Nữ Tiên Vương mỗi người hào phóng, nhìn Lăng Hàn không ngừng quăng mị nhãn, tựa hồ không ngần ngại cùng hắn “đại chiến” một trận chút nào... đương nhiên không phải dùng quyền cước, đao kiếm.
Lăng Hàn chỉ làm như không thấy, hắn tới nơi này không phải vì cưa muội tử.
- Đường thiếu, Lục Ly đến.
Tiệc rượu đang tiến hành, thì một tên hạ nhân đột nhiên đi tới, nói với Đường Viễn.
Nhất thời, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Lục Ly là đối thủ của Đường Viễn, hai vị đại thiếu đấu đến đấu đi, hai phe đều có thắng bại, cũng làm cho ân oán càng kết càng sâu.
- Hắn tới làm gì?
Đường Viễn cười gằn, nhưng lập tức vung tay lên nói.
- Để hắn đi vào, lẽ nào bản thiếu còn sợ hắn!
Rất nhanh, tên hạ nhân kia liền dẫn hai người tới, người đi ở phía trước tràn ngập mùi vị hung hăng, thật giống như chỉ lo người khác không biết hắn là nhị thế tổ, còn kém ở trên mặt viết mấy chữ ta rất trâu bò.
Tên còn lại cực kỳ biết điều, hai mắt trầm thấp nhìn dưới mặt đất, thật giống như con rối, người phía trước đi một bước, hắn cũng đi một bước, bước tiến không có sai lầm mảy may.
Hai người này đều là Tiên Vương, một quấn quanh hai đạo dị sắc, một cái khác là ba đạo.
- Lục Ly!
Đường Viễn nhìn vậy người hung hăng kia, mở miệng nói, hắn rất muốn khống chế tâm tình, có vẻ đại cục nằm trong lòng bàn tay, nhưng không nhịn được toát ra sự thù hận.
Bởi vì lần trước hai người giao chiến, hắn thảm bại, thủ hạ Huyết Chiến Vương không chỉ xung kích trăm thắng thất bại, còn bị đánh giết, cũng làm cho hắn tổn thất một số tiền lớn, để hắn hận Lục Ly đến tận xương.
- Đường Viễn!
Lục Ly cười ha ha, bởi vì hắn ở giao chiến gần đây chiếm được thượng phong, tự nhiên về tâm lý giữ lấy địa vị ưu thế. Hắn nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Đây chính là người ngươi mới tuyển, tên Lý Long?
- Đúng thì làm sao?
Đường Viễn hỏi ngược lại.
Lục Ly không để ý tới Đường Viễn, mà nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Lý Long, đi theo bản thiếu!
Hắn mở miệng liền trực tiếp đào góc tường.
- Theo mặt hàng như Đường Viễn, ngươi chỉ có bị chôn giấu tài năng. Hơn nữa, ngươi biết tiền nhậm của ngươi là chết như thế nào không?
- Bị Huyết Chiến Vương của bản thiếu đánh giết!
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
Lời này tràn ngập uy hiếp, ngươi không theo ta, vậy vận mệnh của ngươi sẽ giống như tên trước, chết ở trong tay Huyết Chiến Vương của hắn.
Đường Viễn tức giận đến cả người run rẩy, hắn chỉ vào Lục Ly:
- Lục Ly, ngươi thật quá mức!
Lục Ly cười ha ha:
- Bại tướng dưới tay, ngoan ngoãn ở một bên đợi đi!
Hắn lại nhìn về phía Lăng Hàn.
- Như thế nào, muốn chết thê thảm, hay vinh dự một đời?
Tất cả mọi người trợn mắt, thứ này cũng quá kiêu ngạo đi, chạy đến trên địa bàn của người khác công nhiên đào góc tường, uy hiếp, quả thực không để Đường thị nhất mạch bọn họ ở trong mắt.
Lăng Hàn không để ý tí nào, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, có phải là thời điểm rời đi thu thập một nhị thế tổ hay không?
- Thật là làm cho ta thất vọng!
Lục Ly lắc đầu.
- Vốn tưởng rằng ngươi là một người thông minh, nhưng bây giờ nhìn xem, quá ngu!
Đường Viễn khống chế tâm tình của mình:
- Lục Ly, ngươi chờ, bản thiếu nhất định sẽ làm cho ngươi nuốt những câu nói này trở về!
