Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2782
- Tiểu thư, nơi này nằm một người.
Thanh âm của một cô gái vang lên ở bên tai Lăng Hàn.
Một lát sau, chỉ nghe âm thanh của một cô gái khác vang lên:
- Vác hắn lên, mang về gia tộc.
- Nhưng mà tiểu thư, lai lịch người này không rõ, hơn nữa người bị thương nặng, có khả năng cực cao đắc tội người nào, bị người đuổi giết mới chạy trốn tới nơi đây, vạn nhất cũng kéo chúng ta vào...
Cô gái thứ nhất khuyên nhủ.
Nhưng tiểu thư kia có vẻ hơi không thích, nghiêm mặt nói:
- Lục Hà, ta bình thường giáo dục ngươi thế nào?
- Há, nên có tấm lòng nhân thiện, thời điểm có thể trợ giúp người, nhất định phải cứu viện.
Cô gái thứ nhất nói, âm thanh có chút thấp, bị phê bình có chút tâm tình suy sụp.
- Vậy còn không nhanh mang người trở lại?
Tiểu thư kia nói.
Ngay sau đó, Lăng Hàn liền cảm giác được người đỡ lên, nhưng là để tiểu tỳ kia hét lên kinh ngạc, bởi vì nàng cảm giác được, toàn thân Lăng Hàn đều mềm nhũn, căn bản không có một khối xương hoàn hảo.
- Bị thương nặng như vậy!
Tiểu thư kia cũng kinh hãi.
- Tiểu thư, bị thương như vậy còn chưa chết, người này hẳn hết sức lợi hại, nếu như hắn không phải người tốt lành gì, sau khi thương thế lành đối phó chúng ta thì làm sao bây giờ?
Tiểu tỳ kia vội vã khuyên.
Tiểu thư kia hơi trầm ngâm, nhân tiện nói:
- Thấy chết mà không cứu, trong lòng bất an.
Tiểu tỳ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đỡ Lăng Hàn đi.
Bởi vì Lăng Hàn vốn là một đoàn xương vỡ cùng thịt rữa, không thể tự mình phát lực, tiểu tỳ không thể làm gì khác hơn là tự mình dùng lực, vác Lăng Hàn ở trên người.
Lăng Hàn thân không thể động, miệng không thể mở, thậm chí con mắt cũng không nháy được, hắn chỉ có thể cảm giác, mấy canh giờ sau, hắn được đưa vào trong một gian phòng, sau đó có đại phu sang đây xem hắn, nhưng trực tiếp tuyên bố cái chết của hắn.
- Tiểu thư, người này bị thương quá nặng, sợ là không sống quá ba ngày.
Đại phu nói như thế.
- Coi như chỉ có ba ngày, cũng phải toàn lực trị liệu.
Tiểu thư kia nói.
Lăng Hàn cảm giác có người đang nối xương cho hắn, nhưng cái này tự nhiên là tốn sức trắng, mảnh vỡ đại đạo trong cơ thể hắn không có nhổ, hắn chính là một phế nhân, thuốc và kim châm phổ thông đối với hắn có thể đưa đến tác dụng gì?
Ngay cả Tiên Vương dược phổ thông cũng uổng phí, nhất định phải cực kỳ cao cấp.
Lăng Hàn đang cố gắng khôi phục khống chế đối với quy tắc thời gian, cho dù chỉ có thể sử dụng một chút xíu, tốc độ khôi phục của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều, sau đó tựa như quả cầu tuyết, khôi phục càng lúc càng nhanh.
Sau ba ngày, hắn vẫn như vậy, không có chuyển biến tốt một chút nào.
Điều này làm cho tên đại phu kia khiếp sợ, một lần nữa kiểm tra cho Lăng Hàn, hắn lần thứ hai nói ra lời tương tự.
- Tiểu thư, người này không sống quá ba ngày.
Sau ba ngày, Lăng Hàn vẫn như cũ, không tốt, không xấu, cũng không chết.
Tiểu thư kia không có để đại phu đến xem nữa, chỉ để Lăng Hàn nằm ở trong phòng, ngược lại nàng gia đại nghiệp đại, không để ý chăm sóc một bệnh nhân.
Thời gian trôi mau, năm năm trôi qua, tiểu thư kia cũng lập gia đình, có điều, gia tộc của nàng chỉ có nàng là người thừa kế, bởi vậy kén rể, mấy năm sau, nàng sinh một đứa con trai, con trai cũng lớn lên rất nhanh, sinh con dưỡng cái.
