Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4462
Tiểu la lỵ Trì Mộng San bị đánh nằm bẹp, cuối cùng đã trung thực.
Nàng chu cái miệng, dáng vẻ thâm thù đại hận.
- Ta nói Đinh Nhất, ngươi quá không trượng nghĩa, ta đang nói chuyện giúp ngươi, ngươi lại đứng xem náo nhiệt.
Chỉ tiếc ký ức của tiểu la lỵ chỉ kéo dài nửa phút, nàng bắt đầu tìm đường chết.
- Tỷ, ta đề nghị ngươi bỏ lão công này đi, dung mạo của hắn quá bình thường.
Bốp!
- A!
Nàng lại bị đánh một cái, đau đến mức nước mắt chảy ròng.
- Trì Mộng Hàm, ngươi nhớ kỹ, chờ ta trưởng thành, thực lực mạnh hơn ngươi, nhất định sẽ báo thù!
Tiểu la lỵ vừa khóc vừa nói:
- Đến lúc đó, ngươi ghét ai nhất, ta sẽ gả ngươi cho ai!
Việc này đã chọc Trì Mộng Hàm bật cười, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, muội muội này trưởng thành quá sớm, hơn nữa không sợ trời không sợ đất, làm cho nàng không có biện pháp nào.
- Đinh huynh, mời đi theo ta.
Nàng quyết định không dây dưa với tiểu nha đầu, lúc này nàng nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, hắn đi theo nàng vào trong biệt viện.
Tiến vào trong biệt viện, Lăng Hàn nhìn thấy một lão giả đang tưới hoa, mang theo một cái ấm nước, nhìn lão giả giống như đã bảy tám mươi tuổi, tràn đầy khí tức của người già, cảm giác hai chân đã bước vào trong quan tài.
- Cửu gia gia, Đinh Nhất tới.
Trì Mộng Hàm cung kính nói với lão giả.
Lão giả chỉ gật đầu, hắn không dừng động tác và quay đầu lại.
Lăng Hàn ôm quyền vái chào, nói:
- Đinh Nhất xin ra mắt tiền bối.
- Cửu gia gia, tỷ tỷ lại đánh ta!
Tiểu la lỵ thở phì phò nói:
- Lão nhân gia ngài cũng không quản nàng, bạo lực như vậy, sau này làm sao gả ra ngoài?
Sắc mặt Trì Mộng Hàm tối tăm, nàng có xúc động đánh người.
- Ha ha ha!
Lão giả cười to, hắn buông ấm nước xuống, sau đó xoay người lại, nói:
- Mộng San, hôm nay có tu luyện tốt hay không?
Nghe nói như thế, tiểu la lỵ ngoan ngoãn, nàng cúi đầu xuống, bắt đầu chơi ngón tay, làm như không nghe thấy.
Lão giả lại nhìn sang Lăng Hàn, lúc ánh mắt hai bên va chạm nhau, Lăng Hàn cảm thấy nội tâm trống rỗng, sau đó bỗng nhiên rùng mình một cái, tỉnh táo lại.
Hắn hoảng sợ, thời gian trôi qua bao lâu?
Dường như chỉ mới nháy mắt, lại giống như cả đời.
Lão giả này thật đáng sợ, chỉ một ánh mắt đã làm hắn lạc lối.
- A?
Lão giả lại kinh ngạc, nói:
- Người trẻ tuổi quá không đơn giản, chỉ dùng thời gian ba giây đã tỉnh táo lại, ai, giang sơn đời nào cũng có người tài, lão phu trước đó còn không tin có người còn xuất sắc hơn nha đầu Mộng Hàm này, không nghĩ tới, không nghĩ tới.
Hắn liên tục lắc đầu và cảm khái.
Trời ơi, chỉ qua ba giây?
Lăng Hàn cảm thấy nội tâm bồn chồn, hắn cảm giác chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Nếu lão giả vừa rồi muốn giết hắn, như vậy hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Lần này lão giả nhìn sang Lăng Hàn, lần này không có chuyện quỷ dị xảy ra, ánh mắt của hắn vô cùng nhu hòa, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn đầy thưởng thức:
- Người trẻ tuổi, tiếp theo có tính toán gì hay không?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tự nhiên là lưu lãng tứ xứ, bách chiến thành Đế!
Cái này!
Lão giả im lặng, khẩu khí của tiểu tử này thật lớn, hắn lại muốn thành Đế.
Nhưng nghĩ tới Lăng Hàn trước đó đánh ra chuẩn tám sao, tiềm lực còn trên cả Trì Mộng Hàm, hắn thật sự có tư cách cuồng vọng. Nhưng ngươi muốn lưu lãng tứ xứ, như thế Đông Lâm Đế tộc làm sao mời chào ngươi?
- Người trẻ tuổi chí ở bốn phương, có chí khí là chuyện tốt.
