Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4761-4768
Chương 4761 : Người Và Tang Vật
– Ngươi có tên hay không?
Lăng Hàn hỏi chim nhỏ.
Trình độ đặt tên của hắn giận sôi người, nhưng lại hết lần này tới lần khác thích đặt tên cho người ta.
Chim nhỏ vội vàng nói:
– Có, có, có, ta gọi Chu Hồng Y.
– Cái tên quá dài.
Lăng Hàn nhổ nước bọt nói:
– Không bằng ta đặt cho ngươi nhũ danh, ân, liền gọi tiểu Hồng đi.
Tiểu Hồng Điểu nuốt nước bọt nhưng không dám nói, dáng vẻ tùy ngươi.
– Đi.
Lăng Hàn nắm lấu Tiểu Hồng Điểu, hắn phát động Tinh Bộ, xèo,i hắn trực tiếp biến mất khỏi bí thất.
Lần này, Lưu Minh có tìm nát nơi này cũng không tìm thấy Tiểu Hồng Điểu.
Trở lại chỗ ở của mình, eLăng Hàn làm như không xảy ra chuyện gì, Tiểu Hồng Điểu khẳng định có lai lịch lớn, mặc dù hắn không biết có lai lịch gì, nhưng sau khi trở về tìm Cửdu Sơn Thánh Nhân hỏi một chút, cũng không khó phát hiện lắm.
Nhưng mà, hắn lợi dụng địa mạch khống chế chung quanh Lưu, hai ngày sau đó, hắn phát hiện Lưu Minh lại rời đi.
Hắn cứ chờ, chờ Lưu Minh khai thác xong mới trực tiếp dùng Tinh Bộ bắt Lưu Minh.
– Ngươi…
Ba!
Lưu Minh vừa mới kịp lên tiếng, hắn đã bị Lăng Hàn đánh ngất đi.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn thét dài kinh động người chung quanh.
Chỉ chốc lát, người của Lưu gia chạy tới.
Nhìn thấy Lăng Hàn, nhìn người mang vải đen che mặt nằm dưới chân của hắn, bọn họ không hiểu sao?
– Lăng thế huynh, ngươi bắt đến kẻ trộm rồi?
Gia chủ Lưu gia vui mừng, nhiều ngày không bắt được kẻ trộm, nhưng Lăng Hàn mới tới mấy ngày đã có thu hoạch, thật không hổ là học viên học viện Tổ Vương.
Nói thật, trong lòng của hắn cũng cảm kích, bởi vì Lưu gia không có nắm giữ mỏ Chân Vân kim, chỉ là người giữ cửa cho Đế tộc, đồ vật mất đi, đương nhiên Lưu gia đứng mũi chịu sào.
May mắn Lăng Hàn đã bắt được kẻ trộm, cuối cùng cũng có khả năng cứu vãn.
– Lưu gia chủ, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.
Lăng Hàn nói, hắn đá Lưu Minh tới dưới chân gia chủ Lưu gia.
Gia chủ Lưu gia không hiểu, lời này có ý gì?
Hắn đưa tay đánh nát vãi che mặt của Lưu Minh.
Ồ!
Nhìn thấy người bịt mặt này chính là Lưu Minh, tất cả người Lưu gia hô lớn.
Làm sao có thể?
Tại sao là Lưu Minh? Tại sao có thể là Lưu Minh?
Không có đạo lý a.
– Lăng thế huynh, có phải là tính sai hay không?
Gia chủ Lưu gia nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt đầy hoài nghi, sẽ không phải Lăng Hàn không bắt được người nên đánh Lưu Minh ngất xỉu, biến thành bộ dáng hiện tại, từ đó cho Lưu Minh gánh trách nhiệm.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
– Nơi này có dấu vết đào còn mới, hơn nữa, các ngươi lục soát pháp khí không gian của hắn đi.
Gia chủ Lưu gia cầm lấy pháp khí không gian trên người Lưu Minh, sau đó một đống Chân Vân kim rời ra ngoài, chúng chồng chất như ngọn núi nhỏ.
Lần này, đám người Lưu gia đều xôn xao.
Người và tang vật đều có?
Gia chủ Lưu gia cau mày, hắn đánh thức Lưu Minh dậy.
– Là ai?
Lưu Minh suy nghĩ dừng lại trước khi hôn mê, bởi vậy, hắn vừa tỉnh lại vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn thấy đám người gia chủ Lưu gia, nội tâm hắn lạnh lẽo.
Trước đó hắn vẫn ở trạng thái hôn mê, cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy đám người Lưu gia đều ở đây, mà hắn vừa mới trộm khoáng thạch lại chồng chất như núi, bởi vì cái gọi là có tật giật mình, hắn lập tức rối loạn.
Ba, hắn lập tức quỳ xuống và khóc lóc:
– Gia gia, cứu ta! Ngươi nhất định phải cứu ta!
Nếu như không có câu nói này, gia chủ Lưu gia còn có thể thoái thác, nhưng Lưu Minh nói như vậy khác gì thừa nhận, hắn có thể giảo biện thế nào?
– Nghiệt súc, ngươi thật to gan!
Gia chủ Lưu gia trách mắng, hắn tức giận và khó hiểu, cháu trai của mình có thiên phú bất phàm, tương lai rất có tiền đồ, tại sao làm việc hồ đồ như thế?
Ngươi không thiếu tài nguyên tu luyện, ăn cắp Chân Vân kim làm gì?
Lưu Minh bình thường mắt cao hơn đầu, cũng không có trải qua khó khăn gì, huống chi xảy ra đại sjw như thế, hắn cực kỳ bối rối, chỉ biết không ngừng xin gia chủ Lưu gia cứu hắn.
Gia chủ Lưu gia khó xử, một bên là cháu yêu của mình, đó là hậu đại kiệt xuất của Lưu gia, tương lai có thể nâng đại kỳ của Lưu gia, hắn tự nhiên không muốn Lưu Minh chết ở chỗ này.
Muốn bảo vệ Lưu Minh, biện pháp tốt nhất chính là diệt khẩu Lăng Hàn ở đây, đối ngoại có thể thoái thác Lăng Hàn bị kẻ trộm giết chết.
Ngược lại hắn cũng biết, Lăng Hàn đắc tội rất nhiều Đế tộc, hắn thật giết Lăng Hàn, tin tưởng sẽ đạt được Đế tộc ngợi khen.
Nghĩ tới đây, hắn sinh ra sát ý.
Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, cười nhạt một tiếng:
– Lưu gia chủ, có phải ngươi muốn giết ta diệt khẩu hay không?
Gia chủ Lưu gia bị điểm phá ý nghĩ, hắn cười gượng và nói:
– Lăng thế huynh thật biết nói đùa, cho dù lão hủ có lá gan lớn như trời, làm sao dám bắt nạt hại thiên tài học viện Tổ Vương?
– Tốt nhất như thế.
Lăng Hàn nói:
– Lưu gia chủ có khả năng còn không biết, ta nắm giữ Tinh Bộ đấy!
Gia chủ Lưu gia cảm thấy nội tâm căng thẳng, đúng vậy, Tinh Bộ!
Đế tộc không giết được người ta, dựa vào cái gì hắn có thể giết được?
Hắn lại đổi chủ ý, ngược lại Lưu Minh ăn cắp Chân Vân kim không quan hệ tới gia tộc, cùng lắm chặt tay cầu xin, bằng không chờ Lăng Hàn thoát khốn trở lại Học viện Tổ Vương, chờ đợi Lưu gia chính là tai hoạ ngập đầu.
Nhìn thấy biểu lộ của gia chủ Lưu gia, Lưu Minh làm sao không hiểu.
Hắn không muốn chết.
Bởi vậy, hắn không suy nghĩ bảo thủ bí mật, hắn nói:
– Gia gia, ta ăn cắp Chân Vân kim là bởi vì —— –
Phốc!
Lăng Hàn xuất thủ, hắn xuất quyền đánh Lưu Minh thành cặn bã.
Đương nhiên hắn không có khả năng cho phép Lưu Minh tiết lộ bí mật Tiểu Hồng Điểu.
– Ngươi!
Gia chủ Lưu gia tức giận chỉ vào Lăng Hàn, hắn còn muốn bảo vệ cháu yêu, ít nhất cũng phải bảo vệ tính mạng của hắn, hơn nữa, Lưu Minh đang yên đang lành đi trộm mỏ, trong đó nhất định có ẩn tình.
Tại sao Lăng Hàn lại ra tay?
– Chứng cứ vô cùng xác thực, tự nhiên là giết đi.
Lăng Hàn từ tốn nói:
– Thế nào, Lưu gia chủ còn muốn bảo vệ hắn hay sao?
Gia chủ Lưu gia tức giận, hắn không thể nói được gì.
– Tốt rồi, việc này đã giải quyết, ta phải về học viện phục mệnh.
Lăng Hàn bước đi, hắn phát động Tinh Bộ quay về Lưu gia, hắn nắm lấy Tiểu Hồng Điểu, trực tiếp ném trận cơ ra ngoài và hình thành truyền tống tinh vực.
Rời đi.
Xèo, hắn cùng Tiểu Hồng Điểu vượt qua tinh vực, sau mấy lần truyền tống đã trở về học viện Tổ Vương.
Lăng Hàn đi phục mệnh, mà Lưu gia cũng thông qua tinh võng trình báo việc này, nếu Lưu Minh đã bị giết, Lưu gia chủ sẽ đổ trách nhiệm lên người chết, một năm một mười báo cáo tất cả tình huống.
Lăng Hàn dành thời gian trở về Cửu Dương Thánh Địa một chuyến, hắn muốn mời Cửu Sơn Thánh Nhân xem Tiểu Hồng Điểu là chủng loại gì.
Chương 4762 : Hậu Đại Chu Tước
Trở lại Cửu Dương Thánh Địa, Lăng Hàn đi bái kiến Cửu Sơn Thánh Nhân.
Nhưng mà Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không ở chỗ này mà là đi tiền tuyến.
Cái gọi là tiền tuyến chính là vị trí tinh vực Sơn Hải Thiên, hiện tại lượng lớn âm hồn đang phát động công kích, muốn khuếch trương lãnh thổ, tình thế vô cùng nghiêm trọng, bởi vậy, Cửu Sơn Thánh Nhân cũng đóng quân ở tiền tuyến.
– Ngươi cứ chơi đùa, người ta nói cho ngươi còn được sao?
Tiểu Hồng Điểu chịu không được, mỗi ngày đều vượt tinh vực truyền tống, nàng chính là nữ hài tử đấy.
– Ấn, nói nói.
Lăng Hàn cười nói.
– Người ta thật sự là thần điểu!
Tiểu Hồng Điểu nói.
– Ta thấy ngươi muốn ăn đòn!
Lăng Hàn nói.
– Ta hỏi ngươi, ở thời kỳ viễn cổ, các thần thú đặt song song, lợi hại nhất là thần thú gì?
Tiểu Hồng Điểu hỏi.
– Chân Long?
Lăng Hàn cười nói.
– Thật không có kiến thức, Chân Long làm sao có thể mạnh nhất thiên hạ!
Tiểu Hồng Điểu miệng rất cay độc:
– Ta thấy ngươi nên ăn não heo bù trí thông minh.
May mắn sắc trư không ở đây, bằng không nó sẽ vặt sạch lông của chim nhỏ!
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Vậy ngươi nói thần thú gì mới là đệ nhất?
– Đương nhiên là Chu Tước!
Tiểu Hồng Điểu cao ngạo nói:
– Người ta là hậu duệ Chu Tước, ngươi nên cung kính với ta!
– Chỉ bằng chim nhỏ ngươi?
Lăng Hàn bật cười, trong truyền thuyết, Thần thú Chu Tước mở ra hai cánh có thể bao phu tinh vực, Tiểu Hồng Điểu trước mắt chỉ lớn như lòng bàn tay.
– Người ta còn chưa trưởng thành!
Tiểu Hồng Điểu tức giận nói:
– Nếu ta bộc phát thần dị quá sớm, chẳng phải sẽ bị người ta biến thành gà nướng.
Nha, vẫn không quên cay nghiệt.
Lăng Hàn nhìn Tiểu Hồng Điểu, khả năng Lưu Minh từ cổ tịch biết địa vị của Tiểu Hồng Điểu, cho nên mới cung phụng gia hỏa này như lão tổ tông, đương nhiên cũng có thể là Tiểu Hồng Điểu nói nhảm mê hoặc Lưu Minh tin tưởng.
Nhưng có thể nuốt sống Chân Vân kim, miệng phun liệt diễm, tuỳ tiện hòa tan tiên kim tam tinh, Tiểu Hồng Điểu khẳng định không phải phàm loại.
Ngươi xem, thằn lằn chẳng phải mới xuất thế sao? Hiện tại có thêm hậu đại Chu Tước cũng không kỳ quái.
Vấn đề là, vì cái gì hắn đều đụng phải gia hỏa không đứng đắn?
Hắn là người chuyên thu nhận nhi đồng sao?
Lăng Hàn cực kì im lặng, nhưng hắn đã biết rõ lai lịch của Tiểu Hồng Điểu, hắn tự nhiên cũng không cần lại đi tìm Cửu Sơn Thánh Nhân, hắn quay lại học viện Tổ Vương.
Vừa mới về học viện, Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đã tới tìm hắn.
– Tiểu Hàn tử, ngươi lại có đối thủ.
Đại Hắc Cẩu lập tức nói.
– Ồ?
Lăng Hàn cũng không để ý, chỉ cần hắn không đột phá Hóa Linh cảnh, trong cấp bậc Chân Ngã này có ai tạo thành uy hiếp cho hắn hay sao?
Cho dù là Đinh Thụ cũng không được, dù đối phương có bước vào đệ thập hình.
Ân, nói đến Đinh Thụ, tiểu tử này không có biện pháp đột phá đệ thập hình, hắn phải ngoan ngoãn làm tiểu đệ của chính mình. Mà Lăng Hàn có chín mươi phần trăm chắc chắn, đối phương không thể đột phá đệ thập hình.
– Một gia hỏa tên là Bách Lý Lạc Dương, nghe nói hắn muốn đánh ngươi.
Tiểu Thanh Long tiếp lời, sau đó nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Điểu trong ngực Lăng Hàn:
– A, ngươi bắt đầu nuôi chim từ khi nào?
– Thằn lằn, ngươi có chút nhãn lực hay không? Ai có thể nuôi bổn cô nương?
Tiểu Hồng Điểu lập tức kêu lớn.
– A, miệng rất lợi hại.
Tiểu Thanh Long hừ hừ, nói:
– Tiểu Hàn tử, buổi tối hôm nay ăn gà nướng chứ?
Tiểu Hồng Điểu cực kỳ im lặng, các ngươi không biết cái gì gọi là thần thú sao?
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Ngươi không nên xem thường nàng, theo nàng nói, nàng là hậu đại Chu Tước.
– Cái gì?
Tiểu Thanh Long mở to mắt.
– Ngạc nhiên đi, rắn thối bốn chân!
Tiểu Hồng Điểu dương dương đắc ý, nói:
– Mẫu thân ta chính là thần thú mạnh nhất.
– Đánh rắm, thần thú mạnh nhất rõ ràng là phụ hoàng ta, Chân Long quét ngang thiên hạ!
Tiểu Thanh Long lập tức phản bác.
– Chân Long?
Tiểu Hồng Điểu le lưỡi, vẻ mặt khinh thường:
– Chân Long lúc trước bịChu Tước đánh bại không biết bao nhiêu lần, ngươi nên tỉnh lại đi.
– Nói hươu nói vượn, Chân Long mạnh nhất!
– Rõ ràng chính là Chu Tước mạnh nhất!
Hai tên gia hỏa này không ngừng đấu khẩu với nhau, cả đám gân cổ lên cãi, không ai phục ai.
Lăng Hàn nhún vai, hắn không thèm để ý.
– Tiểu Hàn tử, ngươi tìm được con chim nhỏ này ở đâu?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
Lăng Hàn cũng nói lại sự việc diễn ra, Đại Hắc Cẩu cảm khái, Lăng Hàn vận khí quá nghịch thiên, tùy tiện hoàn thành nhiệm vụ cũng có tạo hóa như thế.
Thần thú hậu đại, hơn nữa Tiểu Hồng Điểu còn nói lỡ miệng, nàng cực kỳ là hậu duệ của Chu Tước, là đời thứ nhất!
Nếu như Lăng Hàn sau này có hai thần thú tương trợ, lực lượng này kinh khủng cỡ nào?
Nghĩ như thế nào, hậu đại đời thứ nhất của thần thú muốn thành Thánh cũng không khó, hơn nữa khẳng định còn là Thánh Nhân cực kỳ khủng bố —— nói không chừng còn có thể trở thành Chuẩn Đế, khi đó mới thật sự khủng bố vô biên.
– Đúng rồi, Bách Lý Lạc Dương là chuyện gì?
Lăng Hàn hỏi.
– A, Cẩu gia cũng không rõ ràng, nhưng nghe người khác nói, gia hỏa này vô cùng trâu bò, nói muốn kéo ngươi xuống ngựa.
Đại Hắc Cẩu thuận miệng nói.
Lăng Hàn mỉm cười:
– Vậy thì chờ xem.
Hắn càng để ý là ai tiết lột hành tung của hắn cho Chiến Thần cung.
