Lăng Hàn quen tay lấy đi không gian linh khí, thần khí trên người Thái Cổ Thánh Vương, tùy tay nhét vào túi. Không gian thần khí không thể bỏ vào không gian linh khí hay thần khí khác, không cất vào Hắc tháp được nên Lăng Hàn đành bỏ vào túi hết.
Đám Thánh Vương nhe răng nhìn. Bình thường ngươi hay làm chuyện này đúng không? Rất quen tay.
Lăng Hàn nhìn Thánh Vương khác:
- Cơ hội cuối cùng, người lúc trước đã tấn công ta đều lăn ra hết cho ta! Một người làm việc một người chịu, nếu không ta không ngại sau khi oanh giết các ngươi rồi tới tận ổ giết tiếp!
Lại có mấy Thánh Vương đứng ra:
- Giọng điệu thật cuồng!
Tuy Lăng Hàn nhanh kinh người, đoàn lửa có sức sát thương đáng sợ nhưng hắn dù gì chỉ là Tiểu Thánh. Mợ nó, là Trung Thánh!
Bọn họ chợt nhận ra Lăng Hàn đã bước vào Trung Thánh vị!
Không tin nổi, mười năm trước Lăng Hàn chỉ vừa đột phá Tiểu Thánh mà bây giờ đã trở thành Trung Thánh, tốc độ tiến bộ thế này quá đáng sợ, khiến người hoàn toàn không chấp nhận được. Dù ngươi ăn tiên dược cũng không thể nhanh vậy được!
- Còn ai không?
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Tổng cộng mười sáu tên, giờ chết một thì nên còn mười lăm con chó già vô sỉ.
Đại Hắc Cẩu bất mãn sủa Lăng Hàn:
- Gâu!
Dứt lời có mười Thánh Vương bước ra, đứng chung với mấy Thánh Vương trước đó vừa đủ mười lăm người.
Mười lăm Thánh Vương ánh mắt lạnh lùng, bọn họ cảm thấy miễn Lăng Hàn không có lá bài tẩy đồ Thánh Vương thì hắn tuyệt đối không đáng khiến bọn họ kiêng dè.
Lăng Hàn bây giờ đúng là rất mạnh nhưng hắn chỉ dựa vào uy lực ngọn lửa và cực nhanh, sức chiến đấu chỉ có một chút, không đáng sợ. Đã xé rách mặt rồi cũng tốt, chiến đi!
Thanh Vũ Thánh Vương đứng ra đứng sóng vai với Lăng Hàn:
- Mười lăm tiền bối đắc đạo nhiều năm ăn hiếp một tiền bối, các ngươi còn mặt mũi nào?
Một Thánh Vương nữa đứng ra ủng hộ Lăng Hàn:
- Bản tôn cũng thấy gai mắt.
Tổng cộng có chín Thánh Vương chọn đứng chung với Lăng Hàn, bảy Thánh Vương khác chọn không giúp đỡ ai.
- Mấy vị đạo hữu cần gì lãng phí thời gian với một tiểu bối?
Thánh Vương phe địch ly gián:
- Tiểu tử này giấu bí mật lớn vô cùng, bắt lấy hắn với năng lực của chúng ta cùng lắm mấy trăm vạn năm là sẽ nắm giữ hết.
- Với số thọ nguyên còn lại của chúng ta sống thêm mấy ức năm không thành vấn đề. Tại sao không chiếm cơ duyên cho mình, tự vào Tiên Vực?
- Đừng nói các ngươi chưa từng nghĩ vậy, tiểu tử này được đến bí pháp năm xưa Tiên Vương chết, nếu không sao mạnh như vậy được? Tiên Vương pháp, mấy vị đạo hữu trơ mắt nhìn tạo hóa to lớn mất ngay trước mắt sao?
Thanh Vũ Thánh Vương hừ lạnh một tiếng:
- Đã tu luyện đến Thánh Vương vị mà sao không có chút cốt khí? Nói lời vô sỉ như vậy một cách đường hoàng đến thế, các ngươi da mặt quá dày!
- Hừ! Nói chuyện không hợp còn dài dòng làm gì?
Một Thánh Vương nóng tính nói:
- Rút thăm chín người đi ra đấu với chín người kia, còn lại liên hợp oanh giết tiểu tử đó là ổn thỏa.
- Đúng vậy!
Đám Thánh Vương đối địch gật gù, rất nhanh chọn ra chín người, một đối một bám chặt chín người phe Thanh Vũ Thánh Vương, còn lại sáu Thánh Vương thì nhằm vào Lăng Hàn.
Khai Vân Vương cũng ở trong số đó, lão tấn công trước.
Ầm!
