Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1777
Long Ngữ San vội thu Long Hương Nguyệt vào trong không gian thần khí. Nếu đại chiến bùng nổ sẽ là chiến đấu đẳng cấp Thánh Nhân, Long Hương Nguyệt bị vạ lây sẽ khó giữ được mạng sống.
Ong ong ong ong ong!
Bốn người dốc hết sức vận chuyển công pháp, người bọn họ hiện ra vòng đen, đều là chín vòng. Màu đen của vòng thứ chín đậm hơn nam nhân trung niên nhiều.
So sánh thì bốn người này chắc đều là Đại Thánh.
Tiểu Cốt lại trở nên đầy sát khí, biểu tình tức giận hét to:
- Ô ư ư!
Mắt Tiểu Cốt phát sáng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một luồng sáng xanh xẹt qua, Tiểu Cốt quay đầu, ánh sáng xanh quét qua bốn cường giả Đại Thánh cấp.
Nhưng lần này bốn cường giả không chết, chỉ bị ánh sáng lục cắt đứt thành hai khúc, còn có thể khó khăn ghép lại được.
Tứ tộc lão lộ vẻ hoảng sợ, thực lực như vậy làm lão đứng tim.
Tứ tộc lão sửng sốt sau đó kinh kêu:
- Ánh sáng lục, ánh sáng lục! Ngươi... ngươi là diệt thế giả trong truyền thuyết!
Lão nhân biểu tình kích động chỉ vào Tiểu Cốt.
Tiểu Cốt bắt đầu nhái giọng:
- Ánh... sáng... lục... Ánh... sáng... lục... ngươi... ngươi...
Người nơi này miễn không vận chuyển công pháp đó hiện ra vầng sáng màu đen thì Tiểu Cốt biểu hiện rất biểu tình.
Tứ tộc lão hú dài, chốc lát sau có bốn cường giả lao ra. Ba cường giả mặc trang phục giống Tứ tộc lão, người cuối cùng đội mũ lông chim dài bốn trượng.
Đấy là tộc trưởng của Viên tộc.
Tam tộc lão cười to bảo:
- Lão tứ, ngươi không xử được đám chó đất từ ngoài đến sao?
Giọng Tam tộc lão ồm ồm như chuông đồng, có mâu thuẫn với Tứ tộc lão nên lúc này bắt lấy cơ hội trêu chọc.
Tứ tộc lão biểu tình nghiêm nghị chỉ vào Tiểu Cốt nói:
- Hắn có thể kích phát ánh sáng lục, ánh sáng lục diệt thế trong truyền thuyết!
Cái gì!?
Bốn cường giả giật mình biến sắc mặt. Thuở xưa tương truyền một ngày nào đó sẽ có một người sử dụng ánh sáng lục xuất hiện phá diệt tất cả.
Tiểu Cốt còn đang nghiêm trang học vẹt:
- Lão... tứ... ngươi...
Tiểu Cốt tự hỏi tự đáp:
- Hắn... có... thể... kích...
Tiểu Cốt nói chuyện càng lúc càng trơn tru, thêm vài ngày thì sẽ không ngắc ngứ nữa.
Năm người biểu tình trang nghiêm giơ tay lên trời:
- Giết!
Ong ong ong ong ong!
Lực lượng của vô số người trong bộ tộc với cách quỷ dị tuôn vào cơ thể năm người.
Đó là thực lực quốc gia, hoặc ít ra là cùng loại.
Người họ hiện ra chín vòng sáng đen, đen như mực.
Tiểu Cốt nhái lại:
- Giết!
Câu này rất ứng cảnh, vì khi Tiểu Cốt thấy vòng đen của đám người này thì nó cũng lộ ra sát ý mạnh mẽ.
Tiểu Cốt có mang đến tai nạn hủy diệt cho chỗ này không thì Lăng Hàn không thể khẳng định, nhưng hắn dám chắc một điều là Tiểu Cốt và người nơi này tuyệt đối là thế như nước với lửa.
Nói chính xác hơn là tràn ngập đối địch với hệ thống tu luyện.
Tiểu Cốt chủ động lao lên, mắt bắn ra tia sáng lục, ánh sáng màu lục tràn ngập đôi tay nó, sức sống dào dạt nhưng tràn đầy sức phá hoại. Nếu bị Tiểu Cốt đụng một chút thì Thánh Vương sẽ tiêu đời.
Nhưng năm cường giả rút lực lượng bộ tộc, có thể xem như một loại thực lực quốc gia khác, có lực lượng như vậy gia cố thì vòng đen trên người bọn họ trướng lớn một vòng.
Năm người lao lên kịch chiến với Tiểu Cốt:
- Giết!
