Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3639
Nếu như tùy tiện rơi xuống, vậy nhất định sẽ bị trận pháp cắt nát, biến thành cặn bã.
Đế Đô, nơi long đằng, mà nay thánh thượng còn có khả năng thông thiên triệt địa, quét ngang vũ nội, không người nào có thể đối kháng.
Không hạm hạ xuống, dừng ở tại không cảng của hoàng gia. Ở đây tất cả không hạm lớn nhỏ đều có. Lớn nhất một chiếc đơn giản là cự vô phách, chiều dài khoảng nghìn trượng, gần như có cảm giác liếc mắt cũng không nhìn thấy được điểm cuối.
Đoàn người xuống khỏi không hạm. Đi ra khỏi không cảng, Cổ Hạng Minh liền muốn dẫn Phong Nhược Tiên đi tới hoàng cung. Hiện tại thánh thượng đang bế quan, do nghị sự trưởng Dương Bách trấn thủ ở Hợp Điện, xử lý việc chuyện lớn quân cơ, phụ chính các hoàng tử.
Lăng Hàn lại không muốn đi tới hoàng cung, nhân tiện nói:
- Mục quản gia, Phong tiểu thư, chúng ta lại từ biệt tại đây đi.
- A, ngươi không đi theo chúng ta sao?
Phong Nhược Tiên hỏi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không. Có duyên, gặp lại sau.
Hắn cứu Mục quản gia và Phong Nhược Tiên, đã sớm trả sạch nhân tình cho Mục quản gia. Nếu Phong Nhược Tiên đã bình an đến Đế Đô, hắn cũng nên từ biệt. Hiện tại đương nhiên phải nói gặp lại sau.
- Gặp phải chuyện gì không giải quyết được, cứ tới tìm ta.
Mục quản gia nghiêm nghị nói. Hắn tất nhiên biết thật ra là mình thiếu Lăng Hàn nhiều hơn.
Lăng Hàn gật đầu:
- Được.
Hắn phất tay một cái, cùng Tôn Kiếm Phương, Hoán Tuyết rời đi.
Cổ Hạng Minh nhìn mọi chuyện diễn ra ở trong mắt, khóe miệng thoáng lộ ra một cười lạnh.
Tiểu tử này là sợ mình, cho nên vội vàng chạy đi. Đáng tiếc, tiểu tử này cũng quá coi thường thực lực của mình. Muốn ở Đế Đô tìm ra một người có gì khó khăn?
Bởi vì hắn là đội trưởng của đội cấm vệ quân. Hắn mở miệng hỏi, chính là liên lụy tới chuyện lớn của hoàng thất, ai dám không ra sức đi thăm dò?
Tiểu tử, ngươi lại trốn trước. Chậm rãi sẽ cùng ngươi tính sổ.
Hắn cũng không ngăn cản, mặc cho ba người Lăng Hàn rời đi.
Lăng Hàn cũng không nhìn đông tây nam bắc. Sau khi đi một hồi sau, hắn ngẩng đầu phát hiện phía trước có tửu điếm, nhân tiện nói:
- Tôn tông chủ, chúng ta ở chỗ này đợi thêm mấy ngày, lại cân nhắc xem tiếp theo nên làm gì.
- Được.
Tôn Kiếm Phương gật đầu.
Bọn họ tiến vào tửu điếm. Vấn đề thân phận rất dễ dàng giải quyết. Bởi vì tin tức của bọn họ đã sớm ghi vào quang não. Sẽ không bởi vì từ Hổ Cứ Thành chạy đến đây liền trở thành không có hộ khẩu.
Sau đó, Lăng Hàn bắt đầu suy nghĩ tìm hiểu bước tiếp theo nên làm gì.
Từ lớn phương diện mà nói, rất đơn giản, chính là nâng cao thực lực.
Chỉ có đủ thực lực, mới có khả năng không cần nhìn ánh mắt của người khác. Hơn nữa, hắn có khả năng thả đám người nữ hoàng ra, cùng người thân, bằng hữu đoàn tụ.
Chỉ có điều, chỉ nói nâng cao thực lực, mục tiêu này lại quá mơ hồ. Cần cụ thể một chút, tiến hành thực hiện.
- Đầu tiên, tu luyện tránh không được phải sử dụng tới tiền. Ta cần phải kiếm tiền.
- Thứ hai, thật ra, đây mới là quan trọng nhất. Ta phải đột phá Hoán Huyết Cảnh. Nếu không, cái gì cũng không cần nói tới.
- Chỉ có điều, hiện tại cũng đã qua hơn một tháng. Ta thế nào còn không có nắm được cơ hội đột phá?