– Nói đến hiềm nghi, toàn bộ người học viện Tổ Vương đều có thể.
Lăng Hàn im lặng, dường như hắn không có làm chuyện xấu xa gì, tại sao hắn có nhiều kẻ thù như thế.
Tiểu Hồng Điểu sử dụng khoáng thạch làm thức ăn, đương nhiên, chủ yếu là ăn tiên kim, nếu là tiên kim được đề luyện thì tốt, không có, kỳ thật nàng không kén ăn.
Nàng hiện tại là Sinh Đan cảnh, có thể nuốt tiên kim tứ tinh, trong cơ thể có hỏa diễm kinh khủng nung chảy, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề không thể tiêu hóa.
Nàng miễn cưỡng ăn được tiên kim tứ tinh nhưng tốc độ sẽ rất chậm.
Cho nên, muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, tìm được tiên kim phù hợp mới tốt.
Lăng Hàn tài đại khí thô, mua lượng lớn tiên kim ném cho Tiểu Hồng Điểu, ngược lại đòi tiền, hắn luyện đan là có, không cần giống như Lưu Minh phải đi ăn trộm.
Hiện tại, Tiểu Hồng Điểu và Nữ Hoàng, Hổ Nữu đã thân quen với nhau, quan hệ vô cùng tốt, nhưng nàng trời sinh đối đầu với Tiểu Thanh Long, vừa thấy mặt đã mở miệng cay độc, Lăng Hàn có suy nghĩ tác hợp cả hai.
Không phải oan gia không gặp nhau, hơn nữa đều là hậu đại thần thú, nếu bọn họ sinh hậu đại, chẳng phải thiên phú sẽ rất khủng bố.
Trong bất tri bất giác, lại qua tháng mới, có tài nguyên tu luyện tiếp hay không, như vậy phải xem xếp hạng.
Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đều kích động, bọn họ có Nguyên Đạo thạch, tu vi tăng lên cực nhanh, trông cậy vào lần này có thể xông xông vào vị trí trước hai mươi.
Nữ Hoàng các nàng so đấu trước, thành tích tiến bộ hơn lần trước, dù sao các nàng cũng có Nguyên Đạo thạch, hơn nữa cảnh giới thấp, tăng lên càng nhanh.
Sau khi các nàng giao đấu là tới phiên Lăng Hàn.
Bởi vì hắn là đệ nhất của thắng trước, Lăng Hàn không cần đánh đào thải chiến, chỉ cần chờ người khác khiêu chiến là được rồi.
Rất nhanh, đào thải chiến kết thúc, không có gì bất ngờ xảy ra, Bách Lý Lạc Dương dùng thực lực tuyệt đối đánh thắng bốn trận.
– Ta, khiêu chiến ngươi!
Hắn chỉ vào Lăng Hàn.
Chương 4763 : Thất Thủ
Bách Lý Lạc Dương, thiên tài của Bách Lý gia thuộc về thế hệ bạch ngân, mà nói đến thiên phú của hắn, thậm chí có thể đuổi kịp thế hệ hoàng kim, từ đó có thể thấy hắn trâu bò cỡ nào.
Bởi vì hắn phạm sai lầm lớn nên bị gia tộc giam giữ, rất ít người bên ngoài biết tới hắn.
Hiện tại, hắn xuất thế lần nữa, hắn đứng đầy cao ngạo, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại.
Việc này làm mọi người cảm thán, Tử Vi Đế tộc được thiên địa sủng ái, chẳng những có Bách Lý Hiên dạng này Thế hệ hoàng kim, còn có hai thế hệ bạch ngân là Bách Lý Vân, Bách Lý Lạc Dương.
Thậm chí, Bách Lý Lạc Dương có tiềm lực trở thành thế hệ hoàng kim.
Lăng Hàn đi ra, bị người khiêu chiến có hai lựa chọn: Thứ nhất, ứng chiến, thư hai, nhận thua.
Hắn sẽ không nhận thua, đương nhiên là ứng chiến.
– Ngươi phế đi một đường đệ của ta.
Bách Lý Lạc Dương lạnh lùng nói.
Hắn đang nhiên đang nói tới Bách Lý Xa, thời điểm đột phá Chân Ngã cảnh đã bị Lăng Hàn đánh phế, từ đó về sau, cảnh giới vĩnh viễn kẹt ở cấp độ chuẩn Chân Ngã cảnh, đã không còn là Đế tử.
Không có Đế tử phế như vậy.
– Sau đó thì sao?
Lăng Hàn cười hỏi.
– Cho nên, ta cũng muốn đánh phế ngươi!
Bách Lý Lạc Dương nói ra.
Lăng Hàn nhìn các đại lão học viện:
– Uy uy uy, tất cả mọi người nghe chưa, gia hỏa này còn muốn công báo tư thù!
– Đừng làm chuyện bé xé ra to, hiện tại là thời điểm tranh tài.
Thạch Tôn Giả lên tiếng.
– Còn nữa, giao đấu khó tránh khỏi tình huống không thu tay được, có chuyện gì cũng khó tránh khỏi.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn nói với Bách Lý Lạc Dương:
– Đã như thế, ta cũng đánh phế ngươi là được.
– Ha ha!
Bách Lý Lạc Dương cười lạnh, nói:
– Ngươi biết ta tu vi gì không
Tâm thần hắn hơi động, Chân Ngã nổi lên và tỏa ra hào quang bảy màu.
Chân Ngã bảy màu, còn mạnh hơn Quan Hạ một đoạn.
– Chân Ngã, đệ bát hình!
Hắn cao ngạo nói.
Qua nhiều năm như thế, hắn vẫn bị giam giữ, đối với một thiên tài mà nói, đương nhiên trong bụng mang theo rất nhiều lửa giận. Hiện tại, hắn quật khởi mạnh mẽ tiếu ngạo thiên hạ, làm cho cả tinh không đều lưu truyền thanh danh của hắn.
Mà Lăng Hàn chính là đá đặt chân của hắn.
Đối thủ này rất tốt, có thanh danh vô địch, cho nên chỉ cần đánh bại Lăng Hàn thì hắn sẽ có thanh danh không nhỏ.
– Đệ bát hình!
– Trời ạ, thật sự là tám hình!
– Đây là lĩnh vực của thế hệ hoàng kim đấy!
Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục, mặc dù bọn họ đều đã đoán được Bách Lý Lạc Dương cực kỳ có thể là đệ bát hình, nếu không cũng không cần đi khiêu chiến Lăng Hàn, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn làm bọn họ khiếp sợ.
Tư chất thế hệ hoàng kim, mang ý nghĩa tương lai có cơ hội xung kích đế lộ.
– Như thế nào?
Bách Lý Lạc Dương cao ngạo nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Không được tốt lắm, không đủ ta dùng một tay đánh.
Ngươi!
Đừng nói Bách Lý Lạc Dương, tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ cảm thấy Lăng Hàn thật ngông cuồng.
Ngươi chỉ là đệ thất hình, hơn nữa còn tố ra Chân Ngã phàm thai, ngươi dựa vào cái gì đánh bại đệ bát hình?
Ngươi biết đệ bát hình có ý nghĩa thế nào không?
Tư chất vô thượng!
Thiên tài như thế, chỉ có hắn nghịch cảnh giới mà thắng, ngươi còn muốn vượt một tiểu cảnh giới thắng được, thậm chí chỉ dùng một tay?
Ha ha, ngươi đang nói đùa sao?
– Ngu xuẩn mất khôn!
Bách Lý Lạc Dương giết tới, oanh, lực lượng đáng sợ thể hiện uy lực đệ bát hình của hắn.
Yên lặng lâu như vậy, hắn muốn bộc phát hào quang chói mắt của mình.
Oanh, trên người hắn tỏa ra uy thế vô biên, đạo tắc hóa thành thần hà chảy sau lưng hắn, hắn như hóa thành một thiên vương.
Uy thế quá kinh người, tất cả mọi người cảm giác thần hồn bị tước đoạt.
Chân Ngã cảnh có thể mạnh như vậy sao?
Thì ra, đây chính là độ cao mà thế hệ hoàng kim đã từng đạt tới, quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.
Bách Lý Lạc Dương giết tới, lực lượng vô biên sôi trào, hắn muốn đánh chết Lăng Hàn trong một kích.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn vươn tay phải bắt lấy Bách Lý Lạc Dương.
Động tác của hắn rõ ràng rất chậm, hơn nữa vô cùng tùy ý nhưng lại chính xác khó nói thành lời, cũng bóp cổ của Bách Lý Lạc Dương.
Khinh người quá đáng, ngươi dám xem thường ta?
Bách Lý Lạc Dương nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải hóa đao chém vào tay Lăng Hàn.
Bành!
Cổ tay chém vào cánh tay của Lăng Hàn nhưng lại bị phản chấn trở về, mà Lăng Hàn công kích không chịu ảnh hưởng, cũng dễ dàng bóp cổ của Bách Lý Lạc Dương.
Chiến đấu dừng lại!
Móa!
Vào lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng, bọn họ không phát ra chút âm thanh nào, cho dù là những đại lão Tôn Giả cũng ngây dại.
Tình huống như thế nào?
Chân Ngã đệ bát hình lại không ngăn cản nổi một chiêu của Lăng Hàn?
Các ngươi sẽ tin tưởng hay sao?
Lăng Hàn mỉm cười, hắn nói với Bách Lý Lạc Dương:
– Thế nào, ta nói một tay là có thể giải quyết ngươi rồi, thấy đủ chưa?
Tất cả mọi người im lặng, đây đâu phải là một tay, mà là miểu sát.
Thực lực cả hai chênh lệch to lớn bằng trời!
Lăng Hàn thực sự là đệ thất hình sao? Chân Ngã của hắn thật sự là phàm thai sao?
Mỗi người đều sinh ra suy nghĩ này, cho dù là đệ thất hình có thể chiến thắng đệ bát hình nhưng có thể nhẹ nhõm như thế sao?
Ánh mắt Lăng Hàn bẳn ra hàn quang, oanh, lực lượng đáng sợ tập kích, Chân Ngã trong thức hải của Bách Lý Lạc Dương lập tức vỡ nát.
– Lớn mật!
Bách Lý Hàn Vân giận dữ, hắn đưa tay bắt lấy Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã xuất thủ, tự nhiên đã sớm chuẩn bị, hắn phát động Tinh Bộ thoát khỏi công kích của Bách Lý Hàn Vân.
– Sao, thẹn quá hoá giận rồi?
Hắn thản nhiên nói.
Bách Lý Hàn Vân xúc động xuất thủ nhưng lập tức liền ý thức được, nếu hắn lấy lớn hiếp nhỏ đánh chết Lăng Hàn, Cửu Sơn Thánh Nhân nhất định sẽ tức giận gây đại họa cho Bách Lý gia.
Hắn cố tỉnh táo và nói:
– Ngươi thật độc ác chỉ là bình thường luận bàn mà thôi, ngươi lại hạ độc thủ phế tu vi của người khác! Dựa theo quy củ của học viện, bản tôn cũng có thể phế tu vi của ngươi, trục xuất ngươi ra khỏi học viện.
Nha, hiện tại giảng đạo lý với ta?
Lăng Hàn cười ha ha:
– Trước đó Bách Lý Lạc Dương nói muốn phế ta, tại sao không có người lên tiếng, nói cái gì không hợp, trái với quy củ học viện. A đúng rồi, ta còn kháng nghị với các vị đại nhân đấy.
– Thật xấu hổ, ta thất thủ!
Bị Lăng Hàn lăng mạ như thế, các Tôn Giả cảm thấy xấu hổ, bởi vì Lăng Hàn đã tính trước tất cả.
– Lạc Dương chỉ nói mà thôi, mà ngươi lại động thủ thật!
Bách Lý Hàn Vân ngụy biện.
– A, ta đã nói thất thủ!
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
– Trong giao đấu khó tránh khỏi thất thủ, các vị đại nhân cũng đã nói rồi. Ngay cả các vị đại nhân còn thất thủ thì nói gì tiểu nhân vật như ta, ha ha.
Lúc này Bách Lý Hàn Vân lại không biết nên nói cái gì.
Nói đến giảo biện, Lăng Hàn còn vượt qua hắn, nếu hắn cưỡng ép trấn áp, sau lưng người ta cũng có Thánh Nhân và Đế binh làm chỗ dựa, đây chính là đặc quyền.
Cho nên, làm thế nào bây giờ?
Muốn trấn áp Lăng Hàn, vậy chỉ có thể dựa theo quy củ, xử lý hắn trong cùng cảnh giới, như thế, Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không thể nói gì hơn.
Hiện tại, tất cả quay về nguyên điểm, muốn giết Lăng Hàn, vậy chỉ có thể chờ đối phương bước vào Hóa Linh cảnh, khi đó có rất nhiều thiên tài trấn áp hắn.
Chỉ có thể chờ đợi.
Chương 4764 : Mở Rộng Của Lòng
Lăng Hàn rất sảng khoái.
Phế đi Bách Lý Lạc Dương trước mặt một đám Tôn Giả, tự nhiên làm hắn hả giận.
Kỳ thật hắn cũng không phải là người không nói đạo lý, ngươi xem, trước đó động thủ với Quan Hạ, hắn cũng không có xuất thủ quá ác đúng hay không? Ai bảo Bách Lý Lạc Dương vừa xuất hiện đã nói muốn phế hắn, vậy thì có cái gì mà khách khí?
Ta phế người Đế tộc, có có thể đạt được Đế tộc ban thưởng tài nguyên tu luyện, trên đời này có chuyện thoải mái như vậy sao?
Đương nhiên, Lăng Hàn biểu hiện bá đạo như vậy, khẳng định mang tới tai họa ngầm cho đám người Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu, cho nên, Lăng Hàn bảo bọn họ chú ý nhiều hơn, bình thường làm việc nên lưu lại tâm nhãn, cũng không nên nhảy vào cạm bây.
Trong lúc đó, Đinh Thụ lại tìm Lăng Hàn đánh mấy lân, hắn đã đạt tới đệ cửu hình đỉnh phong, muốn xung kích đệ thập hình, hắn dùng Lăng Hàn làm đá mài dao, khả năng bước ra một bước này sẽ cao hơn một ít.
Nhưng mà, vượt qua bước này thật sự quá khó khăn.
Đừng nhìn Đinh Thụ cũng là bá chủ Nguyễn thế giới, nhưng hắn đột phá đệ cửu hình đã vận dụng sinh linh lực, hiện tại hẳn lại xung kích đệ thập hình, phần lực lượng này bị bài xích nghiêm trọng, hắn không có cách nào bước ra một bước mấu chốt.
Cho nên, hắn trên lý luận chỉ có một tia khả năng mà thôi.
Một năm qua đi, Lăng Hàn đã tu hành gần tới Chân Ngã đệ thập hình đỉnh phong, dựa theo tốc độ như vậy, hắn chỉ cần thời gian ba năm là thành công.
Thật chậm.
Học viện Tổ Vương cách một đoạn thời gian sẽ đón thêm học viên mới, có một ít người thiên phú siêu phàm, cũng không biết tu đạo từ xó xỉnh nào chạy tới, trước đó không hề thanh danh, bây giờ lại hiển lộ tài năng.
Trì Mộng Hàm cũng tới, nàng dẫn theo tiểu la lỵ tóc bạc nhập học.
– Trước đó vẫn không gặp được ngươi, còn tưởng rằng ngươi không có hứng thú tới đây.
Lăng Hàn tìm một cơ hội gặp mặt Trì Mộng Hàm.
Trì Mộng Hàm cười nhạt một tiếng:
– Trước đó ta đang ở xung kích Hóa Linh cảnh, cho nên ta vẫn bế quan.
– A, ngươi là Hóa Linh cảnh rồi?
Lăng Hàn kinh ngạc.
Trì Mộng Hàm cười ngạo nghễ:
– Hiện tại, ngươi không phải là đối thủ của ta.
– Trước tiên chúc mừng ngươi.
Lăng Hàn cười nói:
– Nhưng ngươi không nói quá vẹn toàn, người đã từng bị ta chiến thắng, cho dù cảnh giới vượt qua ta vẫn chiến bại trong tay ta.
– So tài không?
Trì Mộng Hàm nói, ý khiêu khích mười phần.
– Tốt.
Hai người đi tới tinh thể không người, trước đó Lăng Hàn tỷ thí với Đinh Thụ cũng lựa chọn nơi này.
– Nơi này hình như mới đại chiến cách đây không lâu.
Trì Mộng Hàm nhìn lướt qua.
Lăng Hàn gật đầu:
– Ta đánh với một gia hỏa rắm thối, hắn vẫn không chịu nhận ta làm lão đại, nhưng cũng sắp rồi…
Hắn đã nói với Đinh Thụ mình đã tu tới đệ thập hình, Đinh Thụ bị kích thích rất mạnh, thề cũng phải xông lên đệ thập hình, nếu không, hắn sẽ nhận Lăng Hàn làm đại ca.
Với hắn mà nói, đây là việc không được phép.
Trì Mộng Hàm cười một tiếng, nói:
– Ngươi cũng muốn ta nhận ngươi làm lão đại sao?
Câu nói này rất bình thường, nhưng phối hợp với nụ cười của nàng, hiệu quả kia sẽ khác nhau, lập tức có cảm giác mập mờ trong đó.
Lăng Hàn cảm giác trái tim đập mạnh.
