Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4783
Chương 4791: Trêu Đùa
Năng lượng hủy diệt tàn phá bừa bãi, Từ Hữu Khuyết hắn bị đánh thành cặn bã, Thế Tử Phù không phát huy tác dụng.
Từ Hữu Khuyết chết không nhắm mắt.
Dù cho tử vong trong nháy mắt, hắn vẫn không tin Lăng Hàn thật có can đảm giết mình, hơn nữa ngay cả Thế Tử Phù cũng không có chút cơ hội nào.
– Ta có thể khống chế trận pháp sao?
Lăng Hàn nói với Tiểu Hồng Điểu.
Tiểu Hồng Điểu gật đầu, nói:
– Ta giao quyền khống chế cho ngươi.
Chỉ qua một hồi, Lăng Hàn lại đột nhiên sinh ra cảm giác mình dung nhập vào trong cung điện, hình như cung điện này trở thành một phần thân thể kéo dài của hắn.
Cũng giống như khống chế.
Đối với Lăng Hàn mà nói đây là chuyện dễ dàng, một ý niệm đã bao phủ toàn bộ cung điện.
Hắn phát hiện có thật nhiều người đang đi về hướng này.
Hiển nhiên, hắn vừa rồi đánh giết Từ Hữu Khuyết không có tiêu phí quá nhiều thời gian nhưng cũng kinh động một ít người.
Hắn còn nhìn thấy Y Hướng Dương, nhưng khi hắn đặt lực chú ý vào Y Hướng Dương, đối phương cũng dừng động tác và ngờ vực nhìn chung quanh.
Hiển nhiên, hắn cảm ứng được một tia không ổn.
Không hổ là Hóa Linh thất biến, sức cảm ứng thật sự mạnh mẽ.
– Dừng lại.
Lăng Hàn nhẹ nhàng lẩm bẩm, hắn khống chế trận pháp, lập tức, đám người xông lên như gặp phải bức tường vô hình, mặc cho bọn họ tiến lên thế nào cũng không được.
Hắn mỉm cười, những người khác hắn không thèm để ý, nhưng mà, hắn muốn tính sổ với Y Hướng Dương.
Một bên khác.
Y Hướng Dương nhíu mày, hắn cảm ứng chính mình đang bị giám thị, nhưng hắn nhìn chung quanh nhưng không phát hiện cái gì.
Ảo giác của mình?
Trong lòng của hắn khẽ động, quát:
– Đi ra, đừng tưởng rằng có thể ẩn giấu hành tung trước mặt ta!
Sau khi hắn quát một tiếng, bốn phía lại là không có dị động.
Không mắc mưu?
Y Hướng Dương trầm ngâm, chẳng lẽ mình thực sự sinh ra ảo giác.
Ba, ba, ba, đúng lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân.
Ha ha, cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, tự mình ra tới.
Y Hướng Dương cười lạnh, sau đó xoay người lại, hắn nhìn về hướng sau lưng mình..
Người này toàn thân bao phủ trong tấm vải đen, hắn đi từng bước một rất chậm, nhưng tiếng bước chân lại vô cùng nặng nề.
– Ngươi là người phương nào, dám dòm ngó bản Đế tử!
Y Hướng Dương trầm giọng quát, hắn rất bất mãn.
Hắn cũng không phải Đế tử bình thường, mà là thế hệ bạch ngân, càng là người nổi bật trong đó, hắn sắp bước vào Giáo Chủ, một khi thành tựu Tiểu Thừa cảnh thì hắn có thể trở thành “đại năng”.
Người thần bí thờ ơ, tiếp tục tiến lên phía trước.
Y Hướng Dương giận dữ, hắn đấm ra một quyền hóa thành chùm sáng cực mạnh, hắn lao tới người thần bí.
Người thần bí không thèm tránh né một kích này, bành, hắn bị đánh trúng, tấm vải đen biến thành mảnh vỡ giống con bướm đang vỗ cánh.
Dễ dàng giải quyết như thế?
Y Hướng Dương nhướng mày, hắn lập tức thận trọng hơn trước.
Bởi vì phía dưới miếng vải đen không có người nào.
Đây là chuyện gì?
Đùa bỡn hắn tỏng lòng bàn tay, kẻ ở sau màn là ai? Hơn nữa, kẻ này cũng quá to gan lớn mật, lại dám trêu đùa hắn.
Y Hướng Dương cẩn thận tiến lên, kẻ tới không thiện, nơi này lại là bí cảnh, có nguy hiểm khó lường, hắn cần phải cẩn thận mới thỏa đáng.
Qua một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên, sau đó hắn nhìn thấy tấm vải đen đi tới.
Lại tới!
