Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4177
Lang tộc Đại tế tự liều mạng, nhưng hắn là bán Lang nhân, nắm giữ kỹ pháp có hạn, cho dù nghĩ liều mạng cũng liều không được.
Hắn vung quải trượng lên, đây đúng là một kiện pháp khí, nhưng đó là Cổ Dương Thánh Nhân thiết lập cho hắn điều khiển trận pháp cấm chế nơi này, nó chỉ có thể trợ giúp rất nhỏ trong phương diện chiến đấu.
Bởi vậy mặc dù hắn liều mạng nhưng chiến lực cũng không có tăng lên.
- Cố lên, hắn đã nỏ mạnh hết đà.
- Chém lão già chết tiệt này!
- Lại muốn giết chúng ta, thật sự buồn cười.
Mọi người đều cười lạnh, bọn họ có ai không phải xuất thân cao quý, hiện tại suýt bị một lão Lang nhân thấp kém đê tiện chém giết, cho nên nội tâm sinh ra thù hận rất lớn.
- Các ngươi đều đáng chết, chết hết cho ta!
Lang tộc Đại tế tự gầm thét, hắn không ngừng vung vẩy quải trượng, cũng đánh ra một đạo năng lượng màu đen có lực phá hoại cực mạnh.
Dù sao hắn cũng là Chú Đỉnh, chẳng những Tiên Đỉnh có thể áp chế Trúc Cơ, lực sát thương của bí lực cũng cao hơn một đoạn.
Hắn liều mạng như vậy, mọi người không dám đón đỡ, đều tạm tránh mũi nhọn, chỉ vây khốn đối phương và chậm rãi tiêu hao.
Ngược lại, cho dù hao tổn Lang tộc Đại tế tự đến chết hay bí cảnh tan vỡ, tất cả mọi người đều rời đi, đối với mọi người mà nói đều là tin tức tốt.
Nhất cổ tác khí, lại mà suy, tam mà kiệt, Lang tộc Đại tế tự đã không còn cái dũng như ban đầu.
Thương thế của hắn quá nặng, đây cũng không phải là mất đi một nửa thân thể đơn giản như vậy, mà là bị pháp khí niệm lực Thiên Văn ngọc đánh trúng, trong vết thương cũng có hiệu quả phá hư, ngăn cản thương thế khép lại.
Bởi vậy Lang tộc Đại tế tự không ngừng chảy máu, mỗi một giây qua đi, thương thế của hắn sẽ nặng hơn một phần.
Lực lượng liều mạng cũng làm hắn giật gấu vá vai.
- Cùng chết với ta, hỗn đản!
Lang tộc Đại tế tự để mắt tới Lăng Hàn, nếu không phải người này đánh nổ nửa người của mình, hắn làm sao có khả năng lâm vào hoàn cảnh như vậy?
Đều là vì người này!
Cho nên nếu như hắn sắp chết, hắn cũng phải lôi kéo Lăng Hàn chôn cùng.
Hắn lao tới với tốc độ cực nhanh, hắn bị thù hận che mờ lý trí, cũng thiêu đốt tất cả tiềm lực.
Lăng Hàn thong dong tỉnh táo, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, xèo, hắn lùi lại cực nhanh.
Lang tộc Đại tế tự buồn bực phát hiện Trúc Cơ cảnh lại có tốc độ không thua gì mình.
Làm sao có thể?
Nhưng hắn là Chú Đỉnh, dù bị trọng thương cũng là Chú Đỉnh, tại sao tốc độ của hắn không thể nghiền áp Lăng Hàn?
Quả nhiên nhân loại này là quái thai, đả thương nặng mình không tính, còn có thể ngăn cản hắn báo thù.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Lăng Hàn vẫn bảo trì khoảng cách với hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, khí huyết của mình không ngừng suy bại, sức sống đang trôi qua cực nhanh.
Hắn sắp chết.
- Không! Không! Không!
Hắn ngửa mặt lên trời và gào thét thật to, đây là tâm tư tích tụ nhiều năm, chuẩn bị nhiều năm nhưng hiện tại chẳng khác gì lấy giỏ trúc múc nước.
Hắn thật sự không cam tâm.
Nhưng không cam tâm thì có ích lợi gì?
Ầm, hắn đã không đứng vững, bước đi lảo đảo và nặng nề té xuống mặt đất.
Xoát xoát xoát, một đạo công kích chém tới, tất cả mọi người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không ai tự thân lên trước, đều dùng công kích từ xa đánh tới, mặc dù lực sát thương suy yếu nhưng thắng ở an toàn.
Phốc phốc phốc, Lang tộc Đại tế tự thừa nhận tất cả công kích, thân thể cao lớn xuất hiện từng vết thương và xé rách thân thể hắn, lộ ra xương trắng và nội tạng.
Hắn thực sự không được.
- Lão quỷ!
Có người đi về phía trước và chém một cái, bốp, đầu lâu Lang tộc Đại tế tự bị chém xuống.