Lực lượng thời gian chuyển động khiến người sinh ra ảo giác Khai Vân Vương đến từ tương lai hay hôm qua? Vô cùng quỷ dị.
Lăng Hàn nhích người, mới nhấc một bước hắn phát hiện mình như vào vũng lầy, tốc độ giảm xuống mấy lần, tuy mau hơn Thánh Vương một chút nhưng ưu thế không quá rõ ràng.
Khai Vân Vương cười khẩy nói:
- Ha ha ha! Dùng chiêu này trước mặt chúng ta một lần rồi chẳng lẽ còn muốn chiêu thứ hai có hiệu quả?
Khai Vân Vương khởi động lực lượng thời gian làm chậm thời gian quanh thân Lăng Hàn, khiến tốc độ của hắn cũng biến chậm. Khai Vân Vương đổ chút mồ hôi, thực lực của Lăng Hàn là Thánh Vương sơ kỳ, dù lão là đỉnh Thánh Vương nhưng cũng rất vất vả ức chế tốc độ của hắn, không thể kéo dài quá lâu.
Chúng Thánh Vương tấn công:
- Giết!
Chín Thánh đấu với chín Thánh, còn lại tấn công Lăng Hàn, muốn thừa dịp tốc độ của hắn giảm chậm thì tiêu diệt.
Lăng Hàn cười nhạt.
Ong ong ong ong ong!
Sát trận chuyển động.
Vù vù vù vù vù!
Trong cơ thể Lăng Hàn có ánh sáng đáng sợ bắn ra, chớp mắt đánh nát dòng chảy thời gian. Thế gian vạn pháp đều tuân theo luật thép đó là khi lực lượng cường đại đến trình độ nhất định thì pháp mất ý nghĩa.
Trước sát trận của Lăng Hàn thì dù là lực lượng thời gian của Khai Vân Vương cũng không thể phát uy.
Khai Vân Vương chửi:
- Chết tiệt!
Thật ra sức chiến đấu của Khai Vân Vương không yếu hơn Lăng Hàn, nhưng muốn cách thật xa trói chặt hắn thì tiêu hao rất lớn. Nhưng kêu Khai Vân Vương gần thân chiến đấu với Lăng Hàn thì lão không dám mạo hiểm như vậy.
Lỡ bị chém chết thì sao?
Nếu tính cách Khai Vân Vương to gan thì mấy năm nay đã không co rúc trong cấm địa, cần gì thành lập cấm địa ở nơi xa xôi như vậy?
Lăng Hàn thoát khốn liền vận chuyển đại thần thông Bất Động Minh Vương Kim Thân biến ra bốn cánh tay cùng vận dụng tiên thuật đánh hướng Khai Vân Vương. Người đầu tiên Lăng Hàn muốn giết là Khai Vân Vương.
Một vì đây là hoàn thành ước hẹn với Thiên hà Vương, hai vì người này đem đến uy hiếp rất lớn cho hắn. Thời gian là một trong mấy loại quy tắc mạnh nhất trên đời, có thể khắc chế cực nhanh của Lăng Hàn.
Năm Thánh Vương khác không hiền gì, cùng thi triển tuyệt kỹ đánh hướng Lăng Hàn:
- Đừng mơ!
Lăng Hàn hú dài lao vào không trung, chủ động chuyển dời chiến trường. Nếu thoải mái đánh một trận ở đây thì Mộc Đồ tinh sẽ bị đánh nát.
Sáu Thánh Vương lao nhanh đuổi theo:
- Giết!
Từng đợt công kích đánh ra dẫn động đại đạo, ánh sáng quy tắc bay múa. Thánh Vương là tồn tại mạnh nhất Thần Giới, mỗi kích có thể dẫn động thiên địa cộng minh.
Lăng Hàn không e dè gì nữa, lao qua đánh với sáu Thánh Vương.
Các loại tiên thuật thi triển từ trong tay Lăng Hàn, làm đám Thánh giật mình. Một người sao có thể cùng lúc thi triển nhiều tiên thuật như vậy? Đáng sợ nhất là hai thanh kiếm kia, vận chuyển Lôi Đình kiếm pháp dung hợp quá nhiều tiên thuật, có thể chém khung trời!
Sức chiến đấu của Lăng Hàn mới cỡ Thánh Vương sơ kỳ, nhờ sát trận phát huy mới ngang ngửa đỉnh Thánh Vương, đây không phải lực lượng thuộc về hắn khó tránh khỏi gò bó cản trở. Đặc biệt chiến đấu đẳng cấp này làm Lăng Hàn phát hiện điểm yếu, sát trận dù sao chỉ là sát trận, khác rất lớn với sức chiến đấu của bản thân.
Trong phút chốc chiến đấu rơi vào trạng thái giằng co.
Bình luận facebook