Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4132
Lăng Hàn bơi lòng vòng trong hồ, nhưng Ngân Long Ngư còn sót lại không nhiều, chỉ khoảng mười con mà thôi.
Được rồi, nên cho bọn chúng tiếp tục sinh sôi đi.
Hắn nổi lên, soạt, hắn xông ra khỏi mặt nước.
- Cá thật là lớn!
Một người đang ở trong bờ hồ, hắn la hét đầy kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ tới có một con Ngân Long Ngư lớn như thế nhảy ra.
Bọt nước bắn lên rất cao, đây là Ngân Long Ngư vương sao?
Hắn đã chuẩn bị xuất thủ kéo lên, hắn dùng bí lực quấn lấy “ngư vương” và kéo lên bờ.
Oanh, bí lực như tơ quấn lấy Lăng Hàn.
Lăng Hàn không biết mình bị người ta xem thành Ngân Long Ngư, hơn nữa còn là ngư vương, hắn chỉ biết có người phát động công kích vào mình, nhưng mục đích cũng không phải đẩy hắn vào chỗ chết, mà là muốn bắt giữ hắn.
Ai to gan như vậy?
Lăng Hàn hừ một tiếng, vung quyền đáp lễ.
Khốn kiếp, gặp quỷ!
Người kia mở to mắt nhìn, hiện tại hắn nhìn rõ tình cảnh trong hồ, cũng không phải ngư vương xông lên mặt nước, mà là một người!
Hắn mới tới nơi này không lâu, tự nhiên không nhìn thấy Lăng Hàn xuống nước, hắn không ngờ có người đột nhiên xuất hiện dưới hồ nước.
Quỷ nước?
Hắn tuyệt đối không tin tưởng đây là một người, bởi vì hắn biết hồ nước này lạnh cỡ nào, không ai có thể kiên trì quá năm phút, hắn đã tới đây ít nhất một giờ, trong thời gian đó không có ai lặn xuống, nhiều nhất chỉ thử nhiệt độ nước mà thôi.
Cho nên, người xông ra khỏi đáy hồ chính là quỷ nước.
Ầm!
Lăng Hàn vung quyền đánh nát lực lượng của đối phương, dư lực chưa biến mất, lực lượng còn sót lại đánh đối phương bay ra ngoài.
Nếu không phải đối phương chỉ muốn bắt giữ hắn, mà không phải xuất thủ chí tử, Lăng Hàn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hắn nghĩ lại, đã là hiểu được, đối phương xem mình thành Ngân Long Ngư khổng lồ.
- Ồ!
- A!
- Trời!
Sau khi nhìn rõ là Lăng Hàn, người bên hồ kinh ngạc, đó là những người nhìn thấy Lăng Hàn xuống nước.
Đi ra! Đi ra!
Trời ạ, hắn đã ở dưới bao lâu rồi?
Sắp một ngày.
Ngươi là quái vật mà, lại có thể ở lại dưới đáy hồ một ngày? Ngươi có phải Ngân Long Ngư biến thành hay không không, trời sinh có thể chống cự giá lạnh?
Xèo, có người nhảy tới, đó là một nam tử trẻ tuổi, hắn lướt về phía Lăng Hàn và hỏi:
- Vì cái gì ngươi có thể ở dưới hồ lâu như thế?
- Ta quen ngươi sao?
Lăng Hàn hỏi lại.
Người trẻ tuổi kia sững sờ, vô ý thức nói:
- Ngươi là kẻ nào mà ta phải biết ngươi?
Mẹ nó, có biết nói chuyện hay không?
- Nếu ta không biết ngươi là cái rễ hành ở nơi nào, tại sao ta phải tar lời ngươi?
Lăng Hàn hỏi lại.
Người trẻ tuổi kia giận tím mặt:
- Bởi vì ta là Nhạc Hạo Minh!
- Chưa nghe nói qua.
Lăng Hàn phất tay, vẻ mặt đầy xem thường.
- Hừ, đừng tưởng rằng lúc trước đánh bại nhiều người như vậy thì có thể phách lối trước mặt ta.
Nhạc Hạo Minh lạnh lùng nói:
- Trong mắt của ta, thực lực của ngươi cũng chỉ như thế mà thôi.
Hắn là thiên tài Trúc Cực Cơ, tự nhiên cho rằng mình có thể đi ngang trong bí cảnh này.
Lăng Hàn tươi cười, xèo, hắn xông lên tấn công Nhạc Hạo Minh, sát khí xung kích bộc phát, Nhạc Hạo Minh kêu lên đầy đau đớn, thức hải đau nhói, càng có cảm giác sợ hãi không thể hình dung.
Hắn hoảng hốt, nếu không tự mình trải qua sẽ không biết uy năng của sát khí xung kích đáng sợ thế nào.
Kỳ thật thực lực của hắn không thua gì Lăng Hàn, chỉ nói lực lượng nguyên thủy, thậm chí hắn càng vượt qua Lăng Hàn rất nhiều, nhưng tiên cơ vừa mất, hắn đã lâm vào bị động, không thể không đi tiến lên ngăn cản Lăng Hàn công kích.
