Tử Tuyết Tiên ở bước ngoặt nguy hiểm nhất nhắn lại, nói tất cả bí mật đều ở trong Thanh Mang điện của Thương Mang Sơn, hắn rất tò mò, đối phương nói tất cả nghe thấy đều là lời nói dối là có ý gì.
Chuyện này tuyệt đối không phải đối phương phát rồ, có thể làm cho một Phá Hư Cảnh không tiếc đối địch với tộc nhân, thậm chí hi sinh cũng muốn truyền bí mật đi, chuyện này có khả năng lớn kinh người.
Nếu đến Trung Châu, tìm kiếm bí mật à Tử Tuyết Tiên lưu lại tự nhiên thành việc cấp bách.
Mai rùa phóng to đến trăm mét, nặng mấy vạn cân, nhưng sức mạnh thân thể của Lăng Hàn rất đáng sợ, một tay liền có thể ung dung nâng lên, căn bản không cần dùng nguyên lực. Hắn nhìn địa đồ, nỗ lực đối chiếu ký ức, bài trừ những vùng tuyệt đối không thể.
- Vẫn nhiều đến hai mươi mốt nơi.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn chỉ có thể bài trừ bấy nhiêu, còn có hai mươi mốt dãy núi phù hợp ký ức năm đó miêu tả, dù sao hắn chưa từng đi qua nơi đó, có thể thu nhỏ phạm vi đến một bước này đã không tệ.
- Hiện tại liền đi, hay đợi luận võ kết thúc lại đi?
Lăng Hàn suy tư.
- Muốn tìm được Thanh Mang điện, tất nhiên không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu đã đáp ứng người ta, tự nhiên không thể nói không giữ lời, được rồi, vậy thì tỷ thí xong lại đi.
- Có điều, lẽ nào một tháng này vẫn ở trong Linh Bảo Các sao?
- Đúng rồi, Ân Hồng nói gần đây có rất nhiều người từ trong di tích đi ra, trên người mang theo bảo vật mình không cần, sẽ bán ra ở trên đấu giá hội, vậy thì đi xem khi nào buổi đấu giá bắt đầu.
Cũng thật vừa vặn, tối hôm nay thì có, hơn nữa là buổi đấu giá cỡ lớn một tháng một lần. Mà qua một tháng nữa, sẽ tiến hành buổi đấu giá siêu cấp một năm một lần, chuyện này rất long trọng, bảo vật nhiều đến kinh ngạc, có người nói đôi khi ngay cả Hoá Thần Cảnh, Thiên Nhân Cảnh cũng hiện thân.
Nhưng buổi đấu giá cỡ lớn mỗi tháng một lần phải có thư mời mới có thể vào, Lăng Hàn liền tìm Ân Hồng, bảo nàng hỗ trợ. Nghĩ đến, tuy địa vị của Ân Hồng ở Trung Châu Linh Bảo Các không cao lắm, nhưng một tấm thư mời hẳn không có vấn đề đi.
Nhưng mà, sự tình lại ngoài ý muốn.
Ân Hồng lại tay không quay về.
- Tức chết lão nương!
Ân Hồng vừa vào cửa liền mặt đầy hỏa khí.
- Con tiện nhân Ân Kỳ kia, lại dám không nể mặt mũi, muốn một thư mời cũng không cho, hoàn toàn là muốn gây khó dễ với lão nương a.
Lăng Hàn hơi nhướng mày:
- Không lấy được?
Ân Hồng khó chịu ngồi qua một bên, bất đắc dĩ nói:
- Bị tiện nhân kia gây khó dễ, không chịu cho.
- Nàng có cừu oán với ngươi?
Lăng Hàn hỏi.
- Xem như thế đi.
Ân Hồng suy nghĩ một chút.
- Nàng đố kị lão nương ngực lớn hơn nàng!
- Ha ha.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không tin.
- Nàng là con gái của tam thúc, mà tam thúc và cha ta... quan hệ không tốt lắm.
Nàng nói ra nguyên nhân thật sự.
Lăng Hàn nha một hồi, ân oán gia tộc.
- Ta suy nghĩ biện pháp, kiếm cho ngươi một thư mời.
Ân Hồng lại nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Vẫn là tự ta nghĩ biện pháp đi.
- Ngươi? Hiện tại ngươi có thể làm gì?
Ân Hồng không tin.
Lăng Hàn cười nói:
- Đừng quên thân phận thật sự của ta.
Ân Hồng khiếp sợ:
- Không phải chứ, ngươi muốn mạo hiểm như vậy?
- Cái này không gọi mạo hiểm, trái lại là hạ thấp nguy hiểm.
Lăng Hàn cười nói, hắn quyết định lấy thân phận thật xuất hiện, Đan sư Thiên Cấp còn chưa đủ tư cách tham gia buổi đấu giá sao? Mà bất luận hắn mua được vật tốt gì ở trên đấu giá hội, mọi người cũng chỉ có thể chăm chú nhìn Lăng Hàn, mà không phải "Hàn Lâm".
Bởi vì buổi đấu giá vừa kết thúc, Lăng Hàn sẽ biến mất, thay vào đó chính là Hàn Lâm, ha ha, an toàn!
