Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3547
Trước cửa lớn Cố Thiên Hòa lo danh tiếng của Hiệp Hội Trận Đạo nên chỉ răn dạy một lúc rồi ngừng, hiền hòa kêu Lăng Hàn đi theo mình.
Lăng Hàn biết một vừa hai phải, hắn và Hiệp Hội Trận Đạo không có quen biết gì, hơn nữa tự tay đánh người mới sướng.
Việc này xem như lợi tức trước tiên lấy một chút, còn nợ chính thì sau này tính.
Lăng Hàn theo Cố Thiên Hòa vào đại điện, đi vào gian thư phòng.
Nguyên đại điện bằng nham thạch, đã là Hiệp Hội Trận Đạo thì tất nhiên có dấu vết trận pháp ở khắp nơi. Sau khi Lăng Hàn đi vào có cảm giác đứng ngồi không yên, nếu hắn hành hung ở đây thì khỏi cần ai ra tay, trận pháp sẽ trấn áp hắn trước.
Cố Thiên Hòa hỏi:
- Ngưu sư thúc phái ngươi lại đây có lời nhắn gì không?
Ngưu sư thúc?
Hèn gì dễ nói chuyện vậy, mà lão già lười biếng đáo hóa ra có thân phận như vậy. thì ra lão họ Ngưu.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngưu tiền bối chỉ kêu ta đến tìm người, không nói có chuyện gì.
Cố Thiên Hòa sửng sốt, Ngưu sư thúc có ý gì?
A!
Cố Thiên Hòa chợt nhớ lần trước bái kiến Ngưu Hoa Thanh vì năm sau đế đô tổ chức tỷ thí, lão muốn hỏi ý kiến Ngưu Hoa Thanh khi đó phái ai đại biểu. Lúc ấy Ngưu Hoa Thanh vẻ mặt không kiên nhẫn phớt lờ Cố Thiên Hòa, không ngờ mới hao vài ngày đã phái người đến.
Không lẽ đây là nhân tuyển mà Ngưu sư thúc đề cử?
Một tiểu tử thậm chí không phải Hiệp Hội Trận Đạo?
Cố Thiên Hòa ngẫm nghĩ, hỏi:
- Tiểu bằng hữu là trận pháp sư?
Lăng Hàn trả lời:
- Hiểu sơ một ít.
Cố Thiên Hòa lại hỏi:
- Ngươi tu luyện tinh thần lực từ lúc mấy tuổi?
- Mấy tháng trước.
Cố Thiên Hòa suýt sặc, cảm thấy lúng túng.
Ngưu sư thúc cố ý giỡn với lão sao? Đề cử người mới toanh đến làm lão khó xử?
Nếu bỏ mặc Lăng Hàn thì sẽ gánh tiếng xấu không tôn trọng trưởng bối, nếu đồng ý thì phái người mới đi đế đô tỷ thí rất mất mặt.
Ài, khó xử chết được.
Cố Thiên Hòa trầm ngâm nói:
- Được rồi, để ta thử tinh thần lực của ngươi đi.
Hả, thử tinh thần lực của ta làm chi?
Lăng Hàn thấy kỳ, hắn chỉ báo tin thôi mà sao phải bị trắc nghiệm tinh thần lực? Làm cái quỷ gì?
Cố Thiên Hòa đặt một cây bút xuống mặt bàn:
- Thử nâng nó lên xem.
Lăng Hàn chưa từng thử cách vận dụng tinh thần lực kiểu này, hắn tò mò làm. Niệm lực tuôn ra hóa thành xúc tu mắt thường không thấy đụng vào cây bút. Cách bút cách Lăng Hàn khoảng bảy thước, khi tinh thần lực đến cự ly này thì đã rất yếu ớt.
Lộc cộc!
Cây bút lăn sắp rớt xuống, Lăng Hàn quýnh lên, niệm lực hóa thành bàn tay chộp cây bút lơ lửng giữa không trung.
Cố Thiên Hòa lộ vẻ mặt giật mình:
- A?
Mặc dù là Cố Thiên Hòa đưa ra yêu cầu nhưng lão thật tình không trông chờ vào Lăng Hàn có thể làm được.
Nếu thật sự làm được điều này thì tinh thần lực nói sao cũng đến sơ cấp.
Không thể ngờ Lăng Hàn thật sự làm được.
Mợ ơi, tiểu tử này thật sự chỉ tu luyện tinh thần lực trong mấy tháng? Muốn đến tinh thần lực sơ cấp thì thiên tài như Nghiêm Tuấn cũng mất năm năm. Nếu hắn nói thật thì tiểu tử này tuyệt đối là yêu nghiệt.
Cố Thiên Hòa hơi hiểu tại sao Ngưu sư thúc đưa Lăng Hàn đến.
Nhân tài... Không, thiên tài!
Cố Thiên Hòa hơi dao động, có nên phái Lăng Hàn làm đại biểu của Hùng Cứ thành không?