Sau khi đi vào đại thế giới, hắn vô cùng khắc chế, không muốn sinh ra tình cảm gúc mắt với nữ tử nào, thật ra có chút chuyện không phải nói phân rõ giới hạn là phân rõ giới hạn.
Trì Mộng Hàm mấy lần viện thủ vào lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, hắn làm sao không biết phần thâm tình này.
Ai, đều do chính mình quá ưu tú.
Lăng Hàn rất vô sỉ nghĩ như thế, nói:
– Lão đại thì miễn đi, nếu ta thắng, ngươi nhận ta làm lão công được rồi.
– Lưu manh!
Trì Mộng Hàm yêu kiều gắt một tiếng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nàng xuất thủ tấn công Lăng Hàn.
Nàng cũng không biết thực lực Lăng Hàn, bởi vậy cũng không có vận dụng toàn lực, tránh không cẩn thận đả thương thậm chí giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười hắc hắc, hắn vận chuyển lực lượng đối cứng với Trì Mộng Hàm.
Chỉ qua vài chiêu, Trì Mộng Hàm kinh hãi, bởi vì lực lượng Lăng Hàn thực sự không kém gì chính mình.
Tại sao lại như thế?
Nàng đột phá từ Chân Ngã đệ bát hình, nàng bước vào Hóa Linh cảnh đã nắm giữ lực lượng tứ trọng thiên, có thể nghiền ép Hóa Linh nhất biến.
Nhưng nàng không thể trấn áp Chân Ngã cảnh như Lăng Hàn?
– Chẳng lẽ ngươi bước vào đệ cửu hình?
Trì Mộng Hàm kinh hô, chỉ có khả năng như thế.
Lăng Hàn cười một tiếng, xem như hắn thừa nhận.
Hắn cũng không có nói sai, bởi vì hắn đã vượt qua Chân Ngã đệ cửu hình.
Dù là như thế, Trì Mộng Hàm vô cùng rung động, Chân Ngã đệ cửu hình chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả thế hệ hoàng kim cũng chỉ có thể nhìn lên.
Nhưng mà, trong nội tâm nàng càng sinh ra cảm giác tự hào.
Đây là nam nhân nàng nhìn trúng, quả nhiên không có phụ lòng chờ đợi của nàng.
– Tại sao không đánh, dễ dàng làm lão bà của ta sao?
Lăng Hàn cười hỏi.
Trì Mộng Hàm đỏ mặt, nàng vội vàng công kích Lăng Hàn.
Nàng chỉ là Hóa Linh nhất biến, bởi vậy chỉ tu ra một linh thân, hơn nữa còn chưa đạt tới viên mãn, Chân Ngã vô cùng mơ hồ, miễn cưỡng có thể thấy được hình người.
Bản ngã và linh thân liên thủ tấn công Lăng Hàn.
Tâm thiếu nữ có thể đoán?
Đoán không trúng sẽ bị oán trách, mà đoán đúng sẽ rước lấy hờn dỗi.
Hai người kịch chiến nhưng không có địch ý gì, chỉ muốn biết rõ thực lực của đối phương như thế nào.
Cứ đánh như vậy khó tránh có tiếp xúc thân mật, mỗi một lần va chạm nhau, hai người đều sinh ra mập mờ.
Lăng Hàn cũng không phải đầu gỗ, giai nhân tình thâm, hắn thiếu đối phương quá nhiều ân tình, cho nên hắn cũng mất đi sức chống cự.
Bởi vậy, hắn cũng không đè nén nội tâm của mình, hắn tu hành chú trọng thuận theo tự nhiên, nếu đã hài lòng, hắn cũng không cần áp chế bản thân.
– Về sau, ngươi chính là lão bà của ta.
Lăng Hàn nói.
Trì Mộng Hàm trợn mắt nhìn hắn:
– Ta thua ngươi sao?
Lăng Hàn cười to:
– Bại bởi ta, ngươi thật sự làm lão bà của ta?
Trì Mộng Hàm tự hiểu mình nói sai, giẫm chân và hờn dỗi rời đi.
– Ai!
Lăng Hàn sờ cằm, nói:
– Người anh tuấn đẹp trai như ta thật sự có số đào hoa quá mạnh, sai lầm!
Hắn trở lại học viện, chỉ qua vài ngày đã nhận được thông báo, phàm là Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh, Giáo Chủ đều lập tức xuất phát đi Sơn Hải Thiên, tình hình chiến đấu nơi đó căng thẳng, cần thiên tài như bọn họ gia nhập.
Quá hạn không đến sẽ nhận xử phạt nghiêm khắc.
Lăng Hàn rất không ưa Đế tộc, nhưng hắn nghĩa bất dung từ khi đối kháng âm hồn, bởi vậy, hắn và Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, sắc trư và bảy tiểu oa nhi xuất phát đi tới Sơn Hải Thiên.
Qua gần nửa tháng lặn lội đường xa, bọn họ đã đi tới Sơn Hải Thiên, Thương Nguyệt tinh cách nơi này không xa.
Lăng Hàn đã tới một lần, cho nên hắn có ấn tượng với nơi này, hiện tại hoàn cảnh chung quanh thay đổi quá lớn.
Trong tinh không trống rỗng xuất hiện rất nhiều tinh thể vây quanh Sơn Hải Thiên, cũng vây nơi này vào trong đó.
Chương 4765 : Đi Tiền Tuyến
Lăng Hàn kinh ngạc, những tinh thể này bị vận chuyển tới.
Đúng là đại thủ bút, vì đối kháng âm hồn, bọn họ sử dụng tinh thể tạo thành phòng tuyến.
Đối với Giáo Chủ, Tôn Giả, Thánh Nhân mà nói, khai chiến trong tinh không là chuyện không quan trọng, có thể xé nát hư không di chuyển ức vạn dặnm, nhưng đối với võ giả dưới Giáo Chủ cần phải có mặt đất làm chỗ dựa.
Hơn nữa, lực lượng võ giả không phải dùng mãi không hết, cần hấp thu lực lượng thiên địa để khôi phục, tự nhiên cũng cần tinh thể làm môi giới.
Lăng Hàn da theo quy định của bọn họ, hắn đáp xuống tinh thể số mười một.
Nơi này tổng cộng có ba mươi ba viên tinh thể, cũng không phải gom góp lung tung cho đủ số, mà là mỗi tinh thể đều có liên hệ và hô ứng với nhau, tạo thành một cái trận pháp, cho nên, nếu như không đánh nổ các tinh thể, trận pháp sẽ vận chuyển không ngừng, từ đó các âm hồn đừng hòng lao ra.
Lăng Hàn cảm thán, sử dụng tinh thể làm trận cơ, đây không phải năng lực trận đạo tông sư có thể làm được, mà là trận đạo thánh sư!
Vì đối kháng âm hồn, cho dù là trận đạo thánh sư cũng phải rời núi, phải biết, loại tồn tại này thực tế quá siêu nhiên, cho dù là Thánh Nhân gặp cũng phải khách khí, tìm khắp toàn bộ tinh không cũng chỉ có ba năm người mà thôi.
Bọn họ đi tới hoàn thành báo danh, sau đó bị ném vào một chi đội ngũ, tùy thời có thể tiến vào chiến đấu.
Ba mươi ba viên tinh thể, đây chính là đạo phòng tuyến thứ nhất ngăn ciản đại quân âm hồn, cũng là phòng tuyến cực kỳ mấu chốt, một khi thất thủ, âm hồn có thể đột phá nơi đây và tiến quân vào trong tinh không.
Cho nên, mỗi một viên tinh thể đều ekhông thể có sai lầm, đều có Thánh Nhân mang theo Đế binh tọa trấn.
Lăng Hàn vô cùng khiêm tốn, trước mặt đại quân âm hồn, hắn có thiên phú yêu nghiệt cũng không có đất dụng võ, bọn họ sẽ so thực lực. Hơn nữa, âm hồn cũng không kiêng kị cái gì, cho dù là đại âm hồn Giáo Chủ cũng sẽ xuất thủ với hắn.
Cho nên khiêm tốn là cần thiết, dù sao hắn chưa trưởng thành.
May mắn chính là, trên tinh thể này có đại năng dùng pháp lực vô thượng dời tới và gia trì, nhưng địa mạch không bị phá hư, vẫn có thể câu thông vận dụng, nhưng địa khí nơi này rất yếu ớt, cho dù sử dụng Tinh Bộ hay rút địa khí hóa thành địa long đều yếu đi rất nhiều.
Không có biện pháp, lực lượng thiên địa chủ yếu đều bị điều động gia trì vào trận pháp, mặc dù Lăng Hàn là trận đạo tông sư nhưng hắn không thể so sánh với trận đạo thánh sư.
Có thể dùng là tốt, chí ít còn có đường lui.
Qua ba ngày, âm hồn lại phát động một lần công kích đại quy mô.
Bọn họ đánh nghi binh thật nhiều tinh thể, mục tiêu công kích chủ yếu là tinh thể thứ bảy, thứ mười một cùng thứ hai mươi ba, vô số âm hồn bị truyền tống tới, chúng trôi nổi trên bầu trời.
Không chỉ có âm hồn xuất hiện, còn có khí tức âm phủ, từ đó đạo tắc thiên địa sẽ rất yếu.
Trấn giữ nơi này chính là Vi Vũ Thánh Nhân của Hồng Liên Đế tộc, còn có bảy Thánh Nhân khác phụ trợ, đội hình như thế cũng có thể nói là rất khoa trương.
Vi Vũ Thánh Nhân điều tiết khống chế, võ giả trên tinh thể số mười một xuất động nghênh chiến âm hồn.
Vừa mới tiếp xúc, dương gian đã thương vong thảm trọng.
Đây là chủ công của âm hồn, âm hồn đều rất cường đại, hơn nữa âm hồn không chịu bí lực tổn thương, nhất định phải sử dụng năng lượng tầng thứ cao mới có thể đánh trúng, hoặc là vận chuyển thiên địa đạo tắc, cho nên bọn chúng rất khó giết.
– Lăng Hàn, so tài xem ai giết nhiều âm hồn hơn.
Đinh Thụ nhảy ra ngoài, hắn bộc phát hào tình vạn trượng.
– Tốt!
Lăng Hàn gật đầu.
Giết âm hồn trên dương gian sẽ được thiên địa khen ngợi, trước đó ở bên trong Hắc Thiên thần miếu, Lăng Hàn đã nhờ vào lực lượng này chữa khỏi ám thương.
Hiện tại lại đến, chẳng phải là cơ hội tốt nhất đền bù sinh mệnh bản nguyên bị hao tổn hay sao?
Hai yêu nghiệt đồng thời giết ra ngoài, chiến lực và lượng hủy diệt sôi trào bộc phát hoàn toàn, một kích có thể đánh chết vài âm hồn, hiệu suất vô cùng kinh người.
Sau khi đánh giết âm hồn tới số lượng nhất định, thiên địa khen ngợi sẽ xuất hiện, Lăng Hàn cảm thấy toàn thân ấm áp và có dòng nước nóng bao phủ toàn thân, hắn thoải mái khó nói thành lời.
Sinh mệnh bản nguyên đang được chữa trị, cho nên hắn rất dễ chịu.
Giết giết giết!
Không chỉ Lăng Hàn cùng Đinh Thụ, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long cũng công kích không lưu tình, việc này không chỉ chiến đấu vì dương gian, còn có rất nhiều chỗ tốt cho bản thân, bởi vì bọn họ đã sử dụng rất nhiều Nguyên Đạo thạch.
Tám tên Thánh Nhân cũng gia nhập chiến đấu nhưng Vi Vũ Thánh Nhân vẫn không dùng tới Đế binh, hắn cần đề phòng Âm Thánh vận dụng Đế binh, bằng không bị đánh đột ngột, tinh thể số mười một sẽ bị đánh nát, đại trận phong tỏa sẽ mở ra.
Nhân vật thủ lĩnh của âm hồn cũng là Thánh Nhân, được xưng là Cửu Hoa Âm Thánh, nó kịch chiến với Vi Vũ Thánh Nhân không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, thực lực mạnh tới mức làm người ta kinh ngạc.
– Cửu Hoa, ngươi thành Thánh tại âm phủ, có thể nói đã siêu thoát, cần gì phát động chiến tranh chứ?
Vi Vũ Thánh Nhân vừa đấu với Cửu Hoa Âm Thánh vừa dùng lời lẽ công kích.
Cửu Hoa Âm Thánh chỉ cười lạnh:
– Ngươi chỉ là con cờ trên bàn cờ, chỉ có thể nhìn người ta định đoạt số phận, không nên cho rằng thiên hạ do người như các ngươi định đoạt.
– Thành Thánh đã là siêu thoát, sao còn có thể trở thành quân cờ?
Vi Vũ Thánh Nhân phản bác.
– Ha ha, ngươi chẳng những là quân cờ, hơn nữa còn là quân cờ không biết gì.
Cửu Hoa Âm Thánh cười nhạo, công kích của hắn liên tục, cũng rút ra đạo tắc khủng bố, hắn tấn công rất điên cuồng.
Hai người nói chuyện lọt vào tai mọi người, ai cũng kinh ngạc.
Thánh Nhân cũng chỉ là quân cờ?
Vậy ai là người đánh cờ?
Tổ Vương?
Nhưng ai không biết thiên hạ không đế, lấy đâu ra Tổ Vương?
Lại nói, nếu thật có Tổ Vương, còn cần phiền phức như thế sao, một mình có thể trấn áp thiên địa, có nhiều Thánh Nhân thì như thế nào, đều bị trấn áp, có nhiều Đế binh cũng chỉ là chuyện phí chút tay chân.
Nhưng hiện tại không có thời gian suy nghĩ tới việc này, đại chiến vẫn còn tiếp tục, không ngừng có người thương vong, thế cục phi thường khẩn trương.
May mắn, vào lúc xác nhận âm hồn tấn công chủ yếu ba tinh cầu, các Thánh Nhân tọa trấn tinh cầu khác cũng gia nhập vào trong chiến đấu.
Có thêm viện quân hỗ trợ, âm hồn tan tác toàn diện.
– Cần gì chứ?
Vi Vũ Thánh Nhân nói:
– Tiếp tục như vậy chỉ lưỡng bại câu thương, âm dương có thứ tự, mới có thể vĩnh cửu vĩnh tồn, ngươi nên bỏ ý niệm này đi, chuyện âm hồn tàn phá bừa bãi dương gian không phải chưa từng xảy ra, hiện tại sẽ không phát sinh, về sau cũng sẽ không phát sinh.
– Ha ha ha!
Cửu Hoa Âm Thánh cười to, dáng vẻ như ngươi là đồ ngớ ngẩn.
– Bánh xe lịch sử cuồn cuộn, không ai có thể ngăn cản được!
Hắn nói:
– Thuận vương lấy hưng thịnh, nghịch vương mà chết, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ biết rõ các ngươi vô tri cỡ nào!
– Giả thần giả quỷ!
Không ít Thánh Nhân lạnh lùng nói.
Cũng chỉ có Đại Đế mới có thể khống chế tinh không, chưa từng nghe nói âm phủ xuất hiện Đại Đế, thiên địa có thứ tự, Tổ Vương chỉ có thể sinh ra trong dương gian.
Không có Đại Đế lĩnh quân, âm phủ muốn chiếm lĩnh dương gian, việc này không phải trò cười lớn hay sao?
Chương 4767 : Chữa Trị Bản Nguyên
Chiến dịch kinh tâm động phách kết thúc, tất cả mọi người vội vàng chỉnh đốn.
Thật nhiều người chịu trọng thương, thật nhiều người chết trận sa trường, đương nhiên, âm hồn cũng phải trả cái giá càng lớn, cuối cùng rất nhiều Thánh Nhân đồng loạt ra tay tạo thành đả kích hủy diệt cho âm hồn.
Người sau khi chết, linh hồn sẽ đi âm phủ, tương đương với gia tăng thêm chiến lực cho âm phủ, mà dương gian, bồi dưỡng một cao thủ cần tốn thời gian thật lâu.
Chỉ từ điểm ấy, dương gian có thể hao tổn nổi sao?
– Các ngươi nói, âm phủ quy mô xâm lấn là vì cái gì?
Đại Hắc Cẩu nói.
Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long lại thêm Đinh Thụ, Trì Mộng Hàm tạo thành một liên minh nhỏ.
– Đúng vậy, đây là việc ta không rõ.
Đinh Thụ cũng ôm đầu, hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Phát động chiến trường, tranh đoạt lãnh thổ, không gì ngoài nhân khẩu và tài nguyên, nhưng âm hồn cần nhân khẩu và tài nguyên dương gian làm giì?
Đúng thế, giết chết dương hồn, âm phủ có thể tăng thêm lượng lớn “nhân khẩu”, nhưng đó chỉ là cái lợi trước mắt, chỉ có bảo trì dương gian sinh sôi không ngừng mới có thể giúp âm phủ có ethêm sinh lực không dứt.
Điểm này các Âm Thánh không thể không nghĩ ra.
Theo lý mà nói, âm dương tương cách, tất cả thủ một bên, nước giếng không phạm nước sông, đây là kết quả tốt ndhất.
Vì cái gì một phương khác lại xâm lấn?
– Ở trong đó khẳng định có bí mật chúng ta không biết.
