùng hết thực lực, quyết định đàng hoàng làm "Sinh Hoa Cảnh" của hắn.
Bọn họ bị truyền thụ một môn trận pháp, có thể dung hợp lực lượng của mười người lại, đạt đến hiệu quả năm phần mười.
Đừng xem hiệu quả chỉ là năm phần mười, nhưng liên thủ cùng đánh, từ trước đến giờ là nhân số càng nhiều thì hiệu quả càng kém, bằng không chỉ cần chồng đủ nhân số, Luyện Thể Cảnh không phải có thể giết Phá Hư Cảnh sao?
Trên thực tế, chỉ có Thiên Nhân Cảnh có thể dựa vào số lượng chống Phá Hư Cảnh. Còn Hoá Thần Cảnh, số lượng nhiều hơn nữa cũng chỉ đi chịu chết, khí thế của Phá Hư Cảnh liền có thể giết chết.
Bởi vậy, đánh ra một nửa lực lượng của mười người, chuyện này quả thật có thể nói khủng bố.
Chỉ có ba ngày, sau ba ngày, bọn họ phải nhờ vào trận pháp này đi nghênh chiến nhóm sơn tặc kia, có người nói số lượng Linh Anh Cảnh nhiều tới bốn, vượt qua đội bọn họ "hai người".
Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, ra sức tu luyện, bằng không thì không phải là bị đào thải, hơn nữa còn sẽ mất mạng.
Mỗi đội ngũ đều do một người thực lực mạnh nhất đảm nhiệm mắt trận, hội hợp sức mạnh của chín người khác đến, để hắn chủ chiến. Lăng Hàn thực lực mạnh nhất, tự nhiên đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, làm mắt trận.
Thực lực mỗi đội ngũ đều rất cân bằng, như hai tên Linh Anh Cảnh thực lực cá thể mạnh mẽ, đội viên của bọn họ ở thực lực tổng hợp sẽ thua kém đội ngũ khác rất nhiều.
Chư Toàn Nhi đương nhiên không thể bị phân vào đội ngũ của Lăng Hàn, tổng cộng có sáu võ giả Sinh Hoa Cảnh trở lên, đương nhiên mỗi người phải lĩnh một đội, còn lại bốn đội không có Sinh Hoa Cảnh tọa trấn đây này.
Có điều, cũng không cần bọn họ đối kháng Linh Anh Cảnh, mỗi chi đội ngũ đều có nhiệm vụ riêng, đội ngũ yếu làm việc nhẹ hơn, sẽ không bởi vậy ảnh hưởng thành tích.
Sau ba ngày, bọn họ xuất phát.
Nhóm sơn tặc này cách bọn họ không xa, chỉ nửa ngày hành trình, đến địa phương, Tiêu Vĩnh Niên liền chỉ huy bọn họ triển khai tấn công mạnh mẽ.
Lăng Hàn lần đầu được kiến thức phương thức công kích của Tử Nguyệt Hoàng Triều, trước đó hắn đứng ở góc độ của Ngũ Đại Tông Môn xem, nhưng hiện tại trở thành một tên tiểu binh của Tử Nguyệt Hoàng Triều, tự mình tham dự, cảm thụ tự nhiên không giống.
Mười người tạo thành đội ngũ hầu như không gì không xuyên thủng, thực lực của mười người có thể chồng chất, sau đó vung ra một nửa, dù cho đội ngũ yếu nhất cũng nắm giữ sức chiến đấu của Sinh Hoa Cảnh.
Bọn họ một đường thế như chẻ tre, bức ra bốn tên cường giả Linh Anh Cảnh, triển khai ác chiến.
Lăng Hàn biểu hiện đúng quy đúng củ, chỉ tăng sức chiến đấu lên tới Linh Anh hai tinh, mang theo chín người của hắn triển khai chiến đấu với đối thủ.
Chiến đấu kéo dài ba ngày, cuối cùng thế lực sơn tặc này bị tiêu diệt sạch sẽ, phương diện quân đội cũng trả giá bảy người chết trận, mười tám người bị thương. Cân nhắc đến bọn họ tổng cộng chỉ có trăm người, hơn nữa số lượng cường giả còn ít hơn, chiến tích này quả thực kinh người.
Ngay cả Lăng Hàn cũng gật đầu, đây quả thật là một ví dụ lấy yếu thắng mạnh điển hình, muốn hắn mang theo bấy nhiêu người như vậy đến chiến, vậy trừ khi hắn phát uy, bằng không chỉ có thể toàn quân chết sạch.
- Hừ, lại chết mất bảy người!
Tiêu Vĩnh Niên mặt đầy lãnh khốc.
- Các ngươi thực là quá phế vật, trong bảy người này, có ba người chết ở tổ Cung Phi Dương, hai người chết ở tổ Tô Thành Văn, còn có hai người chết ở tổ của Giản Kỳ Chính, đừng tưởng rằng ta không chú ý, nếu không phải các ngươi tham công cấp tiến, đội viên của các ngươi sẽ chết sao?
Cung Phi Dương, Tô Thành Văn đều là Thần Thai Cảnh, nghe vậy tự nhiên chỉ có chịu phục, nào dám phản bác một tên Linh Anh Cảnh, nhưng Giản Kỳ Chính là ông lão Linh Anh Cảnh kia, hắn hừ một tiếng nói:
- Hi sinh ba Linh Hải Cảnh để đánh đổi, chém một tên Linh Anh Cảnh, chẳng lẽ cái này không đáng?
- Ngươi có quyền lực gì quyết định ai sống ai chết?
Tiêu Vĩnh Niên uy nghiêm đáng sợ nói.
- Ở trên chiến trường, đội hữu là dựa vào duy nhất của ngươi, ngươi lại coi bọn họ là quân cờ có thể hi sinh, người giống như ngươi, ai dám giao phía sau lưng cho ngươi? Lăn, ngươi bị khai trừ.
- Cái gì!
Giản Kỳ Chính suýt chút nữa nhảy lên, hắn đường đường cường giả Linh Anh Cảnh, ở trong trại huấn luyện là đệ nhất cao thủ hoàn toàn xứng đáng, lại bị khai trừ, hắn làm sao có thể tiếp thu?
Hắn hơi phe phẩy tay áo nói:
- Muốn lão phu đi cũng được, cầm công pháp tầng tám hoàn chỉnh đến, ngươi cho rằng lão phu đồng ý ở đây chịu tội sao?
Võ giả đều là đơn đả độc đấu, tự do tản mạn quen rồi, tự nhiên không thích ứng sinh hoạt của quân doanh.
Tiêu Vĩnh Niên cười gằn:
- Không thông qua lính mới huấn luyện, cũng muốn công pháp?
- Vậy ý của ngươi là đang đùa lão phu?
Giản Kỳ Chính điềm nhiên nói.
- Nếu không giao công pháp ra, lão phu liền giết chết hết thảy bọn ngươi!
Hắn lấy ra một thanh kiếm màu đen, như ma nhận, lại có khí tức màu đen quấn quanh thân kiếm, cực kỳ đáng sợ.
---------------
Bình luận facebook