Bốn người Lăng Hàn không được bọn họ xem trọng, vì cho rằng bốn người yếu hơn bọn họ rất nhiều. Chỉ cần giải quyết Tiểu Cốt rồi từ từ giải quyết những kẻ từ ngoài đến này sau.
Tiểu Cốt rất mạnh, sức chiến đấu mạnh hơn đỉnh Thánh Vương bình thường rất nhiều, có thể nói là trùm trong Thánh Vương. Nhưng Tiểu Cốt đối diện năm Thánh Vương, còn là Thánh Vương rút đi thực lực quốc gia.
Năm người này quá cường đại, đặc biệt là tộc trưởng Viên tộc, gã vốn là đỉnh Thánh Vương có sức chiến đấu khủng bố cộng thêm thực lực quốc gia thêm vào, đột phá cực hạn Thánh Vương, mạnh kinh người.
Tiểu Cốt không sợ hãi kịch chiến với năm người.
Tiểu Cốt chịu thiệt ở chỗ nó chỉ là một khúc xương, thân thể cưỡng ép ngưng tụ tinh hoa vật chất thiên địa hình thành nhưng không phải chân thật, nó bị ảnh hưởng sức chiến đấu. Nhưng Tiểu Cốt vẫn rất mạnh, ánh sáng xanh kích phát, sức phá hoại kinh người làm năm cường giả hết sức kiêng dè.
Năm cường giả vây công làm Tiểu Cốt rơi vào thế yếu, hết cách, bởi vì đối thủ của nó quá mạnh, tùy tiện một người đều có sức chiến đấu đỉnh Thánh Vương, người mạnh nhất thì nhảy ra khỏi đẳng cấp này.
Lăng Hàn nói với ba người Thiên Phượng Thần Nữ:
- Các người lùi lại đi.
Lăng Hàn hú dài lao vào chiến đoàn, hắn muốn giúp Tiểu Cốt một tay.
Tứ tộc lão lạnh lùng cười vỗ chưởng vào Lăng Hàn:
- Không biết lượng sức!
Thiểm Kích!
Lăng Hàn tăng tốc độ.
Vèo!
Trong khoảnh khắc này tốc độ của Lăng Hàn đến cực hạn Cổ giới. Tứ tộc lão hoàn toàn không ngờ, vì không đề phòng nên Lăng Hàn đã lao tới gần ngay trước mặt, một đấm rực cháy Cửu Thiên hỏa đánh vào đầu lão.
Cực nhanh như vậy ai không đề phòng đều sẽ trúng chiêu.
Nhưng Thánh Vương dù gì là Thánh Vương, huống chi đang có sức chiến đấu đỉnh cao. Trong tình huống này Tứ tộc lão phun ra ngụm tinh khí, cưỡng ép khiến nửa người trên nhanh chóng ngửa ra sau né thoát cú đấm của Lăng Hàn. Tứ tộc lão đá chân vào ngực Lăng Hàn ngăn hắn áp sát.
Có thể nói trong trạng thái này phản ứng của Tứ tộc lão rất hợp lý.
Lăng Hàn hừ một tiếng, nắm tay đập xuống đầu gối của Tứ tộc lão.
Bùm!
Tứ tộc lão gào thét, văng ra ngoài, lão bị nổ một chân. Sức phá hoại của Cửu Thiên Hỏa đáng sợ biết bao, lửa dọc theo đầu gối lan lên trên, muốn đốt nguyên người lão.
Tứ tộc lão nhanh chóng quyết định chặt tay vào phần thân dưới của mình tách đôi ra, làm như vậy tuy lão bị tổn hại nặng nhưng thoát chết.
Bốn cường giả khác kinh kêu:
- Lão tứ!
Tứ tộc lão mặt trắng bệch nói:
- Không sao!
Thật ra Tứ tộc lão bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, chặt đứt nửa khúc thân thể, mất đi nhiều tinh huyết, dù lão là Thánh Vương cũng cần nuôi nhiều năm mới phục hồi lại. Tứ tộc lão thiêu đốt tinh huyết cưỡng ép mọc ra hai chân, không thì trong chiến đấu đẳng cấp như vậy lão sẽ bị động.
Tứ tộc lão nhắc nhở:
- Cẩn thận tốc độ của hắn và ngọn lửa!
Bốn cường giả khác gật đầu, cực nhanh đúng là đáng sợ, bọn họ cũng không cách nào bắt giữ dấu vết, phải tập trung tinh lực một trăm hai mươi phần trăm phòng ngự. Sức sát thương của ngọn lửa kia quá khủng bố, buộc người ta phải chặt đứt mình.