Nhưng hai ngày trước Cố Thiên Hòa đã bàn với mấy chấp sự sẽ phái Nghiêm Tuấn làm đại biểu của họ, giờ lão bỗng đòi đổi người thì khó coi. Cộng thêm Nghiêm Tuấn cũng là thiên tài trận đạo, tương lai rộng mở tươi sáng, giờ Cố Thiên Hòa đột ngột gạch tên chẳng phải là khiến người ta thất vọng đau khổ? Nhân tài như vậy có tòa thành nào không mở rộng cửa hoan nghênh?
Nhưng Lăng Hàn thì sao?
Người này được Ngưu sư thúc đề cử đến, nếu Cố Thiên Hòa không cho Lăng Hàn lên sân thì chẳng phải là không nể mặt Ngưu sư thúc? Nếu sư phụ của Cố Thiên Hòa biết chuyện sẽ lột da lão ra.
Hơn nữa Lăng Hàn rất thiên tài.
Cố Thiên Hòa siêu khó xử, vì sao Ngưu sư thúc không sớm phái người này đến, vậy thì lão không cần khó xử.
Ài.
Cố Thiên Hòa khách sáo nhìn Lăng Hàn:
- Tiểu hữu có hứng thú tham gia vào Hiệp Hội Trận Đạo chúng ta không?
Nhân tài như vậy đương nhiên phải giành giật nhét vào Hiệp Hội Trận Đạo ngay.
Lăng Hàn cười nói:
- Ta cần suy xét đã.
Cố Thiên Hòa gật đầu nói:
- Được.
Cố Thiên Hòa thầm nghĩ người này là Ngưu sư thúc đề cử thì chắc sẽ không chạy ra Hùng Cứ thành.
Cố Thiên Hòa ngẫm nghĩ, lấy một huy chương màu bạc ra đưa cho Lăng Hàn:
- Cầm đi, có thứ này về sau chỉ cần đưa ra thì không ai ngăn cản ngươi.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được.
Thế này cũng hay, Lăng Hàn rất có hứng thú với trận đạo, thứ này có thể phụ trợ chiến đấu, còn có thể dùng để luyện đan. Về trận pháp thì không thể cứ trông chờ vào Ngưu Hoa Thanh luôn tặng cho mình.
Hai người không thân chẳng quen.
Lăng Hàn từ biệt rời đi, cảm thấy Cố hội trưởng khá hiền hòa, không sang chảnh chút nào.
Nếu người khác biết đánh giá này sẽ nói Lăng Hàn bị mù rồi.
Cố Thiên Hòa không kênh kiệu?
Đừng đùa, Cố Thiên Hòa rất cao giá, trong thành bao nhiêu hào môn vọng tộc muốn xin lão chế tạo trận pháp. Cố Thiên Hòa dửng dưng, người ta đưa núi vàng núi bạc đến lão cũng lười nhìn, không chịu gặp mặt một lần.
Hiền hòa? Ha ha.
Lúc ra cửa Lăng Hàn không thấy Nghiêm Tuấn hay Dương Tử Thanh đâu, chắc hai người không còn mặt mũi ở lại đây nữa. Nhưng rõ ràng thù này đã kết.
Kết thù thì kết, bọn họ dám đi Huyền Thanh kỳ công khai khiêu khích sao?
Lăng Hàn mỉm cười về nhà.
Trong một nhà ăn, Dương Tử Thanh nói nhỏ bên tai Nghiêm Tuấn:
- Tuấn thiếu gia, đã tra rõ chỗ ở của tiểu tử kia.
Nghiêm Tuấn khoanh tay đứng bên cửa sổ. Chỗ này làn hà cao ốc sáu mươi chín tầng, từ chỗ này nhìn xuống tất cả thật nhỏ bé, cường giả thập nhị mạch nhảy từ độ cao này xuống cũng thành thịt nát.
Nghiêm Tuấn gật đầu:
- Tốt.
Nghiêm Tuấn không nói thêm, có vài việc gã không thể cho Dương Tử Thanh biết.
Dương Tử Thanh hỏi:
- Tuấn thiếu gia, không biết tiểu tử đó có quan hệ gì với Cố hội trưởng, chúng ta đừng dễ dàng đụng vào hắn.
Dương Tử Thanh hơi hèn, sợ Lăng Hàn có bối cảnh ghê gớm gì làm gã không chịu nổi.
Nghiêm Tuấn cười nhạt, loại người này rất hèn, mới có bấy nhiêu đã sợ.
- Yên tâm, một là ngươi không làm gì, thứ hai là Cố hội trưởng là ai? Tên nhà quê như hắn sao có thể trèo cao.
Nam nhân trung niên xua tay:
- Ngươi về được rồi.
Dương Tử Thanh ngẫm nghĩ, cắn răng nói
- Tuấn thiếu gia, ta cùng tiến cùng lùi với thiếu gia!