Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4155
Trung niên áo lam giết tới gần, hắn lại vươn tay tấn công Lăng Hàn, oanh, trong kình lực ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, còn có khí tức vượt xa Trúc Cơ cảnh.
Hắn là Chú Đỉnh cảnh.
Mặc dù nơi này áp chế cảnh giới, Chú Đỉnh tới cũng chỉ có thể phát huy lực lượng Trúc Cơ đỉnh phong, dù sao Chú Đỉnh cũng là Chú Đỉnh, hắn vẫn có một ít ưu thế, ví dụ hắn có thể lợi dụng lực lượng Tiên Đỉnh trong cơ thể.
Khí tức đáng sợ là Tiên Đỉnh phát uy, tạo thành khí tức vượt xa Trúc Cơ, có thể áp chế Trúc Cơ.
Nếu đặt ở bên ngoài, khí tức vừa rồi có thể làm chín thành Trúc Cơ mất đi chiến lực hoàn toàn, đây là áp chế cấp độ sinh mệnh, giống như sài lang gặp hổ báo đều run rẩy.
Nơi này áp chế cảnh giới, uy thế Tiên Đỉnh không lớn như vậy, nhưng nó vẫn có lực uy hiếp nhất định với người cảnh giới Trúc Cơ, ít nhất có thể giảm bớt hai ba thành chiến lực của Trúc Cơ.
Đây chính là nguyên nhân trung niên áo lam lại ra tay với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu:
- Ngươi là tù phạm trong lồng giam?
Vừa nói chuyện, hắn xuất quyền đáp trả, khí tức trầm ổn, hoàn toàn không bị uy áp của Tiên Đỉnh áp chế.
Hắn xây Tiên Đạo Cơ Thạch vô cùng kinh khủng, ngay cả trời cao cũng phải phát uy xóa đi, hắn có thể bị uy áp của Tiên Đỉnh áp chế hay sao?
Có thể nói, khí tức Thánh Nhân có thể tuỳ tiện đánh chết Lăng Hàn, cho dù Đại Đế hiện thân, Lăng Hàn cũng không có khả năng khuất phục.
Bởi vì tiên cơ của hắn cực kỳ vững chắc, không ai có thể dao động tiên cơ của Lăng Hàn.
Oanh!
Hai người quyết đấu lần nữa, lần này cũng là cục diện ngang tài ngang sức.
Trên mặt trung niên áo lam lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Lăng Hàn không bị Tiên Đỉnh của mình ảnh hưởng, chiến lực của hắn không yếu đi chút nào.
Rất cổ quái!
Tiên Đỉnh áp bách Nhân Đạo Cơ Thạch lớn nhất, tiếp theo là Thiên Đạo Cơ Thạch, còn nếu là Cực Đạo Cơ Thạch, cái lực ảnh hưởng vô cùng nhỏ bé.
Cho dù ảnh hưởng nhỏ thế nào cũng không giống Lăng Hàn hiện tại, Lăng Hàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn áp chế kinh hãi trong lòng, nói:
- Không sai, ta xuất thân từ lồng giam, trong mắt ta, ngươi chỉ là kẻ cặn bã, nếu không có Trần Phong Viêm bảo vệ ngươi, chỉ bằng vào ngươi có thể giễu võ giương oai trước mặt chúng ta?
- Trên người ngươi mang theo bí bảo nào đó, không ngờ có thể ngăn cản Tiên Đỉnh của ta áp bách!
Hắn lại lên tiếng châm ngòi.
Hắn vừa nói ra lời này, đám người chung quanh lập tức nhìn sang.
Bí bảo có thể chống cự Tiên Đỉnh chèn ép? Nó rất thực dụng.
Đừng nói nơi này, sau khi ra ngoài gặp được Chú Đỉnh cảnh cũng có một phần khả năng chạy thoát, bởi vì Tiên Đỉnh vừa xuất hiện, trực tiếp áp chế bản chất sinh mệnh, Trúc Cơ cảnh sẽ sợ hãi run rẩy, cũng không có khí lực và suy nghĩ bỏ chạy.
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không nói hắn có Tiên Đạo Cơ Thạch lấy nguyên mẫu từ viễn cổ Tiên môn.
- Tiễn ngươi lên đường!
Hắn quát lớn, hắn vận dụng Yêu Hầu quyền, trên nắm đấm bao phủ một tầng Thiên Đạo Hỏa, một trăm linh tám trọng kình lực chồng lên tần suất công kích, uy lực một quyền này mạnh thế nào?
Oanh, oanh, oanh, từng quyền mang theo uy thế phần thiên diệt địa.
Trung niên áo lam có thể vận dụng uy áp Tiên Đỉnh, nhưng áp chế cảnh giới nên uy áp biến thành vô dụng, kỳ thật hắn không khác gì Trúc Cực Cơ đỉnh phong phổ thông, áp chế của hắn lên người Lăng Hàn rất nhỏ bé.
Trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, hắn đã hối hận, sớm biết như vậy, hắn sẽ không nhảy ra làm gì.
- Hối hận sao?
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Đáng tiếc, đã muộn rồi!