Lần này lão Lang người tuyệt đối chết hoàn toàn.
Mọi người thở ra một hơi, chỉ cảm thấy sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi.
Dù sao cũng là Chú Đỉnh muốn giết bọn họ, hơn nữa thiên thời địa lợi đều có lợi cho Lang tộc Đại tế tự, nếu không phải Lăng Hàn bắn một phát súng đầu tiên rất đẹp, có lẽ bọn họ sẽ bỏ mạng vào hôm nay.
- Lăng huynh, đa tạ.
- Lăng Hàn, ta thiếu ngươi một cái mạng.
Có rất nhiều người thẳng thắn, bọn họ gật đầu ra cảm tạ Lăng Hàn, nhưng cũng có chút người giả bộ hồ đồ, cũng không có phản ứng gì.
Trong lòng Bích Tiêu công chúa đắc ý, người khác càng tán thưởng Lăng Hàn, nàng càng cao hứng, còn dễ chịu hơn tán dương nàng.
- Vị này là tẩu tử đúng không?
Có người tươi cười chào hỏi Bích Tiêu công chúa.
- Nha, Lăng huynh, con gái của ngươi đã lớn như vậy?
Hắn nhìn Lục Oa và cười nói với Lăng Hàn.
Nha, bị người hiểu lầm.
Bích Tiêu công chúa cảm thấy gương mặt đỏ lên, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào mà nàng cũng không biện bạch, ngược lại thầm chấp nhận việc này.
Lăng Hàn còn muốn nói rõ một chút, dù sao Bích Tiêu công chúa là hoàng hoa khuê nữ, không thể hủy thanh danh.
Oanh!
Nhưng hắn còn chưa mở lời, toàn bộ hang núi đã run lên, sau đó chấn động mạnh mẽ không dừng lại.
- Bí cảnh sắp hỏng mất?
- Chẳng lẽ lão Lang nhân không có nói sai, thực sự có người đạt được Thánh Nhân truyền thừa, cho nên bí cảnh sắp vỡ nát rồi?
- Cũng không nhất định, có lẽ lão Lang nhân cho rằng mình đã nắm giữ tất cả, nói không chừng chính Cổ Dương Thánh Nhân bảo hắn như vậy, các ngươi nghĩ xem, ai cũng có một bản Cổ Dương Thiên Kinh, vị Thánh Nhân này thích chơi đùa cỡ nào?
- Cũng phải.
Vào lúc tất cả mọi người nói chuyện, oanh, lực lượng to lớn vang lên, tất cả mọi người không thể địch nổi, xèo, bọn họ cảm thấy hoa mắt, giống như tiến vào một thông đạo kỳ dị, trước mắt sáng ngời, cảnh tượng mỹ lệ xuất hiện.
Không chờ bọn họ nhìn rõ ràng, bọn họ đã ngã ở lối đi.
A, bọn họ đã ra khỏi Yểm Nguyệt bí cảnh, đi tới địa phương tiến vào lúc đầu.
Hưu hưu hưu, lúc này có rất nhiều người bay tới.
- Có Thánh Nhân truyền thừa?
Có người hỏi, đứng trên bầu trời.
- Thất sư huynh, chúng ta đều bị chơi xỏ.
Một người trẻ tuổi dâng lên một cuốn Cổ Dương Thiên Kinh trong bí cảnh.
Trên bầu trời có người hạ xuống, cầm lấy Cổ Dương Thiên Kinh lật xem một lúc, hắn dở khóc dở cười:
- Đây là một bản công pháp lưu truyền rất phổ thông, gọi là Phổ Dương công, phẩm giai cực thấp.
- Chỗ của ta có một bản.
Lại có người lấy ra một quyển Cổ Dương Thiên Kinh.
- Đây là Phất Lâm Thập Bát thức, tiên thuật rất cấp thấp.
Mọi người cùng lấy Cổ Dương Thiên Kinh do mình chiếm được và giao cho tiền bối sư môn hay là gia tộc, kết quả cũng giống nhau, đó là tiên thuật vô cùng phổ thông.
Lăng Hàn lại im lặng phát tài, nếu hắn nói Cổ Dương Thiên Kinh chân chính nằm trong đầu hắn, có lẽ hắn sẽ bị đám đại năng bắt lấy Sưu Hồn Thuật.
Hắn yên lặng trở ra, dẫn theo Bích Tiêu công chúa và Lục Oa quay lại đế đô.
Nơi này là địa bàn Huyền Bắc quốc, có Trần Phong Viêm, đám người này có gan cũng không dám làm gì, dù sao vượt tinh cầu đến nơi này, người mạnh nhất cũng chỉ là Sinh Đan.
Lăng Hàn an toàn quay trở về đế đô, hắn bắt đầu sửa tu công pháp Cổ Dương Thiên Kinh, hắn có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Không hổ là công pháp Thánh Nhân, quá trâu bò.