Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4231
- Ha ha, đại nhân cái gì, bị tổ sư gia của ta đánh gãy một chân, kém chút móc trái tim hắn ra ngoài, hiện tại Cổ lão quỷ còn dám đi ra, ta cũng dám làm thịt hắn.
Tên nam tử áo đỏ nói ra, trên mặt có một vạn cái khinh thường.
Quả nhiên, lừa dối qua.
Đây là việc do song phương biết tin tức không ngang nhau tạo thành, đối phương thấy đám người Lăng Hàn chẳng những tìm được địa phương, còn mở ra cơ quan, khẳng định là người của Hóa Linh Chân Quân hút máu, căn bản không có nghĩ tới Lăng Hàn giết người đoạt bảo.
Lăng Hàn tiếp tục lừa dối:
- Hừ, tình huống đại nhân khôi phục vô cùng tốt, chỉ bằng mấy miêu a cẩu như các ngươi cũng dám tới, thật sự là muốn chết!
Nghe nói như thế, sắc mặt năm người kia biến hóa.
Dù sao cũng là Hóa Linh Chân Quân, hổ chết uy vẫn còn, huống hồ bây giờ còn chưa có chết, vạn nhất thực sự khôi phục tới thực lực Sinh Đan cảnh, thậm chí Chân Ngã cảnh thì sao? Vậy bọn họ không phải đi tìm cái chết hay sao?
- Hừ, chớ có lừa dối người!
Trong năm người, nam tử mặc trang phục màu đen nói:
- Tổ sư gia ta trở lại tông môn, có lượng lớn tiên dược cung cấp nuôi dưỡng cũng chỉ khôi phục chiến lực Sinh Đan cảnh, Cổ lão quái trốn vào Nguyệt Hoa tinh, chẳng lẽ còn dám ngang nhiên hút máu tươi chữa thương, không sợ bị cường giả Thanh Long Hoàng Triều oanh sát?
Lăng Hàn mỉm cười, câu này để lộ ra rất nhiều tin tức đấy.
Đầu tiên, cường giả cạnh tranh với Hóa Linh Chân Quân hút máu cũng chịu trọng thương, cho nên hắn không thể tham gia chuyện đoạt bảo.
Nhưng vì cái gì chỉ phái mấy cái Chú Đỉnh tới?
Bởi vì bọn họ cũng không phải là người Thanh Long Hoàng Triều, phái cường giả tới sẽ làm Thanh Long Hoàng Triều chú ý, phải biết, bây giờ đang là Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, Thanh Long Hoàng Triều không nói thảo mộc giai binh nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép cường giả xa lạ đi vào hậu phương của bọn họ.
Còn có suy tính khác, có lẽ tổ sư gia không yên lòng cường giả cùng giai với hắn, nếu có người cầm bảo vật nhưng không chia cho hắn thì làm sao bây giờ?
Dính đến công pháp, bí bảo trân quý, ai giảng đồng tông với hắn chứ?
Hơn nữa tu vi càng cao, phí tổn truyền tống cần càng cao, đây cũng là một nguyên nhân.
- Được rồi, không lừa các ngươi.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Các ngươi bây giờ nghĩ thế nào?
- Còn nói thế nào, tự nhiên là giết các ngươi!
Nam tử áo đỏ cười nói:
- Đã xác định Cổ lão quỷ không ở nơi này, ba người các ngươi... Đều đi chết đi.
Lăng Hàn đang lừa bọn họ, bọn họ cũng đang nói nhảm.
Đường Nghiêm cười ha ha, ngoắc ngoắc ngón tay:
- Đến đây!
- Ta đến giết ngươi!
Một nữ tử áo xanh cầm kiếm xông tới, trực tiếp phá cửa mà vào, xông thẳng về phía Đường Nghiêm.
- Ai!
Đường Nghiêm không tránh không né, bình tĩnh không gì sánh được.
- Ngô sư muội cẩn thận!
Bỗng nhiên nam tử áo đỏ kêu lên.
Nhưng đã chậm.
Mặc dù nữ tử áo xanh không giẫm vào hoa viên dưới đất, nhưng cho dù nàng bay lượn trên không trung cũng phát động trận pháp, xèo, một đạo kiếm quang chém thẳng về phía nàng.
Nhanh vô cùng, giống như cường giả Sinh Đan cảnh xuất thủ, Chú Đỉnh có thể trốn tránh được không?
Ba, một đám máu tươi nổ tung giống như một đóa hoa hồng.
- A!
Nữ tử áo xanh kêu thảm thiết, nàng đã lùi trở về, nhưng cánh tay trái đã bị đứt đoạn, máu tươi tuôn ra như suối, thê thảm không gì sánh được.
- Sư muội!
Bốn người khác xông lên, cả đám quan tâm và rất tức giận.
- Các ngươi thật hung ác!
Nam tử áo đen quát lớn.
Đường Nghiêm nhún vai:
- Các ngươi có thể giết chúng ta, chúng ta phản kích một cái chính là tàn nhẫn? Ha ha, chuyện này không quan hệ với chúng ta trận pháp cũng không phải chúng ta bày ra.