Tiểu Thanh Long nghiêm túc nói ra.
– Dừng!
Tất cả mọi người dựng ngón giữa với nó, nó nói rất cao thâm nhưng toàn là nói nhảm.
– Còn nữa, Âm Thánh còn tự xưng là quân cờ, chẳng lẽ âm phủ có Đại Đế xuất hiện?
Đại Hắc Cẩu sờ cằm.
Trước đó Cửu Hoa Âm Thánh để lộ tin tức làm người ta phải run rẩy, Thánh Nhân cũng chỉ là quân cờ, vậy ai có tư cách làm người đánh cờ?
Đại Đế!
– Âm phủ không có khả năng xuất hiện Đại Đế.
Trì Mộng Hàm rất khẳng định:
– Tiên tổ đã từng tiến vào âm phủ và xác định trăm phần trăm, âm phủ không có hoàn cảnh thành Đế.
Nàng nói tới tiên tổ khẳng định chính là Đông Lâm Tổ Vương.
Đã Tổ Vương nói âm phủ không có khả năng ra đời Đại Đế, vậy thì nhất định không có khả năng, người ta đã bước vào lĩnh vực này, tự nhiên có quyền lên tiếng nhất.
– Có phải Đại Đế hóa đạo, sau khi chết tiến vào âm phủ, trở thành Đại Đế khác loại?
Đinh Thụ phỏng đoán.
Mọi người đều gật đầu, mặc dù âm phủ không có thành đất thành Đế, nhưng nếu là Đại Đế hóa đạo thì sao?
– Không có khả năng.
Trì Mộng Hàm vẫn lắc đầu, nói:
– Theo tiên tổ nói, Đại Đế quá cường đại, cũng chính vì như thế, một khi Tổ Vương hóa đạo, linh hồn sẽ bị thiên địa hấp thu trở thành một bộ phận quy tắc thiên địa.
– Cho nên, âm phủ tuyệt đối không có khả năng xuất hiện Đại Đế.
Nàng nói chém đinh chặt sắt, khẳng định không gì sánh được.
Đây là Đông Lâm Tổ Vương cho ra kết luận, như vậy rất đáng tin.
Tất cả mọi người vò đầu bứt tai, cho dù nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Nhưng Thánh Nhân cũng không hiểu, bọn họ đều là người kiến thức uyên bác, đám người Lăng Hàn chỉ là Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh, bọn họ thương lượng có thể xuất hiện kết quả hay sao?
– Được rồi, chúng ta nhanh chóng tăng thực lực lên đi.
Cuối cùng, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ nói như thế.
Lăng Hàn cười nói với Đinh Thụ:
– Uy, lúc nào nhận đại ca?
– Phi, ta còn chưa bước vào Hóa Linh, chỉ cần một ngày không vào Hóa Linh, ta sẽ có một tia hi vọng cuối cùng!
Đinh Thụ ngẩng đầu lên nói.
Lăng Hàn hoài nghi, nói:
– Ngươi sẽ không vì không làm tiểu đệ của ta, cả đời này không đột phá Hóa Linh đấy chứ?
– Được rồi, ta nhất định sẽ đạt tới đệ thập hình!
Đinh Thụ siết chặc nắm đấm, hắn sinh ra chiến ý rất mạnh.
– Ha ha.
Mọi người đều nghỉ ngơi, Lăng Hàn cũng muốn điều chỉnh một chút.
Sau trận này, hắn được lợi không nhỏ.
Đánh giết âm hồn tại dương gian sẽ được thiên địa khen ngợi, mà lần này hắn đánh giết âm hồn nhiều vô số kể, năng lượng hủy diệt và chiến lực kinh khủng, đại âm hồn Hóa Linh cảnh cũng bị hắn chém giết.
Cho nên, hắn đạt được chỗ tốt rất kinh người.
Sinh mệnh bản nguyên bị hao tổn đã chữa trị hoàn toàn!
Đương nhiên, giảm bớt thọ nguyên sẽ không bao giờ trở lại, đây là cái giá phải trả khi hắn gia tăng tu vi nhanh chóng, giống như có một loại nhân quả quy tắc, ngươi muốn đi đường tắt thì phải bỏ ra cái gì đó.
Hàng ngàn năm thọ nguyên, Lăng Hàn mất đi vẫn mất đi.
– Hiện tại đã chữa trị bản nguyên, ta đã không còn nổi lo về sau.
Hắn không có làm như vậy, hắn không sử dụng Nguyên Đạo thạch tu luyện, mà là chờ mong âm hồn xâm lấn lần tiếp theo, chữa trị bản nguyên đến viên mãn, đó là việc tốt, khẳng định sẽ có trợ giúp gia tăng tu vi.
Mấy ngày sau, âm hồn lại làm loạn lần nữa.
Lần này, chiến trường chính không nằm ở tinh thể số mười một, cho dù như thế âm hồn cũng không ít, Lăng Hàn giết địch vô số, hắn nhận được rất nhiều khen ngợi từ thiên địa, tu vi cũng tăng lên như bay.
Sảng khoái!
Lăng Hàn tràn đầy chờ mong, hắn chiến đấu như thế suốt nửa năm, hắn đã sắp tu hành thành đệ thập hình đỉnh phong, có tư cách xung kích Hóa Linh cảnh.
Hơn nữa, đây là tăng lên trong chiến đấu, hoàn toàn không cần lo lắng tu vi tăng lên quá nhanh, căn cơ bất ổn.
Âm hồn ba ngày một lần đánh nhỏ, mười ngày một lần đánh lớn, giống như muốn tiêu hao sạch sẽ tích lũy suốt vô số năm tháng.
Dương gian bên này tổn thất rất lớn, nhưng chỉ cần người còn sống sẽ có tăng lên kinh người.
Nhưng mà chỗ tốt như vậy cũng không phải mỗi người đều có thể cùng hưởng, bởi vì âm hồn không chịu bí lực tổn thương, chỉ có năng lượng tầng thứ cao cùng đạo tắc mới có thể gây tổn thương, võ giả dưới Chân Ngã cảnh rất phí sức khi đấu với âm hồn.
Cho nên, xuất chiến ở chỗ này, chí ít cũng phải là Chân Ngã cảnh, Sinh Đan, Chú Đỉnh không vớt được chỗ tốt, ngược lại còn bồi cả tính mạng vào.
Thấm thoát đã một năm qua đi.
Lăng Hàn đã tu Chân Ngã thứ tám đến đệ thập hình, chỉ kém Chân Ngã cuối cùng, hắn có thể chạm tới đỉnh phong của Chân Ngã cảnh.
– Nếu âm hồn còn phối hợp như thế, có lẽ một tháng là đủ.
Lăng Hàn tươi cười, hắn rất chờ mong.
– Tiểu Hàn tử!
Đại Hắc Cẩu nói vọng vào.
– Ân?
Lăng Hàn đi ra ngoài.
– Âm hồn lại tới!
Đại Hắc Cẩu hưng phấn nói.
Bọn họ xem âm hồn như tặng lễ, mà có người tặng lễ, hơn nữa là đại lễ, có người nào không vui vẻ.
– Tốt, xuất động!
Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, Trì Mộng Hàm và bảy tiểu oa nhi cùng giết ra ngoài, đây là cơ hội gia tăng tu vi tốt nhất.
Đương nhiên, âm hồn cũng không phải thuần túy đến tặng lễ, bọn chúng không ngừng công kích, dương gian bên này cũng tổn thất nặng nề, dù sao không phải mỗi người đều có thực lực cường đại như đám người Lăng Hàn.
Hơn nữa, thật sự gặp được âm hồn cường đại, Lăng Hàn còn có thể phát động Tinh Bộ dẫn mọi người chạy trốn, có bao nhiêu người có ưu thế như vậy?
Tất cả đều bình thường, đương nhiên cần phải xác định trọng điểm tấn công của âm hồn, lượng lớn Thánh Nhân, Tôn Giả chạy tới, triển khai đại đồ sát, khi đó có thể bình loạn trong thời gian ngắn.
Nhưng lần này đã khác.
Hư không bị xé rách, chỉ thấy có một dòng sông xuất hiện.
Chương 4768 : Âm Hà Lại Xuất Hiện
– Ô!
Lăng Hàn hét lên kinh ngạc.
– Ân?
Đinh Thụ cũng khiếp sợ.
– Làm sao vậy?
Đại Hắc Cẩu vội vàng hỏi.
Lăng Hàn hít sâu một hơi, nói:
– Con sông này khá quen thuộc.
– Ngươi cũng cho rằng như vậy?
Đinh Thụ nhìn sang Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu:
– Nếu như hai người chúng ta đều cho rằng như vậy, tia tin tưởng sẽ không sai.
– Uy, các ngươi đang nói gì thế?
Tiểu Thanh Long không kiên nhẫn, nó lập tức hỏi thăm.
– Âm hà tỏng Ám Veân Địa Ngục!
Lăng Hàn trầm giọng nói, cuối cùng hắn đã mở ra đáp án.
– Cái gì!
Tất cả mọi người chấn kinh.
Ám Vân Địa Ngụcd là hiểm địa trong thiên địa,, giấu ở trong một lỗ đen, trong đó có đại nguy hiểm, cho dù Thánh Nhân mang theo Đế binh đi vào cũng có khả năng vẫn lạc.
Nhưng việc này không nên liên quan với nhau, vì cái gì âm hà trong Ám Vân Địa Ngục lại xuất hiện tại nơi này?
Hơn nữa, Ám Vân Địa Ngục không phải giấu trong lỗ đen sao?
– Tiểu Hàn tử, các ngươi có lầm hay không? Chẳng qua là tương tự mà thôi.
Đại Hắc Cẩu nói.
– Đúng đúng đúng, thế gian này có rất nhiều sông lớn, không nhất định là con sông đó.
Tiểu Thanh Long cũng gật đầu.
– Có đúng hay không rất dễ chứng minh.
Lăng Hàn trầm giọng nói.
– Chứng minh như thế nào?
Trì Mộng Hàm hỏi.
– Có người chèo thuyền hay không.
Đinh Thụ lên tiếng.
Đột nhiên xuất hiện con sông lớn làm cho mọi người ngây người, trong tinh không mênh mông đột nhiên xuất hiện một con sông lớn là có ý gì?
Ngược lại đại quân âm hồn đã tan tác, có rất nhiều người thu hồi vũ khí và nhìn lên bầu trời.
Âm hà lao nhanh, rõ ràng không có đáy sông nhưng sông lớn lại bị lực lượng vô hình khống chế, không có lan tràn ra chung quanh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có cảm giác âm khí đáng sợ xuyên vào xương, mọi người không ngừng run rẩy.
Đây là hàn ý phát ra từ trong cơ thể, có làm thế nào cũng không xua tan được.
Đây là chuyện gì?
Tại sao một con sông lại xuất hiện, nghĩ như thế nào cũng không giống chuyện tốt.
Các Thánh Nhân đi tới và đứng bên cạnh bờ sông, lộ ra vẻ mặt cảnh giới.
– Nhìn kìa!
Có người chỉ vào dòng sông.
Mọi người đều nhìn theo, nội tâm mọi người run rẩy.
Chỗ đó có một chiếc thuyền nhỏ đang tiến lên chậm rãi, thậm chí không thể nói đây là thuyền, ở đầu thuyền có một người đang chèo thuyền, đang ung dung chống sào trúc.
Nếu việc này xuất hiện trên tinh cầu sẽ bình thường.
Nhưng trong tinh không xuất hiện một con sông, trong con sông xuất hiện một người chèo thuyền, cho dù nhìn thế nào cũng không thích hợp.
Lăng Hàn hướng về Đinh Thụ nhìn, Đinh Thụ đúng lúc cũng nhìn lại, hai người đều là nhướng mày, tâm bên trong hiện lên mãnh liệt hàn ý.
Hơn nữa không chỉ có một thuyền nhỏ như thế.
Rất nhanh, lại có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, sau đó là chiếc thứ ba, chiếc thứ bốn, số lượng càng ngày càng nhiều, nối đuôi nhau mà đi.
Chạy đến lân cận một chút, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, người chèo thuyền đều có làn da trắng xanh, ánh mắt tối tăm giống như chết đi cực lâu.
Đây không phải âm hồn, ngược lại giống như cái xác không có linh hồn!
– Hừ, giả thần giả quỷ!
Một tên Thánh Nhân lạnh lùng nói, hắn vươn tay ấn một cái, bàn tay to lớn như tinh cầu nện vào dòng sông.
Thánh Nhân xuất thủ kinh thiên động địa!
Nhưng thời điểm bàn tay đánh xuống, chỉ thấy một đạo kiếm quang hiện ra, kiếm quang kinh diễm không gì sánh bằng, cũng chiếu sáng toàn bộ tinh không.
Bàn tay trên bầu trời bị chém đứt, cũng không thể chạm vào nước sống.
Một kích khủng bố như thế bị hóa giải dễ dàng.
Tê!
Rất nhiều người khiếp sợ, Thánh Nhân vừa xuất thủ nhưng lại bị phá giải dễ dàng, người xuất thủ có tu vi gì.
Nhất định phải là Thánh Nhân!
Ở đâu ra?
Nơi này đã không có âm hồn!
Chẳng lẽ trừ âm hồn ra còn có tồn tại quỷ dị khác?
Vào lúc này tất cả Thánh Nhân như lâm đại địch.
Chỉ riêng âm hồn làm loạn đã làm bọn họ nhức đầu, hiện tại có địch nhân mới chạy ra.
– Ồ!
Có một Thánh Nhân khiếp sợ, hắn là người Thiên Linh Đế tộc.
– Vô Gian, ngươi làm sao vậy?
Bên cạnh có Thánh Nhân hỏi.
Vô Gian Thánh Nhân hít sâu một hơi, hắn chỉ vào chiếc thuyền nhỏ và nói:
– Người phía trên chính là một Thánh Nhân của Thiên Linh Đế tộc chúng ta mất tích rất lâu.
– Cái gì!
Mặc dù chỉ là hai người nói chuyện nhưng bốn phía đều là Thánh Nhân, tự nhiên tuỳ tiện nghe được hai người nói chuyện.
– Là vị nào?
Có Thánh Nhân nghĩ tới việc xưa.
Thiên Linh Đế tộc có một Thánh Nhân đột nhiên mất tích, chỉ có Đế binh tự mình bay trở về trong tộc, đây là câu đố không lời giải đáp.
– Lúc trước Thánh Nhân tộc ta đã từng mang theo Đế binh đi tới Ám Vân Địa Ngục, muốn tìm tòi hư thực, nhưng không lâu lắm, Đế binh tự mình bay trở về trong tộc, mà vị Thánh Nhân kia mất đi tung tích.
Vô Gian Thánh Nhân chậm rãi nói ra.
Chuyện đã qua rất nhiều năm, Thánh Nhân hóa đạo không có khả năng dao động căn cơ của Thiên Linh Đế tộc, bởi vì sẽ có Thánh Nhân mới xuất hiện, cho nên, Vô Gian Thánh Nhân cũng không để ý nói ra bí mật năm xưa.
Đây chính là chuyện cách đây hàng ngàn vạn năm, nhưng Thánh Nhân đột nhiên mất tích, chẳng phải rất kinh người hay sao?
Hắn cũng cần các Thánh Nhân tham mưu giúp hắn một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Thánh Nhân nào không sống lâu ngàn vạn năm, Thánh Nhân kia là người hay quỷ?
– Ám Vân Địa Ngục!
Các Thánh Nhân đau đầu suy nghĩ.
Đây là tuyệt địa trong thiên địa, mặc dù cũng là nơi duy nhất sản sinh Nguyên Đạo thạch, cũng làm không ít Đế tộc đỏ mắt nhưng có ai dám hưng binh tiến vào không?
Hiện tại dòng sông thuộc về Ám Vân Địa Ngục đột nhiên xuất hiện, còn có Thánh Nhân của vô số năm trước chèo thuyền, bất cứ người nào cũng có cảm giác sợ hãi.
Thời điểm này các Thánh Nhân không hiểu, “người chèo thuyền” lại phát động công kích.
Oanh!
Lực công kích đáng sợ bộc phát, không phải Thánh Nhân thì chính là Tôn Giả, thực lực quá kinh khủng, trong nháy mắt đã xé ra một lỗ hổng, bọn chúng tiến quân thần tấn công vào tinh cầu thứ mười tám.
– Ngăn cản bọn chúng!
Các Thánh Nhân kêu lên, lập tức có Thánh Nhân thức tỉnh Đế binh tấn công người chèo thuyền.
Đế binh sống lại, tương đương với một vị Đại Đế sống lại, cho nên chiến lực rất kinh khủng, một kích đánh những người chèo thuyền bay khắp bốn phía, hoàn toàn không địch lại.
Thánh Nhân gặp được Đại Đế, cho dù chỉ thổi một hơi cũng đủ giết Thánh Nhân.
Lúc này có người chèo thuyền bị đánh vỡ nát.
Có lực lượng quỷ dị tác dụng, những mảnh vỡ của người chèo thuyền rơi vào trong sông, chỉ qua một lúc đã có người chèo thuyền mới xông ra ngoài.
Hoàn chỉnh, sống lại!
Không không không, bọn chúng đã sớm chết rồi, cho nên, bị đánh nát cũng không có quan hệ, tái hợp thân thể là được.
Thấy cảnh này, mỗi người đều sợ hãi.
