Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2666
Lần này bọn họ khá là may mắn, không có gặp phải sóng to gió lớn gì, mà lão thuyền trưởng dẫn đường, một đường cũng tách ra hết thảy nơi nguy hiểm, thuyền lớn đi mấy chục năm rốt cục tới Đông Tiên Vực.
Đám người Lăng Hàn lên bờ, trước tiên đi Đan Đạo Thành.
Lên bờ, tốc độ của bọn họ liền gia tốc, hơn nữa Đông Tiên Vực nhỏ hơn Tây Tiên Vực rất nhiều, nhưng không có Truyền Tống Trận vượt quá cương vực, bọn họ vẫn là bỏ ra hơn nửa năm mới đến địa phương.
Cái này là bởi vì Lăng Hàn am hiểu quy tắc Không Gian, bằng không cần thời gian khẳng định là lấy mấy chục hơn trăm năm đo lường.
- Rốt cục lại trở về.
Ở ngoài Đan Đạo Thành, Lăng Hàn cực kỳ cảm khái nói.
- Đi thôi!
Hổ Nữu kéo Lăng Hàn, đi về phía cửa lớn.
- Chưởng tọa!
Thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, vệ binh nơi cửa thành đầu tiên là sững sờ, sau đó hưng phấn kêu lên.
Lăng Hàn gật đầu, lúc trước hắn ly khai cũng đã tiếp nhận vị trí chưởng tọa của Đan Đạo Thành, nhưng công việc hàng ngày vẫn giao cho Tử Thành Đại Sư xử lý thay.
Hắn tiến vào thành thị, rất nhanh, tin tức truyền ra, chưởng tọa đại nhân trở về, nhất thời vô số người đến đây nghênh tiếp.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để ý tới những người thấy sang bắt quàng làm họ này, mà trực tiếp đi tới tầng thứ năm, bái kiến Tử Thành Đại Sư.
- Đồ nhi, ngươi đã về rồi? Kiếm lời bao nhiêu tiền?
Tử Thành Đại Sư vừa thấy Lăng Hàn, mở miệng câu nói đầu tiên liền hiển lộ hết bản sắc của nô lệ tiền tài.
Cái này rất có tác phong của Tử Thành Đại Sư, trong mắt tựa hồ chỉ có hai chữ kiếm tiền, cái gì vinh dự Đan Đạo, ở trong mắt hắn nào có trọng yếu bằng kiếm lời thêm hai khối Tinh Thạch?
Lăng Hàn cười gật đầu:
- Kiếm lời rất nhiều.
Tuy hắn không có thời gian luyện đan kiếm tiền gì, nhưng có một gian cửa hàng đan dược, còn có Lưu Tuấn giúp đỡ hắn làm công, kỳ thực kiếm được cũng không ít. Đương nhiên, so với thành tích hắn cướp sạch hơn trăm Tổ Vương, lại kém hơn quá nhiều quá nhiều.
Tử Thành Đại Sư cười to, sau đó mới quan tâm tới thực lực đan đạo của Lăng Hàn:
- Tiểu tử, Lục Luyện chưa?
Lăng Hàn gật đầu:
- Đã sớm Lục Luyện.
- Vậy lúc nào thì có thể Thất Luyện?
Tử Thành Đại Sư lại hỏi, bộ dáng trên mặt lẽ ra nên như vậy, bởi vì thiên phú đan đạo của Lăng Hàn quá cao, mấy vạn năm đi qua khẳng định đã bước vào Lục Luyện, nhưng Thất Luyện liền không nhất định.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Đã Thất Luyện rồi.
Lúc này Tử Thành Đại Sư mới lấy làm kinh hãi:
- Tiểu tử, ngươi không tệ lắm!
Thất Luyện liền ngang hàng hắn, tiểu đồ đệ này quả nhiên bất phàm, trong thời gian ngắn ngủi như thế liền đuổi kịp mình, vượt qua cũng ngay trong tầm tay.
Hắn không hề có ý đố kị, đồ đệ càng mạnh, tiến cảnh càng nhanh, hắn làm sư phụ đương nhiên càng thoả mãn.
- Vậy dự tính lúc nào có thể Bát Luyện?
Tử Thành Đại Sư tràn ngập kỳ vọng.
Lăng Hàn có chút ngượng ngùng, vị sư phụ này kỳ vọng với hắn tựa hồ có chút thấp a, nếu như hắn nói mình đã Thập Luyện, có thể hù chết lão gia tử hay không? Nhưng hắn không thể lừa dối sư phụ a, để hắn có chút do dự.
- Tiểu tử, không cần ý tứ không tốt, bước đi Bát Luyện này xác thực khó có thể vượt qua, ngươi nhìn sư phụ, đã bị nhốt ở trên cửa ải này mấy trăm triệu năm?
