Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3980
Khó trách cần tổ đội, hơn nữa tổ đội còn không tính, còn phải gom lại thành mười người, cần phải tìm người có thực lực đủ cường đại.
Có đội ngũ tìm trận pháp sư cũng bình thường, toàn bộ nơi này đều nằm trong trận pháp, có một trận sư, có thể ít đi rất nhiều đường quanh co.
Làm cho Lăng Hàn kỳ quái chính là, vì cái gì có nhiều người lại tới nơi này trước hắn, chẳng lẽ có rất nhiều trận sư ưu tú hay sao?
Hắn lẫn vào trong đám người, sau khi dò xét mới biết, hóa ra bên ngoài hòn đảo có nói rõ, có thể tìm một loại đá chỉ dẫn phương hướng, không bị trận pháp làm mê hoặc.
Lăng Hàn bị Hồng Thiên Bộ truy sát, hắn đi một bước vượt qua năm mươi dặm, cũng xâm nhập vào hòn đảo, tự nhiên không có khả năng phát hiện chỉ dẫn, cũng không có khả năng tìm kiếm tảng đá ở gần đó.
May mà hắn có lý giải trận pháp kinh người, nếu không hắn hiện tại còn đang chạy quanh trong rừng rậm.
- Mộc phạt xuất hiện!
Có người kinh hô, nhìn thấy bên giới đường núi đột ngột xuất hiện hai mươi chiếc mộc phạt.
Tất cả mọi người kéo tổ đội của mình xông lên, đi đầu tiên chắc chắn là Khai Khiếu cảnh, sau đó hạ thấp tới Minh Văn cảnh, chỉ cầu dẫn đội ngũ nhảy lên mộc phạt, bởi vì mộc phạt tồn tại thời gian có hạn, nhất định phải tranh thủ thời gian.
Từng chi đội ngũ nhảy lên mộc phạt, từng mộc phạt lao lên đường núi, cũng bắt đầu hành trình của mình.
- Tiểu huynh đệ, ngươi có tu vi gì?
Có người đột nhiên hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn đối phương một chút, đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tu vi Khai Khiếu cảnh.
Hắn nhoẻn miệng cười, nói:
- Minh Văn.
- Mới Minh Văn?
Người thanh niên này cau mày, hắn dậm chân một cái, nói:
- Cũng không quản nhiều như vậy, Minh Văn thì Minh Văn, đến đây, chúng ta mang ngươi lên núi.
Lăng Hàn muốn tự thể nghiệm mộc phạt chơi thế nào, hắn gật đầu:
- Được.
Thanh niên xem ra, Lăng Hàn phản ứng như vậy không thể bình thường hơn, bởi vì hắn chỉ là Khai Khiếu cảnh, chịu mang một Minh Văn cảnh lên núi còn không phải công ơn lớn bằng trời hay sao?
A, ngươi còn do dự, suy nghĩ một chút?
Làm bộ làm tịch làm gì!
Người thanh niên kia mang theo Lăng Hàn trở về, hiện tại phần lớn đội ngũ đã xuất phát, còn dư lại ba mươi mấy người.
- Lý huynh, người tu vi gì?
Người thanh niên mang theo Lăng Hàn trở lại đội ngũ của mình, lúc này có người hỏi.
- Minh Văn.
Thanh niên họ Lý nói thật.
- Mới Minh Văn?
Những người khác cau mày, bọn hắn là tổ chín người, trong đó có bốn người là Khai Khiếu cảnh, năm người khác là Minh Văn, nhưng những Minh Văn cảnh này đều là tộc nhân, sư đệ sư muội của bọn họ, cũng không tính là người ngoài.
Muốn lôi một ngoại nhân, hơn nữa là kẻ yếu Minh Văn cảnh lên núi?
- Được rồi, thời gian khẩn cấp, không thể suy nghĩ quá nhiều.
Một người đưa ra quyết định.
- Được rồi, xem như làm chuyện tốt một lần.
Lại có người đồng ý.
Một tên nam tử mặc áo đỏ lạnh lùng nói với Lăng Hàn:
- Tiểu tử, sau đó phải nghe mọi người chỉ huy, nếu không cho dù thông qua đoạn đường này, ta cũng có thể ném ngươi xuống!
Lăng Hàn chỉ cười nhạt một tiếng, nói:
- Được.
- Lên mộc phạt đi.
Đám người đi lên mộc phạt, năm Minh Văn cảnh đi ngang qua người Lăng Hàn, ánh mắt bọn họ liếc nhìn hắn.
- Tiểu tử, thông minh cơ linh một chút.
- Đừng bỏ qua cơ hội tuyệt hảo lần này.
- Đó là tâm nhãn của Lý sư huynh tốt mới mang kẻ yếu như vậy đi cùng.
Bọn họ cùng lên tiếng, cũng thể hiện cảm giác ưu việt của mình.
Lăng Hàn không đặt trong lòng, hắn hiện tại muốn xem mộc phạt hoạt động thế nào, có thể thông qua là tốt nhất, không thể thông qua, hắn cũng có thể tích lũy kinh nghiệm, cần gì phải sợ.