– Ngươi có tên hay không?
Lăng Hàn hỏi chim nhỏ.
Trình độ đặt tên của hắn giận sôi người, nhưng lại hết lần này tới lần khác thích đặt tên cho người ta.
Chim nhỏ vội vàng nói:
– Có, có, có, ta gọi Chu Hồng Y.
– Cái tên quá dài.
Lăng Hàn nhổ nước bọt nói:
– Không bằng ta đặt cho ngươi nhũ danh, ân, liền gọi tiểu Hồng đi.
Tiểu Hồng Điểu nuốt nước bọt nhưng không dám nói, dáng vẻ tùy ngươi.
– Đi.
Lăng Hàn nắm lấu Tiểu Hồng Điểu, hắn phát động Tinh Bộ, xèo,i hắn trực tiếp biến mất khỏi bí thất.
Lần này, Lưu Minh có tìm nát nơi này cũng không tìm thấy Tiểu Hồng Điểu.
Trở lại chỗ ở của mình, eLăng Hàn làm như không xảy ra chuyện gì, Tiểu Hồng Điểu khẳng định có lai lịch lớn, mặc dù hắn không biết có lai lịch gì, nhưng sau khi trở về tìm Cửdu Sơn Thánh Nhân hỏi một chút, cũng không khó phát hiện lắm.
Nhưng mà, hắn lợi dụng địa mạch khống chế chung quanh Lưu, hai ngày sau đó, hắn phát hiện Lưu Minh lại rời đi.
Hắn cứ chờ, chờ Lưu Minh khai thác xong mới trực tiếp dùng Tinh Bộ bắt Lưu Minh.
– Ngươi…
Ba!
Lưu Minh vừa mới kịp lên tiếng, hắn đã bị Lăng Hàn đánh ngất đi.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn thét dài kinh động người chung quanh.
Chỉ chốc lát, người của Lưu gia chạy tới.
Nhìn thấy Lăng Hàn, nhìn người mang vải đen che mặt nằm dưới chân của hắn, bọn họ không hiểu sao?
– Lăng thế huynh, ngươi bắt đến kẻ trộm rồi?
Gia chủ Lưu gia vui mừng, nhiều ngày không bắt được kẻ trộm, nhưng Lăng Hàn mới tới mấy ngày đã có thu hoạch, thật không hổ là học viên học viện Tổ Vương.
Nói thật, trong lòng của hắn cũng cảm kích, bởi vì Lưu gia không có nắm giữ mỏ Chân Vân kim, chỉ là người giữ cửa cho Đế tộc, đồ vật mất đi, đương nhiên Lưu gia đứng mũi chịu sào.
May mắn Lăng Hàn đã bắt được kẻ trộm, cuối cùng cũng có khả năng cứu vãn.
– Lưu gia chủ, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.
Lăng Hàn nói, hắn đá Lưu Minh tới dưới chân gia chủ Lưu gia.
Gia chủ Lưu gia không hiểu, lời này có ý gì?
Hắn đưa tay đánh nát vãi che mặt của Lưu Minh.
Ồ!
Nhìn thấy người bịt mặt này chính là Lưu Minh, tất cả người Lưu gia hô lớn.
Làm sao có thể?
Tại sao là Lưu Minh? Tại sao có thể là Lưu Minh?
Không có đạo lý a.
– Lăng thế huynh, có phải là tính sai hay không?
Gia chủ Lưu gia nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt đầy hoài nghi, sẽ không phải Lăng Hàn không bắt được người nên đánh Lưu Minh ngất xỉu, biến thành bộ dáng hiện tại, từ đó cho Lưu Minh gánh trách nhiệm.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
– Nơi này có dấu vết đào còn mới, hơn nữa, các ngươi lục soát pháp khí không gian của hắn đi.
Gia chủ Lưu gia cầm lấy pháp khí không gian trên người Lưu Minh, sau đó một đống Chân Vân kim rời ra ngoài, chúng chồng chất như ngọn núi nhỏ.
Lần này, đám người Lưu gia đều xôn xao.
Người và tang vật đều có?
Gia chủ Lưu gia cau mày, hắn đánh thức Lưu Minh dậy.
– Là ai?
Lưu Minh suy nghĩ dừng lại trước khi hôn mê, bởi vậy, hắn vừa tỉnh lại vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn thấy đám người gia chủ Lưu gia, nội tâm hắn lạnh lẽo.
Trước đó hắn vẫn ở trạng thái hôn mê, cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy đám người Lưu gia đều ở đây, mà hắn vừa mới trộm khoáng thạch lại chồng chất như núi, bởi vì cái gọi là có tật giật mình, hắn lập tức rối loạn.
Ba, hắn lập tức quỳ xuống và khóc lóc:
– Gia gia, cứu ta! Ngươi nhất định phải cứu ta!
Nếu như không có câu nói này, gia chủ Lưu gia còn có thể thoái thác, nhưng Lưu Minh nói như vậy khác gì thừa nhận, hắn có thể giảo biện thế nào?
– Nghiệt súc, ngươi thật to gan!
Gia chủ Lưu gia trách mắng, hắn tức giận và khó hiểu, cháu trai của mình có thiên phú bất phàm, tương lai rất có tiền đồ, tại sao làm việc hồ đồ như thế?
Ngươi không thiếu tài nguyên tu luyện, ăn cắp Chân Vân kim làm gì?
Lưu Minh bình thường mắt cao hơn đầu, cũng không có trải qua khó khăn gì, huống chi xảy ra đại sjw như thế, hắn cực kỳ bối rối, chỉ biết không ngừng xin gia chủ Lưu gia cứu hắn.
Gia chủ Lưu gia khó xử, một bên là cháu yêu của mình, đó là hậu đại kiệt xuất của Lưu gia, tương lai có thể nâng đại kỳ của Lưu gia, hắn tự nhiên không muốn Lưu Minh chết ở chỗ này.
Muốn bảo vệ Lưu Minh, biện pháp tốt nhất chính là diệt khẩu Lăng Hàn ở đây, đối ngoại có thể thoái thác Lăng Hàn bị kẻ trộm giết chết.
Ngược lại hắn cũng biết, Lăng Hàn đắc tội rất nhiều Đế tộc, hắn thật giết Lăng Hàn, tin tưởng sẽ đạt được Đế tộc ngợi khen.
Nghĩ tới đây, hắn sinh ra sát ý.
Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, cười nhạt một tiếng:
– Lưu gia chủ, có phải ngươi muốn giết ta diệt khẩu hay không?
Gia chủ Lưu gia bị điểm phá ý nghĩ, hắn cười gượng và nói:
– Lăng thế huynh thật biết nói đùa, cho dù lão hủ có lá gan lớn như trời, làm sao dám bắt nạt hại thiên tài học viện Tổ Vương?
– Tốt nhất như thế.
Lăng Hàn nói:
– Lưu gia chủ có khả năng còn không biết, ta nắm giữ Tinh Bộ đấy!
Gia chủ Lưu gia cảm thấy nội tâm căng thẳng, đúng vậy, Tinh Bộ!
Đế tộc không giết được người ta, dựa vào cái gì hắn có thể giết được?
Hắn lại đổi chủ ý, ngược lại Lưu Minh ăn cắp Chân Vân kim không quan hệ tới gia tộc, cùng lắm chặt tay cầu xin, bằng không chờ Lăng Hàn thoát khốn trở lại Học viện Tổ Vương, chờ đợi Lưu gia chính là tai hoạ ngập đầu.
Nhìn thấy biểu lộ của gia chủ Lưu gia, Lưu Minh làm sao không hiểu.
Hắn không muốn chết.
Bởi vậy, hắn không suy nghĩ bảo thủ bí mật, hắn nói:
– Gia gia, ta ăn cắp Chân Vân kim là bởi vì —— –
Phốc!
Lăng Hàn xuất thủ, hắn xuất quyền đánh Lưu Minh thành cặn bã.
Đương nhiên hắn không có khả năng cho phép Lưu Minh tiết lộ bí mật Tiểu Hồng Điểu.
– Ngươi!
Gia chủ Lưu gia tức giận chỉ vào Lăng Hàn, hắn còn muốn bảo vệ cháu yêu, ít nhất cũng phải bảo vệ tính mạng của hắn, hơn nữa, Lưu Minh đang yên đang lành đi trộm mỏ, trong đó nhất định có ẩn tình.
Tại sao Lăng Hàn lại ra tay?
– Chứng cứ vô cùng xác thực, tự nhiên là giết đi.
Lăng Hàn từ tốn nói:
– Thế nào, Lưu gia chủ còn muốn bảo vệ hắn hay sao?
Gia chủ Lưu gia tức giận, hắn không thể nói được gì.
– Tốt rồi, việc này đã giải quyết, ta phải về học viện phục mệnh.
Lăng Hàn bước đi, hắn phát động Tinh Bộ quay về Lưu gia, hắn nắm lấy Tiểu Hồng Điểu, trực tiếp ném trận cơ ra ngoài và hình thành truyền tống tinh vực.
Rời đi.
Xèo, hắn cùng Tiểu Hồng Điểu vượt qua tinh vực, sau mấy lần truyền tống đã trở về học viện Tổ Vương.
Lăng Hàn đi phục mệnh, mà Lưu gia cũng thông qua tinh võng trình báo việc này, nếu Lưu Minh đã bị giết, Lưu gia chủ sẽ đổ trách nhiệm lên người chết, một năm một mười báo cáo tất cả tình huống.
Lăng Hàn dành thời gian trở về Cửu Dương Thánh Địa một chuyến, hắn muốn mời Cửu Sơn Thánh Nhân xem Tiểu Hồng Điểu là chủng loại gì.
Chương 4762 : Hậu Đại Chu Tước
Trở lại Cửu Dương Thánh Địa, Lăng Hàn đi bái kiến Cửu Sơn Thánh Nhân.
Nhưng mà Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không ở chỗ này mà là đi tiền tuyến.
Cái gọi là tiền tuyến chính là vị trí tinh vực Sơn Hải Thiên, hiện tại lượng lớn âm hồn đang phát động công kích, muốn khuếch trương lãnh thổ, tình thế vô cùng nghiêm trọng, bởi vậy, Cửu Sơn Thánh Nhân cũng đóng quân ở tiền tuyến.
– Ngươi cứ chơi đùa, người ta nói cho ngươi còn được sao?
Tiểu Hồng Điểu chịu không được, mỗi ngày đều vượt tinh vực truyền tống, nàng chính là nữ hài tử đấy.
– Ấn, nói nói.
Lăng Hàn cười nói.
– Người ta thật sự là thần điểu!
Tiểu Hồng Điểu nói.
– Ta thấy ngươi muốn ăn đòn!
Lăng Hàn nói.
– Ta hỏi ngươi, ở thời kỳ viễn cổ, các thần thú đặt song song, lợi hại nhất là thần thú gì?
Tiểu Hồng Điểu hỏi.
– Chân Long?
Lăng Hàn cười nói.
– Thật không có kiến thức, Chân Long làm sao có thể mạnh nhất thiên hạ!
Tiểu Hồng Điểu miệng rất cay độc:
– Ta thấy ngươi nên ăn não heo bù trí thông minh.
May mắn sắc trư không ở đây, bằng không nó sẽ vặt sạch lông của chim nhỏ!
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Vậy ngươi nói thần thú gì mới là đệ nhất?
– Đương nhiên là Chu Tước!
Tiểu Hồng Điểu cao ngạo nói:
– Người ta là hậu duệ Chu Tước, ngươi nên cung kính với ta!
– Chỉ bằng chim nhỏ ngươi?
Lăng Hàn bật cười, trong truyền thuyết, Thần thú Chu Tước mở ra hai cánh có thể bao phu tinh vực, Tiểu Hồng Điểu trước mắt chỉ lớn như lòng bàn tay.
– Người ta còn chưa trưởng thành!
Tiểu Hồng Điểu tức giận nói:
– Nếu ta bộc phát thần dị quá sớm, chẳng phải sẽ bị người ta biến thành gà nướng.
Nha, vẫn không quên cay nghiệt.
Lăng Hàn nhìn Tiểu Hồng Điểu, khả năng Lưu Minh từ cổ tịch biết địa vị của Tiểu Hồng Điểu, cho nên mới cung phụng gia hỏa này như lão tổ tông, đương nhiên cũng có thể là Tiểu Hồng Điểu nói nhảm mê hoặc Lưu Minh tin tưởng.
Nhưng có thể nuốt sống Chân Vân kim, miệng phun liệt diễm, tuỳ tiện hòa tan tiên kim tam tinh, Tiểu Hồng Điểu khẳng định không phải phàm loại.
Ngươi xem, thằn lằn chẳng phải mới xuất thế sao? Hiện tại có thêm hậu đại Chu Tước cũng không kỳ quái.
Vấn đề là, vì cái gì hắn đều đụng phải gia hỏa không đứng đắn?
Hắn là người chuyên thu nhận nhi đồng sao?
Lăng Hàn cực kì im lặng, nhưng hắn đã biết rõ lai lịch của Tiểu Hồng Điểu, hắn tự nhiên cũng không cần lại đi tìm Cửu Sơn Thánh Nhân, hắn quay lại học viện Tổ Vương.
Vừa mới về học viện, Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đã tới tìm hắn.
– Tiểu Hàn tử, ngươi lại có đối thủ.
Đại Hắc Cẩu lập tức nói.
– Ồ?
Lăng Hàn cũng không để ý, chỉ cần hắn không đột phá Hóa Linh cảnh, trong cấp bậc Chân Ngã này có ai tạo thành uy hiếp cho hắn hay sao?
Cho dù là Đinh Thụ cũng không được, dù đối phương có bước vào đệ thập hình.
Ân, nói đến Đinh Thụ, tiểu tử này không có biện pháp đột phá đệ thập hình, hắn phải ngoan ngoãn làm tiểu đệ của chính mình. Mà Lăng Hàn có chín mươi phần trăm chắc chắn, đối phương không thể đột phá đệ thập hình.
– Một gia hỏa tên là Bách Lý Lạc Dương, nghe nói hắn muốn đánh ngươi.
Tiểu Thanh Long tiếp lời, sau đó nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Điểu trong ngực Lăng Hàn:
– A, ngươi bắt đầu nuôi chim từ khi nào?
– Thằn lằn, ngươi có chút nhãn lực hay không? Ai có thể nuôi bổn cô nương?
Tiểu Hồng Điểu lập tức kêu lớn.
– A, miệng rất lợi hại.
Tiểu Thanh Long hừ hừ, nói:
– Tiểu Hàn tử, buổi tối hôm nay ăn gà nướng chứ?
Tiểu Hồng Điểu cực kỳ im lặng, các ngươi không biết cái gì gọi là thần thú sao?
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Ngươi không nên xem thường nàng, theo nàng nói, nàng là hậu đại Chu Tước.
– Cái gì?
Tiểu Thanh Long mở to mắt.
– Ngạc nhiên đi, rắn thối bốn chân!
Tiểu Hồng Điểu dương dương đắc ý, nói:
– Mẫu thân ta chính là thần thú mạnh nhất.
– Đánh rắm, thần thú mạnh nhất rõ ràng là phụ hoàng ta, Chân Long quét ngang thiên hạ!
Tiểu Thanh Long lập tức phản bác.
– Chân Long?
Tiểu Hồng Điểu le lưỡi, vẻ mặt khinh thường:
– Chân Long lúc trước bịChu Tước đánh bại không biết bao nhiêu lần, ngươi nên tỉnh lại đi.
– Nói hươu nói vượn, Chân Long mạnh nhất!
– Rõ ràng chính là Chu Tước mạnh nhất!
Hai tên gia hỏa này không ngừng đấu khẩu với nhau, cả đám gân cổ lên cãi, không ai phục ai.
Lăng Hàn nhún vai, hắn không thèm để ý.
– Tiểu Hàn tử, ngươi tìm được con chim nhỏ này ở đâu?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
Lăng Hàn cũng nói lại sự việc diễn ra, Đại Hắc Cẩu cảm khái, Lăng Hàn vận khí quá nghịch thiên, tùy tiện hoàn thành nhiệm vụ cũng có tạo hóa như thế.
Thần thú hậu đại, hơn nữa Tiểu Hồng Điểu còn nói lỡ miệng, nàng cực kỳ là hậu duệ của Chu Tước, là đời thứ nhất!
Nếu như Lăng Hàn sau này có hai thần thú tương trợ, lực lượng này kinh khủng cỡ nào?
Nghĩ như thế nào, hậu đại đời thứ nhất của thần thú muốn thành Thánh cũng không khó, hơn nữa khẳng định còn là Thánh Nhân cực kỳ khủng bố —— nói không chừng còn có thể trở thành Chuẩn Đế, khi đó mới thật sự khủng bố vô biên.
– Đúng rồi, Bách Lý Lạc Dương là chuyện gì?
Lăng Hàn hỏi.
– A, Cẩu gia cũng không rõ ràng, nhưng nghe người khác nói, gia hỏa này vô cùng trâu bò, nói muốn kéo ngươi xuống ngựa.
Đại Hắc Cẩu thuận miệng nói.
Lăng Hàn mỉm cười:
– Vậy thì chờ xem.
Hắn càng để ý là ai tiết lột hành tung của hắn cho Chiến Thần cung.
– Nói đến hiềm nghi, toàn bộ người học viện Tổ Vương đều có thể.
