Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4567
Mặc kệ Lâm Lãng không cam lòng như thế nào, qua nửa giờ sau, khí tức của hắn bắt đầu giảm xuống, không phải giảm từng chút, mà là như nước vỡ đê.
Đế huyết thiêu đốt chấm dứt, hắn không thể không rời khỏi trạng thái vừa rồi.
Lăng Hàn thu hồi Hỗn Độn Cực Lôi Tháp, giết một gã Đế tử không cần phiền toái như thế.
Oanh, hắn thi triển Đồ Thần thuật, phối hợp với Cửu Dương Thiên Kinh, tuy đây không phải công pháp và tiên thuật mạnh nhất thiên hạ, nhưng lại cùng một mạch, trải qua Lăng Hàn thôi diễn, đây mới là tiên thuật thích hợp với hắn nhất.
Hơn nữa, trong cấp bậc Sinh Đan cảnh này, võ giả không cách nào tiếp xúc đến thiên địa đạo tắc, uy lực Đế thuật không thể phát huy hoàn toàn, thậm chí còn mạnh hơn Thánh thuật quá nhiều.
Bởi vậy uy lực Đồ Thần thuật tự nhiên khủng bố, hoàn toàn không thua gì Đế thuật, thậm chí còn vượt qua.
Lâm Lãng cắn răng, gương mặt hắn đáng sợ như muốn ăn Lăng Hàn.
Đáng giận, ngay cả Mẫu Kim luyện chế thành bảo khí cũng khinh thường vận dụng, ngươi xem thường ta cỡ nào?
Ta chính là Đế tử, Đế tử!
Nhưng hắn tức giận cũng không làm được gì, bị Lăng Hàn suy yếu ba trọng thiên chiến lực, chiến lực của hắn không mạnh hơn Lăng Hàn bao nhiêu, nhưng Lăng Hàn có Hỗn Độn Tiên Đan hóa giải lực lượng của Lâm Lãng.
Hơn mười chiêu mà thôi, Lâm Lãng cũng đã rơi vào hạ phong, hắn càng bị đả kích, đây không phải chiến lực manh nhất của Lăng Hàn, đối phương còn không sử dụng bảo khí.
Trên khán đài, nhìn thấy Lâm Lãng bại thế đã thành, sắc mặt Bách Lý Xa âm trầm như nước.
Cùng là Đế tử, dù hắn tự nhận mạnh hơn Lâm Lãng nhưng mạnh hơn cũng có hạn, như vậy hắn giao phong chính diện với Lăng Hàn sẽ thế nào?
Nếu như Lăng Hàn không có kiện bảo khí kia, hắn vẫn có phần thắng, nhưng có kiện bảo khí kia, hắn không có khả năng chiến thắng.
Tiểu tử này rõ ràng đạt được Mẫu Kim!
Bách Lý Xa vô cùng hâm mộ và ghen ghét, rõ ràng hắn mới là Đế tử, đáng lý số mệnh thiên địa phải đứng về phía hắn mới đúng, nhưng vì cái gì lại là Lăng Hàn đạt được Mẫu Kim?
Trong tình huống có Mẫu Kim luyện chế thành bảo khí, hắn làm sao tiêu diệt Lăng Hàn?
Trừ phi... Dùng cảnh giới thủ thắng, không phải tiểu cảnh giới, mà là đại cảnh giới.
Mặc ngươi trâu bò cỡ nào, gặp được Chân Ngã cảnh thì sao?
Nơi này không có địa mạch cho ngươi vận dụng, tùy tiện một tên Chân Ngã cảnh cũng đủ chém giết Lăng Hàn thành cặn bã.
Không tệ, đây là biện pháp duy nhất.
Bách Lý Xa bắt đầu cân nhắc, chính mình có nên đột phá Chân Ngã cảnh hay không, nếu không, khi đối mặt Lăng Hàn thì hắn không có phần thắng.
Hắn nghĩ tới điểm này, Lâm Lãng cũng có thể.
- Lăng Hàn, đây là ngươi bức ta!
Lâm Lãng hét lớn một tiếng, hắn bắt đầu đột phá.
Đột phá trong chiến đấu quá nguy hiểm, đối với người bình thường mà nói đây là chuyện không có khả năng, nhưng Đế tử là thiên tài cỡ nào, người bình thường có thể so sánh hay sao?
Đương nhiên, hắn chưa lắng đọng cảnh giới Sinh Đan Đại viên mãn đủ lâu, hiện tại đã đột phá sẽ tạo thành di chứng, nhưng so với tính mạng, Mẫu Kim luyện chế thành bảo khí, tất cả đều đáng giá.
Nhưng mà sau đó Lâm Lãng kinh ngạc, trên mặt còn mang theo tuyệt vọng.
Hắn, không cách nào đột phá.
Vì cái gì?
Giống như trong thiên địa có một loại lực lượng áp chế, cũng áp chế hắn ở cảnh giới Sinh Đan cảnh Đại viên mãn.
Đây là thủ đoạn của Đại Đế sao?
Một tay che trời, không cho phép ngươi đột phá.
