Đây thực sự là khó mà tin nổi, Sinh Hoa Cảnh mà thôi, lại nắm giữ sức chiến đấu của Hoá Thần Cảnh.
Tuy chỉ tương đương với Hóa Thần một tinh.
Có điều, hiệu quả của đan dược cũng từng bước giảm dần. Trước đó thời điểm Lăng Hàn ăn viên Ngũ Chuyển Huyền Ngọc Đan thứ nhất, hắn tăng lên tới mười tinh sức chiến đấu, hiện tại tuy chỉ giảm một tinh, nhưng là chân thực hạ thấp.
Hết cách rồi, đan dược đều có kháng dược tính, đan dược càng cao cấp kháng dược tính sẽ càng mạnh, bây giờ còn có thể tăng lên chín tinh sức chiến đấu, lần sau sẽ rơi xuống tám tinh, sau này là bảy tinh,… cuối cùng trở nên không có hiệu quả.
Thật giống như ăn nhân sâm ngàn năm kéo dài tuổi thọ, cây thứ nhất có thể kéo dài ba mươi năm, nhưng cây thứ hai liền giảm phân nửa, thứ ba cây lại giảm phân nửa của phân nửa.
Lăng Hàn thét dài, trường kiếm vung chém, rốt cục nắm giữ tư cách đối kháng Tiểu Đao Vương.
Chỉ là, chênh lệch giữa hai bên vẫn rất lớn, ngũ tinh đối chiến một tinh, đây là nghiền ép tuyệt đối.
Cũng còn tốt, có Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh kiềm chế, tuy sức chiến đấu của bọn họ xa xa không đạt đến Hoá Thần Cảnh, nhưng dù sao cũng là thiên tài, một cái nắm giữ Mang, một cái khác tu ra hai mươi chín đạo khí, mặc cho Tiểu Đao Vương cũng không dám để bọn họ tùy ý oanh kích.
Lăng Hàn là chủ công, tự nhiên hoàn mỹ lùi ra xa, lấy Lạc Nhật Cung uy hiếp Tiểu Đao Vương, bắn cung cần khoảng cách để phát huy uy lực, khoảng cách gần chiến đấu, cung hầu như không có không gian phát huy.
Có điều, cả người hắn bao vây ánh chớp, đây chính là thượng cổ đại thần thông, lôi điện chi lực cực kỳ đáng sợ, bị oanh một phát không chỉ tứ chi tê dại, ngay cả nguyên lực cũng sẽ xuất hiện vướng víu, giảm mạnh sức chiến đấu của Tiểu Đao Vương.
Điều này làm cho Tiểu Đao Vương sau khi nổi giận càng tràn ngập ý nghĩ với Lôi Động Cửu Thiên, hắn nếu như học được môn thần thông này, sức chiến đấu sẽ tăng năm tinh, không, mười tinh!
Ngẫm lại xem, chỉ là Linh Anh Cảnh đỉnh cao mà thôi, liền có thể chém giết cường giả Hóa Thần tầng chín, đây là kinh người thế nào?
Sát khí của hắn như sôi, trường đao vung chém, không ngừng bổ về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn triển khai Quỷ Tiên Bộ, hắn là chủ công, nhưng sẽ không ngu đến mức liều mạng với Tiểu Đao Vương, chênh lệch giữa hai bên vẫn tương đối lớn, hắn hoàn toàn không có tư cách chính diện liều mạng.
Tiểu Đao Vương thể hiện ra phong thái vô địch, một người độc chiếm ba siêu cấp thiên tài, không chỉ không rơi xuống hạ phong, ngược lại còn chiếm thượng phong tuyệt đối, chỉ có thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.
Bốn phía mấy vạn người không ai không dại ra, kinh ngạc thực lực cường đại của bốn người này.
Tiểu Đao Vương mạnh, nhưng ba người Lăng Hàn cũng không kém, dù sao có cảnh giới chênh lệch, bằng không đánh nhau cùng cấp, ai thua ai thắng cũng thật là khó nói.
Vèo, nhưng lúc này, lại một bóng người xuất hiện, vung kiếm giết tới.
Này là ai đây?
Một chiêu kiếm đảo qua, hai mươi chín đạo kiếm khí ngang dọc!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, thế giới này làm sao vậy? Nắm giữ mười đạo khí đã có tư cách ngưng tụ thành Mang, ở trong vương giả xưng vương, người nắm giữ mười một, mười hai đạo khí hầu như có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng bây giờ thì sao, người nắm giữ hai mươi chín đạo khí dồn dập nhô ra, trở nên không đáng giá.
Đạo công kích này gọt về phía Tiểu Đao Vương.
- Yêu Hồi Nguyệt!
Tiểu Đao Vương gào thét, một đao chém ra, bổ về phía Kiếm Khí, oành, Kiếm Khí nát tan, nhưng hắn cũng không rảnh phát động tấn công Lăng Hàn.
Thiên Hạ Đệ Nhị Kiếm… Yêu Hồi Nguyệt!
Ai có thể nghĩ tới, người đột nhiên xuất thủ lại là Yêu Hồi Nguyệt?
Ngay cả Lăng Hàn cũng hơi kinh ngạc, hắn và Yêu Hồi Nguyệt thật giống như không có giao tình gì nha, sao đối phương lại giúp đỡ.
- Người này là đối thủ của ta, chỉ có thể do ta chém giết!
Yêu Hồi Nguyệt vung kiếm mà đứng, gió núi thổi qua làm tay áo của hắn phiêu phiêu, như tiên nhân.
