Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2224
- Tuyết Nghiên mấy lần thoái thác việc kết hôn với Tam Trưởng lão đều không có kết quả, đối với Nguyễn Đông Tương tự nhiên cực kỳ lãnh đạm.
- Nguyễn Đông Tương ghi hận ta, liền dùng Thất Hoa Thất Độc Chưởng trọng thương ta, muốn ta ở trong thống khổ tử vong.
- Sau khi Tuyết Nghiên biết được, liền dẫn ta rời Tinh Nguyệt Tông.
- Vì tránh né lần theo, chúng ta dọc theo đường đi đều cẩn thận từng li từng tí che giấu hành tung, nhưng đi tới nơi này, thương thế của ta đã đến trình độ không thể nào khống chế, liền không thể không dừng lại.
- Tuyết Nghiên biết được nơi này có vị Đại Đan Sư, liền đi làm thị nữ, dùng thời gian hai năm cuối cùng thu được cơ hội tiếp cận đan phòng, thay ta ăn trộm Bất Tử Đan.
- Tất cả những thứ này đều bởi vì ta!
- Tuyết Nghiên vô tội, các ngươi muốn thế nào đều được, đều trút lên người ta!
- Ô ô ô, thật đáng thương!
Tiếng nức nở vang lên, chỉ thấy Phó Nhạc đã lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Chuyện này... Thật khuếch đại.
Mấy người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vị nhị thế tổ này thức quá đa sầu đa cảm, mới vừa rồi còn hận không thể xé bụng người ta ra thu hồi Bất Tử Đan, nhưng hiện tại vì cố sự ái tình của người ta mà khóc bù lu bù loa.
- Này này này, ngươi quá khuếch đại đi?
Lăng Hàn vỗ vỗ vai của Phó Nhạc.
- Ô, ngươi không cảm thấy rất cảm động sao?
Phó Nhạc nức nở.
- Là có chút, nhưng cũng không đến nỗi như thế chứ.
Lăng Hàn rùng mình, chỉ cảm thấy người này đầu thai sai, đa sầu đa cảm như vậy, phải làm nữ nhi a.
Chí ít một nữ nhân cảm động như vậy còn hợp lý, hẳn là không có người sẽ nói cái gì.
- Ô ô, thật đáng thương, quá đáng thương!
Phó Nhạc không coi ai ra gì, tự nhiên cảm động.
Điều này làm cho Quách Minh có chút không nói gì, tuy hắn là người trong cuộc, tình cờ cũng thổn thức, nhưng nam nhi không dễ rơi lệ, làm sao có khả năng khóc thành như vậy? Đừng nói là hắn, ngay cả Liễu Tuyết Nghiên cũng không có khóc thảm qua như vậy.
- Này, ngươi muốn mất mặt tới khi nào?
Lăng Hàn thở dài.
- Không nên quấy rầy ta, để ta khóc nhiều một chút.
Hổ Nữu thiếu kiên nhẫn, đùng, chính là một cước đạp tới, nhất thời đá bay Phó Nhạc, đập nhà lá ra một lỗ thủng, sau đó trong nháy mắt liền hóa thành một điểm đen nhỏ.
Em bé đáng thương.
- Minh ca!
Chỉ nghe một tiếng gọi to duyên dáng, tràn ngập cấp bách, sau đó một cô gái liền xông vào.
Chính là “cô gái yếu đuối” trước gặp phải đoàn người Lăng Hàn, Liễu Tuyết Nghiên.
Phát hiện trong phòng có mấy người, hơn nữa mỗi người đều là khổ chủ, Liễu Tuyết Nghiên không khỏi tái mặt.
Đây là sự việc đã bại lộ, tìm tới cửa sao?
- Việc này không quan hệ tới Minh ca, đều là ta làm, muốn róc xương muốn giết, đều để ta gánh!
Nàng lớn tiếng nói.
- Không, là bởi vì ta, ta đến gánh!
Quách Minh cũng cướp lời nói.
- Là ta!
- Không, là ta!
Hai người đều tranh nhau hánh trách nhiệm, phu thê tình thâm.
Lăng Hàn không khỏi lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi ngốc a, còn muốn một mình gánh trách nhiệm, khẳng định là hai cái cùng một chỗ bắt đi.
- Không, ngươi không thể như vậy!
Vợ chồng Quách Minh đồng thời lắc đầu, đầy mặt sợ hãi.
- Tuyết Nghiên, đời sau chúng ta lại làm vợ chồng.
- Được, Minh ca!
Đôi tiểu tình nhân nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng loạt ra tay, vỗ tới đỉnh đầu của mình, muốn phá vỡ thức hải tự sát.
