Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1951
Nam Cung Đình quát lớn nhưng dáng vẻ khó chịu, hắn nhướng mày, nói:
- Ít nói nhảm, giao Bạch Ma Thụ ra đây!
Hắn đã sớm nhìn chằm chằm vào yêu thụ này, lần trước hắn đã tới đây nhưng không có nắm chắc, lần này thì khác, lần này hắn mới bước vào tứ trảm, chiến lực tăng lên thật nhiều, thứ hai hắn còn cầu tông môn bảo vật có thể khắc chế Bạch Ma Thụ.
Hắn vốn bình tĩnh, cho rằng ngoại trừ rồi Tử Hà Băng Vân, Lạc Trường Phong ra, căn bản không có ai thu yêu thụ này, vừa rồi chạy tới đã nhìn thấy yêu thụ không còn.
Thánh Tử Thánh Nữ hoặc là người thừa kế thế lực tam tinh, cho dù hắn không biết rõ toàn bộ nhưng có nắm giữ tư liệu liên quan, biết Lăng Hàn không có hậu trường..
Vì vậy hắn có kiêng kị Lăng Hàn nhưng cho rằng có thể thu thập được đối phương. Thực lực của Lăng Hàn rất mạnh, hắn sẽ không có trực tiếp động thủ, cũng khôn muốn lãng phí thời gian và tinh lực lên người Lăng Hàn, nếu có thể dùng lời nói giải quyết thì cớ sao lại phải động thủ?
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Trong mắt của ta, ngươi không mạnh hơn Bắc Huyền Minh ở điểm nào!
- Làm càn, dám so sánh ta với tên phế vật đó!
Nam Cung Đình giận dữ, tên phế vật kia đánh nhau cùng cấp và bại trong tay ngươi, đám hỏi với Phó gia cũng thất bại, hơn nữa làm người vô cùng hèn mọn.
Phế vật như vậy sao xứng đặt song song với hắn, đều là Thánh Tử?
...
- Ngươi không nên tự tìm chết sao?
Nam Cung Đình cười nhạt, hắn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một đóa hỏa diễm, sau đó biến thành hỏa cầu, bên trong còn có ký hiệu đại đạo đang phiêu phù.
- Lẽ nào ngươi không biết, ta chính là hỏa tu, khai chiến ở nơi này chiến lực sẽ gia tăng ít nhất một thành?
Hắn ngạo nghễ nói:
- Còn những người khác, chiến lực chẳng những không tăng, ngược lại còn suy yếu.
- Ngươi nhất định phải giao thủ với ta?
Nữ Hoàng đi lên một bước, nói:
- Cút!
Nam Cung Đình giận tím mặt, lại dám bảo hắn cút, ăn gan hùm mật gấu sao? Hắn quát Nữ Hoàng, lúc ánh mắt nhìn tâấy nàng liền nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên đời này có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?
Hắn cũng từng gặp Nhu Yêu Nữ, lúc đó hắn kính như thiên nhân, cho rằng đó là người đẹp nhất trên đời, là nữ nhân có mị lực nhất, tuyệt đối không có người nào vượt qua, hiện tại còn có người đẹp hơn, có thể nói là ông trời sáng tạo ra, hơn nữa khí chất cao quý không gì sánh nổi, đủ sức làm người ta quỳ bái.
- Ha ha ha!
Hắn đột nhiên cười to, sát cơ lộ ra mặt.
Vốn hắn không muốn khai chiến với Lăng Hàn, chỉ muốn lấy Bạch Ma Thụ là được, dù sao đối phương có thể thu yêu thụ này cũng không phải kẻ đơn giản, tốt nhất không nên khai chiến.
Nhưng bây giờ hắn cải biến chủ ý.
Hắn muốn người nữ nhân này, nhất định phải đạt được!
Lăng Hàn nhìn thấy tham lam trong mắt hắn, hơn nữa dục vọng cực kỳ mãnh liệt, chính ánh mắt này đã dẫn hắn vào tử lộ.
- Chết!
Nam Cung Đình vung hỏa cầu bay về phía Lăng Hàn, hắn muốn giết Lăng Hàn sau đó bắt Nữ Hoàng, hắn không để mắt tới đại hắc cẩu.
Lăng Hàn cũng nhấc tay điểm lên tơời, hỏa diễm bốc cháy hừng hực, hơn nữa hỏa cầu còn lớn hơn Nam Cung Đình gấp đôi.
Nam Cung Đình trợn mắt há hốc mồm, hắn không dám tin vào mắt của mình.
Hỏa nguyên của người ta còn mạnh hơn hắn sao?
