Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3497
Bởi vậy Lý Trường Đan ghét Lăng Hàn, nhưng gã rất khôn ngoan, trong Cổ Đạo tông ai dám giở trò ngay trước mi mắt Tôn Kiếm Phương?
May mắn Lăng Hàn mới chỉ khởi bước, kém gã xa lắc. Lý Trường Đan không tin trước khi Lăng Hàn bắt kịp mình thì những trưởng lão trong tông môn đồng ý lập hắn làm đạo tử.
Đạo tử đại biểu thế hệ đời sau của tông môn, phải chọn người thực lực mạnh nhất, tiềm lực lớn nhất.
Mảnh thiên địa này mới chỉ bắt đầu biến dị, đường cầu tiên dài dặc biết bao, bọn họ chỉ vừa đứng ở điểm xuất phát, tài nguyên nên dồn cho người thích hợp nhất.
Ví dụ như gã!
Nên khi biết Tôn Kiếm Phương cho Lăng Hàn ba trái Dẫn Mạch quả thì khôn ngoan như Lý Trường Đan cũng không nhịn nổi. Lý Trường Đan cố ý dẫn dắt khiến Hạ Diệu Âm mời Lăng Hàn dự tiệc.
Phải làm Lăng Hàn xấu hổ không chịu nổi, tốt nhất là nhục nhã hắn không ở lại Cổ Đạo tông được nữa. Tệ nhất cũng khiến Lăng Hàn bị tiếng xấu thối hoắc, để coi hắn còn làm đạo tử được không.
Lý Trường Đan cười nói:
- Nào Lăng sư đệ, vi huynh giới thiệu cho sư đệ.
Lý Trường Đan nho nhã như khiêm khiêm quân tử, khiến người không kiềm được sinh ra hảo cảm.
Lý Trường Đan chỉ vào thanh niên đứng bên cạnh:
- Vị này là Nhuế Nguyên Lượng Nhuế sư huynh.
Người này khoảng hai mươi bốn,lăm tuổi, vẻ mặt kiêu căng không thèm để Lăng Hàn vào mắt.
Lăng Hàn gật đầu chào:
- Nhuế sư huynh.
Nhuế Nguyên Lượng khẽ hừ, hơi hếch cằm xem như chào lại.
Lăng Hàn thầm cười nhạt, ngươi ngạo như thế tưởng ngon lắm sao? Chảnh cái gì?
Lý Trường Đan bổ sung thêm:
- Nhuế sư huynh là nữ tế của Thích trưởng lão, thiên phú võ đạo khá là bất phàm, hiện giờ là cao thủ bát mạch.
Nhuế Nguyên Lượng mỉm cười rụt rè, nhẹ gật đầu với Lý Trường Đan.
À, ra là bám váy đàn bà, chảnh cái gì.
Lý Trường Đan lại giới thiệu:
- Vị này là Lao Lực Ngôn Lao sư huynh.
Lăng Hàn lười gật đầu, những người này đều mắt cao hơn đầu, toàn là con cháu hoặc người thân của trưởng lão, tự phụ có thân phận cao quý. Hắn không cần khách sáo với bọn họ.
Lao Lực Ngôn bất mãn nói:
- Hừ! Lên giá dữ.
Những người này rất ích kỷ, không nhìn lại xem ai chảnh hơn.
Một nam nhân nói:
- Tiểu sư đệ này thật cao ngạo, đừng tưởng có tông chủ đại nhân cưng ngươi thì có thể trong mắt không người!
Lăng Hàn liếc người kia:
- Ngươi là ai?
Nam nhân ngạo nghễ nói:
- Đàm Cao Bác.
Lăng Hàn thản nhiên nói, quay mặt đi:
- Chưa nghe nói qua.
Đám người Đàm Cao Bác rất tức giận:
- Ngươi...!
Dù Tôn Kiếm Phương xem trọng ngươi cỡ nào nhưng ngươi bước vào cánh cửa võ đạo mới hơn một tháng, phải thể hiện cung kính khiêm tốn trước mặt các sư huynh như họ. Hơn nữa họ là hậu nhân, người thân của các trưởng lão, địa vị cao thượng biết bao. Ngươi không phải đạo tử, dựa vào cái gì hĩnh mũi lên mặt với họ?
Lý Trường Đan xua tay ngăn mâu thuẫn bùng nổ:
- Thôi thôi, Lăng sư đệ trẻ tuổi bồng bột, các ngươi đừng trách hắn.
Nghe như đang nói đỡ cho Lăng Hàn nhưng chụp mũ hắn ngạo mạn kiêu căng, đổ dầu vào lửa.
Lăng Hàn nhìn thiên tài trẻ của Cổ Đạo tông, tuổi còn nhỏ mà trí kế thâm sâu quá.
