Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2332
- Hoan nghênh Thánh Tử đại nhân.
Người Liễu gia đều cung kính hành lễ.
Tuy bọn họ là hậu nhân của Ngự Hư Tiên Vương, nhưng huyết mạch quá xa, hơn nữa còn là một kỹ nữ sinh, tự nhiên càng không có sức lực.
Vu Lan Phong Hoa không để ý chút nào, loại tình cảnh này hắn thực sự là nhìn nhiều lắm rồi, căn bản không thể để hắn phát lên lòng hư vinh. Hắn tùy ý gật gù nói:
- Cuồng nhân kia ở đâu?
- Ta mang ngài đi!
Liễu Hóa Sơn vội vàng nói.
Do Liễu Hóa Sơn dẫn đường, người Liễu gia tôn kính đi theo, mênh mông cuồn cuộn giết về phía nơi ở của Lăng Hàn.
Lại dám uy hiếp Liễu gia? Kháo, không làm thịt ngươi thì làm thịt ai.
Thôn trấn tuy lớn, nhưng không chịu nổi mọi người đều là cường giả cấp bậc Trảm Trần, bởi vậy, chỉ nửa nén hương thời gian, mọi người liền đến trước gian phòng của Lăng Hàn.
Tiểu lâu này cao ba tầng, Lăng Hàn liền ở lầu ba.
- Cuồng đồ lớn mật, còn không mau cút ra!
Người Liễu gia lập tức kêu gào.
Hiện tại bọn họ rất có sức lực.
- Không đến một tháng, các ngươi cũng đã hoàn thành sự tình sao?
Âm thanh của Lăng Hàn từ trên lầu truyền xuống.
- Nói chuyện viển vông!
- Hôm nay chính là thời điểm chém đầu ngươi!
- Còn không mau lăn xuống gặp Thánh Tử đại nhân!
Người Liễu gia mồm năm miệng mười nói.
Thánh Tử?
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, chuyện này lại dẫn một tên Thánh Tử của Ngự Hư Giáo lại? Xem ra, Liễu gia vẫn là rất trọng yếu. Hắn mở cửa sổ ra, ánh mắt quét qua, lập tức ngưng ở trên người Vu Lan Phong Hoa.
Nam nhân này thật giống như tự mình mang vầng sáng, vô luận là ở đâu cũng như hạc đứng trong bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
Vu Lan Phong Hoa cũng nhìn về phía Lăng Hàn, ánh mắt hơi nhảy một cái, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn lại từ trên người của Lăng Hàn cảm giác được thấy lạnh cả người, để tim hắn hơi đâm nhói, thật giống như gặp phải kình địch.
Khả năng sao?
Hắn là người nào?
Đế trong Đế, đệ tử của Ngự Hư Tiên Vương, đồ tôn của Phong Tình Thiên Tôn, thân phận hiển hách như vậy, hỏi thế gian còn có ai có thể so sánh?
Lẽ nào đối phương là Thiên Hồn cảnh trong Đế giả đỉnh cấp?
Nhất định là như vậy.
- Hừ, quỳ xuống, tự phế hai tay hai chân, có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Hắn lạnh nhạt nói, cho dù cảm giác được áp lực, hắn vẫn tràn ngập tự tin với mình, cho rằng nếu khai chiến, hắn tất là người thắng sau cùng.
Lấy yếu thắng mạnh, đây là chuyện hắn thích nhất.
Lăng Hàn cười ha ha, sau đó phun ra hai chữ:
- Ngốc bức!
Ngốc bức?
Vu Lan Phong Hoa sững sờ, sau đó không thể tin tưởng.
Đây thực sự là một tên Đế giả sao, nói chuyện lại không thận trọng như vậy, quả thực là mất mặt a.
Hắn không khỏi siết nắm đấm, năng lực tự kiềm chế ở trước mặt Lăng Hàn tựa hồ trở nên không đỡ nổi một đòn. Hắn hô hấp thật sâu mấy lần, lúc này mới đè xuống lửa giận:
- Tôn nghiêm của Ngự Hư Giáo ta, không cho bất luận người nào chà đạp. Nếu cho ngươi đường sống không đi, vậy không thể làm gì khác hơn là đưa ngươi xuống Địa phủ.
- Ngươi đây là từ đâu tới tự tin a?
Lăng Hàn cắn quả táo ăn, có vẻ cực kỳ tùy ý.
- Con người của ta, rất thích giẫm cái gọi là thiên tài, xem ngươi ngứa da, có phải là thích ăn đòn không?
- Muốn chết!
