Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3388
Bành bành bành, cơn bão năng lượng trào lên, Cuồng Loạn quân nhao nhao hôi phi yên diệt, Lục Bộ lại như thế nào, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Động tác trong tay Lăng Hàn không ngừng, ném ra từng quang cầu, đây chính là ngưng tụ lực lượng tất cả vị diện của hắn, tương đương với một Nguyên Thế Giới cỡ nhỏ oanh kích, uy năng đương nhiên đáng sợ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong nháy mắt Cuồng Loạn quân bị tai ương ngập đầu, nhất là một quả cầu ánh sáng trong đó còn oanh sát một con quái bạo tạc, để con quái vật này cũng bạo phát ra lực phá hoại của Thất Bộ đỉnh phong, hai cơn bão năng lượng cấp bậc Thất Bộ đỉnh phong va chạm, hoặc chôn vùi, hoặc tăng cường, tạo thành hiệu quả phá hư càng thêm đáng sợ.
Khi Lăng Hàn vung ra mấy trăm quang cầu, toàn bộ Cuồng Loạn quân chỉ còn lại có rải rác không đủ ngàn con.
Lại bị Lăng Hàn giết một chút, gảy ngón tay một cái liền diệt đi một con, trong nháy mắt toàn bộ từ trên bầu trời ngã xuống.
Đến tận đây, Cuồng Loạn quân toàn diệt, thậm chí không có một con xông lên đầu tường.
Trong lúc nhất thời, toàn trường im ắng, chỉ biết dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lăng Hàn.
Anh hùng thiên hạ, trừ hắn còn ai?
Một người, trong lúc giơ tay nhấc chân, ức vạn Cuồng Loạn quân hôi phi yên diệt, như Định Hải Thần Châm, đại sơn bất động.
Chỉ cần có hắn, còn cần tường thành sao?
Một người, có thể so sánh thiên quân vạn mã!
Không giống với Thất Bộ Chí Tôn, ở chỗ này khai chiến, Thất Bộ là phá hư quy tắc, bản thân sẽ tạo thành phá hư đối với thiên địa, chẳng khác gì giúp Cuồng Loạn một tay, bởi vậy, ở trong chiến trường tầng này, chiến lực Thất Bộ của đám người Lâm U Liên, Phong Vô Định còn mạnh hơn Thất Bộ chân chính, dù thực lực của bọn hắn không kịp.
Mà Lăng Hàn càng thêm ngưu bức, một người liền giải quyết một chi đại quân, thực sự là không có người nào.
Lăng Hàn xoay người lại, đối mặt đám người trong tường thành, áo xanh bồng bềnh, phảng phất như muốn theo gió mà đi.
Một mảnh tĩnh lặng, không có người nói được, thần hồn đều bị đoạt.
- Lăng Hàn, cho dù ngươi …
Oanh, Phong Vô Định vừa định mở miệng trách cứ, nhưng toàn trường lại bộc phát ra tiếng hoan hô như lôi động, mỗi người đều giống như bị điên, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Lăng Hàn.
Giờ khắc này, bọn hắn đều coi Lăng Hàn trở thành thần linh, có thể cứu vớt bọn hắn.
Một người đứng ngạo nghễ, tiếp nhận ngàn vạn Thiên Tôn reo hò.
So sánh với đó, vô luận là Lâm U Liên, Ngô Hạo Dương, hay Tân Khí Hổ, Phong Vô Định, Bạch Mễ Phạn, đều ảm đạm phai mờ.
Cái này rất giống đá cuội cùng bảo ngọc, nhìn một chút liền có thể phân biệt ra ai mới là quang huy sáng chói.
Biên quan, có một người Lăng Hàn, là đủ!
Phong Vô Định nhìn ở trong mắt, không khỏi dâng lên ghen ghét vô tận.
Hắn mới là Thiên Mệnh Tử, hắn mới là!
Hiện tại tiếp nhận ngàn vạn người reo hò, ngưỡng mộ, hẳn là hắn, mà không phải Lăng Hàn.
Cũng không chỉ người Nguyên Thế Giới đời này tràn đầy cuồng nhiệt với Lăng Hàn, ngay cả đời trước cũng giống như vậy.
Hắn hận đến cắn răng, trong hai mắt phun ra lửa.
Có dạng thiên đại công lao này, có tác dụng vĩ đại như vậy, còn có ai sẽ đồng ý xử tử Lăng Hàn
Chẳng lẽ, trên đầu của hắn cả đời phải vắt ngang lấy một tòa núi lớn như thế?
Chẳng lẽ, hắn vĩnh viễn phải sinh hoạt ở dưới bóng ma của Lăng Hàn?