Mấy người Đàm Cao Bác vẻ mặt khó chịu, ánh mắt tràn ngập chán ghét nhìn Lăng Hàn. Ở trong mắt họ thì Lăng Hàn chỉ là người may mắn, vì ra đời từ thần thạch nên được Tôn Kiếm Phương yêu thương.
Rất không công bằng.
Bọn họ nhìn nhau sau đó nhếch mép, phải làm tiểu tử này xấu mặt, chịu tiếng xấu thối tha.
Chợt có người kêu lên:
- Hạ sư muội đi ra!
Một nữ nhân áo đỏ được bốn mỹ nữ quay quanh đi ra. Bốn người mặc đồng phục váy hở vai, bờ vai trắng nõn, phần ngực nhô lên rất hấp dẫn.
Đám nam nhân sói tru gầm rú.
Nữ nhân áo đỏ là Hạ Diệu Âm, nữ chính hôm nay. Nàng đến giữa đại sảnh, nói mấy câu lời dạo đầu sau đó tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, mọi người cứ ăn uống vui chơi.
Lăng Hàn không hứng thú quan tâm ai, chỉ ngồi trong góc. Hoán Tuyết làm bổn phận thị nữ nhỏ, Lăng Hàn nói cái gì là nàng sẽ đi lấy thức ăn hắn thích.
Những người khác rất hâm mộ, họ có nghe nói chuyện xảy ra lúc trước. Hoán Tuyết đánh bại Trương Bách Xuyên nhị mạch thì nàng ít nhất có thực lực nhị mạch.
Trong thời đại này võ giả là tài nguyên quý giá nhất, dù tu vi cao hay thấp thì thân phận đã cao hơn người một bậc. Nhưng Hoán Tuyết hầu hạ Lăng Hàn như thị nữ, chịu mệt chịu khổ, hỏi sao không khiến người đỏ mắt.
Bữa tiệc tiếp tục, không khí hài hòa, không xảy ra xung đột gì. Lăng Hàn rất ngạc nhiên, không ai đến khiêu khích hắn? Không hợp lý chút nào, vì hắn tự mang vòng sáng hút thù hận.
Bữa tiệc sắp tàn thì Hạ Diệu Âm về phòng, lúc sau trở ra mặt lạnh băng, cửa bị đóng lại, tiếng nhạc ngừng bặt.
- Có chuyện gì?
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người thầm lấy làm lạ lao nhao hỏi thăm, sau đó rung động.
Thì ra Hạ Diệu Âm bị trộm, bị trộm mất một viên Dẫn Mạch đan.
Nghe đồn viên Dẫn Mạch đan đó là quà trưởng thành Hạ Quan tặng cho tôn nữ, giờ bị trộm khiến nàng rất tức giận.
Cửa đóng kín tỏ rõ kẻ trộm nằm trong số bọn họ.
- Thật ngại quá, các vị, cần lục soát thân thể từng người.
Tuy mọi người bất mãn nhưng Hạ gia thế lớn, bọn họ không trêu vào nổi. Hai là họ không có gì chột dạ, không ngại bị soát người để chứng tỏ trong sạch.
Lăng Hàn nhướng mày, có khi nào là âm mưu nhằm vào hắn không?
Khi có người đến soát người, Lăng Hàn không phản đối, chú ý chặt chẽ coi chừng đối phương có thừa dịp này vu oan không.
Bất ngờ là hắn thuận lợi soát người xong.
Là hắn suy nghĩ nhiều sao?
Một thanh âm vang lên:
- Tìm được rồi!
Một nữ nhân đứng bên cạnh Hoán Tuyết, tay cầm cái bình bên trong có một viên đan dược.
Hạ Diệu Âm mới mất một viên Dẫn Mạch đan kết quả soát ra cái bình đựng đan dược nằm trên người Hoán Tuyết, trên đời có chuyện tình cờ vậy sao?
Chắc chắn Hoán Tuyết ăn cắp!
Lăng Hàn nhướng mày, hắn tin tưởng thị nữ nhỏ của mình không phải ăn trộm, đây là vu oan giá họa rõ rành rành.
Lăng Hàn tính sai, hắn không ngờ bia ngắm không phải hắn mà là thị nữ của hắn.
Cái gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, nếu Lăng Hàn nhúng tay vào thì trong tình huống ‘chứng cứ cực kỳ chính xác’ rất có thể kéo luôn hắn vào vũng lầy, người ta sẽ cho rằng hắn mới là chủ mưu.
Nếu Lăng Hàn khoanh tay mặc kệ thì người ta sẽ coi khinh hắn, thuộc hạ của mình cũng không thể cứu, người như vậy mà mơ làm đạo tử?
Chó má!
Lăng Hàn nhìn hướng Lý Trường Đan, là cái kẻ bề ngoài nho nhã này nghĩ ra kế hoạch?
Hạ Diệu Âm hùng hổ đến trước mặt Hoán Tuyết, giơ tay tính tát một cái.