Y Hướng Dương giận dữ, ngươi còn trêu đùa người nghiện hay sao?
Hắn lại đánh một quyền, tấm vải đen vỡ nát và không có gì.
– Là ai đang giả vờ thần bí!
Y Hướng Dương lớn tiếng kêu lên, hắn tức giận không nhỏ.
Nhưng mà, ba ba ba, tiếng bước chân lại vang lên, vẫn là “người” thần bí bao phủ trong tấm vải đen .
Đương nhiên Y Hướng Dương không khách khí xuất thủ, kết quả vẫn không có gì.
Hắn nhíu mày, kẻ ở sau màn là ai?
Một lần lại một lần, hắn cảm thấy rất phiền não.
– Tốt, ngươi đừng để ta tìm được, nếu không, ngươi sẽ chết vô cùng thảm!
Y Hướng Dương quát lớn, sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm, hắn nhất định sẽ tìm ra người giật dây.
Dám trêu đùa hắn? Hừ!
Nhưng mà hắn lập tức phát hiện.
Hắn không thể lại tiến lên phía trước, bởi vì có một bức tường vô hình ngăn cản hắn lại.
Xảy ra chuyện gì?
Trước đó hắn không gặp bình chướng.
Hắn ý đồ đánh vỡ nhưng không có biện pháp.
Ngừng một lát, hắn quay người nhìn sang bên kia.
Nhưng hắn lại dừng bước, bởi vì hắn vẫn gặp bình chướng vô hình.
Hắn bị vây tại nơi này?
– Kẻ hèn nhát, chỉ biết núp trong bóng tối thao túng sao?
Hắn lạnh lùng nói.
Cuối cùng có giọng nói vang lên làm Y Hướng Dương mừng rỡ.
– Ta đi ra sẽ làm ngươi sợ hãi!
– Lăng, Lăng Hàn?
Y Hướng Dương sững sờ, đây là giọng nói của Lăng Hàn.
Đối phương cũng chỉ là Hóa Linh nhị biến, cho dù là cảnh giới hay thực lực đều yếu hơn hắn, lại thế nào có khả năng như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi?
– Đoán trúng, đáng tiếc không có ban thưởng.
Lăng Hàn nói:
– Thế nào, sợ hãi sao?
– Sợ hãi?
Y Hướng Dương cất tiếng cười to, nói:
– Nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ tự tay giết ngươi!
Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói:
– Ngươi có dám sao?
– Tốt.
Lăng Hàn nói ra.
Một tia sáng ngưng tụ và hóa thành một hình người, hình người lặng lẽ xuất hiện.
– Lăng Hàn, ngươi dám đùa ta!
Y Hướng Dương phẫn nộ quát.
Lăng Hàn cười ha ha:
– Là ngươi quá ngây thơ hay cho rằng ta ngu, lại có thể tự mình đi ra đánh với ngươi một trận.
– Hừ, ngươi khống chế đầu mối then chốt tại nơi này, cho nên ngươi mới có thể như thần linh, nhưng sâu kiến chung quy chỉ là sâu kiến!
Y Hướng Dương lạnh lùng nói:
– Đi ra, dựa vào trận pháp thắng thì có gì đáng nói?
Hắn dùng tới phép khích tướng.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Ngươi làm người thật vô sỉ, trước đó ngươi dám kêu gào trước mặt ta, không phải dựa vào cảnh giới cao hơn ta một chút hay sao, nếu đánh nhau cùng cấp, ha ha, cũng không cần cùng giai, chỉ cần ta thấp hơn ngươi hai tiểu cảnh giới là tốt rồi, ta giết ngươi như giết gà.
– Cho nên, ta cần gì trúng phép khích tướng của cặn bã như ngươi?
Y Hướng Dương giận dữ, nhưng hắn là thế hệ bạch ngân, đã đuổi sát thế hệ hoàng kim, hắn lại bị khinh bỉ là cặn bã?
– Đi ra cho ta! Cút ra đây cho ta!
Hắn hét lớn.
Do trận pháp ngưng tụ thành hình người đã giết tới, bàn tay bắt lấy đầu của Y Hướng Dương.
– Ghê tởm!
Đột nhiên Y Hướng Dương biến sắc, ngươi quá xem thường chính mình.
Hắn nắm lấy đạo tắc hóa thành lợi kiếm chém vào hình người.
Bành!
Trận pháp hình người vươn tay tới và chống cự của Y Hướng Dương tan rã như tuyết gặp nước nóng.
Một kích này quá mạnh, Y Hướng Dương bị đánh nát.
Phải biết, đây chính là Thánh Cầm điện, đương nhiên trận pháp cũng là Thánh cấp, muốn giết Hóa Linh cảnh còn không đơn giản?
