Lăng Hàn không chút do dự, phát động ra Tuyệt Đối Công Bằng, đối phương đã đi đến khoảng cách chỉ còn có ba trượng, đương nhiên đã nằm trong phạm vi công kích của Tuyệt Đối Công Bằng.
Hắn giết ra ngoài, Yêu Hầu quyền được phát động, năm mươi tầng lực chồng lên nhau.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực, hắn đã phát động Tuyệt Đối Công Bằng, thì phải một hơi xử lý toàn bộ bốn tên cường giả Khai Khiếu cảnh, tuyệt đối không cho bất cứ người nào có cơ hội chạy thoát.
Hắn giết ra ngoài, vô cùng nhanh.
Sắc mặt Kim Thiếu Hoàng đại biến, bởi vì hắn phát hiện ra tu vi của mình đã bị rút đến ngũ cốt.
Ngũ cốt!
Hắn là Khai Khiếu cảnh a, lập tức bị giảm xuống cảnh giới ngũ cốt, bảo hắn sao có thể không hoảng hốt cơ chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mắt thấy một quyền của Lăng Hàn đã đánh đến, hắn cũng không tiếp tục suy tư được nhiều, chỉ có thể vung chưởng nghênh tiếp.
Bành!
Lăng Hàn đánh ra một quyền, năm mươi tầng lực lượng chồng chất lên nhau, đây là lực lượng kinh khủng tới bực nào cơ chứ? Nếu không phải hắn còn chưa có nắm giữ hình thức công kích của Kim Thiếu Hoàng, như vậy nếu lại tăng thêm tần suất công kích, khi đó lực phá hoại sẽ còn lớn hơn gấp mười gấp trăm lần.
Dù là như thế, đây cũng không phải là công kích mà Kim Thiếu Hoàng có thể chống lại.
Hiện tại hắn ta chỉ là ngũ cốt, ngũ cốt phổ phổ thông thông a.
Bành!
Một quyền đánh qua, hắn đã bị đánh cho nổ tung, trực tiếp hóa thành mưa máu.
Dựa vào, sao lại đánh nhau không lịch sự như thế cơ chứ?
Lăng Hàn thử xuống tay, chỉ khi nào phát động công kích thì sẽ phải dùng xu thế lôi đình vạn quân để tiến hành quét ngang một loạt.
- Giết!
Hắn và bảy anh em Hồ Lô cùng nhau giết ra ngoài, mà người của hai nhà Kim, Lục vẫn còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
Chuyện gì xảy ra?
Trước đó không phải Kim Thiếu Hoàng đã nói Lăng Hàn chỉ vẻn vẹn là Cực Cốt cảnh sao? Sao lại một quyền đã đánh nổ tung Kim Thiếu Hoàng rồi chứ?
Cực Cốt cảnh có mạnh như vậy sao?
Ý nghĩ này còn chưa có chấm dứt thì Lăng Hàn cũng đã giết tới, trong nháy mắt đã kéo phần lớn người vào trong khu vực Tuyệt Đối Công Bằng bao phủ.
- A, Thất Biến?
Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện ra, ngay cả mình tu vi cũng đã chịu ảnh hưởng, bị mạnh mẽ giảm xuống còn Hoán Huyết cảnh.
Rất đơn giản, nơi này có tồn tại Hoán Huyết cảnh, cho nên Tuyệt Đối Công Bằng là Tuyệt Đối Công Bằng, cũng không phải dùng người thi pháp làm trung tâm.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, như thế này càng tốt hơn.
Tất cả mọi người đều là Hoán Huyết cảnh, mà hắn là Thất Biến, ưu thế không thể nghi ngờ đã được tối đa hóa.
Oanh, hắn phóng ra sát khí của bản thân.
Ba ba ba ba, lập tức đã có mười mấy người trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, hai mắt trợn trừng tròn xoe, mà bên trong miệng thì phun bọt mép ra, trực tiếp bị dọa ngất. Có hai người thảm hại hơn, mạnh mẽ giật mình mà chết.
Dù là vậy ba tên Khai Khiếu cảnh cũng không có tốt hơn chỗ nào, chẳng ai thất thần cả.
Ở trong Hoán Huyết cảnh, ai có thể chống lại Lăng Hàn cơ chứ?
Lăng Hàn giết tới, bành bành bành, liên tiếp đánh ra ba quyền, ba tên Khai Khiếu cảnh đã bị hắn xử lý dễ như trở bàn tay.
Cái này!
Trước đó còn suy tính nhiều như vậy, cần dùng đến tuyệt chiêu gì đó, kết quả thì sao chứ?
