Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4119
Oanh, trong tay Lăng Hàn xuất hiện một đám lửa rất nhỏ, ngọn lửa này cực kỳ đáng sợ, nó có thể hòa tan tiên kim đẳng cấp thấp.
Đây chính là thần thông hắn cảm ngộ từ trong Thiên Đạo Hỏa.
Câu thông năng lượng tầng thứ cao, cũng không nhất định cần linh hình, Lăng Hàn chỉ quan sát ký hiệu hỏa diễm, sau khi tìm hiểu kỹ cũng có thể câu thông năng lượng hỏa diễm tầng thứ cao.
So với hỏa diễm hắn câu thông lúc trước, hai bên không thể so sánh với nhau.
Ân, linh hình cũng chỉ là một loại phương thức câu thông năng lượng tầng thứ cao, hiện tại hắn hiểu ra ký hiệu hỏa diễm, tương đương với nắm giữ một linh hình tương ứng.
Đương nhiên, hắn chỉ phá giải ký hiệu, cho nên ngọn lửa này yếu ớt đến đáng thương, chỉ là một ngọn lửa nhỏ.
- Chờ sau này thực lực mạnh lại đi hẻm núi hỏa diễm, ta phải nắm giữ tất cả ký hiệu hỏa diễm, đây là hỏa diễm có thể thiêu chết Thánh Nhân.
Lăng Hàn thì thào tự nói.
Gần hai tháng qua, tất cả mọi người đều có tiến bộ cực lớn, Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu đều đã bước vào Cực Cốt cảnh, đáng tiếc là, bọn họ đều đột phá lục biến, không có biện pháp đột phá thất biến.
Việc này quan hệ đến vị diện trong cơ thể, cưỡng cầu cũng không được.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, quyết định bảo đám người chờ ở bên ngoài, bọn họ sẽ không đi vào Kim Nguyên Thánh Địa.
Đầu tiên, hắn không có khả năng mang theo một đám người đi vào như thế, như vậy mọi người chỉ có thể ở lại bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô.
Tiếp theo, cho dù hắn làm như vậy, với nội tình của Kim Nguyên Thánh Địa, chẳng lẽ bọn họ không nhận ra Dưỡng Nguyên Hồ Lô sao?
Đây chính là bảo vật Hóa Linh Chân Quân cũng phải động tâm, hắn nắm giữ được sao?
Hắn tới thu chỗ tốt, không phải đồng tử tới tặng bảo.
Cho nên, đám người vẫn lưu lại nơi này, Dưỡng Nguyên Hồ Lô cũng do Nữ Hoàng chưởng quản.
Ngược lại cảnh giới của bọn họ quá thấp, cho bọn họ tiên quả cũng không có tác dụng gì.
Lăng Hàn trừ mang một kiện pháp bảo không gian và Hỗn Độn Cực Lôi tháp.
- Ta phải ngụy trang bảo bối này một chút, nếu không, khí tượng quá kinh người, hỗn độn khí sôi trào, thiểm điện dày đặc, có ngớ ngẩn cũng nhận ra nó bất phàm.
Hắn lẩm bẩm một câu.
Chuyện này dễ nói, Mẫu Kim là thần khí, có thể lớn có thể nhỏ, tất cả chỉ bằng một ý niệm, nó lập tức biến lớn thành ngón cái, hắn xem nó như dây cột tóc.
Đây là một phương diện, mặt khác, Lăng Hàn cũng làm hỗn độn khí biến mất, thiểm điện không còn, nhìn nó không khác gì bảo khí nhất tinh, cho dù uy lực lớn một chút nhưng không ai nghĩ nó là Mẫu Kim tạo thành.
- Hiện tại, ta có thể bay được rồi.
Tâm niệm Lăng Hàn hơi động, hắn bắt đầu ngự khí mà đi.
Hắn nhảy lên Hỗn Độn Cực Lôi tháp, toà bảo tháp này chìm nổi và không rơi xống.
- Đi.
Lăng Hàn phát ra hiệu lệnh, bảo tháp lập tức tiến lên phía trước nhưng tốc độ quá nhanh, xèo, Lăng Hàn rơi từ trên cao xuống.
Bảo tháp chậm rãi bay trở về, nó lơ lửng trên đỉnh đầu Lăng Hàn.
- Ngươi không thể bay chậm một chút?
Lăng Hàn nuốt nước bọt, hắn biết đây là việc không thể, dùng thực lực Trúc Cơ cảnh không thể làm bảo khí phi hành quá chậm, nếu không, không thể vượt qua trọng lực.
Hắn lại nhảy lên bảo tháp, lần này sử dụng bí lực ép mình xuống, vững vàng dán chặt vào bảo tháp.
- Lại đi.
Lăng Hàn nói một tiếng, Hỗn Độn Cực Lôi tháp lại bay lên, tốc độ cực nhanh.
Hắn dính vào thân tháp, cũng không rơi xuống nữa.
Nhanh hơn chút nữa.
Lăng Hàn rót càng nhiều bí lực vào, tốc độ Hỗn Độn Cực Lôi tháp tăng lên rất nhanh.
Gấp mười vận tốc âm thanh, mười lăm lần, gấp hai mươi lần, nhưng cực hạn là gấp hai mươi lần, cũng bằng tốc độ Lăng Hàn toàn lực chạy đi, nhưng thắng ở phi hành, sẽ không gặp chướng ngại.