Hắn muốn giết người! Giết người! Giết người!
Lăng Hàn đè tay, lập tức, thanh âm của tất cả mọi người biến mất, ai cùng ngửa đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tản ra cuồng nhiệt, phảng phất như chỉ cần Lăng Hàn ra lệnh một tiếng, bọn hắn liền nguyện ý theo Lăng Hàn công thành nhổ trại, thậm chí phản công đại bản doanh của Cuồng Loạn cũng không sợ.
Cái này khiến Phong Vô Định thấy lại suýt chút nữa tức chết, mình dựa vào thân phận Thiên Mệnh Tử, lại thêm uy danh của năm tên Thất Bộ Chí Tôn, thế nhưng chỉ để hạt giống của Nguyên Thế Giới đời trước đoàn kết xung quanh hắn, nghe hắn hiệu lệnh.
Nhưng nhìn Lăng Hàn, chỉ chiến một trận mà thôi, liền thành lãnh tụ không thể tranh cãi.
Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Phong Vô Định.
Phong Vô Định đương nhiên sẽ không sợ, cũng cùng Lăng Hàn đối mặt.
Hai nam nhân “thâm tình” nhìn nhau, vô cùng có khả năng để quần chúng không rõ cho rằng giữa bọn họ có gian tình gì không thể nói, nhưng chỉ cần nhìn sát khí mà bọn hắn phát ra, liền biết hai người này chỉ có một loại quan hệ, cái kia chính là sinh tử đối đầu.
- Phong Vô Định, ta nói qua, hôm nay ngươi phải chết!
Lăng Hàn từ tốn nói.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Giết Phong Tình, giết Dịch Long, giết Hoàng Phong,… mặc dù cái này là tội lớn, nhưng Lăng Hàn cho thấy đủ thực lực, hắn liền có được đặc quyền siêu nhiên quy tắc.
Giơ tay nhấc chân có thể diệt đại quân Cuồng Loạn, nhân tài như vậy quá trọng yếu, tuyệt không phải mấy Tứ Bộ Tam Bộ có thể so sánh.
Nhưng mà, Phong Vô Định liền không giống.
Hắn là Thiên Mệnh Tử, đạt được Nguyên Thế Giới đời trước truyền thừa, là mấu chốt tiêu diệt Cuồng Loạn.
Một cái chỉ có thể chống cự Cuồng Loạn, một cái khác lại có thể tiêu diệt Cuồng Loạn, ngươi nói ai quan trọng hơn?
Cho nên, Lăng Hàn thật muốn giết Phong Vô Định, chuyện kia liền lớn rồi.
Hơn nữa, đám người Lâm U Liên cũng sẽ không cho phép Lăng Hàn làm, tất nhiên sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản.
- Hừ, ngươi cũng xứng!
Phong Vô Định ngạo nghễ nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Cái gì chó má Thiên Mệnh Tử!
Hắn ở thật lâu trước kia cũng không tin Phong Vô Định là Thiên Mệnh Tử gì, bởi vì đối phương không có chỗ nào kỳ lạ.
Đúng vậy, một trăm vị diện xác thực nghiền ép bất luận thiên kiêu nào, giống như mấy người Lâm U Liên cũng chỉ mở ra hai vị diện, nhưng so sánh với Lăng Hàn, một trăm vị diện căn bản chính là cặn bã.
Cho dù để Phong Vô Định đạt đến Thất Bộ, lại có thể địch nổi Cuồng Loạn sao?
Tuyệt không có khả năng!
Ngẫm lại cũng rất đơn giản, Cuồng Loạn tu luyện đồng dạng chưa bao giờ dừng lại, hơn nữa nó đang không ngừng thôn phệ vị diện, thực lực một mực tăng cường, như vậy Phong Vô Định dựa vào cái gì cho là tốc độ tu luyện của mình có thể siêu việt Cuồng Loạn?
Những người khác tu luyện đều có cuối cùng, cho nên mới có thể siêu việt, nhưng đối mặt một tồn tại không có cực hạn, một mực tiến bộ, làm sao siêu việt?
Đây cũng là Thiên Mệnh Tử?
Ta phi.
- Ngươi dám chửi bới ta?
Phong Vô Định lành lạnh nói, hắn thật sự là nhẫn đủ Lăng Hàn.
- Thứ chó má, giết ngươi, nhìn xem lão thiên gia lại sẽ như thế nào!
Lăng Hàn từ tốn nói, thân hình khẽ động, đã đánh về phía Phong Vô Định.
Giết người có trước sau, hiện tại liền đến phiên Phong Vô Định.