Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3355
Lăng Hàn không biết, nếu như hắn bộc phát tất cả ký hiệu cấp bảy, lại thả ra tất cả vị diện, có lẽ có thể ngăn lại một kích, nhưng cái này giá quá lớn, vị diện tan vỡ, tìm chút thời giờ có thể tu trở lại, có chút bị triệt để chôn vùi, vậy thì vĩnh viễn biến mất.
Không thể đón đỡ.
Lăng Hàn muốn xé mở hư không rời đi, nhưng lại có một cái đại thủ dò xét tới, ngạnh sanh đè đại thủ của Phá Nhạc Thiên Tôn xuống.
- Lâm Lạc, lại là ngươi!
Phá Nhạc Thiên Tôn lành lạnh nói.
- Ngươi cũng dám bao che người của Cuồng Loạn, đây là muốn làm phản sao?
- Ha ha, ta là người như thế nào, thiên hạ đều biết, sợ ngươi giội nước bẩn sao?
Thanh âm của Lâm Lạc vang lên, nhưng chân thân lại chưa hiện.
- Không nên quên, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn chặn Cuồng Loạn, ai có thể đạt được hạch tâm vị diện, vậy thì nhìn Tạo Hóa, ngươi đã vượt qua giới hạn!
Sắc mặt của Phá Nhạc Thiên Tôn khó coi, ở trong bọn hắn ước định, xác thực như Lâm Lạc nói, do Thất Bộ đi ngăn chặn Cuồng Loạn, chế tạo cơ hội cho những người khác.
Nhưng vấn đề là, hắn trước cho rằng Phong Vô Định ở dưới Thất Bộ vô địch, vậy dĩ nhiên là không quan trọng, hạch tâm vị diện khẳng này định là của Phong Vô Định.
Hiện tại?
Phong Vô Định lại không phải đối thủ của Lăng Hàn, vậy hắn còn có thể rời đi?
Một khi để Lăng Hàn đạt được hạch tâm vị diện, dựa vào cái này rảo bước tiến lên Ngũ Bộ, có được chiến lực Thất Bộ, thì còn đến đâu?
Giết, nhất định phải giết.
Hắn phát ra tín hiệu, liên hệ đám người Xung Viêm Thiên Tôn, để bọn hắn ngăn cản Lâm Lạc.
Thất Bộ bất tử bất diệt, lại có thể bị đỡ được, thậm chí trấn áp.
- Hôm nay, nghịch tử này phải chết!
Phá Nhạc Thiên Tôn nói, ngang nhiên xuất thủ lần nữa.
Đại thủ của Lâm Lạc y nguyên vươn ra, nhưng vừa nhô ra, lại nghe một thanh âm vang lên:
- Lâm đạo hữu, vẫn là ở một bên nhìn xem đi!
Oanh, cái đại thủ thứ ba ló ra, để chư thiên run rẩy.
Là Xung Viêm Thiên Tôn.
Đại thủ của Lâm Lạc bị cản lại, có thể trở thành Thất Bộ, cái nào không phải thiên tài trong đế vương, bá giả trong thiên kiêu, ai so với ai yếu?
Đại thủ của Phá Nhạc tiếp tục vỗ về phía Lăng Hàn, nhưng vào lúc này, người thứ tư xuất thủ, bành, một quyền đánh vào đại thủ của Phá Nhạc, vỡ nát.
Có thể đánh nát công kích của Thất Bộ? Đó nhất định là Thất Bộ xuất thủ.
Là ai?
Thân hình của Bạch Phạn hiển hiện:
- Phá Nhạc, Xung Viêm, các ngươi quá giới hạn!
- Quá giới hạn?
Phá Nhạc Thiên Tôn cười lạnh.
- Chúng ta tiêu diệt phản đồ, sao là quá giới hạn? Ngược lại là các ngươi, quá mức xử trí theo cảm tính. Nếu như tiểu tử này lại tiến một bước, các ngươi liền đợi hối hận cũng không kịp.
- Không cần dông dài, xuất thủ.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, kia là Bắc Đẩu Thiên Tôn.
Thân hình của hắn hiển hiện, sau đó là Huyền Vũ Thiên Tôn, Bán Nguyệt Thiên Tôn, Thất Bộ đời trước của Nguyên Thế Giới đã ra hết.
Lâm Lạc không khỏi giận dữ:
- Các ngươi cũng quá không có cái nhìn đại cục, thế mà toàn bộ tới, chỉ có ba người Tân huynh, làm sao chống đỡ được Cuồng Loạn?
- Không sao, giết tiểu tử này chỉ cần một cái chớp mắt, chúng ta lại trở về cũng không muộn.
Bắc Đẩu Thiên Tôn từ tốn nói, lộ ra không thèm để ý chút nào.