Lăng Hàn có chút buồn bực. Lẽ ra lấy thiên phú của hắn, ở giai đoạn võ đạo sơ cấp không nên gặp phải khó khăn về cửa ải mới đúng.
- Chẳng lẽ là ta quá gấp?
Hắn thỉnh giáo về phía Tôn Kiếm Phương, xem đối phương lại là đột phá Hoán Huyết Cảnh thế nào.
Tôn Kiếm Phương hoàn toàn không có một chút giấu diếm. Nhưng loại kinh nghiệm này chỉ có thể dùng để tham khảo, cũng không thể coi như khuôn mẫu. Bởi vậy, Lăng Hàn vẫn không có được dẫn dắt gì mang tính thực chất.
Hắn tiếp tục vùi đầu tìm hiểu. Hắn cũng không tin, hắn sẽ phải tốn quá nhiều thời gian ở trên cửa ải này.
Hai ngày sau, chuyện Hổ Cứ Thành gặp phải thú triều đã truyền ra ở Đế Đô. Đây chính là một chuyện lớn. Một tòa đại thành của đế quốc lại có thể bị yêu thú phá hủy. Thậm chí xuất động Hoành Thiên đại soái đi vào dẹp loạn.
Đế quốc tổng cộng cũng chỉ có bốn vị đại soái. Mỗi người nắm giữ thực lực vô cùng cao cường. Một người là có thể tàn sát hết một tòa đại thành loại này.
Cho nên, lần này lại có thể kinh động tới Hoành Thiên đại soái, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng tới mức nào.
Tên Phong Tử Thịnh cũng được nhắc tới. Hắn vì đại nghĩa chết theo thành, vui buồn lẫn lộn. Hoàn toàn là anh hùng điển hình mà Huyền Bắc Quốc cần, tất nhiên cần được tuyên dương ra khắp nơi. Thậm chí có tin tức nói, hoàng thất có ý định để cho vị hoàng tử nào đó lấy Phong Nhược Tiên.
Lăng Hàn đối với điều này không có hứng thú. Hắn muốn biết có bao nhiêu người từ trong thành trốn thoát được.
Rất nhanh lại có tin tức tiếp sau truyền ra. Lần này số người may mắn tránh khỏi tai họa cũngkhông ít. Ví dụ như thiên tài võ đạo Thác Bạt Thiên Hoang. Hắn là do bốn gã Hoán Huyết Cảnh của Thác Bạt gia liều mạng hộ tống đi ra. Nhưng vì thế cũng phải bù vào hai Hoán Huyết Cảnh.
Còn nữa, thiên tài trận đạo... Nghiêm Tuấn!
Lăng Hàn kinh ngạc. Nghiêm Tuấn thật đúng là mạng dài. Cho dù hắn là thiên tài trận đạo, nhưng dù sao chỉ là Thông Mạch Cảnh. Vậy mà hắn cũng có thể trốn thoát được?
Không có thiên lý.
Chỉ có điều cũng tốt. Để cho mình tự tay giải quyết.
Lăng Hàn không tiếp tục quan tâm tới Nghiêm Tuấn nữa. Trước đây hắn đã không coi Nghiêm Tuấn là vấn đề gì. Hiện tại hắn càng sẽ không để ở trong lòng.
Hắn phát hiện, các gia tộc Cực Cốt Cảnh cơ bản đều có người trốn ra được. Tuy không phải tất cả. Điều này không có khả năng. Nhưng thế nào cũng có tới mười mấy. Ngược lại, gia tộc Hoán Huyết Cảnh người trốn ra lại ít hơn.
Giống như người của Thác Bạt gia đưa Thác Bạt Thiên Hoang đi ra, thậm chí đã chết hai người Hoán Huyết Cảnh.
Chính là như vậy. Lăng Hàn mới cảm thấy kỳ quái. Nghiêm Tuấn làm thế nào có thể trốn ra được?
Hiệp hội trận đạo, đan đạo lại gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Lăng Hàn phát hiện, sống sót đi ra thật sự chỉ có một mình Nghiêm Tuấn.
Đan sư chiến lực yếu, so với chiến lực cùng giai là vô cùng thê thảm. Cho nên, hiệp hội đan đạo bị tiêu diệt hoàn toàn cũng không có gì kỳ quái. Nhưng đám người trận đạo kia chắc hẳn là thực lực hiếu thắng hơn một chút, thế nào lại chỉ có một người có thể trốn ra?
Không biết Ngưu lão đầu thế nào?
Lăng Hàn có chút bận tâm.
Đối với người khác hắn không có tình cảm gì. Nhưng đối với Ngưu lão đầu hắn vẫn còn có chút cảm kích.