Trong Trúc Cơ cảnh, ngự khí phi hành là chuyện có độ khó cực cao, Lăng Hàn có thể làm dễ dàng như nước chảy thành sông, cũng không phát hiện chỗ khó khăn nào.
Hắn lái bảo khí bay nhanh tới Thánh Địa.
Toàn bộ Thánh Địa đều bị trận pháp bảo hộ, với năng lực trận đạo của Lăng Hàn hiện tại, hắn không thể phá giải, hơn nữa hắn không cần thiết phá giải, hắn có thể đi đường hoàng vào bên trong.
- Người nào, đi vào Thánh Địa còn dám ngự khí phi hành?
Lập tức có người quát hắn.
Lăng Hàn hạ xuống, hắn vừa học được phi hành, cho nên hắn rất chật vật, ầm, hắn đụng vào một tảng đá.
- Phốc!
Một tiếng nữ tử cười lớn vang lên, sau đó nói:
- Giả sư huynh, có lẽ hắn vừa học ngự khí phi hành, ngươi cũng không cần làm khó hắn.
Lăng Hàn đáp xuống, hắn thu Hỗn Độn Cực Lôi tháp, sau đó quay đầu nhìn sang.
Tại sơn môn có hai người trẻ tuổi đang đứng, đó là một nam một nữ, đều là Trúc Cơ cảnh, hơn nữa nam tử đã xây dựng Thiên Đạo Cơ, cấp độ sinh mệnh cao hơn Lăng Hàn một đoạn, nữ chỉ là Trúc Nhân Cơ, cấp độ sinh mệnh tương tự Lăng Hàn.
- Ta tới tham gia Kim Nguyên quả hội.
Lăng Hàn mỉm cười.
- Ngươi?
Nam tử Giả sư huynh cười to, nói:
- Ngươi xứng sao?
Lăng Hàn không quan tâm, thản nhiên nói:
- Ta xứng hay không cũng không phải do ngươi quyết định.
Giả sư huynh tức giận, tiểu tử này lại dám oán hận chính mình?
Hắn hừ một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng đây là địa phương nào?
Hắn ngang nhiên xuất thủ, đánh một chưởng về phía Lăng Hàn, lực lượng hùng hồn quét qua, còn có vô số ký hiệu sôi trào.
- Giả sư huynh!
Nữ tử vội vàng cản lại, dùng thân ngăn cản.
Giả sư huynh vội vàng thu tay lại, phàn nàn nói:
- Sư muội, ngươi làm cái gì?
Nữ tử kia cười nói với Lăng Hàn:
- Vị này, ngươi có thể thông qua chín tầng ba bảo tháp?
Lăng Hàn gật đầu:
- Đúng.
- Vậy ngươi tới, ta kiểm nghiệm một cái.
Nữ tử kia lại nói.
Lăng Hàn đi theo nàng, hắn không nhìn Giả sư huynh thêm lần nào, Giả sư huynh tức giận hai mắt phun lửa.
Nữ tử kia chỉ vào một khối ngọc thạch trắng phía trước:
- Đến, đặt tay lên đây.
Lăng Hàn đưa tay ấn vào một khối ngọc thạch, hắn đã đánh thắng chín tầng tháp nhưng nhưng không nhìn thấy lạc ấn hiện ra, lúc này nó đang tỏa sáng.
- Giả sư huynh, người ta đã thông qua chín tầng tháp, có tư cách bái vào Thánh Địa.
Nữ tử kia quay đầu nói với Giả sư huynh.
- Hừ, thì tính sao.
Giả sư huynh cũng không thèm để ý.
Rất nhiều người thông qua chín tầng tháp, nhưng rất nhiều người tiến vào Thánh Địa một hai năm liền bị đuổi ra ngoài, mười người chỉ có thể lưu lại một người, cho nên, hắn hoàn toàn không xem Lăng Hàn là chuyện to tát.
- Sư huynh!
Nữ tử kia dậm chân một cái, sau đó cười nói với Lăng Hàn:
- Ta tên là Lưu Lâm, ngươi gọi ta là Lưu sư tỷ, ngươi tên gì?
- Lăng Hàn.
- Lăng sư đệ, đi theo ta.
Lưu Lâm vẫy vẫy tay, mang theo Lăng Hàn tiến vào sơn môn.
Lăng Hàn gật đầu, hắn mỉm cười với Giả sư huynh, sau đó nghênh ngang rời đi.
- Tiểu tử ghê tởm!
Giả sư huynh siết chặc nắm đấm, hắn vô cùng bất mãn.
Lấy thân phận của hắn không cần phải trông coi sơn môn, nhưng hắn vì truy cầu Lưu Lâm, lúc này mới chủ động tới đây, còn chưa nói được với mỹ nhân vài câu liền bị Lăng Hàn xuất hiện cắt ngang.
Kỳ thật nguyên nhân làm hắn tức giận chân chính lại không phải như thế, Lưu Lâm mang theo Lăng Hàn tiến vào sơn môn, lưu hắn lại một mình trông coi sơn môn.
Thật sự cho rằng hắn là kẻ giữ cửa?