Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1852
Mạo Đại dùng vẻ mặt như nhìn thấy quái vật nhìn qua Lăng Hàn. Tên này mới đột phá tới Sáng Thế cảnh đại viên mãn mới bao lâu chứ? Không ngờ lại muốn xung kích Trảm Trần. Hắn nghiêm túc nói.
- Ngươi cần phải hiểu rõ, một đao Trảm Trần kia cũng không dễ trảm như vậy. Một khi không cẩn thận, thứ ngươi chém xuống chính là tính mạng mình.
Nào có Sáng Thế cảnh đại viên mãn nào mà không tốn vài ức thậm chí chục ức năm chuẩn bị mới dám chém ra một đao kia chứ? Cho dù hắn là kỳ tài ngút trời, nhưng mà cũng phải đợi tới lúc bảy trăm vạn tuổi mới Trảm trần.
Mà hắn đột phá Sáng Thế cảnh đại viên mãn lúc nào? Lúc hơn ba vạn tuổi a.
Hắn thừa nhận Lăng Hàn còn thiên tài hơn mình, thế nhưng cho dù thiên tài như thế nào, sao có thể dùng hơn một năm đã hoàn thành tích lũy bảy trăm vạn năm của hắn chứ?
Mạo Đại thực sự không tin.
Lăng Hàn cười nói.
- Xin tiền bối yên tâm, ta có chừng mực.
Ngươi thực sự có chừng mực sao?
Mạo Đại ngẫm lại, cuối cùng cũng không có khuyên can nữa. Bởi vì một loạt biểu hiện của Lăng Hàn trước đó thực sự khiến cho người ta khiếp sợ. Ai có thể nghĩ tới một Sáng Thế cảnh có thể chống đỡ được Tứ Trảm lão tổ giận dữ ra tay chứ?
Như vậy Lăng Hàn lại sáng tạo ra kỳ tích cũng không có gì là kỳ quái cả.
- Được, vậy ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành.
Mạo Đại không nói nhảm, trực tiếp mang theo Lăng Hàn rời khỏi thành.
Hắn chuẩn bị một chiếc chiến xa, Lăng Hàn ngồi ở bên trong, cứ như vậy nghênh ngang đi ra khỏi thành.
Chiến xa đi rất nhanh, rất nhanh đã tới cửa thành. Chỉ là lúc này lại bị người ta cản lại.
- Mạo huynh.
Đinh Sơn tọa trấn ở nơi này, hắn chắp tay nói với Mạo Đại:
- Sao huynh lại đột nhiên muốn ra khỏi thành vậy?
- Ta ra khỏi thành còn cần ngươi phê chuẩn sao?
Mạo Đại lạnh lùng nói, cũng không cho đối phương mặt mũi.
Sắc mặt Đinh Sơn không khỏi tối sầm lại, nhưng mà nghĩ tới Mạo Đại không dễ chọc, hắn đè xuống lửa giận, nói:
- Mạo huynh, kính xin mở cửa xe và thần khí không gian, để ta kiểm tra một chút.
- Nếu ta nói không thì sao?
Mạo Đại thản nhiên nói:
- Kính xin Mạo huynh phối hợp.
Đinh Sơn tăng thanh âm một chút, hắn biết rõ Mạo Đại rất coi trọng Lăng Hàn, bởi vậy hắn tuyệt đối khongo cho phép Mạo Đại cứ như vậy trực tiếp rời khỏi thành.
Vạn nhất bị đối phương thả cho Lăng Hàn chạy, vậy có hối hận cũng không còn kịp.
Mạo Đại ngẫm nghĩ một phát, đột nhiên nhượng bộ nói.
- Được.
Mạo Đại nhượng bộ quá dứt khoát, làm cho Đinh Sơn khó có thể tiếp nhận được. Nhưng mà hắn cuunxg không chần chờ, chỉ nói một câu đắc tội rồi leo lên thùng xe.
Đinh Sơn dùng thần thức tìm kiếm, một lần không có thu hoạch. Hắn lại tìm kiếm lần nữa, cũng không có phát hiện gì. Ngay sau đó hắn lại tìm kiếm lần thứ ba, lúc này hắn mới xuống xe ngựa, nói.
- Mạo huynh, xin cho ta xoát người.
Mạo Đại cười nhạt một tiếng, hai tay giơ lên, ý bảo đối phương tùy ý.
Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn leo lên xe ngựa. Nhưng mà vừa rồi Đinh Sơn kiểm tra lại không phát hiện ra Lăng Hàn, chuyện này thực sự quá cổ quái.
Khó trách trước kia Lăng Hàn nói vô cùng tự tin, nói cứ để cho người Đinh gia điều tra.