Cũng không cần dùng đến Thiên Văn ngọc, toàn bộ đã bị giải quyết, vô cùng dễ dàng.
- Cha, người thật quá mức.
Đại Oa oán giận nói.
- Đúng vậy, sao người lại xử lý bốn kẻ mạnh nhất rồi chứ? Cũng không để lại cho chúng ta một người nào cả.
Nhị Oa cũng nói.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Dưới Tuyệt Đối Công Bằng, mọi người đều bị kéo xuống Hoán Huyết cảnh, Khai Khiếu cảnh cũng không có khác nhau với Hoán Huyết cảnh, nào ai mạnh không mạnh cơ chứ.
- Cũng đúng a.
Bảy em bé nhìn lẫn nhau, nhao nhao gật đầu.
Các nàng lần nữa giết ra ngoài, bắt đầu thu hoạch.
Rất nhanh, người hai nhà lục, kim đã bị xử lý toàn bộ.
Tâm tình của Lăng Hàn không có chút dao động nào cả, ở bên trong đồng thế giới này hắn đã sớm quen thuộc loại cảnh tượng này. Chỉ là bảy anh em hồ lô cũng không dao động, dường như cũng không phải là lần thứ nhất trải qua loại cảnh tượng này.
Lúc này mới rung động, nói:
- Hiện tại các ngươi có cảm nhận thế nào?
- Không có gì cảm nhận gì nha.
Đại Oa ôm hai tay nói.
Thất Oa cũng nói:
- Dường như có một trí nhớ mơ hồ, giống như trường hợp như vậy đã từng quen, chỉ là ở trong trí nhớ này. Khắp nơi đều là thần phật Tiên Linh, cũng không phải loại cặn bã này.
Rốt cuộc bảy đứa bé này có lai lịch gì?
Lăng Hàn cũng không tin rằg các nàng chỉ là đơn giản là từ trong hồ lô đi ra, mà còn có lai lịch càng thêm phức tạp.
Có thể trí nhớ của các nàng đều đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ hơn hai ngàn năm trước còn có người ở đây chăm sóc các nàng ở trong hồ lô. Thế nhưng đoạn trước đó thì cũng chỉ còn lại tin tức trống rỗng.
Được rồi, có lẽ đợi khi các nàng lớn lên một chút, ký ức sẽ khôi phục cũng không nhất định.
Lăng Hàn đi đến trước cổng chính, nơi này bố trí một cái trận pháp, không theo giải trận pháp thì sẽ xúc động tới trận pháp, dẫn động hai con Bệ Ngạn bằng đá phát động công kích.
Hắn nghiên cứu qua, trận pháp này hết sức phức tạp, nhưng bởi vì thời gian quá lâu hay là vì nguyên nhân gì khác mà đã bị phá hư nghiêm trọng, độ khó khi phá giải cũng không cao.
Sau đó không lâu, Lăng Hàn nở một nụ cười.
- Xong rồi.
Hắn nhẹ nhàng đẩy, cửa lớn lập tức mở rộng ra.
Lăng Hàn mang theo bảy đứa bé cùng đi vào, chỉ thấy bên trong cung điện này có một cái tế đàn cực lớn, cao cao tại thượng, có một loạt bậc thang hơn ngàn bậc.
Vừa đếm qua, chín trăm chín mươi cửu giai, chênh lệch một giai mới tới một ngàn.
Bên trên Tế đàn có đặt tám chiếc bàn, một ở trên cùng, bảy cái thì ở phía dưới thấp hơn một chút.
Tế phẩm đặt vào trên mặt bàn đều là Thần Thánh trái cây, trải qua chí ít hơn hai ngàn năm mà vẫn có mùi thơm thấm đẫm ruột gan phát ra, ngửi một thoáng cũng làm cho người ta có loại cảm giác vũ hóa thành tiên.
- Đồ tốt a.
Lăng Hàn xoa xoa hai tay, nhưng cũng không có lỗ mãng tiến lên.
Lục Oa nói, phía trên kia còn có trận pháp áp chế.
Hắn phát động nhãn thuật, cẩn thận quan sát.
Quả thực trận pháp này không có gì, chí ít trong thời gian ngắn hắn không có cách
nào suy nghĩ ra được một chút xíu môn đạo nào cả.
- Chỉ có thể dùng heo mập để tới thử.
Lăng Hàn xách sắc trư ra ngoài.
Sắc trư lập tức liên tục vung vẩy bốn cái chân ngắn nhỏ ra ngoài, ý tứ là đau.
Bình luận facebook