Lăng Hàn im lặng, dường như hắn không có làm chuyện xấu xa gì, tại sao hắn có nhiều kẻ thù như thế.
Tiểu Hồng Điểu sử dụng khoáng thạch làm thức ăn, đương nhiên, chủ yếu là ăn tiên kim, nếu là tiên kim được đề luyện thì tốt, không có, kỳ thật nàng không kén ăn.
Nàng hiện tại là Sinh Đan cảnh, có thể nuốt tiên kim tứ tinh, trong cơ thể có hỏa diễm kinh khủng nung chảy, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề không thể tiêu hóa.
Nàng miễn cưỡng ăn được tiên kim tứ tinh nhưng tốc độ sẽ rất chậm.
Cho nên, muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, tìm được tiên kim phù hợp mới tốt.
Lăng Hàn tài đại khí thô, mua lượng lớn tiên kim ném cho Tiểu Hồng Điểu, ngược lại đòi tiền, hắn luyện đan là có, không cần giống như Lưu Minh phải đi ăn trộm.
Hiện tại, Tiểu Hồng Điểu và Nữ Hoàng, Hổ Nữu đã thân quen với nhau, quan hệ vô cùng tốt, nhưng nàng trời sinh đối đầu với Tiểu Thanh Long, vừa thấy mặt đã mở miệng cay độc, Lăng Hàn có suy nghĩ tác hợp cả hai.
Không phải oan gia không gặp nhau, hơn nữa đều là hậu đại thần thú, nếu bọn họ sinh hậu đại, chẳng phải thiên phú sẽ rất khủng bố.
Trong bất tri bất giác, lại qua tháng mới, có tài nguyên tu luyện tiếp hay không, như vậy phải xem xếp hạng.
Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đều kích động, bọn họ có Nguyên Đạo thạch, tu vi tăng lên cực nhanh, trông cậy vào lần này có thể xông xông vào vị trí trước hai mươi.
Nữ Hoàng các nàng so đấu trước, thành tích tiến bộ hơn lần trước, dù sao các nàng cũng có Nguyên Đạo thạch, hơn nữa cảnh giới thấp, tăng lên càng nhanh.
Sau khi các nàng giao đấu là tới phiên Lăng Hàn.
Bởi vì hắn là đệ nhất của thắng trước, Lăng Hàn không cần đánh đào thải chiến, chỉ cần chờ người khác khiêu chiến là được rồi.
Rất nhanh, đào thải chiến kết thúc, không có gì bất ngờ xảy ra, Bách Lý Lạc Dương dùng thực lực tuyệt đối đánh thắng bốn trận.
– Ta, khiêu chiến ngươi!
Hắn chỉ vào Lăng Hàn.
Chương 4763 : Thất Thủ
Bách Lý Lạc Dương, thiên tài của Bách Lý gia thuộc về thế hệ bạch ngân, mà nói đến thiên phú của hắn, thậm chí có thể đuổi kịp thế hệ hoàng kim, từ đó có thể thấy hắn trâu bò cỡ nào.
Bởi vì hắn phạm sai lầm lớn nên bị gia tộc giam giữ, rất ít người bên ngoài biết tới hắn.
Hiện tại, hắn xuất thế lần nữa, hắn đứng đầy cao ngạo, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại.
Việc này làm mọi người cảm thán, Tử Vi Đế tộc được thiên địa sủng ái, chẳng những có Bách Lý Hiên dạng này Thế hệ hoàng kim, còn có hai thế hệ bạch ngân là Bách Lý Vân, Bách Lý Lạc Dương.
Thậm chí, Bách Lý Lạc Dương có tiềm lực trở thành thế hệ hoàng kim.
Lăng Hàn đi ra, bị người khiêu chiến có hai lựa chọn: Thứ nhất, ứng chiến, thư hai, nhận thua.
Hắn sẽ không nhận thua, đương nhiên là ứng chiến.
– Ngươi phế đi một đường đệ của ta.
Bách Lý Lạc Dương lạnh lùng nói.
Hắn đang nhiên đang nói tới Bách Lý Xa, thời điểm đột phá Chân Ngã cảnh đã bị Lăng Hàn đánh phế, từ đó về sau, cảnh giới vĩnh viễn kẹt ở cấp độ chuẩn Chân Ngã cảnh, đã không còn là Đế tử.
Không có Đế tử phế như vậy.
– Sau đó thì sao?
Lăng Hàn cười hỏi.
– Cho nên, ta cũng muốn đánh phế ngươi!
Bách Lý Lạc Dương nói ra.
Lăng Hàn nhìn các đại lão học viện:
– Uy uy uy, tất cả mọi người nghe chưa, gia hỏa này còn muốn công báo tư thù!
– Đừng làm chuyện bé xé ra to, hiện tại là thời điểm tranh tài.
Thạch Tôn Giả lên tiếng.
– Còn nữa, giao đấu khó tránh khỏi tình huống không thu tay được, có chuyện gì cũng khó tránh khỏi.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn nói với Bách Lý Lạc Dương:
– Đã như thế, ta cũng đánh phế ngươi là được.
– Ha ha!
Bách Lý Lạc Dương cười lạnh, nói:
– Ngươi biết ta tu vi gì không
Tâm thần hắn hơi động, Chân Ngã nổi lên và tỏa ra hào quang bảy màu.
Chân Ngã bảy màu, còn mạnh hơn Quan Hạ một đoạn.
– Chân Ngã, đệ bát hình!
Hắn cao ngạo nói.
Qua nhiều năm như thế, hắn vẫn bị giam giữ, đối với một thiên tài mà nói, đương nhiên trong bụng mang theo rất nhiều lửa giận. Hiện tại, hắn quật khởi mạnh mẽ tiếu ngạo thiên hạ, làm cho cả tinh không đều lưu truyền thanh danh của hắn.
Mà Lăng Hàn chính là đá đặt chân của hắn.
Đối thủ này rất tốt, có thanh danh vô địch, cho nên chỉ cần đánh bại Lăng Hàn thì hắn sẽ có thanh danh không nhỏ.
– Đệ bát hình!
– Trời ạ, thật sự là tám hình!
– Đây là lĩnh vực của thế hệ hoàng kim đấy!
Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục, mặc dù bọn họ đều đã đoán được Bách Lý Lạc Dương cực kỳ có thể là đệ bát hình, nếu không cũng không cần đi khiêu chiến Lăng Hàn, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn làm bọn họ khiếp sợ.
Tư chất thế hệ hoàng kim, mang ý nghĩa tương lai có cơ hội xung kích đế lộ.
– Như thế nào?
Bách Lý Lạc Dương cao ngạo nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Không được tốt lắm, không đủ ta dùng một tay đánh.
Ngươi!
Đừng nói Bách Lý Lạc Dương, tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ cảm thấy Lăng Hàn thật ngông cuồng.
Ngươi chỉ là đệ thất hình, hơn nữa còn tố ra Chân Ngã phàm thai, ngươi dựa vào cái gì đánh bại đệ bát hình?
Ngươi biết đệ bát hình có ý nghĩa thế nào không?
Tư chất vô thượng!
Thiên tài như thế, chỉ có hắn nghịch cảnh giới mà thắng, ngươi còn muốn vượt một tiểu cảnh giới thắng được, thậm chí chỉ dùng một tay?
Ha ha, ngươi đang nói đùa sao?
– Ngu xuẩn mất khôn!
Bách Lý Lạc Dương giết tới, oanh, lực lượng đáng sợ thể hiện uy lực đệ bát hình của hắn.
Yên lặng lâu như vậy, hắn muốn bộc phát hào quang chói mắt của mình.
Oanh, trên người hắn tỏa ra uy thế vô biên, đạo tắc hóa thành thần hà chảy sau lưng hắn, hắn như hóa thành một thiên vương.
Uy thế quá kinh người, tất cả mọi người cảm giác thần hồn bị tước đoạt.
Chân Ngã cảnh có thể mạnh như vậy sao?
Thì ra, đây chính là độ cao mà thế hệ hoàng kim đã từng đạt tới, quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.
Bách Lý Lạc Dương giết tới, lực lượng vô biên sôi trào, hắn muốn đánh chết Lăng Hàn trong một kích.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn vươn tay phải bắt lấy Bách Lý Lạc Dương.
Động tác của hắn rõ ràng rất chậm, hơn nữa vô cùng tùy ý nhưng lại chính xác khó nói thành lời, cũng bóp cổ của Bách Lý Lạc Dương.
Khinh người quá đáng, ngươi dám xem thường ta?
Bách Lý Lạc Dương nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải hóa đao chém vào tay Lăng Hàn.
Bành!
Cổ tay chém vào cánh tay của Lăng Hàn nhưng lại bị phản chấn trở về, mà Lăng Hàn công kích không chịu ảnh hưởng, cũng dễ dàng bóp cổ của Bách Lý Lạc Dương.
Chiến đấu dừng lại!
Móa!
Vào lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng, bọn họ không phát ra chút âm thanh nào, cho dù là những đại lão Tôn Giả cũng ngây dại.
Tình huống như thế nào?
Chân Ngã đệ bát hình lại không ngăn cản nổi một chiêu của Lăng Hàn?
Các ngươi sẽ tin tưởng hay sao?
Lăng Hàn mỉm cười, hắn nói với Bách Lý Lạc Dương:
– Thế nào, ta nói một tay là có thể giải quyết ngươi rồi, thấy đủ chưa?
Tất cả mọi người im lặng, đây đâu phải là một tay, mà là miểu sát.
Thực lực cả hai chênh lệch to lớn bằng trời!
Lăng Hàn thực sự là đệ thất hình sao? Chân Ngã của hắn thật sự là phàm thai sao?
Mỗi người đều sinh ra suy nghĩ này, cho dù là đệ thất hình có thể chiến thắng đệ bát hình nhưng có thể nhẹ nhõm như thế sao?
Ánh mắt Lăng Hàn bẳn ra hàn quang, oanh, lực lượng đáng sợ tập kích, Chân Ngã trong thức hải của Bách Lý Lạc Dương lập tức vỡ nát.
– Lớn mật!
Bách Lý Hàn Vân giận dữ, hắn đưa tay bắt lấy Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã xuất thủ, tự nhiên đã sớm chuẩn bị, hắn phát động Tinh Bộ thoát khỏi công kích của Bách Lý Hàn Vân.
– Sao, thẹn quá hoá giận rồi?
Hắn thản nhiên nói.
Bách Lý Hàn Vân xúc động xuất thủ nhưng lập tức liền ý thức được, nếu hắn lấy lớn hiếp nhỏ đánh chết Lăng Hàn, Cửu Sơn Thánh Nhân nhất định sẽ tức giận gây đại họa cho Bách Lý gia.
Hắn cố tỉnh táo và nói:
– Ngươi thật độc ác chỉ là bình thường luận bàn mà thôi, ngươi lại hạ độc thủ phế tu vi của người khác! Dựa theo quy củ của học viện, bản tôn cũng có thể phế tu vi của ngươi, trục xuất ngươi ra khỏi học viện.
Nha, hiện tại giảng đạo lý với ta?
Lăng Hàn cười ha ha:
– Trước đó Bách Lý Lạc Dương nói muốn phế ta, tại sao không có người lên tiếng, nói cái gì không hợp, trái với quy củ học viện. A đúng rồi, ta còn kháng nghị với các vị đại nhân đấy.
– Thật xấu hổ, ta thất thủ!
Bị Lăng Hàn lăng mạ như thế, các Tôn Giả cảm thấy xấu hổ, bởi vì Lăng Hàn đã tính trước tất cả.
– Lạc Dương chỉ nói mà thôi, mà ngươi lại động thủ thật!
Bách Lý Hàn Vân ngụy biện.
– A, ta đã nói thất thủ!
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
– Trong giao đấu khó tránh khỏi thất thủ, các vị đại nhân cũng đã nói rồi. Ngay cả các vị đại nhân còn thất thủ thì nói gì tiểu nhân vật như ta, ha ha.
Lúc này Bách Lý Hàn Vân lại không biết nên nói cái gì.
Nói đến giảo biện, Lăng Hàn còn vượt qua hắn, nếu hắn cưỡng ép trấn áp, sau lưng người ta cũng có Thánh Nhân và Đế binh làm chỗ dựa, đây chính là đặc quyền.
Cho nên, làm thế nào bây giờ?
Muốn trấn áp Lăng Hàn, vậy chỉ có thể dựa theo quy củ, xử lý hắn trong cùng cảnh giới, như thế, Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không thể nói gì hơn.
Hiện tại, tất cả quay về nguyên điểm, muốn giết Lăng Hàn, vậy chỉ có thể chờ đối phương bước vào Hóa Linh cảnh, khi đó có rất nhiều thiên tài trấn áp hắn.
Chỉ có thể chờ đợi.
Chương 4764 : Mở Rộng Của Lòng
Lăng Hàn rất sảng khoái.
Phế đi Bách Lý Lạc Dương trước mặt một đám Tôn Giả, tự nhiên làm hắn hả giận.
Kỳ thật hắn cũng không phải là người không nói đạo lý, ngươi xem, trước đó động thủ với Quan Hạ, hắn cũng không có xuất thủ quá ác đúng hay không? Ai bảo Bách Lý Lạc Dương vừa xuất hiện đã nói muốn phế hắn, vậy thì có cái gì mà khách khí?
Ta phế người Đế tộc, có có thể đạt được Đế tộc ban thưởng tài nguyên tu luyện, trên đời này có chuyện thoải mái như vậy sao?
Đương nhiên, Lăng Hàn biểu hiện bá đạo như vậy, khẳng định mang tới tai họa ngầm cho đám người Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu, cho nên, Lăng Hàn bảo bọn họ chú ý nhiều hơn, bình thường làm việc nên lưu lại tâm nhãn, cũng không nên nhảy vào cạm bây.
Trong lúc đó, Đinh Thụ lại tìm Lăng Hàn đánh mấy lân, hắn đã đạt tới đệ cửu hình đỉnh phong, muốn xung kích đệ thập hình, hắn dùng Lăng Hàn làm đá mài dao, khả năng bước ra một bước này sẽ cao hơn một ít.
Nhưng mà, vượt qua bước này thật sự quá khó khăn.
Đừng nhìn Đinh Thụ cũng là bá chủ Nguyễn thế giới, nhưng hắn đột phá đệ cửu hình đã vận dụng sinh linh lực, hiện tại hẳn lại xung kích đệ thập hình, phần lực lượng này bị bài xích nghiêm trọng, hắn không có cách nào bước ra một bước mấu chốt.
Cho nên, hắn trên lý luận chỉ có một tia khả năng mà thôi.
Một năm qua đi, Lăng Hàn đã tu hành gần tới Chân Ngã đệ thập hình đỉnh phong, dựa theo tốc độ như vậy, hắn chỉ cần thời gian ba năm là thành công.
Thật chậm.
Học viện Tổ Vương cách một đoạn thời gian sẽ đón thêm học viên mới, có một ít người thiên phú siêu phàm, cũng không biết tu đạo từ xó xỉnh nào chạy tới, trước đó không hề thanh danh, bây giờ lại hiển lộ tài năng.
Trì Mộng Hàm cũng tới, nàng dẫn theo tiểu la lỵ tóc bạc nhập học.
– Trước đó vẫn không gặp được ngươi, còn tưởng rằng ngươi không có hứng thú tới đây.
Lăng Hàn tìm một cơ hội gặp mặt Trì Mộng Hàm.
Trì Mộng Hàm cười nhạt một tiếng:
– Trước đó ta đang ở xung kích Hóa Linh cảnh, cho nên ta vẫn bế quan.
– A, ngươi là Hóa Linh cảnh rồi?
Lăng Hàn kinh ngạc.
Trì Mộng Hàm cười ngạo nghễ:
– Hiện tại, ngươi không phải là đối thủ của ta.
– Trước tiên chúc mừng ngươi.
Lăng Hàn cười nói:
– Nhưng ngươi không nói quá vẹn toàn, người đã từng bị ta chiến thắng, cho dù cảnh giới vượt qua ta vẫn chiến bại trong tay ta.
– So tài không?
Trì Mộng Hàm nói, ý khiêu khích mười phần.
– Tốt.
Hai người đi tới tinh thể không người, trước đó Lăng Hàn tỷ thí với Đinh Thụ cũng lựa chọn nơi này.
– Nơi này hình như mới đại chiến cách đây không lâu.
Trì Mộng Hàm nhìn lướt qua.
Lăng Hàn gật đầu:
– Ta đánh với một gia hỏa rắm thối, hắn vẫn không chịu nhận ta làm lão đại, nhưng cũng sắp rồi…
Hắn đã nói với Đinh Thụ mình đã tu tới đệ thập hình, Đinh Thụ bị kích thích rất mạnh, thề cũng phải xông lên đệ thập hình, nếu không, hắn sẽ nhận Lăng Hàn làm đại ca.
Với hắn mà nói, đây là việc không được phép.
Trì Mộng Hàm cười một tiếng, nói:
– Ngươi cũng muốn ta nhận ngươi làm lão đại sao?
Câu nói này rất bình thường, nhưng phối hợp với nụ cười của nàng, hiệu quả kia sẽ khác nhau, lập tức có cảm giác mập mờ trong đó.
Lăng Hàn cảm giác trái tim đập mạnh.