Tử Thành Đại Sư còn tưởng rằng Lăng Hàn đột phá Bát Luyện xa xa khó vời, tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn an ủi Lăng Hàn.
- Lão gia hỏa, Lăng Hàn của Nữu đã sớm Bát Luyện!
Hổ Nữu không nhịn được nói, lão già thối tha này lại dám xem thường Lăng Hàn của nàng.
- Khặc!
Tử Thành Đại Sư sợ hết hồn, vội vàng nhìn Lăng Hàn xác nhận.
- Thật sự?
Lúc này Lăng Hàn mới nở nụ cười nói:
- Xác thực đã Bát Luyện.
Đệt!
Tử Thành Đại Sư cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, ở trước khi Lăng Hàn vẫn không có đột phá Bát Luyện, hắn vạn phần hi vọng đồ đệ có thể nhảy qua, nhưng Lăng Hàn thật đến Bát Luyện, hắn lại có chút mất mát, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị đồ đệ vượt qua.
- Đến, cho lão phu nhìn.
Hắn nói.
Lăng Hàn gật đầu, kỳ thực thiên phú đan đạo của Tử Thành Đại Sư cũng rất mạnh mẽ, không có bước vào Bát Luyện một là Bát Luyện xác thực khó khăn, hai là lão gia tử không có ai ở mặt trước dẫn đường.
Nếu như Tử Thành Đại Sư có thể nhìn quá trình Bát Luyện mấy lần, hắn nhất định có thể bước ra bước đi này.
Lăng Hàn lấy ra một viên đan dược Tứ Tinh, bắt đầu Luyện Linh.
Hiện tại ở trước Thập Luyện, hắn hầu như có thể bảo đảm trăm phần trăm tỷ lệ Luyện Linh thành công, bởi vậy đồng dạng là Bát Luyện, Cửu Luyện, hắn tự nhiên không muốn lãng phí ở trên đan dược cấp thấp.
Nhất Luyện, Nhị Luyện... Thất Luyện!
Đến Thất Luyện, Lăng Hàn hơi dừng lại một chút, sau đó mới bắt đầu Bát Luyện.
Vẻ mặt của Tử Thành Đại Sư không khỏi trở nên nghiêm túc, Bát Luyện là bậc cửa hắn vẫn không thể vượt qua, để người đứng xem như hắn căng thẳng hơn cả Lăng Hàn, song quyền không tự chủ được xiết chặt.
Nhưng động tác của Lăng Hàn như nước chảy mây trôi, không có chút trì độn nào, thật giống như ở dưới tay hắn, Luyện Linh chỉ là một bước đi ngang qua, dễ dàng.
Rất nhanh, hắn liền thu công, mà trên đan dược thì lại có thêm đạo kim văn thứ tám.
Bát Luyện!
Tử Thành Đại Sư chỉ cảm thấy trái tim thịch thịch nhảy đến lợi hại, nhưng một lúc sau, hắn liền lộ ra nụ cười, sau đó cười ha ha, tựa như có thể chấn động bầu trời.
- Đồ đệ tốt! Đồ đệ tốt! Đồ đệ tốt!
Hắn liên tục nói, lão lệ tung hoành.
Đồ đệ thành công vượt qua sư phụ, để hắn kích động lại hưng phấn, đương nhiên cũng có chút cảm khái.
Chúng nữ nhìn nhau nở nụ cười, Nữ Hoàng mở miệng:
- Lão giả, trình độ của phu quân cũng không chỉ Bát Luyện!
Lời kia vừa thốt ra, Tử Thành Đại Sư không khỏi run lập cập.
Cái… cái gì? Bát Luyện còn không phải phần cuối?
Tiểu tử ngươi sẽ không Cửu Luyện chứ?
Tử Thành Đại Sư thực sự là sợ hết hồn, Bát Luyện hắn còn có thể tưởng tượng, bởi vì hắn cách bước đi này kỳ thực cũng không xa, nhưng Cửu Luyện, vậy thì thật là lĩnh vực hắn xưa nay chưa có tiếp xúc tới, tràn ngập thần bí.
- Tiểu tử, ngươi sẽ không nói cho lão phu, ngươi còn có thể Cửu Luyện chứ?
Hắn hỏi.
Lăng Hàn nguyên bản không dự định nhanh như vậy nói cho lão gia tử chân tướng, chỉ lo lão gia tử không tiếp thu nổi, cái này có chút quá kích thích. Nhưng nếu lão gia tử hỏi, hắn không thể làm gì khác hơn là gật gù:
- Có thể.
Tử Thành Đại Sư nhất thời ngoác mồm lè lưỡi, ngây người như phỗng.