Lão giả gật gật đầu, nói:
- Nhưng bèo trôi không rễ sẽ không ổn định, cũng không có lực lượng gì.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Có hứng thú gia nhập Đông Lâm Đế tộc ta hay không? Lão phu có thể an bài hôn sự không tệ cho ngươi, từ đó về sau, ngươi chính là con rể Trì gia ta.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Là Trì Mộng Hàm Trì cô nương sao?
Sắc mặt lão giả tối tăm.
Tiểu tử thúi này có khẩu vị quá lớn!
Mặc dù Lăng Hàn rất yêu nghiệt, nhưng cuối cùng chỉ là thiên tài không có bối cảnh, hắn làm sao đủ tư cách cưới công chúa của bọn họ?
Trì Mộng Hàm muốn gả cũng phải là Đế tử, tương lai lưỡng cường liên hợp, sinh ra hài tử có khả năng xung kích đế lộ.
- Người trẻ tuổi, Đông Lâm Đế tộc ta có nhiều nữ tử như hoa như ngọc.
Lão giả cười nói.
- Nhưng ta vừa gặp Mộng Hàm cô nương đã yêu.
Lăng Hàn cười nói.
Em gái ngươi, ngươi gặp qua dung mạo của Trì Mộng Hàm sao? Còn vừa gặp đã yêu!
Lão giả nói thầm, nhưng hiện tại hắn đang mời chào Lăng Hàn, cũng không phải đến cãi nhau, không thể làm gì khác hơn nói:
- Người trẻ tuổi, suy nghĩ thật kỹ, nếu gia nhập Trì gia chúng ta, tiền đồ của ngươi sẽ sáng lạn.
- Tốt, ta suy nghĩ một chút.
Lăng Hàn gật đầu, hắn thuận miệng qua loa.
Trì Mộng Hàm đúng lúc đứng lên:
- Đinh huynh, ta tiễn ngươi đi nghỉ ngơi.
- Làm phiền ngươi.
Lăng Hàn nói.
Hai người ra khỏi sân nhỏ, Lăng Hàn lấy cớ muốn đi tìm Đại Hắc Cẩu, thông qua truyền tống trận đi tới bên ngoài Đông Lâm Đế tộc.
- Tiểu tử, ngươi vừa đi là mấy thags, Cẩu gia còn tưởng rằng ngươi ở Đông Lâm Đế tộc sinh con dưỡng cái nên không muốn rời đi.
Đại Hắc Cẩu nói.
- Bớt nói nhảm, tranh thủ thời gian chạy trốn.
Lăng Hàn nói.
- Làm sao vậy?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
- Nếu ngươi không đi, thật sự bị lưu lại sinh con dưỡng cái.
- Móa, có chuyện tốt như vậy?
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều thay đổi tướng mạo và linh hồn ba động, sau đó lấy da Hư Không Thú ẩn thân, lặng lẽ rời đi, sau khi đi thật xa mới kéo da Hư Không Thú xuống, bước nhanh đi vào truyền tống trận.
Giao trả tiền, bọn họ khởi động truyền tống trận, chờ tới khi đi tới tinht hể khác, bọn họ mới thở ra.
Sau đó, một lần lại một lần truyền tống, bọn họ đã rời xa Đông Lâm tinh.
Lại bỏ qua thời gian nửa năm, Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu đã về tới Bắc Thiên vực, lại truyền tống mấy lần, bọn họ lại quay về Cửu Dương tinh.
Sau đó bọn họ khôi phục diện mạo ban đầu và tiến vào Thánh Địa, giống như chuyện ở Đông Lâm tinh chưa từng xảy ra, Đinh Nhất cùng Đinh Nhị vĩnh viễn chôn vùi trong quá khứ.
Sau khi tâm sự với Hổ Nữu cùng Nữ Hoàng, Lăng Hàn bắt đầu diễn luyện Thiên Hoa bảo thuật.
Trước đó hắn chỉ nắm giữ hạch tâm tọng yếu đã vội vàng rời đi, còn không có cơ hội diễn luyện.
Hắn vận chuyển bảo thuật, lúc này bảo thuật đáng sợ bộc phát.
Đế thuật rất trâu bò.
Lăng Hàn đánh ra vài chiêu thì ngừng tay, hắn bắt đầu nhớ lại tình cảnh khi thi triển Thiên Hoa bảo thuật với Trì Mộng Hàm, hắn nắm giữ Thiên Hoa bảo thuật có uy lực yếu hơn khi đó nhưng Thiên Hoa bảo thuật vốn không phải một người có khả năng nắm giữ.
Cho nên, hiện tại uy lực yếu cũng hợp tình hợp lý.
Uy lực môn bảo thuật này tương đương với Yêu Hầu quyền.
Quả nhiên, cùng là Đế thuật, có ai yếu hơn người khác?
Lăng Hàn cười ha ha, lại nắm giữ một môn Đế thuật, hắn lại có thêm một đại chiêu.
- Hiện tại, ta cách Sinh Đan sơ kỳ một bước, nên mua sắm thiên tài địa bảo chuẩn bị trùng kích Sinh Đan trung kỳ.