Quyết định chủ ý, Lăng Hàn liền nhàn nhã, đợi tới bữa cơm tối, hắn lấy nguyên liệu nấu ăn trong Hắc Tháp chia sẻ cho mọi người, tự nhiên để mỗi người ăn tận hứng, đặc biệt là Hách Liên Tầm Tuyết và Ân Hồng, số lần các nàng ăn còn không nhiều, đều không để ý hình tượng thục nữ mà cướp nhau.
Lại nói, các nàng cũng không phải thục nữ nha, một cái mất ký ức, một cái khác cả ngày xưng lão nương, bán thịt treo ở bên mép, nào có cái gì rụt rè.
- Mỗi ngày cho ta ăn cái này, lão nương để ngươi chơi thoải mái.
Nữ lưu manh nói như vậy.
Lăng Hàn tự nhiên coi như không nghe thấy, hắn rời Linh Bảo Các, lặng yên xóa dịch dung, khôi phục dáng dấp ban đầu, sau đó nhanh chân đi về phía Linh Bảo Các.
- Vị khách nhân này, buổi tối bản các không mở cửa, chỉ tiếp đón khách nhân đặc thù.
Hắn vừa đi lên bậc thang liền bị người cản lại.
Lăng Hàn lấy ra thân phận của hắn nói:
- Ta là Lăng Hàn, Đan sư Thiên Cấp, có tính khách nhân đặc thù hay không?
- Cái gì!
Hiển nhiên người kia bị bốn chữ Đan sư Thiên Cấp hù sợ, hơi do dự một chút, liền vội vàng nói.
- Xin quý khách chờ, cho phép tiểu nhân lập tức đi vào bẩm báo.
Hắn vội như một làn khói chạy đi, nơi này tự nhiên còn có những người khác phụ trách duy trì trật tự.
Lúc này, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu, có rất nhiều người lục tục trải qua, có trung niên long hành hổ bộ, cũng có lão nhân sâu không lường được, còn có người trẻ tuổi tinh lực trùng thiên, anh tư bộc phát.
Bọn họ tự nhiên đều có thư mời, từng cái thông qua.
Có mấy người nhìn thấy Lăng Hàn chờ ở dưới bậc thang, nhất thời lộ ra vẻ khinh thường, không có thiệp mời cũng muốn đi vào? Ăn mày từ đâu tới a!
- Này, tiểu tử, quỳ xuống gọi ta một tiếng gia gia, ta dẫn ngươi vào mở mang kiến thức?
Luôn có người miệng tiện, cũng không để tu vi Sinh Hoa Cảnh của Lăng Hàn ở trong mắt, tại Trung Châu, Sinh Hoa Cảnh thực không coi là quá mạnh mẽ.
Ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh nói:
- Miệng tiện như thế, không sợ chọc phiền phức cho gia tộc sao?
Đây là một công tử bột chừng hai mươi, tu vi Linh Hải Cảnh mà thôi, nhưng lại một bộ trời đất bao la, lão tử lớn nhất.
- Tiểu tử thúi, ngươi biết ta là ai không?
Tên kia ngạo nhiên nói.
- Ta họ Tôn.
- Há, tôn tử.
Lăng Hàn gật gù,
- Ta sát!
Tên kia tức giận đến nhảy lên, thiếu niên này cũng quá tổn hại người đi.
- Tôn thiếu, đừng nổi giận, chỉ là một tiểu tử từ nông thôn đến mà thôi! Hơn nữa, nơi này là Linh Bảo Các, không tiện động thủ.
Lập tức có người khuyên can, là hồ bằng cẩu hữu của công tử bột này.
Công tử bột kia hừ một tiếng, vẩy tay áo nói:
- Coi như ngươi may mắn, nếu không ta thật sẽ chặt ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu, loại này nếu không biết điều, hắn sẽ không ngại làm thịt luôn, dù sao hắn là Đan sư Thiên Cấp, đã bị vô số người nhìn chằm chằm, cũng không sợ gây thêm một hai cái.
- Ngũ Long Nhị Phượng đến rồi!
- Là thật!
- Khí thế kia thực sự là quá kinh người!
Đúng lúc này, đoàn người đột nhiên bạo động, tất cả mọi người nhìn lại phía sau, chỉ thấy một nhóm bảy người đang đi nhanh tới, năm nam hai nữ, tuổi tác mỗi người đều khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, nhưng mỗi người đều có phong thái rồng phượng trong loài người, hơn nữa tu vi đều là Sinh Hoa Cảnh!
Không hổ là Trung Châu a, Sinh Hoa Cảnh ba mươi tuổi trở xuống lại nhiều như thế, này còn chỉ là Vạn Bảo Thành, không phải những tông môn thượng cổ như Thiên Kiếm Tông, Vân Phượng Tông,… thật không biết thiên tài của bọn họ còn mạnh bao nhiêu.
Ngũ Long Nhị Phượng, bảy người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Vạn Bảo Thành, đều là con cháu hào môn trong thành, nếu không như vậy, không đủ tài nguyên tu luyện, mặc ngươi lại thiên tài cũng không thể dựa vào chính mình ở trước ba mươi tuổi bước vào Sinh Hoa Cảnh.
Bảy người này ngang nhiên mà đi, mỗi người đều tỏa ra phong thái tự tin vô địch.
- Ồ?
Có một người nhìn thấy Lăng Hàn, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không nghĩ tới có Sinh Hoa Cảnh trẻ tuổi như vậy? Ha ha, tiểu tử, làm thị vệ của ta đi.
---------------
Bình luận facebook