Vi cam đoan tính công bằng? Thời điểm ngươi tiến vào cảnh giới gì, ngươi chỉ có thể dừng ở cảnh giới gì?
Lâm Lãng muốn khóc, đây là thủ đoạn duy nhất của hắn nhưng sự thật tát hắn một cái làm đầu óc của hắn choáng váng.
Lăng Hàn giết đến, hắn vận chuyển Đồ Thần thuật, hắn còn dẫn động năng lượng hủy diệt, từ đó uy lực công kích tăng thêm một phần.
Lâm Lãng ngăn không được, hắn bị đánh giết.
Tuy hắn thân là Đế tử, trên người có bảo vật như Thế Tử Phù, hắn bị một quyền đánh nát đầu cũng khôi phục lại, giống như thời gian nghịch chuyển.
Thế Tử Phù, thủ bút của Thánh Nhân.
Nhưng như thế thì sao?
Lăng Hàn lãnh khốc vô tình, hắn lại đánh chết Lâm Lãng lần nữa, trên người gia hỏa này không chỉ có một Thế Tử Phù, hắn nhanh chóng sống lại.
Nếu như đây là bên ngoài, như vậy Lâm Lãng có thể lợi dụng phục sinh trốn chạy để khỏi chết, kỳ thật cũng không thể gọi là phục sinh, có Thế Tử Phù tồn tại, hắn cũng không có chính thức tử vong như ý nghĩa, nếu không cho dù là Tổ Vương cũng không thể hồi hồn giúp người khác.
Nhưng ở chỗ này, mỗi lần phục sống sống lại sẽ bị nhốt trong đấu trường, kết quả hắn lại bị giết lần nữa.
Lâm Lãng cũng không cầu xin tha thứ.
Làm Đế tử, cho dù trong tình huống tuyệt vọng hắn cũng phải khống chế cảm xúc, mà hắn cũng biết rõ quy tắc của đấu trường, trong hai người nhất định phải chết một.
Trên đời này có thứ gì quan trọng hơn tính mạng của mình hay không?
Cho nên, Lâm Lãng hoàn toàn từ bỏ hi vọng, ánh mắt của hắn oán độc nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, giống như muốn hoàn toàn nhớ kỹ gia hỏa lấy mạng của mình.
- Ngươi ra ngoài sẽ chết!
Hắn lạnh lùng nói ra:
- Tuy ta là Đế tử, cho dù thiên phú hay tu vi đều không thể so sánh với Lâm Hiên, ta mà chết, hắn nhất định sẽ đoán được ngươi là hung thủ, đến lúc đó, Lâm Hiên ra tay, không ai có thể cứu được ngươi.
Lâm Hiên, Đế tử xuất sắc nhất Hỏa Vân Đế tộc, hắn đã sớm là cường giả cấp Giáo Chủ, hắn còn là Đế tử, thiên hạ có ai có thể kháng cự?
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn đánh chết Lâm Lãng lần nữa:
- Ngươi không cần lo lắng!
Bành, một quyền này thật sự đánh chết Lâm Lãng, không còn cơ hội phục sinh lần nào nữa.
Bởi vì hắn dùng hết Thế Tử Phù.
Trận chiến này chấm dứt, Lăng Hàn đã đạt được mười thắng, hắn có được tư cách tới đảo tiếp theo.
- Dũng sĩ trẻ tuổi, ngươi là người đầu tiên đạt được mười thắng, cho nên, ngươi có một cơ hội, lựa chọn có khiêu chiến cuối cùng hay không,
Một Đa Đầu tộc gọi Lăng Hàn trở lại.
- Khiêu chiến cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Khiêu chiến cực hạn của mình.
Đa Đầu tộc nói ra.
- Thắng có ban thưởng gì?
Lăng Hàn lại hỏi, nếu đánh mà không có ban thưởng thì hắn không thèm.
Người Đa Đầu tộc thản nhiên nói:
- Có thể ban thưởng cho ngươi pháp môn tu ra thức hải thứ hai.
Cái gì!
Lăng Hàn im lặng, nội tâm hắn vô cùng kích động.
Trong thời kỳ thượng cổ, thì có rất nhiều đại tộc muốn đạt được bí mật tu ra nhiều thức hải của Đa Đầu tộc, nhưng nghe nói không có ai thành công, hiện tại Đa Đầu tộc lại chủ động nói muốn truyền thụ bí pháp như thế, có người nào không động tâm chứ?
- Tốt!
Lăng Hàn gật đầu, vẻ mặt tươi cười, đương nhiên hắn không sợ bất cứ khiêu chiến nào.
Hắn bắt đầu khiêu chiến cuối cùng, nhưng thời điểm tiến vào giác đấu thì không có ai cả.
Đối thủ đâu?
Ồ!
Lăng Hàn cảm giác thân thể rung động, dường như có đồ vật gì đó lướt qua hắn, sau đó, hắn nhìn thấy một người được tạo ra.
Qua một hồi người này xuất hiện
Rõ ràng, lại là một Lăng Hàn!
Lăng Hàn hiểu ra.