- Mà hắn... Cũng vậy!
- Tiên Vương cửu trọng, một bước liền bước lên trời. Nhưng nếu như vừa vào Tiên Vương liền có thể nắm giữ vạn pháp của thiên hạ, vậy nói không chừng Tiên Vương nhất trọng liền có thể giết chết Tiên Vương tam trọng!
Nếu như nói ra lời này, sẽ bị người ta cười ngạo.
Người nào không biết, Tiên Vương cửu trọng thiên, đẳng cấp nghiêm ngặt. Nhị trọng thiên tuyệt đối nghiền ép nhất trọng thiên. Tương đương với Phân Hồn đánh Trảm Trần, đó chính là lão tử đánh con trai, con trai chỉ có phần bị đánh.
Hiện tại lại còn nói Tiên Vương nhất trọng thiên không chỉ có thể đánh bại tam trọng thiên, thậm chí còn có thể giết chết. Không phải lúc này đây sẽ khiến người ta cười ngạo sao?
Lăng Hàn lại hoàn toàn không có ý định cười. Kiếp trước của Kỷ Vô Danh nhất định là Tiên Vương. Hơn nữa còn là Tiên Vương cao giai. Hiện tại hắn lại chuyển thế, không phải vì mạnh nhất thì là cái gì?
Hắn chỉ dựa theo ý nghĩ của mình suy đoán, lại vừa vặn đoán mò.
Trong lòng Lăng Hàn dâng lên chiến ý hừng hực. Hắn nhất định phải đánh bại người này.
Đường đường chính chính đánh bại, mà không phải là mượn lực của Hắc Tháp, hay là lấy độc của quả trúc xanh đốm đỏ giết chết.
Người này... Có thể khiến cho ý chí võ đạo của hắn thăng hoa.
- Lúc này mới đúng.
Tiểu tháp gật đầu, đưa ra sự tán thành đối với suy nghĩ của Lăng Hàn.
- Không nên lén nhìn ý nghĩ của ta, đồ tháp biến thái nhà ngươi!
- Nếu không có liên kết cùng thức hải của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý nhìn ý nghĩ dơ bẩn này của ngươi chắc?
Tiểu tháp phản kích.
Lăng Hàn không tiếp tục để ý tới tiểu tháp. Hắn cũng bước về phía bia đá đại đạo chân giải, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tìm hiểu.
Có Lăng Hàn dẫn đầu, nữ hoàng, Hổ Nữu cũng đi tới. Hắn lại thả Nhu Yêu Nữ ra. Thêm ba người Nghiêm Tiên Lộ nữa, tất cả đi tới trước tấm bia đá. Chỉ là ba người Nghiêm Tiên Lộ vẫn còn tràn ngập kiêng kỵ, rất sợ Kỷ Vô Danh sẽ trở nên hung bạo làm khó dễ.
Hình như cảm ứng được ý nghĩ của ba người, Kỷ Vô Danh đột nhiên xoay đầu lại, nhếch miệng cười. Sơn Quý Đồng và Lao Tùng sợ đến đến mức thiếu chút nữa tè ra quần. Nghiêm Tiên Lộ cũng nhảy lên một cái, làm ra tư thế phòng ngự.
Kỷ Vô Danh quay đầu trở lại, tiếp tục quan sát đại đạo chân giải, hình như chỉ là hù dọa ba người này một chút.
Nhưng bởi vậy, đám người Nghiêm Tiên Lộ bọn họ cũng không dám tới quá gần. Bọn họ phải duy trì khoảng cách đủ lớn đối với quái vật kia. Nếu bị ăn mất, bọn họ phải tìm ai đây?
Nhưng phải tới gàn đại đạo chân giải mới có khả năng thấy rõ. Nơi này có lực lượng thần bí nào đó trong thiên địa che lấp. Cũng không phải ngươi nhìn được là có thể thấy rõ. Điều này làm cho ba người Nghiêm Tiên Lộ không ngừng phát điên.
Thư Nhã Dung lại vô cùng cung kính quỳ ở phía sau lưng Kỷ Vô Danh, giống như một thị nữ vậy. Điều này khiến cho người ta nhìn thấy phải líu lưỡi.
Đây là đệ nhị cao thủ trong thế hệ trẻ của Quảng Long Thiên sao? Còn là đệ nhất mỹ nữ sao?
Chỉ là ba ngày sau, Kỷ Vô Danh liền đứng lên. Hắn liếc mắt nhìn về phía Lăng Hàn một cái:
- Cố gắng bảo trọng. Lần sau thời điểm gặp lại, ta sẽ thu tất cả cơ duyên trên người ngươi.