Phanh!
Trên núi xuất hiện tiếng va đập, cũng không lâu lắm đã có mười người rơi xuống, bọn họ ngã rất nặng, qua rất lâu vẫn chưa thể ngồi dậy nổi.
Hiển nhiên, bọn họ đã thất bại.
- Xuất phát!
Thanh niên họ Lý nói, hắn phụ trách mái chèo, mộc phạt lao lên như bay.
- Lý huynh phụ trách chưởng khống phương hướng, những người khác nghe ta chỉ huy.
Nam tử áo đỏ nói:
- Ta nói chuẩn bị, mọi người phải rót toàn bộ niệm lực vào mộc phạt, ta sẽ phụ trách khai hỏa.
Kỳ thật câu nói này là nhắm vào Lăng Hàn, bọn họ cũng không phải mới thử lần đầu.
Lăng Hàn gật đầu.
Ầm ầm, phía trước có một khối đá lăn xuống.
- Chuẩn bị.
Nam tử áo đỏ nói, tất cả mọi người quán chú niệm lực vào mộc phạt.
Lăng Hàn lập tức phát hiện, niệm lực mười người đều bị mộc phạt hấp thu, nhưng bởi phân biệt đến từ mười người nên khó tránh khỏi xuất hiện hỗn tạp.
- Khai hỏa!
Nam tử áo đỏ hét lớn, xèo, phía trước mộc phạt xuất hiện một chùm sáng, sau đó bắn ra một đạo hào quang, ầm, đá lăn vỡ nát.
- Tốt!
Người trên mộc phạt kêu lên.
Lăng Hàn nhớ lại “hình tượng” vừa rồi, nam tử áo đỏ điều tiết khống chế, thúc giục tất cả niệm lực rót vào trong mộc phạt và đánh ra một kích, bởi vì niệm lực vô cùng hỗn tạp nên không có dùng tất cả niệm lực bên trong, nhiều lắm chỉ vận dụng được ba thành, những niệm lực khác không bộc phát, đều phân tán sau công kích.
Nói cách khác, hiệu suất chuyển hóa rất thấp, bằng không thì một kích vừa rồi sẽ có uy lực lớn hơn.
Lăng Hàn tin tưởng, cường độ niệm lực tổng thể quyết định uy lực một kích của mộc phạt.
Khó trách nói cần tổ đội, chính là một người lực nghèo, lực nhiều người sẽ lớn, mọi người không phối hợp với nhau cho nên không thể phát huy toàn bộ uy lực của mộc phạt.
Mộc phạt hát vang tiến mạnh, trước mặt lại xuất hiện đá lăn, nó nặng nề ép về phía bọn họ.
- Chuẩn bị!
Nam tử áo đỏ kêu lên lần nữa, đám người vội vàng rót niệm lực vào mộc phạt.
Lăng Hàn kinh ngạc, ở Huyền Bắc quốc không có nhiều người tu luyện niệm lực, những người ở nơi này đều tu luyện niệm lực, chẳng lẽ bọn họ đi ra từ lồng giam?
Cũng phải, nếu không như thế, có nhiều Khai Khiếu, Minh Văn như vậy cũng có phần kì quái.
Ăn dị quả trở thành cao thủ trong một đêm sẽ không có khí độ lão luyện như thế, hơn nữa cũng không có khả năng trở thành sư huynh đệ a?
Ầm, viên đá thứ hai nghiền nát, mọi người hưng phấn rống lên.
Dường như có thể giải quyết rất nhẹ nhõm, niệm lực mười người chỉ phát huy ra ba thành đã có thể hát vang tiến mạnh? Đó là bởi vì tinh thần lực của Lăng Hàn vô cùng mạnh mẽ, một có thể so với hai thậm chí là ba người.
Mộc phạt tiếp tục tiến lên, bọn họ nghênh đón đá lăn thứ ba.
Ầm ầm, đá lăn xung kích, âm thanh rất lớn.
- Dường như có phần không đúng.
Thanh niên họ Lý thì thào.
- Khốn kiếp!
Lần này có tới hai đá lăn cùng tới, chúng chỉ cách nhau ba trượng, với tốc độ của đá lăn, chúng chỉ cần nửa giây va chạm với bọn họ.
- Chuẩn bị!
Nam tử mặc áo đỏ cắn răng, nói:
- Sau khi ta phát xạ lại rót niệm lực vào.
Tất cả mọi người rót niệm lực vào mộc phạt, sau đó nam tử áo đỏ rống lên, xèo, một tia sáng bắn ra, ầm, đá lăn vỡ vụn. Mọi người vội vàng quán chú niệm lực lần thứ hai, nhưng bởi vì thời gian quá mức vội vàng cho nên rót niệm lực vào yếu đi không ít.
- Khai hỏa!
Tia sáng thứ hai bắn ra, ầm, đá lăn tan vỡ lần nữa.
Đám người reo hò nhưng bọn họ vui mừng quá sớm, bởi vì bọn họ chỉ bắn nổ hai phần ba hòn đá, còn lại một phần ba đang nhô lên và ép về phía mộc phạt.