Năng lượng hủy diệt tàn phá bừa bãi, Từ Hữu Khuyết hắn bị đánh thành cặn bã, Thế Tử Phù không phát huy tác dụng.
Từ Hữu Khuyết chết không nhắm mắt.
Dù cho tử vong trong nháy mắt, hắn vẫn không tin Lăng Hàn thật có can đảm giết mình, hơn nữa ngay cả Thế Tử Phù cũng không có chút cơ hội nào.
– Ta có thể khống chế trận pháp sao?
Lăng Hàn nói với Tiểu Hồng Điểu.
Tiểu Hồng Điểu gật đầu, nói:
– Ta giao quyền khống chế cho ngươi.
Chỉ qua một hồi, Lăng Hàn lại đột nhiên sinh ra cảm giác mình dung nhập vào trong cung điện, hình như cung điện này trở thành một phần thân thể kéo dài của hắn.
Cũng giống như khống chế.
Đối với Lăng Hàn mà nói đây là chuyện dễ dàng, một ý niệm đã bao phủ toàn bộ cung điện.
Hắn phát hiện có thật nhiều người đang đi về hướng này.
Hiển nhiên, hắn vừa rồi đánh giết Từ Hữu Khuyết không có tiêu phí quá nhiều thời gian nhưng cũng kinh động một ít người.
Hắn còn nhìn thấy Y Hướng Dương, nhưng khi hắn đặt lực chú ý vào Y Hướng Dương, đối phương cũng dừng động tác và ngờ vực nhìn chung quanh.
Hiển nhiên, hắn cảm ứng được một tia không ổn.
Không hổ là Hóa Linh thất biến, sức cảm ứng thật sự mạnh mẽ.
– Dừng lại.
Lăng Hàn nhẹ nhàng lẩm bẩm, hắn khống chế trận pháp, lập tức, đám người xông lên như gặp phải bức tường vô hình, mặc cho bọn họ tiến lên thế nào cũng không được.
Hắn mỉm cười, những người khác hắn không thèm để ý, nhưng mà, hắn muốn tính sổ với Y Hướng Dương.
Một bên khác.
Y Hướng Dương nhíu mày, hắn cảm ứng chính mình đang bị giám thị, nhưng hắn nhìn chung quanh nhưng không phát hiện cái gì.
Ảo giác của mình?
Trong lòng của hắn khẽ động, quát:
– Đi ra, đừng tưởng rằng có thể ẩn giấu hành tung trước mặt ta!
Sau khi hắn quát một tiếng, bốn phía lại là không có dị động.
Không mắc mưu?
Y Hướng Dương trầm ngâm, chẳng lẽ mình thực sự sinh ra ảo giác.
Ba, ba, ba, đúng lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân.
Ha ha, cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, tự mình ra tới.
Y Hướng Dương cười lạnh, sau đó xoay người lại, hắn nhìn về hướng sau lưng mình..
Người này toàn thân bao phủ trong tấm vải đen, hắn đi từng bước một rất chậm, nhưng tiếng bước chân lại vô cùng nặng nề.
– Ngươi là người phương nào, dám dòm ngó bản Đế tử!
Y Hướng Dương trầm giọng quát, hắn rất bất mãn.
Hắn cũng không phải Đế tử bình thường, mà là thế hệ bạch ngân, càng là người nổi bật trong đó, hắn sắp bước vào Giáo Chủ, một khi thành tựu Tiểu Thừa cảnh thì hắn có thể trở thành “đại năng”.
Người thần bí thờ ơ, tiếp tục tiến lên phía trước.
Y Hướng Dương giận dữ, hắn đấm ra một quyền hóa thành chùm sáng cực mạnh, hắn lao tới người thần bí.
Người thần bí không thèm tránh né một kích này, bành, hắn bị đánh trúng, tấm vải đen biến thành mảnh vỡ giống con bướm đang vỗ cánh.
Dễ dàng giải quyết như thế?
Y Hướng Dương nhướng mày, hắn lập tức thận trọng hơn trước.
Bởi vì phía dưới miếng vải đen không có người nào.
Đây là chuyện gì?
Đùa bỡn hắn tỏng lòng bàn tay, kẻ ở sau màn là ai? Hơn nữa, kẻ này cũng quá to gan lớn mật, lại dám trêu đùa hắn.
Y Hướng Dương cẩn thận tiến lên, kẻ tới không thiện, nơi này lại là bí cảnh, có nguy hiểm khó lường, hắn cần phải cẩn thận mới thỏa đáng.
Qua một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên, sau đó hắn nhìn thấy tấm vải đen đi tới.
Lại tới!