Phá Nhạc Thiên Tôn cười lạnh, hắn xuất thủ lần nữa.
Hiện tại Thất Bộ đời trước của Nguyên Thế Giới đã ra hết, chỉ bằng Lâm Lạc cùng Bạch Phạn, làm sao chống đỡ được bọn hắn?
Lăng Hàn chết chắc.
Lâm Lạc xuất thủ, nhưng bị Xung Viêm Thiên Tôn ngăn lại. Bạch Phạn xuất thủ, lại có Bắc Đẩu Thiên Tôn ngăn cản.
Còn có ai sao?
Ông, một bóng người hiển hiện, đấm tới đại thủ của Phá Nhạc Thiên Tôn một quyền, bành, đại thủ lập tức vỡ nát.
Cái này... Lại tới một vị Thất Bộ?
Đúng vậy, là Tân Phó.
Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc, Tân Phó lại giúp hắn?
Trước thời điểm ở Ngoại Vực chiến trường, Tân Phó không phải dốc hết sức chủ trương hắn chính là phản đồ sao, mà hắn cùng Tân Khí Hổ lại là đối thủ cũ, bởi vậy, Thất Bộ cực kỳ không có khả năng giúp hắn chính là Tân Phó.
Nhưng sự thật lại là, Tân Phó thực sự ở thời điểm mấu chốt này xuất thủ.
- Tân Phó!
Phá Nhạc Thiên Tôn cắn răng, hắn một mực không hiểu người này, rõ ràng biểu hiện ra địch ý với Lăng Hàn, nhưng lại nhiều lần ngáng chân sau của bọn họ, cách làm để cho người ta khó hiểu.
Tân Phó cười nhạt một tiếng:
- Một cái chớp mắt đã qua, các vị có phải cần phải trở về hay không?
- Hừ, không giết kẻ này, bản tôn thề không làm người!
Phá Nhạc Thiên Tôn quả quyết nói, phân thân của hắn bị Lăng Hàn đánh nổ, đây là vô cùng nhục nhã.
- Chết!
Hắn xuất thủ, không còn là cách không đánh ra một chưởng, mà trực tiếp thẳng hướng Lăng Hàn.
Xung Viêm nhìn Lâm Lạc, Bắc Đẩu nhìn Bạch Phạn, Bán Nguyệt nhìn Tân Phó, còn có ai có thể cứu Lăng Hàn?
- Để cho ta tới lãnh giáo một chút!
Một tiếng cười sang sảng, chỉ thấy một thân ảnh thon dài xuất hiện, đón lấy Phá Nhạc Thiên Tôn.
Oanh, hai người đều vung ra một kích, nhấc lên cơn bão năng lượng đáng sợ.
Người kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, nhưng Phá Nhạc Thiên Tôn cũng bị cản lại.
Cái này... Người tới là ai?
Tất cả mọi người nhìn sang, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chu Hằng, lại là Chu Hằng.
Sau khi sững sờ, mọi người không có ai không lộ ra biểu lộ chấn kinh lại mừng như điên.
Chu Hằng có thể ngăn lại một kích này, nói rõ cái gì?
Hắn đã bước vào Thất Bộ, nếu không Lục Bộ mạnh hơn nữa cũng không chặn được Thất Bộ.
Hiển nhiên Chu Hằng vừa mới rảo bước tiến lên Thất Bộ, cho nên rơi vào hạ phong, nhưng Thất Bộ liền bất tử bất diệt, rơi vào hạ phong lại như thế nào?
Mặc dù mọi người sớm có đoán trước, Chu Hằng rảo bước tiến lên Thất Bộ chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nhìn thấy Chu Hằng thành tựu Thất Bộ, vẫn để đám người khiếp sợ không gì sánh nổi.
Nguyên Thế Giới lại nhiều một tên Thất Bộ, cái này tự nhiên là đại sự để cho người ta mừng rỡ.
- Ngươi rảo bước tiến lên Thất Bộ lại như thế nào, bản tôn một tay liền có thể trấn áp ngươi.
Phá Nhạc Thiên Tôn lạnh lùng nói, đây là lời nói thật, Thất Bộ bất diệt, nhưng thực lực lại vẫn có khoảng cách.
- Vậy lại thêm ta thì sao?
Thanh âm của Sở Hạo cũng ung dung vang lên, hắn dạo bước mà đến, trên thân sôi trào hỏa diễm, như có thể vạn cổ bất diệt.
- Ngươi cũng rảo bước tiến lên Thất Bộ!
Phá Nhạc Thiên Tôn cuối cùng là thần sắc xảy ra biến hóa, đây là hắn không nghĩ tới, ngắn ngủi mấy trăm ức năm, thế mà có hai người yên lặng bước vào Thất Bộ.