Lăng Hàn mở mắt ra, đối chọi gay gắt nói:
- Sau khi ta đánh bại ngươi, sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.
Dưới sự so sánh, hắn càng khí phách, tự tin hơn.
Cho dù tha cho ngươi khỏi chết thì sẽ như thế nào. Bất kể ngươi đuổi theo như thế nào, cũng không thể là đối thủ của ta.
- Ha ha ha ha!
Kỷ Vô Danh cười to, nghênh ngang rời đi.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thư Nhã Dung.
Thư Nhã Dung cũng không cùng rời đi theo, chỉ dùng ánh mắt tiều tụy cung kính tiễn Kỷ Vô Danh rời đi. Sau khi thân ảnh của đối phương biến mất, nàng mới từ tư thế quỳ biến thành tư thế ngồi, trên mặt cũng khôi phục lại vẻ tự tin và ung dung vốn có của một thiên kiêu tuyệt đỉnh nên có.
Giờ phút này Thư Nhã Dung mới thật sự là Thư Nhã Dung.
- Thư cô nương, Kỷ Vô Danh này đến tột cùng là ai?
Lăng Hàn hỏi.
Thư Nhã Dung chỉ cười nhạt, nói:
- Ngươi chắc hẳn là đoán được. Tất nhiên là một người vĩ đại hiếm thấy!
Hiển nhiên, đối phương không chịu nói ra thân phận chân chính của Kỷ Vô Danh kiếp trước.
Lăng Hàn chỉ có thể đoán:
- Tiên Vương bát trọng?
Lúc nói chuyện, hắn chú ý biểu tình của Thư Nhã Dung. Chỉ thấy trong ánh mắt của đối phương thoáng lộ ra một vẻ khinh miệt, tuy rằng chỉ vừa lóe lên liền biến mất.
- Tiên Vương cửu trọng!
Hắn khẳng định nói.
Thư Nhã Dung từ chối cho ý kiến, cũng không có phản ứng lại Lăng Hàn, mà chăm chú nhìn ở trên tấm bia đá đại đạo chân giải.
Tiên Vương cửu trọng.
Ở trong lòng Lăng Hàn cũng khẳng định một câu. Sau đó sóng to gió lớn dâng lên.
Tiên Vương cửu trọng tại sao lại muốn chuyển thế? Hắn đã đứng ở trên đỉnh của thế gian. Lẽ nào vì áp chế Tiên Vương cùng giai, đạt được sự vô địch chân chính, cho nên dứt khoát quyết tuyệt vứt bỏ rơi đạo quả vô thượng, trọng sinh tu luyện?
Thành tựu Tiên Vương đều khó khăn nặng nề. Huống gì là trở lại cửu trọng thiên. Nếu chẳng may vẫn không đạt được độ cao ban đầu thì sao?
Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đã từng là Tiên Vương, sẽ nhất định có thể một lần nữa tu luyện quay về Tiên Vương. Tu luyện vốn chính là việc làm nghịch thiên. Chuyển thế trùng tu, sẽ bị thiên địa tận lực nhằm vào. Độ khó độ kiếp sẽ tăng lên.
Hơn nữa, ai có thể bảo đảm ở trên con đường trưởng thành sẽ không bị người khác ngắm bắn, nửa đường ngã xuống?
Cho dù là Lăng Hàn, hắn tự hỏi cũng không có dũng khí tự chém đạo quả, làm lại một lần nữa.
Đã đứng ở đỉnh phong, một đao này muốn chém xuống, cần nghị lực lớn tới mức nào?
- Tiểu tháp, Tiên Vương cửu trọng thực sự là đỉnh cao của Tiên Vực rồi sao?
Lăng Hàn hỏi. Hắn không tin Kỷ Vô Danh bởi vì muốn trở thành mạnh nhất trong các Tiên Vương cửu trọng mà tự chém mình. Bởi vì thời gian dài dằng dặc, dù thế nào Tiên Vương cửu trọng cũng có thể chậm rãi bù đắp chỗ thiếu hụt ở trên con đường tu luyện, đạt đến mức hoàn mỹ.
Trừ khi là muốn phát sinh biến động mang tính căn bản, trùng kích cảnh giới cao hơn.
Như vậy chỉ có một khả năng. Tiên Vương cửu trọng không phải là đỉnh cao của Tiên Vực.
Tiểu tháp trầm mặc một lát, mới nói:
- Trên Tiên Vương cửu trọng, chính là Phổ Thiên Tôn Sư, tức là... Thiên Tôn!
Thiên Tôn!
Tim Lăng Hàn kích động nhảy lên một chút. Hắn chợt nghĩ đến, tiểu tháp gọi chủ nhân trước của Hắc Tháp là Thiên Tôn.
Bình luận facebook