Sau khi đi vào đại thế giới, hắn vô cùng khắc chế, không muốn sinh ra tình cảm gúc mắt với nữ tử nào, thật ra có chút chuyện không phải nói phân rõ giới hạn là phân rõ giới hạn.
Trì Mộng Hàm mấy lần viện thủ vào lúc hắn gặp nguy hiểm nhất, hắn làm sao không biết phần thâm tình này.
Ai, đều do chính mình quá ưu tú.
Lăng Hàn rất vô sỉ nghĩ như thế, nói:
– Lão đại thì miễn đi, nếu ta thắng, ngươi nhận ta làm lão công được rồi.
– Lưu manh!
Trì Mộng Hàm yêu kiều gắt một tiếng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nàng xuất thủ tấn công Lăng Hàn.
Nàng cũng không biết thực lực Lăng Hàn, bởi vậy cũng không có vận dụng toàn lực, tránh không cẩn thận đả thương thậm chí giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười hắc hắc, hắn vận chuyển lực lượng đối cứng với Trì Mộng Hàm.
Chỉ qua vài chiêu, Trì Mộng Hàm kinh hãi, bởi vì lực lượng Lăng Hàn thực sự không kém gì chính mình.
Tại sao lại như thế?
Nàng đột phá từ Chân Ngã đệ bát hình, nàng bước vào Hóa Linh cảnh đã nắm giữ lực lượng tứ trọng thiên, có thể nghiền ép Hóa Linh nhất biến.
Nhưng nàng không thể trấn áp Chân Ngã cảnh như Lăng Hàn?
– Chẳng lẽ ngươi bước vào đệ cửu hình?
Trì Mộng Hàm kinh hô, chỉ có khả năng như thế.
Lăng Hàn cười một tiếng, xem như hắn thừa nhận.
Hắn cũng không có nói sai, bởi vì hắn đã vượt qua Chân Ngã đệ cửu hình.
Dù là như thế, Trì Mộng Hàm vô cùng rung động, Chân Ngã đệ cửu hình chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả thế hệ hoàng kim cũng chỉ có thể nhìn lên.
Nhưng mà, trong nội tâm nàng càng sinh ra cảm giác tự hào.
Đây là nam nhân nàng nhìn trúng, quả nhiên không có phụ lòng chờ đợi của nàng.
– Tại sao không đánh, dễ dàng làm lão bà của ta sao?
Lăng Hàn cười hỏi.
Trì Mộng Hàm đỏ mặt, nàng vội vàng công kích Lăng Hàn.
Nàng chỉ là Hóa Linh nhất biến, bởi vậy chỉ tu ra một linh thân, hơn nữa còn chưa đạt tới viên mãn, Chân Ngã vô cùng mơ hồ, miễn cưỡng có thể thấy được hình người.
Bản ngã và linh thân liên thủ tấn công Lăng Hàn.
Tâm thiếu nữ có thể đoán?
Đoán không trúng sẽ bị oán trách, mà đoán đúng sẽ rước lấy hờn dỗi.
Hai người kịch chiến nhưng không có địch ý gì, chỉ muốn biết rõ thực lực của đối phương như thế nào.
Cứ đánh như vậy khó tránh có tiếp xúc thân mật, mỗi một lần va chạm nhau, hai người đều sinh ra mập mờ.
Lăng Hàn cũng không phải đầu gỗ, giai nhân tình thâm, hắn thiếu đối phương quá nhiều ân tình, cho nên hắn cũng mất đi sức chống cự.
Bởi vậy, hắn cũng không đè nén nội tâm của mình, hắn tu hành chú trọng thuận theo tự nhiên, nếu đã hài lòng, hắn cũng không cần áp chế bản thân.
– Về sau, ngươi chính là lão bà của ta.
Lăng Hàn nói.
Trì Mộng Hàm trợn mắt nhìn hắn:
– Ta thua ngươi sao?
Lăng Hàn cười to:
– Bại bởi ta, ngươi thật sự làm lão bà của ta?
Trì Mộng Hàm tự hiểu mình nói sai, giẫm chân và hờn dỗi rời đi.
– Ai!
Lăng Hàn sờ cằm, nói:
– Người anh tuấn đẹp trai như ta thật sự có số đào hoa quá mạnh, sai lầm!
Hắn trở lại học viện, chỉ qua vài ngày đã nhận được thông báo, phàm là Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh, Giáo Chủ đều lập tức xuất phát đi Sơn Hải Thiên, tình hình chiến đấu nơi đó căng thẳng, cần thiên tài như bọn họ gia nhập.
Quá hạn không đến sẽ nhận xử phạt nghiêm khắc.
Lăng Hàn rất không ưa Đế tộc, nhưng hắn nghĩa bất dung từ khi đối kháng âm hồn, bởi vậy, hắn và Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, sắc trư và bảy tiểu oa nhi xuất phát đi tới Sơn Hải Thiên.
Qua gần nửa tháng lặn lội đường xa, bọn họ đã đi tới Sơn Hải Thiên, Thương Nguyệt tinh cách nơi này không xa.
Lăng Hàn đã tới một lần, cho nên hắn có ấn tượng với nơi này, hiện tại hoàn cảnh chung quanh thay đổi quá lớn.
Trong tinh không trống rỗng xuất hiện rất nhiều tinh thể vây quanh Sơn Hải Thiên, cũng vây nơi này vào trong đó.
Chương 4765 : Đi Tiền Tuyến
Lăng Hàn kinh ngạc, những tinh thể này bị vận chuyển tới.
Đúng là đại thủ bút, vì đối kháng âm hồn, bọn họ sử dụng tinh thể tạo thành phòng tuyến.
Đối với Giáo Chủ, Tôn Giả, Thánh Nhân mà nói, khai chiến trong tinh không là chuyện không quan trọng, có thể xé nát hư không di chuyển ức vạn dặnm, nhưng đối với võ giả dưới Giáo Chủ cần phải có mặt đất làm chỗ dựa.
Hơn nữa, lực lượng võ giả không phải dùng mãi không hết, cần hấp thu lực lượng thiên địa để khôi phục, tự nhiên cũng cần tinh thể làm môi giới.
Lăng Hàn da theo quy định của bọn họ, hắn đáp xuống tinh thể số mười một.
Nơi này tổng cộng có ba mươi ba viên tinh thể, cũng không phải gom góp lung tung cho đủ số, mà là mỗi tinh thể đều có liên hệ và hô ứng với nhau, tạo thành một cái trận pháp, cho nên, nếu như không đánh nổ các tinh thể, trận pháp sẽ vận chuyển không ngừng, từ đó các âm hồn đừng hòng lao ra.
Lăng Hàn cảm thán, sử dụng tinh thể làm trận cơ, đây không phải năng lực trận đạo tông sư có thể làm được, mà là trận đạo thánh sư!
Vì đối kháng âm hồn, cho dù là trận đạo thánh sư cũng phải rời núi, phải biết, loại tồn tại này thực tế quá siêu nhiên, cho dù là Thánh Nhân gặp cũng phải khách khí, tìm khắp toàn bộ tinh không cũng chỉ có ba năm người mà thôi.
Bọn họ đi tới hoàn thành báo danh, sau đó bị ném vào một chi đội ngũ, tùy thời có thể tiến vào chiến đấu.
Ba mươi ba viên tinh thể, đây chính là đạo phòng tuyến thứ nhất ngăn ciản đại quân âm hồn, cũng là phòng tuyến cực kỳ mấu chốt, một khi thất thủ, âm hồn có thể đột phá nơi đây và tiến quân vào trong tinh không.
Cho nên, mỗi một viên tinh thể đều ekhông thể có sai lầm, đều có Thánh Nhân mang theo Đế binh tọa trấn.
Lăng Hàn vô cùng khiêm tốn, trước mặt đại quân âm hồn, hắn có thiên phú yêu nghiệt cũng không có đất dụng võ, bọn họ sẽ so thực lực. Hơn nữa, âm hồn cũng không kiêng kị cái gì, cho dù là đại âm hồn Giáo Chủ cũng sẽ xuất thủ với hắn.
Cho nên khiêm tốn là cần thiết, dù sao hắn chưa trưởng thành.
May mắn chính là, trên tinh thể này có đại năng dùng pháp lực vô thượng dời tới và gia trì, nhưng địa mạch không bị phá hư, vẫn có thể câu thông vận dụng, nhưng địa khí nơi này rất yếu ớt, cho dù sử dụng Tinh Bộ hay rút địa khí hóa thành địa long đều yếu đi rất nhiều.
Không có biện pháp, lực lượng thiên địa chủ yếu đều bị điều động gia trì vào trận pháp, mặc dù Lăng Hàn là trận đạo tông sư nhưng hắn không thể so sánh với trận đạo thánh sư.
Có thể dùng là tốt, chí ít còn có đường lui.
Qua ba ngày, âm hồn lại phát động một lần công kích đại quy mô.
Bọn họ đánh nghi binh thật nhiều tinh thể, mục tiêu công kích chủ yếu là tinh thể thứ bảy, thứ mười một cùng thứ hai mươi ba, vô số âm hồn bị truyền tống tới, chúng trôi nổi trên bầu trời.
Không chỉ có âm hồn xuất hiện, còn có khí tức âm phủ, từ đó đạo tắc thiên địa sẽ rất yếu.
Trấn giữ nơi này chính là Vi Vũ Thánh Nhân của Hồng Liên Đế tộc, còn có bảy Thánh Nhân khác phụ trợ, đội hình như thế cũng có thể nói là rất khoa trương.
Vi Vũ Thánh Nhân điều tiết khống chế, võ giả trên tinh thể số mười một xuất động nghênh chiến âm hồn.
Vừa mới tiếp xúc, dương gian đã thương vong thảm trọng.
Đây là chủ công của âm hồn, âm hồn đều rất cường đại, hơn nữa âm hồn không chịu bí lực tổn thương, nhất định phải sử dụng năng lượng tầng thứ cao mới có thể đánh trúng, hoặc là vận chuyển thiên địa đạo tắc, cho nên bọn chúng rất khó giết.
– Lăng Hàn, so tài xem ai giết nhiều âm hồn hơn.
Đinh Thụ nhảy ra ngoài, hắn bộc phát hào tình vạn trượng.
– Tốt!
Lăng Hàn gật đầu.
Giết âm hồn trên dương gian sẽ được thiên địa khen ngợi, trước đó ở bên trong Hắc Thiên thần miếu, Lăng Hàn đã nhờ vào lực lượng này chữa khỏi ám thương.
Hiện tại lại đến, chẳng phải là cơ hội tốt nhất đền bù sinh mệnh bản nguyên bị hao tổn hay sao?
Hai yêu nghiệt đồng thời giết ra ngoài, chiến lực và lượng hủy diệt sôi trào bộc phát hoàn toàn, một kích có thể đánh chết vài âm hồn, hiệu suất vô cùng kinh người.
Sau khi đánh giết âm hồn tới số lượng nhất định, thiên địa khen ngợi sẽ xuất hiện, Lăng Hàn cảm thấy toàn thân ấm áp và có dòng nước nóng bao phủ toàn thân, hắn thoải mái khó nói thành lời.
Sinh mệnh bản nguyên đang được chữa trị, cho nên hắn rất dễ chịu.
Giết giết giết!
Không chỉ Lăng Hàn cùng Đinh Thụ, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long cũng công kích không lưu tình, việc này không chỉ chiến đấu vì dương gian, còn có rất nhiều chỗ tốt cho bản thân, bởi vì bọn họ đã sử dụng rất nhiều Nguyên Đạo thạch.
Tám tên Thánh Nhân cũng gia nhập chiến đấu nhưng Vi Vũ Thánh Nhân vẫn không dùng tới Đế binh, hắn cần đề phòng Âm Thánh vận dụng Đế binh, bằng không bị đánh đột ngột, tinh thể số mười một sẽ bị đánh nát, đại trận phong tỏa sẽ mở ra.
Nhân vật thủ lĩnh của âm hồn cũng là Thánh Nhân, được xưng là Cửu Hoa Âm Thánh, nó kịch chiến với Vi Vũ Thánh Nhân không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, thực lực mạnh tới mức làm người ta kinh ngạc.
– Cửu Hoa, ngươi thành Thánh tại âm phủ, có thể nói đã siêu thoát, cần gì phát động chiến tranh chứ?
Vi Vũ Thánh Nhân vừa đấu với Cửu Hoa Âm Thánh vừa dùng lời lẽ công kích.
Cửu Hoa Âm Thánh chỉ cười lạnh:
– Ngươi chỉ là con cờ trên bàn cờ, chỉ có thể nhìn người ta định đoạt số phận, không nên cho rằng thiên hạ do người như các ngươi định đoạt.
– Thành Thánh đã là siêu thoát, sao còn có thể trở thành quân cờ?
Vi Vũ Thánh Nhân phản bác.
– Ha ha, ngươi chẳng những là quân cờ, hơn nữa còn là quân cờ không biết gì.
Cửu Hoa Âm Thánh cười nhạo, công kích của hắn liên tục, cũng rút ra đạo tắc khủng bố, hắn tấn công rất điên cuồng.
Hai người nói chuyện lọt vào tai mọi người, ai cũng kinh ngạc.
Thánh Nhân cũng chỉ là quân cờ?
Vậy ai là người đánh cờ?
Tổ Vương?
Nhưng ai không biết thiên hạ không đế, lấy đâu ra Tổ Vương?
Lại nói, nếu thật có Tổ Vương, còn cần phiền phức như thế sao, một mình có thể trấn áp thiên địa, có nhiều Thánh Nhân thì như thế nào, đều bị trấn áp, có nhiều Đế binh cũng chỉ là chuyện phí chút tay chân.
Nhưng hiện tại không có thời gian suy nghĩ tới việc này, đại chiến vẫn còn tiếp tục, không ngừng có người thương vong, thế cục phi thường khẩn trương.
May mắn, vào lúc xác nhận âm hồn tấn công chủ yếu ba tinh cầu, các Thánh Nhân tọa trấn tinh cầu khác cũng gia nhập vào trong chiến đấu.
Có thêm viện quân hỗ trợ, âm hồn tan tác toàn diện.
– Cần gì chứ?
Vi Vũ Thánh Nhân nói:
– Tiếp tục như vậy chỉ lưỡng bại câu thương, âm dương có thứ tự, mới có thể vĩnh cửu vĩnh tồn, ngươi nên bỏ ý niệm này đi, chuyện âm hồn tàn phá bừa bãi dương gian không phải chưa từng xảy ra, hiện tại sẽ không phát sinh, về sau cũng sẽ không phát sinh.
– Ha ha ha!
Cửu Hoa Âm Thánh cười to, dáng vẻ như ngươi là đồ ngớ ngẩn.
– Bánh xe lịch sử cuồn cuộn, không ai có thể ngăn cản được!
Hắn nói:
– Thuận vương lấy hưng thịnh, nghịch vương mà chết, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ biết rõ các ngươi vô tri cỡ nào!
– Giả thần giả quỷ!
Không ít Thánh Nhân lạnh lùng nói.
Cũng chỉ có Đại Đế mới có thể khống chế tinh không, chưa từng nghe nói âm phủ xuất hiện Đại Đế, thiên địa có thứ tự, Tổ Vương chỉ có thể sinh ra trong dương gian.
Không có Đại Đế lĩnh quân, âm phủ muốn chiếm lĩnh dương gian, việc này không phải trò cười lớn hay sao?
Chương 4767 : Chữa Trị Bản Nguyên
Chiến dịch kinh tâm động phách kết thúc, tất cả mọi người vội vàng chỉnh đốn.
Thật nhiều người chịu trọng thương, thật nhiều người chết trận sa trường, đương nhiên, âm hồn cũng phải trả cái giá càng lớn, cuối cùng rất nhiều Thánh Nhân đồng loạt ra tay tạo thành đả kích hủy diệt cho âm hồn.
Người sau khi chết, linh hồn sẽ đi âm phủ, tương đương với gia tăng thêm chiến lực cho âm phủ, mà dương gian, bồi dưỡng một cao thủ cần tốn thời gian thật lâu.
Chỉ từ điểm ấy, dương gian có thể hao tổn nổi sao?
– Các ngươi nói, âm phủ quy mô xâm lấn là vì cái gì?
Đại Hắc Cẩu nói.
Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long lại thêm Đinh Thụ, Trì Mộng Hàm tạo thành một liên minh nhỏ.
– Đúng vậy, đây là việc ta không rõ.
Đinh Thụ cũng ôm đầu, hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Phát động chiến trường, tranh đoạt lãnh thổ, không gì ngoài nhân khẩu và tài nguyên, nhưng âm hồn cần nhân khẩu và tài nguyên dương gian làm giì?
Đúng thế, giết chết dương hồn, âm phủ có thể tăng thêm lượng lớn “nhân khẩu”, nhưng đó chỉ là cái lợi trước mắt, chỉ có bảo trì dương gian sinh sôi không ngừng mới có thể giúp âm phủ có ethêm sinh lực không dứt.
Điểm này các Âm Thánh không thể không nghĩ ra.
Theo lý mà nói, âm dương tương cách, tất cả thủ một bên, nước giếng không phạm nước sông, đây là kết quả tốt ndhất.
Vì cái gì một phương khác lại xâm lấn?
– Ở trong đó khẳng định có bí mật chúng ta không biết.
Tiểu Thanh Long nghiêm túc nói ra.