Lăng Hàn đẩy hỏa cầu về phía trước.
Oanh, hai hỏa cầu va chạm với nhau, nhất thời hỏa diễm bao phủ một góc trời, sau đó nhìn thấy hỏa cầu của Nam Cung Đình vỡ nát và hóa thành mấy trăm đóm lửa nhỏ, hỏa cầu của Lăng Hàn chỉ nhỏ hơn một phần ba, hơn nữa còn ép thẳng về phía Nam Cung Đình.
Nam Cung Đình quá sợ hãi, vội né tránh hỏa cầu đánh tới.
Thực lực của hắn quả thật không tệ, hắn đúng lúc né được một kích này, hắn có thể trốn được mùng một nhưng không trốn dược ngày rằm, hắn vừa đáp xuống đất, đột nhiên cảm thấy đau đớn, hắn cong người kêu ô ô.
Đó là đại hắc cẩu sử dụng không gian di động, nó đã sớm chờ sẵn.
- Ngươi dám xem thường cẩu gia!
Đại hắc cẩu há mồm, nó đắc ý cắn một cái.
- Chó chết, nhả ra!
Nam Cung Đình rống giận, oanh, toàn thân hắn có hỏa diễm bạo phát, từng đạo phù hiệu nhảy múa quanh người.
Hắn là Thánh Tử một giáo, đương nhiên phải có thiên phú kinh ngươi, hỏa diễm này có lực phá hoại đáng sợ, đại hắc cẩu nhã ra sau đó không gian di động trở lại bên người Lăng Hàn.
Sắc mặt Nam Cung Đình dữ tợn, trong suy nghĩ của hắn mọi chuyện quá dễ dàng, giết người đoạt bảo, lại thu một mỹ nhân tuyệt thế, hêện tại còn chưa làm được còn bị chó cắn một cái.
- Các ngươi chọc ta tức giận!
Hắn lạnh lùng nói rằng, hắn móc một cái túi trong ngực ra ngoài, sau đó mở túi lấy một vật.
Đó là một người giấy.
Còn tưởng rằng hắn móc bảo bối gì, kết quả là chỉ là một người giấy, lẽ nào là lá bài chưa lật?
- Hừ!
Nam Cung Đình lộ ra vẻ đau đớn, đây là bảo vật hắn cầu đại lão trong giáo, là đạo cụ tiêu hao, không dùng được bao nhiêu lần, chỉ có thể sử dụng lúc mấu chốt, nhưng vì Bạch Ma Thụ nên có dùng một lần cũng không tiếc,
Hắn vốn muốn sử dụng người giấy đối phó Bạch Ma Thụ.
Hắn ném người giấy ra ngoài, hào quang bộc phát sáng ngời, sau đó thân thể của hắn có hào quang đại đạo xuất hiện, từng phu văn đại đạo thâm thúy xuất hiện và bay vào người giấy.
- Giết hắn đi!
Nam Cung Đình chỉ vào Lăng Hàn, lại ra lệnh cho người giấy.
Người giấy nhìn sang Lăng Hàn, sau đó thân ảnh của nó biến mát, lập tức tấn công Lăng Hàn.
Người giấy rất mạnh.
Lăng Hàn đấm một quyền vào người giấy, chỉ giao phong một lần nhưng hắn lại bay ra ngoài, trên da xuất hiện vết máu đọng.
- Nửa bước Phân Hồn!
Đại hắc cẩu kinh hô:
- Tiểu Hàn tử, ngươi phải cẩn thận.
Người giấy truy kích, tốc độ cực nhanh, nó đuổi theo Lăng Hàn, lập tức vung tay trái tấn công Lăng Hàn, đại đạo ngưng tụ hóa thành trường mâu đâm tới.
Lăng Hàn bộc phát chiến ý, giao thủ với cường địch như vậy sẽ thế nào?
Hắn lập tức giao chiến với người giấy.
Thình thịch thình thịch, người giấy phản ứng mau lẹ không gì sánh được, cho dù Lăng Hàn tiến công nhanh hơn nữa cũng không theo kịp phản ứng của nó, sau đó xuất thủ chống đỡ, thậm chí phản kích. Sức chiến đấu của nó quả thực còn mạnh hơn Lăng Hàn, mỗi lần oanh kích đều gây vết thương nhỏ lên người Lăng Hàn.
Nửa bước Phân Hồn, ý vị người giấy có một ít chiến lực Phân Hồn.
Người giấy phát uy, thực lực của nó vừa may không dẫn động bí cảnh cuồng bạo, có thể nghiền ép tất cả Trảm Trần, có thể nói là tồn tại vô địch.