Tiểu Đao Vương giận dữ, con mẹ nó đây cũng là lý do? Hắn uy nghiêm đáng sợ nhìn Yêu Hồi Nguyệt nói:
- Ngươi còn non lắm, mười cái gộp lại cũng không phải là đối thủ của ta.
Yêu Hồi Nguyệt không để ở trong lòng nói:
- Ngươi chỉ tu luyện hơn ta nhiền năm mà thôi, nếu cùng cảnh giới chiến một trận, hay cùng tuổi chiến một trận, ta đánh bại ngươi dễ như trở bàn tay. Tiểu Đao Vương, ngươi chưa từng được ta để ở trong lòng, thiên tài số một của Tuyệt Đao Tông là Từ Tu, chỉ có hắn mới xứng làm đối thủ của ta.
Tiểu Đao Vương không khỏi lộ ra vẻ tức giận, đây là miệt thị trần trụi. Hắn rung trường đao lên nói:
- Yêu Hồi Nguyệt, ngươi muốn chết phải không?
- Ngươi có năng lực này sao?
Yêu Hồi Nguyệt mua kiếm đón nhận, cùng Lăng Hàn liên thủ hợp chiến Tiểu Đao Vương.
Hắn cũng bước vào Linh Anh Cảnh, nhưng chỉ là Linh Anh tầng ba, nhưng sức chiến đấu cao đến đáng sợ, cực kỳ kinh người. Bảo kiếm trong tay của hắn cũng là Linh khí cấp cao, vung chém Vạn Pháp Quy Nhất, lực phá hoại kinh người, để Tiểu Đao Vương không thể không nghiêm nghị đối mặt.
Yêu Hồi Nguyệt ngưng tụ tự nhiên cũng là giả Mang, hắn vẫn chưa bước vào cửa ải ba mươi đạo khí, bởi vậy không lựa chọn ngưng Mang, bằng không hắn lại phát động Vạn Pháp Quy Nhất, lực phá hoại sẽ càng thêm kinh người.
Trong lòng Lăng Hàn thở dài, hắn cũng biết Huyền Nguyên Tam Thức nha, đáng tiếc, đến Trung Châu không dám dùng lung tung, chỉ có gặp phải nguy cơ sống còn mới có thể sử dụng.
Có điều, hiện tại hắn chủ công, chặn Tiểu Đao Vương đánh chính diện, mà Yêu Hồi Nguyệt, Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh có thể thong dong mở hết sức chiến đấu, tự nhiên cho Tiểu Đao Vương uy hiếp cực lớn.
Chỉ nhìn tình thế một cách đơn thuần, tự nhiên vẫn là bốn người Lăng Hàn tràn ngập nguy cơ, như đi ở trên dây thép, nhưng Tiểu Đao Vương cũng chưa chắc thắng được, bởi vì chỉ cần hắn sơ sẩy liền thua cả bàn, bị ba người Yêu Hồi Nguyệt đánh nổ.
Đặc biệt là Yêu Hồi Nguyệt, uy lực của Vạn Pháp Quy Nhất thực quá mạnh mẽ.
- Đáng ghét!
Tiểu Đao Vương gào thét, nhưng bỗng nhiên quay đầu rời đi, bốn thiên kiêu liên thủ, coi như hắn chiếm cứ thượng phong cảnh giới cũng không thể làm gì, đánh tiếp nữa là không có ý nghĩa.
Hắn cầm được thì thả xuống được, lúc này rời đi, cũng không tin bên người Lăng Hàn vẫn có nhiều thiên kiêu đi theo như vậy.
Đáng ghét a, hắn không mang con rối kim cương theo bên người, bằng không có một con rối Hoá Thần Cảnh giúp đỡ, quét ngang bốn người này là dễ như trở bàn tay.
Lăng Hàn thu kiếm, nhìn về phía Yêu Hồi Nguyệt, cười nói:
- Yêu Hồi Nguyệt, thật không nghĩ tới ngươi sẽ xuất thủ.
- Hừ, ta không phải giúp ngươi, mà không ưa Tiểu Đao Vương lấy lớn ép nhỏ, lại nói, tính mạng của ngươi phải do ta đến chung kết, đây là ta đã sớm nói!
Yêu Hồi Nguyệt lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha, ta chờ!
Lăng Hàn vỗ vai của Yêu Hồi Nguyệt, cảm thấy tên này rất thú vị.
- Không nên thân thiết như vậy, ta không phải là bằng hữu của ngươi!
Yêu Hồi Nguyệt lạnh lùng nói.
- Không phải bằng hữu cũng không có quan hệ, đến, cùng uống rượu.
Lăng Hàn cười nói, kéo lấy Yêu Hồi Nguyệt ngồi xuống.
- Toàn Nhi…
Yêu Hồi Nguyệt cũng không từ chối, hắn rơi xuống đất, lập tức nhìn lại Chư Toàn Nhi, chỉ là nhìn thấy mặt của nàng, thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nữ nhân này là ai!
Chư Toàn Nhi chỉ rụt rè nở nụ cười, duy trì khoảng cách tương đối.
Yêu Hồi Nguyệt trợn mắt ngoác mồm, vóc người của đối phương tuyệt đối là Chư Toàn Nhi a, hơn nữa gọi tên của đối phương, đối phương cũng đáp lại.
Đây thực sự là Chư Toàn Nhi? Cái này tuyệt không phải là Chư Toàn Nhi của hắn!
---------------
Bình luận facebook