- Hừ, thật sự cho rằng như thế không thể giết các ngươi sao?
Nam tử áo xanh cuối cùng không có mở miệng cũng lên tiếng, hắn lấy một pho tượng ra, nó cao một thước và trắng như tuyết.
Hắn không ngừng lẩm bẩm, đột nhiên đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu bạc, ông, hai mắt pho tượng bắn ra ánh sáng màu trắng, xèo, bỗng nhiên bắn ra ánh sáng màu trắng và tấn công Đường Nghiêm.
Bành!
Ánh sáng va chạm nhau, tia sáng chói mắt xuất hiện.
Đường Nghiêm giật nảy mình, bởi vì ánh sáng bay đi quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh, không kịp cản, bí bảo trên người hắn tự sáng lên cứu hắn một mạng.
Nó chỉ có thể bắn một đạo?
- Nhanh, đi theo ta!
Lăng Hàn không nghĩ tới và vội vàng quát to.
Hơn nữa Đường Nghiêm bị bắn, nếu đổi thành hắn và Kim Dạ Tuyết thì sao?
Kim Dạ Tuyết vội vàng đuổi theo, Đường Nghiêm cũng theo sát hắn, nhưng lúc cũng nhìn ra Đường Nghiêm suy nghĩ kín đáo, hắn vừa đi liền đánh ra một chưởng dẫn động năng lượng thiên địa hóa thành ánh sáng chói mắt, vị trí hắn hạ xuống mơ hồ, miễn là đám nam tử áo xanh không nhớ kỹ lộ tuyến của bọn họ là được.
Nam tử áo xanh cả kinh, không nghĩ tới hắn đã sử dụng đại sát khí nhưng vẫn không thể đánh chết Đường Nghiêm.
Pháp khí này có cấp bậc Sinh Đan, lấy thực lực của hắn không thể thúc dục liên tục, vội vàng giao cho nam tử áo đỏ bên cạnh.
Nam tử áo đỏ rót bí lực vào, ông, hai mắt pho tượng tỏa sáng, xèo, đánh ra cột sáng.
Đáng tiếc đám người Lăng Hàn đã kịp ngoắc một cái, vây quanh đằng sau một vườn hoa, đạo ánh sáng hình trụ đánh vào trong tảng đá nhưng không thể kiến công.
Bởi như vậy ba người Lăng Hàn đã đi xa, một là nhắm chuẩn không tốt, thứ hai trên đường đi chướng ngại vật càng nhiều, căn bản không có khả năng đánh trúng.
- Nam Cung sư muội, xem ngươi rồi.
Nam tử áo xanh nói với nữ tử áo xanh cuối cùng.
Nàng tên là Nam Cung Thiến, trừ là võ giả ra, nàng còn là trận sư.
- Tốt!
Nàng gật gật đầu, nói:
- Ta sẽ mau chóng phá vỡ trận pháp, từ đó sẽ làm ba người tổn thương Ngô sư muội trả giá đắt!
Nữ tử áo xanh cầm kiếm, sắc mặt tái nhợt, trong hai mắt mang theo sát khí.
Nàng thiếu một cánh tay, từ đây trở thành tàn phế!
Tất cả đều là ba người kia hại.
Lăng Hàn dẫn đường và qua vườn hoa rất nhanh.
- Lần này không tốt, Chú Đỉnh của đối phương chẳng những nhiều hơn chúng ta, hơn nữa còn có một kiện bí bảo, lực phá hoại kinh người.
Đường Nghiêm nhíu mày,
- Ta còn có sức tự vệ, nhưng nếu các ngươi trúng một cái là hỏng việc.
Lăng Hàn cùng Kim Dạ Tuyết đều gật đầu, bọn họ không có bảo vật cứu mạng như Đường Nghiêm.
- Hiện tại chúng ta có ưu thế thời gian, tranh thủ thời gian hành động.
Lăng Hàn nói.
- Ừm!
Bọn họ vội vàng đi về phía trước, sau khi vượt qua hoa viên, phía trước là một gian đại sảnh, Lăng Hàn quan sát một chút, xác nhận không có nguy hiểm liền do Đường Nghiêm đi trước dẫn đường, sau đó Lăng Hàn cùng Kim Dạ Tuyết mới đi theo vào.
Mặc dù nơi này không có bảo vật gì, nhưng Kim Dạ Tuyết lại có chút thất thần, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, ánh mắt đang phiêu du, giống như đang tưởng tượng lúc tổ tiên Kim gia khi còn tại thế, nơi này khách quý chật nhà.
Bọn họ thông qua đại sảnh, sau khi đi ra đồng thời liền xuất hiện ba con đường.
- Một đầu con đường thông với nội viện, một con đường thông hướng luyện võ trường, còn có một con đường thông hướng kho công pháp.
Kim Dạ Tuyết nói.
Đây là hồi ức đời đời kiếp kiếp của tổ tiên, bọn họ nằm mơ cũng muốn về tổ địa.