– Dừng!
Tất cả mọi người dựng ngón giữa với nó, nó nói rất cao thâm nhưng toàn là nói nhảm.
– Còn nữa, Âm Thánh còn tự xưng là quân cờ, chẳng lẽ âm phủ có Đại Đế xuất hiện?
Đại Hắc Cẩu sờ cằm.
Trước đó Cửu Hoa Âm Thánh để lộ tin tức làm người ta phải run rẩy, Thánh Nhân cũng chỉ là quân cờ, vậy ai có tư cách làm người đánh cờ?
Đại Đế!
– Âm phủ không có khả năng xuất hiện Đại Đế.
Trì Mộng Hàm rất khẳng định:
– Tiên tổ đã từng tiến vào âm phủ và xác định trăm phần trăm, âm phủ không có hoàn cảnh thành Đế.
Nàng nói tới tiên tổ khẳng định chính là Đông Lâm Tổ Vương.
Đã Tổ Vương nói âm phủ không có khả năng ra đời Đại Đế, vậy thì nhất định không có khả năng, người ta đã bước vào lĩnh vực này, tự nhiên có quyền lên tiếng nhất.
– Có phải Đại Đế hóa đạo, sau khi chết tiến vào âm phủ, trở thành Đại Đế khác loại?
Đinh Thụ phỏng đoán.
Mọi người đều gật đầu, mặc dù âm phủ không có thành đất thành Đế, nhưng nếu là Đại Đế hóa đạo thì sao?
– Không có khả năng.
Trì Mộng Hàm vẫn lắc đầu, nói:
– Theo tiên tổ nói, Đại Đế quá cường đại, cũng chính vì như thế, một khi Tổ Vương hóa đạo, linh hồn sẽ bị thiên địa hấp thu trở thành một bộ phận quy tắc thiên địa.
– Cho nên, âm phủ tuyệt đối không có khả năng xuất hiện Đại Đế.
Nàng nói chém đinh chặt sắt, khẳng định không gì sánh được.
Đây là Đông Lâm Tổ Vương cho ra kết luận, như vậy rất đáng tin.
Tất cả mọi người vò đầu bứt tai, cho dù nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Nhưng Thánh Nhân cũng không hiểu, bọn họ đều là người kiến thức uyên bác, đám người Lăng Hàn chỉ là Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh, bọn họ thương lượng có thể xuất hiện kết quả hay sao?
– Được rồi, chúng ta nhanh chóng tăng thực lực lên đi.
Cuối cùng, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ nói như thế.
Lăng Hàn cười nói với Đinh Thụ:
– Uy, lúc nào nhận đại ca?
– Phi, ta còn chưa bước vào Hóa Linh, chỉ cần một ngày không vào Hóa Linh, ta sẽ có một tia hi vọng cuối cùng!
Đinh Thụ ngẩng đầu lên nói.
Lăng Hàn hoài nghi, nói:
– Ngươi sẽ không vì không làm tiểu đệ của ta, cả đời này không đột phá Hóa Linh đấy chứ?
– Được rồi, ta nhất định sẽ đạt tới đệ thập hình!
Đinh Thụ siết chặc nắm đấm, hắn sinh ra chiến ý rất mạnh.
– Ha ha.
Mọi người đều nghỉ ngơi, Lăng Hàn cũng muốn điều chỉnh một chút.
Sau trận này, hắn được lợi không nhỏ.
Đánh giết âm hồn tại dương gian sẽ được thiên địa khen ngợi, mà lần này hắn đánh giết âm hồn nhiều vô số kể, năng lượng hủy diệt và chiến lực kinh khủng, đại âm hồn Hóa Linh cảnh cũng bị hắn chém giết.
Cho nên, hắn đạt được chỗ tốt rất kinh người.
Sinh mệnh bản nguyên bị hao tổn đã chữa trị hoàn toàn!
Đương nhiên, giảm bớt thọ nguyên sẽ không bao giờ trở lại, đây là cái giá phải trả khi hắn gia tăng tu vi nhanh chóng, giống như có một loại nhân quả quy tắc, ngươi muốn đi đường tắt thì phải bỏ ra cái gì đó.
Hàng ngàn năm thọ nguyên, Lăng Hàn mất đi vẫn mất đi.
– Hiện tại đã chữa trị bản nguyên, ta đã không còn nổi lo về sau.
Hắn không có làm như vậy, hắn không sử dụng Nguyên Đạo thạch tu luyện, mà là chờ mong âm hồn xâm lấn lần tiếp theo, chữa trị bản nguyên đến viên mãn, đó là việc tốt, khẳng định sẽ có trợ giúp gia tăng tu vi.
Mấy ngày sau, âm hồn lại làm loạn lần nữa.
Lần này, chiến trường chính không nằm ở tinh thể số mười một, cho dù như thế âm hồn cũng không ít, Lăng Hàn giết địch vô số, hắn nhận được rất nhiều khen ngợi từ thiên địa, tu vi cũng tăng lên như bay.
Sảng khoái!
Lăng Hàn tràn đầy chờ mong, hắn chiến đấu như thế suốt nửa năm, hắn đã sắp tu hành thành đệ thập hình đỉnh phong, có tư cách xung kích Hóa Linh cảnh.
Hơn nữa, đây là tăng lên trong chiến đấu, hoàn toàn không cần lo lắng tu vi tăng lên quá nhanh, căn cơ bất ổn.
Âm hồn ba ngày một lần đánh nhỏ, mười ngày một lần đánh lớn, giống như muốn tiêu hao sạch sẽ tích lũy suốt vô số năm tháng.
Dương gian bên này tổn thất rất lớn, nhưng chỉ cần người còn sống sẽ có tăng lên kinh người.
Nhưng mà chỗ tốt như vậy cũng không phải mỗi người đều có thể cùng hưởng, bởi vì âm hồn không chịu bí lực tổn thương, chỉ có năng lượng tầng thứ cao cùng đạo tắc mới có thể gây tổn thương, võ giả dưới Chân Ngã cảnh rất phí sức khi đấu với âm hồn.
Cho nên, xuất chiến ở chỗ này, chí ít cũng phải là Chân Ngã cảnh, Sinh Đan, Chú Đỉnh không vớt được chỗ tốt, ngược lại còn bồi cả tính mạng vào.
Thấm thoát đã một năm qua đi.
Lăng Hàn đã tu Chân Ngã thứ tám đến đệ thập hình, chỉ kém Chân Ngã cuối cùng, hắn có thể chạm tới đỉnh phong của Chân Ngã cảnh.
– Nếu âm hồn còn phối hợp như thế, có lẽ một tháng là đủ.
Lăng Hàn tươi cười, hắn rất chờ mong.
– Tiểu Hàn tử!
Đại Hắc Cẩu nói vọng vào.
– Ân?
Lăng Hàn đi ra ngoài.
– Âm hồn lại tới!
Đại Hắc Cẩu hưng phấn nói.
Bọn họ xem âm hồn như tặng lễ, mà có người tặng lễ, hơn nữa là đại lễ, có người nào không vui vẻ.
– Tốt, xuất động!
Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, Trì Mộng Hàm và bảy tiểu oa nhi cùng giết ra ngoài, đây là cơ hội gia tăng tu vi tốt nhất.
Đương nhiên, âm hồn cũng không phải thuần túy đến tặng lễ, bọn chúng không ngừng công kích, dương gian bên này cũng tổn thất nặng nề, dù sao không phải mỗi người đều có thực lực cường đại như đám người Lăng Hàn.
Hơn nữa, thật sự gặp được âm hồn cường đại, Lăng Hàn còn có thể phát động Tinh Bộ dẫn mọi người chạy trốn, có bao nhiêu người có ưu thế như vậy?
Tất cả đều bình thường, đương nhiên cần phải xác định trọng điểm tấn công của âm hồn, lượng lớn Thánh Nhân, Tôn Giả chạy tới, triển khai đại đồ sát, khi đó có thể bình loạn trong thời gian ngắn.
Nhưng lần này đã khác.
Hư không bị xé rách, chỉ thấy có một dòng sông xuất hiện.
Chương 4768 : Âm Hà Lại Xuất Hiện
– Ô!
Lăng Hàn hét lên kinh ngạc.
– Ân?
Đinh Thụ cũng khiếp sợ.
– Làm sao vậy?
Đại Hắc Cẩu vội vàng hỏi.
Lăng Hàn hít sâu một hơi, nói:
– Con sông này khá quen thuộc.
– Ngươi cũng cho rằng như vậy?
Đinh Thụ nhìn sang Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu:
– Nếu như hai người chúng ta đều cho rằng như vậy, tia tin tưởng sẽ không sai.
– Uy, các ngươi đang nói gì thế?
Tiểu Thanh Long không kiên nhẫn, nó lập tức hỏi thăm.
– Âm hà tỏng Ám Veân Địa Ngục!
Lăng Hàn trầm giọng nói, cuối cùng hắn đã mở ra đáp án.
– Cái gì!
Tất cả mọi người chấn kinh.
Ám Vân Địa Ngụcd là hiểm địa trong thiên địa,, giấu ở trong một lỗ đen, trong đó có đại nguy hiểm, cho dù Thánh Nhân mang theo Đế binh đi vào cũng có khả năng vẫn lạc.
Nhưng việc này không nên liên quan với nhau, vì cái gì âm hà trong Ám Vân Địa Ngục lại xuất hiện tại nơi này?
Hơn nữa, Ám Vân Địa Ngục không phải giấu trong lỗ đen sao?
– Tiểu Hàn tử, các ngươi có lầm hay không? Chẳng qua là tương tự mà thôi.
Đại Hắc Cẩu nói.
– Đúng đúng đúng, thế gian này có rất nhiều sông lớn, không nhất định là con sông đó.
Tiểu Thanh Long cũng gật đầu.
– Có đúng hay không rất dễ chứng minh.
Lăng Hàn trầm giọng nói.
– Chứng minh như thế nào?
Trì Mộng Hàm hỏi.
– Có người chèo thuyền hay không.
Đinh Thụ lên tiếng.
Đột nhiên xuất hiện con sông lớn làm cho mọi người ngây người, trong tinh không mênh mông đột nhiên xuất hiện một con sông lớn là có ý gì?
Ngược lại đại quân âm hồn đã tan tác, có rất nhiều người thu hồi vũ khí và nhìn lên bầu trời.
Âm hà lao nhanh, rõ ràng không có đáy sông nhưng sông lớn lại bị lực lượng vô hình khống chế, không có lan tràn ra chung quanh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có cảm giác âm khí đáng sợ xuyên vào xương, mọi người không ngừng run rẩy.
Đây là hàn ý phát ra từ trong cơ thể, có làm thế nào cũng không xua tan được.
Đây là chuyện gì?
Tại sao một con sông lại xuất hiện, nghĩ như thế nào cũng không giống chuyện tốt.
Các Thánh Nhân đi tới và đứng bên cạnh bờ sông, lộ ra vẻ mặt cảnh giới.
– Nhìn kìa!
Có người chỉ vào dòng sông.
Mọi người đều nhìn theo, nội tâm mọi người run rẩy.
Chỗ đó có một chiếc thuyền nhỏ đang tiến lên chậm rãi, thậm chí không thể nói đây là thuyền, ở đầu thuyền có một người đang chèo thuyền, đang ung dung chống sào trúc.
Nếu việc này xuất hiện trên tinh cầu sẽ bình thường.
Nhưng trong tinh không xuất hiện một con sông, trong con sông xuất hiện một người chèo thuyền, cho dù nhìn thế nào cũng không thích hợp.
Lăng Hàn hướng về Đinh Thụ nhìn, Đinh Thụ đúng lúc cũng nhìn lại, hai người đều là nhướng mày, tâm bên trong hiện lên mãnh liệt hàn ý.
Hơn nữa không chỉ có một thuyền nhỏ như thế.
Rất nhanh, lại có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, sau đó là chiếc thứ ba, chiếc thứ bốn, số lượng càng ngày càng nhiều, nối đuôi nhau mà đi.
Chạy đến lân cận một chút, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, người chèo thuyền đều có làn da trắng xanh, ánh mắt tối tăm giống như chết đi cực lâu.
Đây không phải âm hồn, ngược lại giống như cái xác không có linh hồn!
– Hừ, giả thần giả quỷ!
Một tên Thánh Nhân lạnh lùng nói, hắn vươn tay ấn một cái, bàn tay to lớn như tinh cầu nện vào dòng sông.
Thánh Nhân xuất thủ kinh thiên động địa!
Nhưng thời điểm bàn tay đánh xuống, chỉ thấy một đạo kiếm quang hiện ra, kiếm quang kinh diễm không gì sánh bằng, cũng chiếu sáng toàn bộ tinh không.
Bàn tay trên bầu trời bị chém đứt, cũng không thể chạm vào nước sống.
Một kích khủng bố như thế bị hóa giải dễ dàng.
Tê!
Rất nhiều người khiếp sợ, Thánh Nhân vừa xuất thủ nhưng lại bị phá giải dễ dàng, người xuất thủ có tu vi gì.
Nhất định phải là Thánh Nhân!
Ở đâu ra?
Nơi này đã không có âm hồn!
Chẳng lẽ trừ âm hồn ra còn có tồn tại quỷ dị khác?
Vào lúc này tất cả Thánh Nhân như lâm đại địch.
Chỉ riêng âm hồn làm loạn đã làm bọn họ nhức đầu, hiện tại có địch nhân mới chạy ra.
– Ồ!
Có một Thánh Nhân khiếp sợ, hắn là người Thiên Linh Đế tộc.
– Vô Gian, ngươi làm sao vậy?
Bên cạnh có Thánh Nhân hỏi.
Vô Gian Thánh Nhân hít sâu một hơi, hắn chỉ vào chiếc thuyền nhỏ và nói:
– Người phía trên chính là một Thánh Nhân của Thiên Linh Đế tộc chúng ta mất tích rất lâu.
– Cái gì!
Mặc dù chỉ là hai người nói chuyện nhưng bốn phía đều là Thánh Nhân, tự nhiên tuỳ tiện nghe được hai người nói chuyện.
– Là vị nào?
Có Thánh Nhân nghĩ tới việc xưa.
Thiên Linh Đế tộc có một Thánh Nhân đột nhiên mất tích, chỉ có Đế binh tự mình bay trở về trong tộc, đây là câu đố không lời giải đáp.
– Lúc trước Thánh Nhân tộc ta đã từng mang theo Đế binh đi tới Ám Vân Địa Ngục, muốn tìm tòi hư thực, nhưng không lâu lắm, Đế binh tự mình bay trở về trong tộc, mà vị Thánh Nhân kia mất đi tung tích.
Vô Gian Thánh Nhân chậm rãi nói ra.
Chuyện đã qua rất nhiều năm, Thánh Nhân hóa đạo không có khả năng dao động căn cơ của Thiên Linh Đế tộc, bởi vì sẽ có Thánh Nhân mới xuất hiện, cho nên, Vô Gian Thánh Nhân cũng không để ý nói ra bí mật năm xưa.
Đây chính là chuyện cách đây hàng ngàn vạn năm, nhưng Thánh Nhân đột nhiên mất tích, chẳng phải rất kinh người hay sao?
Hắn cũng cần các Thánh Nhân tham mưu giúp hắn một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Thánh Nhân nào không sống lâu ngàn vạn năm, Thánh Nhân kia là người hay quỷ?
– Ám Vân Địa Ngục!
Các Thánh Nhân đau đầu suy nghĩ.
Đây là tuyệt địa trong thiên địa, mặc dù cũng là nơi duy nhất sản sinh Nguyên Đạo thạch, cũng làm không ít Đế tộc đỏ mắt nhưng có ai dám hưng binh tiến vào không?
Hiện tại dòng sông thuộc về Ám Vân Địa Ngục đột nhiên xuất hiện, còn có Thánh Nhân của vô số năm trước chèo thuyền, bất cứ người nào cũng có cảm giác sợ hãi.
Thời điểm này các Thánh Nhân không hiểu, “người chèo thuyền” lại phát động công kích.
Oanh!
Lực công kích đáng sợ bộc phát, không phải Thánh Nhân thì chính là Tôn Giả, thực lực quá kinh khủng, trong nháy mắt đã xé ra một lỗ hổng, bọn chúng tiến quân thần tấn công vào tinh cầu thứ mười tám.
– Ngăn cản bọn chúng!
Các Thánh Nhân kêu lên, lập tức có Thánh Nhân thức tỉnh Đế binh tấn công người chèo thuyền.
Đế binh sống lại, tương đương với một vị Đại Đế sống lại, cho nên chiến lực rất kinh khủng, một kích đánh những người chèo thuyền bay khắp bốn phía, hoàn toàn không địch lại.
Thánh Nhân gặp được Đại Đế, cho dù chỉ thổi một hơi cũng đủ giết Thánh Nhân.
Lúc này có người chèo thuyền bị đánh vỡ nát.
Có lực lượng quỷ dị tác dụng, những mảnh vỡ của người chèo thuyền rơi vào trong sông, chỉ qua một lúc đã có người chèo thuyền mới xông ra ngoài.
Hoàn chỉnh, sống lại!
Không không không, bọn chúng đã sớm chết rồi, cho nên, bị đánh nát cũng không có quan hệ, tái hợp thân thể là được.
Thấy cảnh này, mỗi người đều sợ hãi.