Trên thực tế Lăng Hàn căn bản không cần mượn tay hắn là có thể rời khỏi thành. Mỗi ngày, đoàn xe rời khỏi đây có rất nhiều. Lăng Hàn lại có thủ đoạn yêu dị như vậy, tùy tiện đi tới đoàn xe nào thì thần cũng không biết, quỷ không hay mà rời đi.
Hắn mỉm cười, đây là Lăng Hàn đặc biệt tạm biệt với hắn. Nếu không đối phương lặng lẽ rời đi, hắn căn bản sẽ không biết được.
- Có thể đi chưa?
Mạo Đại lạnh nhạt nói.
- Mời Mạo huynh.
Đinh Sơn lại để cho vệ sĩ mở cửa thành ra.
Mạo Đại ngồi trên chiến xa, một lần nữa lên đường.
Đinh Sơn đứng trên tường thành, nhìn xe ngựa biến mất ở phương xa rồi đột nhiên nhảy xuống, đi theo sau.
Hắn cảm giác lần này Mạo Đại rời khỏi thành có chút cổ quái. Hơn nữa lại thêm quan hệ của Lăng Hàn và Mạo Đại trước đó khiến cho hắn vô thức làm ra quyết định này.
Tuy rằng hắn đã kiểm tra, nhưng lần này đi theo Mạo Đại, nếu như phát hiện ra Lăng Hàn thực sự trốn trong xe ngựa, như vậy đối phương hiệnt hân, khi đó hắn có thể bắt bớ được.
Chỉ là Mạo Đại lại giống như du sơn ngoạn thủy vậy, hơn mười ngày qua đi vẫn không ngừng chạy đi. Cũng làm cho Đinh Sơn gần như hết kiên nhẫn. Hắn không thể đem toàn bộ tiền cược đặt lên trên người Mạo Đại được. Vạn nhất đối phương chỉ là mồi nhử thì sao?
Cho nên hắn chỉ theo ba ngày nữa rồi buông tha, trở về thành.
- Tiểu tử, ngươi có thể đi ra rồi.
Mạo Đại nói, tự nhiên hắn biết rõ Đinh Sơn đi theo phía sau. Mặc dù đối phương cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng mà hắn là ai chứ? Là thiên tài mạnh nhất sau Đinh Diệu Long.
Bất quá Lăng Hàn cũng không có hiện thân, mãi sau hơn nửa ngày hắn mới đột ngột xuất hiện.
Không có biện pháp, vừa rồi lúc Mạo Đại lên tiếng, hắn đang cùng Nữ Hoàng, Thiên Phượng thần nữ anh anh em em, dù sao cũng không thể nào dừng lại được. Cho nên chỉ có thể làm phiền vị tiền bối này chờ một lát mà thôi.
Chỉ là đương nhiên Lăng Hàn sẽ không nói ra chuyện này.
- Đa tạ ân tình đưa tiễn của tiền bối.
Mạo Đại cười ha hả nói.
- Cho dù không có ta hỗ trợ, ngươi muốn thoát khốn cũng không khó. Qua mấy tháng nữa ta sẽ hộ tống Trương Sung đi Trảm Trần uyên. Đến lúc đó nếu như ngươi nhìn thấy Trương Sung, nếu như có thể giúp đỡ được thì giúp một chút.
- Nhất định.
Lăng Hàn nghiêm túc đáp ứng, sau đó hắn lại hỏi.
- Tiền bối, Trảm Trần chỉ cần lần thứ nhất tiến hành ở địa phương đặc thù như Trảm Trần uyên thôi sao?
Mạo Đại gật đầu nói.
- Nói đúng, chỉ có lần đầu tiên mới cần đi nơi đặc biệt để Trảm Trần. Bởi vì chỉ có trong thiên địa mới có lực lượng như vậy có thể chặt đứt trần duyên. Nhưng mà những lần sau, trong cơ thể ngươi đã có lạc ấn của lực lượng như vậy, về sau không cần đi tới những nơi như thế nữa.
- Bất quá, có một ít người thiên phú có hạn, quả thực còn phải đi tới nơi như Trảm Trần uyên lần nữa. Lại một lần nữa cảm ngộ bí lực Thiên địa, lại trảm đao thứ hai, đao thứ ba.
Lăng Hàn a một tiếng, hắn cung kính khom người với Mạo Đại rồi nói.
- Tiền bối, ta xin cáo từ.
- Đi đi.
Sau khi nói những lời này, hắn lại có chút tiếc hận.
- Ta vốn có ý định đem nữ nhi ta gả cho ngươi. Đáng tiếc người như ngươi quá thích gây rắc rối, ta lại có chút lo lắng.