Vu Lan Phong Hoa hừ một tiếng, xèo, thân hình hắn bay lên không, giết tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn tay phải ngưng quyền, đánh tới Vu Lan Phong Hoa.
Oành, hai người ra một đòn, nhất thời nguyên lực oanh kích đến cùng một chỗ, hình thành cuồng phong, quy tắc vô tận dật động, hóa thành lưỡi dao sắc không gì không xuyên thủng, oành oành oành, trong nháy mắt liền oanh tất cả vật thể xung quanh thành cặn bã.
Bởi vì Lăng Hàn vào ở, cư dân phụ cận đã sớm rời khỏi, nhưng vẫn có rất nhiều người theo Vu Lan Phong Hoa lại đây, bị những lưỡi dao sắc này quét qua, nhất thời chết mất một đám lớn.
Liễu Hóa Sơn không khỏi run cầm cập, nét mặt già nua co giật không ngớt.
Xong đời, xong đời, người theo tới nơi này đều là trụ cột vững vàng trong gia tộc, bây giờ lại bị một đòn hầu như diệt hơn nửa, đối với Liễu gia mà nói chính là trọng thương, mấy trăm triệu năm cũng không nhất định khôi phục được nguyên khí.
Làm sao Vu Lan Phong Hoa đến rồi vẫn là kết quả như thế?
Lúc này Vu Lan Phong Hoa là kinh ngạc chân chính.
Lăng Hàn lại là Âm Hồn cảnh, so với mình còn thấp hơn một cảnh giới nhỏ.
Làm sao có khả năng!
Tu vi thấp hơn mình, lại còn cho hắn cảm giác ngột ngạt như gặp đại địch, thậm chí có thể đỡ lấy một đòn của hắn.
Tại sao có thể có yêu nghiệt như vậy?
- Ta chính là Vu Lan Phong Hoa.
Hắn trầm giọng nói, đối với người Liễu gia gặp tai vạ hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn một chút.
Hậu nhân của Ngự Hư Tiên Vương thực quá nhiều, loại huyết mạch này xa tới có thể bỏ qua không tính, xuất thân lại thấp hèn, chết sống đương nhiên không cần quá mức lưu ý.
- Lăng Hàn.
Lăng Hàn từ tốn nói, trong ánh mắt lướt qua vẻ thận trọng.
Vu Lan Phong Hoa cho hắn lực áp bách không kém Kỷ Vô Danh, có điều Vu Lan Phong Hoa là Địa Hồn, còn cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ, như thế so sánh, liền có thể nhìn ra Vu Lan Phong Hoa không bằng Kỷ Vô Danh.
Cũng đúng, Tiên Vương tầng chín chuyển thế trùng tu, ngoại trừ loại người được trời cao chăm sóc như Lăng Hàn, người khác sao có thể so sánh?
- Lăng Hàn? Lăng Hàn?
Vu Lan Phong Hoa lẩm bẩm vài tiếng.
- Ta nhớ kỹ ngươi.
- Không cần không cần.
Lăng Hàn vội vã xua tay.
- Ta không có thói quen để nam nhân nhớ kỹ.
- Lắm lời!
Vu Lan Phong Hoa sầm mặt lại, tay phải giơ lên, thật giống như trong tay có món đồ gì, một thanh kiếm trong suốt hiện ra.
- Có thể ngăn ta trăm chiêu, liền tha cho ngươi một mạng.
Hắn nói.
Tuy Lăng Hàn chặn một đòn của hắn, nhưng hắn vẫn tràn ngập ý nghĩ tất thắng với mình, có điều hắn đối với Lăng Hàn cũng không dám có bất luận xem thường gì, ngay cả chuẩn Tiên Khí cũng tế ra.
Nếu không, hắn không chắc ở trong một trăm chiêu có thể đánh giết Lăng Hàn.
- Đùa với ngươi chơi.
Lăng Hàn thấy hàng là sáng mắt, hắn cũng muốn biết sức chiến đấu của mình bây giờ đạt đến trình độ thế nào.
- Giết!
Thân hình của Vu Lan Phong Hoa đập ra, lóe lên, ba đạo Phân Hồn cùng xuất hiện, phân từ ba phương hướng đánh úp về phía Lăng Hàn, bản thể thì vung vẩy chuẩn Tiên Khí chém tới.
Chỉ là bốn người, lại có một loại đại khí như thiên quân vạn mã cũng không sánh được, tùy tiện người nào cũng có thể đánh tan thương vũ, độc đoán Càn Khôn.
Lăng Hàn không có sử dụng Phân Hồn, nhưng tế Tiên Ma Kiếm ra, giết tới Vu Lan Phong Hoa.