Y Hướng Dương giận dữ, ngươi còn trêu đùa người nghiện hay sao?
Hắn lại đánh một quyền, tấm vải đen vỡ nát và không có gì.
– Là ai đang giả vờ thần bí!
Y Hướng Dương lớn tiếng kêu lên, hắn tức giận không nhỏ.
Nhưng mà, ba ba ba, tiếng bước chân lại vang lên, vẫn là “người” thần bí bao phủ trong tấm vải đen .
Đương nhiên Y Hướng Dương không khách khí xuất thủ, kết quả vẫn không có gì.
Hắn nhíu mày, kẻ ở sau màn là ai?
Một lần lại một lần, hắn cảm thấy rất phiền não.
– Tốt, ngươi đừng để ta tìm được, nếu không, ngươi sẽ chết vô cùng thảm!
Y Hướng Dương quát lớn, sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm, hắn nhất định sẽ tìm ra người giật dây.
Dám trêu đùa hắn? Hừ!
Nhưng mà hắn lập tức phát hiện.
Hắn không thể lại tiến lên phía trước, bởi vì có một bức tường vô hình ngăn cản hắn lại.
Xảy ra chuyện gì?
Trước đó hắn không gặp bình chướng.
Hắn ý đồ đánh vỡ nhưng không có biện pháp.
Ngừng một lát, hắn quay người nhìn sang bên kia.
Nhưng hắn lại dừng bước, bởi vì hắn vẫn gặp bình chướng vô hình.
Hắn bị vây tại nơi này?
– Kẻ hèn nhát, chỉ biết núp trong bóng tối thao túng sao?
Hắn lạnh lùng nói.
Cuối cùng có giọng nói vang lên làm Y Hướng Dương mừng rỡ.
– Ta đi ra sẽ làm ngươi sợ hãi!
– Lăng, Lăng Hàn?
Y Hướng Dương sững sờ, đây là giọng nói của Lăng Hàn.
Đối phương cũng chỉ là Hóa Linh nhị biến, cho dù là cảnh giới hay thực lực đều yếu hơn hắn, lại thế nào có khả năng như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi?
– Đoán trúng, đáng tiếc không có ban thưởng.
Lăng Hàn nói:
– Thế nào, sợ hãi sao?
– Sợ hãi?
Y Hướng Dương cất tiếng cười to, nói:
– Nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ tự tay giết ngươi!
Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói:
– Ngươi có dám sao?
– Tốt.
Lăng Hàn nói ra.
Một tia sáng ngưng tụ và hóa thành một hình người, hình người lặng lẽ xuất hiện.
– Lăng Hàn, ngươi dám đùa ta!
Y Hướng Dương phẫn nộ quát.
Lăng Hàn cười ha ha:
– Là ngươi quá ngây thơ hay cho rằng ta ngu, lại có thể tự mình đi ra đánh với ngươi một trận.
– Hừ, ngươi khống chế đầu mối then chốt tại nơi này, cho nên ngươi mới có thể như thần linh, nhưng sâu kiến chung quy chỉ là sâu kiến!
Y Hướng Dương lạnh lùng nói:
– Đi ra, dựa vào trận pháp thắng thì có gì đáng nói?
Hắn dùng tới phép khích tướng.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Ngươi làm người thật vô sỉ, trước đó ngươi dám kêu gào trước mặt ta, không phải dựa vào cảnh giới cao hơn ta một chút hay sao, nếu đánh nhau cùng cấp, ha ha, cũng không cần cùng giai, chỉ cần ta thấp hơn ngươi hai tiểu cảnh giới là tốt rồi, ta giết ngươi như giết gà.
– Cho nên, ta cần gì trúng phép khích tướng của cặn bã như ngươi?
Y Hướng Dương giận dữ, nhưng hắn là thế hệ bạch ngân, đã đuổi sát thế hệ hoàng kim, hắn lại bị khinh bỉ là cặn bã?
– Đi ra cho ta! Cút ra đây cho ta!
Hắn hét lớn.
Do trận pháp ngưng tụ thành hình người đã giết tới, bàn tay bắt lấy đầu của Y Hướng Dương.
– Ghê tởm!
Đột nhiên Y Hướng Dương biến sắc, ngươi quá xem thường chính mình.
Hắn nắm lấy đạo tắc hóa thành lợi kiếm chém vào hình người.
Bành!
Trận pháp hình người vươn tay tới và chống cự của Y Hướng Dương tan rã như tuyết gặp nước nóng.
Một kích này quá mạnh, Y Hướng Dương bị đánh nát.
Phải biết, đây chính là Thánh Cầm điện, đương nhiên trận pháp cũng là Thánh cấp, muốn giết Hóa Linh cảnh còn không đơn giản?