Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3584
- Ngươi là ai, hãy xưng tên ra.
- Hóa ra đã kinh động tới Hổ Cứ Thành?
Nam tử tóc bím kia lẩm bẩm nói, sau đó chỉ chỉ vào đầu của mình.
- Các ngươi có thể gọi ta là tiên sinh tóc bím!
- Phụt. Không phải cô nương tóc bím sao?
Lại một âm thanh khác vang lên. Chỉ thấy ở trên tảng đá lớn bên cạnh nam tử tóc bím, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một nữ tử mặc áo đỏ như máu. Dáng vẻ nàng chỉ có thể xem như là bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác trang điểm dầy, một cái miệng máu đỏ tươi to như chậu, giống như cái mông khỉ.
Nàng vẫn không tự giác, ở một bên chân tay uốn éo, làm ra tư thế nũng nịu.
- Bà tám đáng chết, ngươi lăn xa một chút!
Nam tử tóc bím hét lớn.
- Gào cái gì mà gào. Ta sợ ngươi sao?
Nữ tử áo đỏ hai tay chống nạnh. Lưng áo kích thước không có gì rõ ràng, lại muốn làm ra một bộ dạng nàng rất thon thả.
Tất cả mọi người có một cảm giác muốn nôn. Dáng vẻ nữ nhân này cũng quá kệch cỡm.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Đường Hải lớn tiếng hỏi.
- Không cần phải quan tâm chúng ta là ai. Các ngươi chỉ cần biết một điểm là đủ rồi.
Nam tử tóc bím xoay đầu lại.
- Ở đây chính là cấm địa.. Các ngươi không được đi vào!
- Nực cười, trong thiên hạ, đều là lãnh địa của Huyền Bắc Quốc!
Đường Hải cười lạnh.
- Chúng ta chính là đại biểu cho triều đình. Khắp thiên hạ, có chỗ nào không thể tiến vào?
- Cô nương tóc bím, ngươi nói quá nhiều lời vô nghĩa. Giết chết bọn chúng là được.
Nữ tử áo đỏ kêu gào nói.
- Mỗi ngày làm ổ ở trong núi quá buồn chán. Khó lắm mới có được vài người qua chơi cùng chúng ta, tất nhiên phải chơi nhiều thêm một lát!
Đầu lưỡi nam tử tóc bím liếm lám, lộ ra ánh sáng khát máu.
Nữ tử áo đỏ lắc lắc cái mông lớn:
- Còn không phải có ta ở cùng ngươi sao? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, người ta cái gì cũng có thể nguyện ý làm!
- Phụt!
Nam tử tóc bím nhất thời làm ra bộ dáng nôn mửa.
- Ngươi không nên khiến ta buồn nôn có được hay không! Có tin ta giết ngươi trước hay không!
Đừng nói là hắn, chính là đám người Lăng Hàn cũng cảm thấy muốn ói.
Vèo vèo vèo.
Nhưng vào lúc này, hơn mười mũi tên đột nhiên từ trong rừng cây bay ra, bắn về phía mười người Lăng Hàn.
Tốc độ của những mũi tên này quá nhanh. Chỉ là một thoáng, đã bắn tới trước người đám người Lăng Hàn, hơn nữa. Gần như là một trăm tám mươi độ phía trước mặt đều có mũi tên bắn tới, vô cùng dày đặc, không có nổi mấy góc chết.
- Lui lại!
Đường Hải hét lớn một tiếng.
Ai có thể nghĩ tới, nam tử tóc bím và nữ tử áo đỏ nhìn như nội chiến, nhưng chỉ là khiến cho đám người Lăng Hàn mất cảnh giác. Chờ tới khi bọn họ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hoặc là lực chú ý có hơi chút thả lỏng, công kích lại đột nhiên đến.
Điều này rất đột nhiên. Tuy rằng Đường Hải rống lên một tiếng, nhưng không phải mỗi người đều có thể lập tức làm ra hành động lui về phía sau.
Lăng Hàn tiến lên trước một bước, ngưng quyền đánh ra.
Lực lượng khủng khiếp đánh ra. Dưới kình lực phóng ra ngoài, lại giống như thực chất.
Vút vút vút vút.
Những mũi tên bắn tới ở dưới một quyền của hắn, đều rơi xuống đầy đất.
Dưới lực lượng tuyệt đối nghiền ép, cái gì cũng chỉ là vô nghĩa.
- Lợi hại!
Nam tử tóc bím lẩm bẩm nói.
