Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2447
- Hiện tại khu vực trung lập này còn có áp chế cảnh giới, Thăng Nguyên Cảnh trở xuống mới có thể thông qua, cấp số như Tiên Vương, cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.
- Trước đó vài ngày, dị vực khiêu khích, muốn cho thế hệ tuổi trẻ của hai bên giao thủ, những lão gia hỏa chúng ta suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể để người trẻ tuổi rèn luyện một chút, biết dị vực mạnh mẽ và đáng sợ, liền đồng ý.
- Thủ đoạn của ngươi ngược lại không tệ, nhưng những ngày qua không thể tìm thấy ngươi, quên đi, mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng không có ý định truy hỏi.
- Nếu ngươi xuất quan, hơn nữa còn đột phá Tiên Phủ, liền đi nơi đó vì Tiên Vực ta ra một phần lực.
Nếu như trước Lăng Hàn không biết có sự tình Hắc Ám chi triều, hiện tại khẳng định nghe như rơi vào trong sương mù, nhưng hiện tại rõ ràng biết Vạn Cổ Tiên Vương đang nói cái gì, cũng biết chiến tranh hai giới lại xảy ra biến hóa.
Đường nối hai giới lại xuất hiện khu vực trung lập?
Nếu như khu vực này không ngừng mở rộng, hơn nữa còn có thể để cho người càng mạnh mẽ tiến vào, vậy có phải là Tiên Vực không xong rồi sao?
Lăng Hàn thầm nghĩ, liền vội vàng nói:
- Vãn bối nguyện vì Tiên Vực ra một phần lực.
- Được, đi thôi.
Vạn Cổ Tiên Vương phất phất tay.
- Tín phù thân phận của ngươi có thể mở ra Truyền Tống Trận, điểm truyền tống duy nhất chính là ở phụ cận đường nối hai giới… ha ha, xem ra ngươi đã sớm biết sự tình Hắc Ám chi triều.
- Đúng, vãn bối biết.
Lăng Hàn khom người nói.
Vạn Cổ Tiên Vương gật gù, nhìn Lăng Hàn chăm chú:
- Tiểu tử ngươi cũng thật là có nghị lực, lại bỏ qua chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên. Nếu như đổi lại ta năm đó, sẽ có dũng khí như vậy sao?
Hắn tinh thần hơi hoảng hốt, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn không cách nào quyết đoán.
Phải biết Tiên Vương là cực kỳ quả quyết, nhưng hiện tại lại do dự, có thể thấy được Lăng Hàn sẵn lòng bỏ qua chín đạo Thiên Địa Bản Nguyên là một sự tình quả đoán lớn đến mức nào.
- Ha ha ha ha!
Vạn Cổ Tiên Vương đột nhiên cười to, mắt thả dị thải.
- Ta do dự lâu như vậy, đã nói rõ vấn đề. Người trẻ tuổi, ta cực kỳ yêu quý ngươi, đến đường nối hai giới, ta muốn tận mắt nhìn ngươi, giúp ngươi nhanh chóng tăng cao tu vi, nói không chắc ngươi sẽ sáng tạo tương lai.
- Đi thôi.
Lăng Hàn khom lưng thi lễ một cái, sau đó lui ra gian phòng.
Hắn suy nghĩ một chút, ngược lại bốn người Vũ Hoàng là lấy thần hồn đi tới thời gian bí cảnh, ở nơi nào cũng có thể, vì lẽ đó, hắn cũng không trở về, trực tiếp mang theo đám người Lăng Hỏa đi tới nơi cửa truyền tống.
Đưa ra tín phù thân phận, mười một người liền tiến vào Truyền Tống Trận, một đạo lực lượng huyền diệu to lớn cuốn qua, bọn họ liền đến một địa phương mới.
Đây là một cánh đồng hoang vu, khắp nơi là hài cốt, nhưng hình dạng quái lạ, còn ở lửa thiêu đốt.
Lăng Hàn nhìn thật cẩn thận, kia không phải là quy tắc hỏa diễm, mà là Đạo hỏa!
Người chết Đạo tiêu, nhưng có tồn tại mạnh mẽ quá đáng, tuy thần chết, nhưng thân vẫn còn, bất quá thiên địa không đồng ý nhân vật mạnh mẽ quá đáng quấy rầy thế gian, sẽ lấy vô thượng Đạo hỏa thiêu sạch hài cốt của cường giả như vậy.