Lục Ly xem thường:
- Trước hết để cho tiểu tử này trở thành Huyết Chiến Vương đi, bằng không ngay cả tư cách cùng thủ hạ của bản thiếu chiến một trận cũng không có!
Huyết Chiến Vương có thể chủ động khiêu chiến người không phải Huyết Chiến Vương, nhưng người không phải Huyết Chiến Vương chỉ có thành Huyết Chiến Vương, mới có thể khiêu chiến Huyết Chiến Vương khác.
Đường Viễn lãnh đạm nói:
- Đây là một việc nhỏ, để Huyết Chiến Vương của ngươi rửa sạch cổ chờ đi!
- Muốn trở thành Huyết Chiến Vương cũng không có dễ dàng như vậy, qua cửa ải này lại nói với bản thiếu.
Lục Ly phất tay áo.
- Loại tiệc rượu này thực không có gì hay, nhìn liền chán.
- Đi a!
Hắn xoay người muốn rời đi.
- Tiến vào địa bàn của ta, muốn đơn giản đi ra như thế?
Đường Viễn uy nghiêm đáng sợ nói, nếu để cho đối phương dễ dàng rời đi như vậy, sau này hắn còn có mặt mũi gặp người sao?
- Làm sao, còn muốn lưu bản thiếu lại?
Lục Ly cười gằn.
- A Viên, đoạn hậu!
Người một mực theo sau hắn kia, từ đầu tới đuôi không lên tiếng đứng lại, sau đó xoay người, cheng, trong tay hắn đã có thêm một thanh kiếm, phát ra tiếng vang lanh lảnh, thân kiếm ong ong run run, sát khí lạnh lẽo.
Hắn một người một kiếm, nhưng tỏa ra khí phách để quần hùng lui tránh, phảng phất như chỉ cần hắn không ngã xuống, liền không người nào có thể phá tan phòng tuyến.
- Giết!
Đường Viễn lạnh lùng nói, Lục Ly hắn không dám giết, nhưng thủ hạ lại không vấn đề chút nào, băm thành tám mảnh cũng được.
- Ta đến!
Một tên Tiên Vương trẻ tuổi nhảy ra ngoài, hắn đồng dạng là Tiên Vương tầng ba, tu vi còn cao hơn Đường Viễn, chỉ là cha hắn không sánh được cha của đối phương, bởi vậy hắn chỉ có thể làm tiểu đệ của Đường Viễn.
Xèo, thân hình hắn đập ra, trong tay đã có thêm thanh kiếm, một kiếm phi tiên, cắt tới yết hầu đối phương.
- Nhớ kỹ, ngươi là chết ở trong tay Quách...
Phốc!
Hắn vẫn không có nói xong tên, chỉ thấy đầu mình đã bị gọt bay, máu tươi phun mạnh.
Đánh nhau cùng cấp, một đao chặt đầu.
Đây là thực lực nghiền ép cỡ nào?
Then chốt là, A Viên này quá hung tàn, cha của người bị hắn chém giết kia là một vị Tiên Vương tầng bảy.
Tuy Tiên Vương tầng bảy không thể so với tầng chín, nhưng ở đâu là một tên Tiên Vương tầng ba có thể trêu chọc?
A Viên thu kiếm, hắn nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lẽo, không có một chút tình cảm, phảng phất như hắn xem không phải là người, mà là từng con súc vật đợi làm thịt.
Tất cả mọi người đều bị doạ sợ rồi, cái này nói giết liền giết, không dây dưa dài dòng chút nào, hoàn toàn ngăn chặn mọi người.
Lăng Hàn rất hứng thú nhìn A Viên, trong đầu chiếu lại chiêu kiếm vừa nãy, chỉ nói lực lượng, hắn cũng không phải cường đại đến mức độ nghiền ép, nhưng tốc độ xuất kiếm quá nhanh, đến tình trạng đối thủ của hắn cũng không thể phòng ngự.
Người này, tựa hồ đáng giá chiến một trận.
- Ha ha ha!
Lục Ly cất tiếng cười to.
- Đường Viễn, ngươi còn muốn theo ta đấu? Thực sự là không tự lượng sức, ở trước mặt thủ hạ mới thu này, tên tiểu bạch kiểm của ngươi có thể gánh một kiếm sao?
Hắn nhanh chân mà đi, không người dám cản.
Chờ Lục Ly rời đi, lúc này A Viên mới thu trường kiếm, xoay người, từng bước từng bước, cử chỉ dại ra, thật giống như con rối.
Bình luận facebook