Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2102
- Lăng Hàn, ta muốn đánh hắn!
Hổ Nữu là người đầu tiên không nhịn được, liền muốn tiến lên đánh nhau. Nữ hoàng cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo. Nàng cũng chịu không nổi người khác vô lễ đối với Lăng Hàn, khiến cho nàng cảm giác như mình bị vô lễ vậy.
Bành Hóa Niên hoàn toàn không khiếp sợ. Những người này cũng chỉ là Trảm Trần mà thôi. Hắn lại là cường giả Dương Hồn. Lẽ nào mỗi người đối phương đều là yêu nghiệt nghịch thiên cấp bậc Ngũ Trảm, có thể đánh mới mình một trận?
Đây không phải là chuyện nực cười sao?
- Sư tổ!
Đúng lúc này, chỉ thấy một người trẻ tuổi từ trong thành bước nhanh ra ngoài. Toàn thân hắn mặc cẩm y màu đỏ thẫm, bộ dạng vô cùng chói mắt. Tướng mạo của hắn ngược lại không tệ. Dáng người thon dài, là mỹ nam tử mười phần mười.
Thời điểm nhìn thấy người trẻ tuổi này, thủ vệ liền vội vàng hành lễ.
Vị này thật sự không đơn giản. Chẳng những là đồ tôn của Bành Hóa Niên, hơn nữa còn là thiếu gia Mạc gia hào môn trong thành, thuộc về loại nhân vật giậm chân một cái là có thể khiến cho mặt đất rung chuyển.
Hắn tên gọi là Mạc Sương.
- Mạc Sương.
Bành Hóa Niên mỉm cười gật đầu, hình như rất coi trọng đồ tôn này.
Đây là điều tất nhiên. Mạc gia lại là thế lực Thăng Nguyên Cảnh, có thể xem như là mạnh nhất ở dưới Tiên Vương. Hắn chỉ là Đan Sư tam tinh, ở trước mặt Mạc gia chỉ có thể nói là có chút địa vị, còn chưa đủ tư cách sĩ diện.
Đan Sư quả thực có địa vị cao cả. Nhưng địa vị này lại do võ giả cho. Ở trước mặt nhân vật lớn chân chính, Đan Sư và người qua đường giáp có cái gì khác biệt đâu?
Ví dụ như Mạc gia, chính là đối tượng Bành Hóa Niên cần cố gắng hết sức nịnh bợ.
Ngoài mặt Mạc Sương cung kính, nhưng trong ánh mắt lại có một tia ngạo nghễ. Tuy rằng hắn bái nhập môn hạ của Chư Phong đại sư, nhưng chỗ lợi hại chân chính lại là ở trên võ đạo. Luyện đan chỉ là chơi một chút mà thôi.
Hơn nữa, Quan Hóa Thành có phong trào như vậy. Thiên kiêu võ đạo đều sẽ có chút quan hệ với đan đạo, để cho trên mặt mình có thêm một chút hào quang.
- Sư tổ, người này là...
Hắn nhìn Lăng Hàn, lộ ra ba phần nghi ngờ bảy phần khinh miệt.
- A, đây chỉ là nhân vật nhỏ tới chút mức tổ sư gia ngươi đột phá lục luyện.
Bành Hóa Niên thản nhiên nói. Có "người ngoài" ở đây, hắn tuyệt đối không có khả năng xưng hô Lăng Hàn là sư thúc.
- Thái An Thiên.
Hắn lại bổ sung một câu.
Thái An Thiên?
Trên mặt Mạc Sương lộ ra vẻ châm biếm rất rõ ràng. Có người nào không biết Thái An Thiên là thực lực yếu nhất trong ba mươi ba thiên Đông Tiên Vực. Lúc trước còn có Quảng Long Thiên và Viễn Nam Thiên cùng hàng ngũ. Nhưng mấy mươi vạn năm gần đây, võ đạo Quảng Long Thiên và Viễn Nam Thiên xuất hiện sự phát triển mang tính chất bay vọt, đã ném Thái An Thiên ở lại rất xa phía sau.
Ở trong lòng võ giả Quảng Long Thiên, Thái An Thiên chính là danh từ thay thế cho con gà yếu. Bởi vậy, mọi người cảnh giới tương đồng, dĩ nhiên là võ giả Quảng Long Thiên có thể dễ dàng thắng được.
Chỉ có điều, Thái An Thiên yếu thì yếu, nhưng hình như thừa mỹ nữ cực phẩm!