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hai tay tấn công liên tục, cũng phát động Yêu Hầu quyền, một trăm linh tám trọng điệp tấn công đối thủ.
Việc này quá kinh khủng, cho dù Nhạc Hạo Minh là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ thì thế nào, hắn không có lực hoàn thủ, hắn vừa chậm lại một nhịp, lúc muốn xuất thủ liền bị sát khí xung kích tấn công, đầu óc không tập trung, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Không hơn trăm chiêu, Nhạc Hạo Minh đã bị Lăng Hàn đánh nằm sấp dưới đất.
Thấy cảnh này, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc.
Cho dù Lăng Hàn lúc trước dùng lực một người đánh bại ba mươi lăm Trúc Cơ, trong đó không có người nào đạt tới Trúc Cực Cơ, mặc dù đám người tán thành thực lực Lăng Hàn, nhưng bọn họ vẫn cho rằng mình không thua gì Lăng Hàn.
Bởi vì đại đa số người cho rằng Lăng Hàn mặc mười mấy chiến giáp lên người, chiến giáp có thể ngăn cản đa số lực công kích thay Lăng Hàn.
Nhưng bây giờ, Lăng Hàn chỉ dùng lực lượng cuồng bạo đánh bại Nhạc Hạo Minh, cũng chứng minh thực lực đáng sợ của mình.
Người này... Khủng bố.
Lăng Hàn cười cười, hắn vét sạch gia sản của Nhạc Hạo Minh:
- Biết ta thiếu tiền, chủ động tặng bảo, Ngưu Kiếm Hoa ta cám ơn.
- Ngươi!
Nhạc Hạo Minh nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hàn, Ngưu Kiếm Hoa, hắn nhớ kỹ cái tên này, hắn bị cướp chỉ còn lại cái quần cộc trên người, hắn ngày sau sẽ báo thù, nhất định!
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không để ý, người ta chỉ có thể báo thù Ngưu Kiếm Hoa mà thôi!
Hắn nghênh ngang rời đi, hắn đã bắt Ngân Long Ngư, chìa khoá cũng tới tay, còn lưu lại nơi này làm gì?
Hắn nhanh chóng đi tới cổng chính mà đám người kia nói, cánh cửa này xây giữa hai sườn núi, cũng ngăn cản đường đi.
Toàn thân cửa lớn đen nhánh, có lẽ do kim loại tạo thành, phía trên cánh cửa có ánh sáng lôi đình lóe sáng.
Không thể chạm vào cánh cửa, bởi vì chạm vào sẽ bị điện giật.
Lăng Hàn lấy chìa khoá ra, hắn đút vào lỗ khóa, chìa khoá vào lỗ.
Hắn lại dùng niệm lực khống chế, chìa khoá xoay chuyển, tạp, tiếng mở khóa vang lên.
Cửa lớn chưa mở ra nhưng lôi đình trên cánh cửa biến mất.
Lăng Hàn dùng hai tay ấn vào, hắn tươi cười, không có cảm giác bị điện giật.
Hắn dùng sức đẩy, tạp tạp tạp, cửa lớn từ từ mở ra.
Đi!
Hắn bước nhanh vào trong, thông qua cửa lớn và tiến lên phía trước.
Phía trước là một ngọn núi tuyết.
Lăng Hàn bước nhanh về phía chân núi, hắn đang nghĩ leo núi, đột nhiên nhìn thấy có người giao chiến cách đó không xa.
Hai người này đều mặc chiến giáp, chiến cực kỳ kịch liệt.
Nha?
Lăng Hàn nhận ra, hai người này theo thứ tự là Bích Tiêu công chúa và Ngưu Kiếm Hoa!
Hai người đều đến Kim Nguyên Thánh Địa, Lăng Hàn có thể tưởng tượng, thật đúng dịp, bọn họ lại gặp nhau.
Bích Tiêu công chúa mặc chiến giáp của mình, đương nhiên Ngưu Kiếm Hoa nhận ra, cho nên nhất định sẽ đi tới hỏi thăm, ra tay đánh nhau là chuyện bình thường.
Vấn đề là, tại sao gia hỏa này lại có một bộ chiến giáp?
Lăng Hàn nhìn lướt qua, hắn hiểu rõ chiến lực của hai người, bọn họ đều là Trúc Nhân Cơ đỉnh phong, hơn nữa đều là thiên tài nhất tinh, dựa vào chiến giáp trợ giúp, miễn cưỡng có được thực lực gấp ba lần thiên tài nhất tinh.
Nhưng tài liệu chiến giáp của Ngưu Kiếm Hoa hiện tại kém hơn rõ ràng, việc này cũng bình thường, bằng không hắn không chỉ mang theo hai bộ chiến giáp, có lẽ cái này là mấy lão bộc mang theo.
- Đạo tặc, ta đến trị ngươi!
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn nhảy ra ngoài.