Đối mặt với trào phúng như thế, nam tử trung niên áo lam đỏ mặt, hắn lâm vào tình thế nguy hiểm tính mạng, hắn không quan tâm tới tôn nghiêm của mình, nói:
- Dừng tay! Dừng tay! Ta lập tức quy hàng Huyền Bắc quốc, ngươi không thể giết ta!
Lăng Hàn cười nhạo:
- Đáng tiếc, ta hiện tại không phải phủ chủ Ngoại Vụ phủ Huyền Bắc quốc, ta chỉ là mạo hiểm giả bình thường mà thôi. Ai muốn giết ta, ta sẽ giết kẻ đó, cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng không dùng được!
Hắn cường thế công phạt, hắn chỉ dùng vài chiêu là đánh tên trung niên áo lam thành cặn bã.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người lắc đầu, chắc hẳn tên nam tử áo lam kia tới chết cũng rất hối hận? Nếu như ở bên ngoài, hắn tùy ý dùng ý niệm cũng có thể giết Lăng Hàn, hiện tại hắn bị Lăng Hàn đánh chết.
Thám hiểm trong bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, cảnh giới cao cũng có thể chết trong tay người cảnh giới thấp.
Lăng Hàn nhìn sang đám người chung quanh, hắn nói:
- Còn có ai muốn cái đầu trên cổ của ta hay không?
Tất cả mọi người làm như không nghe thấy, lúc này, bọn họ đều làm việc của mình, nếu gật đầu sẽ đối địch với Lăng Hàn, làm thế rất ngu xuẩn, nếu lắc đầu chẳng khác gì cúi đầu trước Lăng Hàn, bọn họ không muốn mất mặt như thế, cho nên chỉ có thể làm như không nghe thấy.
Lăng Hàn đi lại trên chiến trường, ánh mắt hắn lóe sáng, có thể bởi vì khắp nơi đều là xương trắng, lại có cảm giác cực kỳ âm trầm.
Hắn nhìn binh khí và chiến giáp chung quanh, lắc đầu, đều rách tung toé, đều không thể sử dụng được.
Tiếp tục đi tới, Lăng Hàn muốn xem cuối chiến trường này là cái gì.
Hắn tăng tốc bước đi, đột nhiên hắn cảm thấy bước chân đau đớn, Lăng Hàn cúi đầu nhìn xuống.
Lăng Hàn nhìn thấy quần áo đã rách nát, hắn vừa mới gia tốc nên bị không khí xé nát.
Tại sao không khí có lực phá hoại đáng sợ như thế?
Lăng Hàn âm thầm trải nghiệm lần nữa, nội tâm có lĩnh ngộ, không phải không khí sắc bén, mà là không khí có một loại sát khí, sát khí ma sát rất mạnh tạo ra lực phá hoại không nhỏ.
Hắn mở màn sáng tinh thần ra, sau đó di chuyển chậm lại nhưng cũng giữ vận tốc gấp hai lần âm thanh, hắn nhìn thấy trong không khí có rất nhiều lưỡi đao xé rách màn sáng tinh thần trong nháy mắt.
Lăng Hàn lại thả chậm tốt độ, màn sáng tinh thần duy trì tốc độ hao tổn và khôi phục, vẫn duy trì hiệu quả màn sáng.
Mặt trời lặn, sắc trời bắt đầu tối lại.
Không biết nơi này nằm trong góc nào trong tinh không, mặc dù nhìn thấy mặt trời nhưng mặt trăng không tồn tại, bởi vậy, thời điểm mặt trời biến mất phía chân trời, toàn bộ thiên địa biến thành một vùng tối tăm, chỉ còn lại những ánh sao nhỏ đang tỏa sáng.
Hả?
Đột nhiên Lăng Hàn dừng bước, hắn cảm ứng có khí tức quỷ dị tới gần.
Nhưng bốn phía im ắng, tại sao hắn lại có cảm ứng như thế?
Lăng Hàn cực kỳ tự tin vào trực giác của mình, hắn mở nhãn thuật ra quan sát, lúc này lại nhìn khắp bốn phía.
Sau khi bước vào Tiên đồ, nhãn thuật của hắn có tiến bộ kinh người, hắn có thể nhìn thấu tất cả ảo diệu, có thể nhìn thấu rất nhiều đồ vật rất nhỏ, hắn lập tức phát hiện điểm không đúng.
Giữa thiên địa có từng tia khí tức bay lên giống như sương mù.
Tạp, một âm thanh rất nhỏ lại vang lên, nếu không phải Lăng Hàn hết sức chăm chú lắng nghe, hắn vô cùng khả năng không nghe thấy, cho dù nghe thấy hắn cũng sẽ bỏ qua.
Nhưng bây giờ, hắn phát động nhãn thuật nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh người, đó là một bộ hài cốt đang chậm rãi đứng lên, nó đã gãy mất một chân nhưng có thể dùng thanh đao rỉ sét chống đỡ thân thể, dựa vào một cái chân khác đứng lên, ông, trong hốc mắt xuất hiện hai đám hỏa diễm.
Ách, gặp quỷ.