Hắn nhìn Hổ Nữu, lại nhìn về phía nữ hoàng, rồi đảo mắt qua Nhu Yêu Nữ. Hắn chỉ cảm thấy ba nàng mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng. Một người xinh đẹp lại thuần khiết. Một người diện mạo không hiện, nhưng phong hoa tuyệt đại. Một quyến rũ tận xương, mọi cử chỉ hành động đều khiến cho người ta cảm thấy tâm can ngứa ngáy.
- Sư tổ, hình như người này có chút thất kính đối với ngài.
Mạc Sương nói. Trong lòng hắn mừng thầm, đây là một cơ hội phát tác khó có được.
Hắn trực tiếp sỉ nhục Lăng Hàn một trận, xem những mỹ nữ này sẽ nghĩ như thế nào.
Thái An Thiên thực sự suy yếu lâu ngày. Ba mỹ nữ cực phẩm lại có thể đi theo một kẻ bất lực như thế.
Bành Hóa Niên thản nhiên nói:
- Chỉ là một người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng.
Ở trước mặt tiểu bối này, hắn tất nhiên phải duy trì được sự tự cao tự đại của một Đan Sư cao giai.
Chỉ có điều, thứ nhất đúng là hắn coi trọng thân phận. Thứ hai Lăng Hàn còn là đệ tử của Tử Thành đại sư, chính là sư thúc của hắn. Nếu như hắn tự mình ra tay với Lăng Hàn, Chư Phong đại sư tuyệt đối không tha cho hắn.
Nhưng Mạc Sương lại không giống. Thứ nhất không biết không có tội. Thứ hai Mạc gia cũng là thế lực lớn. Lẽ nào Chư Phong còn có thể trở mặt với Mạc gia được sao?
Cho nên, nếu như Mạc Sương đánh cho Lăng Hàn một trận, vậy Lăng Hàn này nhất định chỉ có thể nuốt vào sự khó chịu này.
Mạc Sương vừa nghe, trong lòng nhất thời có quyết đoán.
Bành Hóa Niên vô cùng không thích Lăng Hàn, nhưng bởi vì để ý thân phận, không thể xuất thủ. Bởi vậy, hắn chỉ khinh miệt nói một tiếng, lại mơ hồ đang khích lệ Mạc Sương ra tay.
Đúng là hợp với ý của Mạc Sương.
- Tiểu tử, còn không mau mau quỳ xuống nhận tội với sư tổ ta!
Mạc Sương đưa tay chỉ về phía Lăng Hàn, giọng điều tràn ngập mệnh lệnh của kẻ từ trên cao nhìn xuống.
Hắn thực sự quá khinh thường người của Thái An Thiên. Nghe nói ngay cả Đế giả cũng chỉ có hai ba người. Số lượng này đối với Quảng Long Thiên bọn họ, chính là trong Quan Hóa Thành lại có một vị đế quân vô thượng.
Lăng Hàn khoát tay, ra hiệu đám người nữ hoàng đều không nên kích động. Chuyện này cứ giao cho hắn tới xử lý là được rồi.
Hắn cười khanh khách nhìn Mạc Sương, nói:
- Tiểu tử, không có ai dạy ngươi, đừng nên để cho người ta biến thành thương sai khiến sao?
Tiểu tử?
Ngươi cho rằng mình là trưởng bối của ta sao?
Mạc Sương nhất thời tức giận đến mức sôi trào. Nhìn khí huyết và sinh mệnh chi hỏa của Lăng Hàn, ai cũng hiểu đối phương hẳn phải trẻ tuổi hơn so với mình. Hơn nữa còn là rất nhiều rất nhiều. Nhưng gia hỏa này lại dám gọi mình là tiểu tử?
Dựa vào.
- Thực sự là miệng tiện. Trước hết thu thập cái miệng thối này của ngươi một chút!
Mạc Sương hung hãn ra tay.
Thực lực của hắn thực sự không tầm thường. Thiếu gia gia tộc Thăng Nguyên Cảnh, đủ để chen vào hàng ngũ Hoàng giả.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu. Thảo nào nói Quảng Long Thiên nhận được khí vận thiên địa gia tăng. Nay hắn tùy tiện gặp phải một Trảm Trần chính là Hoàng giả. Điều đó có thể thấy được toàn bộ võ đạo Quảng Long Thiên có trình độ cao tới mức nào.
Chỉ có điều, chỉ là một Tứ Trảm ở trước mặt hắn lại tính là cái gì?
Lăng Hàn chắp hai tay ở phía sau lưng, dưới chân tùy ý di chuyển, dễ dàng tránh thoát được công kích của Mạc Sương.