Lăng Hàn đưa tay nhấn một cái, vù, một nguồn lực lượng phun trào, để động tác của hai người đều ngừng lại.
- Ta nói các ngươi cũng quá mạnh động đi?
Hắn thở dài.
- Ta lại không nói đến bắt các ngươi.
Hả.
Vợ chồng Quách Minh nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy hồi hộp, suýt chút nữa liền chết oan.
Lăng Hàn không nói gì, các ngươi vui mừng cái len sợi a, nếu không phải hắn ra tay, hai người các ngươi đã chết.
Làm sao để hắn gặp phải người như vậy chứ?
- Cái độc thương này, ta có thể giải được.
Lăng Hàn trầm ngâm chốc lát mới nói.
- Thật sự?
Vợ chồng Quách Minh đồng thời kinh ngạc thốt lên, đều không thể tin được.
Lăng Hàn gật gù hỏi:
- Nguyễn Đông Tương kia hẳn là Phân Hồn Cảnh a? Thiên Hồn hay Địa Hồn.
- Địa Hồn!
Liễu Tuyết Nghiên lập tức nói, nhất thời nhiều hơn mấy phần tự tin với Lăng Hàn.
Nếu như là Tiên Phủ Cảnh ra tay, Lăng Hàn liền không thể ra sức, nhưng Phân Hồn, cảnh giới lớn tương đương, Lăng Hàn còn có Mộc Chi Bản Nguyên, đây là lực lượng bổn nguyên sinh cơ mạnh nhất, trên lý thuyết có thể trị tất cả thương thế.
Trên đời này sự tình cần người hỗ trợ rất nhiều, Lăng Hàn không phải kẻ ba phải, sẽ không quản việc không đâu, nhưng nếu chuyện này để hắn gặp phải, vậy hắn cũng sẵn lòng ở trong phạm vi mình đủ khả năng giúp đỡ một chút.
- Ô ô ô, quá đáng thương, nhất định phải trợ giúp bọn họ.
Phó Nhạc lại trở về, con mắt đã sưng lên.
Cái tên này thật không thể cứu.
Lăng Hàn nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn triển khai công pháp thay hắn trị liệu.
- Được, được!
Liễu Tuyết Nghiên vội vàng gật đầu, nếu như Lăng Hàn có ác ý, vậy căn bản không cần phiền phức như vậy, trực tiếp ra tay là được, nàng không có thủ đoạn phản kháng gì.
- Ngươi cũng đi ra ngoài!
Lăng Hàn nói với Phó Nhạc.
- A, ta cũng phải?
Phó Nhạc có chút ngây ngốc.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài!
Hổ Nữu ra tay, xách Phó Nhạc lên, đùng đùng đùng liền đi ra ngoài.
Đuổi người ra ngoài, tự nhiên là vì phòng ngừa lộ ra bí mật của Hắc Tháp.
Lăng Hàn một chưởng đánh ngất Quách Minh, sau đó mang theo đối phương tiến vào Hắc Tháp, lực lượng thời gian lưu chuyển, trong Hắc Tháp thời gian lấy ngàn lần gia tốc.
Hắn bắt đầu trị liệu Quách Minh, phát động lực lượng Mộc Chi Bản Nguyên, tiến vào trong cơ thể đối phương, từng chút trừ đi độc tính.
Nếu như Lăng Hàn cùng Nguyễn Đông Tương trực tiếp giao thủ, như vậy có khả năng hắn ở trong mấy trăm chiêu liền có thể giết đối phương, nhưng muốn trừ đi độc tính của đối phương ở trong người Quách Minh, vậy sẽ không có đơn giản như vậy.
Một câu nói, phá hoại dễ dàng hơn kiến thiết.
Cái này chỉ có thể dựa vào công phu mài, hơn nữa bởi vì bản thân Lăng Hàn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, đối với sống và chết có lĩnh ngộ vượt qua Phân Hồn Cảnh phổ thông, nếu không thì, đại bộ phận Võ Giả chỉ có thể giết người đánh nhau, bảo bọn họ cứu bệnh trị người?
Xin nhờ!
Thời gian như bay, chớp mắt ở trong Hắc Tháp liền qua ba năm, Lăng Hàn rốt cục thu tay, thở phào nhẹ nhõm.
Độc tố trong người Quách Minh đã bị hắn diệt sạch.
Hắn lộ ra nụ cười nhạt, trong quá trình này, hắn vận dụng Mộc Chi Bản Nguyên lại nhiều hơn mấy phần lý giải.
Vừa cứu người, bản thân lại có đạt được, quả nhiên, ông trời sẽ không bạc đãi người tốt.