Lăng Hàn vẫn như vậy, nhưng nếu có cường giả cấp Tiên Vương thấy, thì sẽ phát hiện trong cơ thể Lăng Hàn có một mảnh vỡ đại đạo buông lỏng.
Đây là một tiến bộ bé nhỏ không đáng kể, nhưng chỉ cần nhổ mảnh vỡ này, Lăng Hàn sẽ khôi phục một chút xíu, có thể vận dụng thời gian lưu gia tốc, do đó để hắn khôi phục đi tới quỹ đạo.
Thời gian mấy chục năm với hắn mà nói còn không có nhanh hơn một chớp mắt bao nhiêu, hiện tại hắn tự nhiên biết, lúc trước là vị tiểu thư kia ra ngoài săn bắn, mới phát hiện hắn.
Vị tiểu thư này họ Triệu, tên Ngọc Liễu, vị trí của bọn họ gọi là Quảng Long Trấn, nhưng cụ thể thuộc về nơi nào, điểm ấy Lăng Hàn không biết, bởi vì không có ai sẽ cố ý đến nói chuyện với một xác chết di động, hắn chỉ là thỉnh thoảng nghe người đi ngang qua đề cập.
Hơn năm mươi năm sau, Triệu gia có đời thứ bốn.
Gia tộc này luôn luôn nhân số không thịnh, Triệu Liễu không có anh chị em, chỉ sinh ra một đứa con trai, đời đời đều là con một.
Triệu gia đời thứ bốn gọi Triệu Tân, có ý nghĩ truyền thừa tân hỏa, khai chi tán diệp.
Tiểu gia hỏa mới ba tuổi, rất hiếu động, cả ngày tán loạn khắp nơi ở trong nhà, ngay cả gian phòng Lăng Hàn dưỡng thương cũng không có buông tha, có điều, tiểu gia hỏa cũng không có loạn giẫm ở trên người Lăng Hàn, mỗi lần đi vào, sẽ nhìn chằm chằm Lăng Hàn, chiêm chiếp oa oa nói rất nhiều thứ.
Cái này thành thói quen của hắn, mỗi lần gặp phải chuyện không như ý sẽ chạy tới nói, cuối cùng để Lăng Hàn biết càng nhiều chuyện hơn của Quảng Long Trấn.
Nơi này thượng võ, nhưng cảnh giới phổ biến thấp kém, như Triệu Ngọc Liễu có thể được cho là cao thủ, đạt đến Luyện Thể tầng chín, đã là cao thủ số một số hai của Quảng Long trấn, nhưng Triệu gia kế tiếp mấy đời đều không phải mầm luyện võ, căn bản không có một cái có thể đạt đến Luyện Thể tầng năm, nếu không có Triệu lão thái thái chống đỡ, e là Triệu gia đã xuống dốc không phanh.
Có điều, Triệu Ngọc Liễu đã là lão bà bà tám mươi tuổi, còn có thể chống đỡ bao lâu tự nhiên là một vấn đề, cũng làm cho Triệu gia từ trên xuống dưới có loại hàn ý như mưa gió sắp nổi lên.
Thiên phú võ đạo của Triệu Tân cũng cặn bã, hắn tu luyện ở võ đường, người cùng tuổi đã bước vào Luyện Thể tầng một, chỉ một mình hắn ở cuối, nếu không phải Triệu gia thế lớn, trao đổi một võ đường khác đã sớm khai trừ hắn rồi, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí tinh lực.
Triệu Tân thuộc về loại hình có ý nhưng vô lực, rõ ràng cực kỳ nỗ lực, nhưng thực lực là làm sao cũng không tăng lên được, hắn xem Lăng Hàn là đối tượng tâm sự, bởi vì chỉ có Lăng Hàn mới sẽ không cười hắn, gây áp lực cho hắn, để hắn có thể nói thoải mái.
Chớp mắt một cái, Triệu Tân đã mười lăm tuổi.
Ngày đó, hắn ở võ đường lần thứ hai chịu đến nhục nhã, một thiếu nữ hắn ái mộ đặt bẫy cho hắn, gọi hắn đi rừng cây hẹn hò, kết quả xuất hiện mấy nam sinh khác, bạo đánh hắn một trận.
- Bất tử gia gia, ta đến cùng đã làm sai điều gì?
- Bọn họ mắng ta cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
- Ta có phải thật bị đuổi học hay không?