Hiện tại chính là như thế, thiên địa rèn luyện di cốt của cường giả như vậy.
- Đây là thi thể của cường giả dị vực.
Bên cạnh Truyền Tống Trận, có một lão giả ngồi xếp bằng, hắn nếp nhăn đầy mặt, bề ngoài xấu xí, không có một chút xíu khí tức cường hãn.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn, nhưng bỗng nhiên bay lên một luồng hàn ý vô tận, chỉ cảm thấy chỉ cần lão giả này chuyển qua một ý nghĩ liền có thể để hắn hóa thành hư vô.
- Người trẻ tuổi, mục đích của ngươi chính là cứ điểm ở cuối cánh đồng hoang vu.
Lão giả nói.
- Chúng ta Tiên Vực ở phần cuối của giới này xây dựng một cứ điểm, bày xuống siêu cấp đại trận, lấy chống đỡ dị vực xâm lấn. Nhưng tình cờ vẫn sẽ có nhân vật mạnh mẽ lén lút che đậy đi vào, cánh đồng hoang vu này liền thành chiến trường thứ hai.
Lăng Hàn chỉ có phần gật đầu, lão giả này tất nhiên là một vị Tiên Vương, e là Tiên Vương cấp cao, bằng không cũng không có tư cách tọa trấn nơi này, tùy tùy tiện tiện đã bị đánh giết thành cặn bã.
Hắn tò mò đánh giá bốn phía, đây là chiến trường thứ hai của Tiên Vực cùng dị vực, cũng là đạo phòng tuyến cuối cùng, một khi để dị vực đột phá nơi này, liền có thể tiến quân thần tốc, tiến vào trong Tiên Vực rộng lớn.
Hiển nhiên đạo phòng tuyến này cũng không phải vững như núi, bởi vì trong Tiên Vực kỳ thực đã bị dị vực ăn mòn một đám lớn, điều này cũng có thể lý giải, chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, nào có ngàn ngày đề phòng cướp.
- Tiền bối, vãn bối đi trước.
Lăng Hàn chắp tay hành lễ, sau đó nhanh chân đi tới, bắt đầu xuyên qua cánh đồng hoang vu.
Bước vào cánh đồng hoang vu, Lăng Hàn lập tức phát hiện có cuồn cuộn khí tức đáng sợ vọt tới, hóa thành ác quỷ dữ tợn, muốn ăn mòn linh hồn của hắn.
Hắn tâm thần bất động, chỉ nhanh chân mà đi.
Nếu lão giả kia để hắn vượt qua, vậy nói rõ nơi đây khẳng định không có nguy hiểm.
Quả nhiên, những ác quỷ này chỉ có thể ở trước người hắn, nhưng không cách nào tiến thêm một bước nữa, thật giống như có tầng một bình phong vô hình bảo vệ Lăng Hàn.
Lăng Hỏa cùng chín người khác đều như thế, bọn họ là Thiên Địa Bản Nguyên biến thành, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng thương tang, tự nhiên không thể bị dễ dàng doạ sợ.
Trong cánh đồng hoang vu khắp nơi là thi thể, bởi vì đây là hậu phương lớn của Tiên Vực, vì lẽ đó nơi này tự nhiên không nhìn thấy thi thể của cường giả Tiên Vực, khẳng định đã được xử lý thích đáng. Nơi này tất cả đều là di cốt của cường giả dị vực, cơ bản chia làm hai loại.
Một loại là hình người, nhưng mọc ra hai hcân giống như móng bò, đầu mọc hai sừng, có đuôi sau. Một loại khác là hình dạng của côn trùng, sinh sáu chân, có hai cánh, trên chân còn có xước mang rô, toả ra hàn quang.
Hai loại hình thái này... Đều rất quen thuộc.
Lăng Hàn từng ở trên hải đảo gặp qua cái gọi là Tiên Linh, chính là hình tượng hình người mọc sừng có đuôi, mà ở trong một bí cảnh, hắn cũng nhìn thấy phế chi của dị vực Thiên Tôn, chính là chân sâu mọc ra xước mang rô.
Trong lòng hắn có một loại suy đoán, hình người mọc sừng có đuôi, chính là nhân loại đối ứng ở dị vực, mà hình thái côn trùng hẳn là đối ứng mãnh thú.
Quả nhiên là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Lăng Hàn cảm khái, một bên nhanh chân mà đi.