- Còn rất đẹp trai.
Nữ tử áo đỏ đưa hai tay lên che mặt, làm ra dáng vẻ e thẹn.
- Lại có thể một người cũng chưa chết?
Trong rừng cây truyền ra âm thanh của người thứ ba.
- Dựa vào, điều này cũng quá không nể mặt ta!
- Lại một lần nữa!
Vèo vèo vèo.
Lại là một đợt tên bắn qua.
Lúc này tất cả mọi người đã có chuẩn bị, đều di chuyển binh khí trong tay chống đỡ
Leng keng keng.
Bọn họ gạt những mũi tên xuống, chỉ cảm thấy cánh tay có chút tê dại.
Phía trên mũi tên kia mang theo lực lượng đặc biệt kinh người. Nhưng chính là như vậy, khiến bọn họ càng chấn động kinh ngạc hơn. Lăng Hàn có được lực lượng cường đại tới mức nào, có khả năng một quyền lại phá hết tất cả mũi tên trong đợt bắn thứ nhất.
- Đám gia hỏa các ngươi thế nào lại không chết một người nào?
Một nam nhân dáng vẻ thấp bé từ trong bụi cây vọt ra. Tóc hắn lộn xộn, giống như ổ gà.
Hắn căm tức nhìn mười người Lăng Hàn:
- Vương Bách Thắng ta hai lần ra tay, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không có nhìn thấy. Chẳng phải là làm giảm uy danh của ta sao?
Đám người Đường Hải đều là quân nhân, có kỷ luật nghiêm ngặt, chỉ có thể ra tay đối với người phạm tội. Bởi vậy, trước đó nam tử tóc bím, nữ tử áo đỏ tuy rằng nói năng lỗ mãng, nhưng bọn họ đều có thể nhịn xuống.
Nhưng bây giờ lại khác.Có người ra tay về phía bọn họ. Thậm chí có mục đích là giết chết bọn họ. Điều này coi như là khiêu khích về phía Huyền Bắc Quốc.
Tuyệt đối không thể tha thứ!
- Theo luật lệ của đế quốc, giết!
Đường Hải dùng kiếm chỉ vào Vương Bách Thắng, hét lớn.
- Giết!
Đám người Liễu Kinh đều dùng vũ khí chỉ về phía Vương Bách Thắng, quát lớn.
Bọn họ lập tức xông qua.
Lăng Hàn không hề chuyển động. Vương Bách Thắng cũng chính là Thập Nhị Mạch. Đường Hải mọi người đủ khả năng để ứng đối. Hắn chỉ cần chú ý tới nam tử tóc bím và nữ tử áo đỏ là được.
- Người lùn đáng chết, ngươi không thể khiến cho cơ quan lợi hại hơn một chút sao?
Nam tử tóc bím kêu lên.
- Thời gian quá ngắn, không kịp!
Vương Bách Thắng vừa vung đao cùng đám người Đường Hải chiến đấu kịch liệt, lại vừa kêu lên.
Người hắn lùn, nhưng đao lại là còn muốn dài hơn so với người, có vẻ đặc biệt chẳng ra cái gì cả.
Nhưng khi hắn vung vẩy thân đao, một kình phong gào thét. Thế đao vô cùng mạnh mẽ, cho thấy lực lượng của hắn cực kỳ ngang ngược.
Leng keng leng keng.
Tiếng binh khí va chạm vang lên bên tai không dứt. Mỗi người ở đây đều đã ngoài Cửu Mạch, đều có thể phóng kình lực ra ngoài. Bởi vậy, chiến đấu không chỉ là binh khí va chạm. Một quyền một chưởng một bước đều không thể bỏ qua, đều có lực lượng đánh ra.
Chiến lực cá nhân của Vương Bách Thắng rất vô cùng cao minh. So với Đường Hải còn mạnh hơn một khoảng cách lớn. Chắc hẳn một đánh hai hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng tiểu đội thứ bảy tổng cộng có chín người. Lực lượng liên thủ khẳng định vượt quá hai lần Vương Bách Thắng.
Bởi vậy, qua không được mấy chiêu, Vương Bách Thắng lại rơi vào hạ phong.
- Người lùn đáng chết, có cần giúp một tay hay không?
Nữ tử áo đỏ cười nói.
- Phì, lão tử mới không cần ngươi giúp. Ngươi lại muốn lừa gạt lão tử lên giường?
Vương Bách Thắng phì một chút, sau đó rát cổ họng nói.